Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 7

Phong Lộng

16/09/2020

Bữa trưa tiến hành trong nhà ăn, Lăng Thừa Vân còn đang tiếp tục hội nghị tại quân bộ, nhưng bởi vì có khách đến, vẫn là kiên quyết dùng bàn dài chính thức.

Phu nhân Lăng ngồi ở cuối bàn dài, hai anh em Lăng Vệ với Lăng Khiêm vẫn là mà ngồi đối mặt nhau. Bàn dài so với bàn nhỏ ăn sáng rộng hơn nhiều, không cần lo lắng chân dài của Lăng Khiêm lại len lén đưa qua quấy rầy.

Phu nhân cao quý ngồi vị trí cho khách, thân phận của bà trong liên minh ngang với phu nhân Lăng, chồng là tướng quân Đăng Tu La ngang hàng với phái nhà họ Lăng trong hệ thống quân quyền.

“Tướng quân Lăng và Đăng liên tục mấy ngày đều họp hành đi? Bởi vì rất tịch mịch, cho nên cố ý sang đây xem xem bà đang làm cái gì, không nghĩ tới lại có thể cùng lúc nhìn thấy hai vị công tử đẹp trai, a. Đúng là khó có được.” Phu nhân Tu La nhỏ hơn phu nhân Lăng tám tuổi, vẫn dùng sản phẩm dưỡng da giá đắt để chăm sóc, khuôn mặt hơn ba mươi tuổi. Vừa thấy, dường như chỉ có chừng hai mươi tuổi.

“Đúng vậy, trường quân đội nghỉ. Đáng tiếc chỉ có mấy ngày.”

“Phải, chúng ta vợ con của những tướng quân, đều oán giận không ngừng với giáo dục trường quân đội cưỡng chế đáng ghét mà.”

Bất đồng với phu nhân Lăng không cách nào thành công sinh hạ con nối dõi, cùng năm gả cho Đăng Tu La. Liền thành công mang thai, hơn nữa hạnh phúc sinh con trai kế thừa dòng máu Tu La kế tiếp. Điều này khiến địa vị trong xã hội thượng lưu liên bang của bà vững như Thái sơn.

Trước khi dùng cơm, quản gia Vệ đi tới, tự mình bày công cụ dùng cơm phức tạp cho khách.

Phu nhân Tu La dịu dàng mỉm cười, đề nghị với phu nhân Lăng. “Tạm thời không cần để ý tới những lễ nghi đãi khách rườm rà ấy. Nơi này chỉ có hai bà mẹ. Còn có hai đứa nhỏ đáng yêu. Tôi cũng không hy vọng một mình bị sắp xếp ở đầu kia cái bàn dài, xa đến ngay cả mặt người ta cũng không thấy rõ.”

Phu nhân Lăng lòng có ưu sầu gật đầu, “Cũng đúng, chúng ta đều là người thường xuyên bị sắp xếp ngồi ở mỗi đầu của cái bàn. Nói thật. Rất không thú vị.” Quay đầu dặn quản gia, “Quản gia Vệ, mời chuyển vị trí của phu nhân Tu La đến bên cạnh Lăng Khiêm. Mặt khác, cũng chuyển vị trí của tôi qua bên cạnh Lăng Vệ, như vậy có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”

Sau khi thay đổi vị trí, quả thật cảm thấy thân thiết hơn.

Món ăn phu nhân Lăng tự mình làm khiến cho phu nhân Tu La liên tục thán phục “Thật sự là ăn rất ngon! Vẫn là lần đầu tiên nếm thử tay nghề của phu nhân.”

Phu nhân Lăng lễ phép nhận ca ngợi của đối phương, cười giải thích, “Tay nghề của tôi thực ra vốn bình thường, có điều bọn nhỏ hiếm khi trở về, mặc kệ như thế nào, đều phải làm trọn nghĩa vụ của người mẹ đi. Lăng Vệ, ăn nhiều một chút, mẹ cố ý cho thêm cà chua bi con thích, đều là chuyển đến tươi nhất đấy.”

“Vâng, con đang cố gắng ăn đây mẹ.”

“Lăng Khiêm, con cũng phải ăn nhiều một chút, trẻ con lớn cần bổ sung vitamin rau dưa nhất.”

“Mẹ, con đã ăn rất nhiều rồi.” Lăng Khiêm dùng giọng điệu bị nuông chiều nói thầm một câu trong miệng.

Hai đứa con trai. Một đứa kính cẩn lễ độ, một đứa tuấn mỹ hoạt bát. Làm cho phu nhân Tu La ao ước không thôi.

Nhưng vẫn là thuận theo lấy một chút salad tình yêu của mẹ đến.

“Phu nhân Lăng. Bà thật sự là rất hạnh phúc. Khó trách tất cả phu nhân tướng quân đều hâm mộ bà sâu sắc, nghe nói không? Gần đây nàng dâu của tướng quân Trần vào cửa trước mặt bánh cưới hi vọng về sau có thể hạnh phúc giống như phu nhân Lăng nha. Ai, thật sự là cô bé thông minh.”

Phu nhân Tu La thoải mái nói cười, khiến cho phu nhân Lăng cũng không khỏi lộ ra nụ cười tốt đẹp ưu nhã.

Lăng Vệ đang bị phiền não quấn quanh, giờ phút này lại giống như bị móng vuốt mèo hung hăng quấy nhiễu ngẩng đầu. Đối với nụ cười khẽ lạnh nhạt tự nhiên của Lăng Khiêm, dáng vẻ không có gì khác lạ, ung dung đảm nhiệm người dự thính đối thoại của các phu nhân.

Lại có thể một chút cảm giác tội ác cũng không có!

“Phu nhân Tu La bà cũng rất hạnh phúc a, tình yêu của tướng quân Đăng đối với bà chính là mọi người đều biết.”

“A, phu nhân Lăng thực là, nói đến làm người ta đỏ mặt.” Phu nhân Tu La tự nhiên cười rộ lên, “Nhưng con của tôi cũng không có nghe lời như con trai bà. Nếu bảo Bội Đường ăn salad tôi tự mình làm, quả thực so với buộc nó uống thuốc độc còn khó hơn, thật là, thường xuyên đả kích lòng tự tin của mẹ nó đến một chút cũng không còn.”

“Đừng nói như vậy, Bội Đường nhưng là đứa nhỏ vô cùng ưu tú. Nó trước mắt cũng là học ở trường quân đội Chinh Thế sao?”

“Phải. Học sinh hệ chỉ huy.”

“Như vậy chính là cùng chuyên ngành với Lăng Khiêm.” Có lẽ cảm thấy hai đứa con trai đều trầm, phu nhân Lăng phóng tầm mắt hướng về phía con thứ thờ ơ kéo một nụ cười nơi khóe miệng ở đối diện bàn, “Lăng Khiêm hẳn là biết Bội Đường nhà Tu La đi?”

“Dạ, đương nhiên. Là bạn cùng lớp với con, một người không tồi, thành tích cũng vô cùng tốt.” Lăng Khiêm không mang theo tình tự kể qua loa.

Phu nhân Tu La là một vị phu nhân vô cùng giỏi về giao tiếp, hơn nữa khiến người vui vẻ kết giao, có điều Bội Đường đứa con cao ngạo đáng ghét kia của bà, lại không được hoan nghênh chút nào.

Trong trường quân đội Chinh Thế, người có thể cạnh tranh về bối cảnh và thành tích với anh em Lăng Khiêm chỉ thể đếm được trên đầu ngón tay, Bội Đường Tu La vừa vặn là một trong số đó.

Kỳ phùng địch thủ. Đấu tranh tranh đấu không biết bao nhiêu lần rồi. Dù sao lấy bối cảnh của cha mỗi người, tương lai tốt nghiệp tới quân bộ nhậm chức. Nhất định còn có thể bởi vì phe phái bất đồng tiếp tục đấu không ngừng.

“Con cả của bà cũng sắp tốt nghiệp đi?”

“Đúng vậy, sang năm là có thể tốt nghiệp. Nhất định là sẽ gia nhập quân đội, hi vọng có thể không cần ra tiền tuyến, tốt nhất làm việc bên trong quân bộ, chí ít cách đoạn thời gian có thể về nhà.” Đề tài các bà mẹ tán gẫu thường có, phu nhân Lăng lấy tay vuốt lên đường cong gương mặt cương nghị của Lăng Vệ, mang theo oán trách bất mãn tìm kiếm đồng cảm với phu nhân Tu La, “Bà xem, mỗi lần từ trường quân đội về, đều cảm thấy gầy không ít. Con cả hai mươi mốt tuổi, sắc mặt không phải hẳn là nên trắng nõn hồng hào sao? Nhưng cằm đứa nhỏ của tôi cũng gầy đến có chút nhọn rồi. Phu nhân Tu La, thẳng thắn với bà, hai đứa kia, tôi nhưng một chút cũng không lo lắng, chính là Lăng Vệ đứa nhỏ này tôi không yên lòng nhất, nó rất chính trực, tương lai tốt nghiệp từ trường quân đội, vạn nhất bị phân công ra tiền tuyến, chỉ sợ sẽ bị người bắt nạt.”

Trước mặt người ngoài bị mẹ xoa hai má giống như trẻ con, còn khoa trương nói cằm gầy đến biến nhọn, làm cho Lăng Vệ vô cùng xấu hổ.

Không thể ngăn tay của phu nhân Lăng, chỉ có thể duy trì tư thế trước mắt. Cười khổ thấp giọng nói, “Mẹ, con đã không phải là trẻ con, biết tự mình săn sóc chính mình.”

Trên mặt bỗng nhiên đau nhói.

Cậu nâng mắt lên. Phát hiện ánh mắt bén nhọn như mũi tên núp phía dưới nụ cười của em trai, đang lấy một loại sắc bén cảnh cáo nhìn cậu.

Phu nhân Lăng cũng phát hiện sự xấu hổ của đứa con lớn. Nháy mắt cười mỉm với phu nhân Tu La, “A, đứa nhỏ này dễ dàng thẹn thùng.” Sau khi đưa tay về, nhớ tới thuốc bổ sáng sớm dặn quản gia chuẩn bị cho Lăng Vệ. “Quản gia Vệ, thuốc bổ chuẩn bị xong cho Lăng Vệ, chờ một chút đưa đến phòng nó đi.”

Lúc này mới quay đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm với phu nhân Tu La.

“Có ba đứa nhỏ, nói như thế nào cũng hơn so với một đứa nhỏ. Nhỏ thì hoạt bát đáng yêu, lớn thì thành thật chững chạc, thật sự rất có bộ dáng anh trai.”

“Đúng vậy. Tôi cũng thường thường cảm thấy như vậy. Nếu chỉ có Lăng Khiêm và Lăng Hàm, cũng sẽ không hoàn mỹ như thế. Tôi cho rằng, có lẽ là ban ơn của ông trời, mới đưa Lăng Vệ đến bên cạnh tôi, mới để cho tôi thoát khỏi cảnh ưu sầu năm đó. Nếu nói trong thời kì viễn cổ, có lẽ có thể xưng là lễ vật của thần.”

Nghe thấy mẹ và khách cảm khái nói tới chính mình, trong lòng Lăng Vệ được ấm áp chảy qua cảm động đến tột đỉnh.

Mẹ ruột cậu khó sinh mà chết, trong trí nhớ của Lăng Vệ, hình ảnh người mẹ duy nhất, chính là phu nhân Lăng cho. Mặc dù không có quan hệ về mặt huyết thống, nhưng từ ba tuổi bắt đầu được nuôi nấng. Có lúc so sánh với các bi kịch số lượng cô nhi khổng lồ sau nhiều lần giao chiến mà liên bang nhận nuôi thường xuyên thấy trên báo. Ví dụ ban đầu nhận nuôi, về sau có con đẻ của chính mình lại bắt đầu ngược đãi, thậm chí vứt bỏ con nuôi chỗ nào cũng có.

“Mẹ, con buổi chiều phải đi ra ngoài. Buổi tối không trở lại ăn cơm.” Lăng Khiêm không để ý lắm mở miệng.

Thần kinh Lăng Vệ bỗng nhiên căng thẳng, đột nhiên trừng mắt em trai.

“Không về nhà ăn cơm?” Phu nhân Lăng nói, “Thế nhưng mẹ đã bảo quản gia Vệ chuẩn bị món ăn con thích nhất. Còn định tự mình xuống bếp mà.”

“Không được.” Lăng Khiêm lộ ra nụ cười hưng phấn thiếu niên mới có, “Con đã hẹn bạn rồi. Trong nhà rất chán, chẳng khác gì trường quân đội, chút kích thích cũng không có.”

Lăng Vệ mới thực sự bị “kích thích”.

Mơ hồ đoán được Lăng Khiêm muốn ra ngoài lêu lổng. Nhất thời bối rối. Âm trầm nhìn em trai rục rịch lại bốc đồng.

Lăng Khiêm căn bản coi như không nhìn thấy cảnh cáo và khuyên răn trong ánh mắt của cậu.

Phu nhân Lăng cũng không phải bà mẹ nghiêm khắc. Đứa nhỏ nhiều năm sinh hoạt trong trường quân đội. Bà đã thành quen rồi, mặc dù hi vọng con thứ ở lại nhà ăn cơm chiều, nhưng Lăng Khiêm nếu đã kiên trì ra ngoài, cũng không có phản đối quá mức.

Sau bữa trưa, Lăng Vệ lập tức theo Lăng Khiêm lên lầu.

Lăng Khiêm biết anh trai theo phía sau, trong bụng âm thầm cười trộm, cố ý giả bộ không biết. Đến lầu ba mở cửa phòng của mình ra, sau khi đi vào tiện tay đóng cửa.

“Lăng Khiêm.” Lăng Vệ đưa tay, giữ cửa, dừng ngoài cửa.

“Gì chứ?”

“Cậu buổi chiều rốt cuộc muốn đi làm gì?”

Lăng Khiêm hứng thú làm cậu choáng, “Em muốn làm gì, anh không phải rất rõ ràng sao?”

Nụ cười không liêm sỉ chút nào, làm cho Lăng Vệ tức giận không thôi.

“Tôi không phải đã nói. Tuyệt đối không cho phép như vậy rồi? Cậu vì sao không thể cân nhắc cho mẹ ở dưới lầu? Bà vừa rồi còn cảm thấy hạnh phúc vì gia đình mình, cậu sao lại nhẫn tâm như thế?”

“Vậy còn anh?” Lăng Khiêm tuyệt không có tự giác xét lại, ngẩng đầu, đôi mắt lóe ra ánh sáng châm chọc, “Anh sao lại không thể cân nhắc cho em chứ? Muốn anh hi sinh một chút vì nhà họ Lăng, anh lại ích kỷ không gật đầu.”

Thật sự là già mồm át lẽ phải!

Lăng Vệ đối với một tên khốn bị nuông chiều đến căn bản không hiểu đạo lý, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.

“Bằng không. Nên đáp ứng làm vật tiết dục của em đi. Nếu anh cố gắng làm cho em hài lòng. Em cũng sẽ không ra gây chuyện!”

Lăng Khiêm giống như rất công bằng, yêu cầu anh trai chẳng biết xấu hổ.

Mặc dù tràn đầy ý muốn bảo hộ đối với nhà họ Lăng, hơn nữa đối với mẹ luôn dịu dàng, tuyệt không hi vọng bà bị chút thương tổn.

Nhưng Lăng Vệ vẫn không thể không suy nghĩ hậu quả chút nào mà đáp ứng.

Đáp ứng làm vật tiết dục của em trai. Người bình thường đều sẽ không đáp ứng đi?

Xem do dự của anh trai trong mắt, dưới vẻ mặt hờ hững của Lăng Khiêm, đang tiến hành suy xét logic chặt chẽ, hơn nữa đối chiếu kết quả chương trình mô phỏng nhằm vào tính toán tính cách của anh trai ra được với hiện thực ứng dụng. Người trước mắt còn đang ở kỳ đấu tranh.

Xem ra còn cần kích thích.

“Không cần miễn cưỡng, em cũng sớm biết anh sẽ không đáp ứng.” Lăng Khiêm “thân mật” mỉm cười, vô tình nhún vai, “Lại nói, mặt hàng bên ngoài so với anh tốt hơn thực sự rất nhiều. Mỗi ngày đổi một cái, có cảm giác mới mẻ mới có thể thoải mái. Nếu thực sự muốn cố định một mình anh mà chơi. Chịu thiệt chính là em. Được rồi, anh đi đi, em muốn thay quần áo ra ngoài. Nhờ anh bỏ tay ra.”

Lời nói rõ ràng, làm Lăng Vệ đã quen với cuộc sống nghiêm cấm của trường quân đội khó mà chống đỡ.

Nước da màu mạch được tôi luyện qua huấn luyện gian khổ hơi biến hồng, khuôn mặt cương nghị lộ ra xấu hổ ngượng ngùng, gợi cảm nói không nên lời.

Nhưng cậu kiên quyết dùng tay ngăn Lăng Khiêm đang muốn đóng cửa lại. Sau một lát trầm mặc, tựa như hạ quyết định trầm giọng nói. “Buổi chiều tôi sẽ cùng đi ra ngoài với cậu. Dù sao, không thể để cậu xằng bậy. Đừng quên. Tôi dù sao cũng là anh trai cậu.”

Lăng Khiêm buồn cười nhìn cậu. “Được rồi. Biết đâu em tâm tình tốt. Còn có thể cho anh xem thử hiện trường xuân cung sống đấy. Anh trai, anh chống cửa như thế, là muốn em kéo anh vào giúp anh khẩu giao sao? Hay là muốn cửa phòng mở rộng xem em biểu diễn thoát y? Buông tay.”

Hắn vừa nhắc lại chuyện cũ, làm cho đỏ ửng trên mặt Lăng Vệ lan thẳng đến cổ.

Lăng Vệ thật không rõ, cha mẹ nuôi dạy tốt, còn trường quân đội Chinh Thế tiêu chuẩn lựa chọn học sinh lấy huyết thống tôn quý, làm sao có thể bồi dưỡng ra học sinh như thế lại còn nói ra lời nói dâm đãng như thế.

Cậu bỏ tay ra, Lăng Khiêm lập tức đóng cửa phòng.

Vì sợ Lăng Khiêm rời đi sau lưng cậu, thực sự làm ra sự tình không xong bên ngoài, Lăng Vệ giống như thần giữ cửa, hai tay ôm ngực trông ngoài cửa.

“Lăng Vệ? Sao con lại đứng ở cửa phòng Lăng Khiêm?” Phía sau truyền đến giọng nữ trong dịu dàng mang theo ngữ điệu kỳ quái.

Lăng Vệ chột dạ, đột nhiên xoay người lại, “Mẹ? Sao mẹ lại lên đây?”

Phu nhân Lăng hai tay bưng một cái khay có đặt bát canh nhỏ và thìa bạc, đi về phía Lăng Vệ, “Mẹ cũng cần thỉnh thoảng vận động a. Vì thế thay quản gia Vệ qua đây, giúp đưa thuốc bổ cho con trai đáng yêu của mẹ.”

Khay đặt trên bàn bằng phẳng trong hàng lang đá, bát đựng đầy nửa, đưa lên cười rực rỡ. “Ăn đi.”



“Mẹ, thân thể con rất tốt, không cần ăn mấy thứ này.”

“Không được, đây chính là mệnh lệnh của mẹ.” Phu nhân Lăng buồn cười học giọng điệu quân đội thống soái của chồng, “Ăn nhanh lên. Con không được học thói xấu của Lăng Khiêm bọn nó, trộm đổ thuốc bổ mẹ chuẩn bị cho các con, còn lừa mẹ đã uống hết sạch. Làm anh trai phải làm gương tốt. Uống nhanh lên, mẹ liền để con ra ngoài chơi.”

Bị bức bách ôn nhu như thế, Lăng Vệ yên lặng cười, cầm thứ trong bát một ngụm uống hết. Không thể khác được bày cái bát không về phía phu nhân Lăng.

“Thực sự là đứa bé ngoan.” Phu nhân Lăng vui vẻ hôn một cái trên mặt cậu, “Làm mẹ vui sướng nhất chính là lúc này. Được, mẹ không lãng phí ngày nghỉ con khó có được, buổi chiều đi dạo đi, có bạn học cùng nghỉ không? Cũng có thể mời bọn họ tới nhà chơi.”

“Không được. Con…” Nhớ tới Lăng Khiêm chết tiệt, con ngươi vui vẻ của Lăng Vệ trầm xuống, “Con buổi chiều cùng đi ra ngoài với Lăng Khiêm.”

“Vậy sao? Thế rất tốt. Giúp mẹ coi chừng Lăng Khiêm, đừng để cho nó gây chuyện. Nó chắc là sẽ không nghe lời của mẹ, hi vọng nó có thể nghe lời của anh trai học ở trường quân đội đi.” Phu nhân Lăng mở rộng vòng tay, cho đứa con cả một cái ôm, tựa như hoàn thành nhiệm vụ thu thập bát thìa, cả mâm cùng cầm xuống.

Sau khi bóng lưng của phu nhân Lăng biến mất khỏi thang lầu. Cửa phòng vẫn đóng chặt rốt cuộc mở ra.

“Thật sự muốn cùng em ra ngoài? Em báo trước, kế hoạch em đã sắp xếp sẽ không bởi vì sự xuất hiện của anh mà thay đổi.”

Lăng Khiêm thay xong quần áo trêu tức nhìn Lăng Vệ đang giữ ngoài cửa phòng mình.

Giống như đại đa số con cháu quyền quý. Lăng Khiêm có khiếu thẩm mỹ nhạy cảm, biết làm sao ăn mặc cho mình được tự nhiên. Hơn nữa thoạt nhìn vô cùng cao quý.

Giày da sáng bóng. Quần tây không có một nếp nhăn, áo đơn giản nhưng cắt may hạng nhất trên thân, đồng hồ chế tạo đặc biệt sang quý gần như giá trên trời trên cổ tay, thoạt nhìn cũng không mỹ lệ, nhưng mỗi thứ trên người hắn, đều là tiền lương mười năm của dân chúng liên bang bình thường cũng mua không được.

Có thể nói vóc người thon dài như mắc áo cao hơn người bằng tuổi một đoạn, bả vai che giấu dưới quần áo cho người ảo giác mảnh khảnh, cảm giác cơ thể lưu sướng ưu mỹ cộng thêm kế thừa ưu điểm của dung mạo hai cha mẹ. Có môi đỏ mọng xinh đẹp của phu nhân Lăng. con ngươi phát sáng cùng với sống mũi thẳng tắp của tướng quân Lăng.

Trong mắt Lăng Vệ, chỉ từ vẻ ngoài mà đoán, em trai này quả thực sẽ ưu tú gấp trăm lần so với mình.

Ai có thể tưởng tượng. Con cưng của trời như vậy. Lại là tay ăn chơi chỉ vì tình dục của mình, có thể bỏ mặc danh dự của cha mẹ, “Tôi sẽ không để cho cậu xằng bậy.”

Lăng Vệ kiên định sắm vai anh cả. Mặc kệ có phải thân sinh hay không, nhưng mẹ đã giao phó Lăng Khiêm cho cậu trông nom, Lăng Vệ có trách nhiệm không cho Lăng Khiêm làm ra sự tình người người oán trách.

Hai anh em tạm biệt mẹ ra khỏi phủ đệ tướng quân, lấy cá tính hạ thấp của Lăng Vệ, ở ngoài trường thông thường đều dùng phương tiện vận chuyển bình thường, Lăng Khiêm lại tương phản.

Hắn tự mình điều khiển RV trôi lơ lửng xa hoa hình đĩa mới nhất mà quan lớn cấp bậc tướng quân mới có thể có được.

“Như thế rất rêu rao.” Lăng Vệ ngồi ở ghế nửa điều khiển không được tự nhiên.

Nếu lái ra, mọi người trên đường phố, chín mươi phần trăm sẽ nhìn chằm chằm bọn họ.

Lăng Khiêm hừ một tiếng, “Anh nếu không hài lòng. Có thể tự mình đi tìm việc vui. Em chịu cho anh đi theo em, đã là ban ơn rất lớn rồi.”

Lăng Vệ bị tức đến không lời nào để nói.

Hành động của Lăng Khiêm chẳng khác gì con cháu hoàn khố (1), trực tiếp lái RV trôi lơ lửng xa hoa hình đĩa đến ngã tư đường phồn hoa giữa công chúng, đồng thời còn tuyệt không kiêng dè pháp quy. Dừng xe lại tại khu vực cấm dừng thuận tiện nhất.

Lăng Vệ nhíu mày. “Lăng Khiêm, lập tức lái đi. Không nhìn thấy bảng hướng dẫn sao? Nơi này là vị trí xe quân dụng khẩn cấp, không cho phép tùy tiện chiếm dụng.”

“Em là con trai của Lăng Thừa Vân, còn không tính quân dụng khẩn cấp sao?” Lăng Khiêm buồn cười nhìn sắc mặt Lăng Vệ. “Anh trai, anh đừng choáng váng, nếu bị dụng cụ điện tử ghi chép lại. Phát giấy phạt cho em là được mà. Dừng cái xe. Chẳng lẽ ai dám thật sự bắt em đi giam giữ sao?”

Lăng Khiêm vừa nói, vừa đưa ánh mắt xuyên thấu qua thủy tinh đơn diện có thể nhìn được ở thùng xe, chậm rãi nhìn đoàn người trên đường phố.

Không ít người cũng đang dừng mắt vào chiếc RV cao cấp không thể tin nổi này. Trên biển số xe rõ ràng in dấu hiệu quân bộ cao nhất. Làm cho trên mặt mọi người hiện ra vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa ngưỡng mộ.

“Cái kia thế nào?” Lăng Khiêm bỗng nhiên dùng đầu ngón tay gõ thủy tinh cao cấp trong suốt.

Lăng Vệ không rõ nên theo ngón tay của hắn nhìn lại, là một bé trai đang đi trên đường, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn.

Cậu ta đang dừng bước, tò mò quan sát xe của Lăng Khiêm.

Ánh mắt Lăng Khiêm hơi có vẻ tà ác hưng phấn, “Làn da thoạt nhìn không tồi, cắn lên sẽ để lại dấu, cảm giác làm cậu ta khóc nhất định rất thoải mái. Ừm, hi vọng cậu ta chưa bị đàn ông chơi, em thích xử nam.”

Cường điệu hạ lưu không giấu giếm chút nào, làm cho da đầu Lăng Vệ run lên.

Lăng Khiêm lại còn thoải mái mà làm cậu choáng. “Anh trai, anh xem em nên mềm hay là cứng?”

Nghe thấy trong lời nói của Lăng Khiêm dường như có ý tứ cưỡng bức, Lăng Vệ bị ánh mắt không có vương pháp của em trai dọa sợ, các loại điều lệ nhất định phải tuân thủ được giáo huấn nghiêm ngặt mỗi ngày của trường quân đội, bị Lăng Khiêm chẳng coi ra gì.

“Mềm cứng? Lăng Khiêm, lời này của cậu có ý gì?”

Câu hỏi nghiêm khắc của anh cả. Căn bản không có tác dụng.

Lăng Khiêm hoàn toàn không biết việc này nghiêm trọng thế nào. “Mềm. Đương nhiên là dụ dỗ hoặc là cho chút ngon ngọt a, tỷ như đáp ứng cậu ta đánh điểm cao trong sát hạch đẳng cấp nghề nghiệp, điều kiện như vậy. Rất nhiều người cũng cầu còn không được.”

Khoa học kỹ thuật tiên tiến toàn bộ máy vi tính hóa. Khiến cho phân công xã hội càng thêm chính xác, cũng càng thêm cấp bậc nghiêm ngặt, muốn giành được nghề nghiệp thù lao tốt, nhất định phải trước tiên đạt được thành tích sát hạch đẳng cấp nghề nghiệp tương ứng.

Hệ thống phân biệt công bằng chính trực của hàng trăm tỷ dân chúng liên bang lấy để tuân theo, lại có thể bị một con của tướng quân mười tám tuổi vì ham muốn cá nhân biến đổi, tư duy chương trình hóa tinh chuẩn chính trực của Lăng Vệ, lại lần nữa lọt vào đả kích nặng nề.

Lăng Vệ nổi giận, “Lăng Khiêm, cậu không thể làm như vậy!”

“Anh trai. Cái loại lời nói không biết tự lượng sức mình này của anh em nghe cũng chán rồi.” Lăng Khiêm tùy ý đánh cái ngáp. Giễu cợt cậu, “Trong trường quân đội Chinh Thế, học sinh hệ chỉ huy phải tiếp xúc hệ thống cơ mật, thực sự rất đơn giản. Lại nói, loại chuyện không tổn thương người. Cho dù bị người lớn phát hiện, cũng sẽ không nói cái gì.”

Lăng Vệ cắn răng.

Học sinh trường quân đội Chinh Thế có rất nhiều đặc quyền, có lẽ Lăng Khiêm không nói sai. Cậu ta thật sự có bản lĩnh tiếp xúc với hệ thống sát hạch đẳng cấp nghề nghiệp.

So sánh với hệ thống quân sự cơ mật, hệ thống sát hạch đẳng cấp nghề nghiệp của công dân lại coi là cái gì chứ?

Lăng Khiêm thú vị dùng dư quang khóe mắt nhìn trộm khuôn mặt đen đang tức giận, nhưng lại không thể làm gì của anh cả. Lười biếng thẳng thắn, “Còn cứng, chính là trực tiếp tóm cậu ta, tìm một phòng khách sạn không tồi, trói lại chơi nửa chết nửa sống. Làm như vậy nếu như bị phát hiện, hậu quả có lẽ sẽ hơi nghiêm trọng chút.”

“Có lẽ cái gì! Căn bản là rất nghiêm trọng!” Em trai mắt không có pháp kỷ, thật sự làm cho Lăng Vệ nổi trận lôi đình, trong xe tràn ngập tiếng gầm thét phẫn nộ của cậu, “Con của tướng quân phạm tội cưỡng gian. Cậu rốt cuộc ném danh dự nhà họ Lăng đi đâu?”

“Thế nhưng rất kích thích a.” Lăng Khiêm kiêu ngạo liếc anh trai, “Hành vi thô bạo thế nhưng rất thỏa mãn lòng tự tôn của đàn ông. Có điều chuyện như vậy. Anh ngay cả kinh nghiệm thủ dâm cũng không nhiều thì không cách nào lĩnh hội được.”

Một giây sau, nắm đấm của Lăng Vệ hung hăng vung về phía nụ cười thờ ơ như không của Lăng Khiêm.

Lăng Khiêm vẫn âm thầm quan sát cậu sớm có chuẩn bị, duỗi cánh tay ngăn trở nắm đấm tức giận của anh cả, dù sao cũng là học sinh trường quân đội, nắm đấm của Lăng Vệ đụng vào xương cánh tay làm cho Lăng Khiêm cũng đau nhíu lông mày thanh tú.

“Đáng ghét!” Lăng Khiêm thu hồi nụ cười. Bỗng nhiên nhào mình về phía anh cả, đặt Lăng Vệ dưới thân, vận dụng kỹ xảo vật lộn gần người, kìm khuỷu tay cưỡng chế động mạch của Lăng Vệ, làm cho trước mắt Lăng Vệ một trận biến thành màu đen. Lăng Khiêm hung tợn gầm nhẹ, “Anh cho mình là cái gì chứ? Cho anh ba phần màu sắc liền mở phường nhuộm. Dám ra tay với con ruột của nhà họ Lăng? Anh chẳng qua chỉ là vật sở hữu của nhà họ Lăng, không, anh ngay cả tư cách làm vật sở hữu của nhà họ Lăng cũng không có. Nhà họ Lăng chúng tôi không cần thứ dư thừa như anh vậy”

Động mạch chủ bị động tác hung hăng khống chế, làm cho Lăng Vệ gần ngất đi.

Cậu giờ mới hiểu được trong người em trai nhìn như nhỏ nhắn và yếu ớt, nói cho cùng vẫn có dấu vết từng rèn luyện trong trường quân đội hạng nhất.

Khi hai tai bởi vì thiếu dưỡng khí mà vang lên ong ong, Lăng Khiêm bỏ tay ra. Mặt lạnh điều khiển nút khống chế. Mở cửa bảo hiểm xe ra. “Đừng đi theo tôi nữa, anh cút xuống xe cho tôi.”

Lăng Vệ khó khăn từ chỗ ngồi ngồi dậy. Nghĩ đến sau khi Lăng Khiêm đuổi cậu đi, lại một mình đi làm xằng làm bậy, cậu sao chịu không quan tâm hậu quả rời đi? “Không.”

“Cút!”

“không được!”

Hai anh em không nhường nhìn chút nào giằng co bên trong buồng xe. Ánh mắt đón ánh mắt.

Không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm, bầu không khí đông lại đến điểm đóng băng.

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, đôi môi thô bạo mím thành đường thẳng của Lăng Khiêm, bỗng nhiên quỷ dị cong lên.

“Anh cho là loại hành vi giống như thằng ngốc này của mình, là có thể ngăn cản tôi tìm hoan mua vui có phải hay không? Xem ra anh không có nghiêm túc học môn sinh lý nha, truy cầu của sinh vật giống đực đối với tình dục, là loại bản năng sinh mệnh kiên nghị đáng sợ. Anh không ngăn cản được tôi.” Lăng Khiêm châm chọc khiêu khích.

“Hay là anh định nói chuyện này cho ba mẹ, để cho bọn họ tới quản giáo tôi. Không việc gì, tôi tiện thể cũng đưa ghi hình anh khẩu giao ra, để cho mẹ nhìn xem vẻ mặt thoải mái khi anh bắn ra dịch trong miệng tôi. Thẳng thắn hành vi phạm tội thôi, thì lôi tất ra.”

Mỗi một câu của hắn, đều đánh trúng chỗ trí mạng của Lăng Vệ.

Lăng Vệ nhìn chằm chằm tầm mắt của em trai. Bởi vì thẹn mà bất giác dời sang chỗ khác.

“Lời cậu nói, còn tính hay không?” Trầm mặc thật lâu, Lăng Vệ nhìn dòng người nối liền không dứt bên ngoài, trầm giọng hỏi.

Tim Lăng Khiêm bỗng nhảy lên.

Trên mặt lại không lộ vẻ gì khác thường.

“Nói còn tính hay không cái gì?”

“Chỉ cần tôi đáp ứng, cậu sẽ không đi ra ngoài lêu lổng.”

Vui thích nóng bỏng mà linh hồn có thể hưởng thụ, có lẽ chính là chỉ lúc này đi? Lăng Khiêm biết con mồi chân đã giẫm vào bẫy rồi.

Trong lòng cảm động quả muốn rơi lệ, ở mặt ngoài, vẫn còn mím môi, giả bộ dáng vẻ xem thường, “Đáp ứng cái gì? Quên đi, anh cái loại người bảo thủ đến chết này, mặc dù vóc người và khuôn mặt không tồi. Thế nhưng nói đến hầu hạ đàn ông, chỉ sợ ngay cả cái gì gọi là lấy lòng cũng không biết đi? Vì một cây cỏ tầm tường như anh, tôi phải bỏ qua rừng rậm toàn bộ người khắp liên bang, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất thua thiệt a.”

“Lăng Khiêm!” Cơn tức của Lăng Vệ lại nổi lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Cậu ngay cả đạo đức tuân thủ lời hứa cơ bản cũng không có sao?”

“Tôi đương nhiên có thể tuân thủ lời hứa của tôi, có điều anh thì sao? Lúc anh đề nghị với tôi như thế, xác định biết về sau phải làm như thế nào chăng?”

Đề nghị dâm tà của Lăng Khiêm, bây giờ bị bóp méo là đề nghị của chính Lăng Vệ.

Nhưng Lăng Vệ đã không còn có tinh lực cãi cọ với em trai vì cái này.

Cậu đối với ám chỉ làm người ta bất an trong câu hỏi của em trai, cảm giác được một cỗ nguy hiểm tiềm ẩn, hơi chần chừ, “Về sau phải làm như thế nào?”

“Làm vật tình dục của tôi, tức là anh phải bất cứ lúc nào thỏa mãn tôi nha.” Lăng Khiêm tà mị mỉm cười, “Tùy thời tùy chỗ, dùng các loại phương thức tôi muốn tới lấy lòng tôi. Lấy lòng, hiểu hay không? Tôi cũng không muốn mỗi ngày đều hao tổn thể lực đi cưỡng gian một quan quân. Hơn nữa không hề lạc thú.”

“Cậu…”

“Còn có. Ý nghĩa của thỏa mãn. Không phải bị tôi chơi là xong. Phải là tôi hài lòng mới được. Nếu tôi chơi cũng cảm thấy không thoải mái. Sẽ không quản được thằng nhỏ của mình, tự ra ngoài tìm đồ ăn.”

Người nói chuyện mặt không đỏ tim không đập, thiếu niên lớn hơn nghe thấy, cũng đã hồng đến tận cổ.

Ngôn từ gian ác, đi qua màng nhĩ mỏng manh, trực tiếp lấy hình thái nọc độc dâm mỹ phóng đãng ăn mòn vào não người.

“Thế nào. Suy nghĩ kỹ hẵng gật đầu nhé, anh trai.”

Lăng Vệ cắn chặt răng.

Đường cong gương mặt kéo căng, mang theo kiên nghị thà chết chứ không chịu khuất phục cùng cứng cỏi mà chỉ quân nhân ưu tú mới có, nếu không phải là tự chủ mà Lăng Khiêm có, gần như bây giờ đã nhào tới dùng đầu lưỡi từng lần một liếm khuôn mặt đáng yêu kia.

“Nếu không chịu thì xuống xe đi.” Lăng Khiêm không hề gì nói, “Nhà họ Lăng tương lai do tôi và Lăng Hàm kế thừa. Có chuyện gì tự tôi gánh vác là được rồi. Lại nói, cơ thể của anh đối với tôi cũng chẳng có sức hấp dẫn. Cá tính đáng ghét như thế của anh, tôi còn phải từ từ dạy dỗ, rất lãng phí thời gian.”



“Tôi…” Câu trả lời trầm thấp, khe khẽ, sau khi trải qua nghĩ sâu tính kỹ, con ngươi đen như nước sơn xẹt qua giác ngộ thống khổ, mới mở miệng phun ra, “Được.”

Dùng khí lực toàn thân, mới đè được xúc động xông khỏi thùng xe, cất tiếng cười to trong đám người.

Tay giấu ở sát cửa buông xuống, tại nơi tầm mắt của Lăng Vệ không cách nào tiếp xúc, năm ngón tay dùng sức cơ hồ cào rách lớp đệm da.

Nếu chưa từng trải qua khóa huấn luyện của hệ chỉ huy không thể tưởng tượng nổi bao nhiêu năm của trường quân đội Chinh Thế, luyện được bản lĩnh then chốt hoàn toàn che giấu nội tâm chân thực, Lăng Khiêm tin rằng kế hoạch mình trù tính lâu ngày không thể nào tiến hành hoàn mỹ như thế.

Hắn kiềm chế hưng phấn cực đoan trong lòng, lạnh nhạt hỏi. “Nói như vậy. Anh thực sự đã suy nghĩ. Hiểu được về sau hai người chúng ta sẽ là loại quan hệ như thế nào?”

“Đúng vậy.”

“Tôi tùy thời tùy chỗ, có thể phát tiết dục vọng với anh. Hơn nữa, anh còn phải cam đoan làm cho tôi vừa lòng.” Lăng Khiêm khoan hồng độ lượng mỉm cười, “Đương nhiên, nếu anh tuân thủ lời hứa, tôi cũng sẽ tuân thủ lời hứa, chỉ phát tiết dục vọng với một mình anh thôi. Hiểu chưa?”

Thật ra, vật hắn muốn phát tiết dục vọng, cũng chỉ có một mình Lăng Vệ mà thôi.

“Hiểu rồi.”

“Lại đây hôn môi đi.” Lăng Khiêm nhẹ nhàng bâng quơ ra lệnh.

“Hả?”

“Không nghe thấy sao? Anh sẽ không ngay cả hôn môi cũng không biết chứ? Nếu ngay cả việc này cũng không biết. Anh ngay cả tư cách làm bạn giường của tôi cũng không có, chẳng lẽ lại muốn lên giường với một gã ngay cả hôn môi cũng không biết?” Lăng Khiêm trách cứ liếc mắt nhìn anh trai, dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói, “Đừng làm phiền tôi, thay vì lãng phí thời gian, anh vẫn là dứt khoát xuống xe cho tôi. Coi như giữa chúng ta căn bản không có khế ước gì là được.”

Lăng Vệ tức giận đến gần như cắn răng nanh.

Nhưng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của Lăng Khiêm, lại như đại bác photon tinh chuẩn nhất. Bắn về phía bản tính lời nói gói vàng của cậu, trăm phần trăm dồn địch vào chỗ chết, sau vài cái hô hấp nặng nề, Lăng Vệ không thể không ngang qua khe hở giữa chỗ ngồi, tự mình tới gần khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo của em trai.

Còn phải vươn một cánh tay qua thân thể em trai, đặt trên cửa, lấy để đỡ thân thể.

Tiếp cận với tư thế được anh trai ôm, làm cho Lăng Khiêm càng thêm thoải mái, đôi môi xinh đẹp cong thành đường cong duyên dáng.

“Nhanh lên một chút.” Giọng nam thiếu niên trầm thấp ái muội. Khàn khàn mờ mịt tràn ngập sức quyến rũ gợi cảm.

Không cam lòng, nhưng lại bất đắc dĩ đưa môi lên, cuối cùng nhẹ nhàng va chạm vào đôi môi non hồng của thiếu niên vẫn đang chờ đợi. Nhiệt độ cùng với mềm mại đến từ anh cả khiến cho toàn thân Lăng Khiêm nổi lên rùng mình thích ý.

So với nhìn hình ảnh anh trai thủ dâm bắn tinh, đôi môi đụng vào chân thực, thấm đầy cảm nhận làm người ta xúc động, hương vị nam tính sạch sẽ của anh trai len vào chóp mũi, nhàn nhạt, vui mừng, thực sự làm cho dưới háng trong nháy mắt cao trào kích động khó gì sánh bằng.

Đây là một loại hưởng thụ thong thả, cực hạn.

So với trong tưởng tượng càng ngọt ngào hơn.

“Như vậy tính là hôn môi sao?” Lời nói vẫn là xấc xược, nhưng giọng điệu quở trách lại có ý cười thỏa mãn nồng đậm. Lăng Khiêm ôm lấy Lăng Vệ đang qua loa, gợi cảm nói nhỏ, “Thì ra anh thực sự không biết hôn môi. A. Thật tốt.”

Bị em trai xem như gấu bông người ôm vào trong ngực, Lăng Vệ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Nhưng không cách nào phản kháng, còn phải nghe theo dặn bảo của em trai.

Một lúc như thế cũng làm cho người ta chịu không nổi, nghĩ đến về sau, cảm giác duy nhất của Lăng Vệ chính là mịt mù tăm tối.

“Độ khó quá cao coi như xong, còn nhiều thời gian, trước dạy từ đơn giản đi.” Lăng Khiêm vừa trêu chọc, vừa dùng đầu ngón tay chiếm hữu xoa cằm anh trai cười nói, “Mở miệng, vươn đầu lưỡi ra.”

Lăng Vệ xấu hổ muốn chết.

Hai mươi mốt năm qua, cậu vẫn tuân theo quy định nghiêm ngặt của trường quân đội, đối mặt yêu cầu có dụng ý khác, căng thẳng đến ngay cả máu cũng gần như ngừng chảy.

Đáng tiếc lý trí vẫn là cực kỳ kiên trì, lời hứa, nhà họ Lăng, cha mẹ – mỗi loại nhân tố, bao gồm cả thói quen phục tùng mệnh lệnh hình thành trong trường quân đội.

Đều khiến cho cậu chỉ có thể làm ra lựa chọn duy nhất — Dựa theo mệnh lệnh của Lăng Khiêm hành động.

Khi cậu gật đầu nói “Được”, Lăng Khiêm ở một điểm nào đó, nghiễm nhiên trở thành quan trên trực thuộc của cậu.

Phục tùng, là thiên chức của quân nhân.

Cậu mở ra đôi môi, quá mức khẩn trương, cánh môi màu nhạt khẽ run, giống như cánh hoa đang bị tàn phá trong gió, chầm chậm, từ bên trong cánh hoa, lộ ra đầu lưỡi màu phấn hồng.

Đầu lưỡi giấu trong khoang miệng lấy dáng vẻ dè dặt xuất hiện, màu sắc non nớt như trẻ con, mềm mại giống như bên trong trai ngọc hạng nhất vừa mới mở ra.

Nhìn chăm chú vào đầu lưỡi đáng yêu không thể không lộ ra trước mắt mình, yết hầu Lăng Khiêm khẽ rên rỉ.

“Anh. Không được lùi về nha.”

Đầu dò về phía trước, dùng răng cắn đầu lưỡi lộ ra nơi khoang miệng, thô bạo càng lôi nó ra, để cho mình nhấm nháp được càng nhiều.

Kế tiếp, là dùng đầu lưỡi không ngừng mà liếm đinh hương xinh xắn của anh trai.

Mỗi một nụ vị giác mẫn cảm phía trên, còn có phía dưới mẫn cảm của đầu lưỡi, đều nhất định phải tiếp thu ẩm ướt xác nhận giống như vĩnh viễn không ngừng của hắn.

Đầu lưỡi bị em trai xem như vật sở hữu tùy ý xâm phạm, đối với Lăng Vệ không có chút kinh nghiệm nào về tình dục căn bản không thể chống đỡ được, khoái cảm đầu lưỡi được liếm láp khiến cho cậu chột dạ toàn thân run rẩy, ngay cả cánh tay đỡ cơ thể cũng mất đi sức lực.

Lăng Khiêm dũng mãnh ôm lấy cậu. Đè cậu nhích lại gần chỗ đầu gối mình. Cúi đầu tiếp tục cướp đoạt vô tình, thỉnh thoảng còn đáng ghét lại uy nghiêm quát lớn hai câu. “Đầu lưỡi vươn ra chút nữa.”

“Đừng lộn xộn. Anh như vậy là đang trốn tránh em sao?”

Tiếng vỗ lanh lảnh vang lên trong thùng xe.

Bị em trai vỗ vào mông, mặc dù chỉ là nhẹ nhàng. Lại làm cho Lăng Vệ cảm thấy sỉ nhục vô cùng.

“Không muốn bị đánh thì ngoan chút.” Không ngừng dùng đầu lưỡi thô ráp tập trung nụ vị giác công kích đầu lưỡi ngượng ngùng của anh trai, chỉ chốc lát, đã ngựa quen đường cũ cạy mở khớp hàm xâm phạm đến lợi rắn chắc cùng với đầu trên khoang miệng mềm mại.

“Lăng… Lăng Khiêm” Sự tình Lăng Vệ tự cho là nhục nhã vô cùng, gần như đã xong.

“Hử? Anh được tôi hôn rất thoải mái đi?” Có kinh nghiệm khống chế hô hấp kéo dài, Lăng Khiêm dùng đầu lưỡi bắt buộc anh trai hôn sâu, trong xe quanh quẩn tiếng nước làm người ta đỏ mặt, thừa dịp lúc hai cái lưỡi thỉnh thoảng tách ra, hạ lưu trêu đùa, “Cứng chưa? Sẽ không bị tôi hôn một cái liền bắn đến mất mặt chứ?”

Không cần lấy tay xác định.

Lăng Khiêm nhanh chóng đổi tư thế, đặt anh trai ở chỗ ngồi dãy trước, bên trong RV hình đĩa rộng rãi thoải mái, diện tích dễ hành động.

Hắn đè trên người anh trai, như cũ dùng là tư thế giao cấu, sỗ sàng dùng đỉnh cứng lên chỗ háng, cách vải dệt, như dã thú cao thấp cọ xát chỗ háng Lăng Vệ.

Cử động quá trớn làm cho Lăng Vệ trong nháy mắt não trống không.

“Dừng tay!” Lăng Vệ kêu to lên. Chật vật không chịu nổi mà ném Lăng Khiêm đang đắm chìm trong khoái cảm đi. Chống người ngồi dậy. “Lăng Khiêm. Cậu rất quá đáng!”

Nhìn em trai chậm rãi ngẩng đầu trên thảm trong thùng xe, âm trầm trừng mắt cậu, nhất thời, một luồng bất an đè trong lòng Lăng Vệ.

Cậu biết mình trái với lời hứa.

Hơn nữa là lời hứa vừa rồi hết lần này đến lần khác nhấn mạnh tuyệt đối sẽ tuân thủ tới cùng.

Sau khi tính bản năng bùng nổ, Lăng Vệ xấu hổ cúi đầu, trốn tránh tầm mắt khiển trách của em trai.

Nhất định lại lọt vào nhục nhã về ngôn ngữ!

Đáy lòng Lăng Khiêm, lúc này lại đang rủa mình ngu xuẩn. Quả nhiên đàn ông là động vật nửa người dưới, hơi chút dục vọng là có thể đem lý trí của học sinh đứng đầu trường quân đội, tướng quân thượng đẳng tương lai sụp đổ. Hắn lại có thể quên hết tất cả mà muốn làm thẳng đến cuối.

Lăng Khiêm. Mày đồ ngu chỉ có nửa người dưới này!

Quên sạch kế hoạch của mình sao?

“Được rồi, anh. Đừng nóng giận.”

Nghĩ đến Lăng Khiêm sẽ lập tức trở mặt, mắng mình phá hoại hiệp định, nhưng lọt vào tai, lại là lời nói ôn nhu còn mang theo một chút cưng chiều của Lăng Khiêm.

Lăng Vệ kinh ngạc nhìn Lăng Khiêm.

Lăng Khiêm lộ ra mỉm cười, “Lần đầu tiên của anh, đương nhiên không nên qua loa như thế.”

Dưới vẻ mặt mê man không hiểu được tình huống của Lăng Vệ, Lăng Khiêm trở lại vị trí lái, khởi động xe. Thoải mái mà nói “Kỳ nghỉ khó có được, chúng ta cũng đi dạo phố đi. Anh, anh vừa rồi trái với lời hứa nha.”

“Ừm?” Sau khi sửng sốt, Lăng Vệ gật đầu dường như thừa nhận sai lầm.

Đã biết em trai khắt khe sẽ không khoan dung độ lượng bỏ qua cho mình như thế.

Lăng Khiêm lại bỗng nhiên kéo đề tài sang chỗ khác. “Trên người anh hẳn là mang theo không ít thẻ ngân hàng của mình đi?”

Phương thức đối thoại thiên mã hành không như thế, làm cho Lăng Vệ rất không quen, có điều cậu vẫn là thành thật thừa nhận, “Phải.”

Số tiền tiêu vặt nhà họ Lăng cho ba anh em giống nhau, số tiền mỗi tháng đều vô cùng kinh người. Có điều trong mắt Lăng Vệ, trong trường quân đội cái gì cũng có. Hơn nữa mình cũng không thích sống xa xỉ, vì thế tiền tiêu vặt trong thẻ ngân hàng rất ít sử dụng, sau mấy năm nay, đã tích thành con số thiên văn (2).

Lăng Khiêm tùy hứng xa xỉ như thế, nói không chừng mỗi tháng đều xài sạch sành sanh đi.

“Bên trong có tiền không?”

“Có.”

“Số tiền có lớn hay không?”

“Còn đủ.”

“Vậy thì tốt.” Lăng Khiêm lộ ra vẻ mặt vui cười hài lòng, “Anh, để bù lại sai lầm anh đã phạm, mua gì tiếp theo, phải dùng tiền của anh nha.”

Nếu như là tiền. Lăng Vệ trái lại không hề gì, dù sao đều là của nhà họ Lăng, cũng chính là từ trong tài sản tương lai của Lăng Khiêm cùng Lăng Hàm tiêu cho mình.

Lăng Vệ gật đầu, “Được.”

_____________

Chú thích

(1) hoàn khố: quần áo lụa là, chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý ↑

(2) con số thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên ↑

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook