Quyển 7 - Chương 7
Phong Lộng
19/09/2020
Bác sĩ sau khi trở lại khiếp sợ ngây người, tiếp theo hiển nhiên là phẫn nộ cực độ!
Phải thôi, có bác sĩ nào thấy bệnh nhân mình vừa mới xử lý tốt, bỗng dưng hai má đỏ bừng, môi sưng tấy, ngực phập phồng kịch liệt như vừa chạy đường trường xong, mà vui nổi không?!
Huống hồ trong phòng bệnh còn nồng nặc mùi đàn ông giống đực, chăn nệm cũng xô vào nhau nhàu nhĩ.
Mặc kệ hai gã này là sĩ quan cấp cao cấp thấp gì, Mike bùng nổ!
“Ép quan chỉ huy bắn tinh khắp nơi, đây là kết quả đến thăm bệnh của các cậu đấy hả??!” Mike chỉ vào giường hét ầm lên!
Không hổ là thầy thuốc, nói chuyện cũng như phẫu thuật, đâm một phát là chuẩn xác ngay trọng tâm!
Lăng Vệ lập tức muốn ngất đi cho rồi!
“Bác sĩ, mày nhầm rồi.”
“Nhầm cái gì?!”
“Tinh dịch trên giường không phải của anh Lăng Vệ, mà là do tao bắn.” Lăng Khiêm ăn uống no nê xong tâm tình không tồi, tà tà liếm khóe miệng “Còn của anh, tao đã nuốt sạch sẽ từ đời nào, sao có thể lãng phí sót trên giường được. Ờ nhưng mà đống kia không phải của tao, đó là của Lăng Hàm. Nếu phải đổi chăn đệm mới, cứ kêu Lăng Hàm là được.”
Đầu bác sĩ lẫn Lăng Vệ nổ ầm ầm!
Trên đời này làm sao có thể loại con trai Tướng quân hạ lưu đến vậy?!!
“Lăng Vệ hạm có thể trở về rồi.” Lăng Hàm giống như hoàn toàn không màng tới không khí đầy xấu hổ trong phòng, nâng cổ tay đọc tin tức mới nhất vừa được gửi tới, trầm thấp đánh gãy cuộc đối thoại “Quân bộ thông báo, một khi xác định quân đoàn Đế Quốc đã lui về sâu tinh cầu Merce, quan chỉ huy có thể dẫn quân quay về căn cứ. Quân bộ sẽ phái hai tướng lĩnh khác tiếp nhận và khắc phục hậu quả nơi này. Bác sĩ, hành trình trở về sẽ không ảnh hưởng đến quan chỉ huy chứ?”
“…”
“Bác sĩ Mike?”
“Lăng Vệ hạm nào phải tàu chiến, lúc di chuyển chẳng khác nào đứng trên mặt đất, đương nhiên là không ảnh hưởng gì rồi!” Mike căm tức bồi thêm một câu “Nhưng nếu các cậu còn có hành vi giống như hôm nay, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình hình phục hồi của quan chỉ huy!”
“Hiểu.”
“Hiểu thì từ nay…”
“Hôm nay anh sẽ rời phòng bệnh, quay về nghỉ ở phòng hạm trưởng.”
“Cái gì?!”
“Cái gì?”
Ba miệng cơ hồ cùng đồng thanh kêu lên, một từ Lăng Vệ, một từ Mike, và một là tiếng reo hưng phấn của Lăng Khiêm.
“Trước khi miệng vết thương khép hoàn toàn, ngài ấy không thể rời phòng bệnh! Đây là trách nhiệm của tôi!” Mike làm sao không rõ, để Chuẩn tướng Lăng Vệ trở lại phòng nghỉ, e đến khi về tới Thường Thắng Tinh vết thương cũng chưa lành nổi mất!
“Trách nhiệm của ta là quản lý Lăng Vệ hạm, trong đó bao gồm cả tổ y tế.” Lăng Hàm sửa sang lại cà vạt của mình cho thẳng thớm một cách hoàn mỹ, lạnh nhạt tuyệt không cho phép phản đối “Vết thương của anh sẽ được chúng ta chăm sóc. Ta và Lăng Khiêm đều đã học lớp điều dưỡng cơ bản.”
Đừng có đùa.
Để anh nằm ở phòng bệnh vài ngày, chẳng qua chỉ vì bất đắc dĩ.
Giờ anh đã chuyển biến tốt đẹp, anh em bọn họ đã có thể coi sóc cho anh, làm sao còn có thể tiếp tục để anh ở nơi mà người ta có thể đến sờ mó, tiếp xúc thân mật, lật xem cơ thể anh được?
“Nếu muốn đến kiểm tra sức khỏe cho quan chỉ huy, hãy đến phòng nghỉ của hạm trưởng. Trước đó phải thông báo một tiếng, tình trạng tiến triển của quan chỉ huy, không ai rõ bằng ta.”
Sự tình cứ thế được quyết định dưới khí thế áp đảo của Lăng Hàm.
Bác sĩ Mike tuy rằng rất có cá tính, nhưng cũng không thể phát huy dưới sự chuyên quyền độc đoán của vị thượng cấp nào đó.
Lăng Vệ được đưa về phòng nghỉ rộng rãi của hạm trưởng, thật tình mà nói, nơi này thoải mái thoáng đãng hơn phòng bệnh nhiều lắm.
Quyết định của Quân bộ đã được thông báo với toàn thể hạm đội, tân Lăng Vệ hạm sẽ quay về Thường Thắng Tinh báo danh, hạm đội Scarlet đóng quân tại chỗ chờ đợi mệnh lệnh, hạm đội Lecco Mick nhận được lệnh thu quân trở về căn cứ phòng thủ.
Trước khi rời đi, Chuẩn tướng Wood đi lên tân Lăng Vệ hạm, thăm hỏi tình hình hồi phục của Lăng Vệ.
Nhìn thấy Lăng Vệ nằm trên giường dưỡng thương, Chuẩn tướng Wood phảng phất như có khoảnh khắc rơi sâu vào hồi ức, nhưng rất nhanh lại trầm thấp cười lớn “Ngươi lái chiến cơ một mình đơn độc xông vào hàng ngũ của địch, chuyện này quả thực rất đáng nể phục. Xem ra, không phải chỉ có bề ngoài giống nhau, mà tính cách cũng đôi phần tương tự, cũng đều rất gan dạ, yêu mạo hiểm.”
Rồi thở dài một hơi.
“Trưởng quan, ngài đang nói đến cha tôi sao?” Lăng Vệ tò mò hỏi “Tôi vẫn rất muốn biết nhiều chuyện về ông ấy.”
Anh đã được thăng lên làm Chuẩn tướng, hơn nữa trong trận chiến vừa rồi còn là tổng chỉ huy chiến dịch, nói cách khác còn là cấp trên lâm thời của Wood, song anh vẫn theo thói quen xưng ông là trưởng quan.
Trong cảm nhận của anh, vị trưởng quan trầm ổn tinh thông, dựa vào chính năng lực của mình từng bước đi lên này, mới chân chính là anh hùng Liên Bang.
“Cha của ngươi?” Wood hơi nheo mắt lại, tựa hồ định nói gì đó.
Lăng Khiêm ngồi ngay bên giường tim giật thót lên!
“Anh, vết thương còn chưa khỏi hẳn, chớ nên nói chuyện nhiều quá. Hạm đội Lecco Mick còn phải trở về căn cứ, trước khi xuất phát có không ít chuyện phải làm.” Hì hì khuyên can xong, Lăng Khiêm nâng ánh mắt tràn ngập cảnh cáo nhìn Chuẩn tướng Wood, mỉm cười nói “Lecco Mick lần này lập công lớn, Quân bộ ắt sẽ khen thưởng rất hậu hĩnh. Chuẩn tướng Wood có lẽ không màng lắm, nhưng cấp dưới của ông hẳn đang rất trông chờ. Quân nhân đổ máu chiến đấu, âu cũng vì phần ngợi khen này. Ta sẽ đề cập với ba Quân bộ nên khen thưởng công bằng, ngài hãy yên tâm.”
Trên gương mặt từng trải đã qua bao phong sương chinh chiến của Chuẩn tướng Wood, xẹt qua một tia cười lạnh.
Thằng nhãi con chột dạ, lo ông tiết lộ chuyện Lăng Vệ không biết ư?
Đúng thế, mặc dù không thể tiếp xúc với cơ mật thượng tầng Quân bộ, song Wood rất rõ ràng rằng Vệ Đình không có đứa con nào hết. Còn về chuyện Lăng Vệ được hình thành thế nào, ông cũng có thể đoán được chín phần.
Nhân bản.
Chẳng lẽ cả đời Lăng Vệ sẽ không biết được sao?
Thật chẳng rõ mấy nhà Tướng quân đang nghĩ gì nữa.
Tuy nhiên, Wood cũng không muốn nói ra chân tướng.
Không phải vì kiêng kỵ quyền thế của Lăng gia, mà là ông không có cách nào làm được. Đối diện với khuôn mặt giống y như đúc, thậm chí linh hồn cũng quật cường không kém Vệ Đình, trắng trợn vạch trần sự thật, thực sự chẳng khác nào tự tay làm tổn thương cậu ấy.
Wood không làm được.
Cho đến tận bây giờ, ông vẫn là người anh em thân thiết nhất của Vệ Đình, luôn đi theo bảo vệ cậu ấy.
Hai mươi năm trước, bởi tiếp nhận nhiệm vụ quân sự tuyệt mật, ông không thể tham gia cùng, chỉ có cậu ấy một mình thực hiện. Wood vẫn sốt sắng lo lắng không yên, sợ rằng Vệ Đình sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ, thẳng đến khi nghe được tin tức Vệ Đình đã tìm được người Quân bộ muốn tìm, trở lại Thường Thắng Tinh phụng lệnh, ông mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trăm triệu lần cũng không ngờ được, Vệ Đình trải qua bao nhiệm vụ gian nan cực kỳ nguy hiểm vẫn có thể bình an trở về, nhưng ở trong gian thẩm vấn của Quân bộ lại…
Lòng một trận quặn đau.
Wood ngẩng đầu lên, vờ như bị bức họa ở phòng nghỉ xa hoa hấp dẫn, con ngươi nhìn chăm chăm về hướng đó.
Không muốn để Lăng Vệ thấy khóe mắt đỏ hoe của mình.
“Chuẩn tướng Wood?” Lăng Vệ khó hiểu lên tiếng.
“Quan chỉ huy, về việc ngươi muốn trò chuyện, để lần tới có cơ hội chúng ta sẽ cùng nhau tán gẫu. Trước khi rời đi, ta mạo muội nhắc nhở một câu, khi quay về Quân bộ, phải hết sức cẩn thận.” Wood dừng một chút, trầm thấp dặn dò thêm “Nhân tâm, có đôi khi tồn tại những mặt tối mà con người hoàn toàn không thể đoán được.”
“Vâng.” Lăng Vệ nghiêm túc gật đầu.
Chuyện tình hình chiến đấu bị phát sóng đã gây nên một trận ầm ĩ, anh cũng đoán được Quân bộ không hài lòng với mình.
Dù sao anh cũng chỉ là con nuôi của Tướng quân, không lý nào lại có thể nổi bật hơn những đứa con ruột.
Xem ra sắp tới cần thu mình một chút.
Hy vọng màn náo nhiệt này sẽ nhanh chóng lắng xuống.
Chuẩn tướng Wood sau khi rời Lăng Vệ hạm, liền dẫn đầu hạm đội Lecco Mick quay trở về căn cứ tiến hành tu sửa. Một lực lượng khác đã được Quân bộ cử tới đây, bù đắp binh lực cho Phòng tuyến số 1 cực chính T.
Sắp xếp thỏa đáng tất thảy xong, Lăng Vệ hạm cùng ba trăm tàu chiến bảo vệ bắt đầu hành trình trở về.
Ngoại trừ những tin tức vẫn đua nhau phát tán rần rần trên mạng, còn lại đường về khá tĩnh lặng yên ả.
Anh em nhà họ Lăng kia coi như biết tự kiềm chế, sau khi đưa Lăng Vệ trở lại phòng hạm trưởng cũng không bắt ép quá quắt gì, chỉ dùng miệng lưỡi ngọt sớt cùng vuốt ve một vừa hai phải hầu hạ anh trai.
Đương nhiên, mỗi ngày ôm Lăng Vệ ngủ là điều kiện không thể tránh khỏi.
Kỳ quái chính là, bất kể Lăng Khiêm hay Lăng Hàm, đều giống như ghi nhớ tấm bản đồ tinh vi trong đầu, cho dù quấn lấy Lăng Vệ như bạch tuộc hay trong lúc ngủ say, cũng không hề chạm phải vết thương của anh.
Lăng Vệ nằm trong vòng tay của hai đứa em ngủ đến thực tốt lành.
Những cơn ác mộng từng dai dẳng quấy nhiễu anh, dường như cũng nhờ chiến tranh và thương thế tạm thời xua tan đi.
Mike tuy rằng oán hận sự độc tài của Lăng Hàm khí thế bức người, nhưng vẫn tận tâm làm đúng chức trách của một bác sĩ, đúng giờ lại đây kiểm tra cùng thay băng cho anh.
Vài ngày sau, tình hình đã khởi sắc tốt đẹp, Lăng Vệ đã có thể xuống giường đi lại.
Trong lòng thuộc hạ, hình tượng của hạm trưởng Lăng Vệ đã thăng cấp lên thành Chiến Thần.
Bất kể là ai đi chăng nữa, giây phút chứng kiến một màn nhảy ra tuyệt sắc kinh thiên động địa, oanh tạc hạm chỉ huy của kẻ địch chỉ trong chốc lát, tuyệt đối sẽ không bao giờ nghi ngờ thực lực của vị chỉ huy được cả Liên Bang tôn kính này.
Giúp Lăng Vệ thay quân phục hạm trưởng xong, dưới sự hộ vệ ở hai bên trái phải của Lăng Khiêm và Lăng Hàm, Lăng Vệ chậm rãi đi lên đầu hạm trong tiếng hoan hô dậy sấm, cơ hồ rền vang ra cả vũ trụ.
Quân bộ cứ việc chưa phát ra thông báo ngợi khen rõ ràng, nhân khí và thanh thế của Lăng Vệ đã cao ngút ngàn. Dọc đường, Lăng Vệ hạm ngang qua không ít tinh cầu, nhận được vô số lời mời từ các quan viên thủ trưởng, bọn họ đều bày tỏ mong muốn có cơ hội được chiêu đãi thịnh tình vị anh hùng của toàn thể Liên Bang.
Xuất phát từ cân nhắc mọi mặt, Lăng Vệ khéo léo từ chối tất cả.
Chỉ dự định dừng lại căn cứ Tucson một ngày.
Quan chỉ huy hiện tại của căn cứ Tucson là Thiếu tướng Vương Duyệt. Trong trận gặp gỡ tác chiến lần trước, Vương Duyệt chỉ mới là một gã Trung tá, lúc ấy hắn dẫn hạm đội Tucson đuổi tới đúng lúc cứu viện cho Lăng Vệ hạm, sau đó, còn phân ra một nửa lực lượng không bị hao tổn hộ tống Lăng Vệ hạm bình an trở về Thường Thắng Tinh.
Hai vị quan chỉ huy, xem như từng có một phen giao tình sinh tử.
Hơn nữa, tân Lăng Vệ hạm cũng cần tiến hành tiếp tế ở căn cứ Tucson.
***
Tân Lăng Vệ hạm vẫn còn đang trên đường về, tại tinh cầu trung ương Liên Bang đã có sự thay đổi bất ngờ.
Sự kiện phát trực tiếp đã khiến Liên Bang hình thành nên một Chiến tinh tỏa ánh sáng hào quang rực rỡ, nhưng dưới sự trợ giúp của Vương tộc, quần chúng theo bản năng không thể gộp ngôi sao chiến tranh này và Quân bộ làm một.
Kính yêu quan chỉ huy Lăng Vệ là một chuyện.
Nhưng kính yêu Quân bộ lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Nhân dân Liên Bang có cái nhìn này cũng không hề kỳ quái. Giữa lúc Lăng Vệ nổi lên chẳng khác nào một thần tượng, trên mạng bỗng dưng xuất hiện không ít đồn đãi Quân bộ cố ý áp chế thanh danh của anh.
Đặc biệt sau sự kiện phát sóng trực tiếp, Quân bộ đã tỏ thái độ nghiêm khắc và có những hành động đàn áp đối phó với những cơ quan truyền tin, bắt bớ không ít nhà báo, thậm chí khi đoàn luật sư của các đài truyền hình kéo đến trước trụ sở Quân bộ kháng nghị, cũng bị Quân bộ lấy lý do can thiệp vào chiến sự nơi tiền tuyến tống giam tất cả.
Tiền tuyến vừa giành được thắng lợi ngoạn mục chưa từng có, Quân bộ nắm giữ binh quyền củng cố được địa vị, hiển nhiên đối với chuyện ở các tinh cầu có vài kẻ hung hăng quấy phá, giơ nắm đấm đòi tranh kiện, thì xử lý bọn chúng chỉ là chuyện vặt vãnh.
Người sáng suốt có thể dễ dàng nhìn ra, đối với việc Lăng Vệ được nhân dân ủng hộ, Quân bộ tuyệt đối không hài lòng.
Chính vì vậy, không ít người sùng bái Lăng Vệ mơ hồ lo lắng, liệu quan chỉ huy Lăng Vệ được ngưỡng mộ và hoan nghênh đến mức Quân bộ không thể bì kịp, có thể nào bị Quân bộ tìm cách trừ bỏ không?
Liên Bang như gợn sóng dưới dòng nước xiết.
Mà Vương tộc một tay hình thành nên tình thế này, lại im lặng bất thường.
Nữ vương bệ hạ tinh thông sáng suốt sau khi xuất một chiêu khiến Quân bộ bất ngờ không thể phản kháng, cơ trí tạm thời rút tay về, chờ đợi một cơ hội mới.
Quân bộ đang ráo riết truy lùng xem kẻ nào là ngọn nguồn của việc phát sóng trực tiếp! Dĩ nhiên, người đầu tiên bọn chúng hoài nghi chính là người đàn bà đứng đầu Vương cung này, song trước khi có chứng cớ xác thực, Quân bộ không thể kéo tới Vương cung bắt người.
Trong khoảng thời gian này, tầm mắt mọi người tựa hồ đều đổ dồn vào người anh hùng tài năng vượt trội của cả Liên Bang.
Chỉ là tựa hồ mà thôi.
Lăng Vệ còn chưa đạt tới trình độ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Ít nhất ánh mắt của người thừa kế Vương tộc – Hoàng thái tử Hunt Feller – hiện tại đang xuyên qua bóng tối vũ trụ thăm thẳm, sâu xa xoáy vào hình ảnh một quân nhân trẻ tuổi đang ở tận sâu trong thâm cung Đế Quốc.
“Chỉ có bấy nhiêu đây?”
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh thật lâu, Hoàng thái tử mới ngẩng đầu, tâm tình phức tạp khiến giọng điệu hắn có phần bén nhọn hơn ngày thường.
“Tìm được nhiêu đó đã quá tốt rồi.” Bội Đường trên màn hình nhún vai. Y thông qua kỹ thuật mã hóa cuộc gọi từ xa, tiến hành gọi điện cùng Hoàng thái tử “Tên quan chỉ huy thần bí của Đế Quốc này là người Vương tử La Đan rất mực sủng ái. Vừa tốt nghiệp đã được lựa chọn đưa vào Vương cung, trở thành quan hầu tâm phúc của La Đan, sau đó có một đoạn thời gian mất tích kỳ lạ, nghe nói anh ta vừa vào cung đã vững chãi chiếm luôn giường của La Đan, dài đến… nửa năm. Thông tin về anh ta rất khó điều tra, đoán chừng được La Đan bảo vệ. Nếu không nhờ gia tộc chúng tôi hàng năm vẫn kinh doanh ở Đế Quốc, cố gắng cài mật thám vào, cũng không thể thu được ảnh chụp trong thời gian ngắn ngủi như thế.”
Ánh mắt Hoàng thái tử nhịn không được lại nhìn tấm ảnh kia, nhướng mày “Thoạt trông khá trẻ.”
Trong hình, thiếu niên mặc quân trang Đế Quốc , đường nét thanh tú, có phần ngây ngô.
Nói về tướng mạo, cũng không hẳn là xuất chúng.
Nhưng, đôi mắt màu xanh lục phảng phất như việc gì cũng thờ ơ lạnh nhạt, lạnh nhạt tựa băng tuyết trôi qua, lại khiến hắn tăng thêm phần khí chất mỹ nhân băng giá mê người.
Làm người ta phải nổi lên ham muốn áp chế và chà đạp.
Để toàn bộ mọi hờ hững trong mắt hắn phải tan biến, thay vào đó là mị hoặc phóng đãng nở rộ theo tà ác của mình.
“Ảnh được chụp từ mấy năm trước, khi còn đang theo học trường quân đội. Bây giờ có cho vàng cũng không đào được tấm ảnh nào đâu. Quân đội Đế Quốc bảo vệ anh ta đúng là kín kẽ, huống chi nửa bước anh ta cũng không ra khỏi cung, quý tộc Đế Quốc còn chẳng mấy khi được diện kiến nhân vật thần bí này. Gián điệp của chúng tôi ngay cả cơ hội lẻn đến cửa Vương cung cũng không tìm thấy.”
Bội Đường dừng lại một chút.
Con ngươi cơ hồ có thể xuyên thấu qua màn hình, nhìn chằm chằm vào Hoàng thái tử.
“Người này, có lẽ nào là người mà ngài vẫn hằng tìm không, Hoàng thái tử điện hạ?” Bội Đường thái độ trịnh trọng, bình tĩnh dị thường lên tiếng hỏi.
Hunt Feller hít sâu một hơi.
Không khí hít vào, như ngưng tụ thành băng, lạnh lẽo tỏa khắp lồng ngực.
“Ta cần xác nhận thêm.” Hoàng thái tử sau một khoảng suy nghĩ, thái độ tự nhiên chậm rãi nói với đồng minh.
Kỳ thật, không cần phải xác nhận gì nữa.
Bây giờ hắn đã có thể khẳng định.
Đây chắc chắn là đứa con riêng của mẫu thân với gã quan quân Đế Quốc, là tên tạp chủng mà mẫu thân luôn hằng mong nhớ nhưng không cách nào gặp lại.
Chẳng trách, giây phút chứng kiến hạm chỉ huy của Đế Quốc nổ mạnh, Nữ vương bệ hạ tư thái luôn ung dung điềm tĩnh lại run rẩy kêu lên sợ hãi, cứ như xé lòng mà ra.
Bệ hạ hẳn cho rằng người đó đang ở trên hạm chỉ huy.
Coi như lúc đó bệ hạ không luống cuống đi chăng nữa, thì Hoàng thái tử vẫn có thể khẳng định thân phận thật sự của người trong bức ảnh, nhờ cặp mắt màu xanh lục kia.
Màu xanh của ngọc bích, có thể giam hãm con người thật sâu trong bể thần bí mê muội.
Khí chất băng giá bẩm sinh.
Mị lực độc nhất vô nhị ấy, chỉ có thể đến từ Nữ vương bệ hạ Liên Bang tôn quý.
Hunt Feller cảm thấy thật nực cười, rét buốt đến tận xương.
Mẫu thân của hắn, luôn miệng nói sẽ trao vương vị tối trọng yếu lại cho hắn, nhưng vừa ngoảnh lại, đã thấy bà đem hết tất thảy những thứ duy nhất trên cõi đời, trao cho một đứa con trai khác của mình.
Đôi mắt của Hoàng thái tử hắn, giống hệt đôi mắt Vương phu của bà – Đặc thân vương Lyle, là màu lam xanh thẳm.
Người anh trai tên Colin kia, lại có được đôi mắt xanh biếc mà Hoàng thái tử hắn không có được…
“Tôi có thể lý giải tâm tình của điện hạ. Quan hệ giữa quan chỉ huy Đế Quốc và Vương tộc Liên Bang, một khi truyền ra sẽ gây nên hậu quả nặng nề.”
Cho dù Hoàng thái tử che giấu rất tốt, nhưng Bội Đường vẫn có thể nhìn thấu bí mật nơi đáy lòng hắn, nhưng cũng không có ý định truy vấn. Dù sao song phương vẫn là lợi dụng lẫn nhau, nếu còn giá trị lợi dụng, trước không ngại duy trì mối quan hệ bạn bè.
“Xong, tất cả tư liệu tra được về Colin tôi đã gửi cho ngài. Kế tiếp, tôi cần giải quyết một ít việc riêng, tạm thời ngài có thể không liên lạc được với tôi.”
“Ngươi định rời Thường Thắng Tinh?” Hoàng thái tử hỏi.
“Đã rời đi rồi, tôi đang ở giữa vũ trụ gọi cho ngài. Có chuyện gì sao?”
“Quân bộ gần đây không ngừng điều tra Vương tộc. Mặc dù không bắt nhốt, nhưng đã tăng cường giám thị bên ngoài Vương cung.”
Nghe thấy thế, Bội Đường mỉm cười.
“À, chuyện này thì tôi tạm thời bất lực. Ngay cả cha tôi cũng bị vụ đó làm sôi gan sôi máu. Ủy ban Tướng quân đã ra quyết định nghiêm khắc truy xét. Tuy nhiên, tôi tin tưởng bản lĩnh của Nữ vương, người nhất định có thể ứng phó với Quân bộ. Chẳng qua là tổn thất vài đám nhân viên vòng ngoài, nếu Quân bộ không thu được chứng cớ xác thực, thì không thể đụng vào Nữ vương. Nói đến trốn tránh trách nhiệm cùng chôn vùi dấu vết, Vương tộc chẳng nổi danh hàng đầu còn gì.”
“Nghe đánh giá có vẻ rất khinh thường Vương tộc?”
“Không dám không dám, đây là thật lòng kính nể. Quân bộ nếu có được bản lĩnh xóa sổ sự thật như Vương tộc, đã chẳng vì một Vệ Đình đã chết hơn hai mươi năm làm cho lao đao rơi vào khốn cảnh hiện giờ. Bất quá…” Bội Đường điềm nhiên hỏi “Rốt cuộc các ngài làm sao có thể đồng bộ tần số tín hiệu với tân Lăng Vệ thế? Tân Lăng Vệ hạm là siêu hạm Hắc Thứ đẳng cấp hàng đầu Liên Bang. Nếu ngay cả cấp bậc hệ thống này mà các ngài có thể dễ dàng xâm nhập, thì Quân bộ Liên Bang đúng là đang gặp nguy hiểm cực độ. Điện hạ, ngài không biết phải nên cẩn thận chút sao?”
Lời nói ám chỉ, Vương tộc nắm giữ kỹ thuật đáng sợ như thế, Quân bộ vốn quá mức kiêng kỵ có lẽ sẽ chẳng màng đến áp lực dư luận nữa, thẳng tay sử dụng bạo lực cùng thủ đoạn diệt trừ sạch sẽ tâm phúc của đại địch.
Hoàng thái tử được nhắc nhở bỗng rùng mình.
Nếu Quân bộ cảm thấy ngay cả chiến hạm loại hình tân tiến nhất mà Vương tộc tùy thời đều có thể xâm nhập, nói không chừng sẽ tàn bạo vận thủ pháp trên chiến trường, phái binh tấn công Vương cung.
Vương cung sở hữu địa vị tôn quý cùng nguồn tiền tài khổng lồ, thêm vào đó là ngưỡng mộ kính yêu từ sâu trong tiềm thức của tất cả nhân dân Liên Bang.
Nhưng nếu so đấu binh lực, Quân bộ chỉ cần nhấc một ngón út, cũng đủ khiến Vương tộc tan tành mây khói.
Tuyệt đối không thể để Quân bộ nghĩ đến quyết định này.
“Chúng ta có thể thu được tín hiệu trên Lăng Vệ hạm, chỉ là do may mắn.” Hunt Feller khôn ngoan nói thật.
“Chà?”
“Trước đó luôn không thể kết nối được mặc dù khởi động lại rất nhiều lần, cho đến phút cuối cùng, mới bắt được tín hiệu từ một camera giám sát. May mắn rằng dòng tín hiệu có một đường dẫn thứ ba rất mỏng manh, dựa vào đó, chúng ta mới có thể vất vả tiếp cận được hệ thống của Lăng Vệ hạm.”
“Là vào hệ thống điều khiển của Lăng Vệ hạm sao?” Bội Đường chú tâm, hỏi cặn kẽ cực kỳ cẩn thận.
“Làm sao có thể? Hệ thống điều khiển của tân Lăng Vệ hạm được phòng thủ rất chặt chẽ. Chúng ta chỉ chen vào được hệ thống camera đối ngoại, tín hiệu duy nhất lấy được, cũng chính là hình ảnh mà Lăng Vệ hạm chứng kiến mà thôi. Song đây vừa vặn là điều chúng ta muốn.”
“Không thu được camera sao?”
“Không được.”
Bội Đường ngửa đầu suy ngẫm trong chốc lát, mắt hơi nheo nheo lại.
Trong ánh mắt hiện lên quang mang sắc bén.
“Nói ra, thì đúng là vừa vặn nhỉ.” Bội Đường sâu xa bật cười khẽ.
Hoàng thái tử lập tức hiểu ý tứ của y.
“Ngươi nghi ngờ bên trong Lăng Vệ hạm có người tiết lộ tín hiệu này cho chúng ta?”
“Khó mà không nghi ngờ lắm. Kịp lúc như thế, lại mở đúng camera đối ngoại mà các ngài cần, tuyệt không để lộ tình hình nội bộ bên trong Lăng Vệ hạm, phòng bị rất nghiêm ngặt.”
Sau khi Bội Đường phân tích, Hoàng thái tử liền cảm thấy sự tình lúc đó quả thật xoay chuyển rất kịp thời.
Chẳng khác nào trời đất ban ơn.
Hoàng thái tử rất tinh tường rằng, nhân viên trên Lăng Vệ hạm do Al Lawson sàng lọc. Có Al Lawson đứng sau hỗ trợ cùng ba anh em Lăng gia liên thủ, muốn cài gián điệp vào còn khó hơn lên trời. Vượng tộc vận hết thủ đoạn, cũng không thể bố trí điệp viên của mình vào những vị trí quan trọng trên Lăng Vệ hạm.
Thế nên ngày đó việc mở một đường tín hiệu trên Lăng Vệ hạm, tuyệt đối không phải do gián điệp Vương cung thực hiện.
Vậy thì, tín hiệu này rốt cuộc là do ai mở đây?
Là hành động vô tình, hay vẫn là cố tình?
Chẳng lẽ… trên Lăng Vệ hạm, thực sự có người trợ giúp Vương tộc sao?
“Quân bộ đang không tiếc giá nào truy cho bằng được, nếu báo lại tin tức này, dám cá vài vị Tướng quân sẽ cao hứng lắm, cũng giúp Vương tộc tạm thời đổi vị trí với Quân bộ chịu chút áp lực.” Bội Đường không biết suy nghĩ thông suốt thế nào, thần thái thoải mái đến lạ, vẻ mặt rõ ràng hiện lên hào hứng được xem kịch vui, tươi cười mang theo chút ác ý “Tạm thời trò chuyện đến đây thôi. Bảo trọng, Hoàng thái tử điện hạ, xin phép thay mặt tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến Nữ vương bệ hạ.”
Tao nhã kính chào theo nghi thức quân đội.
Trên màn hình, khuôn mặt Bội Đường vụt tắt.
Hoàn tất mã hóa toàn bộ thông tin về Colin chỉ có mình mới mở ra được xong, Hoàng thái tử cũng tắt máy truyền tin, ra khỏi phòng.
Hành lang thông đến phòng yết kiến được trải thảm thật dày, giày da dẫm lên nhẹ nhàng êm ái, không hề phát ra bất cứ tiếng vang quấy nhiễu đến thanh nhã u tĩnh chốn Vương cung.
Thấy Hoàng thái tử đi đến, nhóm tư quan cung đình lập tức dừng ngay động tác, kính cẩn hành lễ.
Hoàng thái tử dừng bước.
“Nữ vương bệ hạ đang ở đâu?”
“Bệ hạ đang nghỉ ngơi ở Ngự Hoa Viên, thưa điện hạ. Ngài có cần tôi dẫn đường không ạ?”
“Không cần.”
Hoàng thái tử xoay người lại, đi về hướng cuối hành lang khảm đá cẩm thạch.
Băng qua lối đi rộng lớn với hai bên là san sát những pho tượng động vật các tinh hệ, quen thuộc bước vào Ngự Hoa Viên, tìm được mẫu thân giữa thảm cỏ bốn mùa tươi tốt.
“Bệ hạ.”
Nữ vương đứng trên bãi cỏ xanh mướt, nhìn ra tòa cung đình nguy nga cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dòng tâm tư bị thanh âm của đứa con cắt đứt, Nữ vương hơi hơi nghiêng sườn, nhưng không quay đầu lại.
“Ừm, con đến rồi à? Nghe ngóng được gì rồi?”
“Lăng Vệ hạm đang trên đường trở về. Ba anh em Lăng gia đều ở trên hạm, bên cạnh còn có ba trăm tàu chiến bảo vệ hộ tống, chí ít trên đường sẽ không gặp trắc trở gì. Quân bộ bên kia, vẫn đang ra sức truy xét kẻ đầu sỏ thực hiện việc phát sóng trực tiếp.” Trước mặt mẫu thân, đại bộ phần thời điểm, hắn đều duy trì giọng điệu cùng thái độ cung kính lễ độ.
Phong thái hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Điều này, một nửa xuất phát từ lễ tiết, một nửa còn lại, xuất phát từ thật tâm đáy lòng. Trong lòng hắn, Nữ vương bệ hạ quả thực chiếm phân lượng rất nặng.
Cũng bởi vì thế, chuyện bà luôn yêu thương đứa con hoang kia hơn, càng làm Hoàng thái tử căm giận thù địch.
“Những chuyện khác thì sao?”
“Bệ hạ muốn chỉ điều gì?” Mặc dù đoán được Nữ vương muốn đề cập đến cái gì, nhưng Hoàng thái tử theo bản năng làm bộ như không đoán được.
“Tổ Nghịch Thứ phía Quân bộ có thu được tiến triển gì không? Ta muốn biết tin tức liên quan tới tổ này.”
Giọng điệu của Nữ vương vẫn như thường ngày, ôn nhu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Không biết có phải vì tâm tình phức tạp hay không, Hoàng thái tử chợt cảm thấy thanh âm của mẫu thân bỗng hiền hòa hơn rất nhiều, lại mang theo sốt sắng kiềm chế.
Tất cả những thứ không thuộc về Hoàng thái tử này, phút chốc hóa thành gai nhọn, đâm vào trái tim mẫn cảm của hắn.
Hoàng thái tử hạ mi mắt.
“Tổ Nghịch Thứ đã tra được một ít thông tin về Colin. Theo như hồ sơ thông tin chính thức của Đế Quốc, mẹ Colin do khó sinh mà mất, cha là quân nhân Đế Quốc, khi Colin còn rất nhỏ đã hy sinh trên chiến trường. Sau đó, y được đưa vào cô nhi viện của lính Đế Quốc, được học tập và sau đó tham gia vào quân đội.”
Khi nói đến ba chữ “cô nhi viện”, Nữ vương bỗng thì thào rên rỉ một tiếng.
Hoàng thái tử đứng đằng sau không nghe rõ bà nói gì.
Nhưng có thể đoán được, ngữ điệu đau khổ và thương xót kia, hẳn là nói “con trai đáng thương” đại loại vậy.
Vì sao có được tình yêu thương của mẫu thân, lại là kẻ đáng thương?
Nếu được yêu thương là đáng thương, thì kẻ đứng gần trong gang tấc lại như chẳng hề tồn tại, chỉ để lợi dụng như những cận thần bình thường khác, phải tính là cái gì đây?!
Hoàng thái tử lòng chua xót, bỗng nhiên tràn ngập phẫn nộ.
Nhưng hắn cố gắng đè nén, tiếp tục dùng giọng điệu bình tĩnh tự thuật.
“Nhờ thành tích xuất sắc, sau khi tốt nghiệp Colin được tuyển chọn vào Vương cung, trở thành quan hầu bên cạnh Vương tử Đế Quốc. Căn cứ theo tình báo thu được từ phía Quân bộ…” Hoàng thái tử cố ý dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mẫu thân “… y bị Vương tử Đế Quốc độc chiếm.”
Y như rằng.
Mẫu thân run lên lợi hại, yếu ớt như chiếc lá trong cơn cuồng phong.
Hoàng thái tử còn cho rằng bà sẽ ngất đi như trong văn phòng lần trước.
Nhưng rõ ràng hắn đánh giá quá thấp mẫu thân của mình.
Rất nhanh, Nữ vương đã đứng thẳng lưng lại, lạnh lùng như sắt đá.
“Nói tiếp.” Bà trầm giọng ra lệnh “Nói toàn bộ chuyện về y cho ta biết.”
“Tại sao mẫu thân lại quan tâm đến quan chỉ huy Đế Quốc nhường vậy?”
“Quan chỉ huy của Đế Quốc, bất kể Vương tộc hay Quân bộ đều cực kỳ chú ý. Đây không phải là lẽ thường sao?” Nữ vương hời hợt hỏi lại.
Cho đến tận bây giờ, bà vẫn không hề ngoảnh lại nhìn Hoàng thái tử một cái.
Tâm trí người, chắc là đang thả về nơi Đế Quốc xa xôi, phải không?
Hoàng thái tử không thể ngừng suy nghĩ như vậy.
“Quân bộ thu thập thêm, Colin và Vương tử Đế Quốc La Đan có tình cảm với nhau. Dường như một vài Thiếu tướng trẻ tuổi cùng hoàng thân quốc thích khác cũng có quan hệ mập mờ với y, mà Hoàng tử phi Selena…”
“Chẳng lẽ bây giờ Quân bộ chỉ biết dò la thông tin về chuyện giường chiếu này thôi sao?” Nữ vương bỗng nhiên khinh thường ngắt ngang trình bày của hắn.
“Bệ hạ nguôi giận, Quân bộ chú ý những phương diện này, có lẽ vì muốn tìm hiểu toàn diện con người Colin. Hiện tại xem ra, Colin cũng là dựa vào quan hệ chăn gối với giới quyền quý Đế Quốc, hầu hạ dưới thân đàn ông, nên mới được trọng dụng, trở thành quan chỉ huy. Loại chuyện dùng thân thể đánh đổi quyền lực, ở những quốc gia theo chế độ quân chủ chuyên chế rất thường thấy.”
Nghe thấy những lời này, Nữ vương vẫn luôn không ngoảnh lại bỗng nhiên quay đầu.
Nhìn chằm chặp vào đứa con của mình.
Đôi mắt màu xanh biếc vì bị lửa giận thiêu đốt càng trở nên trong suốt, bắn ra quang mang rét lạnh.
Hoàng thái tử lắp bắp kinh hãi.
Nữ vương trước khi bị cơn thịnh nộ dẫn tới giận dữ quở trách, rốt cuộc cũng được lý trí ngăn cản. Bà mấp máy đôi môi tái nhợt, cuối cùng, chỉ lạnh lùng phun một câu “Thân là Hoàng thái tử, là người kế thừa vương vị Liên Bang, lại có thể nói ra những lời thấp kém bất tài đến vậy, con không cảm thấy xấu hổ sao? Ta cảm thấy thật thất vọng về con!”
Hoàng thái tử biến sắc, thiếu chút nữa đã buột miệng chất vấn!
Thất vọng?
Kẻ trở thành quan chỉ huy của Đế Quốc, đứa con rơi giết chết bao sinh mạng của nhân dân Liên Bang kia, mới không khiến người thất vọng, phải không?!
Thấy Hoàng thái tử gần như bùng nổ phẫn nộ, giọng điệu Nữ vương mềm nhẹ trở xuống.
“Bất luận Colin dùng thủ đoạn gì để đạt được quyền chỉ huy, chẳng qua đều vì y không có được điều kiện như những người khác mà thôi. Nếu y được sinh ra trong một gia đình quyền quý, thậm chí là Vương tộc, thì y…” Nữ vương đem câu nói kế tiếp yên lặng nuốt mất.
Đứng suốt hồi lâu, khiến bà mệt cảm thấy mệt nhọc.
Bà đi đến, chậm rãi ngồi vào ghế dựa được trảm trổ cầu kỳ ở ngay gần đó, một bàn tay nhẹ đặt lên ngực, giống như nơi ấy đang vô cùng đau đớn.
Hoàng thái tử do dự một chút, cuối cùng đi lại đây, ôn nhu làm bạn bên người bà.
Nữ vương ý bảo hắn ngồi ngay bên cạnh mình, bàn tay trắng nõn mềm mại đưa qua, nắm lấy tay hắn “Con may mắn hơn y nhiều lắm, con trai ạ. Con có được hào quang Vương tộc, vừa sinh ra, bên cạnh con đã có biết bao tư quan, thị nữ, thầy cô chăm lo dạy dỗ. Ta luôn hy vọng, con so với y sẽ càng vĩ đại hơn, không, với bất luận kẻ nào đều tài giỏi vĩ đại.”
Hoàng thái tử lẳng lặng nhìn đôi bàn tay nắm chặt tay mình.
Hắn lắng nghe mẫu thân kỳ vọng về hắn.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt như thế, lòng hắn lại mềm hẳn xuống.
Nhưng hắn được thừa kế lý trí của Nữ vương, giúp hắn định mở miệng thẳng thắn nói hết những lời muốn nói ra, nuốt toàn bộ trở lại.
Có lẽ hắn yêu mẫu thân của mình.
Song, cả cuộc đời này của hắn, hắn và người “anh trai” chưa từng gặp mặt kia, sẽ vĩnh viễn chỉ sống như hai cừu địch.
“Vậy thì, con trai, tổ Nghịch Thứ định đối phó với Colin như thế nào? Chuyện này Bội Đường Tu La có tiết lộ kế hoạch cho con không?”
“Thưa có, bệ hạ.” Hoàng thái tử sau khoảnh khắc mềm lòng, giờ phút này lại kiên quyết hơn cả “Bội Đường cho hay, bọn họ dự định sử dụng độc dược mà Quân bộ đã đặc biệt bào chế, ám sát Colin bằng thứ này.”
“Giết bằng thuốc độc?”
“Trong Vương cung Đế Quốc, trải qua bao phen gian nan, bọn họ cuối cùng đã có thể cài vào một gián điệp. Trước mắt người này có thể tiếp xúc với đồ ăn hàng ngày của Colin.”
“Độc gì? Thứ Quân bộ đặc biệt bào chế đó là gì?”
“Điều này con cũng không rõ ràng lắm, là vấn đề cơ mật, Bội Đường không tiết lộ ra.” Hoàng thái tử bụng dạ khó lường nói dối, lộ biểu tình nghi hoặc “Con cũng cảm thấy khá kinh ngạc. Vương cung Đế Quốc nổi tiếng khắp vũ trụ với hệ thống kiểm tra độc dược nghiêm ngặt. Chẳng lẽ chất độc mà Quân bộ chế tạo, có thể qua mắt được hệ thống đó sao?”
Nữ vương bệ hạ sắc mặt đăm chiêu, sau một hồi, mới trĩu nặng nói ra “Khai Phổ.”
“Khai Phổ?”
“Chất độc này chỉ dành cho một số thể trạng đặc thù, không nguy hại đến Vương tộc Đế Quốc. Hệ thống giám sát được tạo nên để bảo vệ Vương tộc, có lẽ vì thế loại chất độc này không nằm trong danh sách giám sát.”
“Nhưng thưa bệ hạ, Khai Phổ là chất độc nhằm vào huyết thống Vương tộc Liên Bang chúng ta, không phải ư? Chẳng lẽ người cho rằng Colin thuộc Vương tộc Liên Bang?” Hoàng thái tử sắc bén hỏi.
Giống như lần to tiếng chất vấn Nữ vương ngày đó, trong lòng tràn ngập khoái cảm quỷ dị.
“Nghĩ bậy bạ cái gì?” Nữ vương cảnh giác quét mắt nhìn con trai một cái, chậm rãi nói “Đề cập đến Khai Phổ, ý ta Quân bộ có thể phát triển gen mang độc với Vương tộc, thì hà cớ gì không thể chế tạo gen mang độc với Colin? Tóm lại, ta muốn con tra xét sự tình thật kỹ càng, ta muốn biết toàn bộ kế hoạch nhắm vào quan chỉ huy của Đế Quốc.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
“Mặt khác, danh sách chất độc trong hệ thống giám sát của Đế Quốc, nếu có thể hãy mang một bản đến đây cho ta.”
“Tuân lệnh, bệ hạ.”
Hoàng thái tử đứng lên, hành lễ chuẩn bị cáo lui.
Nữ vương nhẹ nhàng mở miệng, thấp giọng gọi tên của hắn “Hunt Feller.”
“Người còn gì căn dặn, thưa mẫu thân.”
“Lại đây hôn ta một cái, con trai.” Nữ vương bảo hắn đi tới gần, ngẩng đầu lên, để hắn hôn lên trán mình. Tiếp theo, bà cũng nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, mỉm cười mang theo từ ái “Đi giải quyết công việc của con đi, con trai. Ta yêu con.”
Phải thôi, có bác sĩ nào thấy bệnh nhân mình vừa mới xử lý tốt, bỗng dưng hai má đỏ bừng, môi sưng tấy, ngực phập phồng kịch liệt như vừa chạy đường trường xong, mà vui nổi không?!
Huống hồ trong phòng bệnh còn nồng nặc mùi đàn ông giống đực, chăn nệm cũng xô vào nhau nhàu nhĩ.
Mặc kệ hai gã này là sĩ quan cấp cao cấp thấp gì, Mike bùng nổ!
“Ép quan chỉ huy bắn tinh khắp nơi, đây là kết quả đến thăm bệnh của các cậu đấy hả??!” Mike chỉ vào giường hét ầm lên!
Không hổ là thầy thuốc, nói chuyện cũng như phẫu thuật, đâm một phát là chuẩn xác ngay trọng tâm!
Lăng Vệ lập tức muốn ngất đi cho rồi!
“Bác sĩ, mày nhầm rồi.”
“Nhầm cái gì?!”
“Tinh dịch trên giường không phải của anh Lăng Vệ, mà là do tao bắn.” Lăng Khiêm ăn uống no nê xong tâm tình không tồi, tà tà liếm khóe miệng “Còn của anh, tao đã nuốt sạch sẽ từ đời nào, sao có thể lãng phí sót trên giường được. Ờ nhưng mà đống kia không phải của tao, đó là của Lăng Hàm. Nếu phải đổi chăn đệm mới, cứ kêu Lăng Hàm là được.”
Đầu bác sĩ lẫn Lăng Vệ nổ ầm ầm!
Trên đời này làm sao có thể loại con trai Tướng quân hạ lưu đến vậy?!!
“Lăng Vệ hạm có thể trở về rồi.” Lăng Hàm giống như hoàn toàn không màng tới không khí đầy xấu hổ trong phòng, nâng cổ tay đọc tin tức mới nhất vừa được gửi tới, trầm thấp đánh gãy cuộc đối thoại “Quân bộ thông báo, một khi xác định quân đoàn Đế Quốc đã lui về sâu tinh cầu Merce, quan chỉ huy có thể dẫn quân quay về căn cứ. Quân bộ sẽ phái hai tướng lĩnh khác tiếp nhận và khắc phục hậu quả nơi này. Bác sĩ, hành trình trở về sẽ không ảnh hưởng đến quan chỉ huy chứ?”
“…”
“Bác sĩ Mike?”
“Lăng Vệ hạm nào phải tàu chiến, lúc di chuyển chẳng khác nào đứng trên mặt đất, đương nhiên là không ảnh hưởng gì rồi!” Mike căm tức bồi thêm một câu “Nhưng nếu các cậu còn có hành vi giống như hôm nay, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình hình phục hồi của quan chỉ huy!”
“Hiểu.”
“Hiểu thì từ nay…”
“Hôm nay anh sẽ rời phòng bệnh, quay về nghỉ ở phòng hạm trưởng.”
“Cái gì?!”
“Cái gì?”
Ba miệng cơ hồ cùng đồng thanh kêu lên, một từ Lăng Vệ, một từ Mike, và một là tiếng reo hưng phấn của Lăng Khiêm.
“Trước khi miệng vết thương khép hoàn toàn, ngài ấy không thể rời phòng bệnh! Đây là trách nhiệm của tôi!” Mike làm sao không rõ, để Chuẩn tướng Lăng Vệ trở lại phòng nghỉ, e đến khi về tới Thường Thắng Tinh vết thương cũng chưa lành nổi mất!
“Trách nhiệm của ta là quản lý Lăng Vệ hạm, trong đó bao gồm cả tổ y tế.” Lăng Hàm sửa sang lại cà vạt của mình cho thẳng thớm một cách hoàn mỹ, lạnh nhạt tuyệt không cho phép phản đối “Vết thương của anh sẽ được chúng ta chăm sóc. Ta và Lăng Khiêm đều đã học lớp điều dưỡng cơ bản.”
Đừng có đùa.
Để anh nằm ở phòng bệnh vài ngày, chẳng qua chỉ vì bất đắc dĩ.
Giờ anh đã chuyển biến tốt đẹp, anh em bọn họ đã có thể coi sóc cho anh, làm sao còn có thể tiếp tục để anh ở nơi mà người ta có thể đến sờ mó, tiếp xúc thân mật, lật xem cơ thể anh được?
“Nếu muốn đến kiểm tra sức khỏe cho quan chỉ huy, hãy đến phòng nghỉ của hạm trưởng. Trước đó phải thông báo một tiếng, tình trạng tiến triển của quan chỉ huy, không ai rõ bằng ta.”
Sự tình cứ thế được quyết định dưới khí thế áp đảo của Lăng Hàm.
Bác sĩ Mike tuy rằng rất có cá tính, nhưng cũng không thể phát huy dưới sự chuyên quyền độc đoán của vị thượng cấp nào đó.
Lăng Vệ được đưa về phòng nghỉ rộng rãi của hạm trưởng, thật tình mà nói, nơi này thoải mái thoáng đãng hơn phòng bệnh nhiều lắm.
Quyết định của Quân bộ đã được thông báo với toàn thể hạm đội, tân Lăng Vệ hạm sẽ quay về Thường Thắng Tinh báo danh, hạm đội Scarlet đóng quân tại chỗ chờ đợi mệnh lệnh, hạm đội Lecco Mick nhận được lệnh thu quân trở về căn cứ phòng thủ.
Trước khi rời đi, Chuẩn tướng Wood đi lên tân Lăng Vệ hạm, thăm hỏi tình hình hồi phục của Lăng Vệ.
Nhìn thấy Lăng Vệ nằm trên giường dưỡng thương, Chuẩn tướng Wood phảng phất như có khoảnh khắc rơi sâu vào hồi ức, nhưng rất nhanh lại trầm thấp cười lớn “Ngươi lái chiến cơ một mình đơn độc xông vào hàng ngũ của địch, chuyện này quả thực rất đáng nể phục. Xem ra, không phải chỉ có bề ngoài giống nhau, mà tính cách cũng đôi phần tương tự, cũng đều rất gan dạ, yêu mạo hiểm.”
Rồi thở dài một hơi.
“Trưởng quan, ngài đang nói đến cha tôi sao?” Lăng Vệ tò mò hỏi “Tôi vẫn rất muốn biết nhiều chuyện về ông ấy.”
Anh đã được thăng lên làm Chuẩn tướng, hơn nữa trong trận chiến vừa rồi còn là tổng chỉ huy chiến dịch, nói cách khác còn là cấp trên lâm thời của Wood, song anh vẫn theo thói quen xưng ông là trưởng quan.
Trong cảm nhận của anh, vị trưởng quan trầm ổn tinh thông, dựa vào chính năng lực của mình từng bước đi lên này, mới chân chính là anh hùng Liên Bang.
“Cha của ngươi?” Wood hơi nheo mắt lại, tựa hồ định nói gì đó.
Lăng Khiêm ngồi ngay bên giường tim giật thót lên!
“Anh, vết thương còn chưa khỏi hẳn, chớ nên nói chuyện nhiều quá. Hạm đội Lecco Mick còn phải trở về căn cứ, trước khi xuất phát có không ít chuyện phải làm.” Hì hì khuyên can xong, Lăng Khiêm nâng ánh mắt tràn ngập cảnh cáo nhìn Chuẩn tướng Wood, mỉm cười nói “Lecco Mick lần này lập công lớn, Quân bộ ắt sẽ khen thưởng rất hậu hĩnh. Chuẩn tướng Wood có lẽ không màng lắm, nhưng cấp dưới của ông hẳn đang rất trông chờ. Quân nhân đổ máu chiến đấu, âu cũng vì phần ngợi khen này. Ta sẽ đề cập với ba Quân bộ nên khen thưởng công bằng, ngài hãy yên tâm.”
Trên gương mặt từng trải đã qua bao phong sương chinh chiến của Chuẩn tướng Wood, xẹt qua một tia cười lạnh.
Thằng nhãi con chột dạ, lo ông tiết lộ chuyện Lăng Vệ không biết ư?
Đúng thế, mặc dù không thể tiếp xúc với cơ mật thượng tầng Quân bộ, song Wood rất rõ ràng rằng Vệ Đình không có đứa con nào hết. Còn về chuyện Lăng Vệ được hình thành thế nào, ông cũng có thể đoán được chín phần.
Nhân bản.
Chẳng lẽ cả đời Lăng Vệ sẽ không biết được sao?
Thật chẳng rõ mấy nhà Tướng quân đang nghĩ gì nữa.
Tuy nhiên, Wood cũng không muốn nói ra chân tướng.
Không phải vì kiêng kỵ quyền thế của Lăng gia, mà là ông không có cách nào làm được. Đối diện với khuôn mặt giống y như đúc, thậm chí linh hồn cũng quật cường không kém Vệ Đình, trắng trợn vạch trần sự thật, thực sự chẳng khác nào tự tay làm tổn thương cậu ấy.
Wood không làm được.
Cho đến tận bây giờ, ông vẫn là người anh em thân thiết nhất của Vệ Đình, luôn đi theo bảo vệ cậu ấy.
Hai mươi năm trước, bởi tiếp nhận nhiệm vụ quân sự tuyệt mật, ông không thể tham gia cùng, chỉ có cậu ấy một mình thực hiện. Wood vẫn sốt sắng lo lắng không yên, sợ rằng Vệ Đình sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ, thẳng đến khi nghe được tin tức Vệ Đình đã tìm được người Quân bộ muốn tìm, trở lại Thường Thắng Tinh phụng lệnh, ông mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trăm triệu lần cũng không ngờ được, Vệ Đình trải qua bao nhiệm vụ gian nan cực kỳ nguy hiểm vẫn có thể bình an trở về, nhưng ở trong gian thẩm vấn của Quân bộ lại…
Lòng một trận quặn đau.
Wood ngẩng đầu lên, vờ như bị bức họa ở phòng nghỉ xa hoa hấp dẫn, con ngươi nhìn chăm chăm về hướng đó.
Không muốn để Lăng Vệ thấy khóe mắt đỏ hoe của mình.
“Chuẩn tướng Wood?” Lăng Vệ khó hiểu lên tiếng.
“Quan chỉ huy, về việc ngươi muốn trò chuyện, để lần tới có cơ hội chúng ta sẽ cùng nhau tán gẫu. Trước khi rời đi, ta mạo muội nhắc nhở một câu, khi quay về Quân bộ, phải hết sức cẩn thận.” Wood dừng một chút, trầm thấp dặn dò thêm “Nhân tâm, có đôi khi tồn tại những mặt tối mà con người hoàn toàn không thể đoán được.”
“Vâng.” Lăng Vệ nghiêm túc gật đầu.
Chuyện tình hình chiến đấu bị phát sóng đã gây nên một trận ầm ĩ, anh cũng đoán được Quân bộ không hài lòng với mình.
Dù sao anh cũng chỉ là con nuôi của Tướng quân, không lý nào lại có thể nổi bật hơn những đứa con ruột.
Xem ra sắp tới cần thu mình một chút.
Hy vọng màn náo nhiệt này sẽ nhanh chóng lắng xuống.
Chuẩn tướng Wood sau khi rời Lăng Vệ hạm, liền dẫn đầu hạm đội Lecco Mick quay trở về căn cứ tiến hành tu sửa. Một lực lượng khác đã được Quân bộ cử tới đây, bù đắp binh lực cho Phòng tuyến số 1 cực chính T.
Sắp xếp thỏa đáng tất thảy xong, Lăng Vệ hạm cùng ba trăm tàu chiến bảo vệ bắt đầu hành trình trở về.
Ngoại trừ những tin tức vẫn đua nhau phát tán rần rần trên mạng, còn lại đường về khá tĩnh lặng yên ả.
Anh em nhà họ Lăng kia coi như biết tự kiềm chế, sau khi đưa Lăng Vệ trở lại phòng hạm trưởng cũng không bắt ép quá quắt gì, chỉ dùng miệng lưỡi ngọt sớt cùng vuốt ve một vừa hai phải hầu hạ anh trai.
Đương nhiên, mỗi ngày ôm Lăng Vệ ngủ là điều kiện không thể tránh khỏi.
Kỳ quái chính là, bất kể Lăng Khiêm hay Lăng Hàm, đều giống như ghi nhớ tấm bản đồ tinh vi trong đầu, cho dù quấn lấy Lăng Vệ như bạch tuộc hay trong lúc ngủ say, cũng không hề chạm phải vết thương của anh.
Lăng Vệ nằm trong vòng tay của hai đứa em ngủ đến thực tốt lành.
Những cơn ác mộng từng dai dẳng quấy nhiễu anh, dường như cũng nhờ chiến tranh và thương thế tạm thời xua tan đi.
Mike tuy rằng oán hận sự độc tài của Lăng Hàm khí thế bức người, nhưng vẫn tận tâm làm đúng chức trách của một bác sĩ, đúng giờ lại đây kiểm tra cùng thay băng cho anh.
Vài ngày sau, tình hình đã khởi sắc tốt đẹp, Lăng Vệ đã có thể xuống giường đi lại.
Trong lòng thuộc hạ, hình tượng của hạm trưởng Lăng Vệ đã thăng cấp lên thành Chiến Thần.
Bất kể là ai đi chăng nữa, giây phút chứng kiến một màn nhảy ra tuyệt sắc kinh thiên động địa, oanh tạc hạm chỉ huy của kẻ địch chỉ trong chốc lát, tuyệt đối sẽ không bao giờ nghi ngờ thực lực của vị chỉ huy được cả Liên Bang tôn kính này.
Giúp Lăng Vệ thay quân phục hạm trưởng xong, dưới sự hộ vệ ở hai bên trái phải của Lăng Khiêm và Lăng Hàm, Lăng Vệ chậm rãi đi lên đầu hạm trong tiếng hoan hô dậy sấm, cơ hồ rền vang ra cả vũ trụ.
Quân bộ cứ việc chưa phát ra thông báo ngợi khen rõ ràng, nhân khí và thanh thế của Lăng Vệ đã cao ngút ngàn. Dọc đường, Lăng Vệ hạm ngang qua không ít tinh cầu, nhận được vô số lời mời từ các quan viên thủ trưởng, bọn họ đều bày tỏ mong muốn có cơ hội được chiêu đãi thịnh tình vị anh hùng của toàn thể Liên Bang.
Xuất phát từ cân nhắc mọi mặt, Lăng Vệ khéo léo từ chối tất cả.
Chỉ dự định dừng lại căn cứ Tucson một ngày.
Quan chỉ huy hiện tại của căn cứ Tucson là Thiếu tướng Vương Duyệt. Trong trận gặp gỡ tác chiến lần trước, Vương Duyệt chỉ mới là một gã Trung tá, lúc ấy hắn dẫn hạm đội Tucson đuổi tới đúng lúc cứu viện cho Lăng Vệ hạm, sau đó, còn phân ra một nửa lực lượng không bị hao tổn hộ tống Lăng Vệ hạm bình an trở về Thường Thắng Tinh.
Hai vị quan chỉ huy, xem như từng có một phen giao tình sinh tử.
Hơn nữa, tân Lăng Vệ hạm cũng cần tiến hành tiếp tế ở căn cứ Tucson.
***
Tân Lăng Vệ hạm vẫn còn đang trên đường về, tại tinh cầu trung ương Liên Bang đã có sự thay đổi bất ngờ.
Sự kiện phát trực tiếp đã khiến Liên Bang hình thành nên một Chiến tinh tỏa ánh sáng hào quang rực rỡ, nhưng dưới sự trợ giúp của Vương tộc, quần chúng theo bản năng không thể gộp ngôi sao chiến tranh này và Quân bộ làm một.
Kính yêu quan chỉ huy Lăng Vệ là một chuyện.
Nhưng kính yêu Quân bộ lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Nhân dân Liên Bang có cái nhìn này cũng không hề kỳ quái. Giữa lúc Lăng Vệ nổi lên chẳng khác nào một thần tượng, trên mạng bỗng dưng xuất hiện không ít đồn đãi Quân bộ cố ý áp chế thanh danh của anh.
Đặc biệt sau sự kiện phát sóng trực tiếp, Quân bộ đã tỏ thái độ nghiêm khắc và có những hành động đàn áp đối phó với những cơ quan truyền tin, bắt bớ không ít nhà báo, thậm chí khi đoàn luật sư của các đài truyền hình kéo đến trước trụ sở Quân bộ kháng nghị, cũng bị Quân bộ lấy lý do can thiệp vào chiến sự nơi tiền tuyến tống giam tất cả.
Tiền tuyến vừa giành được thắng lợi ngoạn mục chưa từng có, Quân bộ nắm giữ binh quyền củng cố được địa vị, hiển nhiên đối với chuyện ở các tinh cầu có vài kẻ hung hăng quấy phá, giơ nắm đấm đòi tranh kiện, thì xử lý bọn chúng chỉ là chuyện vặt vãnh.
Người sáng suốt có thể dễ dàng nhìn ra, đối với việc Lăng Vệ được nhân dân ủng hộ, Quân bộ tuyệt đối không hài lòng.
Chính vì vậy, không ít người sùng bái Lăng Vệ mơ hồ lo lắng, liệu quan chỉ huy Lăng Vệ được ngưỡng mộ và hoan nghênh đến mức Quân bộ không thể bì kịp, có thể nào bị Quân bộ tìm cách trừ bỏ không?
Liên Bang như gợn sóng dưới dòng nước xiết.
Mà Vương tộc một tay hình thành nên tình thế này, lại im lặng bất thường.
Nữ vương bệ hạ tinh thông sáng suốt sau khi xuất một chiêu khiến Quân bộ bất ngờ không thể phản kháng, cơ trí tạm thời rút tay về, chờ đợi một cơ hội mới.
Quân bộ đang ráo riết truy lùng xem kẻ nào là ngọn nguồn của việc phát sóng trực tiếp! Dĩ nhiên, người đầu tiên bọn chúng hoài nghi chính là người đàn bà đứng đầu Vương cung này, song trước khi có chứng cớ xác thực, Quân bộ không thể kéo tới Vương cung bắt người.
Trong khoảng thời gian này, tầm mắt mọi người tựa hồ đều đổ dồn vào người anh hùng tài năng vượt trội của cả Liên Bang.
Chỉ là tựa hồ mà thôi.
Lăng Vệ còn chưa đạt tới trình độ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Ít nhất ánh mắt của người thừa kế Vương tộc – Hoàng thái tử Hunt Feller – hiện tại đang xuyên qua bóng tối vũ trụ thăm thẳm, sâu xa xoáy vào hình ảnh một quân nhân trẻ tuổi đang ở tận sâu trong thâm cung Đế Quốc.
“Chỉ có bấy nhiêu đây?”
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh thật lâu, Hoàng thái tử mới ngẩng đầu, tâm tình phức tạp khiến giọng điệu hắn có phần bén nhọn hơn ngày thường.
“Tìm được nhiêu đó đã quá tốt rồi.” Bội Đường trên màn hình nhún vai. Y thông qua kỹ thuật mã hóa cuộc gọi từ xa, tiến hành gọi điện cùng Hoàng thái tử “Tên quan chỉ huy thần bí của Đế Quốc này là người Vương tử La Đan rất mực sủng ái. Vừa tốt nghiệp đã được lựa chọn đưa vào Vương cung, trở thành quan hầu tâm phúc của La Đan, sau đó có một đoạn thời gian mất tích kỳ lạ, nghe nói anh ta vừa vào cung đã vững chãi chiếm luôn giường của La Đan, dài đến… nửa năm. Thông tin về anh ta rất khó điều tra, đoán chừng được La Đan bảo vệ. Nếu không nhờ gia tộc chúng tôi hàng năm vẫn kinh doanh ở Đế Quốc, cố gắng cài mật thám vào, cũng không thể thu được ảnh chụp trong thời gian ngắn ngủi như thế.”
Ánh mắt Hoàng thái tử nhịn không được lại nhìn tấm ảnh kia, nhướng mày “Thoạt trông khá trẻ.”
Trong hình, thiếu niên mặc quân trang Đế Quốc , đường nét thanh tú, có phần ngây ngô.
Nói về tướng mạo, cũng không hẳn là xuất chúng.
Nhưng, đôi mắt màu xanh lục phảng phất như việc gì cũng thờ ơ lạnh nhạt, lạnh nhạt tựa băng tuyết trôi qua, lại khiến hắn tăng thêm phần khí chất mỹ nhân băng giá mê người.
Làm người ta phải nổi lên ham muốn áp chế và chà đạp.
Để toàn bộ mọi hờ hững trong mắt hắn phải tan biến, thay vào đó là mị hoặc phóng đãng nở rộ theo tà ác của mình.
“Ảnh được chụp từ mấy năm trước, khi còn đang theo học trường quân đội. Bây giờ có cho vàng cũng không đào được tấm ảnh nào đâu. Quân đội Đế Quốc bảo vệ anh ta đúng là kín kẽ, huống chi nửa bước anh ta cũng không ra khỏi cung, quý tộc Đế Quốc còn chẳng mấy khi được diện kiến nhân vật thần bí này. Gián điệp của chúng tôi ngay cả cơ hội lẻn đến cửa Vương cung cũng không tìm thấy.”
Bội Đường dừng lại một chút.
Con ngươi cơ hồ có thể xuyên thấu qua màn hình, nhìn chằm chằm vào Hoàng thái tử.
“Người này, có lẽ nào là người mà ngài vẫn hằng tìm không, Hoàng thái tử điện hạ?” Bội Đường thái độ trịnh trọng, bình tĩnh dị thường lên tiếng hỏi.
Hunt Feller hít sâu một hơi.
Không khí hít vào, như ngưng tụ thành băng, lạnh lẽo tỏa khắp lồng ngực.
“Ta cần xác nhận thêm.” Hoàng thái tử sau một khoảng suy nghĩ, thái độ tự nhiên chậm rãi nói với đồng minh.
Kỳ thật, không cần phải xác nhận gì nữa.
Bây giờ hắn đã có thể khẳng định.
Đây chắc chắn là đứa con riêng của mẫu thân với gã quan quân Đế Quốc, là tên tạp chủng mà mẫu thân luôn hằng mong nhớ nhưng không cách nào gặp lại.
Chẳng trách, giây phút chứng kiến hạm chỉ huy của Đế Quốc nổ mạnh, Nữ vương bệ hạ tư thái luôn ung dung điềm tĩnh lại run rẩy kêu lên sợ hãi, cứ như xé lòng mà ra.
Bệ hạ hẳn cho rằng người đó đang ở trên hạm chỉ huy.
Coi như lúc đó bệ hạ không luống cuống đi chăng nữa, thì Hoàng thái tử vẫn có thể khẳng định thân phận thật sự của người trong bức ảnh, nhờ cặp mắt màu xanh lục kia.
Màu xanh của ngọc bích, có thể giam hãm con người thật sâu trong bể thần bí mê muội.
Khí chất băng giá bẩm sinh.
Mị lực độc nhất vô nhị ấy, chỉ có thể đến từ Nữ vương bệ hạ Liên Bang tôn quý.
Hunt Feller cảm thấy thật nực cười, rét buốt đến tận xương.
Mẫu thân của hắn, luôn miệng nói sẽ trao vương vị tối trọng yếu lại cho hắn, nhưng vừa ngoảnh lại, đã thấy bà đem hết tất thảy những thứ duy nhất trên cõi đời, trao cho một đứa con trai khác của mình.
Đôi mắt của Hoàng thái tử hắn, giống hệt đôi mắt Vương phu của bà – Đặc thân vương Lyle, là màu lam xanh thẳm.
Người anh trai tên Colin kia, lại có được đôi mắt xanh biếc mà Hoàng thái tử hắn không có được…
“Tôi có thể lý giải tâm tình của điện hạ. Quan hệ giữa quan chỉ huy Đế Quốc và Vương tộc Liên Bang, một khi truyền ra sẽ gây nên hậu quả nặng nề.”
Cho dù Hoàng thái tử che giấu rất tốt, nhưng Bội Đường vẫn có thể nhìn thấu bí mật nơi đáy lòng hắn, nhưng cũng không có ý định truy vấn. Dù sao song phương vẫn là lợi dụng lẫn nhau, nếu còn giá trị lợi dụng, trước không ngại duy trì mối quan hệ bạn bè.
“Xong, tất cả tư liệu tra được về Colin tôi đã gửi cho ngài. Kế tiếp, tôi cần giải quyết một ít việc riêng, tạm thời ngài có thể không liên lạc được với tôi.”
“Ngươi định rời Thường Thắng Tinh?” Hoàng thái tử hỏi.
“Đã rời đi rồi, tôi đang ở giữa vũ trụ gọi cho ngài. Có chuyện gì sao?”
“Quân bộ gần đây không ngừng điều tra Vương tộc. Mặc dù không bắt nhốt, nhưng đã tăng cường giám thị bên ngoài Vương cung.”
Nghe thấy thế, Bội Đường mỉm cười.
“À, chuyện này thì tôi tạm thời bất lực. Ngay cả cha tôi cũng bị vụ đó làm sôi gan sôi máu. Ủy ban Tướng quân đã ra quyết định nghiêm khắc truy xét. Tuy nhiên, tôi tin tưởng bản lĩnh của Nữ vương, người nhất định có thể ứng phó với Quân bộ. Chẳng qua là tổn thất vài đám nhân viên vòng ngoài, nếu Quân bộ không thu được chứng cớ xác thực, thì không thể đụng vào Nữ vương. Nói đến trốn tránh trách nhiệm cùng chôn vùi dấu vết, Vương tộc chẳng nổi danh hàng đầu còn gì.”
“Nghe đánh giá có vẻ rất khinh thường Vương tộc?”
“Không dám không dám, đây là thật lòng kính nể. Quân bộ nếu có được bản lĩnh xóa sổ sự thật như Vương tộc, đã chẳng vì một Vệ Đình đã chết hơn hai mươi năm làm cho lao đao rơi vào khốn cảnh hiện giờ. Bất quá…” Bội Đường điềm nhiên hỏi “Rốt cuộc các ngài làm sao có thể đồng bộ tần số tín hiệu với tân Lăng Vệ thế? Tân Lăng Vệ hạm là siêu hạm Hắc Thứ đẳng cấp hàng đầu Liên Bang. Nếu ngay cả cấp bậc hệ thống này mà các ngài có thể dễ dàng xâm nhập, thì Quân bộ Liên Bang đúng là đang gặp nguy hiểm cực độ. Điện hạ, ngài không biết phải nên cẩn thận chút sao?”
Lời nói ám chỉ, Vương tộc nắm giữ kỹ thuật đáng sợ như thế, Quân bộ vốn quá mức kiêng kỵ có lẽ sẽ chẳng màng đến áp lực dư luận nữa, thẳng tay sử dụng bạo lực cùng thủ đoạn diệt trừ sạch sẽ tâm phúc của đại địch.
Hoàng thái tử được nhắc nhở bỗng rùng mình.
Nếu Quân bộ cảm thấy ngay cả chiến hạm loại hình tân tiến nhất mà Vương tộc tùy thời đều có thể xâm nhập, nói không chừng sẽ tàn bạo vận thủ pháp trên chiến trường, phái binh tấn công Vương cung.
Vương cung sở hữu địa vị tôn quý cùng nguồn tiền tài khổng lồ, thêm vào đó là ngưỡng mộ kính yêu từ sâu trong tiềm thức của tất cả nhân dân Liên Bang.
Nhưng nếu so đấu binh lực, Quân bộ chỉ cần nhấc một ngón út, cũng đủ khiến Vương tộc tan tành mây khói.
Tuyệt đối không thể để Quân bộ nghĩ đến quyết định này.
“Chúng ta có thể thu được tín hiệu trên Lăng Vệ hạm, chỉ là do may mắn.” Hunt Feller khôn ngoan nói thật.
“Chà?”
“Trước đó luôn không thể kết nối được mặc dù khởi động lại rất nhiều lần, cho đến phút cuối cùng, mới bắt được tín hiệu từ một camera giám sát. May mắn rằng dòng tín hiệu có một đường dẫn thứ ba rất mỏng manh, dựa vào đó, chúng ta mới có thể vất vả tiếp cận được hệ thống của Lăng Vệ hạm.”
“Là vào hệ thống điều khiển của Lăng Vệ hạm sao?” Bội Đường chú tâm, hỏi cặn kẽ cực kỳ cẩn thận.
“Làm sao có thể? Hệ thống điều khiển của tân Lăng Vệ hạm được phòng thủ rất chặt chẽ. Chúng ta chỉ chen vào được hệ thống camera đối ngoại, tín hiệu duy nhất lấy được, cũng chính là hình ảnh mà Lăng Vệ hạm chứng kiến mà thôi. Song đây vừa vặn là điều chúng ta muốn.”
“Không thu được camera sao?”
“Không được.”
Bội Đường ngửa đầu suy ngẫm trong chốc lát, mắt hơi nheo nheo lại.
Trong ánh mắt hiện lên quang mang sắc bén.
“Nói ra, thì đúng là vừa vặn nhỉ.” Bội Đường sâu xa bật cười khẽ.
Hoàng thái tử lập tức hiểu ý tứ của y.
“Ngươi nghi ngờ bên trong Lăng Vệ hạm có người tiết lộ tín hiệu này cho chúng ta?”
“Khó mà không nghi ngờ lắm. Kịp lúc như thế, lại mở đúng camera đối ngoại mà các ngài cần, tuyệt không để lộ tình hình nội bộ bên trong Lăng Vệ hạm, phòng bị rất nghiêm ngặt.”
Sau khi Bội Đường phân tích, Hoàng thái tử liền cảm thấy sự tình lúc đó quả thật xoay chuyển rất kịp thời.
Chẳng khác nào trời đất ban ơn.
Hoàng thái tử rất tinh tường rằng, nhân viên trên Lăng Vệ hạm do Al Lawson sàng lọc. Có Al Lawson đứng sau hỗ trợ cùng ba anh em Lăng gia liên thủ, muốn cài gián điệp vào còn khó hơn lên trời. Vượng tộc vận hết thủ đoạn, cũng không thể bố trí điệp viên của mình vào những vị trí quan trọng trên Lăng Vệ hạm.
Thế nên ngày đó việc mở một đường tín hiệu trên Lăng Vệ hạm, tuyệt đối không phải do gián điệp Vương cung thực hiện.
Vậy thì, tín hiệu này rốt cuộc là do ai mở đây?
Là hành động vô tình, hay vẫn là cố tình?
Chẳng lẽ… trên Lăng Vệ hạm, thực sự có người trợ giúp Vương tộc sao?
“Quân bộ đang không tiếc giá nào truy cho bằng được, nếu báo lại tin tức này, dám cá vài vị Tướng quân sẽ cao hứng lắm, cũng giúp Vương tộc tạm thời đổi vị trí với Quân bộ chịu chút áp lực.” Bội Đường không biết suy nghĩ thông suốt thế nào, thần thái thoải mái đến lạ, vẻ mặt rõ ràng hiện lên hào hứng được xem kịch vui, tươi cười mang theo chút ác ý “Tạm thời trò chuyện đến đây thôi. Bảo trọng, Hoàng thái tử điện hạ, xin phép thay mặt tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến Nữ vương bệ hạ.”
Tao nhã kính chào theo nghi thức quân đội.
Trên màn hình, khuôn mặt Bội Đường vụt tắt.
Hoàn tất mã hóa toàn bộ thông tin về Colin chỉ có mình mới mở ra được xong, Hoàng thái tử cũng tắt máy truyền tin, ra khỏi phòng.
Hành lang thông đến phòng yết kiến được trải thảm thật dày, giày da dẫm lên nhẹ nhàng êm ái, không hề phát ra bất cứ tiếng vang quấy nhiễu đến thanh nhã u tĩnh chốn Vương cung.
Thấy Hoàng thái tử đi đến, nhóm tư quan cung đình lập tức dừng ngay động tác, kính cẩn hành lễ.
Hoàng thái tử dừng bước.
“Nữ vương bệ hạ đang ở đâu?”
“Bệ hạ đang nghỉ ngơi ở Ngự Hoa Viên, thưa điện hạ. Ngài có cần tôi dẫn đường không ạ?”
“Không cần.”
Hoàng thái tử xoay người lại, đi về hướng cuối hành lang khảm đá cẩm thạch.
Băng qua lối đi rộng lớn với hai bên là san sát những pho tượng động vật các tinh hệ, quen thuộc bước vào Ngự Hoa Viên, tìm được mẫu thân giữa thảm cỏ bốn mùa tươi tốt.
“Bệ hạ.”
Nữ vương đứng trên bãi cỏ xanh mướt, nhìn ra tòa cung đình nguy nga cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dòng tâm tư bị thanh âm của đứa con cắt đứt, Nữ vương hơi hơi nghiêng sườn, nhưng không quay đầu lại.
“Ừm, con đến rồi à? Nghe ngóng được gì rồi?”
“Lăng Vệ hạm đang trên đường trở về. Ba anh em Lăng gia đều ở trên hạm, bên cạnh còn có ba trăm tàu chiến bảo vệ hộ tống, chí ít trên đường sẽ không gặp trắc trở gì. Quân bộ bên kia, vẫn đang ra sức truy xét kẻ đầu sỏ thực hiện việc phát sóng trực tiếp.” Trước mặt mẫu thân, đại bộ phần thời điểm, hắn đều duy trì giọng điệu cùng thái độ cung kính lễ độ.
Phong thái hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Điều này, một nửa xuất phát từ lễ tiết, một nửa còn lại, xuất phát từ thật tâm đáy lòng. Trong lòng hắn, Nữ vương bệ hạ quả thực chiếm phân lượng rất nặng.
Cũng bởi vì thế, chuyện bà luôn yêu thương đứa con hoang kia hơn, càng làm Hoàng thái tử căm giận thù địch.
“Những chuyện khác thì sao?”
“Bệ hạ muốn chỉ điều gì?” Mặc dù đoán được Nữ vương muốn đề cập đến cái gì, nhưng Hoàng thái tử theo bản năng làm bộ như không đoán được.
“Tổ Nghịch Thứ phía Quân bộ có thu được tiến triển gì không? Ta muốn biết tin tức liên quan tới tổ này.”
Giọng điệu của Nữ vương vẫn như thường ngày, ôn nhu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Không biết có phải vì tâm tình phức tạp hay không, Hoàng thái tử chợt cảm thấy thanh âm của mẫu thân bỗng hiền hòa hơn rất nhiều, lại mang theo sốt sắng kiềm chế.
Tất cả những thứ không thuộc về Hoàng thái tử này, phút chốc hóa thành gai nhọn, đâm vào trái tim mẫn cảm của hắn.
Hoàng thái tử hạ mi mắt.
“Tổ Nghịch Thứ đã tra được một ít thông tin về Colin. Theo như hồ sơ thông tin chính thức của Đế Quốc, mẹ Colin do khó sinh mà mất, cha là quân nhân Đế Quốc, khi Colin còn rất nhỏ đã hy sinh trên chiến trường. Sau đó, y được đưa vào cô nhi viện của lính Đế Quốc, được học tập và sau đó tham gia vào quân đội.”
Khi nói đến ba chữ “cô nhi viện”, Nữ vương bỗng thì thào rên rỉ một tiếng.
Hoàng thái tử đứng đằng sau không nghe rõ bà nói gì.
Nhưng có thể đoán được, ngữ điệu đau khổ và thương xót kia, hẳn là nói “con trai đáng thương” đại loại vậy.
Vì sao có được tình yêu thương của mẫu thân, lại là kẻ đáng thương?
Nếu được yêu thương là đáng thương, thì kẻ đứng gần trong gang tấc lại như chẳng hề tồn tại, chỉ để lợi dụng như những cận thần bình thường khác, phải tính là cái gì đây?!
Hoàng thái tử lòng chua xót, bỗng nhiên tràn ngập phẫn nộ.
Nhưng hắn cố gắng đè nén, tiếp tục dùng giọng điệu bình tĩnh tự thuật.
“Nhờ thành tích xuất sắc, sau khi tốt nghiệp Colin được tuyển chọn vào Vương cung, trở thành quan hầu bên cạnh Vương tử Đế Quốc. Căn cứ theo tình báo thu được từ phía Quân bộ…” Hoàng thái tử cố ý dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mẫu thân “… y bị Vương tử Đế Quốc độc chiếm.”
Y như rằng.
Mẫu thân run lên lợi hại, yếu ớt như chiếc lá trong cơn cuồng phong.
Hoàng thái tử còn cho rằng bà sẽ ngất đi như trong văn phòng lần trước.
Nhưng rõ ràng hắn đánh giá quá thấp mẫu thân của mình.
Rất nhanh, Nữ vương đã đứng thẳng lưng lại, lạnh lùng như sắt đá.
“Nói tiếp.” Bà trầm giọng ra lệnh “Nói toàn bộ chuyện về y cho ta biết.”
“Tại sao mẫu thân lại quan tâm đến quan chỉ huy Đế Quốc nhường vậy?”
“Quan chỉ huy của Đế Quốc, bất kể Vương tộc hay Quân bộ đều cực kỳ chú ý. Đây không phải là lẽ thường sao?” Nữ vương hời hợt hỏi lại.
Cho đến tận bây giờ, bà vẫn không hề ngoảnh lại nhìn Hoàng thái tử một cái.
Tâm trí người, chắc là đang thả về nơi Đế Quốc xa xôi, phải không?
Hoàng thái tử không thể ngừng suy nghĩ như vậy.
“Quân bộ thu thập thêm, Colin và Vương tử Đế Quốc La Đan có tình cảm với nhau. Dường như một vài Thiếu tướng trẻ tuổi cùng hoàng thân quốc thích khác cũng có quan hệ mập mờ với y, mà Hoàng tử phi Selena…”
“Chẳng lẽ bây giờ Quân bộ chỉ biết dò la thông tin về chuyện giường chiếu này thôi sao?” Nữ vương bỗng nhiên khinh thường ngắt ngang trình bày của hắn.
“Bệ hạ nguôi giận, Quân bộ chú ý những phương diện này, có lẽ vì muốn tìm hiểu toàn diện con người Colin. Hiện tại xem ra, Colin cũng là dựa vào quan hệ chăn gối với giới quyền quý Đế Quốc, hầu hạ dưới thân đàn ông, nên mới được trọng dụng, trở thành quan chỉ huy. Loại chuyện dùng thân thể đánh đổi quyền lực, ở những quốc gia theo chế độ quân chủ chuyên chế rất thường thấy.”
Nghe thấy những lời này, Nữ vương vẫn luôn không ngoảnh lại bỗng nhiên quay đầu.
Nhìn chằm chặp vào đứa con của mình.
Đôi mắt màu xanh biếc vì bị lửa giận thiêu đốt càng trở nên trong suốt, bắn ra quang mang rét lạnh.
Hoàng thái tử lắp bắp kinh hãi.
Nữ vương trước khi bị cơn thịnh nộ dẫn tới giận dữ quở trách, rốt cuộc cũng được lý trí ngăn cản. Bà mấp máy đôi môi tái nhợt, cuối cùng, chỉ lạnh lùng phun một câu “Thân là Hoàng thái tử, là người kế thừa vương vị Liên Bang, lại có thể nói ra những lời thấp kém bất tài đến vậy, con không cảm thấy xấu hổ sao? Ta cảm thấy thật thất vọng về con!”
Hoàng thái tử biến sắc, thiếu chút nữa đã buột miệng chất vấn!
Thất vọng?
Kẻ trở thành quan chỉ huy của Đế Quốc, đứa con rơi giết chết bao sinh mạng của nhân dân Liên Bang kia, mới không khiến người thất vọng, phải không?!
Thấy Hoàng thái tử gần như bùng nổ phẫn nộ, giọng điệu Nữ vương mềm nhẹ trở xuống.
“Bất luận Colin dùng thủ đoạn gì để đạt được quyền chỉ huy, chẳng qua đều vì y không có được điều kiện như những người khác mà thôi. Nếu y được sinh ra trong một gia đình quyền quý, thậm chí là Vương tộc, thì y…” Nữ vương đem câu nói kế tiếp yên lặng nuốt mất.
Đứng suốt hồi lâu, khiến bà mệt cảm thấy mệt nhọc.
Bà đi đến, chậm rãi ngồi vào ghế dựa được trảm trổ cầu kỳ ở ngay gần đó, một bàn tay nhẹ đặt lên ngực, giống như nơi ấy đang vô cùng đau đớn.
Hoàng thái tử do dự một chút, cuối cùng đi lại đây, ôn nhu làm bạn bên người bà.
Nữ vương ý bảo hắn ngồi ngay bên cạnh mình, bàn tay trắng nõn mềm mại đưa qua, nắm lấy tay hắn “Con may mắn hơn y nhiều lắm, con trai ạ. Con có được hào quang Vương tộc, vừa sinh ra, bên cạnh con đã có biết bao tư quan, thị nữ, thầy cô chăm lo dạy dỗ. Ta luôn hy vọng, con so với y sẽ càng vĩ đại hơn, không, với bất luận kẻ nào đều tài giỏi vĩ đại.”
Hoàng thái tử lẳng lặng nhìn đôi bàn tay nắm chặt tay mình.
Hắn lắng nghe mẫu thân kỳ vọng về hắn.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt như thế, lòng hắn lại mềm hẳn xuống.
Nhưng hắn được thừa kế lý trí của Nữ vương, giúp hắn định mở miệng thẳng thắn nói hết những lời muốn nói ra, nuốt toàn bộ trở lại.
Có lẽ hắn yêu mẫu thân của mình.
Song, cả cuộc đời này của hắn, hắn và người “anh trai” chưa từng gặp mặt kia, sẽ vĩnh viễn chỉ sống như hai cừu địch.
“Vậy thì, con trai, tổ Nghịch Thứ định đối phó với Colin như thế nào? Chuyện này Bội Đường Tu La có tiết lộ kế hoạch cho con không?”
“Thưa có, bệ hạ.” Hoàng thái tử sau khoảnh khắc mềm lòng, giờ phút này lại kiên quyết hơn cả “Bội Đường cho hay, bọn họ dự định sử dụng độc dược mà Quân bộ đã đặc biệt bào chế, ám sát Colin bằng thứ này.”
“Giết bằng thuốc độc?”
“Trong Vương cung Đế Quốc, trải qua bao phen gian nan, bọn họ cuối cùng đã có thể cài vào một gián điệp. Trước mắt người này có thể tiếp xúc với đồ ăn hàng ngày của Colin.”
“Độc gì? Thứ Quân bộ đặc biệt bào chế đó là gì?”
“Điều này con cũng không rõ ràng lắm, là vấn đề cơ mật, Bội Đường không tiết lộ ra.” Hoàng thái tử bụng dạ khó lường nói dối, lộ biểu tình nghi hoặc “Con cũng cảm thấy khá kinh ngạc. Vương cung Đế Quốc nổi tiếng khắp vũ trụ với hệ thống kiểm tra độc dược nghiêm ngặt. Chẳng lẽ chất độc mà Quân bộ chế tạo, có thể qua mắt được hệ thống đó sao?”
Nữ vương bệ hạ sắc mặt đăm chiêu, sau một hồi, mới trĩu nặng nói ra “Khai Phổ.”
“Khai Phổ?”
“Chất độc này chỉ dành cho một số thể trạng đặc thù, không nguy hại đến Vương tộc Đế Quốc. Hệ thống giám sát được tạo nên để bảo vệ Vương tộc, có lẽ vì thế loại chất độc này không nằm trong danh sách giám sát.”
“Nhưng thưa bệ hạ, Khai Phổ là chất độc nhằm vào huyết thống Vương tộc Liên Bang chúng ta, không phải ư? Chẳng lẽ người cho rằng Colin thuộc Vương tộc Liên Bang?” Hoàng thái tử sắc bén hỏi.
Giống như lần to tiếng chất vấn Nữ vương ngày đó, trong lòng tràn ngập khoái cảm quỷ dị.
“Nghĩ bậy bạ cái gì?” Nữ vương cảnh giác quét mắt nhìn con trai một cái, chậm rãi nói “Đề cập đến Khai Phổ, ý ta Quân bộ có thể phát triển gen mang độc với Vương tộc, thì hà cớ gì không thể chế tạo gen mang độc với Colin? Tóm lại, ta muốn con tra xét sự tình thật kỹ càng, ta muốn biết toàn bộ kế hoạch nhắm vào quan chỉ huy của Đế Quốc.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
“Mặt khác, danh sách chất độc trong hệ thống giám sát của Đế Quốc, nếu có thể hãy mang một bản đến đây cho ta.”
“Tuân lệnh, bệ hạ.”
Hoàng thái tử đứng lên, hành lễ chuẩn bị cáo lui.
Nữ vương nhẹ nhàng mở miệng, thấp giọng gọi tên của hắn “Hunt Feller.”
“Người còn gì căn dặn, thưa mẫu thân.”
“Lại đây hôn ta một cái, con trai.” Nữ vương bảo hắn đi tới gần, ngẩng đầu lên, để hắn hôn lên trán mình. Tiếp theo, bà cũng nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, mỉm cười mang theo từ ái “Đi giải quyết công việc của con đi, con trai. Ta yêu con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.