Quyển 5 - Chương 20: Đặc điển: Hạnh phúc
Phong Lộng
19/09/2020
Liên Bang, tại tinh cầu Leia xa xôi.
“Ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, nếu không có quân vụ khẩn cấp thì không được phép quấy rầy.” Sau khi ra lệnh cho chỉ huy phó, Tổng chỉ huy căn cứ Leia – Chuẩn tướng Al Lawson tạm thời gác công việc sang một bên, quay trở về biệt thự riêng nằm giữa trung tâm thành lũy thép dưỡng sức.
Đi dọc hành lang được tầng tầng lớp lớp vệ binh phòng thủ nghiêm ngặt, Al bước vào phòng mình, cẩn thận đóng cửa, hơn nữa còn kiểm tra kỹ càng lại những hai lần.
Đây là một căn phòng đa chức năng xa hoa rộng rãi.
Y ấn nút điều khiển, trước mặt từ từ hiện ra một ban công thoáng đãng, xuyên qua lớp kính phòng hộ trong suốt bao bọc bốn phía, ánh nắng chói chang tỏa ra từ hành tinh Mira cách nơi này mười lăm năm ánh sáng phủ lên không gian một tầng rực rỡ.
Ánh sáng ấm áp, như thể chờ người đắm mình vào nó.
Chắc là sắp tới rồi đây.
Trái tim của Chuẩn tướng Al trẻ tuổi, vì không nén được hồi hộp chờ mong, bắt đầu rộn rạo đập lên từng hồi.
Căn cứ theo tình báo, quân hạm tập kích thứ hai nằm trong đội hình tiên phong của Liên Bang trên đường đi qua nơi này sẽ dừng chân mười lăm phút, nhằm mục đích sửa chữa đảm bảo hiệu suất cho những trận chiến sau.
Tuy rằng hai tháng trước trong hội nghị tác chiến ở Quân bộ mới vội vàng chạm mặt, nhưng giữa khoảnh khắc mỏi mòn chờ mong này, Al cảm thấy mình chẳng khác nào đã chờ đợi cả một đời.
Haiz~ Muốn tới gặp người lúc nào mà y cũng hằng trông ngóng kia nhưng không để Quân bộ phát hiện, thực sự là điều quá khó khăn.
Thời gian chờ đợi, mỗi một giây đều thực sự giày vò y. Y sốt ruột nhìn chăm chăm vào kim giây đồng hồ đang nhích từng chút một, thấy chẳng trôi được bao lâu, mới biết mình nôn nóng nhường nào.
Thân là hạm trưởng, người kia không có khả năng vừa đáp xuống căn cứ đã rời khỏi quân hạm. Nếu có đi chăng nữa, thì nhất định cũng phải xử lý ổn thỏa mọi chuyện trên hạm, hơn nữa dặn dò cấp dưới kỹ lưỡng đâu vào đấy mới chịu yên tâm, mới chịu đi gặp Al y.
Về điểm này, Al bất mãn lắm nhưng không nói ra miệng, thời gian ở bên nhau hiếm hoi quý giá là thế.
“Xin lỗi cậu nhiều, tôi lại đến trễ.”
Ngay thời điểm y cho rằng mình không thể nhẫn nại thêm được nữa, cánh cửa thông tới mật đạo rốt cuộc cũng mở ra, một bóng dáng thon dài cũng theo đó xuất hiện, kèm theo lời xin lỗi vang lên từ chất giọng trong trẻo.
Khuôn mặt với đường nét rõ ràng cùng thần thái sáng láng, ngay khi vừa gặp Al liền tươi cười rạng rỡ.
Dương quang tràn ngập khắp căn phòng, dường như vì cậu ta đến mà bừng sáng lên.
Quân nhân trẻ măng vừa xuất hiện trước mắt y đây, cả người toát ra một sức hút mãnh liệt, khiến Al trong chốc lát chỉ muốn giang rộng vòng tay lao vào ôm chầm lấy.
Nhưng y ngay lập tức kịp trấn áp cơn kích động này lại.
Al chỉ đứng yên tại chỗ, ngắm nhìn người so với trong trí nhớ càng ngày càng anh khí bức nhân này “Tôi cũng mới chờ thôi. Lần này cậu dừng chân ở căn cứ bao lâu?”
“Xem tình hình tu sửa chiến hạm, nếu mọi thứ thuận lợi thì đêm nay sẽ rời đi.”
“Nhanh vậy ư?”
“Ừ, lồng bảo hộ không vấn đề gì, hệ thống động lực vẫn vận hành ổn định. Tôi đã đề nghị với tổ kỹ thuật, mong bọn họ sẽ gắn thêm bốn động cơ lượng tử để tụi tôi có thể điều chỉnh tốc độ động cơ phản lực nhanh thêm chút nữa. Còn hai khẩu pháo ion bị bom nơ-tron của địch bắn trúng vỡ tan tác, cũng phải thay mới hoàn toàn.” Nói về chiến hạm của mình, Vệ Đình nắm rõ như lòng bàn tay.
“Trận chiến Card Meters quả là xuất sắc, cậu lại lập công lớn nữa rồi.”
Tuy rằng miệng đáp lại Vệ Đình, nhưng tâm trí y lúc này lại chẳng hề đặt lên chiến hạm hay chiến dịch chi hết.
Nỗi nhớ nói không thể cất thành lời đã chôn giấu quá sâu, nhưng y lại vô pháp khiến chúng trở nên được công khai như ánh hào quang rạng ngời tỏa ra từ Vệ Đình kia.
Đôi mắt hắc bạch phân minh, trong vắt khiến người phải sửng sốt, da thịt lộ ra dưới lớp vải, quân phục vừa vặn ôm khít, hai chân thẳng tắp thon dài, tất cả đều khơi dậy lửa tình mà Al luôn cố vùi sâu dưới đáy lòng.
Ánh mắt đeo bám của ai đó cứ chăm chăm dán vào người buộc Vệ Đình phải dừng chủ đề đang thao thao lại, cúi đầu nhìn thoáng qua, vuốt vuốt cổ áo “Ngại ghê, người tôi bẩn quá. Hôm qua trong lúc đánh nhau với địch bị đại pháo công kích dữ dội, đội tiên phong ăn hành không ít. Nhắc mới nhớ, cảm ơn cậu đã trợ giúp, bằng không tụi tôi chẳng thể đào đâu ra được lồng phòng hộ siêu cấp đến thế. Có điều, cậu làm vậy, vạn nhất bị Lawson tướng quân biết được thì tèo luôn.”
“Ý cậu ám chỉ từ nay về sau không cần tôi giúp đỡ nữa sao?”
“Quân bộ vẫn luôn coi tôi là cái gai trong mắt, chẳng lẽ cậu còn không rõ. Lần trước nếu không nhờ cậu mật báo cho tôi tình hình của Khu vực số mười, tôi chắc chắn đã bị chiến hạm địch nghiền nát thây. Tôi chỉ không muốn cậu bị liên lụy…”
Cổ tay bất thình lình bị người con trai siết chặt, kéo mạnh về phía trước, chỉ cách đôi mắt y một khoảng chưa đầy cái nắm tay.
Đôi mắt nâu của Al, như thể bị lửa giận thiêu đốt.
“Lần sau còn nói mấy lời khó ưa như vậy nữa, tôi sẽ cưỡng hôn cậu đấy, trừng phạt vì tội dám không tin tưởng tôi!” Gằn giọng uy hiếp, khiến lời cảnh cáo trở nên thập phần chân thật.
Vệ Đình kinh ngạc nhìn y.
Trái tim đột nhiên như bị thiêu nóng, bắt đầu nung đỏ lan ra khắp người.
“Đực rựa với nhau mà nói mấy câu quái đản thế này, không thấy ngượng miệng hả?” Vị trưởng hạm vừa lập nên chiến công ngoạn mục bỗng lộ ra vẻ mặt lúng túng đến là đáng yêu, giãy tay khỏi gọng kìm của Al “Đúng rồi, mượn phòng tắm của cậu tắm một cái. Hệ thống nước nóng trên hạm cũng bị trục trặc, mong là đến lúc xuất phát mọi thứ đều được sửa chữa xong xuôi, nếu không trước khi hạ cạnh xuống trạm dừng chân kế tiếp, người tôi sẽ thúi khắm lên mất.” Rồi quen thuộc sải bước về phía phòng tắm.
Lại lảng tránh đây mà.
Trên chiến trường oai phong như chiến thần, liên tiếp lập nên nhiều chiến công xuất sắc đến khó tin, uy danh trong lòng vô số quân nhân Liên Bang càng lúc càng dâng cao, vậy mà, mỗi lần được bày tỏ tình cảm thì lại lẩn như trạch.
So với thiếu nữ mới bỡ ngỡ bước vào tình trường có khi còn ngượng ngùng hơn nữa.
Gặp gỡ người như vậy, Al thật không biết mình hạnh phúc hay bất hạnh.
Là người thừa kế ngôi vị Tướng quân, y lại một mực âm thầm đối nghịch với Quân bộ, liều lĩnh trợ giúp Vệ Đình, ngoài việc tận dụng triệt để các mối quan hệ để hỗ trợ đầy đủ trang bị chiến đấu cho Vệ Đình, y còn thường xuyên tiết lộ tin tức quân sự tuyệt mật mà mình điều tra được cho cậu hay, đảm bảo Vệ Đình nơi tiền tuyến được an toàn nhất có thể.
Nguyên nhân xuất phát từ bản thân y, chính vì vậy dù chỉ là mảy may, Al cũng không muốn Vệ Đình nghĩ rằng y làm điều đó một cách miễn cưỡng.
Y làm tất thảy, là vì cam tâm tình nguyện, chứ không phải gượng ép bản thân vì Vệ Đình.
Ngặt thay, kiềm chế vô cùng khổ sở, lửa tình như dung nham bỏng rẫy, cứ chôn mãi trong tim thì chẳng bao lâu nữa sẽ đốt cháy y thành tro bụi.
“Al.” Cửa phòng tắm chợt mở ra, Vệ Đình nhoài nửa người ướt sũng ra bên ngoài “Cho cậu này, đón lấy.”
Cánh tay nhẵn nhụi giơ lên, một vật gì đó ở trong nắm tay, theo đường ném bay về phía Al.
Al chuẩn xác bắt được.
Vật thể hình lục giác, lớp vỏ bên ngoài lông xù xì xanh biếc.
Đây chính là quả kim cương mà cho dù có dùng bổng lộc ba năm của một sĩ quan bình thường cũng không tài nào mua nổi!
Al giữ nó trong tay, đầu miên man thả về hình ảnh cơ thể Vệ Đình trần trụi thấp thoáng sau cánh cửa, xương quai xanh tinh tế vốn luôn giấu kín dưới lớp quân phục lộ ra, làn da sáng bóng còn vương bọt nước.
Đúng là tiểu ác ma dụ dỗ người sa đọa!
Y thật lòng nghẹn đến phát điên rồi!
Mãi một hồi sau, tiếng ào ạt trong phòng tắm mới ngưng hẳn, cửa phòng tắm mở ra, một làn hơi nước theo đó lùa ra bên ngoài.
Vệ Đình bước về phía ban công ngập tràn ánh nắng, tay đồng thời tự nhiên giũ giũ mái tóc ướt nhèm.
“Thiệt xấu mặt mà, lại phải mượn áo ngủ của cậu. Thấy trong phòng tắm còn có cả máy giặt, tôi vừa bỏ quân trang vào…”
“Không sao, cứ dùng tự nhiên.”
“Cảm ơn.”
Vệ Đình ngồi xuống bên cạnh Al.
Vài lọn tóc rũ xuống, mềm mại dán trên trán.
Cơ thể sau khi tắm tản nhiệt, Al thoang thoảng ngửi được mùi hương thanh thoát chỉ duy nhất toát ra trên người Vệ Đình.
“Quả kim cương này kiếm đâu ra thế?”
“Tháng trước trong lúc chờ tiếp tế ở tinh cầu Gia Lâm tôi hái trộm được đấy, mém tí nữa bị bảo vệ tóm cổ, may mà nhanh chân chạy thoát. Wood cũng hái được một quả, giấu ở hầm băng trên hạm, bảo là muốn tặng cho vợ sắp cưới yêu dấu của cậu ta. Tôi không có vợ sắp cưới, cũng không có người thân nốt, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, quyết định tặng cho cậu vậy.” Vệ Đình vừa nói vừa ngoảnh mặt qua nhìn Al.
Mắt thấy khóe miệng Al nhếch lên một nụ cười gian tà, Vệ Đình bỗng vô cớ xấu hổ.
“Chẳng qua chỉ muốn tặng cậu một thứ quả hiếm lạ thôi, không có ý gì hết đâu!” Vệ Đình giải thích lại càng giấu đầu lòi đuôi.
“Tôi cũng đã nói gì đâu nào.”
Bị Al xoáy nhìn chòng chọc, Vệ Đình quẫn bách đứng lên, duỗi ngón tay đan vào tóc giả tảng “Tóc lại dài ra rồi, tôi phải đi cắt đây.”
“Cắt ngắn nữa không đẹp đâu.”
“Quân nhân chỉ cần tinh thần chiến đấu tốt là được, còn vẻ bề ngoài có đẹp hay không quan tâm làm gì.”
Al thấy cậu hành hạ tóc tai mình không thương tiếc như vậy, không ngồi yên được nữa, đem một chiếc khăn bông sạch sẽ lại đây, phủ lên đầu Vệ Đình, nhẹ nhàng giúp cậu lau khô.
“Phiền cậu rồi.”
Vệ Đình chẳng thèm khách sáo ngồi trên sofa, thoải mái đón nhận chăm sóc tận tình của Al.
Trước nay đây vốn dĩ là chuyện vô cùng bình thường, nhưng khi nhớ lại ánh mắt chăm chú mà Al nhìn mình mới nãy, Vệ Đình bỗng dâng trào cảm giác ái muội khiến lòng run se sẽ.
Thân thể, so với lúc bước từ trong phòng tắm tựa hồ nóng hơn rất nhiều.
“Quả kim cương kia hái xuống lâu vậy rồi mà không biết sao vẫn chưa ngả vàng, cứ xanh lét như thế. Tôi có tra thông tin trên mạng, bảo là sẽ có màu vàng sẫm là khi chín, lúc đó ăn mới ngon. Không lẽ quả tôi hái còn non quá không chín được sao? Vậy thì tiếc ghê.”
Tuôn mấy lời xàm xàm này, chỉ là để giảm bớt sự khẩn trương vô duyên vô cớ từ đâu xuất hiện.
“Vì chúng khác giống.”
“Hả? Quả kim cương không cùng giống á?”
“Loại màu vàng sẫm là giống quả ở tinh cầu Phi Quang, trái rất ngọt, hơn nữa còn có vị mát lạnh như sương sớm, đó là quả kim cương thượng phẩm. Còn loại ở tinh cầu Gia Lâm cũng khá ngon, nhưng so ra thì kém hơn ở Phi Quang một chút.”
“Cậu rành rẽ như vậy, hẳn đã nếm qua rồi nhỉ? Cũng đúng, con trai nhà Tướng quân, sao có thể chưa từng ăn quả kim cương chứ.” Vệ Đình có phần hụt hẫng.
“Nói vậy cũng đúng.”
Giọng Al kiêu kỳ, còn mang chút khinh khỉnh, khiến Vệ Đình vô cùng kinh ngạc.
Vệ Đình cực kỳ ghét những kẻ ăn chơi trác táng, song chính vì lòng khoan dung và liêm khiết của Al hoàn toàn khác xa những người thuộc tầng lớp của cậu ta, Vệ Đình mới trở thành bạn với hắn.
Tình bạn này cũng không hình thành ngay lần đầu tiên gặp Al, mà sau khi trải qua rất nhiều chuyện, tường tận thái độ làm người của Al, cậu mới đồng ý kết giao.
Giọng Vệ Đình có điểm gượng gạo “Thực tình tôi không nghĩ ra được món quà nào cho xứng với công tử con nhà quyền quý như cậu nữa. Cũng kha khá thời gian rồi, tôi đi xem quân phục đã giặt xong chưa.”
Phá hỏng bầu không khí ấm áp hữu nghị, kỳ lạ thay lại khiến Al cuộn trào dũng khí, liều lĩnh quyết định được ăn cả ngã về không!
“Cậu không muốn cho tôi thì có.” Y giữ lấy cánh tay Vệ Đình.
“Cái gì?”
“Cậu có quả kim cương ngon nhất trên vũ trụ, vậy mà chỉ cho tôi loại nhạt nhẽo này. Cậu cố ý còn gì.”
“Gì kia?”
“Đừng hòng xạo sự với tôi.”
“Tôi đào đâu ra được quả kim cương ngon nhất trên vũ trụ mà cậu nói?!”
“Rõ rành rành ra đó, còn nguyên chứng cứ phạm tội này.” Al đứng lên, thân hình cao lớn cơ hồ dính sát vào Vệ Đình, dịu dàng nhìn cậu “Khóe miệng còn vương mật ngọt, cậu nhất định vừa mới nếm qua nó, đúng hay không nào?” Tất cả can đảm ngưng tụ nơi đầu ngón tay, khẽ khàng vượt qua ranh giới tình bạn, vuốt ve đôi môi mềm mại của Vệ Đình.
Vệ Đình trợn tròn mắt, sững sốt quên cả né tránh.
Khoảng cách dần thu hẹp lại, gần dến nỗi hai người đều có thể nghe rõ nhịp đập mạnh mẽ của đối phương.
“Không có…” Mãi một hồi, Vệ Đình ấp úng phản ứng lại.
“Không có gì kia?”
“Tôi chưa hề ăn…”
“Hôn một cái được không?”
“Hả?” Nghe một câu còn kinh hách hơn gấp bội, Vệ Đình bối rối tợn không biết làm thế nào, đảo mắt ngó nhìn xung quanh như thể muốn tìm đường trốn “Sao tự dưng lại hỏi như vậy? Việc này với chuyện tôi ăn gì thì liên quan gì với nhau?”
“Tôi thật sự nhịn hết nổi rồi.” Al thở dài một hơi, rồi mỉm cười nói.
Vệ Đình lúc này đã nhận ra có điều thực sự không ổn, bèn lùi ra sau từng bước, song Al không cho phép cậu có thêm một cơ hội trốn thoát nào nữa. Bao lâu nay, cậu luôn giảo hoạt tránh né như vậy, tránh né và cứ tránh né, vẻ mặt thì lại đến là ngô nghê vô tội, trêu chọc biến Al thành một con sư tử bụng nghẹn một bồ hờn dỗi.
Al chặn đứng cậu giữa ban công đầy nắng, dùng hai tay vây hãm cậu giữa trụ cột và thân thể mình.
Đối diện với tình cảnh sực mùi nguy hiểm, Vệ Đình thế nhưng không hề mạnh mẽ phản kháng, chỉ hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ hoang mang.
“Tôi phải quay trở về hạm.”
“Nói chuyện nghiêm túc nào, Vệ Đình, tôi muốn hôn cậu.” Al kề mũi vào cổ cậu, chân thành nói “Nhưng, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ buông cậu ra.”
Không rõ vì sao Vệ Đình bỗng cảm thấy khẩn trương lên, mở to mắt nhìn Al.
Ngực như thiếu dưỡng khí, phập phồng đập kịch liệt.
“Như tôi đã nói rồi, nếu cậu không muốn thì hãy nói cho tôi hay. Và tôi cũng sẽ không hy vọng gì nữa.”
“…”
“Không yên tâm vì tôi là con trai Tướng quân sao? Vậy thì tôi hứa với cậu, cho dù cậu có cự tuyệt, sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục trợ giúp cho đội tiên phong như bình thường.”
“…”
“Rốt cuộc ý cậu là thế nào đây, hửm?” Al dùng đầu ngón tay, ôn nhu nâng nhẹ cằm Vệ Đình.
Phát hiện Vệ Đình không bài xích hành động này, cũng không hề có ý định lảng tránh ánh mắt của y, Al càng khe khẽ thổ lộ trái tim mình.
“Đồng ý hoặc từ chối, ít nhất cậu cũng nên cho tôi một câu trả lời chứ. Cứ lẩn trốn hoài như vậy, sẽ làm tôi khổ sở lắm cậu biết không. Không biết là cậu ngờ nghệch không rõ, hay vẫn là vờ qua quít cho qua.”
“…”
“Tôi biết cậu ghét bị người khác ép buộc, ghét bị người ta uy hiếp, thế nên, tôi vẫn luôn cố gắng chôn giấu tình cảm của mình. Nhưng, tôi không muốn mọi thứ cứ tiếp diễn theo chiều hướng như vậy nữa.” Dẫu là Al có chín chắn nhẫn nhịn đến đâu, cũng sắp bị sự thinh lặng và trì độn của người này phá hỏng mất rồi.
Từng tế bào trên người y reo hò cổ vũ, thúc đẩy y tiến lên, tiến lên!
Bất chấp tất cả mà xông vào chiếm đoạt đôi môi nhạt màu mê người ngay trước mặt mình này!
Hôn cho đến khi cậu ấy tắt thở mới thôi!
“Chẳng lẽ cậu định giữ im lặng mãi như vậy?” Giọng Al trầm thấp khác thường.
Lại thêm một khoảng lặng khiến người hít thở không thông.
“Cậu, rốt cuộc muốn tôi nói điều gì?” Vệ Đình cuối cùng cũng mở miệng nói lên nghi hoặc, hàng lông mày khẽ chau lại “Tôi chưa hề nói câu từ chối nào, cũng đứng im như trời trồng nãy giờ, cậu còn muốn tôi nói gì nữa?”
Al ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo, đôi mắt nâu nhạt ánh lên niềm hạnh phúc không sao sánh được!
Y vồn vã hôn lên cánh môi Vệ Đình, đẩy sâu lưỡi vào bên trong, quấn quít hòa quyện.
Tiếng nước bọt ướt át vang lên, Al tham lam đoạt lấy tất thảy hương vị ngọt ngào thuộc về Vệ Đình.
Một nụ hôn dài chấm dứt, xương quai xanh thoáng ẩn thoáng hiện dưới cổ áo ngủ đỏ bừng, sắc hồng râm ran lan đến tận hai gò má.
Bởi không biết cách hô hấp trong lúc hôn, Vệ Đình hổn hển thở dốc chẳng khác nào vừa mới chạy xong ba ngàn mét, con ngươi ngước lên nhìn Al cũng bị một tầng sương mỏng che phủ, động lòng người xiết bao.
Al vây chặt cậu trong vòng tay mình.
“Đây là nụ hôn đầu tiên của cậu ư?”
“Ừm, nhưng chắc chắn không phải nụ hôn đầu của cậu.” Vệ Đình thở lấy thở để không cam lòng mình yếu thế trừng mắt nhìn y.
Cho dù Al chưa từng trải đi chăng nữa, nhưng kỹ xảo điêu luyện khiến người rơi vào mê lạc, môi lưỡi rành rẽ dẫn đường, khiêu khích thuần thục, chứng minh kỹ thuật của y tuyệt đối chỉ có cao siêu hơn cậu.
Al bật cười dịu dàng, đưa ánh mắt yêu chiều đón nhận tầm mắt của ai kia.
Đầu ngón tay lại xoa nhẹ lên đôi môi Vệ Đình, lưu luyến đảo quanh, như thể phải làm vậy thì môi Vệ Đình mới nhếch lên cao cho mình ngắm nghía.
“Vệ Đình vẫn còn là xử nam nhỉ.”
“Hỏi cái vớ vẩn gì thế hả?” Vệ Đình rùng mình ớn lạnh, trừng mắt liếc y.
“Muốn biết thôi mà.”
“Đúng là được voi đòi tiên, tôi không phải loại dễ dãi lên giường với con trai Tướng quân đâu nhé!”
“Ừ, hôn một cái nữa đi.”
Những tưởng Vệ Đình sẽ đẩy mình ra.
Bất ngờ thay, Al vui mừng phát hiện, sau khi cởi bỏ tấm áo tình bạn mỏng manh, chân chính đối mặt với tình cảm mãnh liệt ấp ủ bấy lâu, dường như y không phải là người duy nhất khao khát đón đợi nó.
Vệ Đình – người vừa mới đón nhận nụ hôn đầu đời, khẽ nâng môi lên, tựa thể đang cố ý tạo điều kiện cho đối phương.
Gương mặt vì kích động mà ửng hồng, có chút thẹn thùng, có chút bạo dạn, cũng kèm theo nhiều ít chờ mong.
Đôi mắt sáng long lanh tràn đầy tin tưởng dõi vào y.
“Đừng hôn tới mức tôi tắt thở đấy nhé!”
“Điều này thì tôi không thể đảm bảo đâu!”
Môi lại tìm được nhau, đầu lưỡi từ tốn lướt qua lợi, nhẹ nhàng chạm cả vào vòm trên cùng sâu trong lưỡi.
Vệ Đình đánh bạo, chủ động liếm đầu lưỡi Al đưa tới, khiến dục vọng trong Al bỗng chốc trở nên ầm ầm sôi sục. Y mạnh mẽ tấn công vào tận cùng, hôn đến mức xoay đảo cả trời đất. Al bước lùi về sau, kéo cả người Vệ Đình theo, đẩy cậu ngã xuống ghế sô pha.
Trước khi Vệ Đình kịp ngồi dậy, thân mình cao lớn đã kịp áp chế phủ lên người cậu, hai cơ thể dính chặt vào cũng một chỗ.
Lại một lần nữa cuồng đã cướp đi cánh môi kìa, triền miên không dứt.
Tít tít tít tít! Tít tít tít tít!
Giữa lúc men tình dào dạt say đắm, máy thông tín bỗng dưng nỡ lòng réo lên ầm ầm.
“Ưmm……”
“Mặc kệ nó!” Al đang bị lửa nóng thiêu đốt toàn thân oán giận một tiếng, với tay tắt chuông máy thông tín trên cổ tay Vệ Đình, tiếp tục mải miết cắn mút đôi môi thơm ngọt.
Nhưng máy thông tín chỉ im lặng được vài giây, tiếp theo đó, lại tiếp tục hò réo như điên.
Tít tít tít tít! Tít tít tít tít! Tít tít tít tít!
“Chắc là Wood!” Vệ Đình đẩy Al ra, ngồi dậy bắt máy “Alô?…… Sao kia?! Thật ư?… Được rồi!”
Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, Vệ Đình tắt máy, quay sang nhìn Al.
“Phải xuất phát ngay bây giờ sao?” Al thực chỉ muốn đánh bầm dập đám người khốn nạn trong Quân bộ một trận cho bõ tức.
Vệ Đình gật gật “Quân bộ vừa truyền lệnh khẩn về nhiệm vụ mới, là nhiệm vụ tuyệt mật hàng đầu, có liên quan tới Vương thất.”
“Vương thất sao?”
“Ừm, Công chúa điện hạ mất tích rồi.”
“Chết tiệt, cứ là chuyện khó khăn bọn chúng lại đổ lên đầu cậu!”
“Haiz, nếu không giải quyết được, tôi sẽ bị khai trừ khỏi quân tịch, bị đày đến hoang tinh đó.”
“Tôi sẽ không để bọn họ đạt được mục đích! Có tin tức gì tôi sẽ lập tức thông tri cho cậu!”
Vệ Đình đi vào phòng tắm, nhanh chóng thay đổi quân phục tinh tươm sạch sẽ.
“Vậy, tôi đi nhé!”
“Nói một câu tuyệt tình vậy rồi quay lưng đi luôn sao? Hôn tạm biệt một cái cũng không được à?” Giọng điệu bất mãn mang theo trêu đùa của những người đang yêu.
Mối quan hệ mới chỉ vừa bắt đầu cách đây không bao lâu, nhưng lạ kỳ thay, trong cảm nhận của hai người, nó dường như đã sớm tồn tại từ lâu.
“Vừa mới hôn sống chết đó chi?”
“Nhưng mà không giống.”
“Giờ tôi phải lập tức quay về rồi, bọn họ đang nháo nhào tìm tôi.” Vệ Đình nhìn đồng hồ “Lần sau nhé, lần sau gặp lại, tôi nhất định phải học hỏi toàn bộ kỹ thuật, ừm, kỹ thuật hôn đó.”
Al ngắm đôi môi sưng sưng của cậu, khẽ bật cười “Được, lần sau tôi dạy cậu bằng hết.”
“Hứa đó.” Bỏ lại một câu như thế, Vệ Đình tinh thần phấn chấn cứ thế biến mất sau cánh cửa.
Al tiếc nuối thở dài một hơi.
Lặng lẽ một hồi, y cầm lấy quả kim cương trên bàn, cảm nhận lớp vỏ xù xì của nó trong lòng bàn tay, đầu miên man nhớ lại cảnh tượng ban nãy, Vệ Đình nép vào ngực mình, bị hôn đến không thể thở nổi.
Thật là tốt quá!
Bao lâu nay vẫn luôn lo sợ một khi người kia phát hiện tình cảm của mình thì mối quan hệ bạn bè cũng bị vỡ tan, nhưng giờ đây, tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Nụ hôn đầu tiên của Vệ Đình.
Một Vệ Đình vẫn còn là xử nam hoàn toàn thuần khiết.
Lần tới, phải hôn đến khi Vệ Đình tan chảy trong ngực mình.
Lần tới, phải cùng Vệ Đình làm thật nhiều, thật nhiều chuyện ngọt ngào tốt đẹp.
Lần tới, nhất định phải tắt máy thông tín của Vệ Đình trước tiên…
Khuôn mặt Al đong đầy khát khao về một tương lai hạnh phúc, y hồi tưởng lại tất thảy tâm ý của Vệ Đình, mỉm cười ngọt ngào hơn cả quả kim cương mà chính y đang cầm trên tay.
Ngày đó, ánh sáng từ hành tinh Mira chiếu xuống ấm ấp hơn cả vạn vật, toàn ban công ngập chìm trong cái nắng vàng tươi, chứng kiến một khúc nhạc tình yêu ngân ca hòa vang.
Tổng chỉ huy tuổi trẻ với tương lai đầy hứa hẹn của tinh cầu Leia, thưởng thức quả kim cương do chính người trong lòng mình tặng, dưới ánh mặt trời, khóe môi không ngừng nở nụ cười chờ mong.
***
Hai mươi năm sau, mỗi khi Al Lawson một mình cô đơn hiu quạnh đứng trên đỉnh tòa tổng bộ trông về nơi xa xăm trong bóng đêm tuyệt vọng, y đều tự nhắc nhở chính mình rằng.
Phải luôn nhớ lại ngày ấy.
Mỗi một giây, một phút của ngày ấy.
Từng phút, từng giây.
Y luôn tự nhủ với bản thân…
Rằng chính mình đã từng, đã từng, đã từng…
Gần ngay với hạnh phúc đến vậy…
“Ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, nếu không có quân vụ khẩn cấp thì không được phép quấy rầy.” Sau khi ra lệnh cho chỉ huy phó, Tổng chỉ huy căn cứ Leia – Chuẩn tướng Al Lawson tạm thời gác công việc sang một bên, quay trở về biệt thự riêng nằm giữa trung tâm thành lũy thép dưỡng sức.
Đi dọc hành lang được tầng tầng lớp lớp vệ binh phòng thủ nghiêm ngặt, Al bước vào phòng mình, cẩn thận đóng cửa, hơn nữa còn kiểm tra kỹ càng lại những hai lần.
Đây là một căn phòng đa chức năng xa hoa rộng rãi.
Y ấn nút điều khiển, trước mặt từ từ hiện ra một ban công thoáng đãng, xuyên qua lớp kính phòng hộ trong suốt bao bọc bốn phía, ánh nắng chói chang tỏa ra từ hành tinh Mira cách nơi này mười lăm năm ánh sáng phủ lên không gian một tầng rực rỡ.
Ánh sáng ấm áp, như thể chờ người đắm mình vào nó.
Chắc là sắp tới rồi đây.
Trái tim của Chuẩn tướng Al trẻ tuổi, vì không nén được hồi hộp chờ mong, bắt đầu rộn rạo đập lên từng hồi.
Căn cứ theo tình báo, quân hạm tập kích thứ hai nằm trong đội hình tiên phong của Liên Bang trên đường đi qua nơi này sẽ dừng chân mười lăm phút, nhằm mục đích sửa chữa đảm bảo hiệu suất cho những trận chiến sau.
Tuy rằng hai tháng trước trong hội nghị tác chiến ở Quân bộ mới vội vàng chạm mặt, nhưng giữa khoảnh khắc mỏi mòn chờ mong này, Al cảm thấy mình chẳng khác nào đã chờ đợi cả một đời.
Haiz~ Muốn tới gặp người lúc nào mà y cũng hằng trông ngóng kia nhưng không để Quân bộ phát hiện, thực sự là điều quá khó khăn.
Thời gian chờ đợi, mỗi một giây đều thực sự giày vò y. Y sốt ruột nhìn chăm chăm vào kim giây đồng hồ đang nhích từng chút một, thấy chẳng trôi được bao lâu, mới biết mình nôn nóng nhường nào.
Thân là hạm trưởng, người kia không có khả năng vừa đáp xuống căn cứ đã rời khỏi quân hạm. Nếu có đi chăng nữa, thì nhất định cũng phải xử lý ổn thỏa mọi chuyện trên hạm, hơn nữa dặn dò cấp dưới kỹ lưỡng đâu vào đấy mới chịu yên tâm, mới chịu đi gặp Al y.
Về điểm này, Al bất mãn lắm nhưng không nói ra miệng, thời gian ở bên nhau hiếm hoi quý giá là thế.
“Xin lỗi cậu nhiều, tôi lại đến trễ.”
Ngay thời điểm y cho rằng mình không thể nhẫn nại thêm được nữa, cánh cửa thông tới mật đạo rốt cuộc cũng mở ra, một bóng dáng thon dài cũng theo đó xuất hiện, kèm theo lời xin lỗi vang lên từ chất giọng trong trẻo.
Khuôn mặt với đường nét rõ ràng cùng thần thái sáng láng, ngay khi vừa gặp Al liền tươi cười rạng rỡ.
Dương quang tràn ngập khắp căn phòng, dường như vì cậu ta đến mà bừng sáng lên.
Quân nhân trẻ măng vừa xuất hiện trước mắt y đây, cả người toát ra một sức hút mãnh liệt, khiến Al trong chốc lát chỉ muốn giang rộng vòng tay lao vào ôm chầm lấy.
Nhưng y ngay lập tức kịp trấn áp cơn kích động này lại.
Al chỉ đứng yên tại chỗ, ngắm nhìn người so với trong trí nhớ càng ngày càng anh khí bức nhân này “Tôi cũng mới chờ thôi. Lần này cậu dừng chân ở căn cứ bao lâu?”
“Xem tình hình tu sửa chiến hạm, nếu mọi thứ thuận lợi thì đêm nay sẽ rời đi.”
“Nhanh vậy ư?”
“Ừ, lồng bảo hộ không vấn đề gì, hệ thống động lực vẫn vận hành ổn định. Tôi đã đề nghị với tổ kỹ thuật, mong bọn họ sẽ gắn thêm bốn động cơ lượng tử để tụi tôi có thể điều chỉnh tốc độ động cơ phản lực nhanh thêm chút nữa. Còn hai khẩu pháo ion bị bom nơ-tron của địch bắn trúng vỡ tan tác, cũng phải thay mới hoàn toàn.” Nói về chiến hạm của mình, Vệ Đình nắm rõ như lòng bàn tay.
“Trận chiến Card Meters quả là xuất sắc, cậu lại lập công lớn nữa rồi.”
Tuy rằng miệng đáp lại Vệ Đình, nhưng tâm trí y lúc này lại chẳng hề đặt lên chiến hạm hay chiến dịch chi hết.
Nỗi nhớ nói không thể cất thành lời đã chôn giấu quá sâu, nhưng y lại vô pháp khiến chúng trở nên được công khai như ánh hào quang rạng ngời tỏa ra từ Vệ Đình kia.
Đôi mắt hắc bạch phân minh, trong vắt khiến người phải sửng sốt, da thịt lộ ra dưới lớp vải, quân phục vừa vặn ôm khít, hai chân thẳng tắp thon dài, tất cả đều khơi dậy lửa tình mà Al luôn cố vùi sâu dưới đáy lòng.
Ánh mắt đeo bám của ai đó cứ chăm chăm dán vào người buộc Vệ Đình phải dừng chủ đề đang thao thao lại, cúi đầu nhìn thoáng qua, vuốt vuốt cổ áo “Ngại ghê, người tôi bẩn quá. Hôm qua trong lúc đánh nhau với địch bị đại pháo công kích dữ dội, đội tiên phong ăn hành không ít. Nhắc mới nhớ, cảm ơn cậu đã trợ giúp, bằng không tụi tôi chẳng thể đào đâu ra được lồng phòng hộ siêu cấp đến thế. Có điều, cậu làm vậy, vạn nhất bị Lawson tướng quân biết được thì tèo luôn.”
“Ý cậu ám chỉ từ nay về sau không cần tôi giúp đỡ nữa sao?”
“Quân bộ vẫn luôn coi tôi là cái gai trong mắt, chẳng lẽ cậu còn không rõ. Lần trước nếu không nhờ cậu mật báo cho tôi tình hình của Khu vực số mười, tôi chắc chắn đã bị chiến hạm địch nghiền nát thây. Tôi chỉ không muốn cậu bị liên lụy…”
Cổ tay bất thình lình bị người con trai siết chặt, kéo mạnh về phía trước, chỉ cách đôi mắt y một khoảng chưa đầy cái nắm tay.
Đôi mắt nâu của Al, như thể bị lửa giận thiêu đốt.
“Lần sau còn nói mấy lời khó ưa như vậy nữa, tôi sẽ cưỡng hôn cậu đấy, trừng phạt vì tội dám không tin tưởng tôi!” Gằn giọng uy hiếp, khiến lời cảnh cáo trở nên thập phần chân thật.
Vệ Đình kinh ngạc nhìn y.
Trái tim đột nhiên như bị thiêu nóng, bắt đầu nung đỏ lan ra khắp người.
“Đực rựa với nhau mà nói mấy câu quái đản thế này, không thấy ngượng miệng hả?” Vị trưởng hạm vừa lập nên chiến công ngoạn mục bỗng lộ ra vẻ mặt lúng túng đến là đáng yêu, giãy tay khỏi gọng kìm của Al “Đúng rồi, mượn phòng tắm của cậu tắm một cái. Hệ thống nước nóng trên hạm cũng bị trục trặc, mong là đến lúc xuất phát mọi thứ đều được sửa chữa xong xuôi, nếu không trước khi hạ cạnh xuống trạm dừng chân kế tiếp, người tôi sẽ thúi khắm lên mất.” Rồi quen thuộc sải bước về phía phòng tắm.
Lại lảng tránh đây mà.
Trên chiến trường oai phong như chiến thần, liên tiếp lập nên nhiều chiến công xuất sắc đến khó tin, uy danh trong lòng vô số quân nhân Liên Bang càng lúc càng dâng cao, vậy mà, mỗi lần được bày tỏ tình cảm thì lại lẩn như trạch.
So với thiếu nữ mới bỡ ngỡ bước vào tình trường có khi còn ngượng ngùng hơn nữa.
Gặp gỡ người như vậy, Al thật không biết mình hạnh phúc hay bất hạnh.
Là người thừa kế ngôi vị Tướng quân, y lại một mực âm thầm đối nghịch với Quân bộ, liều lĩnh trợ giúp Vệ Đình, ngoài việc tận dụng triệt để các mối quan hệ để hỗ trợ đầy đủ trang bị chiến đấu cho Vệ Đình, y còn thường xuyên tiết lộ tin tức quân sự tuyệt mật mà mình điều tra được cho cậu hay, đảm bảo Vệ Đình nơi tiền tuyến được an toàn nhất có thể.
Nguyên nhân xuất phát từ bản thân y, chính vì vậy dù chỉ là mảy may, Al cũng không muốn Vệ Đình nghĩ rằng y làm điều đó một cách miễn cưỡng.
Y làm tất thảy, là vì cam tâm tình nguyện, chứ không phải gượng ép bản thân vì Vệ Đình.
Ngặt thay, kiềm chế vô cùng khổ sở, lửa tình như dung nham bỏng rẫy, cứ chôn mãi trong tim thì chẳng bao lâu nữa sẽ đốt cháy y thành tro bụi.
“Al.” Cửa phòng tắm chợt mở ra, Vệ Đình nhoài nửa người ướt sũng ra bên ngoài “Cho cậu này, đón lấy.”
Cánh tay nhẵn nhụi giơ lên, một vật gì đó ở trong nắm tay, theo đường ném bay về phía Al.
Al chuẩn xác bắt được.
Vật thể hình lục giác, lớp vỏ bên ngoài lông xù xì xanh biếc.
Đây chính là quả kim cương mà cho dù có dùng bổng lộc ba năm của một sĩ quan bình thường cũng không tài nào mua nổi!
Al giữ nó trong tay, đầu miên man thả về hình ảnh cơ thể Vệ Đình trần trụi thấp thoáng sau cánh cửa, xương quai xanh tinh tế vốn luôn giấu kín dưới lớp quân phục lộ ra, làn da sáng bóng còn vương bọt nước.
Đúng là tiểu ác ma dụ dỗ người sa đọa!
Y thật lòng nghẹn đến phát điên rồi!
Mãi một hồi sau, tiếng ào ạt trong phòng tắm mới ngưng hẳn, cửa phòng tắm mở ra, một làn hơi nước theo đó lùa ra bên ngoài.
Vệ Đình bước về phía ban công ngập tràn ánh nắng, tay đồng thời tự nhiên giũ giũ mái tóc ướt nhèm.
“Thiệt xấu mặt mà, lại phải mượn áo ngủ của cậu. Thấy trong phòng tắm còn có cả máy giặt, tôi vừa bỏ quân trang vào…”
“Không sao, cứ dùng tự nhiên.”
“Cảm ơn.”
Vệ Đình ngồi xuống bên cạnh Al.
Vài lọn tóc rũ xuống, mềm mại dán trên trán.
Cơ thể sau khi tắm tản nhiệt, Al thoang thoảng ngửi được mùi hương thanh thoát chỉ duy nhất toát ra trên người Vệ Đình.
“Quả kim cương này kiếm đâu ra thế?”
“Tháng trước trong lúc chờ tiếp tế ở tinh cầu Gia Lâm tôi hái trộm được đấy, mém tí nữa bị bảo vệ tóm cổ, may mà nhanh chân chạy thoát. Wood cũng hái được một quả, giấu ở hầm băng trên hạm, bảo là muốn tặng cho vợ sắp cưới yêu dấu của cậu ta. Tôi không có vợ sắp cưới, cũng không có người thân nốt, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, quyết định tặng cho cậu vậy.” Vệ Đình vừa nói vừa ngoảnh mặt qua nhìn Al.
Mắt thấy khóe miệng Al nhếch lên một nụ cười gian tà, Vệ Đình bỗng vô cớ xấu hổ.
“Chẳng qua chỉ muốn tặng cậu một thứ quả hiếm lạ thôi, không có ý gì hết đâu!” Vệ Đình giải thích lại càng giấu đầu lòi đuôi.
“Tôi cũng đã nói gì đâu nào.”
Bị Al xoáy nhìn chòng chọc, Vệ Đình quẫn bách đứng lên, duỗi ngón tay đan vào tóc giả tảng “Tóc lại dài ra rồi, tôi phải đi cắt đây.”
“Cắt ngắn nữa không đẹp đâu.”
“Quân nhân chỉ cần tinh thần chiến đấu tốt là được, còn vẻ bề ngoài có đẹp hay không quan tâm làm gì.”
Al thấy cậu hành hạ tóc tai mình không thương tiếc như vậy, không ngồi yên được nữa, đem một chiếc khăn bông sạch sẽ lại đây, phủ lên đầu Vệ Đình, nhẹ nhàng giúp cậu lau khô.
“Phiền cậu rồi.”
Vệ Đình chẳng thèm khách sáo ngồi trên sofa, thoải mái đón nhận chăm sóc tận tình của Al.
Trước nay đây vốn dĩ là chuyện vô cùng bình thường, nhưng khi nhớ lại ánh mắt chăm chú mà Al nhìn mình mới nãy, Vệ Đình bỗng dâng trào cảm giác ái muội khiến lòng run se sẽ.
Thân thể, so với lúc bước từ trong phòng tắm tựa hồ nóng hơn rất nhiều.
“Quả kim cương kia hái xuống lâu vậy rồi mà không biết sao vẫn chưa ngả vàng, cứ xanh lét như thế. Tôi có tra thông tin trên mạng, bảo là sẽ có màu vàng sẫm là khi chín, lúc đó ăn mới ngon. Không lẽ quả tôi hái còn non quá không chín được sao? Vậy thì tiếc ghê.”
Tuôn mấy lời xàm xàm này, chỉ là để giảm bớt sự khẩn trương vô duyên vô cớ từ đâu xuất hiện.
“Vì chúng khác giống.”
“Hả? Quả kim cương không cùng giống á?”
“Loại màu vàng sẫm là giống quả ở tinh cầu Phi Quang, trái rất ngọt, hơn nữa còn có vị mát lạnh như sương sớm, đó là quả kim cương thượng phẩm. Còn loại ở tinh cầu Gia Lâm cũng khá ngon, nhưng so ra thì kém hơn ở Phi Quang một chút.”
“Cậu rành rẽ như vậy, hẳn đã nếm qua rồi nhỉ? Cũng đúng, con trai nhà Tướng quân, sao có thể chưa từng ăn quả kim cương chứ.” Vệ Đình có phần hụt hẫng.
“Nói vậy cũng đúng.”
Giọng Al kiêu kỳ, còn mang chút khinh khỉnh, khiến Vệ Đình vô cùng kinh ngạc.
Vệ Đình cực kỳ ghét những kẻ ăn chơi trác táng, song chính vì lòng khoan dung và liêm khiết của Al hoàn toàn khác xa những người thuộc tầng lớp của cậu ta, Vệ Đình mới trở thành bạn với hắn.
Tình bạn này cũng không hình thành ngay lần đầu tiên gặp Al, mà sau khi trải qua rất nhiều chuyện, tường tận thái độ làm người của Al, cậu mới đồng ý kết giao.
Giọng Vệ Đình có điểm gượng gạo “Thực tình tôi không nghĩ ra được món quà nào cho xứng với công tử con nhà quyền quý như cậu nữa. Cũng kha khá thời gian rồi, tôi đi xem quân phục đã giặt xong chưa.”
Phá hỏng bầu không khí ấm áp hữu nghị, kỳ lạ thay lại khiến Al cuộn trào dũng khí, liều lĩnh quyết định được ăn cả ngã về không!
“Cậu không muốn cho tôi thì có.” Y giữ lấy cánh tay Vệ Đình.
“Cái gì?”
“Cậu có quả kim cương ngon nhất trên vũ trụ, vậy mà chỉ cho tôi loại nhạt nhẽo này. Cậu cố ý còn gì.”
“Gì kia?”
“Đừng hòng xạo sự với tôi.”
“Tôi đào đâu ra được quả kim cương ngon nhất trên vũ trụ mà cậu nói?!”
“Rõ rành rành ra đó, còn nguyên chứng cứ phạm tội này.” Al đứng lên, thân hình cao lớn cơ hồ dính sát vào Vệ Đình, dịu dàng nhìn cậu “Khóe miệng còn vương mật ngọt, cậu nhất định vừa mới nếm qua nó, đúng hay không nào?” Tất cả can đảm ngưng tụ nơi đầu ngón tay, khẽ khàng vượt qua ranh giới tình bạn, vuốt ve đôi môi mềm mại của Vệ Đình.
Vệ Đình trợn tròn mắt, sững sốt quên cả né tránh.
Khoảng cách dần thu hẹp lại, gần dến nỗi hai người đều có thể nghe rõ nhịp đập mạnh mẽ của đối phương.
“Không có…” Mãi một hồi, Vệ Đình ấp úng phản ứng lại.
“Không có gì kia?”
“Tôi chưa hề ăn…”
“Hôn một cái được không?”
“Hả?” Nghe một câu còn kinh hách hơn gấp bội, Vệ Đình bối rối tợn không biết làm thế nào, đảo mắt ngó nhìn xung quanh như thể muốn tìm đường trốn “Sao tự dưng lại hỏi như vậy? Việc này với chuyện tôi ăn gì thì liên quan gì với nhau?”
“Tôi thật sự nhịn hết nổi rồi.” Al thở dài một hơi, rồi mỉm cười nói.
Vệ Đình lúc này đã nhận ra có điều thực sự không ổn, bèn lùi ra sau từng bước, song Al không cho phép cậu có thêm một cơ hội trốn thoát nào nữa. Bao lâu nay, cậu luôn giảo hoạt tránh né như vậy, tránh né và cứ tránh né, vẻ mặt thì lại đến là ngô nghê vô tội, trêu chọc biến Al thành một con sư tử bụng nghẹn một bồ hờn dỗi.
Al chặn đứng cậu giữa ban công đầy nắng, dùng hai tay vây hãm cậu giữa trụ cột và thân thể mình.
Đối diện với tình cảnh sực mùi nguy hiểm, Vệ Đình thế nhưng không hề mạnh mẽ phản kháng, chỉ hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ hoang mang.
“Tôi phải quay trở về hạm.”
“Nói chuyện nghiêm túc nào, Vệ Đình, tôi muốn hôn cậu.” Al kề mũi vào cổ cậu, chân thành nói “Nhưng, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ buông cậu ra.”
Không rõ vì sao Vệ Đình bỗng cảm thấy khẩn trương lên, mở to mắt nhìn Al.
Ngực như thiếu dưỡng khí, phập phồng đập kịch liệt.
“Như tôi đã nói rồi, nếu cậu không muốn thì hãy nói cho tôi hay. Và tôi cũng sẽ không hy vọng gì nữa.”
“…”
“Không yên tâm vì tôi là con trai Tướng quân sao? Vậy thì tôi hứa với cậu, cho dù cậu có cự tuyệt, sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục trợ giúp cho đội tiên phong như bình thường.”
“…”
“Rốt cuộc ý cậu là thế nào đây, hửm?” Al dùng đầu ngón tay, ôn nhu nâng nhẹ cằm Vệ Đình.
Phát hiện Vệ Đình không bài xích hành động này, cũng không hề có ý định lảng tránh ánh mắt của y, Al càng khe khẽ thổ lộ trái tim mình.
“Đồng ý hoặc từ chối, ít nhất cậu cũng nên cho tôi một câu trả lời chứ. Cứ lẩn trốn hoài như vậy, sẽ làm tôi khổ sở lắm cậu biết không. Không biết là cậu ngờ nghệch không rõ, hay vẫn là vờ qua quít cho qua.”
“…”
“Tôi biết cậu ghét bị người khác ép buộc, ghét bị người ta uy hiếp, thế nên, tôi vẫn luôn cố gắng chôn giấu tình cảm của mình. Nhưng, tôi không muốn mọi thứ cứ tiếp diễn theo chiều hướng như vậy nữa.” Dẫu là Al có chín chắn nhẫn nhịn đến đâu, cũng sắp bị sự thinh lặng và trì độn của người này phá hỏng mất rồi.
Từng tế bào trên người y reo hò cổ vũ, thúc đẩy y tiến lên, tiến lên!
Bất chấp tất cả mà xông vào chiếm đoạt đôi môi nhạt màu mê người ngay trước mặt mình này!
Hôn cho đến khi cậu ấy tắt thở mới thôi!
“Chẳng lẽ cậu định giữ im lặng mãi như vậy?” Giọng Al trầm thấp khác thường.
Lại thêm một khoảng lặng khiến người hít thở không thông.
“Cậu, rốt cuộc muốn tôi nói điều gì?” Vệ Đình cuối cùng cũng mở miệng nói lên nghi hoặc, hàng lông mày khẽ chau lại “Tôi chưa hề nói câu từ chối nào, cũng đứng im như trời trồng nãy giờ, cậu còn muốn tôi nói gì nữa?”
Al ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo, đôi mắt nâu nhạt ánh lên niềm hạnh phúc không sao sánh được!
Y vồn vã hôn lên cánh môi Vệ Đình, đẩy sâu lưỡi vào bên trong, quấn quít hòa quyện.
Tiếng nước bọt ướt át vang lên, Al tham lam đoạt lấy tất thảy hương vị ngọt ngào thuộc về Vệ Đình.
Một nụ hôn dài chấm dứt, xương quai xanh thoáng ẩn thoáng hiện dưới cổ áo ngủ đỏ bừng, sắc hồng râm ran lan đến tận hai gò má.
Bởi không biết cách hô hấp trong lúc hôn, Vệ Đình hổn hển thở dốc chẳng khác nào vừa mới chạy xong ba ngàn mét, con ngươi ngước lên nhìn Al cũng bị một tầng sương mỏng che phủ, động lòng người xiết bao.
Al vây chặt cậu trong vòng tay mình.
“Đây là nụ hôn đầu tiên của cậu ư?”
“Ừm, nhưng chắc chắn không phải nụ hôn đầu của cậu.” Vệ Đình thở lấy thở để không cam lòng mình yếu thế trừng mắt nhìn y.
Cho dù Al chưa từng trải đi chăng nữa, nhưng kỹ xảo điêu luyện khiến người rơi vào mê lạc, môi lưỡi rành rẽ dẫn đường, khiêu khích thuần thục, chứng minh kỹ thuật của y tuyệt đối chỉ có cao siêu hơn cậu.
Al bật cười dịu dàng, đưa ánh mắt yêu chiều đón nhận tầm mắt của ai kia.
Đầu ngón tay lại xoa nhẹ lên đôi môi Vệ Đình, lưu luyến đảo quanh, như thể phải làm vậy thì môi Vệ Đình mới nhếch lên cao cho mình ngắm nghía.
“Vệ Đình vẫn còn là xử nam nhỉ.”
“Hỏi cái vớ vẩn gì thế hả?” Vệ Đình rùng mình ớn lạnh, trừng mắt liếc y.
“Muốn biết thôi mà.”
“Đúng là được voi đòi tiên, tôi không phải loại dễ dãi lên giường với con trai Tướng quân đâu nhé!”
“Ừ, hôn một cái nữa đi.”
Những tưởng Vệ Đình sẽ đẩy mình ra.
Bất ngờ thay, Al vui mừng phát hiện, sau khi cởi bỏ tấm áo tình bạn mỏng manh, chân chính đối mặt với tình cảm mãnh liệt ấp ủ bấy lâu, dường như y không phải là người duy nhất khao khát đón đợi nó.
Vệ Đình – người vừa mới đón nhận nụ hôn đầu đời, khẽ nâng môi lên, tựa thể đang cố ý tạo điều kiện cho đối phương.
Gương mặt vì kích động mà ửng hồng, có chút thẹn thùng, có chút bạo dạn, cũng kèm theo nhiều ít chờ mong.
Đôi mắt sáng long lanh tràn đầy tin tưởng dõi vào y.
“Đừng hôn tới mức tôi tắt thở đấy nhé!”
“Điều này thì tôi không thể đảm bảo đâu!”
Môi lại tìm được nhau, đầu lưỡi từ tốn lướt qua lợi, nhẹ nhàng chạm cả vào vòm trên cùng sâu trong lưỡi.
Vệ Đình đánh bạo, chủ động liếm đầu lưỡi Al đưa tới, khiến dục vọng trong Al bỗng chốc trở nên ầm ầm sôi sục. Y mạnh mẽ tấn công vào tận cùng, hôn đến mức xoay đảo cả trời đất. Al bước lùi về sau, kéo cả người Vệ Đình theo, đẩy cậu ngã xuống ghế sô pha.
Trước khi Vệ Đình kịp ngồi dậy, thân mình cao lớn đã kịp áp chế phủ lên người cậu, hai cơ thể dính chặt vào cũng một chỗ.
Lại một lần nữa cuồng đã cướp đi cánh môi kìa, triền miên không dứt.
Tít tít tít tít! Tít tít tít tít!
Giữa lúc men tình dào dạt say đắm, máy thông tín bỗng dưng nỡ lòng réo lên ầm ầm.
“Ưmm……”
“Mặc kệ nó!” Al đang bị lửa nóng thiêu đốt toàn thân oán giận một tiếng, với tay tắt chuông máy thông tín trên cổ tay Vệ Đình, tiếp tục mải miết cắn mút đôi môi thơm ngọt.
Nhưng máy thông tín chỉ im lặng được vài giây, tiếp theo đó, lại tiếp tục hò réo như điên.
Tít tít tít tít! Tít tít tít tít! Tít tít tít tít!
“Chắc là Wood!” Vệ Đình đẩy Al ra, ngồi dậy bắt máy “Alô?…… Sao kia?! Thật ư?… Được rồi!”
Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, Vệ Đình tắt máy, quay sang nhìn Al.
“Phải xuất phát ngay bây giờ sao?” Al thực chỉ muốn đánh bầm dập đám người khốn nạn trong Quân bộ một trận cho bõ tức.
Vệ Đình gật gật “Quân bộ vừa truyền lệnh khẩn về nhiệm vụ mới, là nhiệm vụ tuyệt mật hàng đầu, có liên quan tới Vương thất.”
“Vương thất sao?”
“Ừm, Công chúa điện hạ mất tích rồi.”
“Chết tiệt, cứ là chuyện khó khăn bọn chúng lại đổ lên đầu cậu!”
“Haiz, nếu không giải quyết được, tôi sẽ bị khai trừ khỏi quân tịch, bị đày đến hoang tinh đó.”
“Tôi sẽ không để bọn họ đạt được mục đích! Có tin tức gì tôi sẽ lập tức thông tri cho cậu!”
Vệ Đình đi vào phòng tắm, nhanh chóng thay đổi quân phục tinh tươm sạch sẽ.
“Vậy, tôi đi nhé!”
“Nói một câu tuyệt tình vậy rồi quay lưng đi luôn sao? Hôn tạm biệt một cái cũng không được à?” Giọng điệu bất mãn mang theo trêu đùa của những người đang yêu.
Mối quan hệ mới chỉ vừa bắt đầu cách đây không bao lâu, nhưng lạ kỳ thay, trong cảm nhận của hai người, nó dường như đã sớm tồn tại từ lâu.
“Vừa mới hôn sống chết đó chi?”
“Nhưng mà không giống.”
“Giờ tôi phải lập tức quay về rồi, bọn họ đang nháo nhào tìm tôi.” Vệ Đình nhìn đồng hồ “Lần sau nhé, lần sau gặp lại, tôi nhất định phải học hỏi toàn bộ kỹ thuật, ừm, kỹ thuật hôn đó.”
Al ngắm đôi môi sưng sưng của cậu, khẽ bật cười “Được, lần sau tôi dạy cậu bằng hết.”
“Hứa đó.” Bỏ lại một câu như thế, Vệ Đình tinh thần phấn chấn cứ thế biến mất sau cánh cửa.
Al tiếc nuối thở dài một hơi.
Lặng lẽ một hồi, y cầm lấy quả kim cương trên bàn, cảm nhận lớp vỏ xù xì của nó trong lòng bàn tay, đầu miên man nhớ lại cảnh tượng ban nãy, Vệ Đình nép vào ngực mình, bị hôn đến không thể thở nổi.
Thật là tốt quá!
Bao lâu nay vẫn luôn lo sợ một khi người kia phát hiện tình cảm của mình thì mối quan hệ bạn bè cũng bị vỡ tan, nhưng giờ đây, tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Nụ hôn đầu tiên của Vệ Đình.
Một Vệ Đình vẫn còn là xử nam hoàn toàn thuần khiết.
Lần tới, phải hôn đến khi Vệ Đình tan chảy trong ngực mình.
Lần tới, phải cùng Vệ Đình làm thật nhiều, thật nhiều chuyện ngọt ngào tốt đẹp.
Lần tới, nhất định phải tắt máy thông tín của Vệ Đình trước tiên…
Khuôn mặt Al đong đầy khát khao về một tương lai hạnh phúc, y hồi tưởng lại tất thảy tâm ý của Vệ Đình, mỉm cười ngọt ngào hơn cả quả kim cương mà chính y đang cầm trên tay.
Ngày đó, ánh sáng từ hành tinh Mira chiếu xuống ấm ấp hơn cả vạn vật, toàn ban công ngập chìm trong cái nắng vàng tươi, chứng kiến một khúc nhạc tình yêu ngân ca hòa vang.
Tổng chỉ huy tuổi trẻ với tương lai đầy hứa hẹn của tinh cầu Leia, thưởng thức quả kim cương do chính người trong lòng mình tặng, dưới ánh mặt trời, khóe môi không ngừng nở nụ cười chờ mong.
***
Hai mươi năm sau, mỗi khi Al Lawson một mình cô đơn hiu quạnh đứng trên đỉnh tòa tổng bộ trông về nơi xa xăm trong bóng đêm tuyệt vọng, y đều tự nhắc nhở chính mình rằng.
Phải luôn nhớ lại ngày ấy.
Mỗi một giây, một phút của ngày ấy.
Từng phút, từng giây.
Y luôn tự nhủ với bản thân…
Rằng chính mình đã từng, đã từng, đã từng…
Gần ngay với hạnh phúc đến vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.