Chương 61: Cổ hủ.
Tiểu Thiên Kỳ
30/08/2023
Thẩm Trạch Nhiên đối với tớ đặc biệt tốt.
Riêng một chuyện duy nhất khiến tớ không hài lòng.
Chính là...quá đẹp trai nên nhiều người dòm ngó.
Thẩm Trạch Nhiên bước ra đến cửa chính thì gặp Ninh Khả Ngọc.
Hóa ra, cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ giữa anh và Mạnh Thuần đã bị cô nghe thấy.
Đôi mắt anh đăm đăm nhìn cô gái nhỏ đứng đó không nói không rằng.
Cảm giác hơi căng thẳng.
Thẩm Trạch Nhiên do dự một lúc, khó khăn lắm mới mở miệng ra được: "Em...giận anh?"
Ninh Khả Ngọc nhướn mày: "Tại sao lại giận? Bạn trai em từ chối cô gái khác thẳng thắn thế này, em rất hài lòng."
Thẩm Trạch Nhiên thở phào trong lòng.
Anh sợ cô nghĩ ngợi lung tung.
"Nhưng mà...", Ninh Khả Ngọc lên tiếng lấp lửng.
Trái tim anh lại được một phen co thắt.
Thẩm Trạch Nhiên hồi hộp quan sát thái độ của cô.
Ninh Khả Ngọc đưa ngón tay nâng cằm anh, nhìn ngắm hồi lâu rồi lắc lắc đầu.
Cô chật lưỡi: "Đẹp trai đúng là một cái tội. Nhất định phải phạt."
Anh không đoán được ý đồ của cô, lắp bắp hỏi: "Em muốn phạt gì?"
"Phạt anh, cả đời này chỉ được thích một mình em."
Nói xong liền hất cằm lên nhìn anh.
Dáng vẻ vô cùng bá đạo.
Thẩm Trạch Nhiên ngẩn người.
Lát sau lại nghe Ninh Khả Ngọc nói: "À không, không thể gọi là phạt. Đây là một phần thưởng."
Hơi buồn cười.
Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Anh xin phép được nhận thưởng."
***
Quán lẩu Nam Xương ở tỉnh T nổi tiếng đặc biệt cay.
Ninh Khả Ngọc lại cực kỳ thích ăn cay, cho nên rất hài lòng về sự sắp xếp của bạn trai cô.
Trong lúc chờ đợi nước dùng sôi, Ninh Khả Ngọc đặt tay lên bàn nghiêm túc hỏi anh: "A Nhiên, sang năm ba, anh có định đi thực tập không?"
Thẩm Trạch Nhiên lau bát đũa để sang chỗ cô, trả lời: "Có."
Cô hỏi tiếp: "Thực tập ở công ty của ba anh?"
Thẩm Trạch Nhiên rót nước đặt bên cạnh tay phải của cô, đáp: "Không phải. Là Hoa Đang."
"Sao anh không đến công ty của chú Thẩm?"
"Yêu cầu trình độ cao."
Ninh Khả Ngọc thấy nước dùng đã sôi, vừa cho rau thịt vào nồi, vừa nói: "Yêu cầu trình độ cao thì anh vẫn vào được."
Thẩm Trạch Nhiên nhìn theo động tác thuần thục của cô.
Lát sau, anh gọi cả họ và tên: "Ninh Khả Ngọc."
"Hả?", người kia vẫn mải mê với công việc, đáp lại qua loa.
Trong khi đang chăm chú chờ đợi thức ăn chín để tẩn hết vào bụng.
Ninh Khả Ngọc loáng thoáng nghe được giọng nói nghiêm túc từ người đối diện:
"Anh không muốn đi cửa sau."
Cô ngay tức khắc di chuyển tầm mắt đến khuôn mặt cương trực của anh.
Ninh Khả Ngọc mỉm cười đặt đũa xuống, hơi nghiêng đầu giải thích: "Ai bảo là đi cửa sau? Anh tài giỏi như vậy, họ chắc chắn sẽ nhận."
Thẩm Trạch Nhiên thành thật: "Anh không tin vào bản thân."
"Em tin."
Anh nhìn trân trân vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, trong lòng đột nhiên dấy lên một thứ dũng khí kì lạ.
Ngay cả anh còn hoài nghi về bản thân.
Vậy mà cô ấy lại một mực tin tưởng.
Cảm giác thật tốt.
"Thịt chín rồi này. Em đói quá đi mất.", Ninh Khả Ngọc bỏ miếng thịt vào miệng rồi lại hét lên vì nóng.
Anh bật cười, đưa nước cho cô.
Hồn nhiên rất đáng yêu.
Hồn nhiên khác hẳn với vô tâm.
Khi cần, cô ấy lại cực kỳ đáng tin cậy.
Trong lúc anh còn đang mãi suy nghĩ, Ninh Khả Ngọc đột ngột lên tiếng: "Em cũng thực tập ở trường tâm lí giáo dục trẻ em. Suy đi nghĩ lại thì, vị trí rất gần với công ty anh."
"Ừ.", anh gắp cho cô vài miếng chả cá, chờ đợi cô nói tiếp.
"Cho nên, hay là chúng ta thuê nhà? Đỡ tốn chi phí đi đi lại lại."
Thẩm Trạch Nhiên phản đối: "Không được."
"Tại sao?", Ninh Khả Ngọc nhíu mày hỏi lại.
"Chúng ta chưa kết hôn, không được sống chung."
Không phải chứ?
Ninh Khả Ngọc bĩu môi.
Cô phụng phịu đáp: "A Nhiên, anh thật cổ hủ."
Rất giống bố cô.
Thẩm Trạch Nhiên không hề tức giận khi nghe cô nói vậy, ngược lại vẫn thản nhiên: "Ừ."
"Em đang phê bình anh đó! Trông mặt cứ như được khen vậy."
Cô không hài lòng, anh đành xuống nước thương lượng: "Có thể thuê hai căn."
"Anh quá phung phí. A Nhiên, chúng ta sống phải biết tiết kiệm."
Ninh Khả Ngọc lại đặt đũa xuống, tỉ mỉ phân tích cho anh nghe: "Hơn nữa, với mối quan hệ này của chúng ta, nếu ở hai phòng thì người ngoài sẽ bàn tán thế nào? Sau này họ sẽ nói anh với em chỉ là kết hôn hợp đồng."
Thẩm Trạch Nhiên thầm nghĩ.
Ninh Khả Ngọc không thể nói được chuyện gì thực tế hơn sao?
"...", Anh thở dài, thốt ra bốn chữ: "Xem phim ít thôi."
Cô cãi bướng: "Em không xem phim, đó là quan điểm cá nhân, biết nghĩ cho đại cục."
Thẩm Trạch Nhiên nhìn nồi lẩu sôi sùng bốc khói.
Mường tượng Ninh Khả Ngọc trước mặt cũng đang bốc khói.
Cuối cùng, anh quyết định thỏa hiệp: "Được, chuyện này anh sẽ cân nhắc."
Riêng một chuyện duy nhất khiến tớ không hài lòng.
Chính là...quá đẹp trai nên nhiều người dòm ngó.
Thẩm Trạch Nhiên bước ra đến cửa chính thì gặp Ninh Khả Ngọc.
Hóa ra, cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ giữa anh và Mạnh Thuần đã bị cô nghe thấy.
Đôi mắt anh đăm đăm nhìn cô gái nhỏ đứng đó không nói không rằng.
Cảm giác hơi căng thẳng.
Thẩm Trạch Nhiên do dự một lúc, khó khăn lắm mới mở miệng ra được: "Em...giận anh?"
Ninh Khả Ngọc nhướn mày: "Tại sao lại giận? Bạn trai em từ chối cô gái khác thẳng thắn thế này, em rất hài lòng."
Thẩm Trạch Nhiên thở phào trong lòng.
Anh sợ cô nghĩ ngợi lung tung.
"Nhưng mà...", Ninh Khả Ngọc lên tiếng lấp lửng.
Trái tim anh lại được một phen co thắt.
Thẩm Trạch Nhiên hồi hộp quan sát thái độ của cô.
Ninh Khả Ngọc đưa ngón tay nâng cằm anh, nhìn ngắm hồi lâu rồi lắc lắc đầu.
Cô chật lưỡi: "Đẹp trai đúng là một cái tội. Nhất định phải phạt."
Anh không đoán được ý đồ của cô, lắp bắp hỏi: "Em muốn phạt gì?"
"Phạt anh, cả đời này chỉ được thích một mình em."
Nói xong liền hất cằm lên nhìn anh.
Dáng vẻ vô cùng bá đạo.
Thẩm Trạch Nhiên ngẩn người.
Lát sau lại nghe Ninh Khả Ngọc nói: "À không, không thể gọi là phạt. Đây là một phần thưởng."
Hơi buồn cười.
Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Anh xin phép được nhận thưởng."
***
Quán lẩu Nam Xương ở tỉnh T nổi tiếng đặc biệt cay.
Ninh Khả Ngọc lại cực kỳ thích ăn cay, cho nên rất hài lòng về sự sắp xếp của bạn trai cô.
Trong lúc chờ đợi nước dùng sôi, Ninh Khả Ngọc đặt tay lên bàn nghiêm túc hỏi anh: "A Nhiên, sang năm ba, anh có định đi thực tập không?"
Thẩm Trạch Nhiên lau bát đũa để sang chỗ cô, trả lời: "Có."
Cô hỏi tiếp: "Thực tập ở công ty của ba anh?"
Thẩm Trạch Nhiên rót nước đặt bên cạnh tay phải của cô, đáp: "Không phải. Là Hoa Đang."
"Sao anh không đến công ty của chú Thẩm?"
"Yêu cầu trình độ cao."
Ninh Khả Ngọc thấy nước dùng đã sôi, vừa cho rau thịt vào nồi, vừa nói: "Yêu cầu trình độ cao thì anh vẫn vào được."
Thẩm Trạch Nhiên nhìn theo động tác thuần thục của cô.
Lát sau, anh gọi cả họ và tên: "Ninh Khả Ngọc."
"Hả?", người kia vẫn mải mê với công việc, đáp lại qua loa.
Trong khi đang chăm chú chờ đợi thức ăn chín để tẩn hết vào bụng.
Ninh Khả Ngọc loáng thoáng nghe được giọng nói nghiêm túc từ người đối diện:
"Anh không muốn đi cửa sau."
Cô ngay tức khắc di chuyển tầm mắt đến khuôn mặt cương trực của anh.
Ninh Khả Ngọc mỉm cười đặt đũa xuống, hơi nghiêng đầu giải thích: "Ai bảo là đi cửa sau? Anh tài giỏi như vậy, họ chắc chắn sẽ nhận."
Thẩm Trạch Nhiên thành thật: "Anh không tin vào bản thân."
"Em tin."
Anh nhìn trân trân vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, trong lòng đột nhiên dấy lên một thứ dũng khí kì lạ.
Ngay cả anh còn hoài nghi về bản thân.
Vậy mà cô ấy lại một mực tin tưởng.
Cảm giác thật tốt.
"Thịt chín rồi này. Em đói quá đi mất.", Ninh Khả Ngọc bỏ miếng thịt vào miệng rồi lại hét lên vì nóng.
Anh bật cười, đưa nước cho cô.
Hồn nhiên rất đáng yêu.
Hồn nhiên khác hẳn với vô tâm.
Khi cần, cô ấy lại cực kỳ đáng tin cậy.
Trong lúc anh còn đang mãi suy nghĩ, Ninh Khả Ngọc đột ngột lên tiếng: "Em cũng thực tập ở trường tâm lí giáo dục trẻ em. Suy đi nghĩ lại thì, vị trí rất gần với công ty anh."
"Ừ.", anh gắp cho cô vài miếng chả cá, chờ đợi cô nói tiếp.
"Cho nên, hay là chúng ta thuê nhà? Đỡ tốn chi phí đi đi lại lại."
Thẩm Trạch Nhiên phản đối: "Không được."
"Tại sao?", Ninh Khả Ngọc nhíu mày hỏi lại.
"Chúng ta chưa kết hôn, không được sống chung."
Không phải chứ?
Ninh Khả Ngọc bĩu môi.
Cô phụng phịu đáp: "A Nhiên, anh thật cổ hủ."
Rất giống bố cô.
Thẩm Trạch Nhiên không hề tức giận khi nghe cô nói vậy, ngược lại vẫn thản nhiên: "Ừ."
"Em đang phê bình anh đó! Trông mặt cứ như được khen vậy."
Cô không hài lòng, anh đành xuống nước thương lượng: "Có thể thuê hai căn."
"Anh quá phung phí. A Nhiên, chúng ta sống phải biết tiết kiệm."
Ninh Khả Ngọc lại đặt đũa xuống, tỉ mỉ phân tích cho anh nghe: "Hơn nữa, với mối quan hệ này của chúng ta, nếu ở hai phòng thì người ngoài sẽ bàn tán thế nào? Sau này họ sẽ nói anh với em chỉ là kết hôn hợp đồng."
Thẩm Trạch Nhiên thầm nghĩ.
Ninh Khả Ngọc không thể nói được chuyện gì thực tế hơn sao?
"...", Anh thở dài, thốt ra bốn chữ: "Xem phim ít thôi."
Cô cãi bướng: "Em không xem phim, đó là quan điểm cá nhân, biết nghĩ cho đại cục."
Thẩm Trạch Nhiên nhìn nồi lẩu sôi sùng bốc khói.
Mường tượng Ninh Khả Ngọc trước mặt cũng đang bốc khói.
Cuối cùng, anh quyết định thỏa hiệp: "Được, chuyện này anh sẽ cân nhắc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.