Chương 32: Cứ chờ đó.
Tiểu Thiên Kỳ
18/08/2023
Tớ chỉ quan tâm suy nghĩ của cậu.
Người khác muốn nghĩ thế nào.
Tớ mặc kệ!
Cậu nói tớ đặc biệt, vậy thì chính là đặc biệt.
Bầu trời hôm nay trong trẻo.
Ngoài sân trường cây cối xanh um, lác đác vài chiếc lá bay theo chiều gió.
Khắp hành lang văng vẳng tiếng giảng bài của giáo viên.
Cảm giác vừa tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, vừa lười biếng trông chờ hết tiết học.
Giáo viên đứng trên bảng, cầm phấn đặt dấu chấm cho bài giảng.
"Được rồi, chúng ta học đến đây thôi."
Cả lớp đang yên lặng, trong phút chốc rộn ràng hơn hẳn.
Ninh Khả Ngọc gấp tập sách lại dẹp vào ba lô, thì nghe giáo viên nói.
"Cán sự bộ môn, cuối giờ thu bài tập văn của lớp rồi đến phòng giáo viên nộp cho cô."
Ninh Khả Ngọc đứng dậy, lễ phép đáp: "Vâng, em biết rồi ạ."
Chiều hôm đó.
Ninh Khả Ngọc gom bài tập của cả lớp.
Trước khi đến phòng giáo viên, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Trạch Nhiên.
Ninh Khả Ngọc: Tớ phải nộp bài cho cô, còn ở lại vẽ bảng báo chào mừng ngày nhà giáo nữa.
Ninh Khả Ngọc: A Nhiên, cậu về trước đi.
Rất nhanh, bên kia nhắn lại: Nhớ cẩn thận chút.
Cô nhìn dòng tin nhắn, cười cười.
Sau đó cất điện thoại vào cặp rồi đến phòng giáo viên.
Ninh Khả Ngọc đứng bên ngoài, gõ khớp ngón tay lên cửa mấy cái.
Khi thấy cô Lâm ngước mặt nhìn mình, cô ôm chồng tập bước vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
"Thưa cô, em đã thu đủ bài tập của lớp rồi ạ."
"Cảm ơn em."
Ninh Khả Ngọc xoay người chuẩn bị ra về, cô Lâm liền gọi lại: "Ninh Khả Ngọc, em đợi đã."
"Sao thế ạ?"
"Về cuộc thi học sinh giỏi ngữ văn, em đã chuẩn bị thế nào rồi?"
Ninh Khả Ngọc suy nghĩ một lúc.
Gần đây cô không ôn tập gì mấy.
Thành tích vẫn tăng vượt bậc.
Nếu nói không ôn, có lẽ giáo viên không tin.
Ninh Khả Ngọc qua loa: "Vẫn ổn ạ, em rất thường xuyên làm đề."
Nói dối không chớp mắt.
Nhưng vốn dĩ, học giỏi ngữ văn là khả năng thiên phú của cô.
Từ nhỏ, Ninh Khả Ngọc rất ít đọc sách.
Không hiểu sao bất cứ thứ gì, cô cũng đều có thể nhìn nhận thấu đáo qua nhiều khía cạnh khác nhau.
Ngữ văn đối với cô là chuyện nhỏ.
Ninh Khả Ngọc tự tin về điểm mạnh của bản thân.
Cô Lâm nghe nói vậy, gật đầu hài lòng: "Rất tốt. Em cứ tiếp tục rèn luyện, có vấn đề gì thì cứ đến tìm cô."
Ninh Khả Ngọc gật đầu: "Vâng ạ. Nếu không còn chuyện gì nữa, em xin phép đi trước."
"Ừ, em đi đi."
Khi Ninh Khả Ngọc ra đến cửa thì gặp Diệp Tinh Anh đang bước vào.
Thật trùng hợp.
Diệp Tinh Anh nhìn thấy cô liền quăng ra cặp mắt không mấy thiện cảm.
Ninh Khả Ngọc lại không quan tâm cho lắm, thẳng thừng bước đi, xem cô ta chẳng khác nào không khí.
Diệp Tinh Anh tiến đến gần văn phòng, nghe được giáo viên văn và giáo viên nghệ thuật nói chuyện.
"Cô Lâm, Ninh Khả Ngọc lớp cô vừa xinh đẹp, lại thông minh, lễ phép. Tôi rất thích cô bé ấy."
Cô Lâm tự hào cười: "Đúng vậy, ngữ văn của em ấy thuộc dạng rất hiếm gặp."
"Nếu không phải Ninh Khả Ngọc chọn thi văn, rất có thể tôi đã mời em ấy đi thi năng khiếu rồi."
Nghe đến đây, trong lòng Diệp Tinh Anh dâng lên cảm giác ghen tị.
Khuôn mặt của cô ta rất khó coi, gõ cửa: "Báo cáo!"
***
Về phía Ninh Khả Ngọc.
Ngoài việc học giỏi ngữ văn, khả năng hội họa của cô cũng vô cùng tốt.
Vì thế, cô được giáo viên chủ nhiệm đặc biệt giao cho nhiệm vụ trang trí bảng báo.
Sau khi trở lại lớp, Ninh Khả Ngọc đã nhanh chóng bắt tay vào làm.
Loay hoay mãi, cuối cùng cũng làm xong.
Ninh Khả Ngọc nhìn ngắm tác phẩm của mình một lần nữa.
Rất ưng ý.
Cô dọn dẹp, chuẩn bị ra về thì gặp Diệp Tinh Anh.
Trông dáng vẻ của cô ta, chắc đã đứng đợi ở đó khá lâu rồi.
"Ninh Khả Ngọc", vừa thấy cô quay lại, Diệp Tinh Anh đã lên tiếng gọi.
Cô cũng rất bình tĩnh, đáp lại: "Sao thế?"
"Cậu hãy tránh xa Thẩm Trạch Nhiên đi."
Ninh Khả Ngọc khoanh tay trước ngực, nhíu mày hỏi lại: "Tại sao tôi phải làm thế?"
Diệp Tinh Anh cười khẩy: "Cậu không xứng. Thẩm Trạch Nhiên là người rất có năng lực, thành tích vô cùng tốt. Cậu đừng làm liên lụy cậu ấy."
Ninh Khả Ngọc cảm thấy buồn cười.
Một người như cô ta, lại đứng đây dạy đời cô.
Ninh Khả Ngọc không nhân nhượng, đáp trả: "Tôi không xứng, vậy cậu xứng sao?"
"Diệp Tinh Anh, tôi sẽ không vì một vài lời nói của cậu mà hạ thấp bản thân mình đâu. Thẩm Trạch Nhiên rất tốt, tôi cũng rất tốt."
"...Người không tốt, là cậu."
Đúng vậy.
Thẩm Trạch Nhiên nói tôi là người đặc biệt.
Cho nên.
Tôi xứng với cậu ấy.
Hơn bất cứ ai.
Người khác muốn nghĩ thế nào.
Tớ mặc kệ!
Cậu nói tớ đặc biệt, vậy thì chính là đặc biệt.
Bầu trời hôm nay trong trẻo.
Ngoài sân trường cây cối xanh um, lác đác vài chiếc lá bay theo chiều gió.
Khắp hành lang văng vẳng tiếng giảng bài của giáo viên.
Cảm giác vừa tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, vừa lười biếng trông chờ hết tiết học.
Giáo viên đứng trên bảng, cầm phấn đặt dấu chấm cho bài giảng.
"Được rồi, chúng ta học đến đây thôi."
Cả lớp đang yên lặng, trong phút chốc rộn ràng hơn hẳn.
Ninh Khả Ngọc gấp tập sách lại dẹp vào ba lô, thì nghe giáo viên nói.
"Cán sự bộ môn, cuối giờ thu bài tập văn của lớp rồi đến phòng giáo viên nộp cho cô."
Ninh Khả Ngọc đứng dậy, lễ phép đáp: "Vâng, em biết rồi ạ."
Chiều hôm đó.
Ninh Khả Ngọc gom bài tập của cả lớp.
Trước khi đến phòng giáo viên, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Trạch Nhiên.
Ninh Khả Ngọc: Tớ phải nộp bài cho cô, còn ở lại vẽ bảng báo chào mừng ngày nhà giáo nữa.
Ninh Khả Ngọc: A Nhiên, cậu về trước đi.
Rất nhanh, bên kia nhắn lại: Nhớ cẩn thận chút.
Cô nhìn dòng tin nhắn, cười cười.
Sau đó cất điện thoại vào cặp rồi đến phòng giáo viên.
Ninh Khả Ngọc đứng bên ngoài, gõ khớp ngón tay lên cửa mấy cái.
Khi thấy cô Lâm ngước mặt nhìn mình, cô ôm chồng tập bước vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
"Thưa cô, em đã thu đủ bài tập của lớp rồi ạ."
"Cảm ơn em."
Ninh Khả Ngọc xoay người chuẩn bị ra về, cô Lâm liền gọi lại: "Ninh Khả Ngọc, em đợi đã."
"Sao thế ạ?"
"Về cuộc thi học sinh giỏi ngữ văn, em đã chuẩn bị thế nào rồi?"
Ninh Khả Ngọc suy nghĩ một lúc.
Gần đây cô không ôn tập gì mấy.
Thành tích vẫn tăng vượt bậc.
Nếu nói không ôn, có lẽ giáo viên không tin.
Ninh Khả Ngọc qua loa: "Vẫn ổn ạ, em rất thường xuyên làm đề."
Nói dối không chớp mắt.
Nhưng vốn dĩ, học giỏi ngữ văn là khả năng thiên phú của cô.
Từ nhỏ, Ninh Khả Ngọc rất ít đọc sách.
Không hiểu sao bất cứ thứ gì, cô cũng đều có thể nhìn nhận thấu đáo qua nhiều khía cạnh khác nhau.
Ngữ văn đối với cô là chuyện nhỏ.
Ninh Khả Ngọc tự tin về điểm mạnh của bản thân.
Cô Lâm nghe nói vậy, gật đầu hài lòng: "Rất tốt. Em cứ tiếp tục rèn luyện, có vấn đề gì thì cứ đến tìm cô."
Ninh Khả Ngọc gật đầu: "Vâng ạ. Nếu không còn chuyện gì nữa, em xin phép đi trước."
"Ừ, em đi đi."
Khi Ninh Khả Ngọc ra đến cửa thì gặp Diệp Tinh Anh đang bước vào.
Thật trùng hợp.
Diệp Tinh Anh nhìn thấy cô liền quăng ra cặp mắt không mấy thiện cảm.
Ninh Khả Ngọc lại không quan tâm cho lắm, thẳng thừng bước đi, xem cô ta chẳng khác nào không khí.
Diệp Tinh Anh tiến đến gần văn phòng, nghe được giáo viên văn và giáo viên nghệ thuật nói chuyện.
"Cô Lâm, Ninh Khả Ngọc lớp cô vừa xinh đẹp, lại thông minh, lễ phép. Tôi rất thích cô bé ấy."
Cô Lâm tự hào cười: "Đúng vậy, ngữ văn của em ấy thuộc dạng rất hiếm gặp."
"Nếu không phải Ninh Khả Ngọc chọn thi văn, rất có thể tôi đã mời em ấy đi thi năng khiếu rồi."
Nghe đến đây, trong lòng Diệp Tinh Anh dâng lên cảm giác ghen tị.
Khuôn mặt của cô ta rất khó coi, gõ cửa: "Báo cáo!"
***
Về phía Ninh Khả Ngọc.
Ngoài việc học giỏi ngữ văn, khả năng hội họa của cô cũng vô cùng tốt.
Vì thế, cô được giáo viên chủ nhiệm đặc biệt giao cho nhiệm vụ trang trí bảng báo.
Sau khi trở lại lớp, Ninh Khả Ngọc đã nhanh chóng bắt tay vào làm.
Loay hoay mãi, cuối cùng cũng làm xong.
Ninh Khả Ngọc nhìn ngắm tác phẩm của mình một lần nữa.
Rất ưng ý.
Cô dọn dẹp, chuẩn bị ra về thì gặp Diệp Tinh Anh.
Trông dáng vẻ của cô ta, chắc đã đứng đợi ở đó khá lâu rồi.
"Ninh Khả Ngọc", vừa thấy cô quay lại, Diệp Tinh Anh đã lên tiếng gọi.
Cô cũng rất bình tĩnh, đáp lại: "Sao thế?"
"Cậu hãy tránh xa Thẩm Trạch Nhiên đi."
Ninh Khả Ngọc khoanh tay trước ngực, nhíu mày hỏi lại: "Tại sao tôi phải làm thế?"
Diệp Tinh Anh cười khẩy: "Cậu không xứng. Thẩm Trạch Nhiên là người rất có năng lực, thành tích vô cùng tốt. Cậu đừng làm liên lụy cậu ấy."
Ninh Khả Ngọc cảm thấy buồn cười.
Một người như cô ta, lại đứng đây dạy đời cô.
Ninh Khả Ngọc không nhân nhượng, đáp trả: "Tôi không xứng, vậy cậu xứng sao?"
"Diệp Tinh Anh, tôi sẽ không vì một vài lời nói của cậu mà hạ thấp bản thân mình đâu. Thẩm Trạch Nhiên rất tốt, tôi cũng rất tốt."
"...Người không tốt, là cậu."
Đúng vậy.
Thẩm Trạch Nhiên nói tôi là người đặc biệt.
Cho nên.
Tôi xứng với cậu ấy.
Hơn bất cứ ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.