Chương 10: Đặc biệt.
Tiểu Thiên Kỳ
18/08/2023
Nhiều lần tớ muốn hỏi cậu ấy.
Cậu không mệt sao?
Cả ngày chạy trong tâm trí tớ, không mệt sao?
Tối qua, bản tin thời tiết dự báo hôm nay có mưa.
Sáng sớm, Thư Nhan hấp một ít bánh bao cho Ninh Khả Ngọc mang đến trường. Thấy cô bước xuống, bà tiện mồm hỏi:
"Tiểu Ngọc, cái ô mẹ mua cho con đâu rồi?"
Ninh Khả Ngọc hơi lúng túng, ấp a ấp úng đáp: "Con cho bạn mượn rồi ạ."
"Cho bạn mượn? Bạn nào thế?"
"Con gặp cậu ấy hôm thi tuyển sinh."
Để tránh bị mẹ hỏi thêm, Ninh Khả Ngọc nhanh chân ra cửa mang giày.
"Thưa mẹ con đi học."
Thư Nhan từ trong bếp, xoắn tay áo đi ra ngoài:
"Hay là để bố con đưa đi?"
"Không cần đâu, con đi xe buýt, không ướt."
Nói rồi, Ninh Khả Ngọc ra khỏi nhà.
Cô cố tình dậy sớm hơn mọi ngày, rảo bước đến bến xe buýt quen thuộc, bắt đầu ngồi đợi anh.
Đôi chân nhỏ nhắn bắt chéo, đung đưa bên dưới ghế ngồi. Cái cổ thon gọn hơi vươn ra phía trước, hóng xem người tiếp theo bước đến là ai.
Một người, hai người, vẫn chưa thấy Thẩm Trạch Nhiên đâu.
Đại soái ca hẳn là người không thích đi học sớm.
Ninh Khả Ngọc đợi mỏi cả cổ, gục xuống nhìn đôi giày màu vàng yêu thích, phát hiện bên cạnh cũng xuất hiện một đôi giày.
Trong người như có dòng điện cao áp chạy qua.
Ninh Khả Ngọc giật bắn người đứng dậy, khuôn mặt rực sáng như ánh mặt trời chói chang, xóa tan ngày mưa âm u, mờ mịt.
Cô ngước nhìn anh.
Thẩm Trạch Nhiên đeo tai nghe màu đen. Anh đứng đó cho tay vào túi áo khoác, mắt nhắm lại, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào của phương tiện qua lại.
Đáng ghét!
Nghe nhạc thôi cũng khiến cho người ta tim đập rộn ràng.
Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình đăm đăm, Thẩm Trạch Nhiên liếc sang bên cạnh.
Đập vào mắt anh là nụ cười rạng rỡ của Ninh Khả Ngọc. Khi cười, khóe môi cô cong lên hệt như con thuyền nhỏ, ánh mắt trong trẻo khép lại long lanh tựa sao trời.
Thẩm Trạch Nhiên hơi ngượng, tay nắm thành quyền đưa lên che miệng, ho khan vài tiếng.
Thấy Ninh Khả Ngọc ra hiệu, anh nghiêng đầu, gỡ một bên tai nghe ra.
"A Nhiên, trùng hợp quá, có phải chúng ta rất có duyên không?"
Thẩm Trạch Nhiên nhíu mày, nhìn rõ thái độ không vui: "Cậu gọi tôi là gì?"
"A Nhiên, tớ gọi cậu là A Nhiên, được không?"
"Không được."
Ninh Khả Ngọc thoáng chốc thất vọng: "Với mối quan hệ của chúng ta, tớ gọi cậu là A Nhiên không phải rất bình thường sao?"
"Không bình thường."
Khi trả lời làm ơn bỏ đi chữ "không."
Anh không thích như vậy, Ninh Khả Ngọc cũng chẳng cố chấp: "Thôi được."
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe cô nói tiếp:
"Tớ sẽ cố gắng khiến cho mối quan hệ của chúng ta trở nên bình thường."
"Trước lúc đó, cậu đừng suy nghĩ quá mờ ám, như vậy thật không tốt."
Thẩm Trạch Nhiên: "..."
Tiếp xúc với Ninh Khả Ngọc không ít lần, Thẩm Trạch Nhiên cũng đã quen với việc bất bình thường của cô.
Nếu một ngày cô không nói năng như vậy, đó mới là bất bình thường.
Anh không để lời cô lọt lỗ tai. Chăm chú tìm kiếm món đồ trong ba lô, lôi ra một chiếc ô màu vàng, đưa cho cô.
“Trả cậu.”
Ninh Khả Ngọc cười mỉm nhận lấy: “Nếu hôm nay cậu không mang ô, vẫn có thể dùng nó.”
“Đó là đồ mẹ cậu tặng.”
“Thì sao?”
Thẩm Trạch Nhiên im lặng.
Có lẽ cô thật sự không hiểu ý tứ của anh: “A Nhiên, cậu muốn nói gì?”
Lại gọi A Nhiên.
Thẩm Trạch Nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.
Vừa hay xe buýt dừng lại, anh lập tức lên xe.
Cô vẫn chôn chân ở đó chưa có động tĩnh. Mặc dù không muốn, Thẩm Trạch Nhiên vẫn ngoái lại.
“Ninh Khả Ngọc.”
“Hả?”
“Lên xe.”
Lúc này cô mới hoàn hồn, ba chân bốn cẳng chạy lên.
Khi chiếc xe lăn bánh cũng là lúc Ninh Khả Ngọc nhìn thấu mọi chuyện.
Cô tự khen mình thật thông minh, quyết định giải đáp câu nói của Thẩm Trạch Nhiên.
"A Nhiên, lúc nãy ý của cậu là, đồ mẹ tặng, tại sao tớ lại cho cậu mượn dễ dàng như vậy đúng không?"
Thẩm Trạch Nhiên không nói gì, cô ngầm hiểu mình đã đoán đúng.
Thừa dịp này, Ninh Khả Ngọc cũng không ngần ngại thể hiện sự ưu ái dành cho anh.
"Vì tớ đặc biệt quan tâm cậu."
Chân mày Thẩm Trạch Nhiên cau lại, nét mặt lãnh đạm toát ra luồng không khí lạnh đến rợn người.
Ninh Khả Ngọc bị gương mặt này dọa sợ run rẩy, lắp bắp: "Cậu đừng hiểu lầm, ý tớ, cậu là..."
"Là một người bạn đặc biệt...", ngưng lại một lúc, Ninh Khả Ngọc hít một hơi thật sâu, "Cho nên, mọi thứ đặc biệt, tớ đều muốn dành cho cậu."
Đúng vậy!
Mọi thứ đặc biệt, đều dành cho người đặc biệt...
Cậu không mệt sao?
Cả ngày chạy trong tâm trí tớ, không mệt sao?
Tối qua, bản tin thời tiết dự báo hôm nay có mưa.
Sáng sớm, Thư Nhan hấp một ít bánh bao cho Ninh Khả Ngọc mang đến trường. Thấy cô bước xuống, bà tiện mồm hỏi:
"Tiểu Ngọc, cái ô mẹ mua cho con đâu rồi?"
Ninh Khả Ngọc hơi lúng túng, ấp a ấp úng đáp: "Con cho bạn mượn rồi ạ."
"Cho bạn mượn? Bạn nào thế?"
"Con gặp cậu ấy hôm thi tuyển sinh."
Để tránh bị mẹ hỏi thêm, Ninh Khả Ngọc nhanh chân ra cửa mang giày.
"Thưa mẹ con đi học."
Thư Nhan từ trong bếp, xoắn tay áo đi ra ngoài:
"Hay là để bố con đưa đi?"
"Không cần đâu, con đi xe buýt, không ướt."
Nói rồi, Ninh Khả Ngọc ra khỏi nhà.
Cô cố tình dậy sớm hơn mọi ngày, rảo bước đến bến xe buýt quen thuộc, bắt đầu ngồi đợi anh.
Đôi chân nhỏ nhắn bắt chéo, đung đưa bên dưới ghế ngồi. Cái cổ thon gọn hơi vươn ra phía trước, hóng xem người tiếp theo bước đến là ai.
Một người, hai người, vẫn chưa thấy Thẩm Trạch Nhiên đâu.
Đại soái ca hẳn là người không thích đi học sớm.
Ninh Khả Ngọc đợi mỏi cả cổ, gục xuống nhìn đôi giày màu vàng yêu thích, phát hiện bên cạnh cũng xuất hiện một đôi giày.
Trong người như có dòng điện cao áp chạy qua.
Ninh Khả Ngọc giật bắn người đứng dậy, khuôn mặt rực sáng như ánh mặt trời chói chang, xóa tan ngày mưa âm u, mờ mịt.
Cô ngước nhìn anh.
Thẩm Trạch Nhiên đeo tai nghe màu đen. Anh đứng đó cho tay vào túi áo khoác, mắt nhắm lại, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào của phương tiện qua lại.
Đáng ghét!
Nghe nhạc thôi cũng khiến cho người ta tim đập rộn ràng.
Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình đăm đăm, Thẩm Trạch Nhiên liếc sang bên cạnh.
Đập vào mắt anh là nụ cười rạng rỡ của Ninh Khả Ngọc. Khi cười, khóe môi cô cong lên hệt như con thuyền nhỏ, ánh mắt trong trẻo khép lại long lanh tựa sao trời.
Thẩm Trạch Nhiên hơi ngượng, tay nắm thành quyền đưa lên che miệng, ho khan vài tiếng.
Thấy Ninh Khả Ngọc ra hiệu, anh nghiêng đầu, gỡ một bên tai nghe ra.
"A Nhiên, trùng hợp quá, có phải chúng ta rất có duyên không?"
Thẩm Trạch Nhiên nhíu mày, nhìn rõ thái độ không vui: "Cậu gọi tôi là gì?"
"A Nhiên, tớ gọi cậu là A Nhiên, được không?"
"Không được."
Ninh Khả Ngọc thoáng chốc thất vọng: "Với mối quan hệ của chúng ta, tớ gọi cậu là A Nhiên không phải rất bình thường sao?"
"Không bình thường."
Khi trả lời làm ơn bỏ đi chữ "không."
Anh không thích như vậy, Ninh Khả Ngọc cũng chẳng cố chấp: "Thôi được."
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe cô nói tiếp:
"Tớ sẽ cố gắng khiến cho mối quan hệ của chúng ta trở nên bình thường."
"Trước lúc đó, cậu đừng suy nghĩ quá mờ ám, như vậy thật không tốt."
Thẩm Trạch Nhiên: "..."
Tiếp xúc với Ninh Khả Ngọc không ít lần, Thẩm Trạch Nhiên cũng đã quen với việc bất bình thường của cô.
Nếu một ngày cô không nói năng như vậy, đó mới là bất bình thường.
Anh không để lời cô lọt lỗ tai. Chăm chú tìm kiếm món đồ trong ba lô, lôi ra một chiếc ô màu vàng, đưa cho cô.
“Trả cậu.”
Ninh Khả Ngọc cười mỉm nhận lấy: “Nếu hôm nay cậu không mang ô, vẫn có thể dùng nó.”
“Đó là đồ mẹ cậu tặng.”
“Thì sao?”
Thẩm Trạch Nhiên im lặng.
Có lẽ cô thật sự không hiểu ý tứ của anh: “A Nhiên, cậu muốn nói gì?”
Lại gọi A Nhiên.
Thẩm Trạch Nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.
Vừa hay xe buýt dừng lại, anh lập tức lên xe.
Cô vẫn chôn chân ở đó chưa có động tĩnh. Mặc dù không muốn, Thẩm Trạch Nhiên vẫn ngoái lại.
“Ninh Khả Ngọc.”
“Hả?”
“Lên xe.”
Lúc này cô mới hoàn hồn, ba chân bốn cẳng chạy lên.
Khi chiếc xe lăn bánh cũng là lúc Ninh Khả Ngọc nhìn thấu mọi chuyện.
Cô tự khen mình thật thông minh, quyết định giải đáp câu nói của Thẩm Trạch Nhiên.
"A Nhiên, lúc nãy ý của cậu là, đồ mẹ tặng, tại sao tớ lại cho cậu mượn dễ dàng như vậy đúng không?"
Thẩm Trạch Nhiên không nói gì, cô ngầm hiểu mình đã đoán đúng.
Thừa dịp này, Ninh Khả Ngọc cũng không ngần ngại thể hiện sự ưu ái dành cho anh.
"Vì tớ đặc biệt quan tâm cậu."
Chân mày Thẩm Trạch Nhiên cau lại, nét mặt lãnh đạm toát ra luồng không khí lạnh đến rợn người.
Ninh Khả Ngọc bị gương mặt này dọa sợ run rẩy, lắp bắp: "Cậu đừng hiểu lầm, ý tớ, cậu là..."
"Là một người bạn đặc biệt...", ngưng lại một lúc, Ninh Khả Ngọc hít một hơi thật sâu, "Cho nên, mọi thứ đặc biệt, tớ đều muốn dành cho cậu."
Đúng vậy!
Mọi thứ đặc biệt, đều dành cho người đặc biệt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.