Chương 65: Kết.
Tiểu Thiên Kỳ
01/09/2023
#18/9/2022.
Nhật ký của tớ từ hôm nay có sự thay đổi.
Bỏ đi hai chữ "thiếu nữ."
Thêm vào ba chữ "Thẩm Trạch Nhiên."
Học sinh lớp 12 khóa bảy mươi của trường Trung học phổ thông số 1 tổ chức ngày kỉ niệm.
Ninh Khả Ngọc, Thẩm Trạch Nhiên và đám Sa Kỳ đều có mặt đông đủ.
Lớp trưởng lớp một năm ấy nhìn thấy cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ khâm phục: "Không ngờ nam thần lớp chúng tôi lại thật sự trở thành người đàn ông của cậu."
Ninh Khả Ngọc liếc về phía Thẩm Trạch Nhiên đang ngồi bốc vỏ tôm cho cô, cười tươi, tay xua xua trước mặt: "Thật ra cũng gian nan lắm!"
Cả hội được trận cười lớn.
Chỉ riêng Thẩm Trạch Nhiên nhét con tôm vào miệng cô: "Ăn đồ của em đi."
Bữa tiệc kéo dài được gần hai tiếng, anh và cô tạm biệt về trước.
Cả hai dự định đến nhà thăm hỏi thầy Dương.
Chuông cửa reo lên ba tiếng.
Người đàn ông tầm sáu mươi tuổi chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy hai thiếu niên nọ, thầy Dương hoàn toàn không nhận ra, nhíu mày lấp lửng: "Hai người là..."
Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên ngạc nhiên đối mắt với nhau.
Lát sau, cô cười lớn: "Thầy ơi, thầy không còn nhớ bọn em sao? Mới có mười năm không gặp, thầy đã cho bọn em vào dĩ vãng rồi!"
Thầy Dương cố gắng ngẫm nghĩ một lúc.
Tay thầy run run, trỏ vào mặt từng người: "Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên đó à?"
"Vâng.", Thẩm Trạch Nhiên cười đáp.
"Được lắm! Còn trách tôi quên hai em, mười năm, đã mười năm đấy! Trưởng thành chừng này!"
Thầy Dương nói xong, nhanh tay nhanh chân mời anh và cô vào nhà uống nước.
Cuộc trò chuyện luyên thuyên kéo dài, đa phần hỏi thăm tình hình sức khỏe và cuộc sống của nhau.
Mãi đến khi gần rời đi, Thẩm Trạch Nhiên mới lên tiếng: "Chúng em đến đây để mời thầy đến làm chủ hôn."
Anh nói dứt câu, Ninh Khả Ngọc lấy trong túi một tấm thiệp màu đỏ đưa sang cho thầy Dương.
Dương Trì cầm tấm thiệp trên tay, đọc tên cô dâu chú rể, ngày tháng tổ chức hôn lễ.
Thầy liếc mắt, hắng giọng quở trách: "Bây giờ mời tôi đến dự lễ cưới sao? Năm đó chẳng phải cương quyết phủ nhận không yêu sớm à? Hả?"
Ninh Khả Ngọc lập tức phản bác: "Ai bảo thầy chứ! Chúng em rõ ràng lên đại học mới xác nhận quan hệ."
"Thật sự không yêu sớm.", Thẩm Trạch Nhiên cũng lên tiếng bênh vực.
Dương Trì cười xòa, tháo gọng kính đặt lên bàn.
Thầy mở lời tâm sự: "Mấy đứa trẻ các em từng khiến tôi không ít lần lo lắng, giờ cũng đã trưởng thành rồi, có vợ có chồng cả!"
Anh và cô đều chăm chú lắng nghe.
Thầy Dương nói tiếp: "Haizzz. Thời gian như dòng suối, đổ xuôi không chảy ngược, những thứ đã qua rồi thì đều trôi vào kí ức."
"Cuộc đời của các em còn dài, nhưng đừng vì thế mà buông thả. Nếu đã ở bên nhau thì cố giữ lấy nhau, việc gì chưa làm thì nhất định phải làm."
"Tôi chỉ muốn gửi gắm bấy nhiêu thôi. À còn nữa, hai đứa là học trò mà tôi yêu quý nhất."
Lời tâm sự của thầy chạm đến đáy lòng người học trò cũ.
Không gian đột ngột thu hẹp, bao trọn lấy tâm trí.
Tất thảy những kỉ niệm đáng giá thuở nào, đều ồ ạt chảy về tận cùng của nỗi nhớ, lắng động lại giữa vô vàn khoảnh khắc thời niên thiếu vô ưu.
Con đường phía trước mịt mù mờ ảo.
Chỉ mong có thể trở thành ngọn đèn soi sáng cho nhau.
***
"A Nhiên, anh đang làm gì thế?"
Thẩm Trạch Nhiên sáu mươi hai tuổi, tay chân luống cuống giấu quyển sổ xuống dưới gối sau tiếng gọi của vợ.
Hai vợ chồng đã về chung nhà hơn ba mươi năm, tính tình anh thay đổi rất nhiều.
Từ một người trầm lặng ít nói, trở nên hòa nhã dễ gần, biết chủ động và quan tâm.
"Anh giấu gì đấy?", Ninh Khả Ngọc bước vào xông tới.
Thẩm Trạch Nhiên vẫn muốn ém đến cùng: "Không có gì cả."
Giằng co hồi lâu.
Người thỏa hiệp vẫn luôn là anh: "Được rồi. Là nhật kí của em."
Anh rút quyển nhật kí màu vàng của Ninh Khả Ngọc đưa cho cô.
Tưởng rằng cô sẽ tức giận đến bốc khói.
Nào ngờ lại cười rất tươi tắn, khuôn mặt đáng yêu vẫn không khác lúc trẻ là bao: "Hóa ra là ở chỗ anh à? Muốn đọc thì cứ nói với em, trong này cũng đâu có gì phải giữ kín."
Thẩm Trạch Nhiên nhớ lại những dòng chữ ngây ngô của một cô gái tuổi mười sáu non nớt, khóe môi cong lên.
Anh dịu dàng đáp: "Đúng là không có gì phải giữ kín."
Ninh Khả Ngọc biết mình đang bị ghẹo, phì cười đánh nhẹ vào đôi vai tuy gầy nhưng rắn chắc như thanh niên trai tráng của anh: "Ăn sáng nào, em rán trứng xong rồi."
Cô nói xong liền bước ra khỏi phòng.
Anh cũng đặt quyển nhật kí vào hộc tụ ngay đầu giường, nhàn nhạt trả lời: "Ừ."
Ngôi nhà này thuộc vùng ngoại ô thành phố.
Trước kia sống ở tỉnh cũ, nhưng vì bố mẹ cả hai đều qua đời nên không có lí do để ở lại.
Thỉnh thoảng anh và cô chỉ về thăm chốn cũ, quyên góp ủng hộ cho quê hương.
Sân vườn trồng rất nhiều hoa.
Hồng đỏ, cẩm tú cầu, thược dược, tường vi, đều có đủ.
Hai đứa con gái đã gả chồng, bình thường Thẩm Trạch Nhiên cũng bận việc ở công ty.
Ninh Khả Ngọc ngoại trừ lên lớp thì đa phần ở nhà, buồn chán đâm ra tìm cho mình một thú vui, những khóm hoa tươi tốt này đều do một tay cô chăm sóc.
Buổi sáng, nắng sớm xuyên qua mái vòm bằng dây leo, rọi vào chiếc bàn gỗ Cẩm Lai, mang lại cảm giác bình yên và ấm áp.
Thẩm Trạch Nhiên ngồi xuống, theo thói quen rót một ly nước ép cam đặt sang phía cô.
Anh cắn một ít trứng rán mà cô đã làm, hồi lâu mới lên tiếng: "Ninh Khả Ngọc."
Cô vừa uống một ngụm nước đã nghe anh gọi, giật mình: "Hả?"
"Trứng rán hôm nay..."
Câu nói đứt đoạn của anh làm Ninh Khả Ngọc đã chưa ăn gì lại thêm sốt ruột.
"Không ngon?" Cô hỏi anh rồi ăn thử "Mùi vị cũng ổn mà?"
Nhìn khuôn mặt hoang mang đáng yêu của cô, anh chỉ cười:
"Hơi ngọt!"
Ninh Khả Ngọc trỏ tay lên trán suy nghĩ hồi lâu, tìm thấy câu trả lời thích hợp liền hoạt ngôn: "Bởi vì em đã cho quá nhiều tình yêu!"
Anh nhìn cô không nói lời nào.
Chỉ thấy ánh mắt dâng lên niềm hạnh phúc...
Tốt nghiệp cấp ba cùng cô ấy.
Tốt nghiệp đại học cùng cô ấy.
Sau đó, cùng cô ấy trưởng thành.
Cùng cô ấy già đi.
Món trứng rán vô vị mà từ nhỏ tôi tự mình nấu ăn.
Nay vì có cô ấy mà trở nên ngọt ngào.
_CHÍNH VĂN HOÀN_
Nhật ký của tớ từ hôm nay có sự thay đổi.
Bỏ đi hai chữ "thiếu nữ."
Thêm vào ba chữ "Thẩm Trạch Nhiên."
Học sinh lớp 12 khóa bảy mươi của trường Trung học phổ thông số 1 tổ chức ngày kỉ niệm.
Ninh Khả Ngọc, Thẩm Trạch Nhiên và đám Sa Kỳ đều có mặt đông đủ.
Lớp trưởng lớp một năm ấy nhìn thấy cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ khâm phục: "Không ngờ nam thần lớp chúng tôi lại thật sự trở thành người đàn ông của cậu."
Ninh Khả Ngọc liếc về phía Thẩm Trạch Nhiên đang ngồi bốc vỏ tôm cho cô, cười tươi, tay xua xua trước mặt: "Thật ra cũng gian nan lắm!"
Cả hội được trận cười lớn.
Chỉ riêng Thẩm Trạch Nhiên nhét con tôm vào miệng cô: "Ăn đồ của em đi."
Bữa tiệc kéo dài được gần hai tiếng, anh và cô tạm biệt về trước.
Cả hai dự định đến nhà thăm hỏi thầy Dương.
Chuông cửa reo lên ba tiếng.
Người đàn ông tầm sáu mươi tuổi chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy hai thiếu niên nọ, thầy Dương hoàn toàn không nhận ra, nhíu mày lấp lửng: "Hai người là..."
Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên ngạc nhiên đối mắt với nhau.
Lát sau, cô cười lớn: "Thầy ơi, thầy không còn nhớ bọn em sao? Mới có mười năm không gặp, thầy đã cho bọn em vào dĩ vãng rồi!"
Thầy Dương cố gắng ngẫm nghĩ một lúc.
Tay thầy run run, trỏ vào mặt từng người: "Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên đó à?"
"Vâng.", Thẩm Trạch Nhiên cười đáp.
"Được lắm! Còn trách tôi quên hai em, mười năm, đã mười năm đấy! Trưởng thành chừng này!"
Thầy Dương nói xong, nhanh tay nhanh chân mời anh và cô vào nhà uống nước.
Cuộc trò chuyện luyên thuyên kéo dài, đa phần hỏi thăm tình hình sức khỏe và cuộc sống của nhau.
Mãi đến khi gần rời đi, Thẩm Trạch Nhiên mới lên tiếng: "Chúng em đến đây để mời thầy đến làm chủ hôn."
Anh nói dứt câu, Ninh Khả Ngọc lấy trong túi một tấm thiệp màu đỏ đưa sang cho thầy Dương.
Dương Trì cầm tấm thiệp trên tay, đọc tên cô dâu chú rể, ngày tháng tổ chức hôn lễ.
Thầy liếc mắt, hắng giọng quở trách: "Bây giờ mời tôi đến dự lễ cưới sao? Năm đó chẳng phải cương quyết phủ nhận không yêu sớm à? Hả?"
Ninh Khả Ngọc lập tức phản bác: "Ai bảo thầy chứ! Chúng em rõ ràng lên đại học mới xác nhận quan hệ."
"Thật sự không yêu sớm.", Thẩm Trạch Nhiên cũng lên tiếng bênh vực.
Dương Trì cười xòa, tháo gọng kính đặt lên bàn.
Thầy mở lời tâm sự: "Mấy đứa trẻ các em từng khiến tôi không ít lần lo lắng, giờ cũng đã trưởng thành rồi, có vợ có chồng cả!"
Anh và cô đều chăm chú lắng nghe.
Thầy Dương nói tiếp: "Haizzz. Thời gian như dòng suối, đổ xuôi không chảy ngược, những thứ đã qua rồi thì đều trôi vào kí ức."
"Cuộc đời của các em còn dài, nhưng đừng vì thế mà buông thả. Nếu đã ở bên nhau thì cố giữ lấy nhau, việc gì chưa làm thì nhất định phải làm."
"Tôi chỉ muốn gửi gắm bấy nhiêu thôi. À còn nữa, hai đứa là học trò mà tôi yêu quý nhất."
Lời tâm sự của thầy chạm đến đáy lòng người học trò cũ.
Không gian đột ngột thu hẹp, bao trọn lấy tâm trí.
Tất thảy những kỉ niệm đáng giá thuở nào, đều ồ ạt chảy về tận cùng của nỗi nhớ, lắng động lại giữa vô vàn khoảnh khắc thời niên thiếu vô ưu.
Con đường phía trước mịt mù mờ ảo.
Chỉ mong có thể trở thành ngọn đèn soi sáng cho nhau.
***
"A Nhiên, anh đang làm gì thế?"
Thẩm Trạch Nhiên sáu mươi hai tuổi, tay chân luống cuống giấu quyển sổ xuống dưới gối sau tiếng gọi của vợ.
Hai vợ chồng đã về chung nhà hơn ba mươi năm, tính tình anh thay đổi rất nhiều.
Từ một người trầm lặng ít nói, trở nên hòa nhã dễ gần, biết chủ động và quan tâm.
"Anh giấu gì đấy?", Ninh Khả Ngọc bước vào xông tới.
Thẩm Trạch Nhiên vẫn muốn ém đến cùng: "Không có gì cả."
Giằng co hồi lâu.
Người thỏa hiệp vẫn luôn là anh: "Được rồi. Là nhật kí của em."
Anh rút quyển nhật kí màu vàng của Ninh Khả Ngọc đưa cho cô.
Tưởng rằng cô sẽ tức giận đến bốc khói.
Nào ngờ lại cười rất tươi tắn, khuôn mặt đáng yêu vẫn không khác lúc trẻ là bao: "Hóa ra là ở chỗ anh à? Muốn đọc thì cứ nói với em, trong này cũng đâu có gì phải giữ kín."
Thẩm Trạch Nhiên nhớ lại những dòng chữ ngây ngô của một cô gái tuổi mười sáu non nớt, khóe môi cong lên.
Anh dịu dàng đáp: "Đúng là không có gì phải giữ kín."
Ninh Khả Ngọc biết mình đang bị ghẹo, phì cười đánh nhẹ vào đôi vai tuy gầy nhưng rắn chắc như thanh niên trai tráng của anh: "Ăn sáng nào, em rán trứng xong rồi."
Cô nói xong liền bước ra khỏi phòng.
Anh cũng đặt quyển nhật kí vào hộc tụ ngay đầu giường, nhàn nhạt trả lời: "Ừ."
Ngôi nhà này thuộc vùng ngoại ô thành phố.
Trước kia sống ở tỉnh cũ, nhưng vì bố mẹ cả hai đều qua đời nên không có lí do để ở lại.
Thỉnh thoảng anh và cô chỉ về thăm chốn cũ, quyên góp ủng hộ cho quê hương.
Sân vườn trồng rất nhiều hoa.
Hồng đỏ, cẩm tú cầu, thược dược, tường vi, đều có đủ.
Hai đứa con gái đã gả chồng, bình thường Thẩm Trạch Nhiên cũng bận việc ở công ty.
Ninh Khả Ngọc ngoại trừ lên lớp thì đa phần ở nhà, buồn chán đâm ra tìm cho mình một thú vui, những khóm hoa tươi tốt này đều do một tay cô chăm sóc.
Buổi sáng, nắng sớm xuyên qua mái vòm bằng dây leo, rọi vào chiếc bàn gỗ Cẩm Lai, mang lại cảm giác bình yên và ấm áp.
Thẩm Trạch Nhiên ngồi xuống, theo thói quen rót một ly nước ép cam đặt sang phía cô.
Anh cắn một ít trứng rán mà cô đã làm, hồi lâu mới lên tiếng: "Ninh Khả Ngọc."
Cô vừa uống một ngụm nước đã nghe anh gọi, giật mình: "Hả?"
"Trứng rán hôm nay..."
Câu nói đứt đoạn của anh làm Ninh Khả Ngọc đã chưa ăn gì lại thêm sốt ruột.
"Không ngon?" Cô hỏi anh rồi ăn thử "Mùi vị cũng ổn mà?"
Nhìn khuôn mặt hoang mang đáng yêu của cô, anh chỉ cười:
"Hơi ngọt!"
Ninh Khả Ngọc trỏ tay lên trán suy nghĩ hồi lâu, tìm thấy câu trả lời thích hợp liền hoạt ngôn: "Bởi vì em đã cho quá nhiều tình yêu!"
Anh nhìn cô không nói lời nào.
Chỉ thấy ánh mắt dâng lên niềm hạnh phúc...
Tốt nghiệp cấp ba cùng cô ấy.
Tốt nghiệp đại học cùng cô ấy.
Sau đó, cùng cô ấy trưởng thành.
Cùng cô ấy già đi.
Món trứng rán vô vị mà từ nhỏ tôi tự mình nấu ăn.
Nay vì có cô ấy mà trở nên ngọt ngào.
_CHÍNH VĂN HOÀN_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.