Chương 59: Ra mắt.
Tiểu Thiên Kỳ
29/08/2023
"Ninh Khả Ngọc, anh cũng là đàn ông."
"Thì sao?"
"Anh không thể kiềm chế."
Tết nguyên đán năm nay.
Thẩm Trạch Nhiên và Ninh Khả Ngọc về nhà đón Tết cùng gia đình.
Cả hai dừng lại trước cửa tòa nhà C.
Ninh Khả Ngọc nằm tay anh, đôi mắt long lanh như hạt chân châu: "A Nhiên, em định Tết này sẽ nói với bố mẹ về quan hệ hiện tại của chúng ta."
Thẩm Trạch Nhiên không ý kiến.
Anh đặt tay lên đầu cô, vuốt nhẹ như đang yêu thương một chú cún con: "Anh cũng lựa lời với bố mẹ."
"Thật sao? Chúng ta không cần phải vụng trộm nữa rồi."
Ninh Khả Ngọc lại nói linh tinh.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Vụng trộm?"
Ninh Khả Ngọc khoanh tay trước ngực, bĩu môi: "Chả thế còn gì? Chính là kiểu yêu đương lén lút sợ người nhà phát hiện."
Thẩm Trạch Nhiên nhếch môi, giọng nói nhỏ nhẹ mang chút dụ dỗ: "Sau này, quang minh chính đại cưới em về."
Ninh Khả Ngọc vốn dĩ rất mặt dày, lại vì câu nói này của anh làm cho gò má ửng đỏ.
Cô tin anh.
Thẩm Trạch Nhiên là người hành động nhiều hơn lời nói.
Bây giờ anh thốt ra điều đó trước mặt cô, có nghĩa cho cô một lời hứa.
Nói được làm được.
Ninh Khả Ngọc cười tươi rói.
Hiếm khi anh chủ động đề cập đến chuyện tương lai, cô không thể bỏ qua ý định trêu ghẹo.
"A Nhiên, anh yêu vào rồi, thật khác so với trước đây."
Thẩm Trạch Nhiên thật lòng không hiểu, nhíu mày hỏi lại: "Khác thế nào?"
Cô vẫy tay ra hiệu anh cúi xuống.
Thẩm Trạch Nhiên vừa khom lưng, Ninh Khả Ngọc liền nhón lên hôn vào môi anh.
Cái chạm mềm mại nhanh chóng tan biến, mang lại chút không nỡ.
Ninh Khả Ngọc liếm môi: "Trưởng thành hơn rồi."
Thẩm Trạch Nhiên nghe cô nói, cộng với hành động vừa rồi.
Anh cho rằng mình đang bị đùa giỡn, quyết định không được để thất thế.
Thẩm Trạch Nhiên nắm tay cô kéo vào người mình, tay còn lại siết eo cô.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô hết mực mê lụy.
Ninh Khả Ngọc thở dài trong lòng.
Lại câu dẫn người ta!
"Anh cũng là đàn ông.", Thẩm Trạch Nhiên đột ngột lên tiếng.
Lời này có nghĩ là gì?
Ninh Khả Ngọc cô chỉ vừa học năm nhất.
Vô số tâm lí con người, cô không thể chạm tới được.
Cũng như vào thời khắc này, không hiểu anh đang nói gì.
Thẩm Trạch Nhiên nhìn dáng vẻ trong sáng của cô, con ngươi hơi dao động.
Anh nhẹ nhàng buông cô ra.
Tay cuộn tròn đưa lên miệng ho vài tiếng: "Ninh Khả Ngọc, đừng hôn bừa."
Tự nhiên lại giảng thuyết đạo lí với cô.
Ninh Khả Ngọc không chấp nhận.
Giương cổ lên cãi: "Em hôn bạn trai em, không được sao?"
Cô tức giận, khóe mắt sắp ứa ra nước: "Chuyện này đáng lẽ là việc của anh, anh không làm thì để em làm."
"A Nhiên, rốt cuộc...rốt cuộc anh có tình nguyện đến bên em không thế?"
Cô thật sự không hiểu.
Quả thật từ lúc yêu nhau đến nay, Thẩm Trạch Nhiên đối xử với cô rất khác so với trước.
Anh rất dịu dàng, chu đáo, cũng thường xuyên là người chạy đến tìm cô.
Nhưng đôi khi cô lại cảm thấy, tình cảm này thật thật hư hư.
Ngỡ rằng cứ như ảo giác.
Thẩm Trạch Nhiên thấy cô phản ứng mạnh, anh hơi lúng túng.
Trong lòng cảm thấy bất an vô cùng.
Con tim anh như đang giày xé.
Anh từ từ nắm lấy tay cô, lập tức liền bị vung ra không thương tiếc.
Không còn cách nào khác.
Thẩm Trạch Nhiên gãi đầu: "Anh sẽ không kiềm chế được."
"Hả?", Ninh Khả Ngọc ngưng khóc, đưa tay lên dụi mắt, toàn bộ nhãn cầu đổ dồn về gương mặt tuấn dật của người đối diện.
"Anh nói, nếu em cứ hôn như vậy, anh thật sự không kiềm chế được."
Không khí đột nhiên nóng bừng.
Một cơn gió thổi qua, Ninh Khả Ngọc như bừng tỉnh
Cô rút khăn giấy từ trong túi ra lau nước mắt, cả gan lên tiếng: "Vậy thì đừng kiềm chế."
"..."
Chuyện này nên dừng lại tại đây.
***
Ngày cuối cùng của năm.
Bố mẹ anh và cô quyết định cùng nhau ăn Tết.
Trên gương mặt ai nấy đều xuất hiện nụ cười.
Ninh Khả Ngọc ngồi bên cạnh Thẩm Trạch Nhiên, đưa tay lên che miệng nói nhỏ: "Anh hỏi cưới em thật đấy à?"
Thẩm Trạch Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh.
Hà Tâm đang trò chuyện vui vẻ với Thư Nhan.
Thẩm Bạc Ngôn và Ninh Hoài cùng nhau uống rượu.
Tình hình này quả thật rất giống.
Anh bốc tôm cho cô, nhàn nhạt đáp: "Chuyện này không thể mang ra đùa."
Ninh Khả Ngọc bĩu môi: "Là anh đùa trước."
Thẩm Trạch Nhiên nghiêm túc nhìn cô: "Anh không đùa."
Ninh Khả Ngọc thấy anh không vui, ngược lại lời nói rất chắc nịch.
Lòng cô vô cùng an tâm.
Cô cong môi, không nhiều lời, ngoan ngoãn ngồi ăn tôm.
Cả hai vẫn chưa nói chuyện của mình với gia đình.
Ninh Khả Ngọc và Thẩm Thẩm Trạch Nhiên thảo luận một chút.
Cảm thấy hôm nay là thích hợp nhất.
Thẩm Trạch Nhiên buông đũa, mở miệng trước: "Bố mẹ, cô chú, bọn con có chuyện muốn nói."
Ninh Hoài cầm ly rượu đầy trên tay, phấn khởi: "Cháu nói đi."
Anh nhìn cô, hắng giọng một cái rồi trả lời: "Con và Ninh Khả Ngọc đang tìm hiểu nhau."
Cứ tưởng mọi người sẽ bất ngờ.
Hóa ra kết quả nằm ngoài dự đoán.
Thư Nhan cười nói: "Chuyện này còn phải thông báo sao? Rõ như ban ngày rồi còn gì!"
Hà Tâm đồng tình: "Đúng đấy, bố mẹ đã biết từ lâu rồi."
"Nào, ông thông gia, cạn ly.", Thẩm Bạc Ngôn cười lớn.
Ninh Khả Ngọc quan sát tình cảnh trước mắt.
Cô há hốc mồm nhìn anh: "Họ xem đây là buổi ra mắt thật à?"
Thẩm Trạch Nhiên đút con tôm vào miệng cô, gật gù đáp: "Chắc vậy."
"Thì sao?"
"Anh không thể kiềm chế."
Tết nguyên đán năm nay.
Thẩm Trạch Nhiên và Ninh Khả Ngọc về nhà đón Tết cùng gia đình.
Cả hai dừng lại trước cửa tòa nhà C.
Ninh Khả Ngọc nằm tay anh, đôi mắt long lanh như hạt chân châu: "A Nhiên, em định Tết này sẽ nói với bố mẹ về quan hệ hiện tại của chúng ta."
Thẩm Trạch Nhiên không ý kiến.
Anh đặt tay lên đầu cô, vuốt nhẹ như đang yêu thương một chú cún con: "Anh cũng lựa lời với bố mẹ."
"Thật sao? Chúng ta không cần phải vụng trộm nữa rồi."
Ninh Khả Ngọc lại nói linh tinh.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Vụng trộm?"
Ninh Khả Ngọc khoanh tay trước ngực, bĩu môi: "Chả thế còn gì? Chính là kiểu yêu đương lén lút sợ người nhà phát hiện."
Thẩm Trạch Nhiên nhếch môi, giọng nói nhỏ nhẹ mang chút dụ dỗ: "Sau này, quang minh chính đại cưới em về."
Ninh Khả Ngọc vốn dĩ rất mặt dày, lại vì câu nói này của anh làm cho gò má ửng đỏ.
Cô tin anh.
Thẩm Trạch Nhiên là người hành động nhiều hơn lời nói.
Bây giờ anh thốt ra điều đó trước mặt cô, có nghĩa cho cô một lời hứa.
Nói được làm được.
Ninh Khả Ngọc cười tươi rói.
Hiếm khi anh chủ động đề cập đến chuyện tương lai, cô không thể bỏ qua ý định trêu ghẹo.
"A Nhiên, anh yêu vào rồi, thật khác so với trước đây."
Thẩm Trạch Nhiên thật lòng không hiểu, nhíu mày hỏi lại: "Khác thế nào?"
Cô vẫy tay ra hiệu anh cúi xuống.
Thẩm Trạch Nhiên vừa khom lưng, Ninh Khả Ngọc liền nhón lên hôn vào môi anh.
Cái chạm mềm mại nhanh chóng tan biến, mang lại chút không nỡ.
Ninh Khả Ngọc liếm môi: "Trưởng thành hơn rồi."
Thẩm Trạch Nhiên nghe cô nói, cộng với hành động vừa rồi.
Anh cho rằng mình đang bị đùa giỡn, quyết định không được để thất thế.
Thẩm Trạch Nhiên nắm tay cô kéo vào người mình, tay còn lại siết eo cô.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô hết mực mê lụy.
Ninh Khả Ngọc thở dài trong lòng.
Lại câu dẫn người ta!
"Anh cũng là đàn ông.", Thẩm Trạch Nhiên đột ngột lên tiếng.
Lời này có nghĩ là gì?
Ninh Khả Ngọc cô chỉ vừa học năm nhất.
Vô số tâm lí con người, cô không thể chạm tới được.
Cũng như vào thời khắc này, không hiểu anh đang nói gì.
Thẩm Trạch Nhiên nhìn dáng vẻ trong sáng của cô, con ngươi hơi dao động.
Anh nhẹ nhàng buông cô ra.
Tay cuộn tròn đưa lên miệng ho vài tiếng: "Ninh Khả Ngọc, đừng hôn bừa."
Tự nhiên lại giảng thuyết đạo lí với cô.
Ninh Khả Ngọc không chấp nhận.
Giương cổ lên cãi: "Em hôn bạn trai em, không được sao?"
Cô tức giận, khóe mắt sắp ứa ra nước: "Chuyện này đáng lẽ là việc của anh, anh không làm thì để em làm."
"A Nhiên, rốt cuộc...rốt cuộc anh có tình nguyện đến bên em không thế?"
Cô thật sự không hiểu.
Quả thật từ lúc yêu nhau đến nay, Thẩm Trạch Nhiên đối xử với cô rất khác so với trước.
Anh rất dịu dàng, chu đáo, cũng thường xuyên là người chạy đến tìm cô.
Nhưng đôi khi cô lại cảm thấy, tình cảm này thật thật hư hư.
Ngỡ rằng cứ như ảo giác.
Thẩm Trạch Nhiên thấy cô phản ứng mạnh, anh hơi lúng túng.
Trong lòng cảm thấy bất an vô cùng.
Con tim anh như đang giày xé.
Anh từ từ nắm lấy tay cô, lập tức liền bị vung ra không thương tiếc.
Không còn cách nào khác.
Thẩm Trạch Nhiên gãi đầu: "Anh sẽ không kiềm chế được."
"Hả?", Ninh Khả Ngọc ngưng khóc, đưa tay lên dụi mắt, toàn bộ nhãn cầu đổ dồn về gương mặt tuấn dật của người đối diện.
"Anh nói, nếu em cứ hôn như vậy, anh thật sự không kiềm chế được."
Không khí đột nhiên nóng bừng.
Một cơn gió thổi qua, Ninh Khả Ngọc như bừng tỉnh
Cô rút khăn giấy từ trong túi ra lau nước mắt, cả gan lên tiếng: "Vậy thì đừng kiềm chế."
"..."
Chuyện này nên dừng lại tại đây.
***
Ngày cuối cùng của năm.
Bố mẹ anh và cô quyết định cùng nhau ăn Tết.
Trên gương mặt ai nấy đều xuất hiện nụ cười.
Ninh Khả Ngọc ngồi bên cạnh Thẩm Trạch Nhiên, đưa tay lên che miệng nói nhỏ: "Anh hỏi cưới em thật đấy à?"
Thẩm Trạch Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh.
Hà Tâm đang trò chuyện vui vẻ với Thư Nhan.
Thẩm Bạc Ngôn và Ninh Hoài cùng nhau uống rượu.
Tình hình này quả thật rất giống.
Anh bốc tôm cho cô, nhàn nhạt đáp: "Chuyện này không thể mang ra đùa."
Ninh Khả Ngọc bĩu môi: "Là anh đùa trước."
Thẩm Trạch Nhiên nghiêm túc nhìn cô: "Anh không đùa."
Ninh Khả Ngọc thấy anh không vui, ngược lại lời nói rất chắc nịch.
Lòng cô vô cùng an tâm.
Cô cong môi, không nhiều lời, ngoan ngoãn ngồi ăn tôm.
Cả hai vẫn chưa nói chuyện của mình với gia đình.
Ninh Khả Ngọc và Thẩm Thẩm Trạch Nhiên thảo luận một chút.
Cảm thấy hôm nay là thích hợp nhất.
Thẩm Trạch Nhiên buông đũa, mở miệng trước: "Bố mẹ, cô chú, bọn con có chuyện muốn nói."
Ninh Hoài cầm ly rượu đầy trên tay, phấn khởi: "Cháu nói đi."
Anh nhìn cô, hắng giọng một cái rồi trả lời: "Con và Ninh Khả Ngọc đang tìm hiểu nhau."
Cứ tưởng mọi người sẽ bất ngờ.
Hóa ra kết quả nằm ngoài dự đoán.
Thư Nhan cười nói: "Chuyện này còn phải thông báo sao? Rõ như ban ngày rồi còn gì!"
Hà Tâm đồng tình: "Đúng đấy, bố mẹ đã biết từ lâu rồi."
"Nào, ông thông gia, cạn ly.", Thẩm Bạc Ngôn cười lớn.
Ninh Khả Ngọc quan sát tình cảnh trước mắt.
Cô há hốc mồm nhìn anh: "Họ xem đây là buổi ra mắt thật à?"
Thẩm Trạch Nhiên đút con tôm vào miệng cô, gật gù đáp: "Chắc vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.