Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở
Chương 55: Con lươn nhỏ
Nhược Ương Quân
25/04/2021
Khi Tô Mộc Lạc dẫn Long Lăng đến tiệm cà phê, vừa lúc gặp Thiên Tuế bước ra khỏi phòng nghỉ nhân viên, nó ngẩng đầu nhìn bọn họ, hỏi: "Định mở cửa hôm nay sao?"
Tô Mộc Lạc gật đầu, đang định nói gì thì Long Lăng bên cạnh đã híp mắt: "Sao ở đây lại có mèo?"
Rồi quay phắt sang Tô Mộc Lạc: "Ngươi còn dưỡng mèo hoang bên ngoài??"
Thiên Tuế: "..."
"Thật ngại quá, hắn gặp một vài vấn đề."
Tô Mộc Lạc bình tĩnh nói với Thiên Tuế, tiện bịt luôn miệng Long Lăng, không cho hắn phát biểu linh tinh.
Thiên Tuế nhìn hai người một cái, cảm thấy bọn họ cứ kỳ kỳ, chỉ nhắc: "Vậy ngươi nhớ cẩn thận."
Rồi chạy biến.
Sau khi nó rời đi, Tô Mộc Lạc định thu tay, thì lại bị Long Lăng túm lấy.
"Ta có vấn đề nơi nào?" Long Lăng không vui, "Tại sao ngươi luôn nói ta như vậy."
Tô Mộc Lạc đáp: "Bởi vì ngươi có vấn đề thật chứ sao."
Dứt lời, còn gõ đầu hắn một cái.
Long Lăng: "?"
Người này bị làm sao vậy?
Suốt ngày bắt nạt hắn!
Thế là tức tối nắm tay Tô Mộc Lạc không buông, đi theo cậu đến trước quầy bar.
Hiện giờ cửa tiệm vừa mở cửa, tạm thời chưa có khách ghé đến. Tô Mộc Lạc ngồi trước quầy bar, liếc nhìn bàn tay giao nhau của cậu và Long Lăng... có hơi không vui chút đỉnh.
Nếu là Long Lăng trong quá khứ, thì đã ôm chầm lấy cậu, chứ không phải chỉ cầm tay cậu.
Tô Mộc Lạc dời mắt từ tay lên người Long Lăng, Long Lăng đón lấy ánh mắt của cậu một hồi, không hiểu gì hết: "Muốn làm gì?"
Sau đó nắm tay cậu càng chặt hơn nữa, đoạn hất hàm: "Đừng mong ta sẽ buông ra, thả một cái là ngươi sẽ chạy."
Tô Mộc Lạc: "..."
Tô Mộc Lạc quay mặt đi không để ý tới hắn.
Đường phố bên ngoài ồn ào náo nhiệt, bên trong lại yên tĩnh đến lạ thường. Long Lăng nhìn chằm chằm sườn má Tô Mộc Lạc hồi lâu, thầm nghĩ, tại sao người này cứ thích làm mình làm mẩy với hắn?
Là vì hắn mất trí nhớ, chọc cho người này tức giận sao?
Ban nãy Long Lăng cũng để ý cuộc đối thoại giữa Tô Mộc Lạc và linh hồn ngọc bội, hắn nghe thấy khối linh thể kia gọi Tô Mộc Lạc là "Phượng hoàng đại nhân", như vậy, người trước mắt hắn là một con phượng hoàng.
Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, hắn tận mắt chứng kiến con phượng hoàng này sà vào lòng hắn ngủ say sưa... Xem ra, quan hệ giữa hai người bọn họ chắc chắn rất thân thiết.
Cho nên con phượng hoàng này đúng là vợ hắn!
Nghĩ tới đây, Long Lăng lại bắt đầu vui vẻ. Lúc thức dậy hắn cũng bắt đầu nghi hoặc, bởi hắn nhận ra mình quên mất rất nhiều thứ----- nhưng khi hắn nhìn thấy người trong ngực, biết rõ khuôn mặt đối phương xa lạ cực kỳ, nhưng đáy lòng lại toát ra cảm xúc vui mừng và hạnh phúc...
Hắn biết, chắc chắn mình rất thích con phượng hoàng này.
Vậy thì, phượng hoàng này có thích hắn không?
Long Lăng yên lặng nhìn Tô Mộc Lạc một hồi, rồi bất chợt dang tay ôm lấy cậu.
Hành động của hắn rất đột ngột, thậm chí hắn còn cảm nhận được phượng hoàng trong lòng hắn bị giật mình một cái----- sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Cặp mắt phượng hoàng xinh đẹp tuyệt trần, như đá quý màu mực, khoảnh khắc nhìn hắn không chớp mắt, thật sự có thể nhìn cho tim hắn hóa mềm.
Long Lăng vui vẻ, hắn còn muốn hôn phượng hoàng một cái, nhưng cảm thấy chưa gì đã hôn thì có hơi nhảy cóc quá, thế là hắn đành phải kiềm chế bản thân, cứng cổ cứng họng: "Làm sao, ngươi đã là phượng hoàng của ta, ta thích ôm lúc nào thì ôm lúc đấy."
Dứt lời còn ôm chặt hơn tí nữa.
Thật ra hắn đang muốn thăm dò phản ứng của phượng hoàng một chút, ai ngờ Tô Mộc Lạc cũng chỉ là nhìn hắn một hồi, sau đó tiếp tục cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra.
Long Lăng: "?"
Sao lại không có phản ứng gì?
Thế này là vui hay không vui?
Hắn lại ghé sát đến gần, muốn xem biểu cảm trêи mặt phượng hoàng của hắn, ai ngờ Tô Mộc Lạc nghiêng nốt mặt, không cho hắn xem.
Long Lăng càng lấy làm lạ, nhìn chằm chằm Tô Mộc Lạc vài giây, bỗng nhảy ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ... phượng hoàng của hắn xấu hổ?
Mới chỉ ôm một chút đã xấu hổ rồi sao?
Sau khi ý thức được điều này, Long Lăng cứ không kiềm được khóe miệng mỗi lúc một giương cao của mình, sung sướиɠ gác cằm lên tóc Tô Mộc Lạc, cọ một cái.
Phượng hoàng của hắn vừa thơm vừa mềm, ôm cực kỳ dễ chịu, cứ vậy ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, khiến cho tâm trạng của hắn một đường đi lên, càng ôm càng không muốn buông tay.
Ấy vậy mà còn chưa ôm được một giờ, Tô Mộc Lạc đã chẳng cho hắn ôm nữa.
Tại vì có khách tới.
"Chủ quán, lâu lắm không gặp, cuối cùng chú cũng chịu mở cửa rồi!" Đây rõ ràng là một vị khách quen, vừa mới bước vào đã nhiệt tình hỏi thăm Tô Mộc Lạc, "Một tách cà phê đặc biệt, 30% đường nhé!"
Tô Mộc Lạc gật đầu, đáp: "Được, xin mời tìm chỗ tự nhiên."
Lúc cậu pha cà phê, Long Lăng chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát, vốn tưởng phượng hoàng pha xong cà phê thì hắn sẽ được ôm----- ai ngờ lại bị phượng hoàng cự tuyệt.
"Trong quán có khách," Tô Mộc Lạc nói, "Không cho ngươi ôm."
Long Lăng: "... Chậc."
Long Lăng vô cùng mất hứng kỳ kèo bên cạnh, mong vị khách kia uống nhanh rồi về, ai ngờ hắn còn chưa uống hết, một vị khách nữa đã lại bước tới.
"Chủ quán, cậu đi đâu bấy giờ thế? Lâu lắm rồi không thấy cậu mở quán ấy!"
"Oa, anh chủ quán về rồi, em nhớ cà phê đặc biệt của anh lắm luôn!"
...
Cả ngày hôm ấy, tiệm cà phê buôn bán không tồi, không ít khách quen ghé đến chào hỏi Tô Mộc Lạc nhiệt tình, điều này làm cho Long Lăng cực kỳ khó chịu, chua hết cả rồng, chỉ hận không thể ngoạm phượng hoàng của hắn tha về ổ.
Bảy giờ tối, Tô Mộc Lạc đóng cửa ra về, nhìn nguồn thu hôm nay, còn có hơi mừng rỡ.
Có điều mục đích của cậu vốn là đưa Long Lăng tới những nơi quen thuộc, xem xem có thể nhớ lại điều gì hay không... kết quả cả ngày hôm ấy, Long Lăng chẳng những không khôi phục trí nhớ, mà còn thành công tự ủ thành một con rồng nhúng giấm.
"Tại sao ai cũng có vẻ rất thân thuộc với Phượng Hoàng," Long Lăng ôm Tô Mộc Lạc, không vui chút nào, "Phượng hoàng không được quan tâm bọn họ."
Tô Mộc Lạc an ủi hắn: "Bọn họ chỉ là khách đến quán của ta thôi, vả lại nếu không để ý tới bọn họ, thì kiếm tiền sao được."
Long Lăng tuyên bố hùng hồn: "Phượng Hoàng không cần kiếm tiền, ta có thể nuôi Phượng Hoàng."
Tô Mộc Lạc "ồ" một tiếng, xòe tay về phía hắn: "Tiền đâu?"
Long Lăng nghẹn họng vài giây, nói: "Hình như hiện giờ chưa có."
Tô Mộc Lạc cười rộ lên, cảm thấy sau khi mất trí nhớ rồng nhà cậu cứ ngốc ngốc: "Không phải hiện giờ không có, mà là trước kia cũng không có."
Long Lăng: "? Tại sao?" Mặc dù mất trí nhớ, nhưng hắn luôn cảm giác chắc hẳn bản thân rất có tiền!
"Thì từ đầu đã là như vậy," Tô Mộc Lạc vỗ vỗ đầu hắn, "Trước kia đều là ta nuôi ngươi đó."
Nhớ ngày ấy Long Lăng còn nói với cậu sẽ mau chóng có tiền... kết quả là cho tới giờ vẫn chưa thấy rồng nhà cậu kiếm được tiền đâu.
Long Lăng nghe vậy lại im lặng một hồi, có vẻ là khó mà tiếp thu sự thật trước kia mình là một con rồng nghèo khó, phải hoàn toàn dựa dẫm vào phượng hoàng của mình, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ xoắn bện.
----- Đến tận lúc về nhà, hắn vẫn còn canh cánh chuyện này: "Vậy là căn phòng này cũng do Phượng Hoàng mua sao?"
Tô Mộc Lạc: "Không phải mua, là thuê." Nói đoạn lại cười híp mắt: "Cửa hàng cũng là thuê nốt đó, hiện giờ chúng ta chưa có gì hết trơn." ----- trừ mấy triệu trong thẻ ngân hàng, và mấy chục chiếc lông vũ vô giá, thì quả là không còn gì hết cả.
Long Lăng: "..."
Hắn bị sự thật trần trụi này đả kϊƈɦ nặng nề, thẳng tới giờ đi ngủ, cũng không phát biểu thêm lời nào nữa.
Tô Mộc Lạc tắm xong, ngồi trêи giường, thấy rồng nhà cậu im như hũ nút, bèn tiến tới chọc chọc đối phương.
Cậu mặc đồ ngủ mềm mại, hơi ẩm đọng trêи da, còn có mùi thơm dễ chịu sau khi tắm, thế nên vừa tới gần Long Lăng một chút, đã bị Long Lăng ôm luôn vào ngực.
Tô Mộc Lạc ẩn ẩn hắn, nói: "Đi ra, ngươi còn chưa khôi phục trí nhớ, không cho ngươi ôm."
Cậu cũng chỉ đẩy lấy lệ, rất nhẹ nhàng, Long Lăng chẳng hề nhúc nhích, còn vùi mặt lên vai cậu, ngửi ngửi mùi của cậu.
Thơm thơm.
Thích Phượng Hoàng.
Long Lăng vui vẻ hơn nhiều, ló đầu ra khỏi bóng ma nghèo nàn một chút, nói: "Tại sao ta lại mất trí nhớ?"
Nhắc tới điều này, Tô Mộc Lạc lại bắt đầu xụ mặt: "Không biết."
Long Lăng nhìn cậu, cảm thấy bộ dạng buồn bực của phượng hoàng nhà hắn cũng rất đáng yêu, cười khẽ một tiếng: "Vậy thì trước đây có từng xảy ra chuyện gì không?"
Tô Mộc Lạc nghe đến đây yên lặng chốc lát, vẫn trả lời một câu: "Không biết."
Cậu không định nói chuyện thiên đạo, kim long, và cả hai tộc Long Phượng cho Long Lăng biết.
Không phải bởi vì những chuyện này dài dòng khó kể, mà là bởi vì... nếu Long Lăng đã mất trí nhớ, cậu muốn rồng của cậu có thể tránh thoát hết thảy những chuyện này, bất kể về sau xảy ra chuyện gì, cũng sẽ đều do một mình cậu đứng ra lo liệu.
Long Lăng lấy làm lạ: "Không xảy ra chuyện gì sao? Vậy thì không hợp lý."
Hắn có cảm giác bản thân mất trí nhớ bởi vì đã phát sinh tình huống nghiêm trọng nào đó... chỉ có điều, đây không phải chuyện có thể nhớ lại trong một sớm một chiều.
Tô Mộc Lạc nói: "Ta thật sự không biết."
Không đợi Long Lăng hỏi thêm gì, đã vội rào đầu: "Ta buồn ngủ quá, phải đi ngủ rồi."
Sau đó thò tay, tắt đèn, dúi mặt vào lồng ngực Long Lăng.
Long Lăng: "..."
Hắn cúi đầu nhìn phượng hoàng nhà hắn, mấy giây sau nói: "Thôi được."
Thế rồi cọ cọ lên tóc Tô Mộc Lạc mấy cái, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Màn đêm bao phủ căn phòng, Tô Mộc Lạc nằm trong lòng Long Lăng, hai mắt nhắm chặt, nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu đang nghĩ, việc Long Lăng mất trí nhớ, lại mở ra một cơ hội tốt đối với cậu.
Ngày mai, cậu sẽ dẫn Long Lăng về Tắc Uyên, chuẩn bị cho Long Lăng đợi ở nơi đó, thiết lập kết giới, tìm mọi cách ngăn cho rồng nhà cậu không bị kéo vào rắc rối lần này.
Nếu cậu có thể giải quyết mọi thứ một cách thuận lợi, cậu sẽ có thể gặp lại Long Lăng, còn nếu không... vậy thì chí ít có thể hy vọng rằng, sẽ bảo vệ được rồng nhà cậu an toàn.
Tô Mộc Lạc hạ quyết tâm, lặng lẽ thở dài.
Cậu cứ vậy ngủ thϊế͙p͙ đi, không rõ tại sao, mà lại gặp phải một giấc mộng thật dài.
Trong mơ, cậu vẫn còn là tộc trưởng tộc Phượng hoàng từ mấy nghìn năm trước, cạnh cậu có Sương Lê đang ngồi, hai người cùng canh trước một quả trứng.
Quả trứng này chính là quả trứng Sương Lê nhặt được mang cho cậu lúc đầu, có điều hồi mới rước về chỉ là một quả trứng nho nhỏ, hiện giờ đã lớn bằng nửa bàn tay người trưởng thành, còn bóng loáng trơn tru lên không ít.
Quả trứng được đặt trêи một tấm chăn mềm, nó kêu "rắc rắc", nứt ra một kẽ hở mỏng.
"Phá vỏ rồi phá vỏ rồi!" Sương Lê phấn khích reo lên, "Tộc trưởng, nó phá vỏ sau khi bị huynh luộc thật đấy hả?"
Tô Mộc Lạc của mấy nghìn năm trước bình tĩnh nói: "Ta đã nói ta không lừa đệ, hơn nữa cũng không phải ta muốn luộc nó lên, là nó bảo ta làm thế."
Sương Lê: "Ái chà chà! Chưa phá vỏ đã có linh trí rồi!"
Hai người tiếp tục nhìn chằm chằm quả trứng, chỉ nghe tiếng rắc rắc kêu lên không ngừng, kẽ hở trêи trứng cũng ngày một lớn... Một lát sau, một miếng vỏ trứng bé nhỏ bị đội lên.
Sương Lê: "Ra rồi ra rồi!"
Cậu ta hồi hộp vô cùng, Tô Mộc Lạc cũng cực kỳ chăm chú, mong ngóng quả trứng y đã nuôi mấy năm này.
Trước đó, thật ra y cũng từng suy đoán, vật bên trong quả trứng sẽ có hình dạng như thế nào, có lẽ sẽ là một con thú vật hung hãn nào đó, mặc dù hình thể có khả năng không lớn lắm, nhưng chắc hẳn sẽ rất khí thế, oai phong lẫm liệt------
Thế rồi y nhìn thấy một con rắn vừa nhỏ vừa đen vừa không có tí khí thế nào nhô đầu ra khỏi vỏ trứng.
Tô Mộc Lạc: "..."
"Ơ, là con rắn hả." Sương Lê nói, "Đen thui... không đúng, tộc trưởng, hình như nó không phải rắn!"
Tô Mộc Lạc đã bưng con "rắn nhỏ" lên tay, chỉ thấy "rắn nhỏ" nằm ườn trong lòng bàn tay y, đỉnh đầu nhú ra hai cái sừng mềm mềm, lại còn có bốn cái chân be bé.
Vì chỉ vừa mới sinh ra, "tiểu hắc xà" còn chưa mở mắt, nhưng dường như đã đánh hơi thấy mùi của Tô Mộc Lạc, bốn cái chân cố gắng ôm lấy một ngón tay y, cặp sừng nhỏ trêи đầu cọ tới cọ lui, kêu ríu rít, vừa mềm vừa dính người.
Tô Mộc Lạc nhìn "tiểu hắc xà" một hồi, trong lòng vui vẻ, nói: "Thật đáng yêu."
"Đáng yêu chỗ nào, xấu thảm luôn, còn không bằng chim non tộc mình ấy chứ." Sương Lê quan sát tiểu hắc xà, "Nhưng mà đầu nó có sừng, còn có bốn chân, chẳng lẽ là con rồng?"
Tô Mộc Lạc nghe vậy quay sang nhìn cậu ta, hỏi: "Long tộc có hắc long không?"
Sương Lê ngẫm nghĩ chốc lát, đáp: "Hình như không có."
Tô Mộc Lạc lại cúi đầu nhìn con "tiểu hắc xà" mềm mềm chíp chíp bám dính trong tay mình, nói: "Mặc kệ, đáng yêu là được."
Y chọc chọc cặp sừng nhỏ trêи đầu "tiểu hắc xà", "tiểu hắc xà" cũng thở phì phò phì phò ôm ngón tay cậu, không chịu buông ra.
Tô Mộc Lạc càng thêm vui vẻ: "Như con lươn nhỏ vậy..."
Y nghĩ ngợi một hồi, rất tự tin đặt cho "tiểu hắc xà" một cái tên: "Về sau gọi ngươi là Lươn đi!"
"Tiểu hắc xà": "..."
_______
Tô Mộc Lạc gật đầu, đang định nói gì thì Long Lăng bên cạnh đã híp mắt: "Sao ở đây lại có mèo?"
Rồi quay phắt sang Tô Mộc Lạc: "Ngươi còn dưỡng mèo hoang bên ngoài??"
Thiên Tuế: "..."
"Thật ngại quá, hắn gặp một vài vấn đề."
Tô Mộc Lạc bình tĩnh nói với Thiên Tuế, tiện bịt luôn miệng Long Lăng, không cho hắn phát biểu linh tinh.
Thiên Tuế nhìn hai người một cái, cảm thấy bọn họ cứ kỳ kỳ, chỉ nhắc: "Vậy ngươi nhớ cẩn thận."
Rồi chạy biến.
Sau khi nó rời đi, Tô Mộc Lạc định thu tay, thì lại bị Long Lăng túm lấy.
"Ta có vấn đề nơi nào?" Long Lăng không vui, "Tại sao ngươi luôn nói ta như vậy."
Tô Mộc Lạc đáp: "Bởi vì ngươi có vấn đề thật chứ sao."
Dứt lời, còn gõ đầu hắn một cái.
Long Lăng: "?"
Người này bị làm sao vậy?
Suốt ngày bắt nạt hắn!
Thế là tức tối nắm tay Tô Mộc Lạc không buông, đi theo cậu đến trước quầy bar.
Hiện giờ cửa tiệm vừa mở cửa, tạm thời chưa có khách ghé đến. Tô Mộc Lạc ngồi trước quầy bar, liếc nhìn bàn tay giao nhau của cậu và Long Lăng... có hơi không vui chút đỉnh.
Nếu là Long Lăng trong quá khứ, thì đã ôm chầm lấy cậu, chứ không phải chỉ cầm tay cậu.
Tô Mộc Lạc dời mắt từ tay lên người Long Lăng, Long Lăng đón lấy ánh mắt của cậu một hồi, không hiểu gì hết: "Muốn làm gì?"
Sau đó nắm tay cậu càng chặt hơn nữa, đoạn hất hàm: "Đừng mong ta sẽ buông ra, thả một cái là ngươi sẽ chạy."
Tô Mộc Lạc: "..."
Tô Mộc Lạc quay mặt đi không để ý tới hắn.
Đường phố bên ngoài ồn ào náo nhiệt, bên trong lại yên tĩnh đến lạ thường. Long Lăng nhìn chằm chằm sườn má Tô Mộc Lạc hồi lâu, thầm nghĩ, tại sao người này cứ thích làm mình làm mẩy với hắn?
Là vì hắn mất trí nhớ, chọc cho người này tức giận sao?
Ban nãy Long Lăng cũng để ý cuộc đối thoại giữa Tô Mộc Lạc và linh hồn ngọc bội, hắn nghe thấy khối linh thể kia gọi Tô Mộc Lạc là "Phượng hoàng đại nhân", như vậy, người trước mắt hắn là một con phượng hoàng.
Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, hắn tận mắt chứng kiến con phượng hoàng này sà vào lòng hắn ngủ say sưa... Xem ra, quan hệ giữa hai người bọn họ chắc chắn rất thân thiết.
Cho nên con phượng hoàng này đúng là vợ hắn!
Nghĩ tới đây, Long Lăng lại bắt đầu vui vẻ. Lúc thức dậy hắn cũng bắt đầu nghi hoặc, bởi hắn nhận ra mình quên mất rất nhiều thứ----- nhưng khi hắn nhìn thấy người trong ngực, biết rõ khuôn mặt đối phương xa lạ cực kỳ, nhưng đáy lòng lại toát ra cảm xúc vui mừng và hạnh phúc...
Hắn biết, chắc chắn mình rất thích con phượng hoàng này.
Vậy thì, phượng hoàng này có thích hắn không?
Long Lăng yên lặng nhìn Tô Mộc Lạc một hồi, rồi bất chợt dang tay ôm lấy cậu.
Hành động của hắn rất đột ngột, thậm chí hắn còn cảm nhận được phượng hoàng trong lòng hắn bị giật mình một cái----- sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Cặp mắt phượng hoàng xinh đẹp tuyệt trần, như đá quý màu mực, khoảnh khắc nhìn hắn không chớp mắt, thật sự có thể nhìn cho tim hắn hóa mềm.
Long Lăng vui vẻ, hắn còn muốn hôn phượng hoàng một cái, nhưng cảm thấy chưa gì đã hôn thì có hơi nhảy cóc quá, thế là hắn đành phải kiềm chế bản thân, cứng cổ cứng họng: "Làm sao, ngươi đã là phượng hoàng của ta, ta thích ôm lúc nào thì ôm lúc đấy."
Dứt lời còn ôm chặt hơn tí nữa.
Thật ra hắn đang muốn thăm dò phản ứng của phượng hoàng một chút, ai ngờ Tô Mộc Lạc cũng chỉ là nhìn hắn một hồi, sau đó tiếp tục cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra.
Long Lăng: "?"
Sao lại không có phản ứng gì?
Thế này là vui hay không vui?
Hắn lại ghé sát đến gần, muốn xem biểu cảm trêи mặt phượng hoàng của hắn, ai ngờ Tô Mộc Lạc nghiêng nốt mặt, không cho hắn xem.
Long Lăng càng lấy làm lạ, nhìn chằm chằm Tô Mộc Lạc vài giây, bỗng nhảy ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ... phượng hoàng của hắn xấu hổ?
Mới chỉ ôm một chút đã xấu hổ rồi sao?
Sau khi ý thức được điều này, Long Lăng cứ không kiềm được khóe miệng mỗi lúc một giương cao của mình, sung sướиɠ gác cằm lên tóc Tô Mộc Lạc, cọ một cái.
Phượng hoàng của hắn vừa thơm vừa mềm, ôm cực kỳ dễ chịu, cứ vậy ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, khiến cho tâm trạng của hắn một đường đi lên, càng ôm càng không muốn buông tay.
Ấy vậy mà còn chưa ôm được một giờ, Tô Mộc Lạc đã chẳng cho hắn ôm nữa.
Tại vì có khách tới.
"Chủ quán, lâu lắm không gặp, cuối cùng chú cũng chịu mở cửa rồi!" Đây rõ ràng là một vị khách quen, vừa mới bước vào đã nhiệt tình hỏi thăm Tô Mộc Lạc, "Một tách cà phê đặc biệt, 30% đường nhé!"
Tô Mộc Lạc gật đầu, đáp: "Được, xin mời tìm chỗ tự nhiên."
Lúc cậu pha cà phê, Long Lăng chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát, vốn tưởng phượng hoàng pha xong cà phê thì hắn sẽ được ôm----- ai ngờ lại bị phượng hoàng cự tuyệt.
"Trong quán có khách," Tô Mộc Lạc nói, "Không cho ngươi ôm."
Long Lăng: "... Chậc."
Long Lăng vô cùng mất hứng kỳ kèo bên cạnh, mong vị khách kia uống nhanh rồi về, ai ngờ hắn còn chưa uống hết, một vị khách nữa đã lại bước tới.
"Chủ quán, cậu đi đâu bấy giờ thế? Lâu lắm rồi không thấy cậu mở quán ấy!"
"Oa, anh chủ quán về rồi, em nhớ cà phê đặc biệt của anh lắm luôn!"
...
Cả ngày hôm ấy, tiệm cà phê buôn bán không tồi, không ít khách quen ghé đến chào hỏi Tô Mộc Lạc nhiệt tình, điều này làm cho Long Lăng cực kỳ khó chịu, chua hết cả rồng, chỉ hận không thể ngoạm phượng hoàng của hắn tha về ổ.
Bảy giờ tối, Tô Mộc Lạc đóng cửa ra về, nhìn nguồn thu hôm nay, còn có hơi mừng rỡ.
Có điều mục đích của cậu vốn là đưa Long Lăng tới những nơi quen thuộc, xem xem có thể nhớ lại điều gì hay không... kết quả cả ngày hôm ấy, Long Lăng chẳng những không khôi phục trí nhớ, mà còn thành công tự ủ thành một con rồng nhúng giấm.
"Tại sao ai cũng có vẻ rất thân thuộc với Phượng Hoàng," Long Lăng ôm Tô Mộc Lạc, không vui chút nào, "Phượng hoàng không được quan tâm bọn họ."
Tô Mộc Lạc an ủi hắn: "Bọn họ chỉ là khách đến quán của ta thôi, vả lại nếu không để ý tới bọn họ, thì kiếm tiền sao được."
Long Lăng tuyên bố hùng hồn: "Phượng Hoàng không cần kiếm tiền, ta có thể nuôi Phượng Hoàng."
Tô Mộc Lạc "ồ" một tiếng, xòe tay về phía hắn: "Tiền đâu?"
Long Lăng nghẹn họng vài giây, nói: "Hình như hiện giờ chưa có."
Tô Mộc Lạc cười rộ lên, cảm thấy sau khi mất trí nhớ rồng nhà cậu cứ ngốc ngốc: "Không phải hiện giờ không có, mà là trước kia cũng không có."
Long Lăng: "? Tại sao?" Mặc dù mất trí nhớ, nhưng hắn luôn cảm giác chắc hẳn bản thân rất có tiền!
"Thì từ đầu đã là như vậy," Tô Mộc Lạc vỗ vỗ đầu hắn, "Trước kia đều là ta nuôi ngươi đó."
Nhớ ngày ấy Long Lăng còn nói với cậu sẽ mau chóng có tiền... kết quả là cho tới giờ vẫn chưa thấy rồng nhà cậu kiếm được tiền đâu.
Long Lăng nghe vậy lại im lặng một hồi, có vẻ là khó mà tiếp thu sự thật trước kia mình là một con rồng nghèo khó, phải hoàn toàn dựa dẫm vào phượng hoàng của mình, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ xoắn bện.
----- Đến tận lúc về nhà, hắn vẫn còn canh cánh chuyện này: "Vậy là căn phòng này cũng do Phượng Hoàng mua sao?"
Tô Mộc Lạc: "Không phải mua, là thuê." Nói đoạn lại cười híp mắt: "Cửa hàng cũng là thuê nốt đó, hiện giờ chúng ta chưa có gì hết trơn." ----- trừ mấy triệu trong thẻ ngân hàng, và mấy chục chiếc lông vũ vô giá, thì quả là không còn gì hết cả.
Long Lăng: "..."
Hắn bị sự thật trần trụi này đả kϊƈɦ nặng nề, thẳng tới giờ đi ngủ, cũng không phát biểu thêm lời nào nữa.
Tô Mộc Lạc tắm xong, ngồi trêи giường, thấy rồng nhà cậu im như hũ nút, bèn tiến tới chọc chọc đối phương.
Cậu mặc đồ ngủ mềm mại, hơi ẩm đọng trêи da, còn có mùi thơm dễ chịu sau khi tắm, thế nên vừa tới gần Long Lăng một chút, đã bị Long Lăng ôm luôn vào ngực.
Tô Mộc Lạc ẩn ẩn hắn, nói: "Đi ra, ngươi còn chưa khôi phục trí nhớ, không cho ngươi ôm."
Cậu cũng chỉ đẩy lấy lệ, rất nhẹ nhàng, Long Lăng chẳng hề nhúc nhích, còn vùi mặt lên vai cậu, ngửi ngửi mùi của cậu.
Thơm thơm.
Thích Phượng Hoàng.
Long Lăng vui vẻ hơn nhiều, ló đầu ra khỏi bóng ma nghèo nàn một chút, nói: "Tại sao ta lại mất trí nhớ?"
Nhắc tới điều này, Tô Mộc Lạc lại bắt đầu xụ mặt: "Không biết."
Long Lăng nhìn cậu, cảm thấy bộ dạng buồn bực của phượng hoàng nhà hắn cũng rất đáng yêu, cười khẽ một tiếng: "Vậy thì trước đây có từng xảy ra chuyện gì không?"
Tô Mộc Lạc nghe đến đây yên lặng chốc lát, vẫn trả lời một câu: "Không biết."
Cậu không định nói chuyện thiên đạo, kim long, và cả hai tộc Long Phượng cho Long Lăng biết.
Không phải bởi vì những chuyện này dài dòng khó kể, mà là bởi vì... nếu Long Lăng đã mất trí nhớ, cậu muốn rồng của cậu có thể tránh thoát hết thảy những chuyện này, bất kể về sau xảy ra chuyện gì, cũng sẽ đều do một mình cậu đứng ra lo liệu.
Long Lăng lấy làm lạ: "Không xảy ra chuyện gì sao? Vậy thì không hợp lý."
Hắn có cảm giác bản thân mất trí nhớ bởi vì đã phát sinh tình huống nghiêm trọng nào đó... chỉ có điều, đây không phải chuyện có thể nhớ lại trong một sớm một chiều.
Tô Mộc Lạc nói: "Ta thật sự không biết."
Không đợi Long Lăng hỏi thêm gì, đã vội rào đầu: "Ta buồn ngủ quá, phải đi ngủ rồi."
Sau đó thò tay, tắt đèn, dúi mặt vào lồng ngực Long Lăng.
Long Lăng: "..."
Hắn cúi đầu nhìn phượng hoàng nhà hắn, mấy giây sau nói: "Thôi được."
Thế rồi cọ cọ lên tóc Tô Mộc Lạc mấy cái, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Màn đêm bao phủ căn phòng, Tô Mộc Lạc nằm trong lòng Long Lăng, hai mắt nhắm chặt, nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu đang nghĩ, việc Long Lăng mất trí nhớ, lại mở ra một cơ hội tốt đối với cậu.
Ngày mai, cậu sẽ dẫn Long Lăng về Tắc Uyên, chuẩn bị cho Long Lăng đợi ở nơi đó, thiết lập kết giới, tìm mọi cách ngăn cho rồng nhà cậu không bị kéo vào rắc rối lần này.
Nếu cậu có thể giải quyết mọi thứ một cách thuận lợi, cậu sẽ có thể gặp lại Long Lăng, còn nếu không... vậy thì chí ít có thể hy vọng rằng, sẽ bảo vệ được rồng nhà cậu an toàn.
Tô Mộc Lạc hạ quyết tâm, lặng lẽ thở dài.
Cậu cứ vậy ngủ thϊế͙p͙ đi, không rõ tại sao, mà lại gặp phải một giấc mộng thật dài.
Trong mơ, cậu vẫn còn là tộc trưởng tộc Phượng hoàng từ mấy nghìn năm trước, cạnh cậu có Sương Lê đang ngồi, hai người cùng canh trước một quả trứng.
Quả trứng này chính là quả trứng Sương Lê nhặt được mang cho cậu lúc đầu, có điều hồi mới rước về chỉ là một quả trứng nho nhỏ, hiện giờ đã lớn bằng nửa bàn tay người trưởng thành, còn bóng loáng trơn tru lên không ít.
Quả trứng được đặt trêи một tấm chăn mềm, nó kêu "rắc rắc", nứt ra một kẽ hở mỏng.
"Phá vỏ rồi phá vỏ rồi!" Sương Lê phấn khích reo lên, "Tộc trưởng, nó phá vỏ sau khi bị huynh luộc thật đấy hả?"
Tô Mộc Lạc của mấy nghìn năm trước bình tĩnh nói: "Ta đã nói ta không lừa đệ, hơn nữa cũng không phải ta muốn luộc nó lên, là nó bảo ta làm thế."
Sương Lê: "Ái chà chà! Chưa phá vỏ đã có linh trí rồi!"
Hai người tiếp tục nhìn chằm chằm quả trứng, chỉ nghe tiếng rắc rắc kêu lên không ngừng, kẽ hở trêи trứng cũng ngày một lớn... Một lát sau, một miếng vỏ trứng bé nhỏ bị đội lên.
Sương Lê: "Ra rồi ra rồi!"
Cậu ta hồi hộp vô cùng, Tô Mộc Lạc cũng cực kỳ chăm chú, mong ngóng quả trứng y đã nuôi mấy năm này.
Trước đó, thật ra y cũng từng suy đoán, vật bên trong quả trứng sẽ có hình dạng như thế nào, có lẽ sẽ là một con thú vật hung hãn nào đó, mặc dù hình thể có khả năng không lớn lắm, nhưng chắc hẳn sẽ rất khí thế, oai phong lẫm liệt------
Thế rồi y nhìn thấy một con rắn vừa nhỏ vừa đen vừa không có tí khí thế nào nhô đầu ra khỏi vỏ trứng.
Tô Mộc Lạc: "..."
"Ơ, là con rắn hả." Sương Lê nói, "Đen thui... không đúng, tộc trưởng, hình như nó không phải rắn!"
Tô Mộc Lạc đã bưng con "rắn nhỏ" lên tay, chỉ thấy "rắn nhỏ" nằm ườn trong lòng bàn tay y, đỉnh đầu nhú ra hai cái sừng mềm mềm, lại còn có bốn cái chân be bé.
Vì chỉ vừa mới sinh ra, "tiểu hắc xà" còn chưa mở mắt, nhưng dường như đã đánh hơi thấy mùi của Tô Mộc Lạc, bốn cái chân cố gắng ôm lấy một ngón tay y, cặp sừng nhỏ trêи đầu cọ tới cọ lui, kêu ríu rít, vừa mềm vừa dính người.
Tô Mộc Lạc nhìn "tiểu hắc xà" một hồi, trong lòng vui vẻ, nói: "Thật đáng yêu."
"Đáng yêu chỗ nào, xấu thảm luôn, còn không bằng chim non tộc mình ấy chứ." Sương Lê quan sát tiểu hắc xà, "Nhưng mà đầu nó có sừng, còn có bốn chân, chẳng lẽ là con rồng?"
Tô Mộc Lạc nghe vậy quay sang nhìn cậu ta, hỏi: "Long tộc có hắc long không?"
Sương Lê ngẫm nghĩ chốc lát, đáp: "Hình như không có."
Tô Mộc Lạc lại cúi đầu nhìn con "tiểu hắc xà" mềm mềm chíp chíp bám dính trong tay mình, nói: "Mặc kệ, đáng yêu là được."
Y chọc chọc cặp sừng nhỏ trêи đầu "tiểu hắc xà", "tiểu hắc xà" cũng thở phì phò phì phò ôm ngón tay cậu, không chịu buông ra.
Tô Mộc Lạc càng thêm vui vẻ: "Như con lươn nhỏ vậy..."
Y nghĩ ngợi một hồi, rất tự tin đặt cho "tiểu hắc xà" một cái tên: "Về sau gọi ngươi là Lươn đi!"
"Tiểu hắc xà": "..."
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.