Chương 31
Nguyệt Tân Đơn
08/07/2017
Editor: Hoàng Lão Tà
Hai người yêu nhau thân thiết ôm lấy nhau, hai cái trán kề bên nhau, do chiếc mũi ngăn cản nhưng đôi môi cũng không cách xa đến ba cm.
Ngô Huy cảm nhận cô gái trước mặt mình có bao nhiêu là chân thành và nhiệt tình, nhưng vì sao bản thân mình mỗi lần lại phải băn khoăn rất nhiều, không phải mình yêu cô gái đáng yêu trước mắt này rất nhiều hay sao?
Rốt cuộc nhìn quanh không có ai có thể nhìn thấy, Ngô Huy mới mạnh mẽ ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Văn Mạn Lệ, hai người khăng khít kề bên nhau. Ngô Huy rưng rưng nước mắt kích động nói: "Mạn Lệ, anh thật sự rất yêu em, chúng ta kết hôn đi! Kết hôn ngay ở trong thôn này được không, tương lai có bão táp gì chúng ta cũng cùng nhau nắm tay vượt qua, không rời không bỏ, đến khi già bạc đầu!"
Văn Mạn Lệ nhìn ít khi Ngô Huy mới chủ động được một lần như vậy, thế nhưng lại có ý muốn cầu hôn, làm sao còn lo lắng điều gì, trực tiếp cười, ở khoảng cách không đến ba cm đôi môi mọng đỏ để lại một cái hôn thật sâu.
Không nhắc đến hai người đang ngọt ngào mỹ mãn hạnh phúc đó, Cổ Tiểu Nguyệt vì muốn tạo không gian riêng tư cho bạn thân ở cùng với bạn trai, nhanh chóng xoay người về phòng.
Nhưng mà ở sân trong gần phòng, đã gặp Trần Tú Mai bước ra từ trong phòng Tôn Văn Nghiễm. Hai người nhìn thấy nhau, Cổ Tiểu Nguyệt thấy Trần Tú Mai quần áo lộn xộn, trong lòng hơi ghê tởm, không nghĩ sẽ nói chuyện với Trần Tú Mai, nhanh chóng trở về phòng.
Nhưng mà, Trần Tú Mai làm sao có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Trần Tú Mai chỉ ước Cổ Tiểu Nguyệt có thể biết được bản thân mình cùng với Tôn Văn Nghiễm có biết bao tư tình, bây giờ khó khăn lắm mới có thể để Cổ Tiểu Nguyệt thấy, làm sao có thể để Cổ Tiểu Nguyệt đi dễ như vậy.
Trần Tú Mai cố ý cười duyên một tiếng nói: "Ôi trời, đây không phải là Cổ Tiểu Nguyệt sao, mọi người đã làm việc về rồi sao? Hôm nay thật là mệt chết, Văn Nghiễm thật là một chút cũng không đau lòng người ta!" Vừa nói còn vừa xoa xoa eo, làm bộ như quá độ.
Hành động này của Trần Tú Mai làm cho Cổ Tiểu Nguyệt ghê tởm không thôi, cô thật sự rất muốn nói các người xảy ra chuyện gì nói ta làm cái rắm gì, một cô gái chưa chồng ở trước mặt người ta nói chuyện này cũng không biết ngại ngùng.
Nhưng mà, Trần Tú Mai chính loại phụ nhữ "tam quan bất chính" có nói cũng chỉ là lãng phí nước miếng mà thôi. Cổ Tiểu Nguyệt mặc kệ cô ta, nhanh chóng nhấc chân trở về phòng.
Trần Tú Mai nhìn bóng lưng Cổ Tiểu Nguyệt, oán hận xì một tiếng khinh miệt nói: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, làm bộ thanh cao cho ai xem! Cô chính là con hồ ly tinh, hừ hừ, tôi xem cô có còn mê hoặc Tôn Văn Nghiễm nữa hay không!"
Ngầm thở ra, Trần Tú Mai quay về phòng bếp làm đồ ăn cho hai người sau khi đói bụng một ngày.
Sau khi trở về phòng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy không biết nên nói gì, vừa rồi Trần Tú Mai khoe bộ dáng như vậy chính là tình huống gì chứ, chẳng lẽ cô ta cho rằng bản thân mình sẽ ghen sao? Thật đúng là ngu không ai bằng.
Cổ Tiểu Nguyệt thấy buồn bực muốn đi vào không gian hít thở không khí, nhưng bây giờ cô và Văn Mạn Lệ ở chung, nếu như mình đang từ không gian đi ra, Văn Mạn Lệ trở lại, việc đó thật sự rất không tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên đợi buổi tối Văn Mạn Lệ đi hẹn hò với Ngô Huy, đóng cửa lại rồi vào không gian sẽ tốt, đến lúc đó nhất định phải uống đủ nước linh tuyền.
Làm việc cả một ngày, ra mồ hôi. Cổ Tiểu Nguyệt tuy rằng vẫn thơm tho, nhưng mà quần áo dính trên người thật không thoải mái. Cô muốn nhanh chóng đi tắm một cái, nhưng mà vẫn còn phải nấu cơm, vẫn là nên nhịn một chút, nấu cơm trước rồi tính sau.
Văn Mạn Lệ cùng Ngô Huy ở bên ngoài rất lâu, hai người cũng không thân mật quá độ, nên dừng thân thiết lại, chỉ chờ thời gian tốt đẹp của buổi tối.
Ngô Huy một mình trở về phòng, để lại hai chị em nói chuyện riêng. Cổ Tiểu Nguyệt đột nhiên cả kinh nói: "Gì, cậu muốn thành thân cùng Ngô Huy?" Văn Mạn Lệ biết rằng Cổ Tiểu Nguyệt sẽ phản ứng lại như vậy, nên lơ đễnh nói: "Đúng vậy, có được không, tớ cùng anh Huy sẽ thành thân ngay tại thôn Miêu Thạch này, ngày mai chúng mình sẽ đến nhà trưởng thôn báo cáo, trực tiếp đi đến Phòng Tư Pháp đăng ký đi! Ha ha!"
Cổ Tiểu Nguyệt biết tình cảm của hai người tốt, mỗi ngày dính như keo sơn, nhưng cũng không nhanh đến mức này chứ! Hai ngày mới tiếp xúc chưa đến ba ngày, đã muốn kết hôn, tốc độ này làm cho Cổ Tiểu Nguyệt không có cách nào thừa nhận.
Nhìn Văn Mạn Lệ ngọt ngào tươi cười, Cổ Tiểu Nguyệt vẫn khuyên nhủ: "Mạn Lệ à, cậu không lo lắng sao, cậu và anh Huy gặp nhau còn chưa đến ba ngày đấy, đùng một cái kết hôn, chuyện về sau cậu đã nghĩ tới chưa?"
Văn Mạn Lệ kiên định nói:"Tiểu Nguyệt à, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ. Tuy rằng tớ mới gặp anh ấy chưa đến ba ngày, nhưng bọn tớ cho nhau cảm giác giống như đã gặp ba năm, hai người tâm ý tương thông, yêu thương lẫn nhau, như vậy không được sao? Chỉ cần người yêu ở bên nhau, về sau mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, bọn mình cũng có thể vượt qua!"
Biết lòng Văn Mạn Lệ sắt đá như vậy, Cổ Tiểu Nguyệt cũng không tiếp tục khuyên can nữa, chỉ có thể chúc phúc nói: "Cậu đã nghĩ như vậy, tớ cũng chỉ có thể chúc phúc cho hai người! Mạn Lệ, hai người nhất định phải hạnh phúc, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải cẩn thận suy nghĩ tới giây phút kiên quyết này. Cuộc sống càng ngày càng tốt, chỉ cần những người yêu nhau có thể ở bên nhau, như vậy trên đời đã không có chuyện gì có thể sánh bằng rồi!"
Văn Mạn Lệ ôm Cổ Tiểu Nguyệt nói: "Cám ơn cậu, Tiểu Nguyệt, tớ biết cậu nhất định sẽ ủng hộ tớ. Tớ quyết định như thế này không phải vì xúc động, tớ biết anh Huy là người đáng để cho tớ phó thác, đáng để cho tớ yên tâm trao thân!"
Ôm lại Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt có chút thương cảm nói: "Được được, tớ biết, Mạn Lệ, chỉ là tớ có chút luyến tiếc cậu. Về sau cậu sẽ ở cùng Ngô Huy, chỉ còn mình tớ cô đơn thôi!"
Văn Mạn Lệ buông Cổ Tiểu Nguyệt ra buồn cười nói: "Cậu sao có thể nói câu này chứ, cậu làm sao có thể cô đơn được? Tớ cùng với anh Huy cưới nhau, không phải cũng chỉ ở phòng bên thôi sao, mấy người chúng ta vẫn ở cùng một chỗ! Hơn nữa còn có anh chàng si tình Lý Quang Hoa đang chờ, cậu chỉ cần gật đầu một cái, người ta chỉ hận không thể nhanh chóng cướp cậu mang về ấy chứ! Ha ha"
Vừa nhắc đến Lý Quang Hoa, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt thấy ngọt ngào. Cô liếc mắt nhìn Văn Mạn Lệ một cái nói: "Nói bậy bạ gì đó, anh Quang Hoa đâu có nôn nóng như cậu nói chứ!"
Văn Mạn Lệ nhìn Cổ Tiểu Nguyệt xù lông, trêu ghẹo nói: "Ôi trời ơi, cô ấy thật sự là trọng sắc khinh bạn đó, người ta thế nhưng nói thật đã bị cô ấy phê bình rồi, chuyện cưới xin chắc cũng không phải chờ quá lâu đâu!"
Cổ Tiểu Nguyệt cười hề hề, chọc chọc Văn Mạn Lệ, Văn Mạn Lệ bị nhột cười ha hả, trái phải trốn tránh, hai người trong phòng nhỏ tràn ngập tiếng cười.
Ngô Huy trở về phòng vui vẻ không nói được, anh nghĩ đến chuyện những ngày sau có thể sống cùng người yêu, trong lòng kích động phủi đất cát trên người. Anh nhìn chăn chiếu sạch sẽ trên giường, tưởng tượng mỗi đêm giai nhân sẽ cùng mình chung chăn gối, trên người bỗng chốc lửa nóng không thôi, anh thật sự rất chờ mong.
Phía bên này, Lý Quang Hoa vui vẻ về đến Lý gia. Mẹ Lý cùng Lưu Diễm Phương chạy tới hỏi mọi chuyện. Mẹ Lý sốt ruột nói: "Con trai, hôm nay mọi chuyện thế nào, cô Cổ kia đối với con như vậy, con cảm thấy cô ấy có tình cảm gì với con không!"
Lý Quang Hoa kích động nói: "Mẹ, hôm nay con thật sự vui lắm! Tiểu Nguyệt nói bằng lòng cho con một cơ hội theo đuổi cố ấy, con tin tưởng chỉ cần con thật tình, một ngày nào đó cô ấy sẽ nhận lời! Ha ha!"
Lý Quang Hoa ngây ngô chọc cười Lưu Diễm Phương, cô lôi kéo mẹ Lý đang còn muốn tiếp tục hỏi nói: "Mẹ, việc này cũng sắp thành, mẹ nhìn bộ dạng phấn khởi của Quang Hoa đi, nhất định cô gái Cổ đối xử với chú ấy rất tốt! Nhà chúng ta không lâu nữa sẽ có việc vui, mẹ chờ uống trà của con dâu mới đi! Nhưng mà đến lúc đó, mẹ cũng không được chỉ xót em dâu, coi nhẹ con, đến lúc đó con không đồng ý đâu đó".
Mẹ Lý cười nói: "Con đó, lớn như vậy còn ghen tỵ với em dâu còn chưa vào cửa, thật là, mặc kệ về sau ai gả vào Lý gia chúng ta mẹ cũng xót nhất là con được chưa!"
Cả nhà vui vẻ hớn hở, quả nhiên, sau khi Lý Lương Đống cùng với Lý Quang Minh trở về nhà, biết được tin tức này, cũng vui vẻ không thôi. Cũng chỉ có Lý Hà Hoa còn tính toán, quyết định nhất định phải tìm cơ hội thử chị dâu tương lai này.
Cổ Tiểu Nguyệt còn không biết bản thân mình sắp gặp phiền phức, cô đang ở trong phòng bếp nấu bữa tối đại tiệc vì Văn Mạn Lệ. Tuy rằng chỉ có khoai tây cùng với cải trắng, nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt đã vụng trộm bỏ thêm nước Linh Tuyền, xem như là cho Văn Mạn Lệ và Ngô Huy một món quà tân hôn đi!
Ha ha, đêm nay thật đúng là tình cảm mãnh liệt thiêu đốt cảnh đẹp! Cổ Tiểu Nguyệt tưởng tượng Văn Mạn Lệ cùng với Ngô Huy qua đêm nay chuyện tốt sẽ thành, trong lòng buồn cười không thôi, không biết ngày mai có thể thấy điều gì vui hay không. Ừm, nhất định ngày mai phải hỏi một chút Văn Mạn Lệ xem đêm tâm hôn có tư vị thế nào, ha ha!
Cổ Tiểu Nguyệt trong đầu đều là suy nghĩ đen tối, chỉ trong chốc lát hai món mặn một món canh đã làm xong, đương nhiên là canh củ cải rau dại, khà khà! Ba người ngồi vây quanh, Văn Mạn Lệ và Ngô Huy thiếu chút là nuốt luôn đầu lưỡi của mình, đồ ăn quả thật quá ngon rồi.
Văn Mạn Lệ khó tin nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt à, cậu làm thế nào vậy, nguyên liệu nấu ăn đơn giản như vậy, làm sao có thể làm ra món ngon thế. Cậu quả thật quá tuyệt vời, tớ thật sự yêu cậu chết mất! Về sau nếu cậu gả cho Lý Quang Hoa bọn tớ phải làm sao, sẽ không thể mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy".
Nhìn Văn Mạn Lệ giống như trẻ con, Cổ Tiểu Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Cậu nói lung tung gì vậy, tớ cũng không giống người ta tổ chức cưới chui như vậy, ôi trời, bạn tốt của tớ mới tý đã chịu không nổi rồi!"
Một câu nói này, khiến Ngô Huy đỏ mặt, Văn Mạn Lệ kiêu ngạo nói: "Cưới chui làm sao chứ, cậu nếu muốn cũng có thể. Chỉ cần cậu đáp ứng, người ta là ước không được đấy!"
Đến phiên Cổ Tiểu Nguyệt đỏ mặt, cô oán trách nói: "Ăn cơm cũng không ngăn được miệng của cậu, nhanh ăn xong đi, đêm nay của hai người là một phút đáng giá ngàn vàng đấy, không cần chậm trễ, tránh cho Ngô Huy sốt ruột".
Nghe đến đây, Ngô Huy trực tiếp bị sặc, Cổ Tiểu Nguyệt thật quá cường hãn, lời này nói trước mặt vợ chồng son, cũng quá vô lương rồi.
Một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, phía bên này, Trần Tú Mai cũng bưng đồ ăn đến phòng Tôn Văn Nghiễm. Như trước đóng cửa phòng chắc lại, cười hề hề nhìn Tôn Văn Nghiễm đang nằm trên giường, nghĩ đến chuyện tốt lại tiếp tục vào buổi tối!
Hai người yêu nhau thân thiết ôm lấy nhau, hai cái trán kề bên nhau, do chiếc mũi ngăn cản nhưng đôi môi cũng không cách xa đến ba cm.
Ngô Huy cảm nhận cô gái trước mặt mình có bao nhiêu là chân thành và nhiệt tình, nhưng vì sao bản thân mình mỗi lần lại phải băn khoăn rất nhiều, không phải mình yêu cô gái đáng yêu trước mắt này rất nhiều hay sao?
Rốt cuộc nhìn quanh không có ai có thể nhìn thấy, Ngô Huy mới mạnh mẽ ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Văn Mạn Lệ, hai người khăng khít kề bên nhau. Ngô Huy rưng rưng nước mắt kích động nói: "Mạn Lệ, anh thật sự rất yêu em, chúng ta kết hôn đi! Kết hôn ngay ở trong thôn này được không, tương lai có bão táp gì chúng ta cũng cùng nhau nắm tay vượt qua, không rời không bỏ, đến khi già bạc đầu!"
Văn Mạn Lệ nhìn ít khi Ngô Huy mới chủ động được một lần như vậy, thế nhưng lại có ý muốn cầu hôn, làm sao còn lo lắng điều gì, trực tiếp cười, ở khoảng cách không đến ba cm đôi môi mọng đỏ để lại một cái hôn thật sâu.
Không nhắc đến hai người đang ngọt ngào mỹ mãn hạnh phúc đó, Cổ Tiểu Nguyệt vì muốn tạo không gian riêng tư cho bạn thân ở cùng với bạn trai, nhanh chóng xoay người về phòng.
Nhưng mà ở sân trong gần phòng, đã gặp Trần Tú Mai bước ra từ trong phòng Tôn Văn Nghiễm. Hai người nhìn thấy nhau, Cổ Tiểu Nguyệt thấy Trần Tú Mai quần áo lộn xộn, trong lòng hơi ghê tởm, không nghĩ sẽ nói chuyện với Trần Tú Mai, nhanh chóng trở về phòng.
Nhưng mà, Trần Tú Mai làm sao có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Trần Tú Mai chỉ ước Cổ Tiểu Nguyệt có thể biết được bản thân mình cùng với Tôn Văn Nghiễm có biết bao tư tình, bây giờ khó khăn lắm mới có thể để Cổ Tiểu Nguyệt thấy, làm sao có thể để Cổ Tiểu Nguyệt đi dễ như vậy.
Trần Tú Mai cố ý cười duyên một tiếng nói: "Ôi trời, đây không phải là Cổ Tiểu Nguyệt sao, mọi người đã làm việc về rồi sao? Hôm nay thật là mệt chết, Văn Nghiễm thật là một chút cũng không đau lòng người ta!" Vừa nói còn vừa xoa xoa eo, làm bộ như quá độ.
Hành động này của Trần Tú Mai làm cho Cổ Tiểu Nguyệt ghê tởm không thôi, cô thật sự rất muốn nói các người xảy ra chuyện gì nói ta làm cái rắm gì, một cô gái chưa chồng ở trước mặt người ta nói chuyện này cũng không biết ngại ngùng.
Nhưng mà, Trần Tú Mai chính loại phụ nhữ "tam quan bất chính" có nói cũng chỉ là lãng phí nước miếng mà thôi. Cổ Tiểu Nguyệt mặc kệ cô ta, nhanh chóng nhấc chân trở về phòng.
Trần Tú Mai nhìn bóng lưng Cổ Tiểu Nguyệt, oán hận xì một tiếng khinh miệt nói: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, làm bộ thanh cao cho ai xem! Cô chính là con hồ ly tinh, hừ hừ, tôi xem cô có còn mê hoặc Tôn Văn Nghiễm nữa hay không!"
Ngầm thở ra, Trần Tú Mai quay về phòng bếp làm đồ ăn cho hai người sau khi đói bụng một ngày.
Sau khi trở về phòng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy không biết nên nói gì, vừa rồi Trần Tú Mai khoe bộ dáng như vậy chính là tình huống gì chứ, chẳng lẽ cô ta cho rằng bản thân mình sẽ ghen sao? Thật đúng là ngu không ai bằng.
Cổ Tiểu Nguyệt thấy buồn bực muốn đi vào không gian hít thở không khí, nhưng bây giờ cô và Văn Mạn Lệ ở chung, nếu như mình đang từ không gian đi ra, Văn Mạn Lệ trở lại, việc đó thật sự rất không tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên đợi buổi tối Văn Mạn Lệ đi hẹn hò với Ngô Huy, đóng cửa lại rồi vào không gian sẽ tốt, đến lúc đó nhất định phải uống đủ nước linh tuyền.
Làm việc cả một ngày, ra mồ hôi. Cổ Tiểu Nguyệt tuy rằng vẫn thơm tho, nhưng mà quần áo dính trên người thật không thoải mái. Cô muốn nhanh chóng đi tắm một cái, nhưng mà vẫn còn phải nấu cơm, vẫn là nên nhịn một chút, nấu cơm trước rồi tính sau.
Văn Mạn Lệ cùng Ngô Huy ở bên ngoài rất lâu, hai người cũng không thân mật quá độ, nên dừng thân thiết lại, chỉ chờ thời gian tốt đẹp của buổi tối.
Ngô Huy một mình trở về phòng, để lại hai chị em nói chuyện riêng. Cổ Tiểu Nguyệt đột nhiên cả kinh nói: "Gì, cậu muốn thành thân cùng Ngô Huy?" Văn Mạn Lệ biết rằng Cổ Tiểu Nguyệt sẽ phản ứng lại như vậy, nên lơ đễnh nói: "Đúng vậy, có được không, tớ cùng anh Huy sẽ thành thân ngay tại thôn Miêu Thạch này, ngày mai chúng mình sẽ đến nhà trưởng thôn báo cáo, trực tiếp đi đến Phòng Tư Pháp đăng ký đi! Ha ha!"
Cổ Tiểu Nguyệt biết tình cảm của hai người tốt, mỗi ngày dính như keo sơn, nhưng cũng không nhanh đến mức này chứ! Hai ngày mới tiếp xúc chưa đến ba ngày, đã muốn kết hôn, tốc độ này làm cho Cổ Tiểu Nguyệt không có cách nào thừa nhận.
Nhìn Văn Mạn Lệ ngọt ngào tươi cười, Cổ Tiểu Nguyệt vẫn khuyên nhủ: "Mạn Lệ à, cậu không lo lắng sao, cậu và anh Huy gặp nhau còn chưa đến ba ngày đấy, đùng một cái kết hôn, chuyện về sau cậu đã nghĩ tới chưa?"
Văn Mạn Lệ kiên định nói:"Tiểu Nguyệt à, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ. Tuy rằng tớ mới gặp anh ấy chưa đến ba ngày, nhưng bọn tớ cho nhau cảm giác giống như đã gặp ba năm, hai người tâm ý tương thông, yêu thương lẫn nhau, như vậy không được sao? Chỉ cần người yêu ở bên nhau, về sau mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, bọn mình cũng có thể vượt qua!"
Biết lòng Văn Mạn Lệ sắt đá như vậy, Cổ Tiểu Nguyệt cũng không tiếp tục khuyên can nữa, chỉ có thể chúc phúc nói: "Cậu đã nghĩ như vậy, tớ cũng chỉ có thể chúc phúc cho hai người! Mạn Lệ, hai người nhất định phải hạnh phúc, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải cẩn thận suy nghĩ tới giây phút kiên quyết này. Cuộc sống càng ngày càng tốt, chỉ cần những người yêu nhau có thể ở bên nhau, như vậy trên đời đã không có chuyện gì có thể sánh bằng rồi!"
Văn Mạn Lệ ôm Cổ Tiểu Nguyệt nói: "Cám ơn cậu, Tiểu Nguyệt, tớ biết cậu nhất định sẽ ủng hộ tớ. Tớ quyết định như thế này không phải vì xúc động, tớ biết anh Huy là người đáng để cho tớ phó thác, đáng để cho tớ yên tâm trao thân!"
Ôm lại Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt có chút thương cảm nói: "Được được, tớ biết, Mạn Lệ, chỉ là tớ có chút luyến tiếc cậu. Về sau cậu sẽ ở cùng Ngô Huy, chỉ còn mình tớ cô đơn thôi!"
Văn Mạn Lệ buông Cổ Tiểu Nguyệt ra buồn cười nói: "Cậu sao có thể nói câu này chứ, cậu làm sao có thể cô đơn được? Tớ cùng với anh Huy cưới nhau, không phải cũng chỉ ở phòng bên thôi sao, mấy người chúng ta vẫn ở cùng một chỗ! Hơn nữa còn có anh chàng si tình Lý Quang Hoa đang chờ, cậu chỉ cần gật đầu một cái, người ta chỉ hận không thể nhanh chóng cướp cậu mang về ấy chứ! Ha ha"
Vừa nhắc đến Lý Quang Hoa, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt thấy ngọt ngào. Cô liếc mắt nhìn Văn Mạn Lệ một cái nói: "Nói bậy bạ gì đó, anh Quang Hoa đâu có nôn nóng như cậu nói chứ!"
Văn Mạn Lệ nhìn Cổ Tiểu Nguyệt xù lông, trêu ghẹo nói: "Ôi trời ơi, cô ấy thật sự là trọng sắc khinh bạn đó, người ta thế nhưng nói thật đã bị cô ấy phê bình rồi, chuyện cưới xin chắc cũng không phải chờ quá lâu đâu!"
Cổ Tiểu Nguyệt cười hề hề, chọc chọc Văn Mạn Lệ, Văn Mạn Lệ bị nhột cười ha hả, trái phải trốn tránh, hai người trong phòng nhỏ tràn ngập tiếng cười.
Ngô Huy trở về phòng vui vẻ không nói được, anh nghĩ đến chuyện những ngày sau có thể sống cùng người yêu, trong lòng kích động phủi đất cát trên người. Anh nhìn chăn chiếu sạch sẽ trên giường, tưởng tượng mỗi đêm giai nhân sẽ cùng mình chung chăn gối, trên người bỗng chốc lửa nóng không thôi, anh thật sự rất chờ mong.
Phía bên này, Lý Quang Hoa vui vẻ về đến Lý gia. Mẹ Lý cùng Lưu Diễm Phương chạy tới hỏi mọi chuyện. Mẹ Lý sốt ruột nói: "Con trai, hôm nay mọi chuyện thế nào, cô Cổ kia đối với con như vậy, con cảm thấy cô ấy có tình cảm gì với con không!"
Lý Quang Hoa kích động nói: "Mẹ, hôm nay con thật sự vui lắm! Tiểu Nguyệt nói bằng lòng cho con một cơ hội theo đuổi cố ấy, con tin tưởng chỉ cần con thật tình, một ngày nào đó cô ấy sẽ nhận lời! Ha ha!"
Lý Quang Hoa ngây ngô chọc cười Lưu Diễm Phương, cô lôi kéo mẹ Lý đang còn muốn tiếp tục hỏi nói: "Mẹ, việc này cũng sắp thành, mẹ nhìn bộ dạng phấn khởi của Quang Hoa đi, nhất định cô gái Cổ đối xử với chú ấy rất tốt! Nhà chúng ta không lâu nữa sẽ có việc vui, mẹ chờ uống trà của con dâu mới đi! Nhưng mà đến lúc đó, mẹ cũng không được chỉ xót em dâu, coi nhẹ con, đến lúc đó con không đồng ý đâu đó".
Mẹ Lý cười nói: "Con đó, lớn như vậy còn ghen tỵ với em dâu còn chưa vào cửa, thật là, mặc kệ về sau ai gả vào Lý gia chúng ta mẹ cũng xót nhất là con được chưa!"
Cả nhà vui vẻ hớn hở, quả nhiên, sau khi Lý Lương Đống cùng với Lý Quang Minh trở về nhà, biết được tin tức này, cũng vui vẻ không thôi. Cũng chỉ có Lý Hà Hoa còn tính toán, quyết định nhất định phải tìm cơ hội thử chị dâu tương lai này.
Cổ Tiểu Nguyệt còn không biết bản thân mình sắp gặp phiền phức, cô đang ở trong phòng bếp nấu bữa tối đại tiệc vì Văn Mạn Lệ. Tuy rằng chỉ có khoai tây cùng với cải trắng, nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt đã vụng trộm bỏ thêm nước Linh Tuyền, xem như là cho Văn Mạn Lệ và Ngô Huy một món quà tân hôn đi!
Ha ha, đêm nay thật đúng là tình cảm mãnh liệt thiêu đốt cảnh đẹp! Cổ Tiểu Nguyệt tưởng tượng Văn Mạn Lệ cùng với Ngô Huy qua đêm nay chuyện tốt sẽ thành, trong lòng buồn cười không thôi, không biết ngày mai có thể thấy điều gì vui hay không. Ừm, nhất định ngày mai phải hỏi một chút Văn Mạn Lệ xem đêm tâm hôn có tư vị thế nào, ha ha!
Cổ Tiểu Nguyệt trong đầu đều là suy nghĩ đen tối, chỉ trong chốc lát hai món mặn một món canh đã làm xong, đương nhiên là canh củ cải rau dại, khà khà! Ba người ngồi vây quanh, Văn Mạn Lệ và Ngô Huy thiếu chút là nuốt luôn đầu lưỡi của mình, đồ ăn quả thật quá ngon rồi.
Văn Mạn Lệ khó tin nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt à, cậu làm thế nào vậy, nguyên liệu nấu ăn đơn giản như vậy, làm sao có thể làm ra món ngon thế. Cậu quả thật quá tuyệt vời, tớ thật sự yêu cậu chết mất! Về sau nếu cậu gả cho Lý Quang Hoa bọn tớ phải làm sao, sẽ không thể mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy".
Nhìn Văn Mạn Lệ giống như trẻ con, Cổ Tiểu Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Cậu nói lung tung gì vậy, tớ cũng không giống người ta tổ chức cưới chui như vậy, ôi trời, bạn tốt của tớ mới tý đã chịu không nổi rồi!"
Một câu nói này, khiến Ngô Huy đỏ mặt, Văn Mạn Lệ kiêu ngạo nói: "Cưới chui làm sao chứ, cậu nếu muốn cũng có thể. Chỉ cần cậu đáp ứng, người ta là ước không được đấy!"
Đến phiên Cổ Tiểu Nguyệt đỏ mặt, cô oán trách nói: "Ăn cơm cũng không ngăn được miệng của cậu, nhanh ăn xong đi, đêm nay của hai người là một phút đáng giá ngàn vàng đấy, không cần chậm trễ, tránh cho Ngô Huy sốt ruột".
Nghe đến đây, Ngô Huy trực tiếp bị sặc, Cổ Tiểu Nguyệt thật quá cường hãn, lời này nói trước mặt vợ chồng son, cũng quá vô lương rồi.
Một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, phía bên này, Trần Tú Mai cũng bưng đồ ăn đến phòng Tôn Văn Nghiễm. Như trước đóng cửa phòng chắc lại, cười hề hề nhìn Tôn Văn Nghiễm đang nằm trên giường, nghĩ đến chuyện tốt lại tiếp tục vào buổi tối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.