Trùng Sinh 80: Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa, Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố
Chương 27:
Chiết Nhĩ Căn Đích Miêu
27/10/2024
Số tiền này vào những năm 80, có thể nói là một khoản tiền khổng lồ.
Trở về huyện, Khương Điềm nhờ Chu Lâm Hải đi cùng cô đến ngân hàng, chia số tiền này thành 5000 đồng một phần, tất cả đều đổi thành tiền gửi tiết kiệm có kỳ hạn.
Tất nhiên cô biết, thời đại này ở đâu cũng có cơ hội kinh doanh, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để kinh doanh.
Ít nhất phải xử lý con rắn độc Khương Nhạc Sinh trước đã.
Chu Lâm Hải thấy cô gửi hết tiền bồi thường vào ngân hàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, còn khen cô hai câu.
Một số tiền lớn như vậy, nếu Khương Điềm thực sự mang về thôn, lỡ như bị kẻ trộm để mắt tới, đến lúc đó lại là một chuyện phiền phức.
Không ngờ cô bé Khương Điềm này, bình thường nhìn có vẻ không nói không rằng, làm việc lại còn đĩnh đạc hơn cả một số người lớn, còn biết tới đạo lý tiền tài không nên để lộ.
Biết ở quê có nhiều kẻ trộm cắp vặt vãnh, cô dứt khoát gửi tiền vào ngân hàng ở huyện.
Đến lúc đó, cô giấu sổ tiết kiệm vào trong cặp, một cuốn sổ tiết kiệm mỏng như vậy, trừ khi người nhà Khương Điềm tự đi khắp nơi khoe khoang, nếu không thì ai biết mỏ than đã bồi thường cho nhà cô bao nhiêu tiền?
Quả nhiên!
Ra khỏi ngân hàng, Khương Điềm mím môi, kéo tay áo Chu Lâm Hải.
"Chú Lâm Hải, tình hình nhà cháu chú cũng biết, bây giờ chỉ còn một nhà toàn trẻ mồ côi và góa phụ."
"Chuyến này về, chắc chắn chú hai cháu sẽ tiếp tục lên huyện đi học, đến lúc đó trong nhà không có đàn ông, nếu số tiền này bị người ta để mắt tới, mất tiền thì không sao nhưng nếu xảy ra chuyện gì..."
Chu Lâm Hải lúc này cũng không nhịn được, nhìn Khương Điềm từ trên xuống dưới mấy lần.
Ông ta vẫn nghe nói Khương Nhạc Sinh và Khương Thành thông minh, học giỏi, không ngờ đứa trẻ Khương Điềm này cũng không ngốc?
Nghĩ đến đứa con trai vô tích sự của mình, Chu Lâm Hải không khỏi động lòng.
Khương Điềm chủ động nhắc đến chuyện tiền bồi thường với Chu Lâm Hải, chính là muốn nhờ ông ta giữ bí mật.
Chu Lâm Hải đương nhiên lập tức đồng ý.
Hơn nữa, trong lòng ông ta hiện tại lại có suy nghĩ khác về Khương Điềm, trên đường đi, ông ta đối xử với cô chu đáo hơn nhiều so với lúc đến.
Không còn cách nào khác, ai bảo trong nhà ông ta có một đứa con trai không đỡ nổi chứ?
Có câu nói rằng, cha anh hùng con hảo hán, nhưng đến Chu Lâm Hải thì lại là cha anh hùng con trứng thối.
Chu Lâm Hải có một đứa con gái và hai con trai.
Con gái lớn đã lấy chồng từ sớm, sinh được hai đứa con.
Con trai lớn tuy tư chất bình thường nhưng lại có ưu điểm là đĩnh đạc, trầm ổn, sau khi học xong cấp hai, Chu Lâm Hải nhờ người đưa hắn đến trạm lương thực của thôn làm nhân viên thống kê, cũng coi như ăn cơm nhà nước.
Trở về huyện, Khương Điềm nhờ Chu Lâm Hải đi cùng cô đến ngân hàng, chia số tiền này thành 5000 đồng một phần, tất cả đều đổi thành tiền gửi tiết kiệm có kỳ hạn.
Tất nhiên cô biết, thời đại này ở đâu cũng có cơ hội kinh doanh, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để kinh doanh.
Ít nhất phải xử lý con rắn độc Khương Nhạc Sinh trước đã.
Chu Lâm Hải thấy cô gửi hết tiền bồi thường vào ngân hàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, còn khen cô hai câu.
Một số tiền lớn như vậy, nếu Khương Điềm thực sự mang về thôn, lỡ như bị kẻ trộm để mắt tới, đến lúc đó lại là một chuyện phiền phức.
Không ngờ cô bé Khương Điềm này, bình thường nhìn có vẻ không nói không rằng, làm việc lại còn đĩnh đạc hơn cả một số người lớn, còn biết tới đạo lý tiền tài không nên để lộ.
Biết ở quê có nhiều kẻ trộm cắp vặt vãnh, cô dứt khoát gửi tiền vào ngân hàng ở huyện.
Đến lúc đó, cô giấu sổ tiết kiệm vào trong cặp, một cuốn sổ tiết kiệm mỏng như vậy, trừ khi người nhà Khương Điềm tự đi khắp nơi khoe khoang, nếu không thì ai biết mỏ than đã bồi thường cho nhà cô bao nhiêu tiền?
Quả nhiên!
Ra khỏi ngân hàng, Khương Điềm mím môi, kéo tay áo Chu Lâm Hải.
"Chú Lâm Hải, tình hình nhà cháu chú cũng biết, bây giờ chỉ còn một nhà toàn trẻ mồ côi và góa phụ."
"Chuyến này về, chắc chắn chú hai cháu sẽ tiếp tục lên huyện đi học, đến lúc đó trong nhà không có đàn ông, nếu số tiền này bị người ta để mắt tới, mất tiền thì không sao nhưng nếu xảy ra chuyện gì..."
Chu Lâm Hải lúc này cũng không nhịn được, nhìn Khương Điềm từ trên xuống dưới mấy lần.
Ông ta vẫn nghe nói Khương Nhạc Sinh và Khương Thành thông minh, học giỏi, không ngờ đứa trẻ Khương Điềm này cũng không ngốc?
Nghĩ đến đứa con trai vô tích sự của mình, Chu Lâm Hải không khỏi động lòng.
Khương Điềm chủ động nhắc đến chuyện tiền bồi thường với Chu Lâm Hải, chính là muốn nhờ ông ta giữ bí mật.
Chu Lâm Hải đương nhiên lập tức đồng ý.
Hơn nữa, trong lòng ông ta hiện tại lại có suy nghĩ khác về Khương Điềm, trên đường đi, ông ta đối xử với cô chu đáo hơn nhiều so với lúc đến.
Không còn cách nào khác, ai bảo trong nhà ông ta có một đứa con trai không đỡ nổi chứ?
Có câu nói rằng, cha anh hùng con hảo hán, nhưng đến Chu Lâm Hải thì lại là cha anh hùng con trứng thối.
Chu Lâm Hải có một đứa con gái và hai con trai.
Con gái lớn đã lấy chồng từ sớm, sinh được hai đứa con.
Con trai lớn tuy tư chất bình thường nhưng lại có ưu điểm là đĩnh đạc, trầm ổn, sau khi học xong cấp hai, Chu Lâm Hải nhờ người đưa hắn đến trạm lương thực của thôn làm nhân viên thống kê, cũng coi như ăn cơm nhà nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.