Trùng Sinh 80: Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa, Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố
Chương 29:
Chiết Nhĩ Căn Đích Miêu
27/10/2024
Cũng phải, cha ruột mất rồi, mẹ ruột lại không làm được chuyện gì, ngay cả việc dìu linh cữu cũng phải để một cô bé mười mấy tuổi như cô đích thân đi lo, chẳng lẽ không được phép yếu đuối một chút hay sao?
Nghĩ đến đây, mấy bà thím, chị dâu mềm lòng vội vàng chạy đến ôm Khương Điềm vào lòng, khóc còn thảm hơn cả cô, nhất thời, trong sân nhà họ Khương tiếng khóc vang trời.
Nghe thấy tiếng động, một cậu bé mặc đồ tang từ bên trong xông ra, nhìn thấy Khương Điềm, cậu òa lên khóc một tiếng.
Khương Điềm thấy em trai mình bình an vô sự đứng trước mặt mình, cũng không nhịn được ôm Khương Thành khóc.
Một lúc chết mất hai người, ở nông thôn cũng không phải chuyện nhỏ, cả thôn đều chạy đến giúp đỡ.
Thấy chị em Khương Điềm khóc lóc thảm thiết, thôn dân cũng không nhịn được mà đau lòng.
Mọi người vừa khuyên chị em cô đừng khóc nữa, vừa chạy lại xắn tay áo giúp đỡ khiêng quan tài Khương Nhạc Bình xuống, lại mời bác tài xế lên bàn ăn cơm.
Người ta từ xa đưa thi thể Khương Nhạc Bình về, bất kể nhận được bao nhiêu tiền thì đó cũng là ân nhân của nhà họ Khương.
Bàn thờ của Khương Nhạc Bình đã làm xong từ lâu, đang đặt ở trong linh đường, phía sau nơi đặt quan tài lại trống không, chỉ chờ đưa quan tài về, hai mẹ con cùng nhau quàn linh cữu, cùng nhau chôn cất.
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Cho đến khi khách khứa ăn cơm, Khương Nhạc Sinh vẫn luôn quỳ trước linh cữu được người ta dìu dậy, lúc Khương Điềm đang rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm thì Khương Nhạc Sinh nhìn Khương Điềm, giọng khàn khàn mở miệng nói...
"Điềm Điềm, cha cháu ở mỏ than xảy ra chuyện lớn như vậy, ông chủ nhà người ta cũng phải có lời chứ?"
"Cháu còn nhỏ, sau này cháu còn phải lên huyện học, trong nhà cũng không có người lớn, để tiền ở nhà không an toàn, mỏ than đền cho nhà mình bao nhiêu tiền? Để chú đưa cháu lên huyện... "
Lời còn chưa dứt, một bát cơm đầy ắp hất thẳng vào mặt hắn.
Khoảng cách quá gần, Khương Nhạc Sinh không kịp phản ứng, đầu trúng một phát, máu tươi lập tức chảy xuống từ chiếc trán trắng trẻo.
Cả sân đều ngạc nhiên.
Ngay cả nhạc công đang ra sức thổi kèn cũng dừng lại.
"Khương Điềm, cháu điên rồi à?" Khương Nhạc Sinh ôm trán, chửi rủa một cách thảm hại.
Khương Điềm cười lạnh: "Cha tôi còn chưa chôn cất, đã có người đến nhòm ngó số tiền ông ấy đánh đổi bằng mạng sống, đổi lại là chú, chú có điên không?"
Lời này vừa thốt lên, cả sân lập tức nổ tung.
Đâu đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán chỉ trỏ.
Vừa rồi tiếng kèn trong sân quá lớn, nhiều người không nghe thấy Khương Nhạc Sinh nói gì.
Nhưng trong mắt bọn họ, Khương Điềm vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Trẻ con sao có thể nói dối được?
Nghĩ đến đây, mấy bà thím, chị dâu mềm lòng vội vàng chạy đến ôm Khương Điềm vào lòng, khóc còn thảm hơn cả cô, nhất thời, trong sân nhà họ Khương tiếng khóc vang trời.
Nghe thấy tiếng động, một cậu bé mặc đồ tang từ bên trong xông ra, nhìn thấy Khương Điềm, cậu òa lên khóc một tiếng.
Khương Điềm thấy em trai mình bình an vô sự đứng trước mặt mình, cũng không nhịn được ôm Khương Thành khóc.
Một lúc chết mất hai người, ở nông thôn cũng không phải chuyện nhỏ, cả thôn đều chạy đến giúp đỡ.
Thấy chị em Khương Điềm khóc lóc thảm thiết, thôn dân cũng không nhịn được mà đau lòng.
Mọi người vừa khuyên chị em cô đừng khóc nữa, vừa chạy lại xắn tay áo giúp đỡ khiêng quan tài Khương Nhạc Bình xuống, lại mời bác tài xế lên bàn ăn cơm.
Người ta từ xa đưa thi thể Khương Nhạc Bình về, bất kể nhận được bao nhiêu tiền thì đó cũng là ân nhân của nhà họ Khương.
Bàn thờ của Khương Nhạc Bình đã làm xong từ lâu, đang đặt ở trong linh đường, phía sau nơi đặt quan tài lại trống không, chỉ chờ đưa quan tài về, hai mẹ con cùng nhau quàn linh cữu, cùng nhau chôn cất.
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Cho đến khi khách khứa ăn cơm, Khương Nhạc Sinh vẫn luôn quỳ trước linh cữu được người ta dìu dậy, lúc Khương Điềm đang rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm thì Khương Nhạc Sinh nhìn Khương Điềm, giọng khàn khàn mở miệng nói...
"Điềm Điềm, cha cháu ở mỏ than xảy ra chuyện lớn như vậy, ông chủ nhà người ta cũng phải có lời chứ?"
"Cháu còn nhỏ, sau này cháu còn phải lên huyện học, trong nhà cũng không có người lớn, để tiền ở nhà không an toàn, mỏ than đền cho nhà mình bao nhiêu tiền? Để chú đưa cháu lên huyện... "
Lời còn chưa dứt, một bát cơm đầy ắp hất thẳng vào mặt hắn.
Khoảng cách quá gần, Khương Nhạc Sinh không kịp phản ứng, đầu trúng một phát, máu tươi lập tức chảy xuống từ chiếc trán trắng trẻo.
Cả sân đều ngạc nhiên.
Ngay cả nhạc công đang ra sức thổi kèn cũng dừng lại.
"Khương Điềm, cháu điên rồi à?" Khương Nhạc Sinh ôm trán, chửi rủa một cách thảm hại.
Khương Điềm cười lạnh: "Cha tôi còn chưa chôn cất, đã có người đến nhòm ngó số tiền ông ấy đánh đổi bằng mạng sống, đổi lại là chú, chú có điên không?"
Lời này vừa thốt lên, cả sân lập tức nổ tung.
Đâu đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán chỉ trỏ.
Vừa rồi tiếng kèn trong sân quá lớn, nhiều người không nghe thấy Khương Nhạc Sinh nói gì.
Nhưng trong mắt bọn họ, Khương Điềm vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Trẻ con sao có thể nói dối được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.