Trùng Sinh 80: Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa, Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố
Chương 32:
Chiết Nhĩ Căn Đích Miêu
27/10/2024
Bà vừa đánh vừa mắng...
"Khương Nhạc Sinh, tại sao chú không chết đi?"
"Chú muốn đi học, muốn thi đại học, được thôi! Để cha mẹ chú kiếm tiền cho chú đi học!"
"Dựa vào đâu mà bắt chồng tôi xuống mỏ than bán mạng, để cho chú đi học?"
"Là chú! Chính chú đã hại chết anh trai anh!"
"Chú còn mặt mũi đòi tiền đền bù của cháu gái chú à? Được thôi! Bây giờ tôi đánh chết chú, chú xuống dưới tìm anh trai chú đòi tiền đi!"
Bị bà đánh tới tấp như vậy, Khương Nhạc Sinh cũng nổi nóng, hắn cao to, cánh tay lại dài, đưa tay đoạt lấy cái chổi trong tay Hồ Quỳnh Phương, ném mạnh xuống đất.
"Đừng đánh nữa! Tôi nói muốn tiền đền bù của anh trai tôi lúc nào?"
Hồ Quỳnh Phương cười lạnh: "Tốt nhất là chú đừng có suy nghĩ như vậy, anh trai chú còn chưa đi xa đâu, cẩn thận đêm đến anh ấy về tìm chú tính sổ đấy."
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Khương Nhạc Sinh, mà ngay cả những người hóng chuyện cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Gì chứ, anh cả nhà họ Khương chết ở nơi đất khách quê người, không lẽ ông thật sự không nỡ rời đi à?
Nghĩ kỹ lại thì cũng rất có khả năng!
Nếu là bọn họ, phỉ phỉ phỉ, dù sao thì cũng nghe người già nói, người chết ở nơi đất khách quê người, hồn phách sẽ không nỡ rời đi, dù có trải qua muôn vàn khó khăn, cũng phải tìm đường về nhà, về nhìn người thân của mình một lần nữa...
Một cơn gió lạnh thổi qua, Khương Nhạc Sinh rùng mình.
Hắn cắn răng, không biết là nói cho Hồ Quỳnh Phương nghe, hay là nói cho Khương Nhạc Bình đang nằm trong quan tài nghe, nghiến răng nghiến lợi lặp lại một câu...
"Tôi thật sự không cần số tiền này!"
Nhìn thấy mẹ mình bỗng nhiên phát uy, thậm chí còn ép được Khương Nhạc Sinh là kẻ tham tiền háo lợi này phải thề thốt, Khương Điềm thực sự mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên con người đều bị ép ra cả.
Thực ra cô cố tình làm ầm ĩ ở sân trước đó, không chỉ để cho thôn dân xem, chủ yếu là muốn mẹ mình phấn chấn lên.
Cô muốn cho Hồ Quỳnh Phương thấy, cha đã mất rồi, trong nhà chỉ còn mình bà là người có thể làm chủ, nếu bà cũng ngã xuống, chán nản không muốn làm gì nữa, thì sau này ngay cả người thân ruột thịt như Khương Nhạc Sinh cũng có thể đến bắt nạt cô và em trai.
Khương Điềm vẫn luôn biết, cô và em trai là điểm yếu của mẹ.
May mắn thay, cô đã cược đúng.
Thấy mẹ mình bò dậy khỏi giường, cầm chổi đánh người như một bà điên, Khương Điềm vui đến phát khóc.
Không ai biết được sau khi Hồ Quỳnh Phương ngã xuống, trong lòng cô sợ hãi đến mức nào.
Kiếp trước cũng vậy, từ sau khi cha và em trai mất, mẹ cô đã nằm trên giường, hoàn toàn mất đi ý chí cầu sinh.
"Khương Nhạc Sinh, tại sao chú không chết đi?"
"Chú muốn đi học, muốn thi đại học, được thôi! Để cha mẹ chú kiếm tiền cho chú đi học!"
"Dựa vào đâu mà bắt chồng tôi xuống mỏ than bán mạng, để cho chú đi học?"
"Là chú! Chính chú đã hại chết anh trai anh!"
"Chú còn mặt mũi đòi tiền đền bù của cháu gái chú à? Được thôi! Bây giờ tôi đánh chết chú, chú xuống dưới tìm anh trai chú đòi tiền đi!"
Bị bà đánh tới tấp như vậy, Khương Nhạc Sinh cũng nổi nóng, hắn cao to, cánh tay lại dài, đưa tay đoạt lấy cái chổi trong tay Hồ Quỳnh Phương, ném mạnh xuống đất.
"Đừng đánh nữa! Tôi nói muốn tiền đền bù của anh trai tôi lúc nào?"
Hồ Quỳnh Phương cười lạnh: "Tốt nhất là chú đừng có suy nghĩ như vậy, anh trai chú còn chưa đi xa đâu, cẩn thận đêm đến anh ấy về tìm chú tính sổ đấy."
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Khương Nhạc Sinh, mà ngay cả những người hóng chuyện cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Gì chứ, anh cả nhà họ Khương chết ở nơi đất khách quê người, không lẽ ông thật sự không nỡ rời đi à?
Nghĩ kỹ lại thì cũng rất có khả năng!
Nếu là bọn họ, phỉ phỉ phỉ, dù sao thì cũng nghe người già nói, người chết ở nơi đất khách quê người, hồn phách sẽ không nỡ rời đi, dù có trải qua muôn vàn khó khăn, cũng phải tìm đường về nhà, về nhìn người thân của mình một lần nữa...
Một cơn gió lạnh thổi qua, Khương Nhạc Sinh rùng mình.
Hắn cắn răng, không biết là nói cho Hồ Quỳnh Phương nghe, hay là nói cho Khương Nhạc Bình đang nằm trong quan tài nghe, nghiến răng nghiến lợi lặp lại một câu...
"Tôi thật sự không cần số tiền này!"
Nhìn thấy mẹ mình bỗng nhiên phát uy, thậm chí còn ép được Khương Nhạc Sinh là kẻ tham tiền háo lợi này phải thề thốt, Khương Điềm thực sự mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên con người đều bị ép ra cả.
Thực ra cô cố tình làm ầm ĩ ở sân trước đó, không chỉ để cho thôn dân xem, chủ yếu là muốn mẹ mình phấn chấn lên.
Cô muốn cho Hồ Quỳnh Phương thấy, cha đã mất rồi, trong nhà chỉ còn mình bà là người có thể làm chủ, nếu bà cũng ngã xuống, chán nản không muốn làm gì nữa, thì sau này ngay cả người thân ruột thịt như Khương Nhạc Sinh cũng có thể đến bắt nạt cô và em trai.
Khương Điềm vẫn luôn biết, cô và em trai là điểm yếu của mẹ.
May mắn thay, cô đã cược đúng.
Thấy mẹ mình bò dậy khỏi giường, cầm chổi đánh người như một bà điên, Khương Điềm vui đến phát khóc.
Không ai biết được sau khi Hồ Quỳnh Phương ngã xuống, trong lòng cô sợ hãi đến mức nào.
Kiếp trước cũng vậy, từ sau khi cha và em trai mất, mẹ cô đã nằm trên giường, hoàn toàn mất đi ý chí cầu sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.