Trùng Sinh 80: Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa, Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố
Chương 39:
Chiết Nhĩ Căn Đích Miêu
27/10/2024
"Chia gia sản đi! Đất trong nhà, chú lấy hai mẫu ruộng nước, cho người khác thuê để trồng, mỗi năm lấy ít lương thực về, cũng đủ cho một mình chú ăn rồi."
"Ba mẹ con chị không cần chú lo, ngoài ra, lúc anh trai chú còn sống còn để dành được 2000 đồng, nói là để dành cho chú lên đại học đóng học phí, khoản tiền này cũng cho chú."
"Về nhà cửa, trong nhà chúng ta cũng không có mấy gian, gian bà nội ở cho chú, chị và Điềm Điềm, Thành Thành ở hai gian còn lại, sau này chú có về nhà cũng có chỗ để chân."
"Còn 10.000 đồng tiền đền bù của hầm mỏ, hôm nay chị cũng nói rõ ở đây, số tiền này, là tiền ông chủ mỏ than chu cấp để để nuôi dưỡng hai đứa trẻ, cả chị và chú đều không được động vào, phải để dành cho Điềm Điềm và Thành Thành dùng, chú, chú không có ý kiến gì chứ?"
Khương Nhạc Sinh như bị nhét một nắm hoàng liên vào miệng, không nói nên lời.
Nhà họ Khương cuối cùng vẫn chia gia sản trước linh đường của Uông Xuân Muội.
Khương Nhạc Sinh được một gian nhà, hai mẫu ruộng nước, cộng thêm 2000 đồng tiền anh trai để lại cho hắn.
Di vật của Uông Xuân Muội cũng đều để lại trong gian nhà đó.
Người trong thôn đều hết lời ca ngợi sự hiền đức của Hồ Quỳnh Phương.
Mọi người đều biết, những năm gần đây, nhà họ Khương đều là vợ chồng Khương Nhạc Bình kiếm tiền nuôi gia đình, số tiền 2000 đồng bà chủ động chia cho Khương Nhạc Sinh kia, bà nói là để dành cho Khương Nhạc Sinh đi học nhưng nhà họ Khương có ba đứa trẻ đang đi học, chắc chắn trước đây vốn là để dành cho cả ba đứa trẻ dùng.
Không ngờ Hồ Quỳnh Phương lại đưa hết cho em chồng!
Còn 10.000 đồng tiền đền bù của mỏ than thì sao?
Đây vốn dĩ là tiền đền bù cho gia đình người đã khuất, chủ yếu vẫn là Hồ Quỳnh Phương và hai đứa trẻ, nhưng chưa từng nghe nói anh trai chết rồi còn phải đền tiền cho em trai.
Không chia cho Khương Nhạc Sinh mới là tốt với hắn.
Cho dù Hồ Quỳnh Phương có đưa cho hắn thì bây giờ Khương Nhạc Sinh cũng không dám nhận.
Nhận số tiền này thì danh tiếng của hắn ở khắp bốn phương tám hướng này sẽ hoàn toàn thối nát.
Mặc dù hắn thực sự rất muốn có số tiền này.
Ban đầu, hắn vốn định dùng danh nghĩa "giữ tạm cho cháu trai cháu gái" để gửi số tiền này vào tài khoản của mình trước.
Sau đó đợi mọi chuyện lắng xuống, rồi hắn sẽ nghĩ cách biến số tiền này thành của mình.
Nhưng bây giờ, Hồ Quỳnh Phương đã công khai số tiền này.
Mọi người đều biết, 10.000 đồng này là tiền ông chủ mỏ than cấp cho nhà họ Khương để nuôi dưỡng hai đứa trẻ mồ côi, nếu hắn thực sự lấy thì mới là rắc rối lớn!
Thời buổi này, dù là vào đảng hay vào đơn vị, người ta đều phải thẩm tra chính trị, thường là gửi thư hoặc gọi điện, yêu cầu thôn xác nhận, nếu chỉ đóng dấu thì không sao, sợ nhất là đơn vị gọi điện thoại, hoặc có người biết được tình hình của hắn, viết thư tố cáo hắn với tổ chức, tố cáo hắn "đạo đức có vấn đề" thì tiền đồ của hắn coi như chấm dứt.
"Ba mẹ con chị không cần chú lo, ngoài ra, lúc anh trai chú còn sống còn để dành được 2000 đồng, nói là để dành cho chú lên đại học đóng học phí, khoản tiền này cũng cho chú."
"Về nhà cửa, trong nhà chúng ta cũng không có mấy gian, gian bà nội ở cho chú, chị và Điềm Điềm, Thành Thành ở hai gian còn lại, sau này chú có về nhà cũng có chỗ để chân."
"Còn 10.000 đồng tiền đền bù của hầm mỏ, hôm nay chị cũng nói rõ ở đây, số tiền này, là tiền ông chủ mỏ than chu cấp để để nuôi dưỡng hai đứa trẻ, cả chị và chú đều không được động vào, phải để dành cho Điềm Điềm và Thành Thành dùng, chú, chú không có ý kiến gì chứ?"
Khương Nhạc Sinh như bị nhét một nắm hoàng liên vào miệng, không nói nên lời.
Nhà họ Khương cuối cùng vẫn chia gia sản trước linh đường của Uông Xuân Muội.
Khương Nhạc Sinh được một gian nhà, hai mẫu ruộng nước, cộng thêm 2000 đồng tiền anh trai để lại cho hắn.
Di vật của Uông Xuân Muội cũng đều để lại trong gian nhà đó.
Người trong thôn đều hết lời ca ngợi sự hiền đức của Hồ Quỳnh Phương.
Mọi người đều biết, những năm gần đây, nhà họ Khương đều là vợ chồng Khương Nhạc Bình kiếm tiền nuôi gia đình, số tiền 2000 đồng bà chủ động chia cho Khương Nhạc Sinh kia, bà nói là để dành cho Khương Nhạc Sinh đi học nhưng nhà họ Khương có ba đứa trẻ đang đi học, chắc chắn trước đây vốn là để dành cho cả ba đứa trẻ dùng.
Không ngờ Hồ Quỳnh Phương lại đưa hết cho em chồng!
Còn 10.000 đồng tiền đền bù của mỏ than thì sao?
Đây vốn dĩ là tiền đền bù cho gia đình người đã khuất, chủ yếu vẫn là Hồ Quỳnh Phương và hai đứa trẻ, nhưng chưa từng nghe nói anh trai chết rồi còn phải đền tiền cho em trai.
Không chia cho Khương Nhạc Sinh mới là tốt với hắn.
Cho dù Hồ Quỳnh Phương có đưa cho hắn thì bây giờ Khương Nhạc Sinh cũng không dám nhận.
Nhận số tiền này thì danh tiếng của hắn ở khắp bốn phương tám hướng này sẽ hoàn toàn thối nát.
Mặc dù hắn thực sự rất muốn có số tiền này.
Ban đầu, hắn vốn định dùng danh nghĩa "giữ tạm cho cháu trai cháu gái" để gửi số tiền này vào tài khoản của mình trước.
Sau đó đợi mọi chuyện lắng xuống, rồi hắn sẽ nghĩ cách biến số tiền này thành của mình.
Nhưng bây giờ, Hồ Quỳnh Phương đã công khai số tiền này.
Mọi người đều biết, 10.000 đồng này là tiền ông chủ mỏ than cấp cho nhà họ Khương để nuôi dưỡng hai đứa trẻ mồ côi, nếu hắn thực sự lấy thì mới là rắc rối lớn!
Thời buổi này, dù là vào đảng hay vào đơn vị, người ta đều phải thẩm tra chính trị, thường là gửi thư hoặc gọi điện, yêu cầu thôn xác nhận, nếu chỉ đóng dấu thì không sao, sợ nhất là đơn vị gọi điện thoại, hoặc có người biết được tình hình của hắn, viết thư tố cáo hắn với tổ chức, tố cáo hắn "đạo đức có vấn đề" thì tiền đồ của hắn coi như chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.