Trùng Sinh 80: Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa, Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố
Chương 46:
Chiết Nhĩ Căn Đích Miêu
27/10/2024
"Cô họ, cháu trai của cô có giàu không?"
Cô họ Khương: "Cái gì?"
Khương Điềm hoàn toàn không trông mong bà ta trả lời, trên mặt lộ ra một nụ cười "không quan tâm đến sống chết của cô họ Khương ", cô vui vẻ bắt đầu màn trình diễn văn học điên cuồng của riêng mình.
"Tuyệt quá! Thật ra cháu đã sớm muốn khuyên mẹ, nhân còn trẻ, nhanh chóng tìm cho cháu một người cha dượng giàu có."
"Cháu nghĩ thế này, nhà chúng ta vốn đã ít phòng, bây giờ lại bị chú hai cháu lấy mất một phòng, hiện tại cháu và em trai còn nhỏ, ba người chen chúc cũng không sao, đợi đến khi em trai cháu lớn thêm một chút, hai phòng này chắc chắn không đủ ở!"
"Cho nên cháu nghĩ, nếu mẹ cháu tái giá, trước tiên phải để cha dượng của cháu lấy ra 2000 đồng, xây cho nhà chúng cháu một ngôi nhà lớn hai gian trước sau."
"Ừm~ Cháu tính toán một chút nhé, nhà bọn họ có ba người, cộng thêm nhà chúng ta có ba người, mẹ cháu và cha dượng một phòng, cháu một phòng, ba đứa con trai mỗi đứa một phòng, cộng thêm phòng khách và bếp, ít nhất phải xây một ngôi nhà lớn tám gian mới đủ ở!"
Nghe nói phải xây một ngôi nhà lớn tám gian, cô họ Khương liền hít một hơi lạnh.
Bà ta để cháu họ cưới Hồ Quỳnh Phương, vốn là vì thấy nhà bà có hai gian phòng, trong sân còn có thể dựng thêm ba gian nhà nhỏ, miễn cưỡng đủ cho cả nhà ở.
Dù sao cháu họ bà ta cũng là con thứ hai trong nhà, lúc chia gia sản vốn chẳng được chia cho thứ gì, bây giờ ông ta còn phải nuôi hai đứa con trai trong ngôi nhà cũ nát gió lùa bốn phía.
Nếu ông ta có thể xây được ngôi nhà lớn tám gian, còn cần cưới một người góa phụ à?
Có nhiều cô gái trẻ đẹp sẵn sàng gả cho ông ta lắm chứ?
Khương Điềm dường như thấy chưa đủ kích thích, cô lại tiếp tục lải nhải thêm...
"Đúng rồi, cháu muốn ra gần tỉnh lộ làm chút buôn bán nhỏ, từ huyện về thôn chúng ta mỗi ngày chỉ có một chuyến xe, cứ đi xe qua lại như vậy cũng quá tốn tiền, thế này nhé, bảo cha dượng mua cho mẹ con một chiếc xe đạp nữ, sau này cho cháu đi."
Cô họ Khương lảo đảo.
"Còn nữa, cháu thấy nhiều nhà ở thị trấn kết hôn đều mua tivi, vừa khéo nhà cháu chưa có, bảo cha dượng mua cho nhà cháu một chiếc tivi đi?"
Mặt cô họ Khương dần tái xanh.
"Còn nữa, cô nói với nhà cha dượng của cháu một tiếng, mặc dù mẹ cháu tái giá sang nhưng lễ nghi mà nhà khác kết hôn lần đầu, mẹ cháu đều phải có, nhà chúng cháu không thể thiếu thứ gì được."
"Ba vòng một kiềng, còn một chiếc nhẫn vàng, những thứ này không thể thiếu thứ nào."
"Đúng rồi, về phần sính lễ, cháu thấy nhà ông ta có hai đứa con trai, sau này mẹ cháu gả qua đó, còn phải nuôi con cho nhà bọn họ, sính lễ phải cho nhiều một chút, nhà khác kết hôn lần đầu đều là 66, 68, mẹ cháu đòi 50 đồng, không quá đáng chứ?"
Cô họ Khương: "Cái gì?"
Khương Điềm hoàn toàn không trông mong bà ta trả lời, trên mặt lộ ra một nụ cười "không quan tâm đến sống chết của cô họ Khương ", cô vui vẻ bắt đầu màn trình diễn văn học điên cuồng của riêng mình.
"Tuyệt quá! Thật ra cháu đã sớm muốn khuyên mẹ, nhân còn trẻ, nhanh chóng tìm cho cháu một người cha dượng giàu có."
"Cháu nghĩ thế này, nhà chúng ta vốn đã ít phòng, bây giờ lại bị chú hai cháu lấy mất một phòng, hiện tại cháu và em trai còn nhỏ, ba người chen chúc cũng không sao, đợi đến khi em trai cháu lớn thêm một chút, hai phòng này chắc chắn không đủ ở!"
"Cho nên cháu nghĩ, nếu mẹ cháu tái giá, trước tiên phải để cha dượng của cháu lấy ra 2000 đồng, xây cho nhà chúng cháu một ngôi nhà lớn hai gian trước sau."
"Ừm~ Cháu tính toán một chút nhé, nhà bọn họ có ba người, cộng thêm nhà chúng ta có ba người, mẹ cháu và cha dượng một phòng, cháu một phòng, ba đứa con trai mỗi đứa một phòng, cộng thêm phòng khách và bếp, ít nhất phải xây một ngôi nhà lớn tám gian mới đủ ở!"
Nghe nói phải xây một ngôi nhà lớn tám gian, cô họ Khương liền hít một hơi lạnh.
Bà ta để cháu họ cưới Hồ Quỳnh Phương, vốn là vì thấy nhà bà có hai gian phòng, trong sân còn có thể dựng thêm ba gian nhà nhỏ, miễn cưỡng đủ cho cả nhà ở.
Dù sao cháu họ bà ta cũng là con thứ hai trong nhà, lúc chia gia sản vốn chẳng được chia cho thứ gì, bây giờ ông ta còn phải nuôi hai đứa con trai trong ngôi nhà cũ nát gió lùa bốn phía.
Nếu ông ta có thể xây được ngôi nhà lớn tám gian, còn cần cưới một người góa phụ à?
Có nhiều cô gái trẻ đẹp sẵn sàng gả cho ông ta lắm chứ?
Khương Điềm dường như thấy chưa đủ kích thích, cô lại tiếp tục lải nhải thêm...
"Đúng rồi, cháu muốn ra gần tỉnh lộ làm chút buôn bán nhỏ, từ huyện về thôn chúng ta mỗi ngày chỉ có một chuyến xe, cứ đi xe qua lại như vậy cũng quá tốn tiền, thế này nhé, bảo cha dượng mua cho mẹ con một chiếc xe đạp nữ, sau này cho cháu đi."
Cô họ Khương lảo đảo.
"Còn nữa, cháu thấy nhiều nhà ở thị trấn kết hôn đều mua tivi, vừa khéo nhà cháu chưa có, bảo cha dượng mua cho nhà cháu một chiếc tivi đi?"
Mặt cô họ Khương dần tái xanh.
"Còn nữa, cô nói với nhà cha dượng của cháu một tiếng, mặc dù mẹ cháu tái giá sang nhưng lễ nghi mà nhà khác kết hôn lần đầu, mẹ cháu đều phải có, nhà chúng cháu không thể thiếu thứ gì được."
"Ba vòng một kiềng, còn một chiếc nhẫn vàng, những thứ này không thể thiếu thứ nào."
"Đúng rồi, về phần sính lễ, cháu thấy nhà ông ta có hai đứa con trai, sau này mẹ cháu gả qua đó, còn phải nuôi con cho nhà bọn họ, sính lễ phải cho nhiều một chút, nhà khác kết hôn lần đầu đều là 66, 68, mẹ cháu đòi 50 đồng, không quá đáng chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.