Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh
Chương 110
Đại Ôn
03/02/2017
Nghĩ lại một chút, lần đầu tiên Tịch Lục xem phim còn là chuyện từ thời mầm non, hai người Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương không
biết từ đâu kiếm được hai vé xem phim, vóc dáng cậu thấp nên miễn vé đi
vào, còn phim dù sao cậu là không xem vào, chỉ nhớ được một mình một
người tự chơi với mình ở trong bóng tối như xó đường.
Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương cuối cùng bởi vì mình quá ồn, phim cũng chưa xem xong, đã dẫn cậu đi rồi.
Sau đó chính là tiểu học tổ chức xem một ít phim, đến cấp hai thì chỉ là bình thường đúng lúc đi ngang qua rạp chiếu phim, cũng không có xúc động muốn đi xem, rạp chiếu phim khí phái năm đó cũng theo sự lớn lên của mình bắt đầu vắng vẻ, chỉ là mấy năm gần đây, sự nghiệp điện ảnh lại trọng chấn hùng phong[1], người quay về rạp chiếu phim cũng càng ngày càng nhiều.
[1]Trọng chấn hùng phong: sau lạc hậu suy thoái lại phát triển mạnh mẽ.
Tịch Lục nhìn poster lớn bên ngoài, lại nhìn Trần Giới bên cạnh, dò hỏi: “Trần Giới, cậu có muốn xem không? Mình nhớ cậu… thích xem phim kinh dị nhỉ?”
Trong khi cậu nói, nghĩ lại còn rùng mình nhìn tấm poster phim kinh dị một cái.
Trần Giới cười, nói: “Bộ này là được.”
Cô chỉ vào tấm poster phim khoa học viễn tưởng nước ngoài mới ra nhất, Tịch Lục chần chừ một chút, lại liếc nhìn poster phim kinh dị một cái, muốn lấy dũng khí xem cùng Trần Giới, mở miệng nói: “Phim kinh dị đi, xem một chút không có gì, đi thôi.” Cậu nói, có lẽ chính cậu cũng không có phát giác âm cuối của mình hơi run run.
“Tịch Lục, tôi cũng không muốn xem phim kinh dị.” Trần Giới nói.
Lúc chống lại mắt Trần Giới, cậu cảm thấy được ý cười nồng đậm trong mắt Trần Giới, mặt cậu đỏ lên, biết ngay mình lại bị Trần Giới nhìn thấu rồi, sinh làm một đấng mày râu vậy mà lại sợ phim kinh dị, có mất mặt hay không!
Chuyện này cũng không trách Tịch Lục, khi còn nhỏ Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương không thường ở nhà, cậu chỉ có một mình ngồi trong ghế sô pha cầm gối tựa xem phim, có đôi khi sẽ có phim kinh dị, cậu sợ hãi nhưng vẫn kiên trì xem xong, sau đó đến cuối cùng lúc nằm ngủ ở trên giường, hình ảnh trong hồi ức không ngừng chuyển động, dọa mình tim đập nhanh chóng cả buổi cũng không ngủ nổi.
Tịch Lục cuối cùng vẫn là sợ hãi mua vé phim khoa học viễn tưởng, cậu cũng không muốn xem được một nửa, trong phim nhảy ra cái gì không dọa được Trần Giới, mình lại bị dọa gần chết.
Sau khi mua xong, cậu lại te te tửn tửn đi mua một phần bỏng và đồ uống, sau khi ngồi vào vị trí của Trần Giới, cậu nghiêng mặt nhìn nhìn Trần Giới ở bên cạnh.
Lại quay đầu, mừng thầm cười lên, vẻ mặt kia là y như con chuột ăn vụng được dầu.
Trần Giới nói với cậu: “Bây giờ cậu có thể bỏ kính đen và mũ đi, hẳn là không ai có thể nhìn thấy.”
Tịch Lục gật gật đầu, ánh đèn xung quanh đã tối xuống, cậu gỡ kính xuống đặt ở trong túi áo.
Cậu nghĩ từ trước tới giờ trong rạp chiếu phim đều là một phần không thể thiếu trong kịch bản tình yêu, nam nữ chính có thể xảy ra rất nhiều chuyện ở trong góc tối.
Nói chẳng hạn như, nữ chính có thể bởi vì bộ phim rất nhàm chán, mà ngủ sau đó tựa vào vai nam chính, mà nam chính dùng một loại ánh mắt cưng chiều bất đắc dĩ nhìn cô ấy, đặt đầu của cô ấy thoải mái ở trên vai mình, thậm chí cởi quần áo của mình, giữ ấm cho nữ chính, loại tuyến đường nam ấm áp này thật sự là trăm thử không sai.
Tịch Lục cúi đầu nhìn quần áo của mình một cái, chỉ là một chiếc áo cộc, cởi ra mà nói bên trong sẽ trần rồi… Độ khả thi có chút quá thấp rồi, tạm thời PASS.
Phim đã bắt đầu chiếu rồi.
Cậu lại nhìn Trần Giới một cái, nghĩ tới bỏng trong tay mình.
Đúng rồi, cũng có loại tình tiết này ——
Lúc nam nữ chính đang cầm bỏng, hai tay đồng thời đụng vào nhau, sau khi hai người thâm tình nhìn đối phương vài giây, mặt càng dựa vào càng gần, sau đó…
Mắt Tịch Lục sáng lên, quay đầu, lấy lòng nói với Trần Giới: “Trần Giới, ăn bỏng không?”
Đâu có biết tiếng mình hơi lớn, một người đàn ông ở phía sau nói với cậu: “Có thể xin cậu yên lặng một chút không?”
Tịch Lục sửng sốt, vội vàng ngậm miệng.
Nhưng cậu lại không có cách nào chết mất trái tim đó, vì thế cậu tiếp tục cầm bỏng chìa về phía Trần Giới, ý bảo cô ăn.
Trần Giới sáng tỏ gật gật đầu, cầm một chút.
Sau đó Tịch Lục lại cầm bỏng lên, yên lặng ăn, nghĩ thầm, đến lúc đó Trần Giới chỉ cần đưa tay qua, mình sẽ vờ như đang ăn, làm ra một cái tiếp xúc thân thể lãng mạn.
Cậu nghĩ như vậy, lại không có nghĩ tới.
Trần Giới kể từ lần đầu tiên cho đến sau này, cũng không có vươn tay ra nữa, chờ đến lúc cậu lấy lại tinh thần, bản thân đã ăn hết tất cả bỏng rồi.
Tịch Lục một tay bịt mắt, mẹ kiếp, cậu đang làm cái gì chứ!
Trần Giới quay đầu, tựa hồ nhận thấy được sự khác thường của cậu, nhẹ giọng hỏi thăm: “Sao thế?”
Tịch Lục cúi đầu, trả lời như đưa đám: “Không có gì, phim xem quá hay, mình có chút hưng phấn.”
Cái rắm, cậu hoàn toàn chả biết trong phim nó nói cái gì.
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Là xem rất hay.”
Tịch Lục nhìn xung quanh, lại đặt chủ ý ở trên mặt đồ uống,
Trong phim không phải còn có tình tiết như vậy sao? Chính là nam nữ chính hai người ở rạp chiếu phim, kết quả nam chính không cẩn thận cầm nhầm đồ uống của nữ chính, uống, cái gọi là hôn môi gián tiếp, đã được thành lập.
Tịch Lục cảm giác máu sói đang sôi trào.
Sau đó len lén nhìn đồ uống của Trần Giới một cái, vươn tay, làm bộ như không để ý cẩm chai đồ uống của Trần Giới qua, rất tự nhiên uống một hớp.
Sau đó len lén quay đầu, híp mắt, vô cùng hạnh phúc.
Cậu giả vờ kinh ngạc nói với Trần Giới: “A, ngại quá, Trần Giới, mình uống nhầm đồ uống của cậu rồi.”
Trần Giới cười cười, sau đó nói với Tịch Lục: “Không sao đâu, tôi còn chưa uống, cậu uống cả đi.”
Tịch Lục: “…”
Người đàn ông phía sau lại nói: “Lúc xem phim có thể im lặng một chút hay không?”
Tịch Lục nhún vai, yên lặng cầm hai chai nước uống uống sạch toàn bộ, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc xem phim một lát, không qua được lâu, lại cảm thấy buồn đi tiểu.
Cậu nhỏ giọng nói một tiếng muốn đi WC với Trần Giới.
Lúc phóng thích đồ tích trữ bên trong ở WC, Tịch Lục nhức đầu bó tay, cảm giác phim đã qua hơn phân nửa, từ đầu đến cuối chỉ có một mình cậu đang nhàm chán tự mình diễn Đơn Hoàng hí với mình[2].
[2]Đơn Hoàng hí: diễn giải từ Song Hoàng hí – một loại hình thức khúc nghệ, trong đó có hai người đồng thời biểu diễn, một người diễn, một người hát, yêu cầu phải phối hợp chặt chẽ với nhau. Còn Đơn Hoàng hí ý chỉ một người diễn thôi.
Trở lại chỗ ngồi, cậu không yên lòng nhìn màn ảnh.
Chỉ là trên màn ảnh nam nữ chính đột nhiên ôm nhau, nam chính bắt đầu hôn mặt, cổ, còn có bộ ngực của nữ chính, hai người đều bắt đầu vội vàng cởi quần áo ——
Tịch Lục lập tức lên tinh thần rồi.
Loại tình tiết này cũng có, trong phim nam nữ chính nhìn thấy hình ảnh ngượng ngùng, sau đó hai người nhìn nhau, nhìn nhau, không khí từ từ tăng lên.
Mập mờ bùng phát một lúc.
Không sai, chính là như vậy.
Tịch Lục quay đầu dùng ánh mắt tràn đầy gợi tình nhìn về phía Trần Giới, cậu nhìn thấy ở dưới ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt của Trần Giới mơ hồ nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, sống mũi rất thẳng cùng với cánh môi đường nét xinh đẹp, một điểm nào ở trong mắt cậu cũng không chê vào đâu được.
Tiếng hơi thở rất nhỏ từ trong miệng của mình truyền tới, có chút dồn dập.
Trần Giới chú ý tới cậu, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt buốt giá nhìn về phía cậu.
Tịch Lục quả quyết, chính là lúc này ——
Cậu gọi tên Trần Giới, mang theo triền miên, nói: “Trần Giới, mình…”
“Mình…”
“Đã nói lúc xem phim im lặng một chút.” Người đàn ông ghế sau lại lên tiếng lần nữa, Tịch Lục bị kinh sợ chặn lời ở cổ họng, một chữ cũng nghẹn không ra được.
Trong mắt Trần Giới mang theo ý cười, cũng không biết là đang cười cậu hay là đang cười phim.
Cả bộ phim chiếu xong, Tịch Lục hoàn toàn ngay cả tên của nam nữ chính là gì cũng không rõ ràng lắm, ấn tượng sâu nhất vẫn là cảnh giường • chiếu của hai người bọn họ.
Cho nên kết quả là, cậu đi xem một bộ phim, hoàn toàn là ngay cả một chút tiến triển cũng không có, cũng là say rồi.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Trần Giới nói với Tịch Lục: “Vừa rồi cậu có lời gì muốn nói cho tôi biết sao?”
Tịch Lục liếc bầu trời một cái, cảm thấy hiện tại thiên thời địa lợi đều không thích hợp, chẳng hề có tí không khí lãng mạn nào cả, nên không hề nghĩ ngợi thuận miệng nói: “Mình cảm thấy dáng người cô đó rất tốt.”
Trần Giới ngẩn người.
Tịch Lục cũng ngẩn người, vội vàng quay đầu, đỏ mặt, xua xua tay, không ngừng nói: “A a, mình không phải là ý này, chỉ là chỉ là…”
Trên gương mặt trắng nõn của Trần Giới nổi lên một vệt đỏ ửng hiếm thấy, sau đó cô ngước mắt lên nhìn nhìn Tịch Lục, nói: “Tôi hiểu, dù sao Tịch Lục cậu là nam sinh.”
Tịch Lục: “…” QUQ, không, cậu không hiểu!
Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương cuối cùng bởi vì mình quá ồn, phim cũng chưa xem xong, đã dẫn cậu đi rồi.
Sau đó chính là tiểu học tổ chức xem một ít phim, đến cấp hai thì chỉ là bình thường đúng lúc đi ngang qua rạp chiếu phim, cũng không có xúc động muốn đi xem, rạp chiếu phim khí phái năm đó cũng theo sự lớn lên của mình bắt đầu vắng vẻ, chỉ là mấy năm gần đây, sự nghiệp điện ảnh lại trọng chấn hùng phong[1], người quay về rạp chiếu phim cũng càng ngày càng nhiều.
[1]Trọng chấn hùng phong: sau lạc hậu suy thoái lại phát triển mạnh mẽ.
Tịch Lục nhìn poster lớn bên ngoài, lại nhìn Trần Giới bên cạnh, dò hỏi: “Trần Giới, cậu có muốn xem không? Mình nhớ cậu… thích xem phim kinh dị nhỉ?”
Trong khi cậu nói, nghĩ lại còn rùng mình nhìn tấm poster phim kinh dị một cái.
Trần Giới cười, nói: “Bộ này là được.”
Cô chỉ vào tấm poster phim khoa học viễn tưởng nước ngoài mới ra nhất, Tịch Lục chần chừ một chút, lại liếc nhìn poster phim kinh dị một cái, muốn lấy dũng khí xem cùng Trần Giới, mở miệng nói: “Phim kinh dị đi, xem một chút không có gì, đi thôi.” Cậu nói, có lẽ chính cậu cũng không có phát giác âm cuối của mình hơi run run.
“Tịch Lục, tôi cũng không muốn xem phim kinh dị.” Trần Giới nói.
Lúc chống lại mắt Trần Giới, cậu cảm thấy được ý cười nồng đậm trong mắt Trần Giới, mặt cậu đỏ lên, biết ngay mình lại bị Trần Giới nhìn thấu rồi, sinh làm một đấng mày râu vậy mà lại sợ phim kinh dị, có mất mặt hay không!
Chuyện này cũng không trách Tịch Lục, khi còn nhỏ Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương không thường ở nhà, cậu chỉ có một mình ngồi trong ghế sô pha cầm gối tựa xem phim, có đôi khi sẽ có phim kinh dị, cậu sợ hãi nhưng vẫn kiên trì xem xong, sau đó đến cuối cùng lúc nằm ngủ ở trên giường, hình ảnh trong hồi ức không ngừng chuyển động, dọa mình tim đập nhanh chóng cả buổi cũng không ngủ nổi.
Tịch Lục cuối cùng vẫn là sợ hãi mua vé phim khoa học viễn tưởng, cậu cũng không muốn xem được một nửa, trong phim nhảy ra cái gì không dọa được Trần Giới, mình lại bị dọa gần chết.
Sau khi mua xong, cậu lại te te tửn tửn đi mua một phần bỏng và đồ uống, sau khi ngồi vào vị trí của Trần Giới, cậu nghiêng mặt nhìn nhìn Trần Giới ở bên cạnh.
Lại quay đầu, mừng thầm cười lên, vẻ mặt kia là y như con chuột ăn vụng được dầu.
Trần Giới nói với cậu: “Bây giờ cậu có thể bỏ kính đen và mũ đi, hẳn là không ai có thể nhìn thấy.”
Tịch Lục gật gật đầu, ánh đèn xung quanh đã tối xuống, cậu gỡ kính xuống đặt ở trong túi áo.
Cậu nghĩ từ trước tới giờ trong rạp chiếu phim đều là một phần không thể thiếu trong kịch bản tình yêu, nam nữ chính có thể xảy ra rất nhiều chuyện ở trong góc tối.
Nói chẳng hạn như, nữ chính có thể bởi vì bộ phim rất nhàm chán, mà ngủ sau đó tựa vào vai nam chính, mà nam chính dùng một loại ánh mắt cưng chiều bất đắc dĩ nhìn cô ấy, đặt đầu của cô ấy thoải mái ở trên vai mình, thậm chí cởi quần áo của mình, giữ ấm cho nữ chính, loại tuyến đường nam ấm áp này thật sự là trăm thử không sai.
Tịch Lục cúi đầu nhìn quần áo của mình một cái, chỉ là một chiếc áo cộc, cởi ra mà nói bên trong sẽ trần rồi… Độ khả thi có chút quá thấp rồi, tạm thời PASS.
Phim đã bắt đầu chiếu rồi.
Cậu lại nhìn Trần Giới một cái, nghĩ tới bỏng trong tay mình.
Đúng rồi, cũng có loại tình tiết này ——
Lúc nam nữ chính đang cầm bỏng, hai tay đồng thời đụng vào nhau, sau khi hai người thâm tình nhìn đối phương vài giây, mặt càng dựa vào càng gần, sau đó…
Mắt Tịch Lục sáng lên, quay đầu, lấy lòng nói với Trần Giới: “Trần Giới, ăn bỏng không?”
Đâu có biết tiếng mình hơi lớn, một người đàn ông ở phía sau nói với cậu: “Có thể xin cậu yên lặng một chút không?”
Tịch Lục sửng sốt, vội vàng ngậm miệng.
Nhưng cậu lại không có cách nào chết mất trái tim đó, vì thế cậu tiếp tục cầm bỏng chìa về phía Trần Giới, ý bảo cô ăn.
Trần Giới sáng tỏ gật gật đầu, cầm một chút.
Sau đó Tịch Lục lại cầm bỏng lên, yên lặng ăn, nghĩ thầm, đến lúc đó Trần Giới chỉ cần đưa tay qua, mình sẽ vờ như đang ăn, làm ra một cái tiếp xúc thân thể lãng mạn.
Cậu nghĩ như vậy, lại không có nghĩ tới.
Trần Giới kể từ lần đầu tiên cho đến sau này, cũng không có vươn tay ra nữa, chờ đến lúc cậu lấy lại tinh thần, bản thân đã ăn hết tất cả bỏng rồi.
Tịch Lục một tay bịt mắt, mẹ kiếp, cậu đang làm cái gì chứ!
Trần Giới quay đầu, tựa hồ nhận thấy được sự khác thường của cậu, nhẹ giọng hỏi thăm: “Sao thế?”
Tịch Lục cúi đầu, trả lời như đưa đám: “Không có gì, phim xem quá hay, mình có chút hưng phấn.”
Cái rắm, cậu hoàn toàn chả biết trong phim nó nói cái gì.
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Là xem rất hay.”
Tịch Lục nhìn xung quanh, lại đặt chủ ý ở trên mặt đồ uống,
Trong phim không phải còn có tình tiết như vậy sao? Chính là nam nữ chính hai người ở rạp chiếu phim, kết quả nam chính không cẩn thận cầm nhầm đồ uống của nữ chính, uống, cái gọi là hôn môi gián tiếp, đã được thành lập.
Tịch Lục cảm giác máu sói đang sôi trào.
Sau đó len lén nhìn đồ uống của Trần Giới một cái, vươn tay, làm bộ như không để ý cẩm chai đồ uống của Trần Giới qua, rất tự nhiên uống một hớp.
Sau đó len lén quay đầu, híp mắt, vô cùng hạnh phúc.
Cậu giả vờ kinh ngạc nói với Trần Giới: “A, ngại quá, Trần Giới, mình uống nhầm đồ uống của cậu rồi.”
Trần Giới cười cười, sau đó nói với Tịch Lục: “Không sao đâu, tôi còn chưa uống, cậu uống cả đi.”
Tịch Lục: “…”
Người đàn ông phía sau lại nói: “Lúc xem phim có thể im lặng một chút hay không?”
Tịch Lục nhún vai, yên lặng cầm hai chai nước uống uống sạch toàn bộ, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc xem phim một lát, không qua được lâu, lại cảm thấy buồn đi tiểu.
Cậu nhỏ giọng nói một tiếng muốn đi WC với Trần Giới.
Lúc phóng thích đồ tích trữ bên trong ở WC, Tịch Lục nhức đầu bó tay, cảm giác phim đã qua hơn phân nửa, từ đầu đến cuối chỉ có một mình cậu đang nhàm chán tự mình diễn Đơn Hoàng hí với mình[2].
[2]Đơn Hoàng hí: diễn giải từ Song Hoàng hí – một loại hình thức khúc nghệ, trong đó có hai người đồng thời biểu diễn, một người diễn, một người hát, yêu cầu phải phối hợp chặt chẽ với nhau. Còn Đơn Hoàng hí ý chỉ một người diễn thôi.
Trở lại chỗ ngồi, cậu không yên lòng nhìn màn ảnh.
Chỉ là trên màn ảnh nam nữ chính đột nhiên ôm nhau, nam chính bắt đầu hôn mặt, cổ, còn có bộ ngực của nữ chính, hai người đều bắt đầu vội vàng cởi quần áo ——
Tịch Lục lập tức lên tinh thần rồi.
Loại tình tiết này cũng có, trong phim nam nữ chính nhìn thấy hình ảnh ngượng ngùng, sau đó hai người nhìn nhau, nhìn nhau, không khí từ từ tăng lên.
Mập mờ bùng phát một lúc.
Không sai, chính là như vậy.
Tịch Lục quay đầu dùng ánh mắt tràn đầy gợi tình nhìn về phía Trần Giới, cậu nhìn thấy ở dưới ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt của Trần Giới mơ hồ nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, sống mũi rất thẳng cùng với cánh môi đường nét xinh đẹp, một điểm nào ở trong mắt cậu cũng không chê vào đâu được.
Tiếng hơi thở rất nhỏ từ trong miệng của mình truyền tới, có chút dồn dập.
Trần Giới chú ý tới cậu, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt buốt giá nhìn về phía cậu.
Tịch Lục quả quyết, chính là lúc này ——
Cậu gọi tên Trần Giới, mang theo triền miên, nói: “Trần Giới, mình…”
“Mình…”
“Đã nói lúc xem phim im lặng một chút.” Người đàn ông ghế sau lại lên tiếng lần nữa, Tịch Lục bị kinh sợ chặn lời ở cổ họng, một chữ cũng nghẹn không ra được.
Trong mắt Trần Giới mang theo ý cười, cũng không biết là đang cười cậu hay là đang cười phim.
Cả bộ phim chiếu xong, Tịch Lục hoàn toàn ngay cả tên của nam nữ chính là gì cũng không rõ ràng lắm, ấn tượng sâu nhất vẫn là cảnh giường • chiếu của hai người bọn họ.
Cho nên kết quả là, cậu đi xem một bộ phim, hoàn toàn là ngay cả một chút tiến triển cũng không có, cũng là say rồi.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Trần Giới nói với Tịch Lục: “Vừa rồi cậu có lời gì muốn nói cho tôi biết sao?”
Tịch Lục liếc bầu trời một cái, cảm thấy hiện tại thiên thời địa lợi đều không thích hợp, chẳng hề có tí không khí lãng mạn nào cả, nên không hề nghĩ ngợi thuận miệng nói: “Mình cảm thấy dáng người cô đó rất tốt.”
Trần Giới ngẩn người.
Tịch Lục cũng ngẩn người, vội vàng quay đầu, đỏ mặt, xua xua tay, không ngừng nói: “A a, mình không phải là ý này, chỉ là chỉ là…”
Trên gương mặt trắng nõn của Trần Giới nổi lên một vệt đỏ ửng hiếm thấy, sau đó cô ngước mắt lên nhìn nhìn Tịch Lục, nói: “Tôi hiểu, dù sao Tịch Lục cậu là nam sinh.”
Tịch Lục: “…” QUQ, không, cậu không hiểu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.