Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh
Chương 132
Đại Ôn
03/02/2017
Tối hôm đó, Tịch Lục mơ một giấc mơ, ở trong mơ cậu nhìn thấy bảy tám đứa trẻ, đùa giỡn với nhau, cậu giống như là một người đứng xem nhìn
chăm chú vào những đứa trẻ này.
Trong đó có một đứa trẻ rất giống Trần Giới, thường ngồi yên lặng ở một chỗ, sau đó nhìn những đứa khác chơi, còn có một đứa trẻ khác có chút giống là Giang Ninh, mặt mũi từ nhỏ cũng có thể thấy được rất thuận mắt, đứng trong bầy trẻ con cũng là đứng ở địa vị chúa tể, về phần những đứa khác Tịch Lục cảm thấy rất xa lạ.
Không biết vì sao, Tịch Lục đương nhiên cho rằng đó chính là Trần Giới và Giang Ninh.
“Trần Giới, cậu cũng tới chơi đi, đừng nhìn ở bên cạnh, tớ và Giang Ninh đều muốn chơi với cậu.” Một nữ sinh tết bím tóc nhỏ cười rộ lên, vươn tay kéo Trần Giới.
Tịch Lục nhìn cô bé này, cảm thấy hơi quen mắt.
Trần Giới gật gật đầu, tay nắm tay với nữ sinh kia.
Nữ sinh quay đầu chú ý đến bé trai vẫn luôn chơi bùn một mình ở bên cạnh, nói: “Tớ đi gọi cậu ấy.” Cô bé bước nhanh chạy tới, vỗ vỗ bả vai đứa bé trai kia.
Bé trai quay đầu, ngây ngốc nhìn cô bé, nước mũi thò lò, tóc tai rối bù, khuôn mặt quần áo cũng thoạt nhìn vô cùng bẩn thỉu, nhìn không rõ bộ dáng của cậu ta lắm.
Cô bé nở một nụ cười sáng lạn, nói với bé trai, nói: “Tịch Lục, cùng đi chơi đi, đừng chơi bùn nữa.” Cô bé chìa tay về phía bé trai, tựa hồ không để ý bùn trên tay bé trai.
Tịch Lục ngẩn người, nhìn đứa bé trai kia, đó là cậu sao?
Y như con khỉ, vừa xấu vừa bẩn, Tịch Lục nghĩ như vậy.
Lại nhìn thấy bé trai thấp thỏm nhìn nhìn bé gái, cuối cùng vươn tay nắm tay cô bé, cậu nhỏ giọng nói: “Hồng Á, thật ra mình muốn chơi bùn một mình cơ.”
Ôn Hồng Á như là không có nghe thấy lời cậu, vẫn cứ kéo cậu từ bên cạnh vào trong đám người.
Thì ra là người như vậy sao? Khác với Giang Ninh, cô bé muốn giúp đỡ người khác là phát ra từ nội tâm, có lẽ ở trong cái nhìn của người khác Giang Ninh là vua trẻ con, nhưng cô bé tên là Hồng Á này, lại là tồn tại tất cả trẻ con đều thích.
Một đám trẻ con đang chơi trốn tìm, Giang Ninh thua, làm quỷ.
Tịch Lục nhìn thấy mình nho nhỏ trốn ở bên cạnh cổng khu tập thể, nhìn ra bên ngoài, sợ là người đầu tiên bị bắt, sau đó cậu nghe thấy có người chạy tới, sợ tới mức lập tức chạy vào bên trong, lại gặp Trần Giới từ bên ngoài trốn vào, Trần Giới nhìn cậu một cái, sau đó nói: “Chúng ta trốn vào bên trong đi.”
Mình gật gật đầu, đi theo sau Trần Giới, hai người trốn cùng một chỗ.
“A, các cậu cũng trốn ở đây à.” Ôn Hồng Á thò đầu ra nói.
Trần Giới gật gật đầu, che Tịch Lục ở sau người, trong đám trẻ con này hình như mình là đứa thấp bé nhất, mà Trần Giới rất cao, là đứa cao nhất trong đám trẻ con, muốn bảo vệ Tịch Lục như là chuyện đương nhiên.
“Tớ biết các cậu ở trong này!” Tiếng Giang Ninh từ bên ngoài truyền tới.
Ôn Hồng Á đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “A, Giang Ninh tới, như vậy, tớ chạy trước, lúc cậu ấy đuổi theo tớ, các cậu lại đi trốn là được rồi.”
Trần Giới há mồm tựa hồ muốn ngăn cản cô bé.
Lại nhìn thấy Ôn Hồng Á đã chạy ra rồi.
Tịch Lục nhìn bóng lưng nho nhỏ của cô bé, sau đó bị Giang Ninh đuổi kịp, kéo bím tóc của cô bé lại, cô bé nhếch miệng cười, cũng không có bởi vì bị bắt mà cảm thấy chán nản.
Trong lòng Tịch Lục đột nhiên lộp bộp một cái, có cái gì đó đột nhiên từ ngực tràn ra, làm cho cậu rất đau.
Nụ cười này…
Ở đâu? Ở đâu? Rốt cuộc đi đâu rồi?
Tịch Lục giãy giụa từ trên giường dậy, ký túc xá tối om, chỉ có Hồ Nghị giường đối diện còn đang lạch tà lạch tạch chơi game, cậu ta nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Cậu dậy rồi à? Vừa rồi cậu sao vậy? Lúc mình chơi game, nghe thấy cậu đang khóc.”
Tịch Lục ngây ngẩn cả người, vươn tay sờ soạng mặt mình một chút, mới phát hiện một mảnh ướt át.
Cậu ngồi dậy, nhìn đồng hồ sáu giờ mười bảy, cậu lại không ngủ được nữa, gắng gượng ngồi thẫn thờ ở trên giường, cho đến tám giờ mới bò dậy.
“Này, Tịch Lục, cậu không sao chứ?” Hồ Nghị chơi game xong chuẩn bị ngủ bù, không yên lòng nhìn Tịch Lục nói.
Tịch Lục gật gật đầu, cầm khăn lau mặt mình nói: “Cậu đi ngủ sớm một chút đi, nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng thức đêm nữa, không tốt cho cơ thể.”
Hồ Nghị lập tức dùng chăn che kín đầu mình, nói: “Ờ ờ ờ, mình biết rồi, y chang mẹ mình, không nói với cậu nữa.”
Tịch Lục cười cười, chỉ là nụ cười cũng không có chạm tới đáy mắt.
Cô bé kia đi đâu rồi?
Cậu cảm thấy ngực bí không ra được hơi, rất đau, làm cho cậu đặt tay ở ngực xoa, nhưng hoàn toàn không có cách nào làm cho đau đớn giảm bớt mảy may.
Cậu làm việc khác phân tán sự chú ý của mình, suy nghĩ về Trần Giới, trái tim cuối cùng miễn cưỡng không có đau đớn như vậy nữa.
Sau khi Chân Tần rời giường, nhìn thấy Tịch Lục cầm quần áo đóng kịch ngồi ở trên giường ngẩn người, cậu ta nhìn hai cái, sau khi rửa mặt xong lại qua đây, phát hiện Tịch Lục vẫn duy trì bộ dáng vừa rồi.
Cậu ta vươn tay vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Sao vậy? Chuẩn bị xong, đi đại học X đi.”
Tịch Lục phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu, thay quần áo xong.
Sáng sớm anh Âu đã gọi phóng viên tới để đặc biệt quay chụp Tịch Lục biểu diễn kịch nói lần này, tìm cách có một chút đề tài về Tịch Lục, hoặc là có một góc ở trên mặt báo.
Coi như là lăng-xê cho bộ phim điện ảnh mới trước đó.
Tịch Lục cùng Chân Tần còn có Kris ngồi ở ghế sau xe, Chân Tần cười tủm tỉm cầm điện thoại gọi cho Trương Giai, nói xong lời tâm tình ngọt ngào, khi cậu ta nói ra một câu vô cùng ghê tởm, cho rằng Tịch Lục sẽ giống là mọi khi nói móc cậu ta, lại phát hiện Tịch Lục đang ngây ngốc nhìn lòng bàn tay mình, lại đang ngẩn người.
Điều này làm cho cậu ta có chút lo lắng.
Cậu ta cúp điện thoại của Trương Giai, lớn tiếng nói ở bên tai Tịch Lục: “Ông làm sao vậy? Tôi thấy hôm nay trông ông như thế nào cũng không có tinh thần lắm? Có phải là bởi vì rất khẩn trương hay không? Không thích hợp mà, rõ ràng chỉ là một vở kịch nhỏ, tôi thấy ông bình thường quay phim chụp ảnh cũng không có như vậy mà?”
Tịch Lục nhìn cậu ta, ánh mắt có chút mờ mịt, cậu nói: “Chân Tần, hôm qua tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy một việc, nghĩ tới một người, nhưng đối với người đó tôi hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại tôi rất không thoải mái, vừa nghĩ đến người đó tôi sẽ cảm thấy cả người rất khó chịu.”
Chân Tần ngây ngẩn cả người, cậu ta nói: “A, như vậy à, chỉ bởi vì một giấc mơ à.”
Tịch Lục gật gật đầu.
Chân Tần vỗ vỗ vai cậu, nói: “Tạm thời đừng nghĩ những thứ này nữa, ông cứ nghĩ qua ngày hôm nay thật tốt là được, về phần người nọ, về sau nhất định sẽ nhớ đến.”
Tịch Lục quay đầu, không nói gì.
Kris ngồi ở bên cạnh, bên tai đeo tai nghe, nhìn cậu một cái, dời tầm mắt.
…
Đến cổng đại học X, lại nhìn thấy đám học sinh sáng sớm đã chắn ở cổng, Chân Tần cùng Tịch Lục xuống xe, liền có fan tràn lên.
Bởi vì hoạt động quan hệ hữu nghị lần này là công khai, hấp dẫn không ít người đến từ các nơi trong cả nước, rất nhiều người đều là đặc biệt hâm mộ Chân Tần Tịch Lục mà đến.
Đương nhiên nam sinh cũng có không ít, chỉ là vì tới gặp Kris một lần.
Lúc Kris xuống xe, nhìn thoáng qua Tịch Lục vẫn có chút uể oải không phấn chấn, nói: “Hôm nay có rất nhiều người là đặc biệt vì các cậu mà đến, cho nên đừng làm cho bọn họ thất vọng.”
Tịch Lục ngẩn người, cuối cùng gật gật đầu, đứng dậy cùng đi xuống xe với Chân Tần.
Kris nói không sai, hiện tại cậu cần chuyên tâm lên Trần Giới và kịch nói, những chuyện không cần thiết chờ sau này hãy nói đi.
Cậu dựa theo giao hẹn với xã trưởng đi phòng học bình thường xã kịch nói hoạt động, cậu vừa đi vào, xã trưởng liền lập tức nhào tới, nói với cậu: “Tịch Lục, trời ạ, ngày hôm qua Trần Giới đi tham gia biểu diễn, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.”
Tịch Lục sửng sốt, hỏi: “Biểu diễn gì?”
“Chính là trên tỉnh không phải là có cử người đến tham quan sao? Trường học liền cử đội cổ động đi biểu diễn cho bọn họ, vừa rồi gọi điện thoại cho Trần Giới, cô ấy nói cô ấy bây giờ còn đang trên xe.”
Tịch Lục nhíu mày, nói: “Vậy diễn kịch khi nào thì bắt đầu?”
Xã trưởng trả lời: “Hai rưỡi chiều.”
Tịch Lục nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn mười giờ, còn có hơn bốn giờ, cậu nói: “Vậy chúng ta tiếp tục tập luyện trước, sắp xếp đạo cụ, Trần Giới sẽ đi về, em tin tưởng cô ấy.”
Trong đó có một đứa trẻ rất giống Trần Giới, thường ngồi yên lặng ở một chỗ, sau đó nhìn những đứa khác chơi, còn có một đứa trẻ khác có chút giống là Giang Ninh, mặt mũi từ nhỏ cũng có thể thấy được rất thuận mắt, đứng trong bầy trẻ con cũng là đứng ở địa vị chúa tể, về phần những đứa khác Tịch Lục cảm thấy rất xa lạ.
Không biết vì sao, Tịch Lục đương nhiên cho rằng đó chính là Trần Giới và Giang Ninh.
“Trần Giới, cậu cũng tới chơi đi, đừng nhìn ở bên cạnh, tớ và Giang Ninh đều muốn chơi với cậu.” Một nữ sinh tết bím tóc nhỏ cười rộ lên, vươn tay kéo Trần Giới.
Tịch Lục nhìn cô bé này, cảm thấy hơi quen mắt.
Trần Giới gật gật đầu, tay nắm tay với nữ sinh kia.
Nữ sinh quay đầu chú ý đến bé trai vẫn luôn chơi bùn một mình ở bên cạnh, nói: “Tớ đi gọi cậu ấy.” Cô bé bước nhanh chạy tới, vỗ vỗ bả vai đứa bé trai kia.
Bé trai quay đầu, ngây ngốc nhìn cô bé, nước mũi thò lò, tóc tai rối bù, khuôn mặt quần áo cũng thoạt nhìn vô cùng bẩn thỉu, nhìn không rõ bộ dáng của cậu ta lắm.
Cô bé nở một nụ cười sáng lạn, nói với bé trai, nói: “Tịch Lục, cùng đi chơi đi, đừng chơi bùn nữa.” Cô bé chìa tay về phía bé trai, tựa hồ không để ý bùn trên tay bé trai.
Tịch Lục ngẩn người, nhìn đứa bé trai kia, đó là cậu sao?
Y như con khỉ, vừa xấu vừa bẩn, Tịch Lục nghĩ như vậy.
Lại nhìn thấy bé trai thấp thỏm nhìn nhìn bé gái, cuối cùng vươn tay nắm tay cô bé, cậu nhỏ giọng nói: “Hồng Á, thật ra mình muốn chơi bùn một mình cơ.”
Ôn Hồng Á như là không có nghe thấy lời cậu, vẫn cứ kéo cậu từ bên cạnh vào trong đám người.
Thì ra là người như vậy sao? Khác với Giang Ninh, cô bé muốn giúp đỡ người khác là phát ra từ nội tâm, có lẽ ở trong cái nhìn của người khác Giang Ninh là vua trẻ con, nhưng cô bé tên là Hồng Á này, lại là tồn tại tất cả trẻ con đều thích.
Một đám trẻ con đang chơi trốn tìm, Giang Ninh thua, làm quỷ.
Tịch Lục nhìn thấy mình nho nhỏ trốn ở bên cạnh cổng khu tập thể, nhìn ra bên ngoài, sợ là người đầu tiên bị bắt, sau đó cậu nghe thấy có người chạy tới, sợ tới mức lập tức chạy vào bên trong, lại gặp Trần Giới từ bên ngoài trốn vào, Trần Giới nhìn cậu một cái, sau đó nói: “Chúng ta trốn vào bên trong đi.”
Mình gật gật đầu, đi theo sau Trần Giới, hai người trốn cùng một chỗ.
“A, các cậu cũng trốn ở đây à.” Ôn Hồng Á thò đầu ra nói.
Trần Giới gật gật đầu, che Tịch Lục ở sau người, trong đám trẻ con này hình như mình là đứa thấp bé nhất, mà Trần Giới rất cao, là đứa cao nhất trong đám trẻ con, muốn bảo vệ Tịch Lục như là chuyện đương nhiên.
“Tớ biết các cậu ở trong này!” Tiếng Giang Ninh từ bên ngoài truyền tới.
Ôn Hồng Á đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “A, Giang Ninh tới, như vậy, tớ chạy trước, lúc cậu ấy đuổi theo tớ, các cậu lại đi trốn là được rồi.”
Trần Giới há mồm tựa hồ muốn ngăn cản cô bé.
Lại nhìn thấy Ôn Hồng Á đã chạy ra rồi.
Tịch Lục nhìn bóng lưng nho nhỏ của cô bé, sau đó bị Giang Ninh đuổi kịp, kéo bím tóc của cô bé lại, cô bé nhếch miệng cười, cũng không có bởi vì bị bắt mà cảm thấy chán nản.
Trong lòng Tịch Lục đột nhiên lộp bộp một cái, có cái gì đó đột nhiên từ ngực tràn ra, làm cho cậu rất đau.
Nụ cười này…
Ở đâu? Ở đâu? Rốt cuộc đi đâu rồi?
Tịch Lục giãy giụa từ trên giường dậy, ký túc xá tối om, chỉ có Hồ Nghị giường đối diện còn đang lạch tà lạch tạch chơi game, cậu ta nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Cậu dậy rồi à? Vừa rồi cậu sao vậy? Lúc mình chơi game, nghe thấy cậu đang khóc.”
Tịch Lục ngây ngẩn cả người, vươn tay sờ soạng mặt mình một chút, mới phát hiện một mảnh ướt át.
Cậu ngồi dậy, nhìn đồng hồ sáu giờ mười bảy, cậu lại không ngủ được nữa, gắng gượng ngồi thẫn thờ ở trên giường, cho đến tám giờ mới bò dậy.
“Này, Tịch Lục, cậu không sao chứ?” Hồ Nghị chơi game xong chuẩn bị ngủ bù, không yên lòng nhìn Tịch Lục nói.
Tịch Lục gật gật đầu, cầm khăn lau mặt mình nói: “Cậu đi ngủ sớm một chút đi, nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng thức đêm nữa, không tốt cho cơ thể.”
Hồ Nghị lập tức dùng chăn che kín đầu mình, nói: “Ờ ờ ờ, mình biết rồi, y chang mẹ mình, không nói với cậu nữa.”
Tịch Lục cười cười, chỉ là nụ cười cũng không có chạm tới đáy mắt.
Cô bé kia đi đâu rồi?
Cậu cảm thấy ngực bí không ra được hơi, rất đau, làm cho cậu đặt tay ở ngực xoa, nhưng hoàn toàn không có cách nào làm cho đau đớn giảm bớt mảy may.
Cậu làm việc khác phân tán sự chú ý của mình, suy nghĩ về Trần Giới, trái tim cuối cùng miễn cưỡng không có đau đớn như vậy nữa.
Sau khi Chân Tần rời giường, nhìn thấy Tịch Lục cầm quần áo đóng kịch ngồi ở trên giường ngẩn người, cậu ta nhìn hai cái, sau khi rửa mặt xong lại qua đây, phát hiện Tịch Lục vẫn duy trì bộ dáng vừa rồi.
Cậu ta vươn tay vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Sao vậy? Chuẩn bị xong, đi đại học X đi.”
Tịch Lục phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu, thay quần áo xong.
Sáng sớm anh Âu đã gọi phóng viên tới để đặc biệt quay chụp Tịch Lục biểu diễn kịch nói lần này, tìm cách có một chút đề tài về Tịch Lục, hoặc là có một góc ở trên mặt báo.
Coi như là lăng-xê cho bộ phim điện ảnh mới trước đó.
Tịch Lục cùng Chân Tần còn có Kris ngồi ở ghế sau xe, Chân Tần cười tủm tỉm cầm điện thoại gọi cho Trương Giai, nói xong lời tâm tình ngọt ngào, khi cậu ta nói ra một câu vô cùng ghê tởm, cho rằng Tịch Lục sẽ giống là mọi khi nói móc cậu ta, lại phát hiện Tịch Lục đang ngây ngốc nhìn lòng bàn tay mình, lại đang ngẩn người.
Điều này làm cho cậu ta có chút lo lắng.
Cậu ta cúp điện thoại của Trương Giai, lớn tiếng nói ở bên tai Tịch Lục: “Ông làm sao vậy? Tôi thấy hôm nay trông ông như thế nào cũng không có tinh thần lắm? Có phải là bởi vì rất khẩn trương hay không? Không thích hợp mà, rõ ràng chỉ là một vở kịch nhỏ, tôi thấy ông bình thường quay phim chụp ảnh cũng không có như vậy mà?”
Tịch Lục nhìn cậu ta, ánh mắt có chút mờ mịt, cậu nói: “Chân Tần, hôm qua tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy một việc, nghĩ tới một người, nhưng đối với người đó tôi hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại tôi rất không thoải mái, vừa nghĩ đến người đó tôi sẽ cảm thấy cả người rất khó chịu.”
Chân Tần ngây ngẩn cả người, cậu ta nói: “A, như vậy à, chỉ bởi vì một giấc mơ à.”
Tịch Lục gật gật đầu.
Chân Tần vỗ vỗ vai cậu, nói: “Tạm thời đừng nghĩ những thứ này nữa, ông cứ nghĩ qua ngày hôm nay thật tốt là được, về phần người nọ, về sau nhất định sẽ nhớ đến.”
Tịch Lục quay đầu, không nói gì.
Kris ngồi ở bên cạnh, bên tai đeo tai nghe, nhìn cậu một cái, dời tầm mắt.
…
Đến cổng đại học X, lại nhìn thấy đám học sinh sáng sớm đã chắn ở cổng, Chân Tần cùng Tịch Lục xuống xe, liền có fan tràn lên.
Bởi vì hoạt động quan hệ hữu nghị lần này là công khai, hấp dẫn không ít người đến từ các nơi trong cả nước, rất nhiều người đều là đặc biệt hâm mộ Chân Tần Tịch Lục mà đến.
Đương nhiên nam sinh cũng có không ít, chỉ là vì tới gặp Kris một lần.
Lúc Kris xuống xe, nhìn thoáng qua Tịch Lục vẫn có chút uể oải không phấn chấn, nói: “Hôm nay có rất nhiều người là đặc biệt vì các cậu mà đến, cho nên đừng làm cho bọn họ thất vọng.”
Tịch Lục ngẩn người, cuối cùng gật gật đầu, đứng dậy cùng đi xuống xe với Chân Tần.
Kris nói không sai, hiện tại cậu cần chuyên tâm lên Trần Giới và kịch nói, những chuyện không cần thiết chờ sau này hãy nói đi.
Cậu dựa theo giao hẹn với xã trưởng đi phòng học bình thường xã kịch nói hoạt động, cậu vừa đi vào, xã trưởng liền lập tức nhào tới, nói với cậu: “Tịch Lục, trời ạ, ngày hôm qua Trần Giới đi tham gia biểu diễn, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.”
Tịch Lục sửng sốt, hỏi: “Biểu diễn gì?”
“Chính là trên tỉnh không phải là có cử người đến tham quan sao? Trường học liền cử đội cổ động đi biểu diễn cho bọn họ, vừa rồi gọi điện thoại cho Trần Giới, cô ấy nói cô ấy bây giờ còn đang trên xe.”
Tịch Lục nhíu mày, nói: “Vậy diễn kịch khi nào thì bắt đầu?”
Xã trưởng trả lời: “Hai rưỡi chiều.”
Tịch Lục nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn mười giờ, còn có hơn bốn giờ, cậu nói: “Vậy chúng ta tiếp tục tập luyện trước, sắp xếp đạo cụ, Trần Giới sẽ đi về, em tin tưởng cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.