Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 134

Đại Ôn

03/02/2017

“Tớ nói nè, hôm nay dầu gì cũng là sinh nhật của Trần Giới, chẳng lẽ chúng ta cứ qua một ngày này nhám chán như vậy sao?” Giang Ninh bám trên xà đơn, hướng về phía nhóm bạn chơi đang tụ tập đứng ở bên dưới, đề nghị.

Đại Mao hay chảy nước mũi thường đi theo sau Giang Ninh “khụt” một cái, nói: ” Giang Ninh, không nhàm chán mà, bọn mình không phải đã nói, lát nữa đi nhà Trần Giới cùng nhau ăn bánh ngọt sao?”

Giang Ninh nhìn thoáng qua Trần Giới, lúc chạm phải tầm mắt cô bé, nhếch môi cười lên, nói: “Vậy không phải giống như những ngươi khác sao? Đây chính là sinh nhật của Trần Giới, hôm nay trời lại nóng như vậy, chúng ta cùng đi đập chứa nước bơi đi, bờ đập chứa nước không phải thường có cá cua gì gì đó, chúng ta bắt một chút tặng cho Trần Giới đi.”

Nghe thấy đề nghị của Giang Ninh, mấy đứa trẻ nói luôn: “Được đó, tớ cũng muốn đi bơi, nhưng mẹ tớ mãi chẳng cho tớ đi bể bơi, tớ muốn đi bơi.”

“Tớ cũng đi tớ cũng đi!” Đại Mao trước giờ đều là Giang Ninh nói cái gì thì là cái đấy, lập tức om sòm hùa theo cậu ta.

Ôn Hồng Á nhìn thoáng qua Tịch Lục ngồi ngẩn người ở bên cạnh, vươn tay vỗ vỗ cậu, nói: “Tịch Lục, cậu đi bơi không? Cậu bơi không phải rất tốt sao?”

Tịch Lục phục hồi lại tinh thần, đối mắt Ôn Hồng Á, nhìn nhìn phần lớn người xung quanh đều nói muốn đi, bèn gật đầu nói: “Các cậu đều đi, thì tớ cũng đi.”

Ôn Hồng Á cười lên, quay đầu nói với Giang Ninh nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Trần Giới nhíu mày, gương mặt xinh xắn tinh xảo ở trong một đám trẻ con thoạt nhìn cực kỳ bắt mắt, hơn nữa lại khá im lặng nhu thuận, thật sự là làm người ta thích, cô bé nói: “Cô bên cạnh đã từng nói, chỗ đập chứa nước không an toàn, chúng ta chơi ở chỗ này là được rồi, không nên đi.”

Giang Ninh lại gần, nói: “Trần Giới, chúng ta cũng không đi chỗ sâu, chỉ là chơi ở gần bờ, không có gì, hơn nữa, chỗ đập chứa nước có rất nhiều trẻ con đều bơi ở đó đó, không thiếu chúng ta.”

“Đúng vậy, Trần Giới đi đi, đi đi mà.”

“Đúng đó, mọi người đều nói muốn đi, Trần Giới cho dù cậu không bơi, ở trên bờ xem không phải là được rồi.”

Trần Giới đứng tại chỗ trầm mặc một lúc, trên gương mặt xinh xắn tràn đầy rối rắm phảng phất như trong lòng đang đấu tranh mãnh liệt, cuối cùng cô bé cũng thỏa hiệp nói: “Thế các cậu tuyệt đối không thể đi chỗ nước sâu.”

“Được ha, đi, như vậy chúng ta cùng đi.” Giang Ninh cười rộ lên, thật ra cậu ta có tính toán nhỏ nhặt, cậu ta mua quà tặng cho Trần Giới, nhưng là thường thấy trong TV có các loại tình tiết “niềm vui bất ngờ” gì gì đó, cậu ta bèn nghĩ đến lúc mình đang bơi bơi bơi, sau đó nâng quà tặng mang theo bên mình lên, tặng cho Trần Giới.

Giang Ninh là nghĩ như vậy.

Bèn dẫn một đám trẻ con đi đập chứa nước, chỉ là hiếm thấy hôm nay trẻ con đến vầy nước trừ bọn họ ra thì không có người khác, bọn họ cũng không để ở trong lòng.

Một số đứa chơi như điên, đã sớm chởi quần áo cộc, thoáng cái chạy vào trong nước, hắt nước vào nhau, chơi vui vẻ biết bao.

Tịch Lục không muốn xuống nước, cho dù là Ôn Hồng Á ở bên cạnh gọi cậu, cậu nhìn thấy nước có chút vẩn đục, là không có tâm tình muốn đi xuống, đứng ở bên bờ cùng Trần Giới, cậu ngồi ở đó cúi đầu nhấc cục đá, xem con cua nhỏ bò ngang ở bên dưới.

Trần Giới cúi người xuống, Tịch Lục ngẩng đầu, hai người nhìn đối phương một cái, Tịch Lục ngượng ngùng cười cười với Trần Giới, Trần Giới nói: “Vì sao cậu không thích chơi cùng tớ?”

Tịch Lục sờ sờ ót, nói: “Không phải, tớ thích chơi cùng cậu và các cậu, cơ mà các cậu không cảm thấy bùn cũng rất thú vị sao?”

Trần Giới cười rộ lên, nói: “Tịch Lục, cậu thật là kỳ quái.”

Tịch Lục nhìn mặt Trần Giới, xinh đẹp trắng nõn, mặc dù chỉ là trẻ con, cũng đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, cậu ngây ngốc trả lời: “Trần Giới, cậu thật là xinh đẹp.” Sau khi nói xong, cậu lại thấy xấu hổ, cúi đầu tiếp tục nhấc cục đá xem cua, để che dấu khuôn mặt đỏ ửng của mình.

Trần Giới ngồi xổm xuống, song song với Tịch Lục.

Bên kia, Giang Ninh cùng Ôn Hồng Á dẫn đầu bơi đến chỗ nước sâu, ba đứa còn lại lúc đầu còn không dám, sau đó dần dần lớn mật, liền từng đứa từng đứa vượt lên trước, như là đang thi đấu, một đứa bơi nhanh hơn một đứa.

Dù sao cũng là trẻ con, Giang Ninh đã sớm quên béng chuyện quà tặng rồi, chỉ chăm chăm bơi thoải mái ở trong nước, cũng không chú ý đến tình huống chung quanh.

Cậu ta cảm thấy hôm nay nước mát vô cùng, làm cho tâm tình vốn hơi nôn nóng đột nhiên lạnh xuống.

Cậu ta vừa bơi vừa đề nghị: “Chúng ta thi đấu đi, ai bơi đến tảng đá bên kia trước, hôm nay sẽ ăn nhiều hơn một phần bánh ngọt thế nào?”

Nghe tiếng phụ họa của mấy người phía sau, Ôn Hồng Á nhìn nhìn tảng đá Giang Ninh chỉ, nhíu khuôn mặt ướt ơi là ướt lại, nói: “Chỗ đó xa quá.”

Giang Ninh nói: “Không có gì, hai người chúng ta bơi lội vốn cũng nhanh, bọn họ nhất định thua.”

Ôn Hồng Á gật gật đầu, rồi cùng Giang Ninh bơi về phía trước.

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Giới ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của bọn Giang Ninh, lại phát hiện bên bờ đâu còn có bóng người của bọn họ, cô bé sửng sốt, vội vàng, chạy đến chỗ nước cạn, gọi: “Hồng Á… Hồng Á… Giang Ninh… Giang Ninh… Các cậu ở đâu thế?”

Gọi đi gọi lại mấy tiếng, cũng không thấy có người trả lời.

Tịch Lục đứng ở bên cạnh, vươn tay, chỉ vào mấy chấm đen xa xa, nói: “Trần Giới, đó có phải là bọn họ hay không?”

Trần Giới nhìn nhìn, thở phào nhẹ nhõm.



“A! Chúng ta đến rồi, thật tốt quá!” Giang Ninh ôm lấy tảng đá lớn kia, lớn tiếng nói.

Ôn Hồng Á cười đến tít mắt lại, hai người ở bên cạnh chờ những người khác, đợi một tí, Triệu Tinh liền bơi tới, theo sát phía sau cậu ta là Trương Hạo Hào, duy chỉ có bóng dáng Đại Mao là không thấy.

Giang Ninh nói: “Đại Mao đâu?”

Triệu Tinh nói: “Vừa rồi còn ở phía sau mà, phỏng chừng sắp tới rồi, Giang Ninh cậu cũng không phải không biết Đại Mao bơi lội là chậm nhất.”

Giang Ninh gật gật đầu, mấy đứa lại đợi ở chỗ đó năm sáu phút.

Ôn Hồng Á thoạt nhìn có chút sốt ruột, cô bé nói: “Đã lâu như vậy rồi, đừng xảy ra chuyện gì nhé, chúng ta đi qua tìm cậu ấy một chút đi.”

Trong lòng Giang Ninh cũng có chút thấp thỏm, mấy đứa trẻ liền hoảng hốt trở về đường cũ, chẳng qua là phóng tầm mắt nhìn xung quanh lại hoàn toàn không phát hiện bóng người Đại Mao.

Hốc mắt Ôn Hồng Á lập tức đỏ lên, nói: “Đại Mao không thấy rồi, có phải cậu ấy chết đuối rồi hay không?”

Giang Ninh cắn môi, trả lời: “Làm sao có thể chứ? Đại Mao tuy rằng bơi chậm, nhưng kỹ năng bơi cũng không tồi, Triệu Tinh cậu về trên bờ một chuyến trước, xem thử Đại Mao có phải đi tìm Trần Giới Tịch Lục rồi hay không, tớ, Hồng Á, Hạo Hào ở đây tìm Đại Mao.”

Triệu Tinh cùng Trương Hạo Hào đã sớm luống cuống tay chân, Triệu Tinh gật gật đầu, vội vội vàng vàng bơi quay về.

Giang Ninh nói với bọn Ôn Hồng Á: “Chúng ta tìm khắp nơi một chút.”

Nước mắt Ôn Hồng Á đã bắt đầu chảy xuống, cô bé vừa bơi vừa gật đầu, Trương Hạo Hào tuy nói đáp ứng, lại không ngừng bơi về phía bờ.

Trong lòng Giang Ninh cũng nôn nóng, cậu ta vừa bơi vừa tự nói với mình sẽ không có chuyện gì, cũng không có chú ý đến thế nước càng ngày càng xiết.

Triệu Tinh vội vội vàng vàng bơi về, nhìn thấy Trần Giới cùng Tịch Lục, cảm xúc lập tức liền không nhịn được, cậu ta khóc lớn hỏi: “Đại Mao, các cậu nhìn thấy Đại Mao không?”

Trần Giới sửng sốt, bước nhanh chạy lên, hỏi: “Đại Mao làm sao?”

Triệu Tinh nghẹn ngào khóc nói: “Bọn… bọn… tớ bơi được một nửa… không tìm thấy cậu ấy… cậu ấy …”

Tịch Lục cùng Trần Giới đều hoảng sợ, Triệu Tinh sợ tới mức chân đã bắt đầu phát run, Trần Giới run run giọng dò hỏi: “Những người khác đâu?”

Triệu Tinh nói: “Bọn họ còn đang tìm Đại Mao…” Cảm xúc của cậu ta dần dần bắt đầu sụp đổ, “Làm thế nào… nếu không tìm được Đại Mao thì làm thế nào…”



“Đại Mao cậu ấy chết rồi sao?”

Trần Giới cúi đầu nhìn nhìn dưới chân, cô bé còn nhớ vừa rồi ngồi cùng Tịch Lục ở chỗ này, nước còn chưa tràn lên, mà bây giờ cũng đã đến bắp chân cô bé, không kịp nghĩ nhiều, cơ thể Trần Giới bắt đầu run rẩy, cô bé không biết phải làm sao.

Mà Tịch Lục ở bên cạnh đã bước nhanh chạy ra, Trần Giới ở phía sau hô to: “Tịch Lục, cậu làm cái gì?”

Tịch Lục không đáp lại cô bé, đã vùi đầu vào trong nước.

Trần Giới quay đầu, hô Triệu Tinh: “Mau đi gọi người lớn tới đây.” Cô bé vừa nói xong, cùng đâm vào trong nước như Tịch Lục.

Triệu Tinh bởi vì bơi dùng không ít sức lực, cộng thêm hoảng sợ, lúc bò từ dưới đất dậy, ngay cả đi đường cũng không có cách nào đi vững, cậu ta vừa đi vừa bắt đầu khóc không kìm nén được.

Giang Ninh đang bơi, dần dần cảm giác được nước tựa hồ trở nên hơi xiết, thể lực cũng bắt đầu giảm xuống, cậu ta nhìn thấy Ôn Hồng Á, bèn bơi qua, nói: “Chúng ta lên bờ trước đi, nói không chừng Đại Mao đã lên rồi.”

Ôn Hồng Á đỏ mắt gật gật đầu.

Lúc hai người muốn đi tìm Trương Hạo Hào cùng nhau trở về, lại phát hiện Trương Hạo Hào cũng không thấy bóng người.

Nước mắt Ôn Hồng Á bắt đầu chảy ào ào, nói: “Giang Ninh, Hạo Hào, cũng không thấy người rồi, làm thế nào? Làm thế nào đây?”

Giang Ninh cũng luống cuống, nhìn xung quanh, lại nhìn thấy Trương Hạo Hào đang giãy dụa trên mặt nước, cậu ta hô lớn: “Hồng Á, cậu ấy ở chỗ đó.”

Hai người xông tới, mỗi người lôi kéo một bên Trương Hạo Hào.

Mặt Trương Hạo Hào đã trắng bệch, lúc nhìn thấy Giang Ninh và Ôn Hồng Á ý thức cũng dần dần mơ hồ, vô luận là Giang Ninh nói cái gì cậu ta cũng không nghe được.

Hốc mắt Giang Ninh cũng bắt đầu đỏ lên, Ôn Hồng Á vừa khóc vừa kéo tay Trương Hạo Hào bơi về phía trước.

Chỉ là thế nước càng ngày càng chảy xiết, chỉ là một người bơi cũng đã rất khó khăn rồi, huống chi còn mang theo một người khác.

Giang Ninh hô hấp dồn dập, cậu ta cảm giác thân thể hai chân giống như là đã rót đầy chì.

Mặt Trương Hạo Hào chôn ở trong nước, nhắm chặt mắt, giống như là bình yên đi vào giấc ngủ, bên tai là tiếng khóc của Ôn Hồng Á, cô bé nói: “Giang Ninh, Hạo Hào, cậu ấy không động đậy rồi.”

Tiếng nước chảy vang vọng bên tai, sự sợ hãi thổi quét lòng người, đã phân không rõ trên mặt rốt cuộc là nước mắt hay là nước sông.

Giang Ninh nhắm mắt lại, thở sâu một hơi, nói với Ôn Hồng Á: “Tớ muốn về trên bờ.”

Nói xong, cậu ta buông tay đang kéo Trương Hạo Hào ra.

Sức lực Ôn Hồng Á hoàn toàn không kéo được Trương Hạo Hào, Trương Hạo Hào cứ như vậy chìm dần dần xuống nước, Ôn Hồng Á khóc lớn: “Giang Ninh, Giang Ninh…”

Giang Ninh đã bơi xa rồi.

Ôn Hồng Á ở tại chỗ hoảng hốt thất thố nhìn chỗ Trương Hạo Hào chìm xuống, cô bé thất thanh khóc rống, nước mưa tiền vào trong miệng cô bé, cô bé sinh bơi về phía trước chỉ bằng dục vọng cầu sinh.

Trên trời có nước mưa rơi xuống đánh vào trên thân người, Tịch Lục nheo mắt lại, mặc cho bọt nước đánh qua mặt, cậu nhìn thấy Ôn Hồng Á đang giãy dụa ở trong nước.

Cậu vọt tới, kéo ống tay áo Ôn Hồng Á.

Mặt Ôn Hồng Á trắng bệch, lúc nhìn thấy Tịch Lục, ánh mắt hơi sáng lên, sức lực trong thân thể dần dần biến mất, cô bé mở mắt ra, cô bé biết Tịch Lục căn bản là không kéo được cô bé, giống như cô bé không kéo được Trương Hạo Hào.

Trong lồng ngực cô bé đã tràn đầy nước, hiện tại cô bé chỉ có cảm giác được sự đau đớn.

Trần Giới từ đằng xa bơi tới, kéo tay Ôn Hồng Á, nhìn nhìn xung quanh, nói với Tịch Lục: “Chúng ta mau đến chỗ tảng đá kia, ôm lấy tảng đá.”

Hai người đồng tâm hiệp lực kéo Ôn Hồng Á đến cạnh tảng đá, ôm chặt lấy tảng đá.

Ngón tay Ôn Hồng Á lạnh ngắt, môi tím bầm.

Trần Giới nỗ lực kề đầu lên tảng đá, lớn tiếng nói: “Hồng Á, cậu kiên trì một chút, tớ đã bảo Triệu Tinh…” Cô bé nuốt một ngụm nước lớn, ho khan dữ dội, “Cậu ấy sẽ tìm người… người tới cứu chúng ta …”

Tịch Lục không nói gì, chỉ là vẫn luôn kéo tay Ôn Hồng Á thật chặt, thân thể dựa vào tảng đá cố gắng hết sức đặt cô bé lên tảng đá, không để cho cô bé trượt xuống.

Ôn Hồng Á hé mắt, nhìn Trần Giới, đôi môi run rẩy không ngừng , hốc mắt cô bé đã sớm chảy không ra nước mắt rồi, cả mặt trắng như trét lên một tầng một tầng vôi.

Sự lo âu kinh hoảng, xói mòn theo thời gian càng ngày càng nhiều, ngay cả Trần Giới luôn luôn tỉnh táo khi nhìn thấy cơ thể Ôn Hồng Á dần dần chìm xuống, nước mắt chảy ào ào ra, cô bé cùng Tịch Lục chia ra lôi kéo tay áo Ôn Hồng Á, lớn tiếng hô: “Hồng Á, chịu đựng đi, chờ thêm một chút nữa, tớ nhìn thấy bóng người bọn họ rồi.”

Tịch Lục ở bên cạnh nước mắt chảy suốt, nhưng không có gào khóc, cậu hít hít mũi, gào to bên tai Ôn Hồng Á: “Hồng Á, cậu ôm chặt lấy tảng đá đi.”

Có lẽ con người vào thời điểm sắp chết, sẽ đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, Ôn Hồng Á nghe thấy tất cả lời hai người Tịch Lục và Trần Giới nói, cô bé cảm thấy mình thoải mái ở trong nước, giống như là một con cá, cô khàn khàn giọng nói: “… Đại Mao… Hạo Hào… đều không thấy rồi… Bọn họ giống như tớ… đều sẽ chết…”

Trần Giới khóc lớn nói: “Sẽ không, Hồng Á, cậu kiên trì, Đại Mao cùng Hạo Hào đã đi về rồi, cậu cũng phải trở về.”

Ôn Hồng Á cười cười, cô bé nói: “… Làm sao… có thể… Hạo Hào đã chìm xuống… rồi…”

Cô bé cong khóe miệng, nói: “Tớ à… thích… thích… nhất… hai người Trần Trần. . . Trần Giới… còn có Tịch Lục… các cậu …” Mắt Ôn Hồng Á nhắm lại.

Tịch Lục ở bên cạnh bắt đầu nói lảm nhảm, cậu nói: “Hồng Á, lập tức, bọn họ lập tức tới ngay, đến lúc đó chúng ta trở lại trên bờ, sẽ có thể nhìn thấy Đại Mao cùng Hạo Hào, bọn họ có lẽ đã bơi về rồi, sau khi chúng ta trở về, mọi người lại đi nhà Trần Giới ăn bánh ngọt, cùng nhau qua sinh nhật…”

Nước mắt Trần Giới rơi vào trong nước, không biết rốt cuộc là mưa hay là nước mắt, tựa hồ cả con sông đều là nước mắt đổ thành.

Ôn Hồng Á từ trước tới nay đều là người sáng sủa, ngay cả cuối cùng cũng là cười, tay cô bé đã rơi từ trên tảng đá xuống, sau đó nước từ cằm tràn đầy đến hai má tràn qua mũi, đến cuối cùng chôn vùi hai mắt đã đóng lại.

“Đừng mà! Đừng mà!” Trần Giới khàn khàn giọng, vươn tay túm Ôn Hồng Á.

Tịch Lục run run tay, lôi kéo.

Trong lòng bàn tay giữ chặt, chờ một chút nữa, chờ một chút nữa, lập tức sẽ có người tới ngay.

Ai cũng biết, quần áo nắm trong lòng bàn tay đã từ từ giảm bớt, đầu Ôn Hồng Á đã chìm vào trong nước, cho đến tay hai người cũng không lôi kéo được nữa.

Trần Giới thất thanh khóc rống.

Tịch Lục ngây ngốc nhìn chỗ Ôn Hồng Á chìm xuống, qua vài giây, không hề chùn bước vùi đầu đi xuống, Trần Giới khàn cả giọng hô to: “Tịch Lục, cậu đừng đi xuống.”

Tịch Lục lại như là hoàn toàn không nghe được tiếng Trần Giới.

Trên mặt nước yên tĩnh, chỉ còn lại Trần Giới cùng cơn mưa xối xả và nước sông, cô bé nhìn thấy bóng đen nơi xa, tựa hồ có con thuyền xông tới bên này, chỉ là thời gian mất quá lâu rồi.

Ngay cả Trần Giới kỹ năng bơi không tệ cuối cùng sức lực cũng không còn.

Tay cô bé từ trên tàng đá từ từ trượt xuống, nước tràn lên xoang mũi cô, lúc tràn vào đáy nước, cô bé nhìn thấy Tịch Lục từ trong nước vọt ra, cô bé vươn tay về phía cậu, “Cứu… cứu… tớ… mau cứu tớ…”

Nước đã tràn qua đỉnh đầu.

Trần Giới chìm vào nước, trong nháy mắt ngừng dãy dụa, cô bé phảng phất cảm thấy mình như hòa làm một thể với nước, cứ chết đi như vậy đi, cô bé mở mắt ra, nhìn nước màu xanh lam, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Tịch Lục ra sức bơi về phía bên này.



Cậu vươn tay về phía mình, phảng phất như muốn kéo cô bé.

Chỉ là ý thức đã dần dần bắt đầu mơ hồ.



“Nghe nói không? Đập chứa nước bên kia có mấy đứa bé lúc nghịch nước gặp nạn, chết ba đứa.”

“A, ba đứa? Đã bao nhiêu tuổi?”

“Hình như đều mười tuổi, quả thực là nghiệp chướng, bố mẹ của những đứa bé đó, phỏng chừng sẽ đau lòng chết mất, đứa con tốt đẹp nuôi lâu như vậy, cứ như vậy mà mất.”

“Trời ơi.”



Lúc Tịch Lục mở mắt, cậu nhìn thấy xung quanh toàn màu trắng, sau khi Lục Quyên Quyên nhìn thấy cậu mở mắt, vốn hốc mắt đã đỏ, lập tức lại tràn nước mắt ra, ôm chầm lấy Tịch Lục, Tịch Nam Phương râu ria lởm chởm đứng trước cửa sổ nhìn thấy Tịch Lục, trên khuôn mặt tiều tụy lộ ra một chút vui mừng, chuyển biến thành phẫn nộ, ông nói với Tịch Lục: “Mày không mọc lỗ tai sao? Tao và mẹ mày không phải đã nói không cho chúng mày đi đập chứa nước sao? Xem xem mày, thiếu chút nữa cũng mất mạng… Hai ngày nay mẹ mày ngày ngày khóc ở chỗ này, mày… mày…” Tịch Nam Phương nói, trong hốc mắt tràn đầy chất lỏng trong suốt, ông quay đầu, không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng bây giờ của ông.

Tịch Nam Phương như vậy là Tịch Lục chưa từng gặp.

Tịch Lục nghẹn ngào một cái, sau đó chôn ở trên vai Lục Quyên Quyên, yên lặng chảy nước mắt.

Lục Quyên Quyên khóc nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, mẹ lo lắng chết mất.”

Sau khi bác sĩ kiếm tra cho Tịch Lục, nói không có chuyện gì, may mà đội ngũ cứu viện tới kịp thời, bằng không ấy à… Ông ta lắc lắc đầu, nói sẽ giống như mấy đứa bé kia…

Ông ta nói như vậy, làm cho nước mắt Lục Quyên Quyên lại chảy xuống lần nữa.

Tịch Lục sửng sốt, đỏ mắt quay đầu vội vội vàng vàng hỏi: “Mẹ, Trần Giới đâu? Hồng Á đâu? Giang Ninh? Đại Mao? Hạo Hào? Triệu Tinh? Bọn họ đâu?”

Lục Quyên Quyên kéo tay Tịch Lục, hồi lâu không biết nói gì, mãi đến sau đó, bà khẽ nói: “Trần Giới, Giang Ninh, Triệu Tinh bọn họ đều đã tỉnh rồi.”

Tịch Lục vui vẻ trong lòng, lúc đang muốn cao hứng, lại phát hiện Lục Quyên Quyên quên nói tên những người khác.

Cậu nói: “Mẹ, sao mẹ chưa nói Hồng Á Đại Mao Hạo Hào vậy?”

Lục Quyên Quyên lập tức lại ôm lấy Tịch Lục, khóc lên.

Đều là đứa nhỏ mình nhìn lớn lên, đều mất đi như vậy, ai sẽ không khó chịu? Cho dù là may mắn cũng không phải là con của mình gặp phải bất trắc, nhưng sự nôn nóng bất an bi thương khổ sở trong lòng lại hoàn toàn không có giảm bớt.

Tịch Lục vẫn chỉ là đứa bé, một chốc không biết rõ ràng ý Lục Quyên Quyên, liền ngây ngốc nhìn Lục Quyên Quyên khóc, Tịch Nam Phương đứng ở phía trước cửa sổ run rẩy bờ vai.

Tiếng thở dài của bác sĩ cùng y tá ở bên cạnh không ngừng vang lên.



Lúc Tịch Lục biết tin tức Ôn Hồng Á cùng Trương Hạo Hào, Đại Mao gặp nạn, đã là ngày thứ năm sau khi xuất viện, Lục Quyên Quyên không có nói trước cho Tịch Lục để chuẩn bị, Tịch Lục thừa dịp Lục Quyên Quyên không chú ý, từ trong nhà vụng trộm chạy ra ngoài, cậu đứng trước cửa nhà Ôn Hồng Á, gõ cửa, lại nhìn thấy mẹ Ôn Hồng Á từ trong khe cửa lộ ra một chút mặt.

Tịch Lục ngẩn người, hỏi: “Cô ạ, cháu đến tìm Ôn Hồng Á.”

Mẹ Ôn Hồng Á cười cười, nói: “Nào nào, Tịch Lục à, vào đi.”

Sau khi Tịch Lục đi vào, phát hiện trong nhà u ám, cậu hơi sợ hãi, hỏi: “Cô ơi, Hồng Á đâu ạ?”

Cô cười nói: “Hồng Á à… Không biết đi ra ngoài chơi từ lúc nào rồi… Cô cũng không biết, chắc sẽ trở lại rất nhanh thôi.”

Tịch Lục gật gật đầu, trong lòng rất cao hứng, Hồng Á cũng không có chuyện gì.

Ánh đèn rất tối, không thấy rõ trong phòng lắm, thừa dịp lúc cô đi phòng bếp, Tịch Lục bật đèn lên, cậu ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy trên bàn trà, toàn bộ đều là ảnh chụp, toàn bộ ảnh chụp đều không trọn vẹn, Tịch Lục đã từng xem những tấm ảnh này, những chỗ thiếu mất toàn bộ đều là chỗ có hình Ôn Hồng Á.

Cậu mở to hai mắt, quay đầu nhìn thấy bức ảnh gia đình lớn nhất trên mặt tường kia, chỗ Ôn Hồng Á đứng giống như bị người xé rách mất.

Cậu lui về sau một bước, vấp ngã xuống đất, nghe thấy tiếng lách ca lách cách truyền đến từ trong phòng bếp, tiếng bước chân của cô của càng ngày càng gần, cậu hoảng sợ xoay người, kéo cửa ra bỏ chạy.

Cậu không biết chạy bao lâu.

Nước mắt của cậu rải đầy khuôn mặt, vừa chạy vừa xoa mắt, cậu bất tri bất giác đi đến cửa nhà Triệu Tinh, nhìn thấy bố mẹ Triệu Tinh đang chuyển nhà, mà Triệu Tinh đứng ở bên cạnh, ngây ngốc nhìn.

Tịch Lục xông tới, gọi Triệu Tinh: “Triệu Tinh, Triệu Tinh, cậu nhìn thấy bọn Ôn Hồng Á, Đại Mao, Hạo Hào không?”

Triệu Tinh quay đầu, nhìn thấy Tịch Lục, lúc ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn thấy cậu, chợt trợn to, sau đó nằm sấp trên đất, khóc to xé gan xé phổi nói: “Tịch Lục! ! !”

Tiếng này, tiếng khóc này làm cho trái tim vẫn luôn căng thẳng của Tịch Lục lập tức đột nhiên tan vỡ, giống như là cậu vẫn tự nói với mình, mọi người đều bình an, mọi người đều còn ở đây, chỉ là tận mắt nhìn thấy đó…

Nhưng cũng không phải như vậy.

Ngón tay lạnh lẽo cùng thân thể từ từ chìm xuống, phảng phất như hòa thành một thể với dòng nước.

Cậu ôm đầu, lớn tiếng gào thét quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng kêu rên.

“Mau cứu tớ… Mau cứu tớ… Ai tới mau cứu tớ…” Một tiếng một tiếng cầu cứu kia, tiếng kêu to một lần lại một lần ở bên tai.

Xé toạc đầu của cậu.



“Tịch Lục! Tịch Lục! Cậu mở mắt nhìn tớ!”

Tịch Lục khẽ mở mắt ra, nhìn thấy mặt Trần Giới gần trong gang tấc, toàn thân cô ướt đẫm, từng hơi từng hơi truyền cho mình, trong hốc mắt không ngừng tràn ra nước mắt, rơi vào trên mặt Tịch Lục.

Tịch Lục ngẩn người, vươn tay, sờ sờ mặt Trần Giới, khàn khàn giọng nói: “Đừng khóc, tớ ở đây.”

Trần Giới ngẩn người, cúi đầu, chôn ở trên người Tịch Lục, thấp giọng nức nở, dần dần trở thành gào khóc, phảng phất trong cả trung tâm bơi lội đều tràn đầy tiếng khóc của cô.

Những năm này, tất cả bi thống tích tụ dưới đáy lòng, đều dường như muốn được phóng thích vào hôm nay.

Những người đó, vẫn sống trong đau khổ, giày vò.

Trần Giới phải, Giang Ninh bởi vì tự trách xấu hổ mà bị ác mộng tra tấn phải, Tịch Lục cố ý quên đoạn ký ức này cũng vậy.



Tác giả có lời muốn nói: phù, tôi mới phát hiện thiết lập thời gian chương mới sai lầm, ngại quá, này chương nói rõ ràng =-= sự việc trước kia, tuy rằng đây đều là chuyện trước khi trùng sinh, nhưng cũng là nguyên nhân nữ chính vẫn khá nặng nề, tôi giải thích rõ tôi không thoải mái phù

Mỗ: mọi người có thấy mỗ thay đổi cách xưng hô không, để sau này beta lại mỗ sẽ thống nhất một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook