Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh
Chương 89
Đại Ôn
03/02/2017
Đeo tất cả đồ đã chuẩn bị xong lên, Tịch Lục lấy cớ muốn tới
trường học làm quen trước một chút nói với Tịch Nam Phương Lục Quyên
Quyên, nhìn bóng lưng Tịch Lục đi xa.
Lục Quyên Quyên thở dài lặng lẽ một câu, “Thật là con trai lớn không giữ được mà, khi còn nhỏ, rõ ràng nói thích mẹ nhất, bây giờ phỏng chừng đã sớm quên rồi, aiz.”
Tịch Nam Phương ôm bả vai Lục Quyên Quyên, hất mặt lên, nói: “Thằng bé cũng trưởng thành rồi, muốn làm cái gì chúng ta cứ để cho nó đi làm đi, Quyên Quyên nếu tịch mịch mà nói, không sao, Quyên Quyên, em còn có anh.”
Lục Quyên Quyên yên lặng nhìn Tịch Nam Phương một cái, vào phòng đấu địa chủ rồi.
Tịch Nam Phương: “…”
Có cái gì còn đau lòng hơn so với người mẹ nhìn thấy con trai mình chạy về phía một người phụ nữ khác không?
Đương nhiên có, nói thí dụ như, người cha nhìn thấy cải thìa mình cực cực khổ khổ nuôi lớn trắng nõn bị lợn ủi.
Tịch Lục ngồi ở trên xe lửa, võ trang đầy đủ, mang theo mũ lưỡi trai đồng thời lại đệm thêm kính râm màu đen, mặc quần áo màu trầm, cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cậu tựa vào ghế tựa phía sau lưng, nhìn phong cảnh bên ngoài, lúc chuẩn bị chờ tự nhiên đi vào giấc ngủ, một đôi tình nhân đối diện bắt đầu tán tỉnh ve vãn nhau.
“Đừng động, đối diện có người đấy ~” nữ sinh đeo một cái kính râm cực to, trông không phải xinh đẹp lắm, trang điểm gì đó trái lại không tệ, hờn • dỗi nhìn bạn trai bên cạnh mình, sau đó nói.
Mặc dù là nói như vậy, nhưng là cái tay kia cũng không ngăn đối phương, chỉ là ngoài miệng một không ngừng nói: “Đừng mà, đừng mà, xấu hổ lắm.”
Bạn trai của cô nàng có một khuôn mặt vuông, lại còn hơi béo, sau đó ngước mắt lên nhìn thoáng qua Tịch Lục, nhỏ giọng đến gần bên tai nữ sinh nói: “Không sao đâu, người kia sẽ không nhìn, để cho anh sờ một chút nha.”
Nữ sinh nũng nịu trả lời: “Đừng như vậy, ầm ĩ đến người khác thì làm thế nào?”
Tay bạn trai không biết thò đến nơi nào rồi, đoán chừng là đưa tới trên đùi đang mặc váy siêu ngắn của nữ sinh kia, sờ soạng vài cái, sau đó nữ sinh liền kêu lên một tiếng khe khẽ.
Sau khi kêu lên, đặc biệt làm ra vẻ chôn đầu ở trên vai bạn trai, nói: “Đều tại anh, xấu hổ chết người, người ta nhất định nghe thấy được.”
Bạn trai vươn tay ôm chặt bả vai nữ sinh kia, nói: “Nghe đã nghe thấy rồi, thì thế nào, còn không cho người khác ân ái sao.”
Nữ sinh ngước mắt lên, dùng loại ánh mắt tựa như hờn tựa như dỗi nhìn bạn trai của mình một cái, rúc vào trong lòng bạn trai như chim sẻ rúc vào người, sau đó hai người tiếp tục nói chuyện vô cùng ngọt ngào phát ngấy lại mang theo màu sắc.
“Cái gì, hôm nay sao em mặc màu đỏ? Anh cảm thấy em mặc màu đen đẹp mà.”
“Ừm ~ người ta không có khả năng mặc màu đen mãi nha, hơn nữa màu đỏ cũng không tệ, chờ tí nữa cho anh xem.”
“Nha nha nha, được á…” Tiếng cười không có ý tốt của bạn trai, làm cho nữ sinh vươn tay nện cho đầu vai hắn ta một cái.
Tịch Lục vốn đang buồn ngủ toàn bộ đều bị đôi tình nhân nhỏ này làm cho không còn, đến cuối cùng khi cậu không thể nhịn được nữa, ngước mắt lên nhìn thoáng qua đôi tình nhân kia.
Nữ sinh ngượng ngùng cười với Tịch Lục một cái.
Bên nam thì là càng thêm ôm chặt nữ sinh vào ngực mình, hất hất lỗ mũi về phía Tịch Lục.
Tịch Lục: “…” Mẹ kiếp, đưa cho tao tao cũng không thèm.
Vốn là muốn cảnh cáo đối phương một chút, không nghĩ tới ngược lại bị đối phương cho rằng mình hâm mộ ghen tỵ.
Người đàn ông trung niên ngồi ở bên cạnh Tịch Lục mang chụp mắt ngủ suốt, còn đang ngủ, Tịch Lục hoàn toàn không biết rốt cuộc là ông ta làm thế nào còn có thể an nhiên đi vào giấc ngủ ở trong loại tạp âm này.
Đương nhiên sự thật chứng minh, người này cũng không có ngủ, bởi vì lúc mấy người bọn họ xuống xe, người đàn ông kia đen mặt mắng đôi tình nhân đối diện kia một câu: “Ầm ĩ con mẹ mày, y như chưa từng thấy đàn bà, vội vã như thế sao không trực tiếp đi thuê phòng.” Sau khi nói xong, người đàn ông nhanh chóng xuống xe luôn, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai rời đi.
Đôi tình nhân kia hồi lâu mới phản ứng kịp.
Nữ đỏ mặt lên, sau đó liền chôn ở trên người bạn trai khóc.
Bạn trai nhìn thoáng qua Tịch Lục, sau đó cũng đỏ mặt, cả giận nói: “Anh đuổi theo lão, xem anh không trừng trị lão một trận.”
Tịch Lục yên lặng nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó xuống xe, trong lòng cho ông chú bên cạnh kia một like.
Quá CMN cơ trí .
…
Tịch Lục ngựa không ngừng vó đi về phía nhà Trần Giới, đương nhiên cậu chắc chắn sẽ không trực tiếp đi lên, bằng không nếu Trần Mãnh biết được, còn không đánh mình đến tàn phế .
Dụ dỗ thiếu nữ, Tịch Lục run lên, tội danh này cậu cũng không gánh nổi.
Tịch Lục lôi kéo vali, đứng ở đầu ngõ quen thuộc, quỷ thần xui khiến đi đến chỗ ở trước đây của mình, cậu ngẩng đầu nhìn thấy ban công, bên trên treo quần áo đàn ông, váy phụ nữ, còn có quần áo trẻ con, đại khái hộ gia đình mới ở đây là một đôi vợ chồng trẻ tuổi đi.
Tịch Lục nghĩ, năm đó, Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương còn có mình cũng là như vậy nhỉ.
Cậu đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn.
Ngoài cửa bà thím ló đầu ra, nhìn thấy Tịch Lục mang theo mũ lại thêm kính đen đứng ở nơi đó, chỉ nhìn chằm chằm vào một căn hộ, hết sức khả nghi, không biết có phải là kẻ trộm tới nơi này dò đường trước hay không?
Bà thím quát Tịch Lục: “Này, người nào, đứng ở đó làm cái gì?”
Tịch Lục bị tiếng quát làm cho giật mình một cái, nhìn thấy bà thím, sau đó lập tức biết mình bị trở thành người khả nghi gì đó rồi, sau đó lôi kéo vali chột dạ chạy đi.
Bà thím nhìn bóng lưng Tịch Lục đi xa, gật gật đầu, mình nghĩ quả nhiên không sai, may mắn mình phát hiện sớm.
Sau khi Tịch Lục đi đến chỗ cách mấy chục mét, quay đầu lại nhìn một cái, sau đó thở dài một hơi, đi tới phương hướng nhà Trần Giới.
Đến khu tập thể, cậu đặt vali hành lí xuống đất, mình ngồi ở bên trên, chờ Trần Giới chuẩn bị xong liên lạc với mình.
Mấy bác gái đi ngang qua giọng rất lớn, tựa hồ đang thảo luận cái gì ——
“Tôi nói nè, ở thành phố của chúng ta vậy mà có thể ra được một ngôi sao, thật không thể tin được.”
“Bà là nói thằng bé tên là Tịch Lục kia sao?”
“Ờ, chẳng lẽ còn có người khác sao?”
Tịch Lục ngước mắt lên nhìn thấy mặt hai bác gái kia, cậu ngẩn người, một người trong đó không phải là thím Trần trước đây thường bảo cậu đi bệnh viện khám bệnh uống thuốc sao?
“Nhớ ngày đó, tôi cảm thấy đứa bé kia đầu có bệnh, tuy rằng đẹp, nhưng là rất hay làm một số việc kỳ quái, chỉ là không nghĩ tới trong nháy mắt, thằng bé này đã trở thành ngôi sao lớn rồi, trở thành niềm kiêu ngạo của thành phố A chúng ta.”
“Ha ha, đúng đó, chẳng qua thằng bé đó đi thành phố D rồi, sau này cũng sẽ không trở lại đâu, loại thành thị nhỏ như chúng ta, quả nhiên vẫn là đô thị lớn tốt hơn?”
“Cái này cũng không hẳn, tôi là nhìn đứa bé kia lớn lên, đứa nhỏ này nhớ tình cũ, sau này nhất định sẽ trở lại.” Thím Trần nói.
Tịch Lục hai mắt lưng tròng nhìn bóng lưng thím Trần.
Thím à, tuy rằng thím hay nói con nên uống thuốc, nhưng là con không nghĩ tới vậy mà thím thích con như vậy, thím yên tâm, con nhất định sẽ trở lại, tuy rằng bây giờ con đã ở thành phố A.
Bây giờ cậu vẫn không có cách nào gọi các bà lại, thím Trần biết nhất định sẽ làm cho càng nhiều người biết, đến lúc đó vậy thì không phải là chuyện có thể dễ dàng đi rồi.
Tịch Lục vừa nghĩ đến hình ảnh kia liền có chút đau đầu, vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình.
Tiếng đàn ông thô cuồng từ đầu miệng cống lớn màu đỏ bên kia truyền đến ——
“Trần Giới, thật không cần bố đưa con sao? Đại học đó, con tự đi một mình có thể chứ? Bố không ngại phiền toái, nếu không thì bây giờ con đợi bố, bố cùng đi với con.” Giọng nói to tướng của Trần Mãnh vang lên, ông kéo va li, đi ra trước.
Tịch Lục sửng sốt, vội vàng kéo va li núp ở bên cạnh.
Lộ ra nửa khuôn mặt len lén thăm dò tình huống.
“Không sao đâu, bố yên tâm đi.” Tiếng Trần Giới từ bên kia truyền đến, Tịch Lục vội vàng không ngừng nhìn về phía bên kia.
Chỉ là, một thời gian ngắn không gặp, Trần Mãnh tựa hồ hơi phát tướng rồi, vốn là lưng hùm vai gấu, hiện tại càng thêm phát triển theo chiều ngang, làm cho cả người ông hoàn toàn che khuất Trần Giới, từ hướng này của Tịch Lục chỉ có thể nhìn thấy cẳng chân của Trần Giới lộ ra thon dài xinh đẹp.
Tịch Lục hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tác giả có lời muốn nói: =-= Trần Mãnh đừng cản tình nhân nhỏ gặp mặt!
Lục Quyên Quyên thở dài lặng lẽ một câu, “Thật là con trai lớn không giữ được mà, khi còn nhỏ, rõ ràng nói thích mẹ nhất, bây giờ phỏng chừng đã sớm quên rồi, aiz.”
Tịch Nam Phương ôm bả vai Lục Quyên Quyên, hất mặt lên, nói: “Thằng bé cũng trưởng thành rồi, muốn làm cái gì chúng ta cứ để cho nó đi làm đi, Quyên Quyên nếu tịch mịch mà nói, không sao, Quyên Quyên, em còn có anh.”
Lục Quyên Quyên yên lặng nhìn Tịch Nam Phương một cái, vào phòng đấu địa chủ rồi.
Tịch Nam Phương: “…”
Có cái gì còn đau lòng hơn so với người mẹ nhìn thấy con trai mình chạy về phía một người phụ nữ khác không?
Đương nhiên có, nói thí dụ như, người cha nhìn thấy cải thìa mình cực cực khổ khổ nuôi lớn trắng nõn bị lợn ủi.
Tịch Lục ngồi ở trên xe lửa, võ trang đầy đủ, mang theo mũ lưỡi trai đồng thời lại đệm thêm kính râm màu đen, mặc quần áo màu trầm, cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cậu tựa vào ghế tựa phía sau lưng, nhìn phong cảnh bên ngoài, lúc chuẩn bị chờ tự nhiên đi vào giấc ngủ, một đôi tình nhân đối diện bắt đầu tán tỉnh ve vãn nhau.
“Đừng động, đối diện có người đấy ~” nữ sinh đeo một cái kính râm cực to, trông không phải xinh đẹp lắm, trang điểm gì đó trái lại không tệ, hờn • dỗi nhìn bạn trai bên cạnh mình, sau đó nói.
Mặc dù là nói như vậy, nhưng là cái tay kia cũng không ngăn đối phương, chỉ là ngoài miệng một không ngừng nói: “Đừng mà, đừng mà, xấu hổ lắm.”
Bạn trai của cô nàng có một khuôn mặt vuông, lại còn hơi béo, sau đó ngước mắt lên nhìn thoáng qua Tịch Lục, nhỏ giọng đến gần bên tai nữ sinh nói: “Không sao đâu, người kia sẽ không nhìn, để cho anh sờ một chút nha.”
Nữ sinh nũng nịu trả lời: “Đừng như vậy, ầm ĩ đến người khác thì làm thế nào?”
Tay bạn trai không biết thò đến nơi nào rồi, đoán chừng là đưa tới trên đùi đang mặc váy siêu ngắn của nữ sinh kia, sờ soạng vài cái, sau đó nữ sinh liền kêu lên một tiếng khe khẽ.
Sau khi kêu lên, đặc biệt làm ra vẻ chôn đầu ở trên vai bạn trai, nói: “Đều tại anh, xấu hổ chết người, người ta nhất định nghe thấy được.”
Bạn trai vươn tay ôm chặt bả vai nữ sinh kia, nói: “Nghe đã nghe thấy rồi, thì thế nào, còn không cho người khác ân ái sao.”
Nữ sinh ngước mắt lên, dùng loại ánh mắt tựa như hờn tựa như dỗi nhìn bạn trai của mình một cái, rúc vào trong lòng bạn trai như chim sẻ rúc vào người, sau đó hai người tiếp tục nói chuyện vô cùng ngọt ngào phát ngấy lại mang theo màu sắc.
“Cái gì, hôm nay sao em mặc màu đỏ? Anh cảm thấy em mặc màu đen đẹp mà.”
“Ừm ~ người ta không có khả năng mặc màu đen mãi nha, hơn nữa màu đỏ cũng không tệ, chờ tí nữa cho anh xem.”
“Nha nha nha, được á…” Tiếng cười không có ý tốt của bạn trai, làm cho nữ sinh vươn tay nện cho đầu vai hắn ta một cái.
Tịch Lục vốn đang buồn ngủ toàn bộ đều bị đôi tình nhân nhỏ này làm cho không còn, đến cuối cùng khi cậu không thể nhịn được nữa, ngước mắt lên nhìn thoáng qua đôi tình nhân kia.
Nữ sinh ngượng ngùng cười với Tịch Lục một cái.
Bên nam thì là càng thêm ôm chặt nữ sinh vào ngực mình, hất hất lỗ mũi về phía Tịch Lục.
Tịch Lục: “…” Mẹ kiếp, đưa cho tao tao cũng không thèm.
Vốn là muốn cảnh cáo đối phương một chút, không nghĩ tới ngược lại bị đối phương cho rằng mình hâm mộ ghen tỵ.
Người đàn ông trung niên ngồi ở bên cạnh Tịch Lục mang chụp mắt ngủ suốt, còn đang ngủ, Tịch Lục hoàn toàn không biết rốt cuộc là ông ta làm thế nào còn có thể an nhiên đi vào giấc ngủ ở trong loại tạp âm này.
Đương nhiên sự thật chứng minh, người này cũng không có ngủ, bởi vì lúc mấy người bọn họ xuống xe, người đàn ông kia đen mặt mắng đôi tình nhân đối diện kia một câu: “Ầm ĩ con mẹ mày, y như chưa từng thấy đàn bà, vội vã như thế sao không trực tiếp đi thuê phòng.” Sau khi nói xong, người đàn ông nhanh chóng xuống xe luôn, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai rời đi.
Đôi tình nhân kia hồi lâu mới phản ứng kịp.
Nữ đỏ mặt lên, sau đó liền chôn ở trên người bạn trai khóc.
Bạn trai nhìn thoáng qua Tịch Lục, sau đó cũng đỏ mặt, cả giận nói: “Anh đuổi theo lão, xem anh không trừng trị lão một trận.”
Tịch Lục yên lặng nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó xuống xe, trong lòng cho ông chú bên cạnh kia một like.
Quá CMN cơ trí .
…
Tịch Lục ngựa không ngừng vó đi về phía nhà Trần Giới, đương nhiên cậu chắc chắn sẽ không trực tiếp đi lên, bằng không nếu Trần Mãnh biết được, còn không đánh mình đến tàn phế .
Dụ dỗ thiếu nữ, Tịch Lục run lên, tội danh này cậu cũng không gánh nổi.
Tịch Lục lôi kéo vali, đứng ở đầu ngõ quen thuộc, quỷ thần xui khiến đi đến chỗ ở trước đây của mình, cậu ngẩng đầu nhìn thấy ban công, bên trên treo quần áo đàn ông, váy phụ nữ, còn có quần áo trẻ con, đại khái hộ gia đình mới ở đây là một đôi vợ chồng trẻ tuổi đi.
Tịch Lục nghĩ, năm đó, Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương còn có mình cũng là như vậy nhỉ.
Cậu đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn.
Ngoài cửa bà thím ló đầu ra, nhìn thấy Tịch Lục mang theo mũ lại thêm kính đen đứng ở nơi đó, chỉ nhìn chằm chằm vào một căn hộ, hết sức khả nghi, không biết có phải là kẻ trộm tới nơi này dò đường trước hay không?
Bà thím quát Tịch Lục: “Này, người nào, đứng ở đó làm cái gì?”
Tịch Lục bị tiếng quát làm cho giật mình một cái, nhìn thấy bà thím, sau đó lập tức biết mình bị trở thành người khả nghi gì đó rồi, sau đó lôi kéo vali chột dạ chạy đi.
Bà thím nhìn bóng lưng Tịch Lục đi xa, gật gật đầu, mình nghĩ quả nhiên không sai, may mắn mình phát hiện sớm.
Sau khi Tịch Lục đi đến chỗ cách mấy chục mét, quay đầu lại nhìn một cái, sau đó thở dài một hơi, đi tới phương hướng nhà Trần Giới.
Đến khu tập thể, cậu đặt vali hành lí xuống đất, mình ngồi ở bên trên, chờ Trần Giới chuẩn bị xong liên lạc với mình.
Mấy bác gái đi ngang qua giọng rất lớn, tựa hồ đang thảo luận cái gì ——
“Tôi nói nè, ở thành phố của chúng ta vậy mà có thể ra được một ngôi sao, thật không thể tin được.”
“Bà là nói thằng bé tên là Tịch Lục kia sao?”
“Ờ, chẳng lẽ còn có người khác sao?”
Tịch Lục ngước mắt lên nhìn thấy mặt hai bác gái kia, cậu ngẩn người, một người trong đó không phải là thím Trần trước đây thường bảo cậu đi bệnh viện khám bệnh uống thuốc sao?
“Nhớ ngày đó, tôi cảm thấy đứa bé kia đầu có bệnh, tuy rằng đẹp, nhưng là rất hay làm một số việc kỳ quái, chỉ là không nghĩ tới trong nháy mắt, thằng bé này đã trở thành ngôi sao lớn rồi, trở thành niềm kiêu ngạo của thành phố A chúng ta.”
“Ha ha, đúng đó, chẳng qua thằng bé đó đi thành phố D rồi, sau này cũng sẽ không trở lại đâu, loại thành thị nhỏ như chúng ta, quả nhiên vẫn là đô thị lớn tốt hơn?”
“Cái này cũng không hẳn, tôi là nhìn đứa bé kia lớn lên, đứa nhỏ này nhớ tình cũ, sau này nhất định sẽ trở lại.” Thím Trần nói.
Tịch Lục hai mắt lưng tròng nhìn bóng lưng thím Trần.
Thím à, tuy rằng thím hay nói con nên uống thuốc, nhưng là con không nghĩ tới vậy mà thím thích con như vậy, thím yên tâm, con nhất định sẽ trở lại, tuy rằng bây giờ con đã ở thành phố A.
Bây giờ cậu vẫn không có cách nào gọi các bà lại, thím Trần biết nhất định sẽ làm cho càng nhiều người biết, đến lúc đó vậy thì không phải là chuyện có thể dễ dàng đi rồi.
Tịch Lục vừa nghĩ đến hình ảnh kia liền có chút đau đầu, vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình.
Tiếng đàn ông thô cuồng từ đầu miệng cống lớn màu đỏ bên kia truyền đến ——
“Trần Giới, thật không cần bố đưa con sao? Đại học đó, con tự đi một mình có thể chứ? Bố không ngại phiền toái, nếu không thì bây giờ con đợi bố, bố cùng đi với con.” Giọng nói to tướng của Trần Mãnh vang lên, ông kéo va li, đi ra trước.
Tịch Lục sửng sốt, vội vàng kéo va li núp ở bên cạnh.
Lộ ra nửa khuôn mặt len lén thăm dò tình huống.
“Không sao đâu, bố yên tâm đi.” Tiếng Trần Giới từ bên kia truyền đến, Tịch Lục vội vàng không ngừng nhìn về phía bên kia.
Chỉ là, một thời gian ngắn không gặp, Trần Mãnh tựa hồ hơi phát tướng rồi, vốn là lưng hùm vai gấu, hiện tại càng thêm phát triển theo chiều ngang, làm cho cả người ông hoàn toàn che khuất Trần Giới, từ hướng này của Tịch Lục chỉ có thể nhìn thấy cẳng chân của Trần Giới lộ ra thon dài xinh đẹp.
Tịch Lục hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tác giả có lời muốn nói: =-= Trần Mãnh đừng cản tình nhân nhỏ gặp mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.