Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 117

Thời Vi Nguyệt Thượng

02/09/2021

-----"Văn Mặc Huyền dừng bước, nhàn nhạt nói một câu: "Cười nữa, ta hôn ngươi liền đó.""

Văn Mặc Huyền hơi sượng mặt, thấy Cố Lưu Tích nghiêm túc nhìn mình, nàng ra bộ nịnh nọt gọi: "Tích nhi."

Cố Lưu Tích cau mày: "Lúc đo ngươi bị thương nghiêm trọng, Nhược Quân có kê thuốc cho, tại sao ngươi không uống? Còn gạt ta nói Nhược Quân chỉ kêu từ từ điều dưỡng?"

Văn Mặc Huyền ỉu xìu xuống, rầu rĩ nói: "Là ta không tốt, chẳng qua là thuốc của Nhược Quân... Ngươi biết mà, quả thực có chút nuốt không trôi. Tuy ta cũng không sợ uống thuốc, nhưng đã uống nhiều năm như vậy nên cuối cùng vẫn là không thích cho lắm. Rốt cuộc đã có thể không cần uống thuốc, nên ta không muốn uống nữa."

Cố Lưu Tích nghe nàng nói bằng giọng buồn rầu, nhớ tới chuyện mỗi bữa nàng đều phải uống bát thuốc đắng ngắt, lập tức đau lòng không thôi.

Chẳng qua khi ánh mắt rơi vào trên mặt Văn Mặc Huyền, đã thấy nàng đang vụng trộm nhìn mình. Thấy mình nhìn sang thì không thậm thụt thu mắt về. Cố Lưu Tích lập tức rõ ràng, tức giận không thôi, nhịn không được mà tới nhéo nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nắm chắc ta thương ngươi đúng không?"

Văn Mặc Huyền có chút vô tội nhìn nàng: "Không có, thuốc kia thật sự rất khó uống mà."

Cố Lưu Tích thật sự hết cách với bộ dạng nàng như thế. Trừng nàng cả buổi, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Ta vừa mới thăm dò, thương thế của ngươi còn chưa tốt hẳn, trở về vẫn phải uống thuốc."

Văn Mặc Huyền muốn mở miệng, Cố Lưu Tích liền lườm nàng một cái: "Tối hôm qua ngươi khó chịu, ngươi tưởng ta không biết hả?"

Thấy Văn Mặc Huyền luống cuống nhìn mình, cuối cùng nàng cũng không đành lòng được, nói khẽ: "Ta có mua mứt hoa quả cho ngươi, thành Tây Thanh Châu có một cửa hàng, mứt ở đó rất nổi tiếng ở Thanh Châu, ăn ngon lắm. Có được không?"

Sở dĩ Văn Mặc Huyền ở đó giả vờ đáng thương, chính là sợ nàng tức giận, nay thấy nàng nói như vậy, làm sao lại không đồng ý.

Hơn nữa cảm giác được người ta đặt trong tim từng giờ từng khắc, thật sự là ấm áp cảm động vô biên. Văn Mặc Huyền đương nhiên không phải ngoại lệ.

Khóe miệng nàng mỉm lên, trầm thấp đáp một tiếng, sau đó còn xúm lại hôn khóe miệng Cố Lưu Tích một cái. Bởi vì ở nơi bất tiện, nên Văn Mặc Huyền chỉ lướt nhẹ một chút thôi.

Nàng thối lui về sau, mặt Cố Lưu Tích phút chốc đỏ lên, lén ngó quanh, nói cà lăm: "Ngươi hồ đồ... Này... Đây là ở trên đường cái đó, làm sao ngươi..."

Văn Mặc Huyền cười đến vui vẻ: "Đường cái gì chứ, loại hẻm nhỏ đến không có một bóng người này, thích hợp đùa giỡn cô nương xinh đẹp nhất đó."

"Ngươi..." Cố Lưu Tích đỏ mặt, tức muốn dậm chân, bỏ đi thẳng luôn. Thật sự không muốn để ý tới cái không biết xấu hổ người.

Văn Mặc Huyền thản nhiên đi theo sau nàng, ánh mắt đầy ý cười, nhưng miệng lại chậm rãi nói: "Tích nhi, thật ra uống thuốc xong có thể không cần ăn mứt hoa quả."

Cố Lưu Tích quay đầu nhìn Văn Mặc Huyền đang làm dáng nghiêm túc, trực giác cho biết câu sau sẽ chẳng hay ho gì. Quả nhiên, người không biết xấu hổ đó liếm liếm môi, ra vẻ chân thành nói: "Tích nhi ngọt hơn mứt quả nhiều."

"..."

"Văn Mặc Huyền, đồ vô lại nhà ngươi!"

Thấy xung quanh không có người, Cố Lưu Tích nhịn không nổi mà quậy với Văn Mặc Huyền, nhào tới thọt lét nàng. Hai người náo loạn cả đỗi. Sau khi ra khỏi em, trừ sắc mặt có hơi hồng nhuận, thì đều mang vẻ lạnh nhạt.

Hôm nay Văn Mặc Huyền cũng không định làm nhiều chuyện, chỉ đi theo Cố Lưu Tích cẩn thận quan sát địa hình và đường lối quanh Hồng Tụ Chiêu thôi. Quả nhiên, gần Hồng Tụ Chiêu có một tiệm rèn sắt.

Thợ rèn mướt mồ hôi, đang đúc một thanh thiết kiếm. Văn Mặc Huyền nhàn nhạt quan sát, từ tốn nói: "Ngươi nhớ cửa hàng không?"

Cố Lưu Tích gật đầu: "Là sản nghiệp của Liệt Diễm môn, chuyên cung cấp thiết khí cho các thế lực ở Thanh Châu."

Văn Mặc Huyền không nói gì, nhìn xa xa một hồi, khẽ nói: "Hôm nay cứ về trước đi đã."

Cố Lưu Tích đồng ý. Khi hai người trở lại, Liêu Nguyệt đã cho người chuẩn bị bữa trưa.

Văn Mặc Huyền gọi Mặc Ảnh, nhỏ giọng dặn dò hắn vài câu.

Mặc Ảnh gật đầu, xoay người rời đi rất nhanh.

Cố Lưu Tích ở bên nghe được rõ ràng, có hơi lo lắng nói: "Chiêu thức võ công của Minh U giáo cũng không đặc biệt, cứ cho là sử dụng công pháp của bọn chúng đi phục kích Lâm Đỉnh Thiên, hắn sẽ tin sao?"

Văn Mặc Huyền nhíu mày, chưa trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại nàng: "Nếu như ngươi là Lâm Đỉnh Thiên, đối với hoàn cảnh của mình hôm nay, ngươi cam tâm sao?"

Cố Lưu Tích thoáng suy tư, liền hiểu ý của Văn Mặc Huyền: "Lâu chủ Lạc Hà lâu lúc trước, hắc bạch lưỡng đạo đều khiếp sợ, hắn hôm nay, phải núp dưới cánh Minh U giáo, thậm chí phải đi chúc thọ một môn chủ hạng thứ trong giang hồ, đương nhiên không cam lòng."

"Cho nên, Nhiễm Thanh Ảnh không muốn hắn sống để khống chế thế lực còn sót lại của Lạc Hà lâu, hắn cũng không muốn bị quản chế dưới tay Nhiễm Thanh Ảnh."

Đôi mắt Cố Lưu Tích sáng rỡ: "Bởi vậy, không cần Lâm Đỉnh Thiên tin, chỉ cần hắn nghi ngờ, muốn có chứng cứ cho thấy ra tay là Minh U giáo, là đủ rồi!"

"Đúng vậy, nhưng ta hy vọng hắn thật sự tin. Chỉ có thật sự bị uy hiếp, nếm trải cảm giác bị cái chết uy hiếp, hắn mới có thể càng thêm oán hận. Ngoài chuyện muốn phá tan liên minh thế lực đó, ta càng muốn bọn chúng gà nhà đá nhau hơn. Theo ta được biết, Lâm Đỉnh Thiên đã âm thầm tụ họp thuộc hạ Lạc Hà lâu còn sót lại rồi."

"Vì sao lại có người nguyện ý thuần phục một lâu chủ thất thế lần nữa?"

Nét mặt Văn Mặc Huyền hơi trầm xuống, sau đó híp mắt gõ gõ bàn: "Mặc dù gọi là kẻ liều mạng, nhưng không ai lại thật sự cam nguyện đi tìm chết. Đều nói Lạc Hà lâu tiếp nhiệm vụ không chết không thôi, không phải thật lòng muốn, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Cái gọi là điều khiển cấp dưới, nếu không nắm được tâm bọn họ, thì phải giữ mạng của bọn họ, trái phải cũng chỉ như vậy thôi."



Cố Lưu Tích nhíu mày: "Ta hiểu. Chắc có lẽ đồn đại về Phệ hồn đan của Lạc Hà lâu là sự thật. Nhưng khống chế một cách cưỡng ép như thế, làm sao có thể lâu dài, quả thật là một nơi không nhân tính." Sau đó nhớ tới chuyện gì, nàng lại nói: "Vậy Tiêu cô nương thì sao?"

Văn Mặc Huyền cười cười: "Nàng là người thông minh, hơn nữa, có Nhược Quân ở đấy, tỷ ấy làm sao có thể để nàng bị thứ đó khống chế."

Cố Lưu Tích cũng buồn cười mà lắc đầu, sau đó lại nhíu mày tiếp: "Ngươi nói ngươi muốn hắn thật sự tin, ngươi định làm gì?"

Không có ngờ Cố Lưu Tích nhạy cảm như vậy, đã nói cả buổi rồi, nàng còn nhớ câu nói đó nữa. Văn Mặc Huyền nhìn nhìn nàng, lưỡng lự nói: "Ngày ấy ta sẽ tự mình ra tay."

"Cái gì? Nội thương của ngươi còn chưa khỏi, sao có thể động võ?!" Cố Lưu Tích nóng ruột, bật thốt lên.

"Ngươi đừng vội, ta không phải làm càn. Tuy nói còn có chút không thoải mái, nhưng ta đã có thể điều động nội lực, chỉ cần tiến hành điều tức, bốn ngày sau động võ không thành vấn đề. Lần này ngoài nhấc lên mâu thuẫn giữa hai bên, càng quan trọng là... Cho Tiêu cô nương một ân tình, công phu của Lâm Đỉnh Thiên không kém, muốn cho hắn uy hiếp, lại có thể sử dụng công phu của Minh U giáo, sợ cũng chỉ có ta."

Đôi mày của Cố Lưu Tích chưa giãn ra: "Thật sự phải đi à?"

"Tích nhi, ta chỉ đi phục kích hắn, cũng không phải tìm hắn liều mạng. Hơn nữa, dù cho ta đánh không lại hắn, không phải còn có ngươi sao? Chỉ bằng khinh công cao cường của tức phụ nhà ta, mang ta trốn chạy để khỏi chết, nhất định là không thành vấn đề. Ngươi nói đúng hay không?" Văn Mặc Huyền cầm tay của nàng, ôn nhu nói.

Bên tai Cố Lưu Tích nóng lên, lầm bầm nói: "Đừng tưởng rằng ngươi khen ta thì ta sẽ đồng ý."

Văn Mặc Huyền bật cười, trông điệu bộ nàng khó chịu như vậy, rõ ràng là đồng ý. Nhưng vẫn phải dỗ dành nhiều rồi.

Vì vậy nàng vội dịu dàng đáp: "Ừ ừ. Nhưng mà ta nói là sự thật chứ nhỉ. Luận khinh công, ta còn chưa thấy ai có thể so với ngươi đâu. Có ngươi ở bên, nhất định sẽ không để cho ta bị thương, đúng hay không? Hơn nữa ngươi cũng nên có lòng tin với thê tử của mình chứ, dù lúc trước nàng luôn ốm đau, nhưng hôm nay đã rất là lợi hại rồiđấy."

Rốt cuộc Cố Lưu Tích cũng nở nụ cười, liên tục gật đầu, sau đó lại chân thành nói: "Nếu là ám sát, đổi lại Minh U giáo ra tay, tất nhiên sẽ cố gắng giấu giếm thân phận. Nếu như quá trực tiếp, bại lộ võ công chiêu thức, thì sẽ để lại sơ hở."

Trong mắt Văn Mặc Huyền tràn đầy tán thưởng: "Ta biết, cho nên khi ép đến hiểm cảnh, theo bản năng xuất thủ bại lộ, càng làm cho người ta tin phục."

Hiện tai, hai người bên nhau như là một đời, nhưng cũng rất là ngắn ngủi. Có điều, có lẽ là mệnh đã định trước, hai người ăn ý với nhau phảng phất như từ khi sinh ra đã vậy. Dù chỉ là một ánh mắt của đối phương, một động tác theo bản năng, cũng có thể phát hiện được tâm tình và ý nghĩ của nàng. Loại cảm giác này, một Nhiễm Thanh Ảnh ở bên bốn năm, vẫn không cho được. Duyên phận quả nhiên là trời định, trốn không thoát, đoạt không được.

Thật ra thì, quá hiểu đối phương, có khi sẽ cho người ta cảm giác không thú vị. Bị người nhìn thấu cũng sẽ bất an. Nhưng hai người lại rất hưởng thụ cảm giác này. Có một người hợp ý lại săn sóc như thế ở bên cạnh, luôn cảm thấy rất dễ chịu, yên tâm. Hơn nữa càng ở chung, cảm giác yên tâm càng lớn mạnh. Mà kinh hỉ đối phương ngẫu nhiên mang đến, càng làm cho người ta thêm mê luyến.

Cặp mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Lưu Tích chằm chặp: "Tức phụ tốt, sao ngươi lại thông minh thế chứ?"

Cố Lưu Tích nhìn gương mặt tinh xảo đã lấy mặt nạ bạc xuống ghé sát vào mình, cặp mắt nhìn mình thì sáng như sao, nhìn như trêu chọc nhưng bên dưới lại nồng đậm nhu tình, làm cho tim nàng lập tức đập loạn cả lên. Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng khắp, làm sao cũng không kiềm lại được.

Thẳng đến khi người nọ sáp lại gần sát, lần nữa trộm hương cắp ngọc xong rồi, nàng mới hốt hoảng lấy lại tinh thần, xấu hổ nói: "Sao ngươi to gan quá vậy!"

Nhìn thấy bóng áo đen vừa mới đã đã quật ra lại, Cố Lưu Tích quả thực hết đỡ nổi. Ảnh Vệ đụng phải một chủ tử không biết xấu hổ như vậy, thật sự là làm khó bọn họ.

Bởi vì quyết định của Văn Mặc Huyền, mấy ngày nay Mặc Ảnh cùng Ảnh Tử đều ở đây huấn luyện Ảnh Vệ. Những năm này Tâm Tích các cơ hồ đem tất cả võ học các môn phái góp nhặt về, nếu muốn giả mạo đệ tử Minh U giáo thì rất là dễ dàng.

Về phần Văn Mặc Huyền, năm đó mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng Tô Diệp đã dạy nàng rất nhiều công pháp tinh diệu của Minh U giáo. Bởi vì là Tô Diệp dạy, mấy năm qua nàng cũng không hề bỏ dở, cộng thêm Cung Minh rất hiểu công phu của Tô Diệp, nên có thể nói công phu Minh U giáo của nàng, còn luyện chính tông hơn cả Nhiễm Thanh Ảnh. Dù sao Tô Diệp cũng là giáo chủ, người đoạt được bí tịch thì đã không có tư cách luyện rồi.

Bốn ngày này đã có Cố Lưu Tích dặn dò, Văn Mặc Huyền chỉ biết ngoan ngoãn uống thuốc Tô Nhược Quân kê cho lúc trước. Có lẽ là Tô Nhược Quân cố ý giáo huấn nàng không nghe lời, trình độ quỷ dị của thuốc, so với thuốc của Cố Lưu Tích lúc bị trúng Hàn Sát chưởng còn khủng bố hơn. Hương vị quả thật là...

Người ẩn nhẫn như Văn Mặc Huyền mà vẫn phải nhíu mày nuốt xuống, thật là làm Cố Lưu Tích đau lòng muốn chết. Thế cho nên bị tên hư hỏng nào đó thừa cơ ăn không ít đậu hũ.

Đương nhiên trên thực tế, hai người đều rất vui vẻ hưởng thụ.

Tô Nhược Quân đau lòng Văn Mặc Huyền cũng không giả, bởi vậy thuốc này hiệu quả thật sự rất tốt. Với lại có Cố Lưu Tích mỗi ngày dùng Lạc Già thập cửu bí quyết giúp Văn Mặc Huyền tẩm bổ kinh mạch, tuy chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng đã không còn trở ngại.

Mấy ngày nay, ngoại trừ bàn luận chuyện làm sao để tiến vào phòng tối dưới Hồng Tụ Chiêu, Cố Lưu Tích đều thử võ với Văn Mặc Huyền.

Nhiều năm không động võ, Cố Lưu Tích sợ nàng sẽ không quen tay quen chân. Mà trên thực tế, ngoài lần đầu, chiêu thức của nàng có chút ngập ngừng, bị Cố Lưu Tích chiếm được thượng phong. Thì từ đó trở đi, Cố Lưu Tích đều không chiếm được ưu thế lần nữa.

Khi kiếm chiêu mà nàng vẫn luôn thấy kiêu ngạo nhất bị Văn Mặc Huyền phá giải, Cố Lưu Tích không thể không thừa nhận, có vài người, quả nhiên là được trời ưu ái. Nhiều năm không có luyện công, chỉ mới qua mấy ngày mà đã đạt được mức độ đó, quả thực là nghịch thiên.

Văn Mặc Huyền múa ra một chiêu kiếm, tay nhả ra ám kình, kiếm phút chốc thẳng tắp bắn vào trên bàn đá cách đó hơn hai trượng. Vỏ kiếm còn chẳng nhúc nhích chút nào, có thể thấy mức độ khống chế sức mạnh khủng bố đến cỡ nào.

Thấy Cố Lưu Tích như vậy, Văn Mặc Huyền lau mồ hôi cho nàng, khẽ cười nói: "Ta cũng không lợi hại như ngươi nghĩ đâu. Mặc dù đã gần bốn năm ta không động nội lực, nhưng lại không hề bỏ bê võ nghệ. Những chiêu thức này, lúc cơ thể ta còn không có kém đến tình trạng kia, ta đều luyện tập mỗi ngày đấy. Nhưng một năm này, sức khỏe ngày càng kém, ta cũng vẫn kêu nhóm Mặc Ảnh thực hiện cho ta xem. Lúc ngươi tìm được ta, ta bệnh nặng hơn, nên mới không có sức đi cân nhắc những thứ này."

Cố Lưu Tích nghe nàng nói, nhớ tới cái ngươi đi dường còn không vững kia, càng đau lòng lợi hại hơn. Người bình thường chịu đựng hành hạ như nàng, có thể tiếp tục sống đã khiến người ta khâm phục rồi. Ai có thể làm được nàng đâu.

Cảm thấy cuống họng hơi đắng chát, Cố Lưu Tích miễn cưỡng cười cười: "Ai nói, dù là vậy cũng đã lợi hại lắm rồi. Trên đời này mấy ai có thể làm được đâu."

Ý thức được chủ đề đã kéo đến chỗ khiến nàng khổ sở rồi, Văn Mặc Huyền nhéo nhéo mũi nàng: "Được rồi, ngươi xem, lúc trước cho dù là ai cũng không tưởng tượng nổi ta còn có thể luyện công. Ngươi đến chưa được nửa năm, ta đã khỏe lên nhiều như vậy. Ngươi nên cười vui vẻ mới phải, đừng có cười khó coi như vậy nữa."

"... Ta cứ cười thế đấy, ngươi ghét bỏ thì thôi." Cố Lưu Tích quay đầu đi không thừa nhận mình đang đau lòng.

Văn Mặc Huyền cười cười, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đôi mày khẽ động: "Lúc này, có lẽ khách khứa đã đến Liệt Diễm môn chúc thọ rồi. Tích nhi, chúng ta cũng nên đi thôi, đến chậm sợ là sẽ thất lễ."

Cố Lưu Tích trông nàng nói chuyện nhẹ nhàng hữu lễ, nhịn không được lắc đầu, thật sự là biết giả vờ giả vịt lắm.



"Ảnh Tử."

Văn Mặc Huyền nhàn nhạt gọi, một nam tử vận trang phục màu đen khom người nhảy vào trong nội viện.

"Các chủ "

"Mang người tới mai phục quanh Lạc Nhạn đình, đó là nơi cần đi qua nếu muốn đến Liệt Diễm môn. Trông chừng Lâm Đỉnh Thiên cẩn thận, khi hắn sắp sửa ra về, lập tức ra tay."

"Dạ, nhưng thưa Các chủ, vạn nhất có những người khác?"

"Dựa theo bản tính cao ngạo của Lâm Đỉnh Thiên, có lẽ hắn sẽ không giao du với những người ở Thanh Châu. Dù cho có người khác, các ngươi cũng có thể xử lý chứ nhỉ?"

"Thuộc hạ đã hiểu rồi."

Sau khi Ảnh Tử rời đi, Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích đều tự mình thay bộ quần áo vải thô. Sau khi đeo mặt nạ giả dạng xong, nhìn qua chính là một nam tử trẻ tuổi bình thường, chẳng qua là cơ thể đều hơi gầy, xa xa thoạt nhìn còn như là một tiểu tử miệng còn hôi sữa.

Hai người nhìn đối phương đều thấy khá buồn cười, quần áo bình thường, gương mặt bình thường, mà khí chất thì không cố ý che giấu tỏa ra quanh người, trông sao cũng thấy rất kỳ quặc.

Chỉnh áo lại giúp Văn Mặc Huyền, Cố Lưu Tích nhìn người đối diện gần như cao hơn mình, nàng đưa tay huơ huơ bên tay mình, vừa vui mừng lại vừa than tiếc nói: "Lúc ấy ngươi mới đến nơi này của ta, hôm nay đã cao hơn ta rồi."

Văn Mặc Huyền ngơ ra, lỗ tai cũng hơi hơi đỏ, tiếng nói có chút buồn bực: "Ta lớn hơn ngươi, vốn là nên cao hơn ngươi." Đi vài bước rồi, lại quay đầu rầu rĩ nói thêm: "Hồi xưa ta không có thấp như vậy đâu."

Cố Lưu Tích nhìn Văn Mặc Huyền gắng nhịn nghiêm mặt, mơ hồ lộ ra vẻ xấu hộ giận dỗi, nàng không nín được mà bật cười. Cười không ngừng được, đến độ Văn Mặc Huyền cổ đều đỏ hồng luôn rồi.

Văn Mặc Huyền dừng bước, nhàn nhạt nói một câu: "Cười nữa, ta hôn ngươi liền đó."

Lời này làm Cố Lưu Tích sợ đến nghẹn tiếng cười trong họng, thiếu chút nghẹn thở, vội vàng khoát tay: "Ta sai rồi, ta không cười, không dám cười nữa."

Thật là đòi mạng!

Hôm nay hai người giả trang khuôn mặt người khác, còn mặc trang phục nam tử. Nếu mà thật sự hôn nhau ở đây...

Cố Lưu Tích sợ đến rùng mình một cái, hình ảnh đó quá thảm không dám nghĩ.

Mà nàng lại cảm thấy, Văn Mặc Huyền thật sự sẽ làm vậy.

Vì vậy Cố Lưu Tích rất thức thời mà nghiêm chỉnh trở lại, đi theo phía sau, không chút nào nhìn ra được trước đó nàng đã cười đến đau bụng cả.

- ------

Tác giả có lời muốn nói:

Các chủ: cười nữa, ta liền hôn ngươi!

Thời Vi: Các chủ, không thể khi dễ nàng dâu, nhất là con dâu nuôi từ bé, người ta đều biết lịch sử đen tối của ngươi. Hơn nữa lúc trước ngươi hôn người ta, người ta còn phải cúi đầu, chậc chậc.

Lưu Tích: Đúng vậy đó, đúng vậy đó.

Các chủ: Ha ha, Tích nhi.

Lưu Tích: Ưm... Ngươi không biết xấu hổ... (*Tiếng Trung gọi là "không muốn mặt")

Các chủ: Chiều cao cũng bị mất, còn muốn mặt làm gì?!

Thời Vi:... Quá vô sỉ, ta lại không phản bác được!

Lưu Tích: nhưng ngươi đã cao lớn...

Các chủ: Ừm, cho nên thừa dịp ta không cần cúi đầu, muốn hôn ngươi nhiều hơn.

Thời Vi: Nói vậy thì đã cao lớn, liền biết xấu hổ?

Các chủ: Xẩu hổ là cái gì? Có thể hôn nàng dâu không?

Thời Vi:...

- ------

Editor có lời muốn nói: Ta-đang~~ Mình đã trở lại và sẽ năng suất như xưa~~ Ít nhất là 1 tuần 1 chương ( ̄▽ ̄)ノ

Chương này lộ rõ sự không biết xấu hổ của Các chủ luôn nha, liên tục mặt dày đòi hôn (≧∇≦)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook