Chương 122
Thời Vi Nguyệt Thượng
02/09/2021
-----"Làm phiền các hạ quan tâm, ta đã gả đi rồi. Dù có ác chút nữa, nàng cũng vẫn muốn."-----
Dưới giường của Lý Yên Nhiên là một phòng tối, bốn phía đều là vách sắt trơn bóng không có kẽ hở. Sau khi ba người nhảy vào, chợt thấy dưới chân lắc lư. Văn Mặc Huyền nhìn quanh, chỗ ba người đang đứng là một cái lồng bằng gỗ. Một lát sau bên tai vang tiếng rặc rặc nhẹ, lồng gỗ ngừng lại, Cố Lưu Tích nhỏ giọng nói: "Xuống đi, đừng đốt lửa lên."
Ảnh Tử nghe lời cất cây đốt lửa đi. Ba người ra khỏi lồng gỗ, sau đó tiếng dây xích xổn xoảng vang, lồng sắt từ từ đi lên.
Bên trong tiếng xổn xoảng áy, Văn Mặc Huyền lờ mờ nghe được động tĩnh khác, nhớ đến chuyện Cố Lưu Tích dặn dò không được đốt lửa, lại nhìn khoảng tối đen trên đầu: "Tích nhi, trong đây có nuôi thứ gì à?"
"Ừ, chung quanh nơi này đều là bướm đêm, trong mộ của Việt vương Doãn Thường cũng có thứ này, cực kỳ độc, nếu lỡ đốt lửa lên, sợ là sẽ chết thê thảm."
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Quả thật là thủ đoạn vô cùng."
"Nơi này có rất nhiều cơ quan, các ngươi đi theo sau ta, nhớ là đừng để mình đụng tới những thứ đó."
Trước lúc xuống đây thì Cố Lưu Tích đã dặn dò rồi, Văn Mặc Huyền không nhiều lời, căn dặn Ảnh Tử đi ở phía sau, còn mình thì cẩn thận đi chậm một bước sau Cố Lưu Tích.
Đi về phía trước mấy chục bước, Cố Lưu Tích ra hiệu dừng lại, nằm rạp xuống mặt đất nghe động tĩnh.
"Phòng tối chính là ở bên dưới, nhưng mà cửa vào được thiết kế rất tinh diệu, bốn lối đi đều giao nhau, nói cách khác một khi xuống dưới, thủ vệ bốn phía đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Bọn họ liên hệ với nhau đều bằng lục lạc, một khi có động tĩnh, toàn bộ phòng tối đều biết được."
Văn Mặc Huyền nhíu mày: "Ngươi từng nói phòng tối này kỳ thật chính là nhà giam dưới mặt đất, chia làm bốn phía. Theo ngươi nói, mẫu thân của Tiêu Mộng Cẩm có lẽ ở phía tây, tức là chúng ta phải đi tới từ lối phía tây. Như vậy ít nhất phải đồng thời xử lý sạch sẽ hai nhóm thủ vệ ở phía tây và phía đông, mới có thể lặng yên đi vào."
"Đúng vậy, nhưng vách tường dưới này đều trơn bóng, không thể nào mượn lực, theo khinh công của ta, muốn lặng yên tiến vào lối phía tây cũng không khó, cái khó chính là làm sao có thể đồng thời giải quyết hai nhóm đó, lại còn không để thủ vệ hai bên nam bắc phát hiện nữa."
Văn Mặc Huyền cười cười: "Tích nhi, có tin ta không?"
Cố Lưu Tích sững sờ, trong không gian mờ tối vẫn có thể thấy rõ gương mặt tinh xảo của nàng lúc này đang ngậm ý cười nhàn nhạt, ấm áp như ngọc. Nàng nhẹ gật đầu: "Tin."
"Loại thuốc kia của Nhược Quân, dược hiệu có hạn, tối đa là một canh giờ, chúng ta không thể trì hoãn nữa. Chốc nữa vách ngầm mở ra, ngươi và Ảnh Tử nhanh chóng tiến về phía tây, ta đi phía đông, trong vòng một khắc phải giải quyết xong nhóm thủ vệ ở đấy. Sau đó ta trở về tụ hợp các ngươi."
Cố Lưu Tích có hơi do dự, nhưng nghe giọng điệu chắc chắc của Văn Mặc Huyền, nhớ tới sự lợi hại của người ấy, cũng đành đáp ứng. Cẩn thận lần mò dưới đất, chạm tới chỗ hơi lồi lên.
Văn Mặc Huyền thầm đếm, khi đếm đến ba, Cố Lưu Tích lặng lẽ lật vách ngầm lên, Văn Mặc Huyền nhảy xuống trước, thân ảnh lóe lên rồi không thấy tung tích nữa.
Cố Lưu Tích khá khẩn trương nhưng lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng cũng lập tức xuống dưới. Mũi chân điểm nhẹ, giống như con bướm nhẹ lướt phóng về phía tây.
Tốc độ của nàng cực nhanh, trong nháy mắt đã điểm huyệt ngất xỉu một thủ vệ, đồng thời co người lao tới gã thủ vệ vừa mới quay đi. Chẳng qua còn chưa tới gần, người nọ đã quay đầu lại, nhìn thấy đồng bọn ngã xuống, há miệng muốn la, đồng thời đưa tay đi kéo chuông lục lạc gần người.
Cố Lưu Tích quýnh lên, nội lực ngưng tự, từ ngón giữa bắn ra một luồng khí, trực tiếp xuyên thấu cuống họng người nọ, ngăn lại tất cả động tĩnh.
Mà nàng cũng nhanh chóng phóng tới đỡ lấy thi thể, để tránh hắn ngã xuống sẽ tạo ra tiếng động. Đồng thời, tay phải nàng duỗi ra nhanh như chớp, bóp nát quả lục lạc nọ. Quá trình này không dài không ngắn, vừa bằng năm hơi.
Nhìn người đã tắt thở, Cố Lưu Tích thở dài, quay đầu lại nhìn thẳng đối diện, Văn Mặc Huyền đang dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn nàng, thủ vệ bên đó cũng đã ngã xuống.
Giờ phút này, Ảnh Tử cũng lặng lẽ nhảy xuống bên cạnh Cố Lưu Tích. Nhìn thủ vệ kia bị đâm xuyên cuống họng, trong mắt đầy kinh ngạc. Hắn đã nhìn thấy rất nhiều loại công phu, lại chưa từng thấy ai có thể ở giữa không trung điểm huyệt người, sau đó còn không mượn lực đã vút lên cao lao đi tiếp. Nhưng càng khiến hắn ngạc nhiên chính là, hắn thấy rõ, Cố Lưu Tích không có dùng ám khí đối phó với tên thủ vệ kia, mà là trực tiếp phóng nội tức ra.
Nội lực có thâm hậu cỡ nào đều phải phụ thuộc vào kinh mạch đan điền trong người, lúc đánh nhau cũng cần mượn nhờ vật dụng mới có thể phát huy hết uy lực, một khi phóng ra mà không có điểm tựa, thì khó mà khống chế ngưng kết.
Có thể ép nội tức thành một dòng bắn thẳng như hung khí như thế, cho đến giờ hắn cũng chưa từng chứng kiến. Chẳng lẽ nội lực tu vi của phu nhân đã đạt đến nhập cảnh rồi?
Cố Lưu Tích không có ngờ chiêu tức mình tung ra lúc bối rối lại làm Ảnh Tử kinh ngạc đến thế. Nàng chỉ lo lắng mà nhìn Văn Mặc Huyền, không biết nàng ấy làm sao mới có thể bình yên đến đây.
Hai lối đông tây cách nhau khá xa, muốn đến đây trước mà còn để không bị phát hiện, chính nàng cũng không làm được.
Văn Mặc Huyền dường như phát hiện được nàng sầu lo, trực tiếp cầm vạt áo nhét vào trong dây lưng, sau đó đem đuôi tóc ngậm vào miệng, dán sát vào vách sắt, lập tức trườn lên, cả người dán trên đỉnh, chân trái đạp trên vách, trong nháy mắt đã ẩn trong đỉnh phòng.
Cố Lưu Tích trợn mắt há hốc mà nhìn cơ thể mảnh khảnh của Văn Mặc Huyền dùng tư thế khó tưởng ấy để di chuyển, sau đó còn nhảy xuống trước mặt nàng mà không phát ra tiếng động nào.
Chỉnh trang lại mình, sau đó Văn Mặc Huyền thấy nàng kinh ngạc đến ngây ra, có chút buồn cười, mở to mắt, môi còn vểnh lên: "Tích nhi nhìn đến choáng luôn à?"
Cố Lưu Tích liếc nàng một cái, đi thẳng về phía trước. Người xấu xa này, rõ ràng có biện pháp mà không nói thẳng, nếu biết nàng ấy biết Bích Hổ Du Tường Công trong truyền thuyết, nàng cần gì phải lo lắng chứ?
Ảnh Tử nhìn mà buồn cười, không nhanh không chậm theo sau Văn Mặc Huyền, thiếu chút nữa đã lên tiếng, Các chủ à, ngài là tới cứu người đấy, có thể nghiêm túc đoan chính chút không.
Ba người cẩn thận đi về phía trước, ở trong này, cách mỗi vài chục trượng (1 trượng = 3,33 m) đều có người trông coi, may mắn Cố Lưu Tích rất quen thuộc nơi đây, mới tránh được rất nhiều trở ngại.
Trên đường đi, nhóm ba người đều phá hủy hết tất cả lục lạc. Phòng tối này quy mô không nhỏ, mà kết cấu đều là tường đồng vách sắt, hiệu quả cách âm không tệ. Vì thế, dù cho bị phát hiện rồi, cũng sẽ không lập tức truyền đến mật thất.
Đi qua lối ngầm, ba người đi tới chỗ giao nhau, Cố Lưu Tích lấy bức vẽ lộ tuyến của Tiêu Mộng Cẩm ra, chỉ vào đó: "Chỗ Tiêu cô nương đi vào là mật đạo cách Hồng Tụ Chiêu hai dặm về phía tây. Chỗ này có lẽ do Lạc Hà lâu quản, những nơi khác Nhiễm Thanh Ảnh sẽ không để bọn hắn biết. Như vậy nếu ta nhớ không lầm, vị trí chúng ta đang đứng chính là chỗ này."
Văn Mặc Huyền quan sát chung quanh: "Đúng vậy, theo nàng ấy nói, sau nơi này sẽ bậc thang, mà phía bên phải còn có thông gió, nơi chúng ta vừa đi qua đúng là có gió thổi qua."
Nhìn trước mắt từ từ hiện ra bậc thang, ánh mắt Văn Mặc Huyền lóe lên, sau đó nhấc chân đi vào, Cố Lưu Tích vội vàng đuổi theo: "Ta đi trước, người bị giam ở nơi này đều không đơn giản, cho nên thủ vệ đều là cao thủ số một số hai, không thua kém gì Thiên Võng cả."
Văn Mặc Huyền ngăn nàng lại: "Cơ quan ở đây sợ là trước đó ngươi cũng chưa có cơ hội lĩnh giáo, người ở bên trong càng sẽ không lưu tình với ngươi. Lúc trước ngươi đã dặn ta, ta sẽ chú ý, ngươi ngoan ngoan đi theo ta là được rồi."
"Ảnh Tử, ngươi giỏi về ẩn nấp, chớ hiện thân sớm, tìm đúng cơ hội, ta muốn một lần diệt hết."
Ảnh Tử gật đầu, lặng yên không phát ra hơi thở mà biến mất.
Cố Lưu Tích biết rõ nàng cẩn trọng, nên không tranh luận với nàng nữa, chỉ có đi sát nàng thêm một xíu nữa. Trên đường đi, nàng luôn dán mắt vào vách tường cẩn thận tìm tòi, tháo bỏ hết tất cả các thứ có thể dùng để liên hệ với bên ngoài.
Nội công của hai người đều không yếu, một đường lần mò đi tới chưa từng bị phát hiện, tiếng ồn ở bên trong cũng dần rõ ràng hơn.
Tiếng Xúc xắc va chạm, tiếng bát rượu nện trên bàn, còn kèm theo rất nhiều tiếng thét to thô kệch đoán số, có lẽ bọn thủ vệ đang uống rượu, chơi đánh cược.
Ở dưới lòng đất tối tăm không có ánh sáng mặt trời, trông coi một đám người hầu như không có khả năng chạy trốn, nếu như không kiếm chuyện tiêu khiển, sợ là sẽ phát điên mất.
Trước kia Cố Lưu Tích chưa bao giờ thấy tình cảnh này, có lẽ vì người ở phía ngoài thấy Nhiễm Thanh Ảnh đến nên đã lén truyền tin rồi.
Hai người nghe động tĩnh, bên trong có khoảng bốn người, mà lẫn trong đó còn có bốn làn hơi cực nhạt, cũng chính là bốn người có thể so với Thiên Võng mà Cố Lưu Tích nói.
Hình dung sơ qua thế cục, Văn Mặc Huyền giơ tay thủ thế, rồi nhảy ra trước tiên.
Trong thạch thất u tối, một luồng khí lạnh phóng thẳng đến bàn gỗ.
Bốn người đang đánh cược kinh hãi, nhưng phản ứng cũng không tầm thường, lập tức tản ra, rút bội đao xông lên.
Chẳng qua tốc độ của Văn Mặc Huyền nhanh hơn, lúc thân kiếm cắt vào bàn gỗ đã bắn toàn bộ bốn viên xúc xắc đi ra ngoài, bay thẳng đến chỗ bốn người. Đồng thời đá tung vò rượu về phía xà nhà, xoay người qua, trực tiếp trở tay nghiêng kiếm ngăn cản sau lưng.
Một loạt động tác làm đến trôi chảy, không có chút do dự.
Cùng lúc đó, một đạo hàn quang từ xà nhà phóng xuống, đánh nát vò rượu, bay thẳng đến chỗ Văn Mặc Huyền vừa đứng. Mà theo sát phía sau, một khóa sắt màu đen giống như độc xà, từ trong bóng đêm đánh về phía Văn Mặc Huyền vừa xoay người né một kiếm như sấm sét kia. Ngay khi chạm phải thân kiếm lập tức bị bắn ra, cổ tay cũng chấn động run lên.
Hai người hiển nhiên bắt đầu nghiêm túc hơn, người đó vừa ra tay đối phó bốn thủ vệ, lại vẫn phản ứng nhanh nhạy nhường ấy, liên tiếp ngăn được hai lần hạ sát của bọn họ.
Ánh mắt lạnh xuống, liếc mắt nhìn bốn tên thủ vệ đều trúng chiêu ngã xuống đất, hai người tấn công lần nữa.
Gian thạch thất này cũng không lớn, nam tử cầm xích sắt kia vung hết cỡ, cơ bản chặn hết đường lui của Văn Mặc Huyền. Hắn dùng dây xích, sức lực lại kinh người, sợi xích dày cỡ ba ngón tay ở trong tay hắn lại xoay vùn vụt, một mực cuốn lấy Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền dọc theo vách tường, luôn tìm cách tránh né, xích sắt theo sát phía sau cơ hồ là sượt qua người nàng nện trên tường, để lại một cái hố sâu. Cố Lưu Tích thấy hãi hùng khiếp vía, càng thấy hối hận hơn. Hai người kia sao lại xuất hiện ở đây?!
Tương Tây Tứ Quỷ không phải là chia ra canh gác bốn phía sao? Chẳng lẽ bốn người kia đều ở đây?!
Càng nghĩ càng bất an, lại khổ nỗi Văn Mặc Huyền đã dặn dò, chờ đợi hai người còn lại lên tiếng rồi hẳn ra tay. Nếu thật là bốn người kia, nàng càng không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Trong lúc xích sắt quấn quít bên tai, Văn Mặc Huyền nhanh chóng nhấc chân lên nó, nội lực dồn xuống chân, khiến nam tử kia nhất thời không cách nào rút ra được, mà một người khác ẩn nấp nãy giờ thừa cơ giơ kiếm dứt khoát đâm về phía cổ họng của Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền nhàn nhạt nhìn hắn, tay phải vung lên ép thanh kiếm ấy tới sợi xích, đồng thời rút tay trái níu sợi xích về. Trường kiếm kia bị kiếm của Văn Mặc Huyền và xích sắt ngăn chặn, căn bản không rút ra được.
Mắt thấy hai thanh kiếm chém nhau tạo ra tia lửa, bay thẳng đến chỗ nam tử cầm xích sắt.
Gặp tình hình như thế, một người cuối cùng không chịu nổi, thả người bay xuống, phóng ra Song Thứ (*), một cái hướng tới cổ Văn Mặc Huyền, một cái thì đâm thẳng hậu tâm của nàng.
(*) '双刺' – hình minh họa:
Thấy thế, nam tử nọ vốn mang thần sắc âm u lạnh lẽo mà khinh thường, lại không ngờ Văn Mặc Huyền không quan tâm tới người tấn công phía sau, tay bỗng dùng sức nhiều hơn.
Mà người cầm xích sắt cũng không có ngờ Văn Mặc Huyền liều mạng đến thế, nhất thời phản ứng chậm hơn, tay phải cầm dây xích sắt trực tiếp bị phế bỏ.
Trong tiếng hét đầy đau đớn của gã đó, Cố Lưu Tích nhịn không được nữa, lướt tới, nhanh chóng dán sát sau lưng Văn Mặc Huyền. Tay cầm kiếm cũng xẹt qua, trực tiếp bức nữ tử vừa đánh lén.
"Mặc Huyền, cẩn thận, Tương Tây Tứ Quỷ đều ở đây!"
Mà nam tử cầm trường kiếm kia cấp tốc lui về phía sau, bên hông đã đỏ tươi một màu máu. Hắn phẫn nộ liếc nhìn Cố Lưu Tích từ đâu xông ra, cặp mắt đỏ bừng.
Văn Mặc Huyền không để ý tới phản ứng của hắn, chỉ hơi cau mày, dây xích dài trong tay mãnh liệt cuốn vào bóng tối, khẽ nói: "Ra hết đi."
Trong nháy mắt, một bóng người lung linh nhẹ nhàng nhảy ra, theo dây xích dài đám tới ngực Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền khẽ nhấc tay trái, khóa sắt cuốn thành vòng tròn quấn tới tiểu cô nương không tới mười tuổi nọ, cặp mắt càng u ám.
Nhìn thấy hai nam tử lại điên cuồng công tới, Văn Mặc Huyền vung tay phải liên tục múa kiếm, áp chế hai người.
Tiểu cô nương nọ trông như không có ngờ Văn Mặc Huyền có thể xuất chiêu bằng cả hai tay. Cánh tay trái bị xích sắt đánh trúng, mắt đều đỏ lên, nhìn cảnh Văn Mặc Huyền một mình ứng phó ba người, đáng thương lên tiếng: "Tỷ tỷ, thật là hung dữ quá, vừa ra tay đã lợi hại như thế, đánh người ta đau quá à."
Quỷ Quý cùng Quỷ Thường nghe mà giật mình không thôi, Quỷ Quý bị chặt đứt tay còn cắn răng thốt: "Hóa ra là nữ tử!"
Văn Mặc Huyền khẽ liếc tiểu cô nương kia, bờ môi nhấp nhẹ. Nàng ăn mặc thế này, ngay cả Lý Yên Nhiên cũng không thể nhìn ra nàng là nữ nhi, tiểu nha đầu này mới liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Trong đầu tìm tòi tin tức của Tương Tây Tứ Quỷ, sắc mặt Văn Mặc Huyền cũng ngưng trọng hơn. Xem ra, tiểu cô nương trước mắt nhìn như vô hại, nhưng lại là sự tồn tại kinh khủng nhất.
Một canh giờ đã qua quá nửa, nếu còn dây dưa, sợ là sẽ thất bại trong gang tấc.
Nghĩ đến đây, Văn Mặc Huyền cuốn xích sắt vào tay trái, khẽ nói với với tiểu cô nương đang rươm rướm nước mắt, cũng là đứng đầu Tương Tây Tứ Quỷ - Quỷ Nương: "Thật có lỗi, ta học nghệ chưa tinh, không có đánh chết ngươi, để ngươi chịu khổ rồi. Lần sau ta sẽ cố gắng ác hơn chút nữa."
Cố Lưu Tích đang giao đấu với Quỷ Mị trong Tứ Quỷ, nghe được mà thiếu chút nữa cười ra tiếng. Người ấy luôn như thế, làm người ta nghẹn họng chết không đền mạng.
Quỷ nương nghe xong, trong con ngươi lộ ra tàn khốc, biểu cảm lại càng thêm đáng thương. Sau đó chuyển thành si mê: "Cô nương quá hung ác sẽ không gả đi được đâu. Dung mạo tỷ tỷ như thế, không thể lãng phí nha."
Nhìn vẻ si mê trong mắt nàng, Văn Mặc Huyền thấy rợn cả người, nhớ tới lời đồn Quỷ Nương si mê mỹ nhân, vô luận nam nữ, bị nàng nhìn trúng đều bị nàng biến thành thi thể, bày trong mật thất mà thưởng ngoạn, càng thêm phản cảm.
Chẳng qua nó không hiện trên mặt, nàng còn lễ độ nói: "Làm phiền các hạ quan tâm, ta đã gả đi rồi. Dù có ác chút nữa, nàng cũng vẫn muốn."
Nói rồi đưa mắt nhìn Cố Lưu Tích, sau đó bay thẳng đến tấn công Quỷ Nương.
Cố Lưu Tích thấy tận mắt, nghe tận tai cuộc đối đáp của các nàng. Một câu "ta đã gả đi rồi" như muốn thiêu đốt toàn thân nàng. Trong lòng vừa vui vẻ lại ngượng ngùng ngọt ngào, kiếm trong tay tựa hồ cảm giác được chủ nhân vui vẻ, cũng đặc biệt nhẹ nhàng linh hoạt.
Mà những người khác ở đây, bao gồm cả Ảnh Tử, đều muốn ói máu. Thái độ này quá không đoan chính rồi.
Ảnh Tử bị một câu "ta đã gả đi rồi" của Các chủ nhà mình làm thiếu chút nữa sặc cả nước miếng. Hy vọng chốc lát Các chủ sẽ không muốn ngậm miệng rồi.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Vi: Các chủ, ngươi gả đi rồi?
Các chủ: →_→
Thời Vi: Ha ha ha... Ưm... Ô ô ô...
Các chủ: Quá ồn ào, ngậm miệng! Nếu không phải ngươi lề mà lề mề, không để Tích nhi gả cho ta, tại sao ta phải khổ sở gả đi... một cách sơ sài như vậy chứ!
- ------
Editor có lời muốn nói: Mình xin khẳng định lại, mình sẽ không bỏ rơi bất cứ bộ nào hết, dù bộ đó có còn được đón nhận hay không~
Dưới giường của Lý Yên Nhiên là một phòng tối, bốn phía đều là vách sắt trơn bóng không có kẽ hở. Sau khi ba người nhảy vào, chợt thấy dưới chân lắc lư. Văn Mặc Huyền nhìn quanh, chỗ ba người đang đứng là một cái lồng bằng gỗ. Một lát sau bên tai vang tiếng rặc rặc nhẹ, lồng gỗ ngừng lại, Cố Lưu Tích nhỏ giọng nói: "Xuống đi, đừng đốt lửa lên."
Ảnh Tử nghe lời cất cây đốt lửa đi. Ba người ra khỏi lồng gỗ, sau đó tiếng dây xích xổn xoảng vang, lồng sắt từ từ đi lên.
Bên trong tiếng xổn xoảng áy, Văn Mặc Huyền lờ mờ nghe được động tĩnh khác, nhớ đến chuyện Cố Lưu Tích dặn dò không được đốt lửa, lại nhìn khoảng tối đen trên đầu: "Tích nhi, trong đây có nuôi thứ gì à?"
"Ừ, chung quanh nơi này đều là bướm đêm, trong mộ của Việt vương Doãn Thường cũng có thứ này, cực kỳ độc, nếu lỡ đốt lửa lên, sợ là sẽ chết thê thảm."
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Quả thật là thủ đoạn vô cùng."
"Nơi này có rất nhiều cơ quan, các ngươi đi theo sau ta, nhớ là đừng để mình đụng tới những thứ đó."
Trước lúc xuống đây thì Cố Lưu Tích đã dặn dò rồi, Văn Mặc Huyền không nhiều lời, căn dặn Ảnh Tử đi ở phía sau, còn mình thì cẩn thận đi chậm một bước sau Cố Lưu Tích.
Đi về phía trước mấy chục bước, Cố Lưu Tích ra hiệu dừng lại, nằm rạp xuống mặt đất nghe động tĩnh.
"Phòng tối chính là ở bên dưới, nhưng mà cửa vào được thiết kế rất tinh diệu, bốn lối đi đều giao nhau, nói cách khác một khi xuống dưới, thủ vệ bốn phía đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Bọn họ liên hệ với nhau đều bằng lục lạc, một khi có động tĩnh, toàn bộ phòng tối đều biết được."
Văn Mặc Huyền nhíu mày: "Ngươi từng nói phòng tối này kỳ thật chính là nhà giam dưới mặt đất, chia làm bốn phía. Theo ngươi nói, mẫu thân của Tiêu Mộng Cẩm có lẽ ở phía tây, tức là chúng ta phải đi tới từ lối phía tây. Như vậy ít nhất phải đồng thời xử lý sạch sẽ hai nhóm thủ vệ ở phía tây và phía đông, mới có thể lặng yên đi vào."
"Đúng vậy, nhưng vách tường dưới này đều trơn bóng, không thể nào mượn lực, theo khinh công của ta, muốn lặng yên tiến vào lối phía tây cũng không khó, cái khó chính là làm sao có thể đồng thời giải quyết hai nhóm đó, lại còn không để thủ vệ hai bên nam bắc phát hiện nữa."
Văn Mặc Huyền cười cười: "Tích nhi, có tin ta không?"
Cố Lưu Tích sững sờ, trong không gian mờ tối vẫn có thể thấy rõ gương mặt tinh xảo của nàng lúc này đang ngậm ý cười nhàn nhạt, ấm áp như ngọc. Nàng nhẹ gật đầu: "Tin."
"Loại thuốc kia của Nhược Quân, dược hiệu có hạn, tối đa là một canh giờ, chúng ta không thể trì hoãn nữa. Chốc nữa vách ngầm mở ra, ngươi và Ảnh Tử nhanh chóng tiến về phía tây, ta đi phía đông, trong vòng một khắc phải giải quyết xong nhóm thủ vệ ở đấy. Sau đó ta trở về tụ hợp các ngươi."
Cố Lưu Tích có hơi do dự, nhưng nghe giọng điệu chắc chắc của Văn Mặc Huyền, nhớ tới sự lợi hại của người ấy, cũng đành đáp ứng. Cẩn thận lần mò dưới đất, chạm tới chỗ hơi lồi lên.
Văn Mặc Huyền thầm đếm, khi đếm đến ba, Cố Lưu Tích lặng lẽ lật vách ngầm lên, Văn Mặc Huyền nhảy xuống trước, thân ảnh lóe lên rồi không thấy tung tích nữa.
Cố Lưu Tích khá khẩn trương nhưng lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng cũng lập tức xuống dưới. Mũi chân điểm nhẹ, giống như con bướm nhẹ lướt phóng về phía tây.
Tốc độ của nàng cực nhanh, trong nháy mắt đã điểm huyệt ngất xỉu một thủ vệ, đồng thời co người lao tới gã thủ vệ vừa mới quay đi. Chẳng qua còn chưa tới gần, người nọ đã quay đầu lại, nhìn thấy đồng bọn ngã xuống, há miệng muốn la, đồng thời đưa tay đi kéo chuông lục lạc gần người.
Cố Lưu Tích quýnh lên, nội lực ngưng tự, từ ngón giữa bắn ra một luồng khí, trực tiếp xuyên thấu cuống họng người nọ, ngăn lại tất cả động tĩnh.
Mà nàng cũng nhanh chóng phóng tới đỡ lấy thi thể, để tránh hắn ngã xuống sẽ tạo ra tiếng động. Đồng thời, tay phải nàng duỗi ra nhanh như chớp, bóp nát quả lục lạc nọ. Quá trình này không dài không ngắn, vừa bằng năm hơi.
Nhìn người đã tắt thở, Cố Lưu Tích thở dài, quay đầu lại nhìn thẳng đối diện, Văn Mặc Huyền đang dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn nàng, thủ vệ bên đó cũng đã ngã xuống.
Giờ phút này, Ảnh Tử cũng lặng lẽ nhảy xuống bên cạnh Cố Lưu Tích. Nhìn thủ vệ kia bị đâm xuyên cuống họng, trong mắt đầy kinh ngạc. Hắn đã nhìn thấy rất nhiều loại công phu, lại chưa từng thấy ai có thể ở giữa không trung điểm huyệt người, sau đó còn không mượn lực đã vút lên cao lao đi tiếp. Nhưng càng khiến hắn ngạc nhiên chính là, hắn thấy rõ, Cố Lưu Tích không có dùng ám khí đối phó với tên thủ vệ kia, mà là trực tiếp phóng nội tức ra.
Nội lực có thâm hậu cỡ nào đều phải phụ thuộc vào kinh mạch đan điền trong người, lúc đánh nhau cũng cần mượn nhờ vật dụng mới có thể phát huy hết uy lực, một khi phóng ra mà không có điểm tựa, thì khó mà khống chế ngưng kết.
Có thể ép nội tức thành một dòng bắn thẳng như hung khí như thế, cho đến giờ hắn cũng chưa từng chứng kiến. Chẳng lẽ nội lực tu vi của phu nhân đã đạt đến nhập cảnh rồi?
Cố Lưu Tích không có ngờ chiêu tức mình tung ra lúc bối rối lại làm Ảnh Tử kinh ngạc đến thế. Nàng chỉ lo lắng mà nhìn Văn Mặc Huyền, không biết nàng ấy làm sao mới có thể bình yên đến đây.
Hai lối đông tây cách nhau khá xa, muốn đến đây trước mà còn để không bị phát hiện, chính nàng cũng không làm được.
Văn Mặc Huyền dường như phát hiện được nàng sầu lo, trực tiếp cầm vạt áo nhét vào trong dây lưng, sau đó đem đuôi tóc ngậm vào miệng, dán sát vào vách sắt, lập tức trườn lên, cả người dán trên đỉnh, chân trái đạp trên vách, trong nháy mắt đã ẩn trong đỉnh phòng.
Cố Lưu Tích trợn mắt há hốc mà nhìn cơ thể mảnh khảnh của Văn Mặc Huyền dùng tư thế khó tưởng ấy để di chuyển, sau đó còn nhảy xuống trước mặt nàng mà không phát ra tiếng động nào.
Chỉnh trang lại mình, sau đó Văn Mặc Huyền thấy nàng kinh ngạc đến ngây ra, có chút buồn cười, mở to mắt, môi còn vểnh lên: "Tích nhi nhìn đến choáng luôn à?"
Cố Lưu Tích liếc nàng một cái, đi thẳng về phía trước. Người xấu xa này, rõ ràng có biện pháp mà không nói thẳng, nếu biết nàng ấy biết Bích Hổ Du Tường Công trong truyền thuyết, nàng cần gì phải lo lắng chứ?
Ảnh Tử nhìn mà buồn cười, không nhanh không chậm theo sau Văn Mặc Huyền, thiếu chút nữa đã lên tiếng, Các chủ à, ngài là tới cứu người đấy, có thể nghiêm túc đoan chính chút không.
Ba người cẩn thận đi về phía trước, ở trong này, cách mỗi vài chục trượng (1 trượng = 3,33 m) đều có người trông coi, may mắn Cố Lưu Tích rất quen thuộc nơi đây, mới tránh được rất nhiều trở ngại.
Trên đường đi, nhóm ba người đều phá hủy hết tất cả lục lạc. Phòng tối này quy mô không nhỏ, mà kết cấu đều là tường đồng vách sắt, hiệu quả cách âm không tệ. Vì thế, dù cho bị phát hiện rồi, cũng sẽ không lập tức truyền đến mật thất.
Đi qua lối ngầm, ba người đi tới chỗ giao nhau, Cố Lưu Tích lấy bức vẽ lộ tuyến của Tiêu Mộng Cẩm ra, chỉ vào đó: "Chỗ Tiêu cô nương đi vào là mật đạo cách Hồng Tụ Chiêu hai dặm về phía tây. Chỗ này có lẽ do Lạc Hà lâu quản, những nơi khác Nhiễm Thanh Ảnh sẽ không để bọn hắn biết. Như vậy nếu ta nhớ không lầm, vị trí chúng ta đang đứng chính là chỗ này."
Văn Mặc Huyền quan sát chung quanh: "Đúng vậy, theo nàng ấy nói, sau nơi này sẽ bậc thang, mà phía bên phải còn có thông gió, nơi chúng ta vừa đi qua đúng là có gió thổi qua."
Nhìn trước mắt từ từ hiện ra bậc thang, ánh mắt Văn Mặc Huyền lóe lên, sau đó nhấc chân đi vào, Cố Lưu Tích vội vàng đuổi theo: "Ta đi trước, người bị giam ở nơi này đều không đơn giản, cho nên thủ vệ đều là cao thủ số một số hai, không thua kém gì Thiên Võng cả."
Văn Mặc Huyền ngăn nàng lại: "Cơ quan ở đây sợ là trước đó ngươi cũng chưa có cơ hội lĩnh giáo, người ở bên trong càng sẽ không lưu tình với ngươi. Lúc trước ngươi đã dặn ta, ta sẽ chú ý, ngươi ngoan ngoan đi theo ta là được rồi."
"Ảnh Tử, ngươi giỏi về ẩn nấp, chớ hiện thân sớm, tìm đúng cơ hội, ta muốn một lần diệt hết."
Ảnh Tử gật đầu, lặng yên không phát ra hơi thở mà biến mất.
Cố Lưu Tích biết rõ nàng cẩn trọng, nên không tranh luận với nàng nữa, chỉ có đi sát nàng thêm một xíu nữa. Trên đường đi, nàng luôn dán mắt vào vách tường cẩn thận tìm tòi, tháo bỏ hết tất cả các thứ có thể dùng để liên hệ với bên ngoài.
Nội công của hai người đều không yếu, một đường lần mò đi tới chưa từng bị phát hiện, tiếng ồn ở bên trong cũng dần rõ ràng hơn.
Tiếng Xúc xắc va chạm, tiếng bát rượu nện trên bàn, còn kèm theo rất nhiều tiếng thét to thô kệch đoán số, có lẽ bọn thủ vệ đang uống rượu, chơi đánh cược.
Ở dưới lòng đất tối tăm không có ánh sáng mặt trời, trông coi một đám người hầu như không có khả năng chạy trốn, nếu như không kiếm chuyện tiêu khiển, sợ là sẽ phát điên mất.
Trước kia Cố Lưu Tích chưa bao giờ thấy tình cảnh này, có lẽ vì người ở phía ngoài thấy Nhiễm Thanh Ảnh đến nên đã lén truyền tin rồi.
Hai người nghe động tĩnh, bên trong có khoảng bốn người, mà lẫn trong đó còn có bốn làn hơi cực nhạt, cũng chính là bốn người có thể so với Thiên Võng mà Cố Lưu Tích nói.
Hình dung sơ qua thế cục, Văn Mặc Huyền giơ tay thủ thế, rồi nhảy ra trước tiên.
Trong thạch thất u tối, một luồng khí lạnh phóng thẳng đến bàn gỗ.
Bốn người đang đánh cược kinh hãi, nhưng phản ứng cũng không tầm thường, lập tức tản ra, rút bội đao xông lên.
Chẳng qua tốc độ của Văn Mặc Huyền nhanh hơn, lúc thân kiếm cắt vào bàn gỗ đã bắn toàn bộ bốn viên xúc xắc đi ra ngoài, bay thẳng đến chỗ bốn người. Đồng thời đá tung vò rượu về phía xà nhà, xoay người qua, trực tiếp trở tay nghiêng kiếm ngăn cản sau lưng.
Một loạt động tác làm đến trôi chảy, không có chút do dự.
Cùng lúc đó, một đạo hàn quang từ xà nhà phóng xuống, đánh nát vò rượu, bay thẳng đến chỗ Văn Mặc Huyền vừa đứng. Mà theo sát phía sau, một khóa sắt màu đen giống như độc xà, từ trong bóng đêm đánh về phía Văn Mặc Huyền vừa xoay người né một kiếm như sấm sét kia. Ngay khi chạm phải thân kiếm lập tức bị bắn ra, cổ tay cũng chấn động run lên.
Hai người hiển nhiên bắt đầu nghiêm túc hơn, người đó vừa ra tay đối phó bốn thủ vệ, lại vẫn phản ứng nhanh nhạy nhường ấy, liên tiếp ngăn được hai lần hạ sát của bọn họ.
Ánh mắt lạnh xuống, liếc mắt nhìn bốn tên thủ vệ đều trúng chiêu ngã xuống đất, hai người tấn công lần nữa.
Gian thạch thất này cũng không lớn, nam tử cầm xích sắt kia vung hết cỡ, cơ bản chặn hết đường lui của Văn Mặc Huyền. Hắn dùng dây xích, sức lực lại kinh người, sợi xích dày cỡ ba ngón tay ở trong tay hắn lại xoay vùn vụt, một mực cuốn lấy Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền dọc theo vách tường, luôn tìm cách tránh né, xích sắt theo sát phía sau cơ hồ là sượt qua người nàng nện trên tường, để lại một cái hố sâu. Cố Lưu Tích thấy hãi hùng khiếp vía, càng thấy hối hận hơn. Hai người kia sao lại xuất hiện ở đây?!
Tương Tây Tứ Quỷ không phải là chia ra canh gác bốn phía sao? Chẳng lẽ bốn người kia đều ở đây?!
Càng nghĩ càng bất an, lại khổ nỗi Văn Mặc Huyền đã dặn dò, chờ đợi hai người còn lại lên tiếng rồi hẳn ra tay. Nếu thật là bốn người kia, nàng càng không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Trong lúc xích sắt quấn quít bên tai, Văn Mặc Huyền nhanh chóng nhấc chân lên nó, nội lực dồn xuống chân, khiến nam tử kia nhất thời không cách nào rút ra được, mà một người khác ẩn nấp nãy giờ thừa cơ giơ kiếm dứt khoát đâm về phía cổ họng của Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền nhàn nhạt nhìn hắn, tay phải vung lên ép thanh kiếm ấy tới sợi xích, đồng thời rút tay trái níu sợi xích về. Trường kiếm kia bị kiếm của Văn Mặc Huyền và xích sắt ngăn chặn, căn bản không rút ra được.
Mắt thấy hai thanh kiếm chém nhau tạo ra tia lửa, bay thẳng đến chỗ nam tử cầm xích sắt.
Gặp tình hình như thế, một người cuối cùng không chịu nổi, thả người bay xuống, phóng ra Song Thứ (*), một cái hướng tới cổ Văn Mặc Huyền, một cái thì đâm thẳng hậu tâm của nàng.
(*) '双刺' – hình minh họa:
Thấy thế, nam tử nọ vốn mang thần sắc âm u lạnh lẽo mà khinh thường, lại không ngờ Văn Mặc Huyền không quan tâm tới người tấn công phía sau, tay bỗng dùng sức nhiều hơn.
Mà người cầm xích sắt cũng không có ngờ Văn Mặc Huyền liều mạng đến thế, nhất thời phản ứng chậm hơn, tay phải cầm dây xích sắt trực tiếp bị phế bỏ.
Trong tiếng hét đầy đau đớn của gã đó, Cố Lưu Tích nhịn không được nữa, lướt tới, nhanh chóng dán sát sau lưng Văn Mặc Huyền. Tay cầm kiếm cũng xẹt qua, trực tiếp bức nữ tử vừa đánh lén.
"Mặc Huyền, cẩn thận, Tương Tây Tứ Quỷ đều ở đây!"
Mà nam tử cầm trường kiếm kia cấp tốc lui về phía sau, bên hông đã đỏ tươi một màu máu. Hắn phẫn nộ liếc nhìn Cố Lưu Tích từ đâu xông ra, cặp mắt đỏ bừng.
Văn Mặc Huyền không để ý tới phản ứng của hắn, chỉ hơi cau mày, dây xích dài trong tay mãnh liệt cuốn vào bóng tối, khẽ nói: "Ra hết đi."
Trong nháy mắt, một bóng người lung linh nhẹ nhàng nhảy ra, theo dây xích dài đám tới ngực Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền khẽ nhấc tay trái, khóa sắt cuốn thành vòng tròn quấn tới tiểu cô nương không tới mười tuổi nọ, cặp mắt càng u ám.
Nhìn thấy hai nam tử lại điên cuồng công tới, Văn Mặc Huyền vung tay phải liên tục múa kiếm, áp chế hai người.
Tiểu cô nương nọ trông như không có ngờ Văn Mặc Huyền có thể xuất chiêu bằng cả hai tay. Cánh tay trái bị xích sắt đánh trúng, mắt đều đỏ lên, nhìn cảnh Văn Mặc Huyền một mình ứng phó ba người, đáng thương lên tiếng: "Tỷ tỷ, thật là hung dữ quá, vừa ra tay đã lợi hại như thế, đánh người ta đau quá à."
Quỷ Quý cùng Quỷ Thường nghe mà giật mình không thôi, Quỷ Quý bị chặt đứt tay còn cắn răng thốt: "Hóa ra là nữ tử!"
Văn Mặc Huyền khẽ liếc tiểu cô nương kia, bờ môi nhấp nhẹ. Nàng ăn mặc thế này, ngay cả Lý Yên Nhiên cũng không thể nhìn ra nàng là nữ nhi, tiểu nha đầu này mới liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Trong đầu tìm tòi tin tức của Tương Tây Tứ Quỷ, sắc mặt Văn Mặc Huyền cũng ngưng trọng hơn. Xem ra, tiểu cô nương trước mắt nhìn như vô hại, nhưng lại là sự tồn tại kinh khủng nhất.
Một canh giờ đã qua quá nửa, nếu còn dây dưa, sợ là sẽ thất bại trong gang tấc.
Nghĩ đến đây, Văn Mặc Huyền cuốn xích sắt vào tay trái, khẽ nói với với tiểu cô nương đang rươm rướm nước mắt, cũng là đứng đầu Tương Tây Tứ Quỷ - Quỷ Nương: "Thật có lỗi, ta học nghệ chưa tinh, không có đánh chết ngươi, để ngươi chịu khổ rồi. Lần sau ta sẽ cố gắng ác hơn chút nữa."
Cố Lưu Tích đang giao đấu với Quỷ Mị trong Tứ Quỷ, nghe được mà thiếu chút nữa cười ra tiếng. Người ấy luôn như thế, làm người ta nghẹn họng chết không đền mạng.
Quỷ nương nghe xong, trong con ngươi lộ ra tàn khốc, biểu cảm lại càng thêm đáng thương. Sau đó chuyển thành si mê: "Cô nương quá hung ác sẽ không gả đi được đâu. Dung mạo tỷ tỷ như thế, không thể lãng phí nha."
Nhìn vẻ si mê trong mắt nàng, Văn Mặc Huyền thấy rợn cả người, nhớ tới lời đồn Quỷ Nương si mê mỹ nhân, vô luận nam nữ, bị nàng nhìn trúng đều bị nàng biến thành thi thể, bày trong mật thất mà thưởng ngoạn, càng thêm phản cảm.
Chẳng qua nó không hiện trên mặt, nàng còn lễ độ nói: "Làm phiền các hạ quan tâm, ta đã gả đi rồi. Dù có ác chút nữa, nàng cũng vẫn muốn."
Nói rồi đưa mắt nhìn Cố Lưu Tích, sau đó bay thẳng đến tấn công Quỷ Nương.
Cố Lưu Tích thấy tận mắt, nghe tận tai cuộc đối đáp của các nàng. Một câu "ta đã gả đi rồi" như muốn thiêu đốt toàn thân nàng. Trong lòng vừa vui vẻ lại ngượng ngùng ngọt ngào, kiếm trong tay tựa hồ cảm giác được chủ nhân vui vẻ, cũng đặc biệt nhẹ nhàng linh hoạt.
Mà những người khác ở đây, bao gồm cả Ảnh Tử, đều muốn ói máu. Thái độ này quá không đoan chính rồi.
Ảnh Tử bị một câu "ta đã gả đi rồi" của Các chủ nhà mình làm thiếu chút nữa sặc cả nước miếng. Hy vọng chốc lát Các chủ sẽ không muốn ngậm miệng rồi.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Vi: Các chủ, ngươi gả đi rồi?
Các chủ: →_→
Thời Vi: Ha ha ha... Ưm... Ô ô ô...
Các chủ: Quá ồn ào, ngậm miệng! Nếu không phải ngươi lề mà lề mề, không để Tích nhi gả cho ta, tại sao ta phải khổ sở gả đi... một cách sơ sài như vậy chứ!
- ------
Editor có lời muốn nói: Mình xin khẳng định lại, mình sẽ không bỏ rơi bất cứ bộ nào hết, dù bộ đó có còn được đón nhận hay không~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.