Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 128

Thời Vi Nguyệt Thượng

02/09/2021

-----"Ánh mắt Văn Mặc Huyền nồng nàn, nhẹ nhàng nâng tay phải, lòng bàn tay hướng lên trên, nhỏ giọng nói: "Thiếu một tức phụ.""-----

Tới Duyện Châu, Tô Nhược Quân cùng Tiêu Mộng Cẩm đưa Tiêu Uẩn về phòng, sau đó liền đi tìm tiểu nhị chuẩn bị nấu thuốc cho những người bị thương.

Ngoài phải nấu thuốc cho Cố Lưu Tích và Tiêu Uẩn, độc trên thân ba người kia càng không thể phớt lờ. Dù đã cho bọn họ dùng thuốc, nhưng muốn trị tận gốc, vẫn cần hao tâm tổn trí nhiều.

Tiêu Uẩn đã ngủ bốn canh giờ rồi, tuy Tô Nhược Quân nói mạch tượng của bà bình thường, cũng không đáng lo, nhưng Tiêu Mộng Cẩm vẫn rất sốt ruột.

Cẩn thận đắp chăn cho Tiêu Uẩn, Tiêu Mộng Cẩm cứ thế yên tĩnh mà nhìn bà. Cho tới bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy hoảng hốt. Nàng đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể gặp mẫu thân được nữa. Hôm nay ngay lúc này, bà đã ở bên nàng, nàng không cần tuyệt vọng, cũng không phải liều mạng để hoàn thành nhiệm vụ, chỉ vì đổi được gặp bà ấy một lần nữa. Cũng không cần lo lắng, bà ấy sẽ bị Lâm Đỉnh Thiên ức hiếp nữa.

Ngắm nhìn người yên tĩnh nằm trên giường, bởi vì bệnh lâu ngày, cộng thêm một thời gian dài không gặp ánh mặt trời, da thịt trông tái nhợt yếu ớt. Mái tóc được chải buộc gọn gàng, bên trên đã lấm tấm sợi bạc. Một người mới hơn ba mươi tuổi, mà tóc đã bạc rồi. Tiêu Mộng Cẩm bỗng thấy sóng mũi cay cay, nghẹn ngào cất tiếng: "Mẫu thân."

Người nằm trên giường run run lông mi, tựa hồ thở dài, sau đó đưa tay xoa xoa đầu Tiêu Mộng Cẩm đang gục xuống bên giường, ôn nhu gọi: "Tiểu Cẩm Nhi."

Tiêu Mộng Cẩm sững sờ, trên gương mặt lạnh nhạt có chút kinh hỉ, cặp mắt hồng hồng, vội vàng đáp: "Mẫu thân, mẹ... mẹ tỉnh rồi!"

Tiêu Uẩn gắng gượng ngồi dậy, Tiêu Mộng Cẩm vội vàng đỡ bà. Tiêu Uẩn không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt chan chứa yêu thương mà nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó mới dịu dàng nói: "Cuối cùng không có bị thương, có điều đã gầy đi rồi."

Tiêu Mộng Cẩm nghe mà muốn khóc. Từ nhỏ đến lớn, số lần nàng được gặp bà cũng không nhiều. Mỗi lần đi, Tiêu Uẩn đều không có nói nhiều với nàng, chỉ cẩn thận xem thân thể của nàng, nếu mà bị thương liền yên lặng rơi lệ, nếu không có vết thương mới, dù yếu ớt thế nào, bà vẫn vui vẻ hồi lâu, nói liên miên, hỏi thăm nàng trôi qua như thế nào.

"Mẫu thân, con nào có gầy, nhưng mà mẹ lại gầy rất nhiều." Tiêu Mộng Cẩm có chút đau lòng, mấy chục năm qua, mẫu thân đều không được tự do, luôn bị kẻ kia giam giữ, còn phải lo lắng, sợ hãi vì mình. Có thể nói là không có một ngày nào được sống tốt.

Cúi đầu đè nén tâm tình, rồi Tiêu Mộng Cẩm ngẩng đầu, chân thành nói: "Mẫu thân, về sau chúng ta sẽ không bị hắn khống chế nữa. Chúng ta phải sống thật tốt, có được không?"

Tiêu Uẩn thấy cổ họng nghẹn đắng. Bà bị Lâm Đỉnh Thiên giam cầm hơn mười năm, tất cả cảm xúc trong lòng đều bị mài mòn gần hết. Chỉ có không bận tâm, không mong muốn bất cứ điều gì, bà mới có có thể sống tiếp. Bà vốn là một người đạm mạc, hôm nay càng thêm thản nhiên, nhưng duy chỉ đối với cô con gái này, bà làm sao cũng không thể bỏ mặc lơ là. Đây là điểm tựa duy nhất của bà, chỉ có được gặp nàng, bà mới cảm nhận được rằng mình còn sống.

Đưa tay xoa xoa mái đầu nàng, giọng Tiêu Uẩn khẽ run: "Được, tiểu Cẩm Nhi ngày sau cũng không cần phải trải qua kiếp sống chém giết nữa. Mẫu thân sẽ ở bên con, chờ đợi con tìm được một người thương yêu con."

Tiêu Mộng Cẩm nghe Tiêu Uẩn nói, hơi suy tư. Nhớ tới Tô Nhược Quân, trong mắt nàng có chút do dự, chốc lát lại chăm chú gật đầu. Có một số việc, hiện tại không thích hợp nói với mẫu thân. Nhịn trước đã, sau này hẵn nói rõ với bà.

Con mình đẻ ra, tuy rằng mấy năm qua chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng bà vẫn rất hiểu nàng. Trong mắt Tiêu Uẩn hiện lên một chút bất đắc dĩ, cũng không nói gì.

Mà đúng lúc này, một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Mộng Cẩm sững sờ, sau đó ngồi dậy mở cửa.

Tô Nhược Quân bưng một khay, cười cười với nàng. Khóe miệng Tiêu Mộng Cẩm khẽ cong cong, nhỏ đến độ không thể bắt kịp. Nàng nghiêng người để Tô Nhược Quân đi vào.

Nhìn thấy Tiêu Uẩn đang ngồi dựa đầu giường, Tô Nhược Quân ôn hòa hữu lễ chào: "Bá mẫu người tỉnh rồi."

Từ lúc Tô Nhược Quân đi vào, Tiêu Uẩn đã quan sát nàng. Trông có vẻ không lớn hơn con gái nhà mình bao nhiêu, nhìn dịu dàng thanh tú, mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng khí chất cũng rất tốt, nhìn qua như một tiểu thư khuê các.

Tiêu Uẩn thấy đồ ăn và thuốc uống nàng bưng tới, cũng cười cười: "Làm phiền rồi, không biết cô nương là?"

Tô Nhược Quân vẫn bình tĩnh tự nhiên, nhìn qua Tiêu Mộng Cẩm: "Bá mẫu khách khí rồi, ta là bằng hữu của Mộng Cẩm, họ Tô. Bá mẫu gọi ta là Nhược Quân được rồi."

"Nhược Quân? Tên thật hay. Lần này mẹ con chúng ta có thể đoàn tụ, thật sự nhờ vào các ngươi."

Tô Nhược Quân lắc đầu, tươi cười có chút dí dỏm: "Xuất lực đều là các nàng và Mộng Cẩm, ta chỉ là một đại phu, cũng không giúp được cái gì. Bá mẫu, để ta bắt mạch cho người trước nhé."

Tiêu Uẩn hơi kinh ngạc, đưa tay để nàng bắt mạch, lại mở miệng dò hỏi: "Không biết Nhược Quân và Cẩm Nhi đã thành bằng hữu như thế nào? Mấy năm qua, bởi vì ta, nàng luôn bị trói buộc ở Lạc Hà lâu, sống rất khổ. Ta luôn lo sợ nàng lẻ loi hiu quạnh, không có quen được bạn tốt. Không ngờ nàng lại có ba người bằng hữu tốt như các ngươi."

Ánh mắt Tô Nhược Quân lay động, nhẫn nhịn không có nhìn Tiêu Mộng Cẩm, ôn nhu nói: "Bá mẫu à, là bởi vì nàng rất tốt, chúng ta mới có có thể trở thành bằng hữu. Lúc trước quen biết nàng cũng là duyên phận. Khi đó ta đi Đại Lý tìm thuốc, trong đêm..."

Nói tới chuyện hai người gặp nhau, trên mặt Tô Nhược Quân mang nét dịu dàng sáng rọi. Tuy nàng đã tận lực che bớt, nhưng dịu dàng trong đôi mắt, còn có vui sướng và thương tiếc trong giọng nói, Tiêu Uẩn nhìn thấy tận mắt.

Lặng lẽ liếc nhìn nữ nhi nhà mình, ánh mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào đại phu trẻ tuổi trước mặt, trong lòng vừa thở dài vừa cảm thán.

Nhưng mà không thể không nói, bà rất cảm kích Tô Nhược Quân. Nếu không có nàng, bà và con gái đã thành âm dương cách biệt rồi.

Dường như phát hiện được mình hơi quá trớn, Tô Nhược Quân nói xong liền dời chủ đề:

"Tình trạng của bá mẫu chủ yếu là bệnh cũ chưa lành, ta viết đơn thuốc, thuận tiện cho việc điều dường. Thuốc ta đã nấu xong, vì sợ sẽ tổn hại dạ dày nên bá mẫu nên ăn cháo đã, rồi lại dùng thuốc sau."

Tiêu Uẩn nói cảm ơn, nhận lấy chén cháo Tô Nhược Quân đưa tới. Sau đó lại thấy Tô Nhược Quân cầm một chén khác đưa cho Tiêu Mộng Cẩm: "Đoán chừng cả ngày này ngươi cũng chưa bỏ thời gian ăn cơm, ăn trước một ít đi."

Lúc này đã đến thời gian dùng bữa tối, nơi này là khách điếm, nhưng chén cháo thơm ngát này còn mang vị thuốc thoang thoảng, rõ ràng không phải do khách điếm chuẩn bị. Trên người Tô Nhược Quân cũng vương mùi thuốc. Trong nhóm người đồng hành, không ít người bị thương bị bệnh, sợ là Tô Nhược Quân rất bận rộn. Tiêu Mộng Cẩm khẽ nhíu mày: "Không còn sớm rồi, ngươi đã ăn chưa?"



Tô Nhược Quân tùy tiện đáp: "Ta không đói bụng, mà khách điếm này cũng rất chu đáo, chốc nữa sẽ có người đưa cơm. Có lẽ ngày mai chúng ta phải lên đường ngay, ngươi và bá mẫu trò chuyện rồi nghỉ sớm đi. Ta còn phải qua xem Lưu Tích."

Nở nụ cươi với gương mặt nghiêm túc của Tiêu Mộng Cẩm, bắt chuyện vài câu, Tô Nhược Quân liền dọn dẹp đi ra ngoài.

Tiêu Mộng Cẩm bưng cháo, nhìn nàng rời khỏi, sau lưng lại truyền đến tiếng của Tiêu Uẩn: "Thật là một đứa bé chu đáo."

Tiêu Mộng Cẩm ngẩn người, sau đó nhỏ giọng nói: "Dạ, nàng rất tốt."

Tiêu Uẩn nhìn con gái, nở nụ cười: "Tiểu Cẩm Nhi rất thích nàng à?"

Tiêu Mộng Cẩm ngẩn ngơ, gương mặt đông nhuộm màu đỏ ửng, nhìn đôi mắt mẫu thân, có lẽ bà đã hiểu được điều gì rồi.

Chậm rãi thở hắt ra, nàng kiên định đáp: "Dạ, rất thích." Giọng không cao, mà cho dù là ai cũng hiểu được sự nghiêm túc trong đó.

Tiêu Uẩn không cười nữa mà nhìn Tiêu Mộng Cẩm hồi lâu. Khi mà Tiêu Mộng Cẩm càng lúc càng khẩn trương, bà nhỏ giọng nói: "Kể cho mẹ nghe về nàng một chút đi."

Sáng sớm hôm sau, đoàn người đổi ngựa rồi tiếp tục lên đường.

Tô Nhược Quân phát giác được Tiêu Uẩn đã có hoài nghi về quan hệ của nàng và Tiêu Mộng Cẩm. Tuy rằng nàng không để ý lắm, nhưng sức khỏe Tiêu Uẩn không tốt, nàng cũng phải chú ý đến cảm nhận của Tiêu Mộng Cẩm, nên không có ngồi cùng xe xe ngựa với hai người họ nữa. Đương nhiên, thời điểm này nàng lại càng không thèm đi ngồi chung với hai tên dính người kia đâu.

Bởi vậy Tô Nhược Quân cưỡi ngựa đi chung với nhóm Mặc Ảnh.

Tiêu Mộng Cẩm ngồi trong xe ngựa cả buổi không thấy Tô Nhược Quân, sau đó thì luôn cố ý vô tình ngó ra cửa sổ, nhìn thấy Tô Nhược Quân cưỡi ngựa cùng Mặc Ảnh, ánh mắt càng thêm tối. Đồ ngốc ấy, không biết võ mà đòi cưỡi ngựa, đi cả ngày tối lại chắc chắn ê cả người cho coi.

Nhìn thấy Tiêu Mộng Cẩm mím môi, trong mắt đầy lo lắng, Tiêu Uẩn mở miệng nói: "Đứa nhỏ ngốc, đã lo lắng thì gọi người ta lên đây đi. Biểu cảm trên mặt, khó chịu như vậy, cẩn thận người ta suy nghĩ nhiều đó."

Bên kia Cố Lưu Tích và Văn Mặc Huyền cũng thấy Tô Nhược Quân đi ở phía trước, cẩn thận suy ngẫm liền hiểu được vì sao như thế. Vốn là muốn mở miệng gọi Tô Nhược Quân lên xe, Văn Mặc Huyền lại cười nhẹ, nói: "Hôm nay tỷ ấy gặp khó, tình nguyện gập ghềnh, cũng không muốn ngồi xe ngựa cùng với hai ta đâu."

Trong lúc các nàng đang quang sát, bỗng có bóng người màu xanh lướt ra ngoài, sau đó bay thẳng tới chỗ sau lưng Tô Nhược Quân. Con ngựa nhất thời không thích ứng được sức nặng của hai người, bất mãn phát ra tiếng phì phì.

Người ở phía sau cũng không để ý tới mấy cặp mắt kinh ngạc ở xung quanh. Nàng nắm dây cương, húc bụng ngựa, chạy lên trước.

Mặc Ảnh ngẩn người, sau đó cười lắc đầu.

Văn Mặc Huyền nhếch khóe miệng: "Xem ra chuyện tốt của Nhược Quân sắp đến rồi."

Đi đường suốt năm ngày, may mà dọc đường đều né tránh được mấy đợt truy quét của Danh Kiếm sơn trang, không có gặp nhiều trắc trở. Đến chạng vạng ngày thứ năm, đoàn người đã đặt chân đến Dự Châu.

Dự Châu là phạm vi thế lực cốt yếu của Danh Kiếm sơn trang, đến nơi này càng phải cẩn thận. Nên từ ở ngoài thành, đoàn người đã chia thành hai nhóm lần lượt tiến vào Dự Châu.

Khi xe ngựa đi đến cửa thành Dự Châu, một giọng nói hơi trầm từ trong xe vọng ra: "Tử Hi, dừng lại."

Tử Hi theo lời dừng xe ngựa.

Văn Mặc Huyền mặc bồ trường bào màu đen chậm rãi xuống xe ngựa, Cố Lưu Tích cũng đi theo xuống. Hai người ngẩng đầu nhìn cao lớn tường thành, bởi vì đã sừng sững đứng đây đến mấy trăm năm, tường thành phong cách cổ xưa mang vẻ tang thương. Hai chữ Dự Châu mạnh mẽ trên tấm bảng, lóe màu đồng cổ sáng bóng.

Cố Lưu Tích có chút hoảng hốt. Trở về nơi đây lần nữa, ký ức của nàng không phải tình cảnh đến Dự Châu ở kiếp trước, mà là một đêm mưa to tầm tã đầy tuyệt vọng kia.

Người bên cạnh nàng đây, lúc lẩn trốn ra khỏi thành Dự Châu, cực kỳ chật vật, cơ thể nhỏ bé ấy run bần bật, khuôn mặt tái nhợt đầy đau thương, mắt vẫn đăm đăm nhìn bức tường thành đó.

Người ấy đối mặt với cảnh tàn sát điên cuồng cũng không ra thốt một tiếng, vậy mà lại gào lên trước bức tường thành lạnh lẽo đó. Tiếng thét như giày xé con tim, đã thành ký ức không thể xóa nhòa trong Cố Lưu Tích.

Có thể nói, mỗi lần tới Dự Châu, nàng sẽ đau đớn một lần.

Buổi đêm ấy đối với hai người mà nói, quá mức thê thảm.

Kiếp trước đối mặt với vô số lần giãy giụa của Nhiễm Thanh Ảnh, tất cả đều bị mờ nhạt trước cảnh một tiếng gào thét thấm đẫm bi thương từ tận đáy lòng của Tô Lưu Thương.

Cặp mắt đau rát, Cố Lưu Tích thu suy nghĩ, vội nhìn qua người bên cạnh.

Nàng ấy lặng lặng đứng đó, mặt không buồn không vui, trong con ngươi màu mực lại lộ ra đau thương khó nói thành lời. Ánh chiều tà đỏ như máu, kéo dài cái bóng gầy gò của nàng đến vô tận. Dù có mình đứng ở bên, nhưng nàng vẫn cảm thấy nàng ấy thật cô độc.

Từ lần đầu tiên gặp nhau, Cố Lưu Tích đã cảm thấy Văn Mặc Huyền là người rất ôn nhu. Không cần mở miệng, chỉ yên tĩnh ngồi ở đó, toàn thân đều tỏa ra khí chất thanh nhã ôn nhuận. Dù cho lúc trước hai người còn chưa nhận nhau, sức khỏe của nàng ấy cũng đến độ gay go, nàng ấy vẫn còn tâm tư suy nghĩ cho nàng. Ở lúc nàng khó chịu, sẽ dùng giọng ấm áp khuyên bảo nàng, giống như một dòng suối mát, dịu dàng vô hại, không hề có góc nhọn.

Cho dù ngẫu nhiên sẽ bộc lộ ra uy nghiêm của các chủ, nhưng khí thế của kẻ ở cao ấy không giống với đám người Nhiễm Thanh Ảnh, mà như mạch nước ngầm hoạt động dưới một hồ nước yên ả, làm người ta bị chìm vào đó, nhưng cũng không để họ bị chết đuối.

Mà đối với những người bên cạnh, nàng đều có sự quan tâm và khoan dung đủ khiến họ tâm phục khẩu phục. Cho nên những người trong Tâm Tích các, đều kính trọng nàng.



Mà giờ phút này, nhìn nàng ấy đè nén tâm tình, cùng với cảm xúc nổi sóng trong mắt, đều ẩn đi vẻ ôn nhã trên người nàng, thay vào đó, là ẩn nhẫn khổ sở làm Cố Lưu Tích đau lòng, thậm chí còn có luồng sát khí lờ mờ vờn quanh.

Những ngón tay rõ ràng ẩn nhẫn mà siết chặt trong tay áo rộng. Ký ức đau đớn không thể xóa nhòa ấy, lần nữa tràn lan khắp óc. Hình ảnh cha liều mạng trọng thương đưa hai nàng ra ngoài, cuối cùng toàn thân đẫm máu ngăn cản những kẻ kia, cho đến chết cũng không lùi bước. Ánh nhìn của mẫu thân dịu dàng xinh đẹp lúc cầm kiếm tự vẫn, đau khổ và không nỡ trong đôi mắt ấy, hôm nay nhớ lại thì như một con dáo sắc đâm thẳng vào ngực nàng.

Tròng đen của Văn Mặc Huyền càng ngày càng tối trầm, bờ môi cũng không còn huyết sắc.

Cố Lưu Tích đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt cảu nàng, cũng dựa người lại gần.

Nháy mắt sau đó, cảm giác tay được nắm lại, có chút không thể khống chế, phảng phất như là nắm chặt trái tim của nàng, đau đến lòng nàng phát run.

Nàng thấp giọng nói: "Chúng ta trở về rồi, ta cùng ngươi trở về, cùng ngươi đòi lại nợ máu bọn chúng thiếu nhà ta."

Ấm áp và mềm mạii trong bàn tay, hơi thở quen thuộc của người ở kề bên, để cho Văn Mặc Huyền lấy lại tinh thần.

Văn Mặc Huyền nghiêng đầu, nhìn cặp mắt của Cố Lưu Tích, thương tiếc ở đó không thể che lấp hết, vội buông lỏng tay, cầm tay trái của nàng khép trong tay áo.

Một lát sau trên mặt nàng hiện tiếu ý, tin tưởng và vui mừng, nhẹ gật đầu, chậm rãi đi vào cổng thành Dự Châu: "Ừm, chúng ta về nhà."

Sáu tuổi, nàng gặp nàng ở Dự Châu. Tám tuổi, nàng cũng lạc mất nàng ở Dự Châu. Trằn trọc mười năm, nàng cuối cùng về tới bên cạnh nàng, hết thảy còn chưa đến mức tuyệt vọng.

Đám Tử Hi yên tĩnh theo sát hai người. Bởi vì hiểu được tâm tình của Văn Mặc Huyền, cũng không có thúc giục hai người trở về điểm dừng chân tại Dự Châu.

Mười năm qua đi, Dự Châu đã thay đổi rất nhiều. Tuy rằng bố cục đường phố vẫn như xưa, rất nhiều hàng quán nhà cửa đã thay hình đổi dạng, như là bị thời gian chôn vùi vào quá khứ. Sinh sống tám năm, cuối cùng vẫn không ngăn nổi khoảng trống mười năm.

Mặt trời sắp lặn, trên phố dần vắng tiếng người, ngẫu nhiên có tiếng người bán hàng vừa dọn quán vừa chào hỏi lẫn nhau.

Cố Lưu Tích không nói chuyện mà chỉ nắm Văn Mặc Huyền. Hai người kề vai đi trên con phố dài. Dưới trời chiều, bóng của hai người bị kéo dài, đôi lúc chồng lên nhau, không phân nàng ta.

Tử Hi và Mặc Ảnh thì đi ở sau không xa không gần, yên tĩnh không nói gì.

Ung dung đi trên đường, tâm trạng của Văn Mặc Huyền sớm đã được người bên cạnh xoa dịu. Khẽ nghiêng đầu đối diện với đôi mắt trong suốt kia, ánh chiều tà vàng rực như phủ thêm một tầng sáng trên mặt nàng, lông tơ mỏng manh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhìn thấy nét lo âu trong mắt nàng, Văn Mặc Huyền nghiêng nghiêng đầu, cười đến vô cùng dịu dàng.

Nàng nhìn Cố Lưu Tích, bỗng nói: "Có muốn ăn bánh bao hấp không? Mới ra lò đấy, nóng hổi thơm cực, vỏ mỏng nhân nhiều, bọc lấy nước canh, cắn một cái, ngon vô cùng."

"Trong tiết trời đông giá buố này, cắn một miếng nóng hầm hập đấy, hương vị tốt, cơ thể cũng ấm áp dễ chịu hơn nhiều."

Cố Lưu Tích ngẩn ngơ nhìn người đứng ngược sáng trước mắt, bên tai quanh quẩn tiếng nói dịu dàng, như đan chồng vào giọng nói non nớt ngày xưa. Trong thoáng chốc, nàng như được trở về ngày đông lạnh giá năm đó.

Người trước mắt đã đi vào sinh mệnh của nàng như thế đấy, phá vỡ thế giới u ám của nàng. Trong nháy mắt, nhân sinh của nàng bỗng bừng sáng...

Trên đường, nhiều người vội vàng trở về nhà, hoặc nhanh hoặc chậm đi lướt qua hai người. Chung quanh dần dần yên tĩnh, mà hết thảy ở trong mắt hai người, như đã dừng lại ở một không thời gian, chỉ còn lại hai người, lướt qua quá khứ và sự thật, quanh quẩn trong đó.

Sau một lúc lâu, Cố Lưu Tích dằn xuống tất cả cảm xúc, nở nụ cười, chậm rãi nói: "Rất muốn, nhưng mà ta không có ngân lượng."

Văn Mặc Huyền trừng mắt, cúi đầu cười khẽ: "Không cần ngân lượng, ta cũng không thiếu."

Cố Lưu Tích ngẩng đầu nhìn nàng, bên môi vẫn treo nụ cười: "Vậy ngươi thiếu gì?"

Ánh mắt Văn Mặc Huyền nồng nàn, nhẹ nhàng nâng tay phải, lòng bàn tay hướng lên trên, nhỏ giọng nói: "Thiếu một tức phụ."

Mặt mày Cố Lưu Tích cong cong, cười đến rất là vui vẻ, làm người qua đường không thể không ghé mắt nhìn hai người. Nàng cũng không để trong lòng, đặt tay vào bàn tay lành lạnh của nàng.

Đoàn người dần đi xa, còn có thể nghe thấy tiếng nói trong trẻo ẩn ý cười, đứt quãng truyền đến: "Ta vậy mà chỉ đáng giá một cái bánh bao hấp", "Từ nhỏ là gian thương"...

Loáng thoáng có người dịu dàng đáp lại: "Là mười hai cái", "Giá trị một cái ngươi cũng rất vui vẻ."

- ------

Editor có lời muốn nói: Mình vừa tình cờ biết tới chữ này "妳" (nãi/nễ), là danh từ ngôi thứ 2 (tương tự "ngươi") dùng để gọi phụ nữ, ở ngôn ngữ hiện đại rất hiếm dùng. Ở đây có thể suy ra là dùng gọi "nàng", vì ngữ cảnh mình gặp từ này cũng là từ một người gọi người yêu.

Trong truyện, tác giả có dùng từ "您" (nâm: ngài) để gọi người với ý tôn kính, mà không dùng "妳" ở bất kỳ ngữ cảnh nào. Bởi vậy mình đang cân nhắc lại cái ý thay đổi ngôi xưng giữa Các chủ và Tích nhi. Vì cũng có đọc giả cho rằng, nên để nguyên để giữ vẻ "lãnh đạm" phong tình của đôi này...

Có gì mình sẽ sửa lại ở lần beta sau khi hoàn, cảm ơn góp ý của mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook