Chương 152
Thời Vi Nguyệt Thượng
02/09/2021
-----""Tích nhi, ta xin nàng, xin nàng...""-----
mặc dù đứng quay lưng về phía hắn, nhưng Văn Mặc Huyền đã có phòng ngừa từ trước, trở tay đảo ngược Hàm Quang, chạm mạnh liệt với kiếm của Tiêu Diễn, đồng thời xoay người, mượn lực va chạm, lui nhanh về phía sau.
Mà chưởng của Tiêu Cảnh Hoàng nhìn như bổ về phía Tiêu Viễn Sơn lại đột ngột hướng thẳng tới chỗ Văn Mặc Huyền đứng. Một chưởng không hề nương tình, phá nát cả một mảnh đất nhỏ.
Tiêu Viễn Sơn bỗng thấy lạnh sống lưng, nhanh chóng ngăn Tiêu Cảnh Hoàng lại, nghĩ mà sợ, may mắn nha đầu ấy nhanh trí, nếu không thì...
Nhìn về gương mặt không hề có chút dấu vết nào của năm xưa, Tiêu Viễn Sơn nhíu chặt mày kiếm, lên tiếng: "Đã nhiều năm rồi, dù có đổi khuôn mặt, thì vẫn vô sỉ xảo trá y như vậy!"
Tiêu Cảnh Hoàng đã đỡ hơn mười chiêu, sau đó lui qua một bên, trầm giọng nói: "Ta không rõ ý của ngươi."
Tiêu Viễn Sơn lạnh lùng cười cười: "Không rõ ý của ta cũng không sao, nhận ra thanh kiếm này là được rồi."
Tiêu Cảnh Hoàng chau mày: "Diễn nhi, thông báo Chính Phong!"
Tiêu Diễn khựng tay lại, lập tức huýt một tiếng vang dột.
Văn Mặc Huyền trầm mặt xuống, mở miệng nói: "Văn các chủ, giải dược!"
Văn Hạo Khâm hiểu ý, giải dược có hạn, chỉ có thể đưa cho mấy vị võ công thượng thừa các môn phái. Mà ngay sau đó, một đám người động tác cực kỳ mạnh liệt đột nhiên từ chung quanh vây quanh tới. Tướng đi của bọn họ rất kỳ quặc, hạnh động lại không hề chậm chạp, da thịt thì hiện tím xanh, cặp mắt cũng đục ngầu màu xám trắng. Đó thật là độc nhân đã thấy hồi ở Hồng Tụ Chiêu!
Mà đại đệ tử Liêu Chính Phong của Tiêu Diễn thì mang theo một đám hộ vệ che chở Tiêu Kỳ nãy giờ không có lộ diện chạy nhanh ra ngoài.
Tiêu Cảnh Hoàng công phu tốt nhất, mắt thấy đại thế đã mất, lập tức rút thân bỏ chạy về phía sau núi. Cặp mắt Tiêu Viễn Sơn phát lạnh: "Mặc Huyền, con hãy cẩn thận, vi sư đuổi theo đã." Nói xong thì bật người đuổi theo.
Văn Mặc Huyền nhanh chóng ngăn Tiêu Diễn lại, nghĩ đến một việc, trong lòng lập tức có chút lo lắng. Nàng quay sang nói với Văn Hạo Khâm đang muốn tiến lên giúp đỡ: "Văn tiền bối, Tiêu Cảnh Hoàng công phu không tồi, còn là một kẻ xảo trá, năm đó còn có một vài việc sư phụ không biết rõ, ta sợ Tiêu Cảnh Hoàng sẽ lợi dụng những chuyện đó làm khó dễ. Nên mong tiền bối mau đi xem một chút, nơi này giao cho ta là được rồi."
Văn Hạo Khâm hơi do dự: "Độc nhân ở đây, còn có Nhiễm Thanh Ảnh kia..."
"Bên cạnh ta có Ảnh vệ, ông ấy là sư phụ của Tích nhi, không thể xảy ra chuyện gì."
Văn Hạo Khâm chần chừ, nhìn qua nhóm Tử Hi rồi mới xoay người nhanh chóng đuổi theo.
Lần này Văn Mặc Huyền đến đây, Tử Hi, Mặc Ảnh và Ảnh Tử suất lĩnh mười hai Ảnh vệ cùng đi, những người còn lại do Tô Vọng dẫn đầu mai phục xung quanh Danh Kiếm sơn trang, bảo đảm không cho một người nào trốn thoát.
Bấy giờ, những người được khôi phục công lực đã tự giác dẫn độc nhân đi, chẳng qua là chuyện của những độc nhân này vô cùng quan trọng, không biết đau đớn, không sợ sinh tử, thật sự là khó đối phó. Bạch Chỉ am hiểu độc thuật, di chuyển giữa độc nhân, tùy thời tìm kiếm sơ hở của bọn họ.
Mà đối với nhóm Nhiễm Thanh Ảnh bên kia, những độc nhân này chính là Minh U giáo thay Tiêu Diễn luyện ra, không biết vì sao lại không hề đến gần bọn họ.
Ảnh Tử vẫn luôn cảnh giác bọn họ, vẫn còn ở bên cạnh Văn Mặc Huyền che chở nàng, phòng ngừa Nhiễm Thanh Ảnh làm gì đột xuất.
Một lát sau, có người nhảy tới bên Nhiễm Thanh Ảnh, nói nhỏ mấy câu. Nhiễm Thanh Ảnh cau mày, nhìn về phía Văn Mặc Huyền, cất giọng nói: "Văn các chủ, chẳng lẽ hôm nay ngươi muốn một lần bắt trọn Minh U giáo và Danh Kiếm sơn trang ư?"
Văn Mặc Huyền và Tiêu Diễn đánh nhau túi bụi, nghe thấy thế thì trầm giọng nói: "Nhiễm giáo chủ đến đây, chắc hẳn không phải chỉ là làm khách nhỉ. Dù cho ta không ngăn cản, ngươi cũng sẽ không dừng tay. Đã như vậy, đành phải liều một phen thôi."
Nhiễm Thanh Ảnh nhìn bóng người màu trắng tung bay giữa sân, đôi mắt híp lại, sau đó chậm rãi nói: "Tốt, vậy thì thử xem, ai thua ai thắng. Minh Đông, Tả trưởng lão, bắt lấy bọn chúng!"
Trong lúc nhất thời, võ trường là một đoàn hỗn chiến, mấy người Ảnh Tử đều bị ngăn chặn, còn sót lại Nhiễm Thanh Ảnh một mình thản nhiên đứng ở đó, nhìn Văn Mặc Huyền và Tiêu Diễn giao đấu.
Tiêu Diễn tập võ từ thuở nhỏ, lúc còn trẻ đã bước chân vào giang hồ, tuyệt không phải hạng người vô năng. Dày công tôi luyện Kinh Vũ kiếm pháp của Danh Kiếm sơn trang, có thêm sư tòng Vô Vi lão nhân của Thanh Phong lâu, công phu của hắn tuyệt đối không thể khinh thường.
Mà Văn Mặc Huyền mặc dù trẻ tuổi, nhưng trên thân thừa truyền nhiều vị sư trưởng, lại giỏi thông hiểu đạo lí, nhân họa được phúc, một thân nội lực cũng là hiếm có. Hai người đối đầu quả nhiên là một cuộc so đấu ngang tài ngang sức. Ngay cả Nhiễm Thanh Ảnh cũng không thể không thán phục.
Mà càng như vậy, trong lòng nàng ta càng hận. Cùng là người, vì sao các nàng khác biệt lớn đến thế. Mặc dù Văn Mặc Huyền mồ côi từ nhỏ, nhưng phụ từ mẫu ái, sống vui vẻ, tự tại. Dù có lâm nạn, cũng có quý nhân tương trợ, thành tựu thiên tư. Mà cha của nàng ta lại xem nàng ta như cỏ rác, mẹ ruột thì cả đời đều ôm tâm tư quấn lấy cha, căn bản chưa từng thật sự yêu thương nàng ta.
Cùng là người gánh vác nhiều thư, Văn Mặc Huyền có người quyết lòng tương trợ, mà nàng ta lại bị hạn chế khắp nơi. Còn người quyết lòng tương trợ nàng ta, một là trong mộng xưa, nay đã gắn kết sinh tử với Văn Mặc Huyền; còn người kia, vẫn trước sau như một, lại bị nàng ra làm hại người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Văn Mặc Huyền, quả nhiên là lời nguyền của nàng ta!
Cho dù cách xa hai nơi không hề qua lại, vận mệnh của nàng ta, vẫn bị Văn Mặc Huyền từng bước một đẩy vào tuyệt cảnh!
Ánh mắt Nhiễm Thanh Ảnh trở nên âm trầm, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ của Mộ Cẩm, nghĩ đến ngữ điệu như nước lặng của nàng, cuối cùng nắm thật chặt tay: "Có điều, Văn các chủ này, khi nãy Độc y kia nói Tiêu trang chủ giết vợ giết con, nhưng ta lại nhớ rõ, đứa con của Văn Vận Lam đã tránh thoát một kiếp."
Nàng vừa nói ra, Văn Mặc Huyền đã sững người, Tiêu Diễn cũng chấn động, sau đó nhảy qua một bên, tạm thời ngừng lại.
Tiêu Diễn xoa xoa vết máu trên mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi có ý tứ gì?"
Văn Mặc Huyền lại không muốn nghe nàng ta nhiều lời, chiêu thức ngày càng nhanh, từng bước ép sát.
Nét cười trên mặt Nhiễm Thanh Ảnh càng lớn: "Không biết, nếu Lưu Tích biết được phụ thân nàng, lại là kẻ thù mà nàng và ngươi cùng nhau khổ tâm mưu tính diệt trừ, thì sẽ biểu hiện như thế nào nhỉ."
Văn Mặc Huyền liên tục xuất chiêu, nhưng Nhiễm Thanh Ảnh đã phát hiện lòng nàng đang rối loạn.
Nàng thẳng tắp nhìn Văn Mặc Huyền chằm chằm, tiếp tục nói: "Ngươi đối với nàng thật tốt, giữ nàng ở Tâm Tích các, còn mình thì lén đi diệt trừ phụ thân và gia gia nàng. Có lẽ nàng rất tin tưởng ngươi, ngươi bảo nàng ở lại, nàng liền ngoan ngoan ở lại. Nhưng ta lại thấy nàng đáng thương làm sao."
"Ngươi câm miệng!" Văn Mặc Huyền đảo mắt, một chốc bất cẩn, trên tay đã thêm một vết thương.
Ảnh Tử mơ hồ cảm thấy nàng không ổn, ra sức đánh bay Minh Đông, đâm thẳng tới Nhiễm Thanh Ảnh.
Nhiễm Thanh Ảnh lách mình tránh đi, sau đó đưa mắt nhìn sau lưng Văn Mặc Huyền, con mắt hơi co lại, cảm xúc trong nháy mắt có chút giãy giụa, mà lúc nhìn tới Văn Mặc Huyền thì đã chuyển thành kiên định.
Nàng ta cười đến rạng rỡ, hé miệng nói: "Văn Mặc Huyền, nói thật, ta rất là hâm mộ ngươi. Nhưng bây giờ ta lại khá đồng cảm với ngươi. Ngươi nói xem, nếu ngay cả Tích nhi của ngươi cũng quay lưng với ngươi, ngươi sẽ biến thành thế nào?!"
Văn Mặc Huyền phút chốc nắm chặt kiếm trong tay, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Diễn, sắc mặt khẽ biến.
Nàng chậm rãi xoay người, đại môn Danh Kiếm sơn trang đã mở rộng ra, nơi đó chồng chất rất nhiều thi thế, có Danh Kiếm sơn trang đệ tử, cũng có người đến đây chúc thọ.
Cũng ở cánh cổng dính đầy máu ấy, một bóng người nhỏ nhắn mặc trang phục màu thủy lam đang từng bước đi tới bên này. Mà cặp mắt vốn ấm áp dịu dàng, giờ phút này lại thẫn thờ, vô thần, không hề có cảm xúc gì.
Cắc mặt Văn Mặc Huyền chợt tái mét, tại lúc một độc nhân tấn công Cố Lưu Tích, nàng nhanh chóng chuyển thân, vung tay chặt đứt đầu của kẻ đó, rồi run giọng gọi: "Tích nhi?"
Cố Lưu Tích hơi hơi dừng một chút, sau đó không hề dừng lại mà đi lướt qua nàng, yên tĩnh đứng ở bên người Nhiễm Thanh Ảnh.
Tiêu Diễn thấy Cố Lưu Tích quá giống với gương mặt trong trí nhớ, trong lòng dậy sóng ngập trời, đây là con gái của hắn và Văn Vận Lam ư?
Lấy lại tinh thần, chứng kiến một Văn Mặc Huyền thản nhiên ung dung bỗng nhiên biến thành như thế, lập tức bất chấp kinh ngạc, chạy trốn.
Ngay lúc đó, Cố Lưu Tích một mực như con rối lại đột ngột xuất kiếm, bay thẳng đâm tới chỗ Tiêu Diễn, Văn Mặc Huyền cả kinh trong lòng, lập tức cũng ra tay.
Mấy người Tử Hi thấy Cố Lưu Tích xuất hiện, còn mang dáng điệu quỷ dị như vậy, lòng như lửa đốt, lại khổ nỗi không cách nào bứt ra, nên ra tay cũng hung ác hơn, chỉ mong có thể tranh thủ thời gian đi qua làm rõ tình hình. Chủ tử đối đầu với Lưu Tích cô nương, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Nhiễm Thanh Ảnh nhìn ba người chiến thành một đoàn, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì, sau đó chuyển tầm mắt canh ở cổng lớn.
Cố Lưu Tích vừa ra tay, Văn Mặc Huyền lập tức cả kinh. Công phu của Cố Lưu Tích đã có tiến bộ, nhưng tuyệt đối không có khả năng đến được nước này.
Còn Tiêu Diễn, vốn dĩ có thể đối chiến với Văn Mặc Huyền, nhưng có Cố Lưu Tích gia nhập, hắn lập tức lâm vào khốn cảnh. Hơn nữa càng làm cho hắn kinh hãi chính là, cô gái rất có thể là con gái của hắn này, công phu lợi hại vô cùng, mà ra tay thì không chút nào lưu tình, thậm chí hoàn toàn chỉ công không thủ.
Văn Mặc Huyền thấy nàng chiến đấu liều mạng như vậy thì lo lắng không thôi, vừa cố gắng bảo vệ nàng, vừa nóng lòng nói: "Tích nhi, nàng tỉnh táo lại, chớ để bọn họ khống chế!"
Cứ như vậy, Tiêu Diễn liên tục phòng thủ, trên người nhuốm đầy máu, tức giận nói: "Súc sinh, ngươi thế mà lại muốn giết cha mình, không sợ bị thiên lôi đánh sao?"
Hơi thở quanh người Văn Mặc Huyền phát lạnh, Hàm Quang trong tay ngăn cản Cố Lưu Tích đâm tới cổ họng Tiêu Diễn, một chưởng vỗ vào ngực hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng làm phụ thân nàng, càng không tư cách mắng nàng. Nói đến thiên lôi đánh, thì cũng phải là ngươi mới đúng!"
Tiêu Diễn bị nàng đánh khí huyết cuồn cuộn, nhả ra búng máu, cười nói: "Xứng hay không đâu phải ngươi nói là được. Mạng của nó là ta cho, đây là sự thật ngươi không thể chối bỏ!"
"Ta không chối bỏ sự thật, chỉ muốn giết ngươi!"
Nói rồi Hàm Quang trong tay nàng chấn động, thân kiếm lượn vòng. Thức thứ hai Phá Thiên Tam Thức sắc bén ác liệt xuất hiện, lập tức cuốn tung đống vũ khí dưới đất bắn thẳng về phía Tiêu Diễn, nội tức lạnh như băng khiến binh khí hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng bắn đi.
Mà Văn Mặc Huyền cũng không để ý kết quả như thế nào, thừa dịp Cố Lưu Tích tạm thời bị bức lui, đột ngột phóng tới chỗ Nhiễm Thanh Ảnh: "Đến cùng ngươi đã hạ cái gì trên người nàng?"
Nhiễm Thanh Ảnh nhanh chóng tránh đi, nhìn Văn Mặc Huyền, khóe miệng vẽ ra nụ cười lạnh: "Ngươi sẽ biết nhanh thôi."
Dứt lời Văn Mặc Huyền chợt phát giác một luồng sát ý sắc bén, ác liệt, vội vã nghiêng người né qua. Thân ảnh màu lam nhoáng qua một cái, Văn Mặc Huyền cúi đầu vạt áo trước ngực bị cắt, mặt tái mét.
Tiêu Diễn giờ phút này nằm trên mặt đất, dưới thân là một vũng máu, mà Cố Lưu Tích đang cầm kiếm, lạnh lùng nhìn Văn Mặc Huyền. Đôi mắt trong suốt, thuần khiết mọi ngày, giờ đây chỉ còn vẻ lạnh lùng hoang vu, còn thấp thoáng tia máu đỏ.
Máu từ từ chảy ra, thấm ướt một mảng áo trắng, cảm giác lành lạnh. Mà trong lòng Văn Mặc Huyền lúc này lại lạnh buốt giá.
"Tích nhi..." Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Lưu Tích, bờ môi run rẩy, ngoài việc gọi tên, thì chẳng thể thốt nên câu gì. Đôi ngươi đen láy đau đáu nét thê lương, cũng dày đặc bất đắc dĩ và đau lòng.
"Ta đã nói, sẽ tặng ngươi một món quà đặc biệt. Tuy rằng có hơi muộn, nhưng may mắn không mất đi sự kinh hỉ." Tiếng nói khàn khàn từ phía sau vang tới.
Văn Mặc Huyền chưa quay đầu lại, chỉ nhìn Cố Lưu Tích, Nhiễm Thanh Ảnh khe khẽ thở ra, tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói: "Ngươi đã khỏe rồi?"
Mộ Cẩm cúi đầu, sau đó liếc nhìn Cố Lưu Tích, rồi nhìn Nhiễm Thanh Ảnh bằng ánh mắt phức tạp, lắc đầu.
Cốt tiêu lần nữa bị nàng thổi lên, Văn Mặc Huyền run cả người, lập tức nhấc bước tránh đi. Tia máu trong mắt Cố Lưu Tích càng đậm, tấn công mãnh liệt như vũ bão.
Văn Mặc Huyền không biết làm sao, sợ làm nàng bị thương nên chuyển thân kiếm, cẩn thận giấu mũi kiếm, đổi thế tiếp chiêu.
Chiêu thức của Cố Lưu Tích trước nay nhẹ nhàng, linh hoạt, lúc này lại đặc biệt thô bạo, từng chiêu từng thức đều trực tiếp và bá đạo.
Văn Mặc Huyền mỗi lần đều có thể cảm giác được nàng ấy như là điên cuồng vận chuyển nội lực, mỗi một chiêu kiếm mang lực tựa ngàn cân.
Sợ làm bị thương nàng, Văn Mặc Huyền không dám dùng nội lực, chỉ một mực né tránh. Cố Lưu Tích thì lại không hề lưu tình. Chẳng bao lâu, trên người Văn Mặc Huyền đã có thêm mấy vết thương.
Văn Mặc Huyền vừa nóng ruột vừa đau lòng: "Tích nhi, đừng như vậy mà, nàng sẽ chịu không nổi đâu! Nàng nhìn ta đi, ta là Mặc Huyền đây!"
Cố Lưu Tích cứ sử dụng nội lực quá độ như thế, kinh mạch vốn chưa khỏi hẳn căn bản không chịu nổi.
"Ảnh Tử, đừng cho nàng ta thổi nữa!"
Văn Mặc Huyền cắn răng, nội lực cuồn cuộn như nước, Hàm Quang va chạm với kiếm của Cố Lưu Tích, đồng thời bàn tay trái xoay chuyển nắm lấy tay cầm kiếm của nàng.
Cố Lưu Tích tỏ ra rất bực bội, tay trái vỗ một chưởng vào bả vai Văn Mặc Huyền.
"Tích nhi, nàng nghe lời xíu đi."
Văn Mặc Huyền kêu lên một tiếng, cố chịu một chưởng này, lại phun ra búng máu, tung tóe khắp người Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích lập tức run lên, tay đặt trên người nàng cũng khựng lại.
Thừa dịp nàng sững trong chốc lát, Văn Mặc Huyền ra sức muốn kiềm chế hai tay nàng, lại nghe thấy tiếng la kinh hoảng của Tử Hi: "Chủ tử, Lưu Tích cô nương!"
Văn Mặc Huyền vội nhìn qua, thì phát hiện Tiêu Diễn vốn đang trên đất, chẳng biết lúc nào đã đứng lên, khóe miệng treo nụ cười lành lạnh, bật nhảy lên đâm kiếm về phía Cố Lưu Tích.
Văn Mặc Huyền biến sắc, nhanh chóng buông Cố Lưu Tích ra, nghiêng người vượt qua Cố Lưu Tích chặn kiếm của Tiêu Diễn. Cùng lúc đó, Cố Lưu Tích lấy lại tự do cũng theo sát đâm kiếm ra.
Văn Mặc Huyền chỉ cảm thấy chỗ bụng chợt lạnh, thanh kiếm xuyên qua cơ thể, thân kiếm mỏng mang theo máu đỏ từ bụng đâm ra, cơn đau kịch liệt nhanh chóng lan tràn.
Văn Mặc Huyền đau đớn, trầm thấp gọi Cố Lưu Tích.
"Các chủ!" Ảnh Tử đỏ bừng mắt, gào một tiếng, hung hăng ra chiêu, chặt đứt kiếm của Minh Đông, rồi nhanh chóng phóng qua chỗ Văn Mặc Huyền, nhưng lại bị hai độc nhân cản đường, khiến hắn gần muốn nổi điên.
Tiêu Diễn rất là vui vẻ, chân quét ngang, đá Văn Mặc Huyền ra xa mấy trượng.
Cố Lưu Tích chỉ sững sờ tại chỗ, chóp mũi nồng nặc mùi máu tươi khiến tim nàng nhói lên. Nhìn bàn tay đầy máu, trên khuôn mặt thẫn thờ của nàng dâng lên một hồi hốt hoảng, biểu cảm cũng có chút vặn vẹo.
Một lát sau, nàng ném mạnh thanh kiếm dính đầy máu trong tay, hoảng sợ lui lại mấy bước, cảm xúc trong mắt chấn động kịch liệt, tia máu cũng trập trùng đậm nhạt.
Nàng liều mạng lau máu, không ngừng lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, cả người run bần bật. Ánh mắt mờ mịt rơi tới trên người Văn Mặc Huyền ở cách đó không xa, nàng ôm bụng nửa quỳ trên đất, muốn đứng lên, nhưng làm mấy lần đều không được.
Văn Mặc Huyền nôn ra cả vũng máu, nhìn thấy Cố Lưu Tích đưa mắt sang bên này, vẻ hốt hoảng, đau khổ trong đó khiến nàng cũng đau lòng theo. Trên gương mặt tái nhợt của nàng hiện ra ý cười, cố gắng muốn đứng dậy.
Nàng biết cô nương của nàng không phải cố ý. Dù cho có đau khổ thế nào, nàng vẫn sẽ cố gắng cho Cố Lưu Tích một chút an ủi, mặc dù giờ phút này trông có vẻ lực bất tòng tâm.
Nước mắt của Cố Lưu Tích ào ạt chảy xuống, chân vừa nhích, nhưng lại đau khổ mà ôm lấy đầu, quỳ xuống. Nàng trợn tròn mắt, như có cây đao quấy trong đầu. Vô số hình ảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc điên cuồng chớp nhoáng trong đầu, sư phụ, Văn Mặc Huyền, sư tỷ, Thi Lệ, Nhiễm Thanh Ảnh. Những hình ảnh tràn đầy tuyệt vọng kia, cộng thêm mùi máu tươi nồng nặc quanh người, khiến nàng sống không bằng chết.
Nàng khàn giọng hô lên, tiếng la bi thương mà tuyệt vọng, làm sắc mặt Văn Mặc Huyền càng thêm trắng nhợt. Sau đó nàng bắt đầu khóc hô, gọi: "Sư phụ, sư phụ, sư đệ, xin ngươi, xin ngươi..."
Tiếng kêu đó tuyệt vọng mà bất lực, giống như con thú bị thương vậy, khẩn cầu hy vọng hão huyền.
Văn Mặc Huyền nghe tiếng khóc của Cố Lưu Tích, như chợt hiểu nàng đã xảy ra chuyện gì, đỡ lấy Hàm Quang, cố gắng chạy tới chỗ nàng.
Ánh mắt Mộ Cẩm có vẻ khiếp sợ, dù nàng ta có thổi cốt tiêu thế nào, Cố Lưu Tích cũng chỉ quỳ gối tại chỗ, không chịu động thủ lần nữa.
Mà Cố Lưu Tích biểu hiện khác thường như thế, khiến nàng ta khó hiểu, đồng thời cũng có chút không đành lòng.
Cảm xúc của Nhiễm Thanh Ảnh rất phức tạp, nhìn thấy Cố Lưu Tích quỳ đối đau khổ, nội tâm cũng đau đớn. Cảm giác này không biết từ đâu mà đến, nàng cảm thấy dường như nàng nợ Cố Lưu Tích. Rõ ràng tất cả mọi thứ đều cho thấy hai người là đối địch, nhưng mà nàng không có cách nào xem nàng ấy là địch cả.
Vội đưa tay ngăn Mộ Cẩm lại thổi cốt tiêu, thấy Tiêu Diễn rút kiếm đi đến gần Văn Mặc Huyền, nàng khẽ mím chặt miệng, kẻ như vậy, thật là khiến người ta chán ghét.
Nàng hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc trong lòng, tự an ủi nghĩ, qua hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc, dù cho Cố Lưu Tích đau khổ thế nào, cũng sẽ không nhớ lại được, như vậy đã rất tốt rồi.
Mấy người Tử Hi trơ mắt nhìn chuyện sắp phát sinh, trừng mắt như muốn nứt ra, bất chấp đám độc nhân, liều mạng chém giết hướng về bên đó.
Văn Mặc Huyền sẽ không để ý tới Tiêu Diễn, chỉ chăm chú nhìn Cố Lưu Tích, miễn cưỡng đi tới gần nàng.
Bước chân của nàng rất nặng nề, nhưng mà ngay lúc này, nàng muốn ôm cô nương của nàng. Dù là không thể sẻ chia, cũng không thể để nàng một mình lẻ loi trơ trọi ở đằng đó được.
Con ngươi đen bịt kín một tầng sương mù, ngực đau nhức không bằng cái đau trên người. Nàng dùng trăm phương ngàn kế để bảo vệ nàng ấy, tự cho là, phái người bảo vệ nàng ấy, giữ nàng tại Thúy Ngọc Phong, thì có thể bảo vệ nàng không bị tổn thương. Nhưng mà, thời khắc này, cô nương của nàng đang phải chịu đựng nỗi đau không thể nào tưởng tượng nổi.
Tiêu Diễn hung hăng nhìn Văn Mặc Huyền ngay cả đứng đều đứng không vững, điên cuồng nói: "Ngươi hủy hoại mọi thứ của ta, thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Rồi hắn nhìn sang Cố Lưu Tích, nói với giọng khinh thường: "Quả đúng là con gái của ả đàn bà kia, rốt cuộc vẫn là vì một ả đàn bà khác."
Nói xong, hắn giơ kiếm, vung hướng Cố Lưu Tích!
Nhiễm Thanh Ảnh cũng không có ngờ Tiêu Diễn lại tuyệt tình với Cố Lưu Tích đến mức đó, nhất thời giật mình.
Cặp mắt của Văn Mặc Huyền đỏ sậm, bất chấp cả người thương tích, đem hết toàn lực nhào về phía Cố Lưu Tích.
Khí lạnh sau lưng hạ xuống, nhưng sau một tiếng chạm mạnh thì im bặt.
Một giọng nói trong trẻo, lạnh nhạt vang lên: "Muốn động tới các nàng, thì phải hỏi kiếm trong tay ta trước."
Nói rồi, ánh mắt nàng phát lạnh, chuyển lưỡi kiếm, nhanh như cắt chém tới eo Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn bị thương không nhẹ, phản ứng cũng chậm rất nhiều, bên hông lập tức tràn ra máu tươi.
Văn Mặc Huyền nhìn người tới, nói cám ơn, miễn cưỡng ngồi dậy, ôm Cố Lưu Tích vào trong ngực.
Tiêu Mộng Cẩm gật đầu, kiếm trong tay vẫn còn như độc xà mang theo sát ý bá đạo, ép Tiêu Diễn không chỗ để trốn.
Tiêu Diễn không cam lòng, nhưng khi nãy đã bị Văn Mặc Huyền làm trọng thương, chống lại một Tiêu Mộng Cẩm dùng giết người mà sống, chỉ có thể rơi vào cảnh một kiếm xuyên tim.
Thấy hắn trừng mắt như chuông đồng, Tiêu Mộng Cẩm không chút lưu tình rút kiếm ra, lạnh lùng nói: "Loại người như ngươi, thật sự ô uế kiếm của ta."
"Tích nhi!"
Nghe thấy Văn Mặc Huyền gào một tiếng đầy đau đớn, Tiêu Mộng Cẩm vội xoay người, thì thấy Cố Lưu Tích mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, chẳng biết tại sao đoạt kiếm của Văn Mặc Huyền, hướng lên cổ họng mình.
Văn Mặc Huyền biến sắc, tay trái nhanh chóng cầm chặt mũi kiếm, gắt gao đè Cố Lưu Tích lại.
Cố Lưu Tích vùng vẫy mãnh liệt, vết thương trên người Văn Mặc Huyền lại chảy máu, tầm mắt nàng đã biến thành màu đen, nhưng vẫn cắn răng không buông tay,
"Tích nhi, ta xin nàng, xin nàng... Nàng nhìn ta, nàng nhìn ta đi mà!"
Một cử động đó của Cố Lưu Tích, làm Văn Mặc Huyền không nhịn được nữa, tiếng nói khản cả đi, nước mắt cũng rơi xuống.
Tiêu Mộng Cẩm nhướng mày, nhanh đi qua, trở tay bổ xuống gáy Cố Lưu Tích. Kéo Văn Mặc Huyền ra, cả người nàng đều đang phát run, xanh cả mặt, bờ môi cũng không còn màu máu, bàn tay trái thì vẫn gắt gao nắm mũi kiếm, máu chảy cả một tay.
Ảnh Tử và Tử Hi cuối cùng mới thoát thân, nhìn thấy dáng vẻ hai người vô cùng thê thảm, lập tức trào dâng bi phẫn, đồng thời tấn công về phía Nhiễm Thanh Ảnh và Mộ Cẩm.
Chứng kiến thuộc hạ của mình và Minh vệ tử thương hầu như không còn, Nhiễm Thanh Ảnh không biết diễn tả tâm tình mình thế nào. Nhìn bộ dạng bên bờ sụp đổ của Văn Mặc Huyền, nàng ta khoái ý vô cùng, tuy nhiên lại không ngờ Cố Lưu Tích thiếu chút nữa tự vẫn tại chỗ.
Lồng ngực tích tụ buồn bực, cố gắng che chở Mộ Cẩm, nàng đề khí, nói: "Văn Mặc Huyền, không muốn biết giải cổ cho nàng như thế nào sao?"
Văn Mặc Huyền cúi thấp đầu, mái tóc rối loạn, cả bộ áo trắng loang lổ vết máu, đầu vai vẫn còn khẽ run. Nghe nàng ta nói xong, người đang cứng ngắc như khúc gỗ cuối cùng động đậy.
Nàng quay sang, trong mắt tràn đầy tơ máu. Rõ ràng vốn là một người đang trọng thương, lại chậm rãi đứng lên, ra hiệu bọn họ dừng tay, chậm rãi mở miệng: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Giọng nàng khàn lợi hại, bàn tay trái run run, trên hông ướt đẫm máu, trông rất là đáng sợ, vẫn cứ đứng thẳng tắp.
Nhiễm Thanh Ảnh cau mày, nhìn Cố Lưu Tích nằm ở nơi đó, hít vào một hơi: "Vật của Danh Kiếm sơn trang, ta muốn mang đi."
Ánh mắt Văn Mặc Huyền lay động, nhỏ giọng nói: "Thông báo Tô Vọng, thả bọn họ đi, thứ gì đó cũng cho bọn hắn."
Nhiễm Thanh Ảnh có chút kinh ngạc, nhưng lại cười cười: "Ngươi đối với nàng thật sự tốt vô cùng."
"Nàng đối với ngươi cũng không tệ." Văn Mặc Huyền lạnh nhạt nhìn Mộ Cẩm, nhỏ giọng nói.
Nhiễm Thanh Ảnh sững sờ, ánh mắt lơ lửng, sau đó nghiêm mặt nói: "Ta và ngươi cũng không có huyết hải thâm cừu, Lận Ấn Thiên, đối với ta mà nói, cũng là kẻ địch. Ngươi là người thông minh, ngươi nên hiểu ý nghĩa trong đó."
"Không muốn hiểu, nói cho ta biết giải cổ như thế nào!"
Nhiễm Thanh Ảnh lắc đầu: "Không cách nào giải."
Văn Mặc Huyền lại tái mặt, Nhiễm Thanh Ảnh tiếp tục nói: "Nhưng mà, trong cơ thể nàng là tử cổ, chỉ cần cho ngươi mẫu cổ, thì sẽ không ai có thể lợi dụng nó tổn thương nàng, khống chế nàng."
"Mà mẫu cổ, đợi chúng ta rời khỏi, thì sẽ đưa ra."
Nói rồi, Mộ Cẩm lấy ra hộp gấm, sau khi mở ra, thổi cốt tiêu, con sâu nhỏ trong hộp lập tức động đậy, mà Cố Lưu Tích đang nằm yên thì mãnh liệt run lên một cái.
Giờ phút này Bạch Chỉ cũng đang canh giữ ở bên người Cố Lưu Tích, nhíu nhíu mày, nhẹ gật đầu với Văn Mặc Huyền.
"Được, nếu gạt ta, Nhiễm Thanh Ảnh, ta có thể cam đoan, nhưng tổn thương ngươi gây ra cho nàng trong hôm nay, đau đớn ta phải chịu trong hôm nay, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần."
Giọng nàng không hề trập trùng, nhưng toát ra khí thế lạnh lẽo, làm Nhiễm Thanh Ảnh sững mặt.
Dõi mắt nhìn các nàng rời khỏi, mấy người Ảnh Tử nghiến răng nghiến lợi, mà lại không thể làm gì, đều hận không thể hóa ánh mắt thành hung khí, hung hăng đâm vào hậu tâm của bọn họ.
"Mộng Cẩm, giúp ta mang cổ về." Văn Mặc Huyền trầm thấp nói một câu, nhìn sang Cố Lưu Tích nhắm mắt mà vẫn không ngừng rơi lệ, thân thể lắc lư rồi trực tiếp ngã xuống.
"Các chủ!"
"Chủ tử!"
- ------
Editor có lời muốn nói: Đau lòng chết mất~~ T^T
mặc dù đứng quay lưng về phía hắn, nhưng Văn Mặc Huyền đã có phòng ngừa từ trước, trở tay đảo ngược Hàm Quang, chạm mạnh liệt với kiếm của Tiêu Diễn, đồng thời xoay người, mượn lực va chạm, lui nhanh về phía sau.
Mà chưởng của Tiêu Cảnh Hoàng nhìn như bổ về phía Tiêu Viễn Sơn lại đột ngột hướng thẳng tới chỗ Văn Mặc Huyền đứng. Một chưởng không hề nương tình, phá nát cả một mảnh đất nhỏ.
Tiêu Viễn Sơn bỗng thấy lạnh sống lưng, nhanh chóng ngăn Tiêu Cảnh Hoàng lại, nghĩ mà sợ, may mắn nha đầu ấy nhanh trí, nếu không thì...
Nhìn về gương mặt không hề có chút dấu vết nào của năm xưa, Tiêu Viễn Sơn nhíu chặt mày kiếm, lên tiếng: "Đã nhiều năm rồi, dù có đổi khuôn mặt, thì vẫn vô sỉ xảo trá y như vậy!"
Tiêu Cảnh Hoàng đã đỡ hơn mười chiêu, sau đó lui qua một bên, trầm giọng nói: "Ta không rõ ý của ngươi."
Tiêu Viễn Sơn lạnh lùng cười cười: "Không rõ ý của ta cũng không sao, nhận ra thanh kiếm này là được rồi."
Tiêu Cảnh Hoàng chau mày: "Diễn nhi, thông báo Chính Phong!"
Tiêu Diễn khựng tay lại, lập tức huýt một tiếng vang dột.
Văn Mặc Huyền trầm mặt xuống, mở miệng nói: "Văn các chủ, giải dược!"
Văn Hạo Khâm hiểu ý, giải dược có hạn, chỉ có thể đưa cho mấy vị võ công thượng thừa các môn phái. Mà ngay sau đó, một đám người động tác cực kỳ mạnh liệt đột nhiên từ chung quanh vây quanh tới. Tướng đi của bọn họ rất kỳ quặc, hạnh động lại không hề chậm chạp, da thịt thì hiện tím xanh, cặp mắt cũng đục ngầu màu xám trắng. Đó thật là độc nhân đã thấy hồi ở Hồng Tụ Chiêu!
Mà đại đệ tử Liêu Chính Phong của Tiêu Diễn thì mang theo một đám hộ vệ che chở Tiêu Kỳ nãy giờ không có lộ diện chạy nhanh ra ngoài.
Tiêu Cảnh Hoàng công phu tốt nhất, mắt thấy đại thế đã mất, lập tức rút thân bỏ chạy về phía sau núi. Cặp mắt Tiêu Viễn Sơn phát lạnh: "Mặc Huyền, con hãy cẩn thận, vi sư đuổi theo đã." Nói xong thì bật người đuổi theo.
Văn Mặc Huyền nhanh chóng ngăn Tiêu Diễn lại, nghĩ đến một việc, trong lòng lập tức có chút lo lắng. Nàng quay sang nói với Văn Hạo Khâm đang muốn tiến lên giúp đỡ: "Văn tiền bối, Tiêu Cảnh Hoàng công phu không tồi, còn là một kẻ xảo trá, năm đó còn có một vài việc sư phụ không biết rõ, ta sợ Tiêu Cảnh Hoàng sẽ lợi dụng những chuyện đó làm khó dễ. Nên mong tiền bối mau đi xem một chút, nơi này giao cho ta là được rồi."
Văn Hạo Khâm hơi do dự: "Độc nhân ở đây, còn có Nhiễm Thanh Ảnh kia..."
"Bên cạnh ta có Ảnh vệ, ông ấy là sư phụ của Tích nhi, không thể xảy ra chuyện gì."
Văn Hạo Khâm chần chừ, nhìn qua nhóm Tử Hi rồi mới xoay người nhanh chóng đuổi theo.
Lần này Văn Mặc Huyền đến đây, Tử Hi, Mặc Ảnh và Ảnh Tử suất lĩnh mười hai Ảnh vệ cùng đi, những người còn lại do Tô Vọng dẫn đầu mai phục xung quanh Danh Kiếm sơn trang, bảo đảm không cho một người nào trốn thoát.
Bấy giờ, những người được khôi phục công lực đã tự giác dẫn độc nhân đi, chẳng qua là chuyện của những độc nhân này vô cùng quan trọng, không biết đau đớn, không sợ sinh tử, thật sự là khó đối phó. Bạch Chỉ am hiểu độc thuật, di chuyển giữa độc nhân, tùy thời tìm kiếm sơ hở của bọn họ.
Mà đối với nhóm Nhiễm Thanh Ảnh bên kia, những độc nhân này chính là Minh U giáo thay Tiêu Diễn luyện ra, không biết vì sao lại không hề đến gần bọn họ.
Ảnh Tử vẫn luôn cảnh giác bọn họ, vẫn còn ở bên cạnh Văn Mặc Huyền che chở nàng, phòng ngừa Nhiễm Thanh Ảnh làm gì đột xuất.
Một lát sau, có người nhảy tới bên Nhiễm Thanh Ảnh, nói nhỏ mấy câu. Nhiễm Thanh Ảnh cau mày, nhìn về phía Văn Mặc Huyền, cất giọng nói: "Văn các chủ, chẳng lẽ hôm nay ngươi muốn một lần bắt trọn Minh U giáo và Danh Kiếm sơn trang ư?"
Văn Mặc Huyền và Tiêu Diễn đánh nhau túi bụi, nghe thấy thế thì trầm giọng nói: "Nhiễm giáo chủ đến đây, chắc hẳn không phải chỉ là làm khách nhỉ. Dù cho ta không ngăn cản, ngươi cũng sẽ không dừng tay. Đã như vậy, đành phải liều một phen thôi."
Nhiễm Thanh Ảnh nhìn bóng người màu trắng tung bay giữa sân, đôi mắt híp lại, sau đó chậm rãi nói: "Tốt, vậy thì thử xem, ai thua ai thắng. Minh Đông, Tả trưởng lão, bắt lấy bọn chúng!"
Trong lúc nhất thời, võ trường là một đoàn hỗn chiến, mấy người Ảnh Tử đều bị ngăn chặn, còn sót lại Nhiễm Thanh Ảnh một mình thản nhiên đứng ở đó, nhìn Văn Mặc Huyền và Tiêu Diễn giao đấu.
Tiêu Diễn tập võ từ thuở nhỏ, lúc còn trẻ đã bước chân vào giang hồ, tuyệt không phải hạng người vô năng. Dày công tôi luyện Kinh Vũ kiếm pháp của Danh Kiếm sơn trang, có thêm sư tòng Vô Vi lão nhân của Thanh Phong lâu, công phu của hắn tuyệt đối không thể khinh thường.
Mà Văn Mặc Huyền mặc dù trẻ tuổi, nhưng trên thân thừa truyền nhiều vị sư trưởng, lại giỏi thông hiểu đạo lí, nhân họa được phúc, một thân nội lực cũng là hiếm có. Hai người đối đầu quả nhiên là một cuộc so đấu ngang tài ngang sức. Ngay cả Nhiễm Thanh Ảnh cũng không thể không thán phục.
Mà càng như vậy, trong lòng nàng ta càng hận. Cùng là người, vì sao các nàng khác biệt lớn đến thế. Mặc dù Văn Mặc Huyền mồ côi từ nhỏ, nhưng phụ từ mẫu ái, sống vui vẻ, tự tại. Dù có lâm nạn, cũng có quý nhân tương trợ, thành tựu thiên tư. Mà cha của nàng ta lại xem nàng ta như cỏ rác, mẹ ruột thì cả đời đều ôm tâm tư quấn lấy cha, căn bản chưa từng thật sự yêu thương nàng ta.
Cùng là người gánh vác nhiều thư, Văn Mặc Huyền có người quyết lòng tương trợ, mà nàng ta lại bị hạn chế khắp nơi. Còn người quyết lòng tương trợ nàng ta, một là trong mộng xưa, nay đã gắn kết sinh tử với Văn Mặc Huyền; còn người kia, vẫn trước sau như một, lại bị nàng ra làm hại người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Văn Mặc Huyền, quả nhiên là lời nguyền của nàng ta!
Cho dù cách xa hai nơi không hề qua lại, vận mệnh của nàng ta, vẫn bị Văn Mặc Huyền từng bước một đẩy vào tuyệt cảnh!
Ánh mắt Nhiễm Thanh Ảnh trở nên âm trầm, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ của Mộ Cẩm, nghĩ đến ngữ điệu như nước lặng của nàng, cuối cùng nắm thật chặt tay: "Có điều, Văn các chủ này, khi nãy Độc y kia nói Tiêu trang chủ giết vợ giết con, nhưng ta lại nhớ rõ, đứa con của Văn Vận Lam đã tránh thoát một kiếp."
Nàng vừa nói ra, Văn Mặc Huyền đã sững người, Tiêu Diễn cũng chấn động, sau đó nhảy qua một bên, tạm thời ngừng lại.
Tiêu Diễn xoa xoa vết máu trên mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi có ý tứ gì?"
Văn Mặc Huyền lại không muốn nghe nàng ta nhiều lời, chiêu thức ngày càng nhanh, từng bước ép sát.
Nét cười trên mặt Nhiễm Thanh Ảnh càng lớn: "Không biết, nếu Lưu Tích biết được phụ thân nàng, lại là kẻ thù mà nàng và ngươi cùng nhau khổ tâm mưu tính diệt trừ, thì sẽ biểu hiện như thế nào nhỉ."
Văn Mặc Huyền liên tục xuất chiêu, nhưng Nhiễm Thanh Ảnh đã phát hiện lòng nàng đang rối loạn.
Nàng thẳng tắp nhìn Văn Mặc Huyền chằm chằm, tiếp tục nói: "Ngươi đối với nàng thật tốt, giữ nàng ở Tâm Tích các, còn mình thì lén đi diệt trừ phụ thân và gia gia nàng. Có lẽ nàng rất tin tưởng ngươi, ngươi bảo nàng ở lại, nàng liền ngoan ngoan ở lại. Nhưng ta lại thấy nàng đáng thương làm sao."
"Ngươi câm miệng!" Văn Mặc Huyền đảo mắt, một chốc bất cẩn, trên tay đã thêm một vết thương.
Ảnh Tử mơ hồ cảm thấy nàng không ổn, ra sức đánh bay Minh Đông, đâm thẳng tới Nhiễm Thanh Ảnh.
Nhiễm Thanh Ảnh lách mình tránh đi, sau đó đưa mắt nhìn sau lưng Văn Mặc Huyền, con mắt hơi co lại, cảm xúc trong nháy mắt có chút giãy giụa, mà lúc nhìn tới Văn Mặc Huyền thì đã chuyển thành kiên định.
Nàng ta cười đến rạng rỡ, hé miệng nói: "Văn Mặc Huyền, nói thật, ta rất là hâm mộ ngươi. Nhưng bây giờ ta lại khá đồng cảm với ngươi. Ngươi nói xem, nếu ngay cả Tích nhi của ngươi cũng quay lưng với ngươi, ngươi sẽ biến thành thế nào?!"
Văn Mặc Huyền phút chốc nắm chặt kiếm trong tay, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Diễn, sắc mặt khẽ biến.
Nàng chậm rãi xoay người, đại môn Danh Kiếm sơn trang đã mở rộng ra, nơi đó chồng chất rất nhiều thi thế, có Danh Kiếm sơn trang đệ tử, cũng có người đến đây chúc thọ.
Cũng ở cánh cổng dính đầy máu ấy, một bóng người nhỏ nhắn mặc trang phục màu thủy lam đang từng bước đi tới bên này. Mà cặp mắt vốn ấm áp dịu dàng, giờ phút này lại thẫn thờ, vô thần, không hề có cảm xúc gì.
Cắc mặt Văn Mặc Huyền chợt tái mét, tại lúc một độc nhân tấn công Cố Lưu Tích, nàng nhanh chóng chuyển thân, vung tay chặt đứt đầu của kẻ đó, rồi run giọng gọi: "Tích nhi?"
Cố Lưu Tích hơi hơi dừng một chút, sau đó không hề dừng lại mà đi lướt qua nàng, yên tĩnh đứng ở bên người Nhiễm Thanh Ảnh.
Tiêu Diễn thấy Cố Lưu Tích quá giống với gương mặt trong trí nhớ, trong lòng dậy sóng ngập trời, đây là con gái của hắn và Văn Vận Lam ư?
Lấy lại tinh thần, chứng kiến một Văn Mặc Huyền thản nhiên ung dung bỗng nhiên biến thành như thế, lập tức bất chấp kinh ngạc, chạy trốn.
Ngay lúc đó, Cố Lưu Tích một mực như con rối lại đột ngột xuất kiếm, bay thẳng đâm tới chỗ Tiêu Diễn, Văn Mặc Huyền cả kinh trong lòng, lập tức cũng ra tay.
Mấy người Tử Hi thấy Cố Lưu Tích xuất hiện, còn mang dáng điệu quỷ dị như vậy, lòng như lửa đốt, lại khổ nỗi không cách nào bứt ra, nên ra tay cũng hung ác hơn, chỉ mong có thể tranh thủ thời gian đi qua làm rõ tình hình. Chủ tử đối đầu với Lưu Tích cô nương, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Nhiễm Thanh Ảnh nhìn ba người chiến thành một đoàn, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì, sau đó chuyển tầm mắt canh ở cổng lớn.
Cố Lưu Tích vừa ra tay, Văn Mặc Huyền lập tức cả kinh. Công phu của Cố Lưu Tích đã có tiến bộ, nhưng tuyệt đối không có khả năng đến được nước này.
Còn Tiêu Diễn, vốn dĩ có thể đối chiến với Văn Mặc Huyền, nhưng có Cố Lưu Tích gia nhập, hắn lập tức lâm vào khốn cảnh. Hơn nữa càng làm cho hắn kinh hãi chính là, cô gái rất có thể là con gái của hắn này, công phu lợi hại vô cùng, mà ra tay thì không chút nào lưu tình, thậm chí hoàn toàn chỉ công không thủ.
Văn Mặc Huyền thấy nàng chiến đấu liều mạng như vậy thì lo lắng không thôi, vừa cố gắng bảo vệ nàng, vừa nóng lòng nói: "Tích nhi, nàng tỉnh táo lại, chớ để bọn họ khống chế!"
Cứ như vậy, Tiêu Diễn liên tục phòng thủ, trên người nhuốm đầy máu, tức giận nói: "Súc sinh, ngươi thế mà lại muốn giết cha mình, không sợ bị thiên lôi đánh sao?"
Hơi thở quanh người Văn Mặc Huyền phát lạnh, Hàm Quang trong tay ngăn cản Cố Lưu Tích đâm tới cổ họng Tiêu Diễn, một chưởng vỗ vào ngực hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng làm phụ thân nàng, càng không tư cách mắng nàng. Nói đến thiên lôi đánh, thì cũng phải là ngươi mới đúng!"
Tiêu Diễn bị nàng đánh khí huyết cuồn cuộn, nhả ra búng máu, cười nói: "Xứng hay không đâu phải ngươi nói là được. Mạng của nó là ta cho, đây là sự thật ngươi không thể chối bỏ!"
"Ta không chối bỏ sự thật, chỉ muốn giết ngươi!"
Nói rồi Hàm Quang trong tay nàng chấn động, thân kiếm lượn vòng. Thức thứ hai Phá Thiên Tam Thức sắc bén ác liệt xuất hiện, lập tức cuốn tung đống vũ khí dưới đất bắn thẳng về phía Tiêu Diễn, nội tức lạnh như băng khiến binh khí hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng bắn đi.
Mà Văn Mặc Huyền cũng không để ý kết quả như thế nào, thừa dịp Cố Lưu Tích tạm thời bị bức lui, đột ngột phóng tới chỗ Nhiễm Thanh Ảnh: "Đến cùng ngươi đã hạ cái gì trên người nàng?"
Nhiễm Thanh Ảnh nhanh chóng tránh đi, nhìn Văn Mặc Huyền, khóe miệng vẽ ra nụ cười lạnh: "Ngươi sẽ biết nhanh thôi."
Dứt lời Văn Mặc Huyền chợt phát giác một luồng sát ý sắc bén, ác liệt, vội vã nghiêng người né qua. Thân ảnh màu lam nhoáng qua một cái, Văn Mặc Huyền cúi đầu vạt áo trước ngực bị cắt, mặt tái mét.
Tiêu Diễn giờ phút này nằm trên mặt đất, dưới thân là một vũng máu, mà Cố Lưu Tích đang cầm kiếm, lạnh lùng nhìn Văn Mặc Huyền. Đôi mắt trong suốt, thuần khiết mọi ngày, giờ đây chỉ còn vẻ lạnh lùng hoang vu, còn thấp thoáng tia máu đỏ.
Máu từ từ chảy ra, thấm ướt một mảng áo trắng, cảm giác lành lạnh. Mà trong lòng Văn Mặc Huyền lúc này lại lạnh buốt giá.
"Tích nhi..." Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Lưu Tích, bờ môi run rẩy, ngoài việc gọi tên, thì chẳng thể thốt nên câu gì. Đôi ngươi đen láy đau đáu nét thê lương, cũng dày đặc bất đắc dĩ và đau lòng.
"Ta đã nói, sẽ tặng ngươi một món quà đặc biệt. Tuy rằng có hơi muộn, nhưng may mắn không mất đi sự kinh hỉ." Tiếng nói khàn khàn từ phía sau vang tới.
Văn Mặc Huyền chưa quay đầu lại, chỉ nhìn Cố Lưu Tích, Nhiễm Thanh Ảnh khe khẽ thở ra, tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói: "Ngươi đã khỏe rồi?"
Mộ Cẩm cúi đầu, sau đó liếc nhìn Cố Lưu Tích, rồi nhìn Nhiễm Thanh Ảnh bằng ánh mắt phức tạp, lắc đầu.
Cốt tiêu lần nữa bị nàng thổi lên, Văn Mặc Huyền run cả người, lập tức nhấc bước tránh đi. Tia máu trong mắt Cố Lưu Tích càng đậm, tấn công mãnh liệt như vũ bão.
Văn Mặc Huyền không biết làm sao, sợ làm nàng bị thương nên chuyển thân kiếm, cẩn thận giấu mũi kiếm, đổi thế tiếp chiêu.
Chiêu thức của Cố Lưu Tích trước nay nhẹ nhàng, linh hoạt, lúc này lại đặc biệt thô bạo, từng chiêu từng thức đều trực tiếp và bá đạo.
Văn Mặc Huyền mỗi lần đều có thể cảm giác được nàng ấy như là điên cuồng vận chuyển nội lực, mỗi một chiêu kiếm mang lực tựa ngàn cân.
Sợ làm bị thương nàng, Văn Mặc Huyền không dám dùng nội lực, chỉ một mực né tránh. Cố Lưu Tích thì lại không hề lưu tình. Chẳng bao lâu, trên người Văn Mặc Huyền đã có thêm mấy vết thương.
Văn Mặc Huyền vừa nóng ruột vừa đau lòng: "Tích nhi, đừng như vậy mà, nàng sẽ chịu không nổi đâu! Nàng nhìn ta đi, ta là Mặc Huyền đây!"
Cố Lưu Tích cứ sử dụng nội lực quá độ như thế, kinh mạch vốn chưa khỏi hẳn căn bản không chịu nổi.
"Ảnh Tử, đừng cho nàng ta thổi nữa!"
Văn Mặc Huyền cắn răng, nội lực cuồn cuộn như nước, Hàm Quang va chạm với kiếm của Cố Lưu Tích, đồng thời bàn tay trái xoay chuyển nắm lấy tay cầm kiếm của nàng.
Cố Lưu Tích tỏ ra rất bực bội, tay trái vỗ một chưởng vào bả vai Văn Mặc Huyền.
"Tích nhi, nàng nghe lời xíu đi."
Văn Mặc Huyền kêu lên một tiếng, cố chịu một chưởng này, lại phun ra búng máu, tung tóe khắp người Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích lập tức run lên, tay đặt trên người nàng cũng khựng lại.
Thừa dịp nàng sững trong chốc lát, Văn Mặc Huyền ra sức muốn kiềm chế hai tay nàng, lại nghe thấy tiếng la kinh hoảng của Tử Hi: "Chủ tử, Lưu Tích cô nương!"
Văn Mặc Huyền vội nhìn qua, thì phát hiện Tiêu Diễn vốn đang trên đất, chẳng biết lúc nào đã đứng lên, khóe miệng treo nụ cười lành lạnh, bật nhảy lên đâm kiếm về phía Cố Lưu Tích.
Văn Mặc Huyền biến sắc, nhanh chóng buông Cố Lưu Tích ra, nghiêng người vượt qua Cố Lưu Tích chặn kiếm của Tiêu Diễn. Cùng lúc đó, Cố Lưu Tích lấy lại tự do cũng theo sát đâm kiếm ra.
Văn Mặc Huyền chỉ cảm thấy chỗ bụng chợt lạnh, thanh kiếm xuyên qua cơ thể, thân kiếm mỏng mang theo máu đỏ từ bụng đâm ra, cơn đau kịch liệt nhanh chóng lan tràn.
Văn Mặc Huyền đau đớn, trầm thấp gọi Cố Lưu Tích.
"Các chủ!" Ảnh Tử đỏ bừng mắt, gào một tiếng, hung hăng ra chiêu, chặt đứt kiếm của Minh Đông, rồi nhanh chóng phóng qua chỗ Văn Mặc Huyền, nhưng lại bị hai độc nhân cản đường, khiến hắn gần muốn nổi điên.
Tiêu Diễn rất là vui vẻ, chân quét ngang, đá Văn Mặc Huyền ra xa mấy trượng.
Cố Lưu Tích chỉ sững sờ tại chỗ, chóp mũi nồng nặc mùi máu tươi khiến tim nàng nhói lên. Nhìn bàn tay đầy máu, trên khuôn mặt thẫn thờ của nàng dâng lên một hồi hốt hoảng, biểu cảm cũng có chút vặn vẹo.
Một lát sau, nàng ném mạnh thanh kiếm dính đầy máu trong tay, hoảng sợ lui lại mấy bước, cảm xúc trong mắt chấn động kịch liệt, tia máu cũng trập trùng đậm nhạt.
Nàng liều mạng lau máu, không ngừng lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, cả người run bần bật. Ánh mắt mờ mịt rơi tới trên người Văn Mặc Huyền ở cách đó không xa, nàng ôm bụng nửa quỳ trên đất, muốn đứng lên, nhưng làm mấy lần đều không được.
Văn Mặc Huyền nôn ra cả vũng máu, nhìn thấy Cố Lưu Tích đưa mắt sang bên này, vẻ hốt hoảng, đau khổ trong đó khiến nàng cũng đau lòng theo. Trên gương mặt tái nhợt của nàng hiện ra ý cười, cố gắng muốn đứng dậy.
Nàng biết cô nương của nàng không phải cố ý. Dù cho có đau khổ thế nào, nàng vẫn sẽ cố gắng cho Cố Lưu Tích một chút an ủi, mặc dù giờ phút này trông có vẻ lực bất tòng tâm.
Nước mắt của Cố Lưu Tích ào ạt chảy xuống, chân vừa nhích, nhưng lại đau khổ mà ôm lấy đầu, quỳ xuống. Nàng trợn tròn mắt, như có cây đao quấy trong đầu. Vô số hình ảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc điên cuồng chớp nhoáng trong đầu, sư phụ, Văn Mặc Huyền, sư tỷ, Thi Lệ, Nhiễm Thanh Ảnh. Những hình ảnh tràn đầy tuyệt vọng kia, cộng thêm mùi máu tươi nồng nặc quanh người, khiến nàng sống không bằng chết.
Nàng khàn giọng hô lên, tiếng la bi thương mà tuyệt vọng, làm sắc mặt Văn Mặc Huyền càng thêm trắng nhợt. Sau đó nàng bắt đầu khóc hô, gọi: "Sư phụ, sư phụ, sư đệ, xin ngươi, xin ngươi..."
Tiếng kêu đó tuyệt vọng mà bất lực, giống như con thú bị thương vậy, khẩn cầu hy vọng hão huyền.
Văn Mặc Huyền nghe tiếng khóc của Cố Lưu Tích, như chợt hiểu nàng đã xảy ra chuyện gì, đỡ lấy Hàm Quang, cố gắng chạy tới chỗ nàng.
Ánh mắt Mộ Cẩm có vẻ khiếp sợ, dù nàng ta có thổi cốt tiêu thế nào, Cố Lưu Tích cũng chỉ quỳ gối tại chỗ, không chịu động thủ lần nữa.
Mà Cố Lưu Tích biểu hiện khác thường như thế, khiến nàng ta khó hiểu, đồng thời cũng có chút không đành lòng.
Cảm xúc của Nhiễm Thanh Ảnh rất phức tạp, nhìn thấy Cố Lưu Tích quỳ đối đau khổ, nội tâm cũng đau đớn. Cảm giác này không biết từ đâu mà đến, nàng cảm thấy dường như nàng nợ Cố Lưu Tích. Rõ ràng tất cả mọi thứ đều cho thấy hai người là đối địch, nhưng mà nàng không có cách nào xem nàng ấy là địch cả.
Vội đưa tay ngăn Mộ Cẩm lại thổi cốt tiêu, thấy Tiêu Diễn rút kiếm đi đến gần Văn Mặc Huyền, nàng khẽ mím chặt miệng, kẻ như vậy, thật là khiến người ta chán ghét.
Nàng hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc trong lòng, tự an ủi nghĩ, qua hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc, dù cho Cố Lưu Tích đau khổ thế nào, cũng sẽ không nhớ lại được, như vậy đã rất tốt rồi.
Mấy người Tử Hi trơ mắt nhìn chuyện sắp phát sinh, trừng mắt như muốn nứt ra, bất chấp đám độc nhân, liều mạng chém giết hướng về bên đó.
Văn Mặc Huyền sẽ không để ý tới Tiêu Diễn, chỉ chăm chú nhìn Cố Lưu Tích, miễn cưỡng đi tới gần nàng.
Bước chân của nàng rất nặng nề, nhưng mà ngay lúc này, nàng muốn ôm cô nương của nàng. Dù là không thể sẻ chia, cũng không thể để nàng một mình lẻ loi trơ trọi ở đằng đó được.
Con ngươi đen bịt kín một tầng sương mù, ngực đau nhức không bằng cái đau trên người. Nàng dùng trăm phương ngàn kế để bảo vệ nàng ấy, tự cho là, phái người bảo vệ nàng ấy, giữ nàng tại Thúy Ngọc Phong, thì có thể bảo vệ nàng không bị tổn thương. Nhưng mà, thời khắc này, cô nương của nàng đang phải chịu đựng nỗi đau không thể nào tưởng tượng nổi.
Tiêu Diễn hung hăng nhìn Văn Mặc Huyền ngay cả đứng đều đứng không vững, điên cuồng nói: "Ngươi hủy hoại mọi thứ của ta, thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Rồi hắn nhìn sang Cố Lưu Tích, nói với giọng khinh thường: "Quả đúng là con gái của ả đàn bà kia, rốt cuộc vẫn là vì một ả đàn bà khác."
Nói xong, hắn giơ kiếm, vung hướng Cố Lưu Tích!
Nhiễm Thanh Ảnh cũng không có ngờ Tiêu Diễn lại tuyệt tình với Cố Lưu Tích đến mức đó, nhất thời giật mình.
Cặp mắt của Văn Mặc Huyền đỏ sậm, bất chấp cả người thương tích, đem hết toàn lực nhào về phía Cố Lưu Tích.
Khí lạnh sau lưng hạ xuống, nhưng sau một tiếng chạm mạnh thì im bặt.
Một giọng nói trong trẻo, lạnh nhạt vang lên: "Muốn động tới các nàng, thì phải hỏi kiếm trong tay ta trước."
Nói rồi, ánh mắt nàng phát lạnh, chuyển lưỡi kiếm, nhanh như cắt chém tới eo Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn bị thương không nhẹ, phản ứng cũng chậm rất nhiều, bên hông lập tức tràn ra máu tươi.
Văn Mặc Huyền nhìn người tới, nói cám ơn, miễn cưỡng ngồi dậy, ôm Cố Lưu Tích vào trong ngực.
Tiêu Mộng Cẩm gật đầu, kiếm trong tay vẫn còn như độc xà mang theo sát ý bá đạo, ép Tiêu Diễn không chỗ để trốn.
Tiêu Diễn không cam lòng, nhưng khi nãy đã bị Văn Mặc Huyền làm trọng thương, chống lại một Tiêu Mộng Cẩm dùng giết người mà sống, chỉ có thể rơi vào cảnh một kiếm xuyên tim.
Thấy hắn trừng mắt như chuông đồng, Tiêu Mộng Cẩm không chút lưu tình rút kiếm ra, lạnh lùng nói: "Loại người như ngươi, thật sự ô uế kiếm của ta."
"Tích nhi!"
Nghe thấy Văn Mặc Huyền gào một tiếng đầy đau đớn, Tiêu Mộng Cẩm vội xoay người, thì thấy Cố Lưu Tích mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, chẳng biết tại sao đoạt kiếm của Văn Mặc Huyền, hướng lên cổ họng mình.
Văn Mặc Huyền biến sắc, tay trái nhanh chóng cầm chặt mũi kiếm, gắt gao đè Cố Lưu Tích lại.
Cố Lưu Tích vùng vẫy mãnh liệt, vết thương trên người Văn Mặc Huyền lại chảy máu, tầm mắt nàng đã biến thành màu đen, nhưng vẫn cắn răng không buông tay,
"Tích nhi, ta xin nàng, xin nàng... Nàng nhìn ta, nàng nhìn ta đi mà!"
Một cử động đó của Cố Lưu Tích, làm Văn Mặc Huyền không nhịn được nữa, tiếng nói khản cả đi, nước mắt cũng rơi xuống.
Tiêu Mộng Cẩm nhướng mày, nhanh đi qua, trở tay bổ xuống gáy Cố Lưu Tích. Kéo Văn Mặc Huyền ra, cả người nàng đều đang phát run, xanh cả mặt, bờ môi cũng không còn màu máu, bàn tay trái thì vẫn gắt gao nắm mũi kiếm, máu chảy cả một tay.
Ảnh Tử và Tử Hi cuối cùng mới thoát thân, nhìn thấy dáng vẻ hai người vô cùng thê thảm, lập tức trào dâng bi phẫn, đồng thời tấn công về phía Nhiễm Thanh Ảnh và Mộ Cẩm.
Chứng kiến thuộc hạ của mình và Minh vệ tử thương hầu như không còn, Nhiễm Thanh Ảnh không biết diễn tả tâm tình mình thế nào. Nhìn bộ dạng bên bờ sụp đổ của Văn Mặc Huyền, nàng ta khoái ý vô cùng, tuy nhiên lại không ngờ Cố Lưu Tích thiếu chút nữa tự vẫn tại chỗ.
Lồng ngực tích tụ buồn bực, cố gắng che chở Mộ Cẩm, nàng đề khí, nói: "Văn Mặc Huyền, không muốn biết giải cổ cho nàng như thế nào sao?"
Văn Mặc Huyền cúi thấp đầu, mái tóc rối loạn, cả bộ áo trắng loang lổ vết máu, đầu vai vẫn còn khẽ run. Nghe nàng ta nói xong, người đang cứng ngắc như khúc gỗ cuối cùng động đậy.
Nàng quay sang, trong mắt tràn đầy tơ máu. Rõ ràng vốn là một người đang trọng thương, lại chậm rãi đứng lên, ra hiệu bọn họ dừng tay, chậm rãi mở miệng: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Giọng nàng khàn lợi hại, bàn tay trái run run, trên hông ướt đẫm máu, trông rất là đáng sợ, vẫn cứ đứng thẳng tắp.
Nhiễm Thanh Ảnh cau mày, nhìn Cố Lưu Tích nằm ở nơi đó, hít vào một hơi: "Vật của Danh Kiếm sơn trang, ta muốn mang đi."
Ánh mắt Văn Mặc Huyền lay động, nhỏ giọng nói: "Thông báo Tô Vọng, thả bọn họ đi, thứ gì đó cũng cho bọn hắn."
Nhiễm Thanh Ảnh có chút kinh ngạc, nhưng lại cười cười: "Ngươi đối với nàng thật sự tốt vô cùng."
"Nàng đối với ngươi cũng không tệ." Văn Mặc Huyền lạnh nhạt nhìn Mộ Cẩm, nhỏ giọng nói.
Nhiễm Thanh Ảnh sững sờ, ánh mắt lơ lửng, sau đó nghiêm mặt nói: "Ta và ngươi cũng không có huyết hải thâm cừu, Lận Ấn Thiên, đối với ta mà nói, cũng là kẻ địch. Ngươi là người thông minh, ngươi nên hiểu ý nghĩa trong đó."
"Không muốn hiểu, nói cho ta biết giải cổ như thế nào!"
Nhiễm Thanh Ảnh lắc đầu: "Không cách nào giải."
Văn Mặc Huyền lại tái mặt, Nhiễm Thanh Ảnh tiếp tục nói: "Nhưng mà, trong cơ thể nàng là tử cổ, chỉ cần cho ngươi mẫu cổ, thì sẽ không ai có thể lợi dụng nó tổn thương nàng, khống chế nàng."
"Mà mẫu cổ, đợi chúng ta rời khỏi, thì sẽ đưa ra."
Nói rồi, Mộ Cẩm lấy ra hộp gấm, sau khi mở ra, thổi cốt tiêu, con sâu nhỏ trong hộp lập tức động đậy, mà Cố Lưu Tích đang nằm yên thì mãnh liệt run lên một cái.
Giờ phút này Bạch Chỉ cũng đang canh giữ ở bên người Cố Lưu Tích, nhíu nhíu mày, nhẹ gật đầu với Văn Mặc Huyền.
"Được, nếu gạt ta, Nhiễm Thanh Ảnh, ta có thể cam đoan, nhưng tổn thương ngươi gây ra cho nàng trong hôm nay, đau đớn ta phải chịu trong hôm nay, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần."
Giọng nàng không hề trập trùng, nhưng toát ra khí thế lạnh lẽo, làm Nhiễm Thanh Ảnh sững mặt.
Dõi mắt nhìn các nàng rời khỏi, mấy người Ảnh Tử nghiến răng nghiến lợi, mà lại không thể làm gì, đều hận không thể hóa ánh mắt thành hung khí, hung hăng đâm vào hậu tâm của bọn họ.
"Mộng Cẩm, giúp ta mang cổ về." Văn Mặc Huyền trầm thấp nói một câu, nhìn sang Cố Lưu Tích nhắm mắt mà vẫn không ngừng rơi lệ, thân thể lắc lư rồi trực tiếp ngã xuống.
"Các chủ!"
"Chủ tử!"
- ------
Editor có lời muốn nói: Đau lòng chết mất~~ T^T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.