Chương 159
Thời Vi Nguyệt Thượng
02/09/2021
-----""Quả thật là Các chủ, mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều. Nàng có tức phụ duyên dáng như vậy rồi, mà Tháp Lâm ta còn chưa được gả ra ngoài nữa.""-----
Bàn bạc với Bạch Chỉ xong xuôi, Văn Mặc Huyền phái Tô Vọng mang những dược liệu cần thiết về, để thuận lợi tiến hành.
Dược liệu Bạch Chỉ cần có nhiều thứ là vật rất kỳ lạ, quý hiếm, cũng may những năm này bởi vì bệnh tình của Văn Mặc Huyền, Tâm Tích các hầu như trải mạng lưới tìm kiếm kỳ trân dược liệu khắp, cơ bản vẫn có thể gom đủ.
Bạch Chỉ lấy được dược liệu, cắm đầu bên lò thuốc chờ đợi tận mấy ngày. Sau năm ngày, nàng mới đi ra với cặp mắt đầy tơ máu.
"Có thể bắt đầu rồi, ngươi thử xem vật nhỏ này có thích máu của ngươi hay không trước." Bạch Chỉ có chút mỏi mệt, nói với Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền gật đầu, trong lòng có hơi khẩn trương nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ thản nhiên. Nhìn mẫu cổ trên bàn đã nhỏ đi nhiều, nàng hồi hộp hỏi: "Làm như thế nào?"
Bạch Chỉ dụi dụi mắt: "Rất đơn giản, đầu tiên, nhỏ giọt máu trên người nó, rồi nhìn thử có gì phản ứng."
Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích, khẽ gật đầu với nàng, sau đó đưa tay cắn ngón trỏ, một giọt máu đỏ từ đầu ngón tay rơi xuống, chính xác nhiễu trên thân mẫu cổ màu xám trắng. Chớp mắt sau đó, mẫu cổ như bị máu tổn thương, vặn vẹo mãnh liệt nửa thân dưới, đầu cũng không ngừng ngọ nguậy. Ánh mắt Văn Mặc Huyền đọng lại, nét mặt cũng khẩn trương hơn.
Cố Lưu Tích cầm tay nàng, nắm thật chặt, để nàng yên tâm. Ngay tại lúc ba người nín thở tập trung, mẫu cổ bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, nằm yên trong hộp. Sau đó, khi Văn Mặc Huyền còn chưa kịp hỏi Bạch Chỉ, mẫu cổ lập tức chuyển màu đỏ thẫm, giọt máu kia như đã thấm vào thân thể nó.
Cặp mắt Bạch Chỉ sáng lên, vẻ mặt kích động không thôi, luôn miệng nói: "Nhanh, nhanh, nó chịu rồi, nhanh đút máu cho nó!"
Văn Mặc Huyền lại cắn ngón tay, lần này mạnh hơn, máu không ngừng tuôn ra, chảy từ ngón giữa, nhiễu xuống thân mẫu cổ rồi biến mất tăm ngay. Mọi giọt máu rơi xuống đều bị nó hấp thu không chừa miếng nào. Mà mẫu cổ dường như không biết đủ, còn phát ra tiếng kêu réo lanh lảnh. Bạch Chỉ lắc đầu: "Vật nhỏ thật nóng vội, xem ra nó rất thích máu của ngươi. Có điều bây giờ sức ăn của nó rất lớn, không thể cắt đứt, nếu không sẽ uổng công dã tràng."
Sắc mặt Cố Lưu Tích hơi tái, nhìn cái bộ tham lam của con mẫu cổ này, áng chừng Văn Mặc Huyền phải mất rất nhiều máu.
Mà máu ở đầu ngón tay có hạn, không bao lâu máu đã chảy chậm lại. Văn Mặc Huyền nhíu mày, lấy con dao găm rạch một đường trên cổ tay, lập tức máu tươi lần nữa trào ra, làm Cố Lưu Tích cả kinh nhào tới bóp chặt lại: "Ngươi làm gì đó?"
Giọng cũng nghẹn đi rồi.
Văn Mặc Huyền vội vàng dùng tay phải lành lặn nắm lấy nàng, liếc mắt thấy mẫu cổ ăn vui sướng, mới thấp giọng dỗ dành nàng: "Ngoan, không sao, máu ta nhiều, không có sao hết. Nó mà ăn không no, thì ta sẽ càng đau hơn bị lấy máu thịt nhiều."
Cố Lưu Tích nhìn dòng máu chảy ra không ngừng, đau lòng muốn chết: "Vừa mới mất biết bao nhiêu máu, ta thật vất vả mới bồi bổ trở về."
Văn Mặc Huyền vừa thúc giục nội lực, ép máu chảy ra, vừa cười nói: "Ta bị nàng bồi bổ quá trời, chắc chắn không thiếu máu. Cùng lắm thì lại vất vả nàng tiếp tục bồi bổ cho ta là được mà."
"Không thèm đâu. Mới nãy ngươi còn ghét bỏ canh của ta đây." Đôi mắt Cố Lưu Tích ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào cổ tay Văn Mặc Huyền, tay một mức siết chặt vạt áo.
Đợi đến lúc mẫu cổ mập tròn vo, không hề hút máu nữa, Cố Lưu Tích vội vàng nói: "Bạch di, đã đủ chưa ạ?!"
Bạch Chỉ nhìn qua, vui vẻ tươi cười rạng rỡ: "Được rồi, ngừng thôi!"
Vừa dứt lời, Cố Lưu Tích lập tức lấy khăn đã chuẩn bị sẵn, quấn lại cho Văn Mặc Huyền. Mất quá nhiều máu, sắc mặt Văn Mặc Huyền tái nhợt, bờ môi không còn màu máu, đầu cũng choáng váng, bị Cố Lưu Tích động tới, cả người cũng loạng choạng.
Cố Lưu Tích cắn môi, trực tiếp bế người lên: "Bạch di, còn có việc gì không ạ?"
Bạch Chỉ sững sờ, trả lời theo bản năng: "Không có..."
Trong nháy mắt Cố Lưu Tích ôm Văn Mặc Huyền đã không thấy tăm hơi.
"Sau này còn phải nuôi nó một thời gian nữa!" Nàng lắc đầu, thấp giọng khẽ nói: "Xú nha đầu, gì thì cũng là chuyện của ngươi mà, cái điệu bộ như ta khi dễ tức phụ nhà ngươi đó là sao chứ. Còn không biết có... thành công đổi nuôi chủ hay không đâu... Chưa gì đã mang người đi rồi."
Văn Mặc Huyền nhắm mắt nằm trên giường, Cố Lưu Tích lau mặt cho nàng, lo lắng hỏi: "Rất khó chịu sao, đầu choáng lắm à?"
Văn Mặc Huyền một lát sau mới mở mắt, nhìn Cố Lưu Tích, cười cười trả lời: "Ta không có yếu đuối đến vậy đâu, chỉ hơi mệt thôi." Nói rồi, niềm vui trong mắt nàng sâu sắc hơn, đưa tay kéo Cố Lưu Tích xuống.
Cố Lưu Tích giãy giụa một chút: "Ta sẽ đè ngươi đó."
Văn Mặc Huyền hôn hôn miệng nàng, khẽ nói: "Nàng đừng động lung tung, để cho ta ôm một lát."
Giờ phút này trong lòng nàng bỗng nảy lên thứ gì đó, chạm không được, sờ không tới, nhưng mà cảm giác rất kỳ diệu. Nàng thậm chí cảm nhận được niềm vui và sự thỏa mãn khó tả thành lời. Nhớ đến lời Bạch Chỉ đã nói, nàng nghĩ chắc có lẽ là liên quan đến Phệ Tâm mẫu cổ. Nói cách khác, lần này thành công, hơn nữa mẫu cổ kia còn ăn rất hài lòng.
Cố Lưu Tích nhìn nàng, sắc mặt nàng mặc dù tái nhợt, mà thần sắc rất điềm đạm, hai đầu mày mang ý cười, như là rất vui vẻ.
Trông nàng như thế, lòng Cố Lưu Tích mềm hẳn đi, điều chỉnh tư thế để không đè nặng nàng, ôn nhu nói: "Làm sao mà vui vẻ vậy?"
Văn Mặc Huyền càng vui hơn: "Cô nương ngốc, đây chính là đổi nuôi chủ cho nàng đó. Nàng không quan tâm đến kết quả à?"
Giờ Cố Lưu Tích hiểu ra, mừng rỡ hỏi: "Thành công sao?"
Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu, ôm nàng chặt hơn, ánh mắt dịu dàng mà nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Từ nay về sau, ta nàng chính là sinh tử gắn bó, không thể vứt bỏ."
Niềm vui đong đầy trong mắt Cố Lưu Tích, liên tục gật đầu, sau đó nhẹ tay khẽ vuốt khăn bông trên cổ tay nàng, đau lòng nói: "Nhưng mà phải khổ ngươi rồi."
"Nói ngốc gì đó. Dùng chút máu đổi mạng của nàng, sao lại nói làm khổ ta được."
Cố Lưu Tích vùi vào trong ngực nàng, nói khẽ: "Vậy là phải chuẩn bị đi Tây Vực rồi ư?"
"Ừm, Minh U giáo đã có hành động. Tình hình ở Tây Vực cũng căng thẳng, có lẽ bọn chúng đã đoán được bên ta sẽ hành động. Hơn nữa nếu chúng ta không đi, các nàng cũng sẽ tìm đến. Thay vì bị động, không bằng chủ động xuất kích."
Văn Mặc Huyền vỗ lưng của nàng, ôn tồn đáp.
Nghỉ ngơi tại Thúy Ngọc Phong vài ngày, Văn Mặc Huyền mang Cố Lưu Tích lên đường tiến về Tây Vực. Bởi vì mẫu cổ không rời khỏi Văn Mặc Huyền, nên cũng mang nó theo cùng.
Tiêu Viễn Sơn kiên trì cùng đi theo, Văn Mặc Huyền biết được chuyện ở kiếp trước, vốn là lo lắng Cố Lưu Tích sẽ nhớ tới những việc kia, nhưng trông Cố Lưu Tích lại khá thản nhiên.
Đối với Cố Lưu Tích, hết thảy đều đã thay đổi, hơn nữa thay vì cuối cùng Tiêu Viễn Sơn vụng trộm đi theo, không bằng đi cùng nhau, như vậy với có thể chăm sóc lẫn nhau.
Đồng thời mùng ba tháng sáu, Văn Hạo Khâm, Vệ Hiền và những chương môn bị Minh U giáo nhốt trước đó tổ chức võ lâm đại hội, cùng nhau quyết định thảo phạt Minh U giáo.
Sau một chuyến ở Danh Kiếm sơn trang, tất cả môn phái đều tổn thất, không ít đệ tử nội môn bị thương, trong lòng đã căm thù Minh U giáo đến tận xương tuỷ. Cho nên lần này có Tâm Tích các dẫn đầu, Văn Uyên các, Huyền Âm môn lại theo sát phía sau, các đại môn phái đều hưởng ứng, liên tục phái người tiến về Tây Vực.
Nhóm Văn Mặc Huyền trước tiên giả trang đi theo mã thương Tây Vực tiến vào Tây Vực. Lúc đó đúng là tháng sáu, nắng Tây Vực khá chói rọi, bao phủ một vùng đại mạc hoang vu, tô đậm nét mênh mông, vắng vẻ vốn có.
Chẳng qua đi mã thương đều là người có kinh nghiệm phong phú, hành trình có gian khổ, nhưng cũng tránh được rất nhiều giặc cướp. Hơn nữa nhóm Mặc Ảnh cũng đi theo hỗ trợ dọc đường, xuyên suốt chuyến đi hầu như không gặp trở ngại gì.
Minh U giáo ở thành Tây Dạ, đoàn của Văn Mặc Huyền tạm thời dừng chân ở trấn nhỏ ngoài thành.
Trấn nhỏ này là một ốc đảo hiếm có giữa sa mạc, không đông dân cư cho lắm, vốn là trạm dừng chân của thương nhân. Bởi vậy ngày thường rất là tấp nập, người dân nơi đây cũng rất nhiệt tình với khách vãng lai.
Có điều, tuy gọi là ốc đảo, nhưng xung quanh bao bọc toàn là đồi cát, vả lại đã qua tháng sáu, ánh mặt trời càng chói chang hơn.
Mấy cồn cát xung quanh như muốn bốc khói, sóng nhiệt sôi trào, khiến cho toàn bộ trấn nhỏ trông mông lung, không chân thực.
Vào tới trấn, tìm được đệ tử Tâm Tích các – Tháp Lâm đã chờ đợi từ trước. Hắn ở đây đã lâu, có hắn giao tiếp với dân bản địa thì cũng không còn trở ngại gì.
Tháp Lâm có vóc người cao lớn, ngũ quan cũng sắc sảo, là lai giữa người Hán và người Tây Vực. Bởi vì phơi nắng hong gió lâu nên da mặt hơi ngăm, mặc bộ áo lông cừu, thoạt nhìn đúng là một đại hán Tây Vực điển hình.
Thấy Văn Mặc Huyền, hắn rất kích động, dẫn cả đoàn đi vào căn nhà xây bằng đất. Nhìn bề ngoài căn nhà trông có vẻ kín mít và quê mua, nhưng bên trong lại thoải mái, mát mẻ vô cùng.
Cửa sổ nằm cao gần mái nhà, bởi vì bão cát nhiều, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, nên phòng ốc nơi này không có mở cửa sổ.
Bên trong được trải thảm lông cừu, vừa mềm mại vừa đẹp mắt. Trên vách treo rất nhiều tranh bằng da cừu, còn có một ít vật trang trí bằng mã não sặc sỡ.
Tháp Lâm trông khá khẩn trương, xoa cái mũi đỏ, nói: "Các chủ, điều kiện ở Tây Vực không bằng Trung Nguyên, ấm ức ngài rồi."
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Ấm ức cái gì, sợ là để người phải hao tổn tâm trí rồi. Những thứ này đã rất tốt, ta rất thích."
Tháp Lâm nghe xong thì rất vui, vội nói: "Các chủ khách khí. Ngài đi đường mệt nhọc, có lẽ vừa khát vừa đói, ta đi chuẩn bị một ít thức ăn đây."
Mặc Ảnh thấy hắn như vậy thì bật cười, nhìn hắn lắc cái đã mất tăm, lắc đầu.
"Các chủ ngài đây thể diện lớn quá, nhìn hắn cười kìa." Cố Lưu Tích híp híp mắt, trầm thấp nói.
Văn Mặc Huyền liếc nàng một cái, đưa tay ngắt một cái trong lòng bàn tay nàng, nhưng vẫn thản nhiên như thường.
Ngồi xếp bằng trước bàn, Văn Mặc Huyền ngước mắt nhìn Mặc Ảnh: "Văn các chủ bọn họ hôm nay đã tới đâu rồi?"
"Thưa đã vào đất Tây Vực, có lẽ mấy ngày nữa mới tới được Tây Dạ thánh."
Văn Mặc Huyền trầm ngâm không nói, Tiêu Viễn Sơn lại khá nghiêm mặt: "Mặc Huyền, Minh U giáo đã cắm rễ ở Tây Vực hơn trăm năm, hiểu biết nơi này hơn những võ lâm nhân sĩ kia nhiều lắm. Hơn nữa khí hậu ở đây khá khắc nghiệt, bọn hắn đến chưa chắc có thể thích ứng ngay, làm sao có thể phân cao thấp?"
Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu: "Sư phụ nói không sai, đây quả là vấn đề, thoạt nhìn cũng không quá sáng suốt. Chẳng qua dù gì cũng là người tập võ, những khó khăn này không đánh ngã họ được. Bọn họ đến cũng không phải để xung phong, chỉ cần ở vào lúc Tâm Tích các tập kích Minh U giáo, ở ngoài bao vây trợ lực là được. Minh U giáo nắm rõ Tây Vực không giả, mà chúng ta cũng nhất định phải phân cao thấp với chúng ở giữa hoang mạc. Chỉ cần tốc chiến tốc thắng, hoàn cảnh xấu cũng không là gì. Hơn nữa..."
Văn Mặc Huyền dừng một chút, khẽ cụp mắt: "Cha đã từng làm rất nhiều chuyện cho Minh U giáo, cho dù cuối cùng ông đã từ bỏ, nhưng ông cũng có tình cảm với nó. Minh U giáo cũng không phải là u ác tính, bọn hắn đã từng an phận thủ thường, ta cũng không muốn hủy diệt nó tận gốc."
Mấy người Tiêu Viễn Sơn nghe xong đều trầm mặc. Một lúc lâu sau Tiêu Viễn Sơn mới mở miệng: "Được, con luôn là một người có chủ kiến, muốn làm như thế nào, thì làm như thế đó đi. Ta là người thô kệch, nghe lời con là được rồi."
Nét mặt Văn Mặc Huyền giãn ra, cười cười với Tiêu Viễn Sơn: "Hành trình này vì tránh hậu hoạn, thân thế của Nhiễm Thanh Ảnh cũng nên lôi ra rồi. Đến lúc đó, gặp vị tiền bối nọ cũng sẽ dễ dàng hơn."
"Vị nào?"
Mấy người Tiêu Viễn Sơn nghi hoặc, Cố Lưu Tích suy nghĩ chốc lát liền biết: "Có phải là Đại trưởng lão Minh U giáo, Thác Bạt Diệp?"
Văn Mặc Huyền gật đầu: "Đúng vậy, hắn và cha ta là bạn thâm giao, danh vọng trong giáo không thua gì Lận Ấn Thiên. Lúc trước nâng đỡ Nhiễm Thanh Ảnh thượng vị, hắn có công khá lớn. Nhưng mà hắn cũng không phải người thích tranh đấu. Mấy năm gần đây Lận Ấn Thiên làm việc cực đoan, Nhiễm Thanh Ảnh nhất mực thuận theo, hắn cũng dần dần mặc kệ sự vụ trong giáo, nhàn nhã lang bạt khắp nơi. Nhưng dạo gần đây hành tung của hắn đột ngột cố định, thường thường sẽ dừng chân ở trấn nhỏ này."
"Hắn thân là trưởng lão một giáo, làm sao lại yêu tích cái trấn nhỏ này như vậy?" Tiêu Viễn Sơn thấy lạ.
"Cũng không phải cả trấn nhỏ, mà là một người ở đây."
Đang nói chuyện, Tháp Lâm vén mành lông cừu lên, sau lưng là mấy thiếu niên bưng rượu thịt đi vào, lần lượt bày lên bàn.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, mấy người đều kinh ngạc, nhất là nguyên con dê nướng ở giữa nhà, nhìn sơ qua thấy một màu vàng nâu óng ánh, và hương thơm nức mũi.
"Các chủ, mọi người đều là lần đầu tiên đến Tây Vực, đồ ăn nơi này rất nhiều, khó mà thưởng thức hết trong một lần. Nên ta bố trí buổi tiệc này, như bữa cơm tẩy trần cho ngài và khách từ phương xa." Tháp Lâm vẫy lui mấy thiếu niên kia xong, nói với Văn Mặc Huyền.
"Khổ cực rồi, ngồi xuống đi. Nhờ phúc của Tháp Lâm, chúng ta có một bữa no bụng rồi." Văn Mặc Huyền có chút hứng thú với những món ăn mới lạ trên bàn, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
Tiêu Viễn Sơn vốn ưa thích mỹ thực, nhìn một bàn đồ ăn lớn, đôi mắt đều tỏa sáng rồi. Ông vuốt chòm râu, cười nói: "Nha đầu, chúng ta đều là nhờ phúc của con. Những món này ngửi thôi đã thấy thơm phức rồi, ta thấy mà không thể cầm lòng được. Có rượu không nhỉ?"
Tháp Lâm vội tiếp lời: "Có, nơi này có loại rượu do người Kha Nhĩ Khắc Tư ủ, gọi là rượu Bào Tao (*), vị chua chua ngọt ngọt, lại khó say, là đặc sản ở đây, tiền bối có thể nếm thử. Có điều nếu nó không lộ đủ vị, ở đây có lạt tửu ta tự ủ, tuyệt đối đủ vị, để ta đi lấy!"
(*) '孢糟酒': Hay còn gọi là rượu hạt kê vàng, là đặc sản của người Kha Nhĩ Khắc Tư (Kyrgyzstan).
Không đến một lát, Tháp Lâm ôm hai túi da lớn và một chồng bát tới, bắt đầu rót rượu. Một túi mang rượu màu cam, mùi vị thanh ngát, mà rượu trong túi còn lại thì nồng mùi hơn. Mặc dù không sánh được danh tửu Trung Nguyên, nhưng dư vị cũng rất bá đạo.
Tháp Lâm rót cho Văn Mặc Huyền một chén: "Đây là rượu Bào Tao, giải nóng ngày hè là tuyệt nhất. Các chủ có thể nếm thử, các vị cô nương cũng thử xem."
Bên kia Tiêu Viễn Sơn và Mặc Ảnh uống lạt tưởu, cùng với một bàn đồ ăn, phải gọi là ăn uống no say.
Văn Mặc Huyền ra hiệu Tháp Lâm hãy uống cùng bọn họ, còn mình và Cố Lưu Tích thì yên tĩnh ngồi một bên.
Văn Mặc Huyền nhìn chằm chằm vào rượu trong chén, thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Lưu Tích. Cố Lưu Tích thì chỉ ở bên gắp thức ăn cho nàng, bỏ lơ dấu hiệu của nàng.
Ở giữa là dê nướng nguyên con, Cố Lưu Tích cắt một lát thịt nếm thử. Lớp thịt ngoài cùng được nướng cháy xém, quét dầu và nguyên liệu, mang sắc vàng óng ánh, đặc biệt mê người.
Thịt dê có ngâm thêm gia vị và dưa muối, ngấm đều, không chỉ không bị tanh, mà càng ăn càng thấy thơm.
Hơn nữa thịt dê được chế biến rất mềm, Cố Lưu Tích ăn đến sáng mắt, vội cắt một ít rồi nhét vào miệng Văn Mặc Huyền đang ra sức chớp mắt với mình.
Nàng ăn cái gì cũng rất thanh tú, nhai chậm rãi, ưu nhã vô cùng. Cặp mắt Cố Lưu Tích sáng long lanh, chờ xem phản ứng của nàng.
"Như thế nào?"
Văn Mặc Huyền nở nụ cười: "Ăn ngon lắm."
"Ngươi lại nếm thử đi, ta cũng cảm thấy rất ngon. Ta chưa từng làm dê nướng nguyên con, về sau có cơ hội sẽ thử xem. Chốc nữa ta đi hỏi một chút làm như thế nào."
Văn Mặc Huyền nghe nàng nói xong, cúi đầu suy tư chốc lát, sau đó nói: "Dê nướng kiểu này rất tốn công, đầu tiên và quan trọng nhất là phải biết chọn dê, bình thường hay dùng dê thiến một đến hai năm. Xử lý xong, cần phải nấu sơ qua, sau đó ngâm trong dưa muối, bên trong còn phải bỏ thêm gia vị. Lúc nướng thì phải dùng lò kín, lửa nhỏ nướng từ từ. Hơn nữa cũng phải nghiên cứu kỹ loại than, tốt nhất là than gỗ thông, độ lửa cũng rất quan trọng. Thành phẩm phải có màu vàng óng ngả nâu, da giòn thịt mềm, béo mà không ngán, mềm thơm ngon miệng, mùi vị đặc biệt."
Cố Lưu Tích nghe mà sững sờ: "Ngươi biết làm?"
"Không biết." Trả lời ngắn gọn, không chút do dự.
"..."
"Vậy sao ngươi biết nhiều như vậy?" Cố Lưu Tích kinh ngạc hỏi.
"Trước khi tới ta đã tìm hiểu kỹ, trên đường còn hỏi thăm mã thương nữa."
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Văn Mặc Huyền buồn bực khó chịu: "Chúng ta tới tất nhiên là sẽ không bỏ qua món ăn này, ta hiểu tính của nàng quá mà, tất nhiên sẽ hỏi. Ta không biết làm, nhưng cũng có thể khoe khoang một chút, như thế nàng mới không ghét bỏ ta tay chân hậu đậu, ngũ cốc cũng không phân biệt được."
"Há..." Cố Lưu Tích cúi đầu bật cười, lén nhéo nhéo eo của nàng, nhỏ giọng nói: "Lòng dạ hẹp hòi thật đấy. Không phải ta chỉ nói đùa thôi à, nhớ lâu vậy luôn ư?"
Văn Mặc Huyền chân thành nói: "Lời của nàng ta đều nhớ rõ."
Cố Lưu Tích bị một câu bất ngờ của nàng châm vào lòng, sắc mặt hơi ngả hồng, đang cảm động thì đã thấy Văn Mặc Huyền nhìn chằm chằm vào chén rượu, tiếp tục nói: "Nàng không cho ta uống rượu, mặc dù ta rất muốn, nhưng ta sẽ không động vào."
"..." Cố Lưu Tích cứng họng, quả thực tức đến bật cười.
Đây mới là điều ngươi muốn nói đi!
Nhìn mặt mày Văn Mặc Huyền cười tươi, bất đắc dĩ cầm lấy chiếc đũa chấm ít rượu, đưa lên môi nàng, mặt nghiêm túc nhìn nàng chăm chú.
Nét cười trên mặt Văn Mặc Huyền khựng lại, sau đó nàng sầu khổ nhăn mày, mắt thấy Cố Lưu Tích thờ ơ, mới chậm chạp thè lưỡi liếm liếm chiếc đũa.
Kết quả còn chưa làm xong, mặt Cố Lưu Tích đã đỏ lên, rút đũa về, gắp miếng thịt dê nhét thẳng vào miệng, sau đó lại cứng đơ, thiếu chút nữa nghẹn họng, vội bưng chén rượu nốc mấy hớp liền.
Văn Mặc Huyền bị một loạt hành động của nàng làm sững sờ, sau đó hiểu ra thì cười không ngừng, vội cầm chén rượu cho nàng, rồi vuốt lưng nàng cho khỏi sặc.
Cố Lưu Tích xấu hổ đầu muốn bốc khói. Thật sự quá mất mặt, bị động tác kia của Văn Mặc Huyền làm hết hồn, cuối cùng còn dùng chung đũa với nàng ấy nữa.
Hai người ở bên đó liên tục làm chuyện mờ ám, Tháp Lâm bên này thỉnh thoảng sợ Văn Mặc Huyền ăn không ngon, nhưng tròng mắt thì muốn lồi ra ngoài luôn rồi.
Mặc Ảnh thấy hắn như vậy, muốn nhịn cười mà không được. Ảnh Tử thì vỗ vỗ vai hắn, khẽ nói: "Huynh cần học thêm chiêu ngoảnh mặt làm ngơ đi. Đó là Các chủ phu nhân, chớ ngạc nhiên."
"Phu... nhân?" Tháp Lâm muốn líu lưỡi, hồi lâu mới giật mình nói: "Quả thật là Các chủ, mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều. Nàng có tức phụ duyên dáng như vậy rồi, mà Tháp Lâm ta còn chưa được gả ra ngoài nữa."
Sau đó hắn sững sờ, khoát tay nói: "Không phải, không phải, là còn chưa có lấy tức phụ." Nói xong thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, hắn vội vàng lắc đầu uống rượu.
Bên này Văn Mặc Huyền thấy rõ Cố Lưu Tích đã ngà ngà say, trong mắt đầy ý cười. Quả thật vẫn là như vậy, dính giọt rượu cũng không được.
May mà nàng say rồi, bằng không thì lại muốn chết vì xấu hổ.
Lặng yên ôm Cố Lưu Tích trở về phòng, nhàn nhạt liếc nhìn mấy người Mặc Ảnh, làm mấy người đã thấm rượu, đột nhiên thấy lạnh cả người.
- ------
Editor có lời muốn nói: Tuần rồi đáng lẽ sẽ có chương nhưng mình bận đi team-building nên giờ ra bù nha~ Mình sẽ cố gắng hoàn thành truyện trước thềm năm mới (^v^)/
Bàn bạc với Bạch Chỉ xong xuôi, Văn Mặc Huyền phái Tô Vọng mang những dược liệu cần thiết về, để thuận lợi tiến hành.
Dược liệu Bạch Chỉ cần có nhiều thứ là vật rất kỳ lạ, quý hiếm, cũng may những năm này bởi vì bệnh tình của Văn Mặc Huyền, Tâm Tích các hầu như trải mạng lưới tìm kiếm kỳ trân dược liệu khắp, cơ bản vẫn có thể gom đủ.
Bạch Chỉ lấy được dược liệu, cắm đầu bên lò thuốc chờ đợi tận mấy ngày. Sau năm ngày, nàng mới đi ra với cặp mắt đầy tơ máu.
"Có thể bắt đầu rồi, ngươi thử xem vật nhỏ này có thích máu của ngươi hay không trước." Bạch Chỉ có chút mỏi mệt, nói với Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền gật đầu, trong lòng có hơi khẩn trương nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ thản nhiên. Nhìn mẫu cổ trên bàn đã nhỏ đi nhiều, nàng hồi hộp hỏi: "Làm như thế nào?"
Bạch Chỉ dụi dụi mắt: "Rất đơn giản, đầu tiên, nhỏ giọt máu trên người nó, rồi nhìn thử có gì phản ứng."
Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích, khẽ gật đầu với nàng, sau đó đưa tay cắn ngón trỏ, một giọt máu đỏ từ đầu ngón tay rơi xuống, chính xác nhiễu trên thân mẫu cổ màu xám trắng. Chớp mắt sau đó, mẫu cổ như bị máu tổn thương, vặn vẹo mãnh liệt nửa thân dưới, đầu cũng không ngừng ngọ nguậy. Ánh mắt Văn Mặc Huyền đọng lại, nét mặt cũng khẩn trương hơn.
Cố Lưu Tích cầm tay nàng, nắm thật chặt, để nàng yên tâm. Ngay tại lúc ba người nín thở tập trung, mẫu cổ bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, nằm yên trong hộp. Sau đó, khi Văn Mặc Huyền còn chưa kịp hỏi Bạch Chỉ, mẫu cổ lập tức chuyển màu đỏ thẫm, giọt máu kia như đã thấm vào thân thể nó.
Cặp mắt Bạch Chỉ sáng lên, vẻ mặt kích động không thôi, luôn miệng nói: "Nhanh, nhanh, nó chịu rồi, nhanh đút máu cho nó!"
Văn Mặc Huyền lại cắn ngón tay, lần này mạnh hơn, máu không ngừng tuôn ra, chảy từ ngón giữa, nhiễu xuống thân mẫu cổ rồi biến mất tăm ngay. Mọi giọt máu rơi xuống đều bị nó hấp thu không chừa miếng nào. Mà mẫu cổ dường như không biết đủ, còn phát ra tiếng kêu réo lanh lảnh. Bạch Chỉ lắc đầu: "Vật nhỏ thật nóng vội, xem ra nó rất thích máu của ngươi. Có điều bây giờ sức ăn của nó rất lớn, không thể cắt đứt, nếu không sẽ uổng công dã tràng."
Sắc mặt Cố Lưu Tích hơi tái, nhìn cái bộ tham lam của con mẫu cổ này, áng chừng Văn Mặc Huyền phải mất rất nhiều máu.
Mà máu ở đầu ngón tay có hạn, không bao lâu máu đã chảy chậm lại. Văn Mặc Huyền nhíu mày, lấy con dao găm rạch một đường trên cổ tay, lập tức máu tươi lần nữa trào ra, làm Cố Lưu Tích cả kinh nhào tới bóp chặt lại: "Ngươi làm gì đó?"
Giọng cũng nghẹn đi rồi.
Văn Mặc Huyền vội vàng dùng tay phải lành lặn nắm lấy nàng, liếc mắt thấy mẫu cổ ăn vui sướng, mới thấp giọng dỗ dành nàng: "Ngoan, không sao, máu ta nhiều, không có sao hết. Nó mà ăn không no, thì ta sẽ càng đau hơn bị lấy máu thịt nhiều."
Cố Lưu Tích nhìn dòng máu chảy ra không ngừng, đau lòng muốn chết: "Vừa mới mất biết bao nhiêu máu, ta thật vất vả mới bồi bổ trở về."
Văn Mặc Huyền vừa thúc giục nội lực, ép máu chảy ra, vừa cười nói: "Ta bị nàng bồi bổ quá trời, chắc chắn không thiếu máu. Cùng lắm thì lại vất vả nàng tiếp tục bồi bổ cho ta là được mà."
"Không thèm đâu. Mới nãy ngươi còn ghét bỏ canh của ta đây." Đôi mắt Cố Lưu Tích ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào cổ tay Văn Mặc Huyền, tay một mức siết chặt vạt áo.
Đợi đến lúc mẫu cổ mập tròn vo, không hề hút máu nữa, Cố Lưu Tích vội vàng nói: "Bạch di, đã đủ chưa ạ?!"
Bạch Chỉ nhìn qua, vui vẻ tươi cười rạng rỡ: "Được rồi, ngừng thôi!"
Vừa dứt lời, Cố Lưu Tích lập tức lấy khăn đã chuẩn bị sẵn, quấn lại cho Văn Mặc Huyền. Mất quá nhiều máu, sắc mặt Văn Mặc Huyền tái nhợt, bờ môi không còn màu máu, đầu cũng choáng váng, bị Cố Lưu Tích động tới, cả người cũng loạng choạng.
Cố Lưu Tích cắn môi, trực tiếp bế người lên: "Bạch di, còn có việc gì không ạ?"
Bạch Chỉ sững sờ, trả lời theo bản năng: "Không có..."
Trong nháy mắt Cố Lưu Tích ôm Văn Mặc Huyền đã không thấy tăm hơi.
"Sau này còn phải nuôi nó một thời gian nữa!" Nàng lắc đầu, thấp giọng khẽ nói: "Xú nha đầu, gì thì cũng là chuyện của ngươi mà, cái điệu bộ như ta khi dễ tức phụ nhà ngươi đó là sao chứ. Còn không biết có... thành công đổi nuôi chủ hay không đâu... Chưa gì đã mang người đi rồi."
Văn Mặc Huyền nhắm mắt nằm trên giường, Cố Lưu Tích lau mặt cho nàng, lo lắng hỏi: "Rất khó chịu sao, đầu choáng lắm à?"
Văn Mặc Huyền một lát sau mới mở mắt, nhìn Cố Lưu Tích, cười cười trả lời: "Ta không có yếu đuối đến vậy đâu, chỉ hơi mệt thôi." Nói rồi, niềm vui trong mắt nàng sâu sắc hơn, đưa tay kéo Cố Lưu Tích xuống.
Cố Lưu Tích giãy giụa một chút: "Ta sẽ đè ngươi đó."
Văn Mặc Huyền hôn hôn miệng nàng, khẽ nói: "Nàng đừng động lung tung, để cho ta ôm một lát."
Giờ phút này trong lòng nàng bỗng nảy lên thứ gì đó, chạm không được, sờ không tới, nhưng mà cảm giác rất kỳ diệu. Nàng thậm chí cảm nhận được niềm vui và sự thỏa mãn khó tả thành lời. Nhớ đến lời Bạch Chỉ đã nói, nàng nghĩ chắc có lẽ là liên quan đến Phệ Tâm mẫu cổ. Nói cách khác, lần này thành công, hơn nữa mẫu cổ kia còn ăn rất hài lòng.
Cố Lưu Tích nhìn nàng, sắc mặt nàng mặc dù tái nhợt, mà thần sắc rất điềm đạm, hai đầu mày mang ý cười, như là rất vui vẻ.
Trông nàng như thế, lòng Cố Lưu Tích mềm hẳn đi, điều chỉnh tư thế để không đè nặng nàng, ôn nhu nói: "Làm sao mà vui vẻ vậy?"
Văn Mặc Huyền càng vui hơn: "Cô nương ngốc, đây chính là đổi nuôi chủ cho nàng đó. Nàng không quan tâm đến kết quả à?"
Giờ Cố Lưu Tích hiểu ra, mừng rỡ hỏi: "Thành công sao?"
Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu, ôm nàng chặt hơn, ánh mắt dịu dàng mà nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Từ nay về sau, ta nàng chính là sinh tử gắn bó, không thể vứt bỏ."
Niềm vui đong đầy trong mắt Cố Lưu Tích, liên tục gật đầu, sau đó nhẹ tay khẽ vuốt khăn bông trên cổ tay nàng, đau lòng nói: "Nhưng mà phải khổ ngươi rồi."
"Nói ngốc gì đó. Dùng chút máu đổi mạng của nàng, sao lại nói làm khổ ta được."
Cố Lưu Tích vùi vào trong ngực nàng, nói khẽ: "Vậy là phải chuẩn bị đi Tây Vực rồi ư?"
"Ừm, Minh U giáo đã có hành động. Tình hình ở Tây Vực cũng căng thẳng, có lẽ bọn chúng đã đoán được bên ta sẽ hành động. Hơn nữa nếu chúng ta không đi, các nàng cũng sẽ tìm đến. Thay vì bị động, không bằng chủ động xuất kích."
Văn Mặc Huyền vỗ lưng của nàng, ôn tồn đáp.
Nghỉ ngơi tại Thúy Ngọc Phong vài ngày, Văn Mặc Huyền mang Cố Lưu Tích lên đường tiến về Tây Vực. Bởi vì mẫu cổ không rời khỏi Văn Mặc Huyền, nên cũng mang nó theo cùng.
Tiêu Viễn Sơn kiên trì cùng đi theo, Văn Mặc Huyền biết được chuyện ở kiếp trước, vốn là lo lắng Cố Lưu Tích sẽ nhớ tới những việc kia, nhưng trông Cố Lưu Tích lại khá thản nhiên.
Đối với Cố Lưu Tích, hết thảy đều đã thay đổi, hơn nữa thay vì cuối cùng Tiêu Viễn Sơn vụng trộm đi theo, không bằng đi cùng nhau, như vậy với có thể chăm sóc lẫn nhau.
Đồng thời mùng ba tháng sáu, Văn Hạo Khâm, Vệ Hiền và những chương môn bị Minh U giáo nhốt trước đó tổ chức võ lâm đại hội, cùng nhau quyết định thảo phạt Minh U giáo.
Sau một chuyến ở Danh Kiếm sơn trang, tất cả môn phái đều tổn thất, không ít đệ tử nội môn bị thương, trong lòng đã căm thù Minh U giáo đến tận xương tuỷ. Cho nên lần này có Tâm Tích các dẫn đầu, Văn Uyên các, Huyền Âm môn lại theo sát phía sau, các đại môn phái đều hưởng ứng, liên tục phái người tiến về Tây Vực.
Nhóm Văn Mặc Huyền trước tiên giả trang đi theo mã thương Tây Vực tiến vào Tây Vực. Lúc đó đúng là tháng sáu, nắng Tây Vực khá chói rọi, bao phủ một vùng đại mạc hoang vu, tô đậm nét mênh mông, vắng vẻ vốn có.
Chẳng qua đi mã thương đều là người có kinh nghiệm phong phú, hành trình có gian khổ, nhưng cũng tránh được rất nhiều giặc cướp. Hơn nữa nhóm Mặc Ảnh cũng đi theo hỗ trợ dọc đường, xuyên suốt chuyến đi hầu như không gặp trở ngại gì.
Minh U giáo ở thành Tây Dạ, đoàn của Văn Mặc Huyền tạm thời dừng chân ở trấn nhỏ ngoài thành.
Trấn nhỏ này là một ốc đảo hiếm có giữa sa mạc, không đông dân cư cho lắm, vốn là trạm dừng chân của thương nhân. Bởi vậy ngày thường rất là tấp nập, người dân nơi đây cũng rất nhiệt tình với khách vãng lai.
Có điều, tuy gọi là ốc đảo, nhưng xung quanh bao bọc toàn là đồi cát, vả lại đã qua tháng sáu, ánh mặt trời càng chói chang hơn.
Mấy cồn cát xung quanh như muốn bốc khói, sóng nhiệt sôi trào, khiến cho toàn bộ trấn nhỏ trông mông lung, không chân thực.
Vào tới trấn, tìm được đệ tử Tâm Tích các – Tháp Lâm đã chờ đợi từ trước. Hắn ở đây đã lâu, có hắn giao tiếp với dân bản địa thì cũng không còn trở ngại gì.
Tháp Lâm có vóc người cao lớn, ngũ quan cũng sắc sảo, là lai giữa người Hán và người Tây Vực. Bởi vì phơi nắng hong gió lâu nên da mặt hơi ngăm, mặc bộ áo lông cừu, thoạt nhìn đúng là một đại hán Tây Vực điển hình.
Thấy Văn Mặc Huyền, hắn rất kích động, dẫn cả đoàn đi vào căn nhà xây bằng đất. Nhìn bề ngoài căn nhà trông có vẻ kín mít và quê mua, nhưng bên trong lại thoải mái, mát mẻ vô cùng.
Cửa sổ nằm cao gần mái nhà, bởi vì bão cát nhiều, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, nên phòng ốc nơi này không có mở cửa sổ.
Bên trong được trải thảm lông cừu, vừa mềm mại vừa đẹp mắt. Trên vách treo rất nhiều tranh bằng da cừu, còn có một ít vật trang trí bằng mã não sặc sỡ.
Tháp Lâm trông khá khẩn trương, xoa cái mũi đỏ, nói: "Các chủ, điều kiện ở Tây Vực không bằng Trung Nguyên, ấm ức ngài rồi."
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Ấm ức cái gì, sợ là để người phải hao tổn tâm trí rồi. Những thứ này đã rất tốt, ta rất thích."
Tháp Lâm nghe xong thì rất vui, vội nói: "Các chủ khách khí. Ngài đi đường mệt nhọc, có lẽ vừa khát vừa đói, ta đi chuẩn bị một ít thức ăn đây."
Mặc Ảnh thấy hắn như vậy thì bật cười, nhìn hắn lắc cái đã mất tăm, lắc đầu.
"Các chủ ngài đây thể diện lớn quá, nhìn hắn cười kìa." Cố Lưu Tích híp híp mắt, trầm thấp nói.
Văn Mặc Huyền liếc nàng một cái, đưa tay ngắt một cái trong lòng bàn tay nàng, nhưng vẫn thản nhiên như thường.
Ngồi xếp bằng trước bàn, Văn Mặc Huyền ngước mắt nhìn Mặc Ảnh: "Văn các chủ bọn họ hôm nay đã tới đâu rồi?"
"Thưa đã vào đất Tây Vực, có lẽ mấy ngày nữa mới tới được Tây Dạ thánh."
Văn Mặc Huyền trầm ngâm không nói, Tiêu Viễn Sơn lại khá nghiêm mặt: "Mặc Huyền, Minh U giáo đã cắm rễ ở Tây Vực hơn trăm năm, hiểu biết nơi này hơn những võ lâm nhân sĩ kia nhiều lắm. Hơn nữa khí hậu ở đây khá khắc nghiệt, bọn hắn đến chưa chắc có thể thích ứng ngay, làm sao có thể phân cao thấp?"
Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu: "Sư phụ nói không sai, đây quả là vấn đề, thoạt nhìn cũng không quá sáng suốt. Chẳng qua dù gì cũng là người tập võ, những khó khăn này không đánh ngã họ được. Bọn họ đến cũng không phải để xung phong, chỉ cần ở vào lúc Tâm Tích các tập kích Minh U giáo, ở ngoài bao vây trợ lực là được. Minh U giáo nắm rõ Tây Vực không giả, mà chúng ta cũng nhất định phải phân cao thấp với chúng ở giữa hoang mạc. Chỉ cần tốc chiến tốc thắng, hoàn cảnh xấu cũng không là gì. Hơn nữa..."
Văn Mặc Huyền dừng một chút, khẽ cụp mắt: "Cha đã từng làm rất nhiều chuyện cho Minh U giáo, cho dù cuối cùng ông đã từ bỏ, nhưng ông cũng có tình cảm với nó. Minh U giáo cũng không phải là u ác tính, bọn hắn đã từng an phận thủ thường, ta cũng không muốn hủy diệt nó tận gốc."
Mấy người Tiêu Viễn Sơn nghe xong đều trầm mặc. Một lúc lâu sau Tiêu Viễn Sơn mới mở miệng: "Được, con luôn là một người có chủ kiến, muốn làm như thế nào, thì làm như thế đó đi. Ta là người thô kệch, nghe lời con là được rồi."
Nét mặt Văn Mặc Huyền giãn ra, cười cười với Tiêu Viễn Sơn: "Hành trình này vì tránh hậu hoạn, thân thế của Nhiễm Thanh Ảnh cũng nên lôi ra rồi. Đến lúc đó, gặp vị tiền bối nọ cũng sẽ dễ dàng hơn."
"Vị nào?"
Mấy người Tiêu Viễn Sơn nghi hoặc, Cố Lưu Tích suy nghĩ chốc lát liền biết: "Có phải là Đại trưởng lão Minh U giáo, Thác Bạt Diệp?"
Văn Mặc Huyền gật đầu: "Đúng vậy, hắn và cha ta là bạn thâm giao, danh vọng trong giáo không thua gì Lận Ấn Thiên. Lúc trước nâng đỡ Nhiễm Thanh Ảnh thượng vị, hắn có công khá lớn. Nhưng mà hắn cũng không phải người thích tranh đấu. Mấy năm gần đây Lận Ấn Thiên làm việc cực đoan, Nhiễm Thanh Ảnh nhất mực thuận theo, hắn cũng dần dần mặc kệ sự vụ trong giáo, nhàn nhã lang bạt khắp nơi. Nhưng dạo gần đây hành tung của hắn đột ngột cố định, thường thường sẽ dừng chân ở trấn nhỏ này."
"Hắn thân là trưởng lão một giáo, làm sao lại yêu tích cái trấn nhỏ này như vậy?" Tiêu Viễn Sơn thấy lạ.
"Cũng không phải cả trấn nhỏ, mà là một người ở đây."
Đang nói chuyện, Tháp Lâm vén mành lông cừu lên, sau lưng là mấy thiếu niên bưng rượu thịt đi vào, lần lượt bày lên bàn.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, mấy người đều kinh ngạc, nhất là nguyên con dê nướng ở giữa nhà, nhìn sơ qua thấy một màu vàng nâu óng ánh, và hương thơm nức mũi.
"Các chủ, mọi người đều là lần đầu tiên đến Tây Vực, đồ ăn nơi này rất nhiều, khó mà thưởng thức hết trong một lần. Nên ta bố trí buổi tiệc này, như bữa cơm tẩy trần cho ngài và khách từ phương xa." Tháp Lâm vẫy lui mấy thiếu niên kia xong, nói với Văn Mặc Huyền.
"Khổ cực rồi, ngồi xuống đi. Nhờ phúc của Tháp Lâm, chúng ta có một bữa no bụng rồi." Văn Mặc Huyền có chút hứng thú với những món ăn mới lạ trên bàn, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
Tiêu Viễn Sơn vốn ưa thích mỹ thực, nhìn một bàn đồ ăn lớn, đôi mắt đều tỏa sáng rồi. Ông vuốt chòm râu, cười nói: "Nha đầu, chúng ta đều là nhờ phúc của con. Những món này ngửi thôi đã thấy thơm phức rồi, ta thấy mà không thể cầm lòng được. Có rượu không nhỉ?"
Tháp Lâm vội tiếp lời: "Có, nơi này có loại rượu do người Kha Nhĩ Khắc Tư ủ, gọi là rượu Bào Tao (*), vị chua chua ngọt ngọt, lại khó say, là đặc sản ở đây, tiền bối có thể nếm thử. Có điều nếu nó không lộ đủ vị, ở đây có lạt tửu ta tự ủ, tuyệt đối đủ vị, để ta đi lấy!"
(*) '孢糟酒': Hay còn gọi là rượu hạt kê vàng, là đặc sản của người Kha Nhĩ Khắc Tư (Kyrgyzstan).
Không đến một lát, Tháp Lâm ôm hai túi da lớn và một chồng bát tới, bắt đầu rót rượu. Một túi mang rượu màu cam, mùi vị thanh ngát, mà rượu trong túi còn lại thì nồng mùi hơn. Mặc dù không sánh được danh tửu Trung Nguyên, nhưng dư vị cũng rất bá đạo.
Tháp Lâm rót cho Văn Mặc Huyền một chén: "Đây là rượu Bào Tao, giải nóng ngày hè là tuyệt nhất. Các chủ có thể nếm thử, các vị cô nương cũng thử xem."
Bên kia Tiêu Viễn Sơn và Mặc Ảnh uống lạt tưởu, cùng với một bàn đồ ăn, phải gọi là ăn uống no say.
Văn Mặc Huyền ra hiệu Tháp Lâm hãy uống cùng bọn họ, còn mình và Cố Lưu Tích thì yên tĩnh ngồi một bên.
Văn Mặc Huyền nhìn chằm chằm vào rượu trong chén, thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Lưu Tích. Cố Lưu Tích thì chỉ ở bên gắp thức ăn cho nàng, bỏ lơ dấu hiệu của nàng.
Ở giữa là dê nướng nguyên con, Cố Lưu Tích cắt một lát thịt nếm thử. Lớp thịt ngoài cùng được nướng cháy xém, quét dầu và nguyên liệu, mang sắc vàng óng ánh, đặc biệt mê người.
Thịt dê có ngâm thêm gia vị và dưa muối, ngấm đều, không chỉ không bị tanh, mà càng ăn càng thấy thơm.
Hơn nữa thịt dê được chế biến rất mềm, Cố Lưu Tích ăn đến sáng mắt, vội cắt một ít rồi nhét vào miệng Văn Mặc Huyền đang ra sức chớp mắt với mình.
Nàng ăn cái gì cũng rất thanh tú, nhai chậm rãi, ưu nhã vô cùng. Cặp mắt Cố Lưu Tích sáng long lanh, chờ xem phản ứng của nàng.
"Như thế nào?"
Văn Mặc Huyền nở nụ cười: "Ăn ngon lắm."
"Ngươi lại nếm thử đi, ta cũng cảm thấy rất ngon. Ta chưa từng làm dê nướng nguyên con, về sau có cơ hội sẽ thử xem. Chốc nữa ta đi hỏi một chút làm như thế nào."
Văn Mặc Huyền nghe nàng nói xong, cúi đầu suy tư chốc lát, sau đó nói: "Dê nướng kiểu này rất tốn công, đầu tiên và quan trọng nhất là phải biết chọn dê, bình thường hay dùng dê thiến một đến hai năm. Xử lý xong, cần phải nấu sơ qua, sau đó ngâm trong dưa muối, bên trong còn phải bỏ thêm gia vị. Lúc nướng thì phải dùng lò kín, lửa nhỏ nướng từ từ. Hơn nữa cũng phải nghiên cứu kỹ loại than, tốt nhất là than gỗ thông, độ lửa cũng rất quan trọng. Thành phẩm phải có màu vàng óng ngả nâu, da giòn thịt mềm, béo mà không ngán, mềm thơm ngon miệng, mùi vị đặc biệt."
Cố Lưu Tích nghe mà sững sờ: "Ngươi biết làm?"
"Không biết." Trả lời ngắn gọn, không chút do dự.
"..."
"Vậy sao ngươi biết nhiều như vậy?" Cố Lưu Tích kinh ngạc hỏi.
"Trước khi tới ta đã tìm hiểu kỹ, trên đường còn hỏi thăm mã thương nữa."
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Văn Mặc Huyền buồn bực khó chịu: "Chúng ta tới tất nhiên là sẽ không bỏ qua món ăn này, ta hiểu tính của nàng quá mà, tất nhiên sẽ hỏi. Ta không biết làm, nhưng cũng có thể khoe khoang một chút, như thế nàng mới không ghét bỏ ta tay chân hậu đậu, ngũ cốc cũng không phân biệt được."
"Há..." Cố Lưu Tích cúi đầu bật cười, lén nhéo nhéo eo của nàng, nhỏ giọng nói: "Lòng dạ hẹp hòi thật đấy. Không phải ta chỉ nói đùa thôi à, nhớ lâu vậy luôn ư?"
Văn Mặc Huyền chân thành nói: "Lời của nàng ta đều nhớ rõ."
Cố Lưu Tích bị một câu bất ngờ của nàng châm vào lòng, sắc mặt hơi ngả hồng, đang cảm động thì đã thấy Văn Mặc Huyền nhìn chằm chằm vào chén rượu, tiếp tục nói: "Nàng không cho ta uống rượu, mặc dù ta rất muốn, nhưng ta sẽ không động vào."
"..." Cố Lưu Tích cứng họng, quả thực tức đến bật cười.
Đây mới là điều ngươi muốn nói đi!
Nhìn mặt mày Văn Mặc Huyền cười tươi, bất đắc dĩ cầm lấy chiếc đũa chấm ít rượu, đưa lên môi nàng, mặt nghiêm túc nhìn nàng chăm chú.
Nét cười trên mặt Văn Mặc Huyền khựng lại, sau đó nàng sầu khổ nhăn mày, mắt thấy Cố Lưu Tích thờ ơ, mới chậm chạp thè lưỡi liếm liếm chiếc đũa.
Kết quả còn chưa làm xong, mặt Cố Lưu Tích đã đỏ lên, rút đũa về, gắp miếng thịt dê nhét thẳng vào miệng, sau đó lại cứng đơ, thiếu chút nữa nghẹn họng, vội bưng chén rượu nốc mấy hớp liền.
Văn Mặc Huyền bị một loạt hành động của nàng làm sững sờ, sau đó hiểu ra thì cười không ngừng, vội cầm chén rượu cho nàng, rồi vuốt lưng nàng cho khỏi sặc.
Cố Lưu Tích xấu hổ đầu muốn bốc khói. Thật sự quá mất mặt, bị động tác kia của Văn Mặc Huyền làm hết hồn, cuối cùng còn dùng chung đũa với nàng ấy nữa.
Hai người ở bên đó liên tục làm chuyện mờ ám, Tháp Lâm bên này thỉnh thoảng sợ Văn Mặc Huyền ăn không ngon, nhưng tròng mắt thì muốn lồi ra ngoài luôn rồi.
Mặc Ảnh thấy hắn như vậy, muốn nhịn cười mà không được. Ảnh Tử thì vỗ vỗ vai hắn, khẽ nói: "Huynh cần học thêm chiêu ngoảnh mặt làm ngơ đi. Đó là Các chủ phu nhân, chớ ngạc nhiên."
"Phu... nhân?" Tháp Lâm muốn líu lưỡi, hồi lâu mới giật mình nói: "Quả thật là Các chủ, mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều. Nàng có tức phụ duyên dáng như vậy rồi, mà Tháp Lâm ta còn chưa được gả ra ngoài nữa."
Sau đó hắn sững sờ, khoát tay nói: "Không phải, không phải, là còn chưa có lấy tức phụ." Nói xong thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, hắn vội vàng lắc đầu uống rượu.
Bên này Văn Mặc Huyền thấy rõ Cố Lưu Tích đã ngà ngà say, trong mắt đầy ý cười. Quả thật vẫn là như vậy, dính giọt rượu cũng không được.
May mà nàng say rồi, bằng không thì lại muốn chết vì xấu hổ.
Lặng yên ôm Cố Lưu Tích trở về phòng, nhàn nhạt liếc nhìn mấy người Mặc Ảnh, làm mấy người đã thấm rượu, đột nhiên thấy lạnh cả người.
- ------
Editor có lời muốn nói: Tuần rồi đáng lẽ sẽ có chương nhưng mình bận đi team-building nên giờ ra bù nha~ Mình sẽ cố gắng hoàn thành truyện trước thềm năm mới (^v^)/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.