Chương 69
Thời Vi Nguyệt Thượng
02/09/2021
-----"Sau khi nhìn rõ thứ tới, Cố Lưu Tích lập tức kinh sợ đổ thân mồ hôi lạnh, túm lấy Liễu Tử Nhứ cùng Tô Thanh bỏ chạy."-----
Trong thông đạo này, một tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại lên nhiều. Tiếng bước chân của đoàn người, xen lẫn tiếng hít thở, toàn bộ vang vọng bên tai, đập thẳng vào lòng họ.
Sau khi vòng vèo hơn trăm bước, xúc cảm rắn chắc dưới chân dần dần trở nên khác biệt, Mạnh Ly ngồi xổm người xuống, đưa tay bóc thử: "Đây là bùn nhão xanh(*)."
(*) '青膏泥' – hay còn gọi là bùn trắng (白膏泥), là loại đất thường dùng để đắp mộ thời Tần Hán, đặc tính mịn, dễ dính, ẩm, ít thấm nước, khi ướt thì có màu xám xanh.
Nhóm Nhiễm Thanh Ảnh không rành về trộm mộ cho lắm, nhưng vẫn biết đôi chút về bùn nhão xanh: "Nói cách khác, sắp đến rồi?"
"Đúng vậy, thời Xuân Thu Chiến quốc, mộ táng dùng nhiều bùn nhão xanh để xây mộ, nhìn độ dày bùn nhão xanh nơi này, có lẽ không sai được." Cố Lưu Tích vuốt vách động, nói nhỏ.
Mọi người quẹo khúc quanh, thấy tình cảnh trước mắt, lập tức kinh ngạc. Lãng Đồ ngẩn ngơ nói: "Này... Đây mẹ nó là ngõ cụt mà!"
Trước mắt thình lình không có đường, chỉ có một bức tường đá kín mít! Lãng Đồ cùng Quan Trác Sơn châm cây đốt lửa lên, xúm lại tìm tòi bốn phía, lại không phát hiện một khe hở nào. Bức tường đá kia gắn chặt với thông đạo, như là một bộ phận với nó, như là đến điểm cuối rồi vậy.
Mạnh Ly nhíu mày cầm chuôi đao gõ gõ, đưa lỗ tai nghe ngóng: "Phía sau là rỗng, nhưng bức tường này rất dày, ước chừng cỡ mấy chục tấc (hoặc là 'thốn', 1 thốn = 3,33cm)."
"Nhưng nếu là rỗng, bên ngoài còn xây một lối đi, thì bức tường này chắc chắn là có thể mở ra. Sao lại chặt kín như thế?" Nhiễm Thanh Ảnh cau mày nói, ánh mắt bắt đầu dao động chung quanh thành động.
Cố Lưu Tích một mực trầm mặc không nói, cũng quét mắt nhìn toàn bộ thành động. Một lát sau nàng liễm mi nhìn Nhiễm Thanh Ảnh: "Có cảm thấy có chút bất ổn hay không?"
Thần sắc Nhiễm Thanh Ảnh có chút bối rối, nhìn lại mấy lần, nhưng không nói được gì.
Liễu Tử Nhứ nhìn Lãng Đồ cầm cây đốt lửa, nhỏ giọng nói: "Lưu Tích, nơi này có vẻ khá tối."
Cố Lưu Tích khẽ giật mình, lại quét mắt nhìn huỳnh thạch trên vách động: "Đúng vậy, huỳnh thạch ít đi nhiều."
Nghe được đối thoại của các nàng, mấy người Mạnh Ly cũng vây quanh tới, nhìn kỹ mấy viên huỳnh thạch, quả thật ít hơn rất nhiều, nếu không gắng nhìn thì căn bản không thể thấy.
Cố Lưu Tích lại lui ra nhìn thành động, phát hiện những viên huỳnh thạch này nhìn như lộn xộn, nhưng là có theo quy luật. Độ sáng của những viên huỳnh thạch này thật ra cũng không giống nhau, có thể nói là sáng tối giao nhau, dọc theo thành động bị chia thành từng đoạn một. Mấy viên huỳnh thạch tối hơn thì tỏa ánh sáng hơi vàng, Cố Lưu Tích quay sang nhìn huỳnh thạch ở cuối thông đạo, phát hiện chúng thật là giống như đúc.
Nàng nói phát hiện của mình ra, Mạnh Ly nhìn chằm chằm vào những viên huỳnh thạch hiện ánh vàng vàng kia, trong đầu lập tức xóa hình ảnh của những huỳnh thạch khác, quả nhiên hiển hiện một bản vẽ. Hắn ngồi xổm xuống, vẽ xuống mặt đất, mặt mày lập tức vui vẻ.
"Là Chu Tước trong hai mươi tám tinh tú(*)!"
Nhiễm Thanh Ảnh cùng Cố Lưu Tích nhìn Mạnh Ly, trăm miệng một lời.
(*) '二十八星宿' – hay còn gọi 'Nhị thập bát tú', là cách gọi của 28 chòm sao (宿 "Tú") nằm trên bầu trời theo cách chia trong thiên văn học Trung Quốc cổ đại.
Chu Tước - Nam phương Chu Tước (南方朱雀 - Chim công đỏ ở phương Nam)
Nhiễm Thanh Ảnh nhíu mày: "Mạnh Ly, Sử bá bá, nhìn lại một chút xem mấy viên huỳnh thạch dọc đường có phải cũng được khảm dựa theo hai mươi tám tinh tú không."
Mạnh Ly cùng Sử Tiến bắt đầu lùi về sau xem xét, Cố Lưu Tích nhìn bước tường đá kia, nói nhỏ: "Nếu không đoán sai, những viên huỳnh thạch này cũng không phải là khảm chết, có lẽ có thể di chuyển được."
Nói rồi nàng lại đi về phía bức tường, Liễu Tử Nhứ đưa tay giữ chặt nàng: "Lưu Tích, đừng manh động, cẩn thận một chút."
Cố Lưu Tích làm yên lòng nàng: "Sư tỷ yên tâm, muội hiểu mà."
Nhiễm Thanh Ảnh chắp tay sau lưng, nhìn xem huỳnh thạch trên đỉnh đầu cùng bốn phía, nhất thời cảm thấy bản thân tựa như đứng giữa bầu trời, đối diện với màn sao dày đặc.
"Có thể sưu tập được nhiều huỳnh thạch như vậy, còn dùng nó để thiết lập trận đồ hai mươi tám tinh tú che giấu trong thông đạo, Mộ Việt vương này thật không đơn giản."
"Là quốc quân một nước, cũng nên thể hiện ra cho đúng danh phận một chút. Những thứ này sợ chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi."
Nhiễm Thanh Ảnh nhìn bóng dáng thanh nhã của Cố Lưu Tích lúc này, ánh mắt thoáng dao động, khóe miệng cũng cong lên. Nghĩ đến so với chính bọn họ rơi vào trong mộ, có thêm người này, chắc sẽ thú vị hơn rồi.
Một lát sau Mạnh Ly cùng Sử Tiến chạy tới, Sử Tiến mở miệng: "Như chủ tử dự đoán, những viên huỳnh thạch này đều cất giấu hai mươi tám tinh tú, ta cùng Mạnh Ly kiểm tra lại, trong hai mươi tám tinh tú chỉ thiếu Thanh Long."
"Nói cách khác, mảng huỳnh thạch lộn xộn này, chắc là Thanh Long rồi?"
Mạnh Ly trầm ngâm một lát: "Rất có thể."
Mộ Cẩm nhíu mày: "Cũng không thể xác định, nếu như sai, hậu quả sẽ như thế nào?"
Mọi người đều trầm mặc, đã là cơ quan trong mộ, tất nhiên là muốn mạng rồi.
"Nhưng chúng ta không còn đường để chọn. Hiện chúng ta đi con đường khác hẳn của Hà lão tam, chỉ có thể thử xem thôi." Nhiễm Thanh Ảnh trầm giọng nói.
"Bên này lối đi nhỏ hẹp, nhiều người ngược lại hỏng việc, liền chọn một người đi ra thử xem, tốt nhất là công phu không tệ. Nếu lỡ có chuyện, còn có thể kịp thời trốn chạy." Mộ Cẩm giống như chăm chú suy tư, nhưng Cố Lưu Tích lại rõ ràng, nàng ta là muốn khích mình đi dò đường đây mà.
Quả nhiên, mấy người bên cạnh Nhiễm Thanh Ảnh đều hướng mắt vào Cố Lưu Tích, Lãng Đồ hét lên: "Muốn nói trốn chạy để khỏi chết, nha đầu áo lam kia thường khẳng định không thành vấn đề. Một thân khinh công của nàng, ai so với qua được! Các ngươi nói có đúng không?"
Nhiễm Thanh Ảnh khe khẽ nhíu mày khó phát hiện, nhưng nàng là chủ tử, cũng không thể giúp người ngoài, tia do dự trong lòng cuối cùng bị ép xuống, thực sự không tỏ thái độ.
Mộ Cẩm ở bên vẫn luôn nhìn ánh mắt của nàng, lập tức cắn răng, quả nhiên người này không giữ lại được. Chủ tử luôn sát phạt quả quyết, chưa từng do dự nên làm hay không, nên bỏ hay lấy. Quả nhiên Cố Lưu Tích này trong mắt nàng cuối cùng vẫn có sự khác biệt!
Liễu Tử Nhứ đứng cạnh Cố Lưu Tích, nghe thế thì nổi cơn tức, sắc mặt lập tức ngưng sương, đang muốn tiến lên, lại bị Cố Lưu Tích níu lại.
Cố Lưu Tích lắc đầu với nàng, để nàng đừng xúc động, lập tức tỏ ra lạnh nhạt nói với mấy người Nhiễm Thanh Ảnh: "Vậy để ta đi cũng được."
"Lưu Tích!"
"Cố cô nương!"
Liễu Tử Nhứ cùng Tô Thanh gấp đến độ không chịu được. Tô Thanh đã sớm biết, Cố cô nương này là người trong lòng Các chủ nhà mình. Nếu thật có chuyện gì xảy ra, hắn làm sao đối diện Các chủ!
"Cố cô nương, ta đi!" Tô Thanh cũng biết bọn họ không có sự lựa chọn, nhưng tối thiểu không thể để Cố Lưu Tích đi được.
Cố Lưu Tích đưa tay ngăn hắn lại, chợt bật cười, dung mạo tinh xảo dịu dàng thoát tục, mắt nhè nhẹ cong lên, cho dù ở nơi hầm mộ này, cũng không thể che hết vẻ đẹp của nàng, làm mặt Tô Thanh đỏ bừng lên.
"Tô Thanh, đây cũng không phải một việc gì tốt, huynh cùng ta giành cái gì?" Sau đó, nàng trầm giọng nói: "Ta đã đáp ứng với chủ tử nhà huynh là sẽ trở về, mà các huynh, do ta mang đến đây, ta cũng nhất định phải dẫn các huynh khỏe mạnh trở về. Cho nên ta sẽ không làm ẩu, huynh cùng sư tỷ an tâm ở đây đi."
Tô Thanh khẽ giật mình, lập tức cúi đầu, kéo Liễu Tử Nhứ lui xuống. Cố cô nương cùng Các chủ thật là kiểu người giống nhau. Dù cho có người cam tâm tình nguyện bán mạng cho các nàng, các nàng cũng không tùy ý phí mạng người khác. Cho nên khi đó nàng mới đẩy Mặc Ảnh cùng Mộc Thâm ra đấy mà.
Không tiếp tục để ý đến đám người kia, Tô Thanh quay đầu nhìn Liễu Tử Nhứ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta nên tin nàng."
Mắt Liễu Tử Nhứ cay cay, cuối cùng vẫn đành đi theo Tô Thanh lui về phía sau đi.
Một đám người núp trong góc rẽ, mặt mày mỗi người mỗi vẻ. Liễu Tử Nhứ cùng Tô Thanh tất nhiên là muôn phần khẩn trương, Mạnh Ly cúi đầu, ngón tay bấu trên mặt đất, Nhiễm Thanh Ảnh cũng nhăn mày.
Mộ Cẩm cùng Lãng Đồ, Sử Tiến lại không có phản ứng gì, vẫn đứng yên chờ đợi.
Quan Trác Sơn nhìn biểu hiện của từng người bọn họ, thở dài, nói đến tiểu cô nương kia còn cứu mạng mình, chỉ hy vọng nàng có thể bình yên vô sự.
Tinh thần của mấy người Tô Thanh đều cực kỳ chăm chú, dường như ngừng cả thở, không dám thả lỏng mà chú ý động tĩnh ngoài kia.
Lập tức có tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, tựa hồ là tiếng trục bánh đà của cơ quan nào đó chuyển động. Điều này làm cho bầu không khí trong động càng nặng nề.
Giây lát sau, mấy tiếng răng rắc bỗng im bặt, lập tức vang lên một tiếng trầm trọng nghe không rõ, nhưng tốc độ rất nhanh, theo sát đó là tiếng xé gió của hung khí, dày đặc mà sắc bén. Đồng thời đoạn lối đi chỗ của Cố Lưu Tích bỗng nhiên tối om!
Lúc này, tim của mấy người như vọt lên cổ họng luôn rồi!
Liễu Tử Nhứ nhịn không được bật người đứng lên, đồng thời sau lưng truyền đến một lực lớn, toàn bộ người nàng đều bị giật xuống.
Một mũi tên lông vũ lướt sát đầu nàng, thẳng tắp đâm vào vách động bên cạnh, găm sâu hơn một nữa, lông đuôi vẫn còn run run mà phát ra tiếngông ông thanh âm. Có thể thấy được lực đạo kinh người của mũi tên này!
Tô Thanh đỡ Liễu Tử Nhứ dậy, nhìn thấy Mạnh Ly cũng đang túm lấy Liễu Tử Nhứ. Mạnh Ly rụt tay về, thả người lướt ra ngoài.
Lúc này mưa tên đã tạnh, nhưng góc thông đạo đều không thấy viên huỳnh thạch nào, toàn bộ đều tối đen.
Mạnh Ly há to miệng, giọng có hơi nghẹn ngào: "Lưu Tích."
Liễu Tử Nhứ cùng Tô Thanh lúc này cũng không kìm nén được, bước nhanh lao đến, gấp giọng gọi: "Lưu Tích, Lưu Tích!"
"Sư tỷ..."
Giọng Cố Lưu Tích vang lên từ trong bóng tối, làm Nhiễm Thanh Ảnh cũng đi theo ra run lên, sau đó chậm rãi thở ra.
Mà Liễu Tử Nhứ lại bị dọa đến mặt mũi tràn đầy nước mắt, nhanh chóng nhào tới tìm Cố Lưu Tích, sờ soạng khắp nơi, run rẩy nói: "Có bị thương không, có bị thương ở đâu không hả!"
Mấy người Nhiễm Thanh Ảnh lúc này cũng vây quanh tới, phát hiện dưới chân toàn là đoạn tiễn, cũng sinh ra cảm giác ớn lạnh.
"Sư tỷ yên tâm, ngay cả da cũng không sượt đến, muội rất khỏe."
"Không có gạt ta chứ?"
"Thật sự không sao, cửa mở rồi, chúng ta vào thôi. Nơi này có chút quỷ dị." Không hiểu sao toàn bộ huỳnh thạch đều không thấy bóng dáng đâu. Nàng cứ cảm thấy, sự tình còn chưa kết thúc.
Nhiễm Thanh Ảnh ấm giọng nói: "Cô nương không sao thì tốt rồi. Lần này nhờ có cô nương, chúng ta đi trước."
Cố Lưu Tích mấp máy miệng, trong mắt có chút trào phúng, đi theo mấy người vào trong.
Chỗ cửa mũi tên còn nhiều hơn nữa, trước mắt lại tối om, cực kỳ bất tiện. Lãng Đồ bị một mũi tên làm trượt chân, hùng hùng hổ hổ lầm bầm vài câu, móc ra cây đốt lửa châm sáng lên.
Cố Lưu Tích bị chói, hơi nheo mắt lai. Đột nhiên nghe thấy mấy tiếng động kỳ lạ, xột xột xoạt xoạt, dường như là một loạt tiếng vỗ cánh rột roạt. Âm thanh kia phảng phất như gió táp vụt cái sẽ xuất hiện bên tại. Thứ âm thanh này cực kỳ khủng bố, mấy người Cố Lưu Tích đều biến sắc!
Lãng Đồ tái mặt: "Cái thứ quỷ gì đó?"
Cố Lưu Tích nhãn lực tốt, thấy được cách đó không xa có một đoàn bóng đen đang điên cuồng lao tới. Tiếng động đáng sợ, còn có mấy cái lẻ tẻ thẳng hướng Lãng Đồ mà tới!
Sau khi nhìn rõ thứ tới, Cố Lưu Tích lập tức kinh sợ đổ thân mồ hôi lạnh, túm lấy Liễu Tử Nhứ cùng Tô Thanh bỏ chạy, đồng thời hét lớn: "Mau dập tắt cây đốt lửa!"
- ------
Editor có lời muốn nói: đầu tiên, chúc các bạn có ngày cuối tuần vui vẻ~ ^.^ Sau đó, mình 'lại' xin phép lặn 1 thời gian để tập trung ôn và thi~ Hẹn gặp lại các bạn vào một ngày không xa~~
<3
Trong thông đạo này, một tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại lên nhiều. Tiếng bước chân của đoàn người, xen lẫn tiếng hít thở, toàn bộ vang vọng bên tai, đập thẳng vào lòng họ.
Sau khi vòng vèo hơn trăm bước, xúc cảm rắn chắc dưới chân dần dần trở nên khác biệt, Mạnh Ly ngồi xổm người xuống, đưa tay bóc thử: "Đây là bùn nhão xanh(*)."
(*) '青膏泥' – hay còn gọi là bùn trắng (白膏泥), là loại đất thường dùng để đắp mộ thời Tần Hán, đặc tính mịn, dễ dính, ẩm, ít thấm nước, khi ướt thì có màu xám xanh.
Nhóm Nhiễm Thanh Ảnh không rành về trộm mộ cho lắm, nhưng vẫn biết đôi chút về bùn nhão xanh: "Nói cách khác, sắp đến rồi?"
"Đúng vậy, thời Xuân Thu Chiến quốc, mộ táng dùng nhiều bùn nhão xanh để xây mộ, nhìn độ dày bùn nhão xanh nơi này, có lẽ không sai được." Cố Lưu Tích vuốt vách động, nói nhỏ.
Mọi người quẹo khúc quanh, thấy tình cảnh trước mắt, lập tức kinh ngạc. Lãng Đồ ngẩn ngơ nói: "Này... Đây mẹ nó là ngõ cụt mà!"
Trước mắt thình lình không có đường, chỉ có một bức tường đá kín mít! Lãng Đồ cùng Quan Trác Sơn châm cây đốt lửa lên, xúm lại tìm tòi bốn phía, lại không phát hiện một khe hở nào. Bức tường đá kia gắn chặt với thông đạo, như là một bộ phận với nó, như là đến điểm cuối rồi vậy.
Mạnh Ly nhíu mày cầm chuôi đao gõ gõ, đưa lỗ tai nghe ngóng: "Phía sau là rỗng, nhưng bức tường này rất dày, ước chừng cỡ mấy chục tấc (hoặc là 'thốn', 1 thốn = 3,33cm)."
"Nhưng nếu là rỗng, bên ngoài còn xây một lối đi, thì bức tường này chắc chắn là có thể mở ra. Sao lại chặt kín như thế?" Nhiễm Thanh Ảnh cau mày nói, ánh mắt bắt đầu dao động chung quanh thành động.
Cố Lưu Tích một mực trầm mặc không nói, cũng quét mắt nhìn toàn bộ thành động. Một lát sau nàng liễm mi nhìn Nhiễm Thanh Ảnh: "Có cảm thấy có chút bất ổn hay không?"
Thần sắc Nhiễm Thanh Ảnh có chút bối rối, nhìn lại mấy lần, nhưng không nói được gì.
Liễu Tử Nhứ nhìn Lãng Đồ cầm cây đốt lửa, nhỏ giọng nói: "Lưu Tích, nơi này có vẻ khá tối."
Cố Lưu Tích khẽ giật mình, lại quét mắt nhìn huỳnh thạch trên vách động: "Đúng vậy, huỳnh thạch ít đi nhiều."
Nghe được đối thoại của các nàng, mấy người Mạnh Ly cũng vây quanh tới, nhìn kỹ mấy viên huỳnh thạch, quả thật ít hơn rất nhiều, nếu không gắng nhìn thì căn bản không thể thấy.
Cố Lưu Tích lại lui ra nhìn thành động, phát hiện những viên huỳnh thạch này nhìn như lộn xộn, nhưng là có theo quy luật. Độ sáng của những viên huỳnh thạch này thật ra cũng không giống nhau, có thể nói là sáng tối giao nhau, dọc theo thành động bị chia thành từng đoạn một. Mấy viên huỳnh thạch tối hơn thì tỏa ánh sáng hơi vàng, Cố Lưu Tích quay sang nhìn huỳnh thạch ở cuối thông đạo, phát hiện chúng thật là giống như đúc.
Nàng nói phát hiện của mình ra, Mạnh Ly nhìn chằm chằm vào những viên huỳnh thạch hiện ánh vàng vàng kia, trong đầu lập tức xóa hình ảnh của những huỳnh thạch khác, quả nhiên hiển hiện một bản vẽ. Hắn ngồi xổm xuống, vẽ xuống mặt đất, mặt mày lập tức vui vẻ.
"Là Chu Tước trong hai mươi tám tinh tú(*)!"
Nhiễm Thanh Ảnh cùng Cố Lưu Tích nhìn Mạnh Ly, trăm miệng một lời.
(*) '二十八星宿' – hay còn gọi 'Nhị thập bát tú', là cách gọi của 28 chòm sao (宿 "Tú") nằm trên bầu trời theo cách chia trong thiên văn học Trung Quốc cổ đại.
Chu Tước - Nam phương Chu Tước (南方朱雀 - Chim công đỏ ở phương Nam)
Nhiễm Thanh Ảnh nhíu mày: "Mạnh Ly, Sử bá bá, nhìn lại một chút xem mấy viên huỳnh thạch dọc đường có phải cũng được khảm dựa theo hai mươi tám tinh tú không."
Mạnh Ly cùng Sử Tiến bắt đầu lùi về sau xem xét, Cố Lưu Tích nhìn bước tường đá kia, nói nhỏ: "Nếu không đoán sai, những viên huỳnh thạch này cũng không phải là khảm chết, có lẽ có thể di chuyển được."
Nói rồi nàng lại đi về phía bức tường, Liễu Tử Nhứ đưa tay giữ chặt nàng: "Lưu Tích, đừng manh động, cẩn thận một chút."
Cố Lưu Tích làm yên lòng nàng: "Sư tỷ yên tâm, muội hiểu mà."
Nhiễm Thanh Ảnh chắp tay sau lưng, nhìn xem huỳnh thạch trên đỉnh đầu cùng bốn phía, nhất thời cảm thấy bản thân tựa như đứng giữa bầu trời, đối diện với màn sao dày đặc.
"Có thể sưu tập được nhiều huỳnh thạch như vậy, còn dùng nó để thiết lập trận đồ hai mươi tám tinh tú che giấu trong thông đạo, Mộ Việt vương này thật không đơn giản."
"Là quốc quân một nước, cũng nên thể hiện ra cho đúng danh phận một chút. Những thứ này sợ chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi."
Nhiễm Thanh Ảnh nhìn bóng dáng thanh nhã của Cố Lưu Tích lúc này, ánh mắt thoáng dao động, khóe miệng cũng cong lên. Nghĩ đến so với chính bọn họ rơi vào trong mộ, có thêm người này, chắc sẽ thú vị hơn rồi.
Một lát sau Mạnh Ly cùng Sử Tiến chạy tới, Sử Tiến mở miệng: "Như chủ tử dự đoán, những viên huỳnh thạch này đều cất giấu hai mươi tám tinh tú, ta cùng Mạnh Ly kiểm tra lại, trong hai mươi tám tinh tú chỉ thiếu Thanh Long."
"Nói cách khác, mảng huỳnh thạch lộn xộn này, chắc là Thanh Long rồi?"
Mạnh Ly trầm ngâm một lát: "Rất có thể."
Mộ Cẩm nhíu mày: "Cũng không thể xác định, nếu như sai, hậu quả sẽ như thế nào?"
Mọi người đều trầm mặc, đã là cơ quan trong mộ, tất nhiên là muốn mạng rồi.
"Nhưng chúng ta không còn đường để chọn. Hiện chúng ta đi con đường khác hẳn của Hà lão tam, chỉ có thể thử xem thôi." Nhiễm Thanh Ảnh trầm giọng nói.
"Bên này lối đi nhỏ hẹp, nhiều người ngược lại hỏng việc, liền chọn một người đi ra thử xem, tốt nhất là công phu không tệ. Nếu lỡ có chuyện, còn có thể kịp thời trốn chạy." Mộ Cẩm giống như chăm chú suy tư, nhưng Cố Lưu Tích lại rõ ràng, nàng ta là muốn khích mình đi dò đường đây mà.
Quả nhiên, mấy người bên cạnh Nhiễm Thanh Ảnh đều hướng mắt vào Cố Lưu Tích, Lãng Đồ hét lên: "Muốn nói trốn chạy để khỏi chết, nha đầu áo lam kia thường khẳng định không thành vấn đề. Một thân khinh công của nàng, ai so với qua được! Các ngươi nói có đúng không?"
Nhiễm Thanh Ảnh khe khẽ nhíu mày khó phát hiện, nhưng nàng là chủ tử, cũng không thể giúp người ngoài, tia do dự trong lòng cuối cùng bị ép xuống, thực sự không tỏ thái độ.
Mộ Cẩm ở bên vẫn luôn nhìn ánh mắt của nàng, lập tức cắn răng, quả nhiên người này không giữ lại được. Chủ tử luôn sát phạt quả quyết, chưa từng do dự nên làm hay không, nên bỏ hay lấy. Quả nhiên Cố Lưu Tích này trong mắt nàng cuối cùng vẫn có sự khác biệt!
Liễu Tử Nhứ đứng cạnh Cố Lưu Tích, nghe thế thì nổi cơn tức, sắc mặt lập tức ngưng sương, đang muốn tiến lên, lại bị Cố Lưu Tích níu lại.
Cố Lưu Tích lắc đầu với nàng, để nàng đừng xúc động, lập tức tỏ ra lạnh nhạt nói với mấy người Nhiễm Thanh Ảnh: "Vậy để ta đi cũng được."
"Lưu Tích!"
"Cố cô nương!"
Liễu Tử Nhứ cùng Tô Thanh gấp đến độ không chịu được. Tô Thanh đã sớm biết, Cố cô nương này là người trong lòng Các chủ nhà mình. Nếu thật có chuyện gì xảy ra, hắn làm sao đối diện Các chủ!
"Cố cô nương, ta đi!" Tô Thanh cũng biết bọn họ không có sự lựa chọn, nhưng tối thiểu không thể để Cố Lưu Tích đi được.
Cố Lưu Tích đưa tay ngăn hắn lại, chợt bật cười, dung mạo tinh xảo dịu dàng thoát tục, mắt nhè nhẹ cong lên, cho dù ở nơi hầm mộ này, cũng không thể che hết vẻ đẹp của nàng, làm mặt Tô Thanh đỏ bừng lên.
"Tô Thanh, đây cũng không phải một việc gì tốt, huynh cùng ta giành cái gì?" Sau đó, nàng trầm giọng nói: "Ta đã đáp ứng với chủ tử nhà huynh là sẽ trở về, mà các huynh, do ta mang đến đây, ta cũng nhất định phải dẫn các huynh khỏe mạnh trở về. Cho nên ta sẽ không làm ẩu, huynh cùng sư tỷ an tâm ở đây đi."
Tô Thanh khẽ giật mình, lập tức cúi đầu, kéo Liễu Tử Nhứ lui xuống. Cố cô nương cùng Các chủ thật là kiểu người giống nhau. Dù cho có người cam tâm tình nguyện bán mạng cho các nàng, các nàng cũng không tùy ý phí mạng người khác. Cho nên khi đó nàng mới đẩy Mặc Ảnh cùng Mộc Thâm ra đấy mà.
Không tiếp tục để ý đến đám người kia, Tô Thanh quay đầu nhìn Liễu Tử Nhứ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta nên tin nàng."
Mắt Liễu Tử Nhứ cay cay, cuối cùng vẫn đành đi theo Tô Thanh lui về phía sau đi.
Một đám người núp trong góc rẽ, mặt mày mỗi người mỗi vẻ. Liễu Tử Nhứ cùng Tô Thanh tất nhiên là muôn phần khẩn trương, Mạnh Ly cúi đầu, ngón tay bấu trên mặt đất, Nhiễm Thanh Ảnh cũng nhăn mày.
Mộ Cẩm cùng Lãng Đồ, Sử Tiến lại không có phản ứng gì, vẫn đứng yên chờ đợi.
Quan Trác Sơn nhìn biểu hiện của từng người bọn họ, thở dài, nói đến tiểu cô nương kia còn cứu mạng mình, chỉ hy vọng nàng có thể bình yên vô sự.
Tinh thần của mấy người Tô Thanh đều cực kỳ chăm chú, dường như ngừng cả thở, không dám thả lỏng mà chú ý động tĩnh ngoài kia.
Lập tức có tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, tựa hồ là tiếng trục bánh đà của cơ quan nào đó chuyển động. Điều này làm cho bầu không khí trong động càng nặng nề.
Giây lát sau, mấy tiếng răng rắc bỗng im bặt, lập tức vang lên một tiếng trầm trọng nghe không rõ, nhưng tốc độ rất nhanh, theo sát đó là tiếng xé gió của hung khí, dày đặc mà sắc bén. Đồng thời đoạn lối đi chỗ của Cố Lưu Tích bỗng nhiên tối om!
Lúc này, tim của mấy người như vọt lên cổ họng luôn rồi!
Liễu Tử Nhứ nhịn không được bật người đứng lên, đồng thời sau lưng truyền đến một lực lớn, toàn bộ người nàng đều bị giật xuống.
Một mũi tên lông vũ lướt sát đầu nàng, thẳng tắp đâm vào vách động bên cạnh, găm sâu hơn một nữa, lông đuôi vẫn còn run run mà phát ra tiếngông ông thanh âm. Có thể thấy được lực đạo kinh người của mũi tên này!
Tô Thanh đỡ Liễu Tử Nhứ dậy, nhìn thấy Mạnh Ly cũng đang túm lấy Liễu Tử Nhứ. Mạnh Ly rụt tay về, thả người lướt ra ngoài.
Lúc này mưa tên đã tạnh, nhưng góc thông đạo đều không thấy viên huỳnh thạch nào, toàn bộ đều tối đen.
Mạnh Ly há to miệng, giọng có hơi nghẹn ngào: "Lưu Tích."
Liễu Tử Nhứ cùng Tô Thanh lúc này cũng không kìm nén được, bước nhanh lao đến, gấp giọng gọi: "Lưu Tích, Lưu Tích!"
"Sư tỷ..."
Giọng Cố Lưu Tích vang lên từ trong bóng tối, làm Nhiễm Thanh Ảnh cũng đi theo ra run lên, sau đó chậm rãi thở ra.
Mà Liễu Tử Nhứ lại bị dọa đến mặt mũi tràn đầy nước mắt, nhanh chóng nhào tới tìm Cố Lưu Tích, sờ soạng khắp nơi, run rẩy nói: "Có bị thương không, có bị thương ở đâu không hả!"
Mấy người Nhiễm Thanh Ảnh lúc này cũng vây quanh tới, phát hiện dưới chân toàn là đoạn tiễn, cũng sinh ra cảm giác ớn lạnh.
"Sư tỷ yên tâm, ngay cả da cũng không sượt đến, muội rất khỏe."
"Không có gạt ta chứ?"
"Thật sự không sao, cửa mở rồi, chúng ta vào thôi. Nơi này có chút quỷ dị." Không hiểu sao toàn bộ huỳnh thạch đều không thấy bóng dáng đâu. Nàng cứ cảm thấy, sự tình còn chưa kết thúc.
Nhiễm Thanh Ảnh ấm giọng nói: "Cô nương không sao thì tốt rồi. Lần này nhờ có cô nương, chúng ta đi trước."
Cố Lưu Tích mấp máy miệng, trong mắt có chút trào phúng, đi theo mấy người vào trong.
Chỗ cửa mũi tên còn nhiều hơn nữa, trước mắt lại tối om, cực kỳ bất tiện. Lãng Đồ bị một mũi tên làm trượt chân, hùng hùng hổ hổ lầm bầm vài câu, móc ra cây đốt lửa châm sáng lên.
Cố Lưu Tích bị chói, hơi nheo mắt lai. Đột nhiên nghe thấy mấy tiếng động kỳ lạ, xột xột xoạt xoạt, dường như là một loạt tiếng vỗ cánh rột roạt. Âm thanh kia phảng phất như gió táp vụt cái sẽ xuất hiện bên tại. Thứ âm thanh này cực kỳ khủng bố, mấy người Cố Lưu Tích đều biến sắc!
Lãng Đồ tái mặt: "Cái thứ quỷ gì đó?"
Cố Lưu Tích nhãn lực tốt, thấy được cách đó không xa có một đoàn bóng đen đang điên cuồng lao tới. Tiếng động đáng sợ, còn có mấy cái lẻ tẻ thẳng hướng Lãng Đồ mà tới!
Sau khi nhìn rõ thứ tới, Cố Lưu Tích lập tức kinh sợ đổ thân mồ hôi lạnh, túm lấy Liễu Tử Nhứ cùng Tô Thanh bỏ chạy, đồng thời hét lớn: "Mau dập tắt cây đốt lửa!"
- ------
Editor có lời muốn nói: đầu tiên, chúc các bạn có ngày cuối tuần vui vẻ~ ^.^ Sau đó, mình 'lại' xin phép lặn 1 thời gian để tập trung ôn và thi~ Hẹn gặp lại các bạn vào một ngày không xa~~
<3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.