Chương 385
Tần Giản
17/04/2018
Sắc mặt Yến vương đại biến, ánh mắt ngưng trệ bất động. Ông nhìn chằm chằm vào Trương Bình: “Nếu ngươi có nửa câu hư ngôn….”
Trương Bình liều mạng dập đầu: “Nô tài không dám, nô tài không dám. Nô tài tự biết có tội. Năm đó Đổng trắc phi có ân với nô tài cho nên mười mấy năm qua nô tài vẫn luôn vì nàng tận tâm hết sức, cũng không dám có chút lơ là!”
“Nhưng Bạch Chỉ là nha đầu nội viện, cơ hội gặp mặt không nhiều cho nên nô tài mới thông qua Trác mama nghĩ cách truyền lại. Đổng trắc phi còn dặn dò nô tài, một khi gặp chuyện không may liền lập tức trừ bỏ Trác mama. Cho nên nô tài mới cả gan làm chuyện này!”
Thần sắc Đổng thị càng trở nên lạnh như băng, cơ hồ là một chút nhân khí cũng không có.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Yến vương, thấy sắc mặt ông ẩn ẩn phát xanh. Nhất là hai mắt, giống như hai ngọn lửa u ám bỗng bùng cháy vì tức giận. Nàng cong môi lên, lần này Yến vương thực sự rất giận dữ.
Quả nhiên, trong thanh âm của Yến vương lộ ra hàn ý nồng đậm: “Đổng trắc phi, ngươi nói sao đây!”
Đổng thị còn chưa mở miệng, nha đầu bên cạnh đã trách cứ Trương Bình kia: “Vương gia, trắc phi nhiều năm qua tận tâm hết sức chăm sóc cho Thế tử, người làm sao có thể hại Thế tử được? Hết thảy đều là do Trương Bình ăn nói bừa bãi oan uổng chủ tử chúng ta. Vương gia, ngài nhất định phải trừng phạt hắn!”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Trong phủ này không có quy củ sao? Khi các chủ tử nói chuyện, khi nào thì đến phiên một nha đầu được phép chen ngang?”
Nha đầu kia cả kinh sợ hãi, nhìn khuôn mặt băng sương như ngọc của Âu Dương Noãn, không dám nói nữa.
Trương Bình nói: “Vương gia, nô tài tuyệt không dám hồ ngôn loạn ngữ. Nô tài cùng Thế tử phi không thù không oán, vì sao phải giết? Đây đều là do Đổng trắc phi sai khiến! Nô tài một lòng giúp nàng che lấp, thậm chí là mạo hiểm bị Vương gia vấn tội cũng đều giữ sự trung tâm!”
“Ai ngờ nàng thế nhưng lại nửa đêm sai người đến giết nô tài diệt khẩu. Nô tài tuyệt đối không dám thay người độc ác như vậy dấu diếm nữa. Vương gia, những lời nô tài nói đều là sự thật a! Nếu ngài không tin, có thể cho Bạch Chỉ lên cùng nô tài đối chứng!”
Việc đã đến nước này, Đổng thị cũng không còn đường chống chế nữa.
Yến vương lạnh lùng nhìn Đổng thị: “Ngươi còn gì muốn nói không?”
Đổng thị hiện tại vẻ mặt tiều tụy, nước mắt loang lổ, không còn dung nhan kiều mỵ như xưa nữa. Cũng không dám nhìn Âu Dương Noãn, liền nhanh chóng quỳ xuống khóc không ngừng.
Yến vương còn chưa mở miệng, đối phương đã khóc lóc kể lể: “Đúng vậy! Là lỗi của ta!”
“Nhu Trữ từ lâu đến nay đã không còn tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường. Đối với Trọng Quân cũng không hề kính trọng. Trọng Quân vốn có bệnh, biết thê tử có gian tình với người khác lại tức giận đến không thể rời giường. Lại vẫn luôn lôi kéo tay ta cầu xin, bảo ta nghĩ cách dấu diếm cho hắn!”
“Trọng Quân là vì thanh danh của Vương phủ a! Ta cũng là rơi vào đường cùng nên mới có thể ra hạ sách này. Để Bạch Chỉ hạ độc trong thức ăn của Nhu Trữ, để nó nhiễm bệnh mà chết!”
“Như vậy người ngoài không thể nhìn ra manh mối, cũng sẽ không bao giờ có người biết nó làm ra loại chuyện làm nhục gia phong. Nếu muốn nói ta có sai thì tất cả cũng là suy nghĩ vì Yến vương phủ a!”
Yến vương hít một ngụm khí lạnh, gân xanh trên trán nổi lên: “Ngươi sai người hạ độc Thế tử phi, thế nhưng còn nói là vì suy nghĩ cho Yến vương phủ?”
Đổng thị chưa bao giờ thấy Yến vương nổi giận như vậy, sợ tới mức cúi đầu rơi lệ không nói.
Cuối cùng Tiếu Trọng Hoa mở miệng: “Đổng trắc phi luôn miệng nói vì danh dự của Yến vương phủ mà suy nghĩ. Nhưng một khi chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của phụ vương mới thực sự bị vấy bẩn!”
Âu Dương Noãn cũng thở dài: “Đúng vậy! Nếu Đổng trắc phi đã vì phụ vương mà suy nghĩ thì không nên dùng loại âm mưu kỹ xảo này. Huống chi Hương Lan và Bạch Chỉ một kẻ dùng vu cổ thuật, một kẻ hạ độc. Chẳng những hại đến Thế tử phi mà còn trực tiếp hại đến Thế tử. Người ngoài không biết còn tưởng rằng ngài cũng muốn giết cả đại ca!”
Đổng thị thật sự là muốn giết Tôn Nhu Trữ nhưng lại không nghĩ rằng đối phương vì chuyện của Hạ Lan Đồ mà động thủ đâm bị thương Tiếu Trọng Quân.
Âu Dương Noãn vì giúp Tôn Nhu Trữ thoát tội mà cố ý đem vu cổ thuật đổ lên đầu Hương Lan. Yến vương vì nhất thời tức giận mà đích thân muốn tra rõ chuyện này, lại bắt được nhược điểm Bạch Chỉ hạ độc hại Tôn Nhu Trữ.
Sau lại tra ra được Trác mama và Trương quản sự, cuối cùng ngọn lửa này cũng bén đến Đổng thị. Liên tiếp những chuyện như vậy phát sinh, Đổng thị căn bản không có biện pháp nói rõ ràng được. Hiện tại có muốn nói chuyện vu cổ thuật của Hương Lan căn bản không phải mình ra lệnh thì ai tin?
Dù sao chuyện sai khiến Bạch Chỉ hạ độc là có thực thì cũng liền có khả năng sau lưng hạ dùng vu cổ thuật. Nhưng cũng chính vì vậy mọi người đều sẽ hoài nghi Đổng thị chính là muốn mượn tay Tôn Nhu Trữ giết Tiếu Trọng Quân.
Giết Tôn Nhu Trữ còn có thể nói vì thanh danh của Yến vương phủ, nhưng giết Tiếu Trọng Quân thì sao?
Kế mẫu giết đích trưởng nam, tội này liền rất lớn a! Một khi Yến vương bắt tội thì chính là thiên đao vạn quả cũng không đủ đền.
Đổng thị vô cùng hoảng sợ, lết lên hai bước ôm chặt lấy chân Yến vương khóc lớn: “Là ta không biết! Ngày ấy là ta nghe Trọng Quân nói Tôn Nhu Trữ có gian tình với người khác. Cũng là do tức giận che mắt, lại muốn vì hắn xả cơn giận này làm cho Nhu Trữ lặng lẽ chết đi thì chuyện này hẳn là có thể che dấu được!”
“Nhưng ta thực sự chỉ thầm nghĩ trừ bỏ Tôn Nhu Trữ, căn bản không bảo Hương Lan dùng vu cổ thuật để nguyền rủa. Lại càng không nghĩ tới nó lại đâm bị thương Trọng Quân a!....”
Rồi bỗng nhiên như tỉnh ngộ điều gì, chỉ vào Âu Dương Noãn lạnh lùng nói: “Nhất định là ngươi! Ta chỉ lệnh cho Bạch Chỉ độc sát Tôn Nhu Trữ, sao còn vẽ vời thêm chuyện dùng vu cổ thuật làm gì? Nhất định là ngươi bỏ búp bê vải kia trong phòng Hương Lan rồi vu oan cho ta!”
Âu Dương Noãn dường như thực sự bị dọa, lặng lẽ cầm lấy tay áo Tiếu Trọng Hoa, trên mặt khiếp sợ nói: “Quận vương, ta không có!”
Tiếu Trọng Hoa nhịn cười, thầm nghĩ tiểu thê tử này của mình bản lĩnh diễn kịch rất đạt a! Nửa điểm khiến người ta nhìn ra manh mối cũng không có.
Hắn quay đầu nói với Yến vương: “Phụ vương, chuyện này phát sinh đột ngột như vậy, ai cũng không kịp phản ứng. Nếu thực sự sớm có dự mưu thì vì sao búp bê vải kia không đặt trong phòng người khác mà cố tình lại ở trong phòng Hương Lan, người đã đứng ra tố cáo đại tẩu có tư tình với người khác? Chẳng lẽ Noãn Nhi còn có thể biết trước, biết Hương Lan sẽ bán đứng đại tẩu sao?”
Trước đó Âu Dương Noãn chẳng qua chỉ là hỏi Tôn Nhu Trữ, biết tâm phúc chỉ có Hương Lan và Chu mama. Chu mama là vú nuôi của Tôn Nhu Trữ, bên cạnh lại không có trượng phu, con cái. Mọi thứ đều lấy Tôn Nhu Trữ làm trung tâm, tương lai chuyện dưỡng già tử táng còn phải dựa vào Tôn Nhu Trữ, sao có thể vô duyên vô cớ phản bội?
Nhưng Hương Lan thì ngược lại. Gả cho con Trương Bình, hết thảy đều phải lấy vinh nhục của phu gia đặt lên trên hết. Người này chính là có khả năng phản bội Tôn Nhu Trữ nhất. Cho nên Âu Dương Noãn liền đặt cược vào người này.
Điểm này Đổng thị làm sao có thể đoán được? Cũng không thể nào giải thích được vì sao trong phòng Hương Lan lại có búp bê vải thực hiện vu cổ thuật? Càng không có biện pháp chứng minh Tôn Nhu Trữ đang giả ngây giả dại. Nói cho cùng thì bà ta chính là bị Âu Dương Noãn đâm một đao.
Đổng thị ngẩng đầu lên: “Ta thực sự không có! Vương gia, ta tuyệt đối sẽ không dùng cái gì mà vu cổ thuật….”
Yến vương lập tức lớn tiếng quát: “Câm mồm! Ta luôn tín nhiệm ngươi, còn giao con trai ta cho ngươi chăm sóc. Hóa ra ngươi lại chăm sóc hắn như vậy sao?”
Thanh âm Đổng thị yếu ớt xuống: “Vương gia, lúc Thế tử mới sinh ra chỉ lớn hơn con mèo một chút. Vương phi cũng nghĩ rằng nuôi không nổi, là ta ngày đêm không ngủ canh giữ bên nôi từng chút từng chút cứu sống hắn. Ngài đã quên hết rồi sao?”
“Nếu ta thực sự muốn thông qua Thế tử phi để hại hắn, nhiều năm như vậy cơ hội không phải rất nhiều sao? Ta làm gì phải gióng trống khua chiêng chờ đợi đến tận bây giờ?”
“Ngài ngẫm lại xem, ta chỉ có một đứa con, lại đứng thứ ba. Cho dù Thế tử đi rồi thì con ta cũng không được làm Thế tử, ta sao phải vẽ vời thêm chuyện?"
“Trước khi qua đời Vương phi từng nắm lấy tay ta nói từ nay về sau Thế tử chính là con ta. Bảo ta chăm hắn bình an lớn lên. Ta đã thề độc trước giường nàng, nếu vi phạm lời thề sẽ bị thiên lôi đánh!”
“Vương gia, ta vì sao phải mưu hại Thế tử? Ta sẽ không!”
Đó là chuyện từ rất lâu trước kia, Yến vương không rảnh để nhớ lại. Tiếu Trọng Hoa lại ngẩn người, chợt hé miệng trầm mặc.
Âu Dương Noãn thở dài: “Đổng trắc phi, ngài hôm nay sở tác sở vi thật sự là vì Thế tử sao? Ngài là khiến hắn rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục a!”
Yến vương nghe vậy, sắc mặt càng âm trầm: “Ngươi còn mặt mũi để nhắc đến chuyện quá khứ sao? Vương phi phó thác Thế tử cho ngươi, ngươi lại còn làm ra loại chuyện này!”
Nói đến đây lại dừng một chút, khẩu khí càng ngưng trọng: “Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết sai? Mặc kệ ngươi có mưu hại Thế tử hay không, nhưng chuyện ngươi muốn giết Thế tử phi là thật. Đây là một mạng người, vẫn là Thế tử phi của Yến vương phủ. Ngươi chỉ là một trắc phi, thật sự đã quên đi thân phận của mình rồi sao? Lại còn dám làm ra loại chuyện này!”
Đổng thị vội vàng nói: “Ta là vì…..”
"Ngươi là vì chính ngươi!”
Yến vương chưa từng phẫn nộ như thế, chán ghét trừng mắt nhìn Đổng thị: “Ngươi luôn miệng nói vì ta và Yến vương phủ, vì sao không nói rõ mọi chuyện với ta mà lại tự mình động thủ? Có thể thấy được ngươi tâm tư độc như rắn rết, Yến vương phủ sao có thể dung được ngươi?”
Đổng thị cả kinh xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt xám tro.
Sau một lúc lâu mới khóc lớn lên, gắt gao cầm lấy góc áo bào của Yến vương: “Vương gia! Ta thừa nhận là không thích Tôn Nhu Trữ, nó vô lễ với Trọng Quân như vậy, thậm chí còn cho hắn đeo nón xanh. Loại chuyện này nếu một ngày nào đó bị truyền ra ngoài, thì Trọng Quân phải làm sao?”
“Hắn đường đường là Thế tử của Yến vương phủ a! Nhưng nhiều năm hắn luôn thân mình không tốt, không biết đã phải chịu biết bao ủy khuất. Người ngoài đều chỉ biết Yến vương phủ có Minh quận vương mà không biết đến hắn. Sau lưng hắn không biết đã đau buồn cỡ nào!”
“Đã vậy Trọng Hoa lại còn cưới được mỹ nhân danh chấn Đại Lịch, còn hắn thì sao? Thê tử chẳng những xuất thân từ Tôn gia đang xuống dốc, thậm chí còn tư thông với người khác để hắn đeo nón xanh. Loại chuyện này đừng nói là Trọng Quân, ngay cả ta cũng không thể nhẫn nại!”
“Ta thực sự không đành lòng nhìn đứa con mà mình một tay nuôi lớn bị hủy trong tay tiện nhân đó!”
Đổng thị càng nói càng phẫn nộ, hai mắt chặt chẽ khóa trụ Âu Dương Noãn.
Tiếu Trọng Hoa nghe, chỉ cảm thấy trong lòng chấn kinh. Hắn không nghĩ tới, hóa ra trong lòng đại ca lại chất chứa nhiều oán hận như vậy!
Âu Dương Noãn nhìn trên mặt Yến vương có chút động dung liền nói: “Đổng trắc phi, ngài thật sự là hồ đồ rồi! Đại ca là vì thân thể không tốt mới không gặp nhiều người, thế nhân tất nhiên chỉ biết có Trọng Hoa mà không biết đại ca! Nhưng cho dù bọn họ có khúc mắc thì cũng chính là chuyện huynh đệ. Chúng ta thân ở hậu viện sao có thể xen vào?”
“Huống chi trong lòng đại ca chất chứa nhiều oán hận, ngài hẳn là phải nên trấn an khuyên giải mới đúng. Đằng này ngài còn trợ giúp, lén lút xử trí mạng người khác! Uổng phí Vương gia tín nhiệm ngài như vậy, cho ngài quản lý công việc trong phủ nhiều năm!”
“Thậm chí ngay cả khi đại tẩu vào cửa cũng không hề thu hồi lại quyền lực này. Nếu không phải về sau….thì chỉ sợ cho tới hôm nay vẫn còn chưởng quản gia phủ. Chẳng lẽ ngài làm vậy là để trả ơn sự tín nhiệm của Vương gia sao?”
Âu Dương Noãn nói một câu, sắc mặt Yến vương lại lạnh thêm một tầng. Khi nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Yến vương cơ hồ như là xanh mét.
Đổng thị hận thấu ngôn từ sắc bén, từng chữ tựa như đao của Âu Dương Noãn. Nhưng chỉ có thể hướng Yến vương khóc kể: “Ta là bất mãn Tôn Nhu Trữ xử sự kiêu ngạo. Nhưng ta là thật sự là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Vương phủ cùng Thế tử a!”
Tiếp theo lại khóc lóc rất thương tâm: “Nếu không phải vì Trọng Quân, ta cùng Nhu Trữ không thù không oán, sao có thể nhẫn tâm như thế?”
“Hiện Trọng Quân còn nằm trên giường không biết sống chết. Vương gia, trong mắt ngài trước nay chỉ có Trọng Hoa, có từng nghĩ đến Trọng Quân cũng là con của ngài không? Ngoại trừ ta, còn có ai nhớ tới điều này?”“Vương gia, ngài hãy suy nghĩ vì Trọng Quân một chút đi! Cho dù muốn xử lý ta thì cũng xin ngài chờ một chút. Để ta có thể tận mắt được nhìn thấy Trọng Quân tỉnh lại!”
Nghe được lời ấy, ánh mắt vốn chán ghét xem thường của Yến vương chợt mềm xuống. Ông nhìn thoáng qua hướng nội thất, đau xót, áy náy, thương tiếc….mọi cảm xúc lẫn lộn phức tạp khôn kể.
Thật lâu sau, ông mới chậm rãi nói: “Hiện tại nói những lời đó cũng đã quá muộn rồi! Nếu ngươi thực sự suy nghĩ cho Trọng Quân thì không nên làm ra loại chuyện này….”
Đổng thị còn muốn biện giải thì Yến vương lại liên tục xua tay, giọng điệu đau thương: “Cho dù ngươi không có tâm hại Trọng Quân nhưng lại thật tâm hại Thế tử phi. Trọng Quân nhiều năm qua triền miên trên giường bệnh cũng là bởi vì lòng dạ hắn hẹp hòi, khó bao dung cho người khác! Đối với thê tử luôn trách móc nặng nề, không hề có nửa điểm phong phạm của một Thế tử!"
"Hắn biến thành như vậy, ngươi cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Nội viện phát sinh loại chuyện này đều là vì ngươi, người tâm địa rắn rết như ngươi ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ lần nữa!”
Sau đó ông Yến vương lớn tiếng tuyên bố: “Phế truất trắc phi Đổng thị, nhốt lại. Không có sự phân phó của ta thì không được thả ra!”
Tiếu Trọng Hoa có chút chần chờ: “Vậy đại ca bên kia có cần đi báo một tiếng?”
Yến vương mệt mỏi vẫy tay: "Hắn vốn là luẩn quẩn trong lòng. Hiện tại lại còn bị thương, khó tránh họa vô đơn chí. Trước hết áp chế miễn nhắc đến!”
Đổng thị như bị sét đánh, hai tay vẫn gắt gao ôm lấy chân Yến vương thút thít cầu xin.
Yến vương lại một cước đá văng ra: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Sau đó xoay người không hề quay đầu lại, mãi đến khi Đổng thị bị kéo ra ngoài.
Yến vương nhìn thoáng qua Tiếu Trọng Hoa: “Các ngươi về nghỉ ngơi đi! Ta đi xem đại ca ngươi!”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu: “Dạ, phụ vương!”
Sau đó lại nhẹ giọng nói với Âu Dương Noãn: “Đi thôi!”
Vừa ra khỏi An khang viện, hai chân Âu Dương Noãn đã mềm nhũn xuống. Tiếu Trọng Hoa ôm lấy nàng, gấp giọng: “Noãn Nhi!”
Âu Dương Noãn chính là đột nhiên bị hoa mắt váng đầu, rất nhanh cũng liền khôi phục lại.
Nàng nhận lấy khăn tay Hồng Ngọc đưa, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Không sao, không cần lo lắng!”
Tiếu Trọng Hoa vẫn ôm lấy nàng: “Không sao, có ta ở đây! Chúng ta trở về!”
Trở lại phòng mình, Tiếu Trọng Hoa sai Hồng Ngọc đi châm trà. Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Âu Dương Noãn, thở dài: “Lần này nếu không có nàng kịp thời nghĩ ra biện pháp thì mọi chuyện không biết còn tồi tệ đến tình trạng gì!”
Âu Dương Noãn kinh ngạc sửng sốt, tâm địa bỗng dưng vừa động: “Chàng không trách ta giúp đỡ đại tẩu sao?”
Tiếu Trọng Hoa lắc lắc đầu, trong ánh mắt tối đen hiện lên vẻ ôn nhu: “Trách nàng? Ta làm sao có thể trách nàng! Việc ta không thể làm, nàng giúp ta làm, ta đối với nàng chỉ có cảm kích!”
“Tôn Nhu Trữ là người trong lòng Hạ Lan Đồ, hắn là huynh đệ tốt của ta. Chuyện giữa bọn họ, ta vốn luôn bàng quang. Đơn giản là vì trong chuyện đó còn liên quan đến đại ca của ta, ta không thể đứng bên đại ca, cũng không thể giúp bọn họ đối phó đại ca!”
“Ta biết, Tôn Nhu Trữ kích động như vậy, nhất định đại ca có liên quan đến cái chết của Hạ Lan Đồ. Nếu hôm nay mặc kệ Tôn Nhu Trữ bị xử lý, ta sẽ có lỗi với Hạ Lan Đồ. Nhưng nếu buông tha, ta lại có lỗi với đại ca!”
Đây là một cục diện lưỡng nan. Âu Dương Noãn hiểu được nên mới không miễn cưỡng hắn. Tiếu Trọng Quân cho dù ích kỷ độc ác thì cũng là đại ca của Tiếu Trọng Hoa.
Dưới đáy lòng Tiếu Trọng Hoa luôn thẹn với Tiếu Trọng Quân vì người đệ đệ như hắn luôn đoạt đi vinh quang cùng địa vị của đại ca mình. Chính vì như thế cho nên hắn mới tìm mọi cách ẩn nhẫn. Lại không nghĩ rằng điều đó đổi lấy càng nhiều oán hận từ Tiếu Trọng Quân.
Âu Dương Noãn cảm thấy mỗi người đều có năng lực cùng địa vị của mình. Tiếu Trọng Quân không chỉ không có khí lực cường kiện mà ngay cả tâm tính khỏe mạnh cũng không có. Chỉ là một mặt ích kỷ, ghen ghét người kia.
Một người như vậy cho dù hắn có thể ngồi lên vị trí Yến vương thì hắn vẫn ngồi bất ổn. So với như thế thì không bằng để hắn được làm người rảnh rỗi, có thể khi đó suy nghĩ sẽ thoáng hơn.
Âu Dương Noãn yên lặng không nói, sau một lúc lâu mới nói: “Chàng có nghĩ tới nếu lần này đại ca chết thật thì sao?”
Nàng ngừng một chút, trong giọng nói có chút cứng ngắc: “Chàng có giết đại tẩu báo thù rửa hận hay không?”
Đôi mắt sáng ngời của Tiếu Trọng Hoa dần bị che lấp, hồi lâu mới thở dài: “Ta không biết!”
Âu Dương Noãn cũng thở một hơi thật dài: “Ta biết chàng sẽ trả lời như vậy. Nếu ta ở vào vị trí của chàng, ta cũng không biết phải làm thế nào mới tốt!”
Tiếu Trọng Hoa chính là yên lặng ôm lấy nàng. Trong tai truyền đến tiếng tim đập mạnh và loạn nhịp bi thương.
Hồi lâu sau hắn mới nói: “Cám ơn nàng…..vì đã luôn ở bên cạnh ta!”
Từ khi quen biết tới nay, Âu Dương lần đầu tiên nghe hắn nói như vậy. Hắn cho tới bây giờ đều tự tin cường đại, ngay cả khi biết tính cách hắn nội liễm lại vẫn chưa từng dùng khẩu khí thương cảm cùng mệt mỏi như vậy để nói chuyện với nàng.
Trên đời này hắn là nam nhân tự tin nhất. Nhưng giờ phút này hắn lại yếu đuối như vậy, mờ mịt như vậy. Tựa như một người đang bất lực vì mất đi phương hướng.
Hắn nhìn nàng, đau thương cùng thương tiếc khắc sâu tận xương. Nháy mắt liền gợi lên sự thương tiếc trong lòng nàng.
Âu Dương Noãn nhẹ an ủi: “Không sao! Đại ca nhất định sẽ tốt lên. Không phải thái y đã nói rồi sao? Thương thế này không nguy hiểm đến tính mạng!”
Tuy rằng từ đáy lòng nàng hy vọng Tiếu Trọng Quân cứ như vậy mà chết đi. Nhưng cục diện trước mắt, nếu Tiếu Trọng Quân chết thì Tôn Nhu Trữ cũng sẽ không hay.
Huống chi, nhìn bộ dạng tình thâm ý thiết của Đổng thị, nàng không khỏi hoài nghi rốt cuộc Đổng thị và Tiếu Trọng Quân có quan hệ gì?
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa nhàn nhạt cười nói: "Chàng lo lắng cho đại ca thì đi xem đi. Ta không sao!”
Tiếu Trọng Hoa lắc lắc đầu: “Ta hôm nay ở đây với nàng. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, đều không được nghỉ ngơi tốt. Trước hết chợp mắt một lát, ta bảo bọn họ chuẩn bị thức ăn!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, liền nhắm mắt lại. Nàng nằm trên sạp mỹ nhân nhắm mắt dưỡng thần. Chính là trải qua một ngày với rất nhiều chuyện, tâm thần cũng liền có chút không yên. Cuối cùng vẫn không thể nào ngủ, mở mắt ra nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa bên cạnh đang nhắm mắt, tựa hồ như đang ngủ thì không khỏi bật cười.
Đúng lúc này Hồng Ngọc vén rèm đi vào: “Bên ngoài có Lương mama của Thanh liên cư cầu kiến tiểu thư!”
Nói xong liền ngạc nhiên lẩm bẩm: “Vị Lương mama này bình thường không cùng chúng ta lui tới. Đây là vì Đổng trắc phi mà đến sao?”
Âu Dương Noãn thật nhẹ nhàng đứng lên, nói nhỏ: “Chủ tử ngã, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn lo lắng được cho những người này. Bọn họ tất nhiên là muốn tìm đường khác!”
Âu Dương Noãn thở dài: “Cái gọi là lòng người dễ thay đổi, chính là đây a! Chuyện liên quan đến bản thân, tự nhiên là sẽ phải nhanh chóng tìm cách. Chẳng qua là, tin tức của bọn chúng cũng thật nhanh. Đều đã chạy đến chỗ ta rồi!”
Hồng Ngọc gật gật đầu: “Vậy tiểu thư sẽ gặp sao?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, phân phó Xương Bồ: “Bảo đến phòng khách chờ đi!”
Hồng Ngọc nhìn nàng phân phó Xương Bồ, lại thấy nàng đi ra ngoài liền nói: “Tiểu thư làm người xử sự tựa hồ có chút không giống trước đây!”
Nói xong lại cúi đầu: “Nô tỳ cảm thấy tiểu thư càng ngày càng lợi hại. Trước đây ngài sẽ không vội vàng động thủ như vậy!”
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: “Có nhân tất có quả. Ta trước đây vì vừa mới gả qua nên không thể hành động thiếu suy nghĩ, khắp nơi nhường nhịn Đổng thị, đến nỗi bà ta dám khi dễ trên đầu ta. Hôm nay là ta giết một đe trăm, cũng là cho bọn chúng một lời nhắc nhở, ta không phải là một người dễ khi dễ. Ngươi xem đi, vị Lương mama này chỉ sợ là có tin tức quan trọng muốn nói cho ta!”
Lương mama ở trong phòng khách đợi một canh giờ mới thấy Âu Dương Noãn khoan thai bước đến. Lương mama nhanh chóng hành lễ, cũng ấp a ấp úng không nói rõ là chuyện gì.
Âu Dương Noãn thấy Lương mama giống như có chuyện muốn nói liền đuổi hết những mama nha đầu trong phòng khách ra ngoài.
Nhìn một phòng không còn người ngoài nàng mới cười nói: “Lương mama, làm sao vậy? Đột nhiên tới tìm ta như vậy là có chuyện gì sao?”
Lương mama quỳ trên đất, thấp giọng nói: “Quận vương phi, nô tỳ là có chuyện muốn bẩm báo….”
Thấy Âu Dương Noãn chỉ mỉm cười, lại cố bổ sung thêm: “Chính là….về chuyện của Đổng trắc phi….”
Âu Dương Noãn nâng chung trà lên thản nhiên uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói: “Oh, Đổng trắc phi thì có thể có chuyện gì?”
Bây giờ Lương mama xuất hiện ở đây, nhất định là có liên quan đến Đổng thị. Chỉ là loại quan hệ gì thì rất khó nói. Hiện tại Đổng thị đã đứng bên vách núi, Âu Dương Noãn cũng không thấy lạ khi có người lại đến đẩy một phen.
Lương mama không yên nhìn thoáng qua xung quanh mới nhỏ giọng nói: “Chuyện nô tỳ muốn bẩm báo có liên quan đến bí mật của Đổng trắc phi. Nếu để người khác biết những lời này được truyền ra từ miệng nô tỳ, chỉ sợ…..”
Âu Dương Noãn cười cười: “Con người có lá gan lớn bao nhiêu thì tiền đồ lớn bấy nhiêu. Nếu những lời người nói hôm nay hữu dụng và là sự thật thì tự nhiên ngươi sẽ có tương lai khác. Còn nếu là lời nói điêu ngoa thì mọi chuyện liền sẽ rất khó nói!”
Không phải ai cũng có dũng khí phản bội chủ tử. Nhưng hiện tại Đổng thị đã bị ngã, người bên cạnh nếu không sớm dự mưu đường ra, tìm núi khác dựa vào thì còn có thể có được ngày lành sao?
Lương mama khẽ cắn môi: “Chuyện này nô tỳ dấu kín trong lòng đã nhiều năm, vốn cũng định chôn vùi cùng mình trong phần mộ. Từ khi Đổng trắc phi vào phủ, nô tỳ liền hầu hạ trong Thanh liên cư. Chỉ tiếc là vì nô tỳ vốn là nha đầu của Yến vương phủ nên không được chủ tử trọng dụng. Chỉ ở bên ngoài viện quản giáo các tiểu nha đầu làm việc!”
“Nhưng tỷ tỷ của nô tỳ cùng Di mama tâm phúc của Đổng thị có quan hệ thông gia cho nên cũng có đi lại gần gũi. Di mama thích uống rượu, nói nếu có gì đó nghẹn trong bụng liền khó chịu nên liền thường cùng nô tỳ nói chuyện giải sầu. Có một lần uống hơi nhiều, trong lúc vô ý đã nói ra một bí mật. Không biết Quận vương phi….”
Nói tới đây đột nhiên Lương mama lại không nói nữa. Khóe môi Âu Dương Noãn cong lên ý cười thản nhiên: “Cái này còn phải xem là loại bí mật gì?”
Trương Bình liều mạng dập đầu: “Nô tài không dám, nô tài không dám. Nô tài tự biết có tội. Năm đó Đổng trắc phi có ân với nô tài cho nên mười mấy năm qua nô tài vẫn luôn vì nàng tận tâm hết sức, cũng không dám có chút lơ là!”
“Nhưng Bạch Chỉ là nha đầu nội viện, cơ hội gặp mặt không nhiều cho nên nô tài mới thông qua Trác mama nghĩ cách truyền lại. Đổng trắc phi còn dặn dò nô tài, một khi gặp chuyện không may liền lập tức trừ bỏ Trác mama. Cho nên nô tài mới cả gan làm chuyện này!”
Thần sắc Đổng thị càng trở nên lạnh như băng, cơ hồ là một chút nhân khí cũng không có.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Yến vương, thấy sắc mặt ông ẩn ẩn phát xanh. Nhất là hai mắt, giống như hai ngọn lửa u ám bỗng bùng cháy vì tức giận. Nàng cong môi lên, lần này Yến vương thực sự rất giận dữ.
Quả nhiên, trong thanh âm của Yến vương lộ ra hàn ý nồng đậm: “Đổng trắc phi, ngươi nói sao đây!”
Đổng thị còn chưa mở miệng, nha đầu bên cạnh đã trách cứ Trương Bình kia: “Vương gia, trắc phi nhiều năm qua tận tâm hết sức chăm sóc cho Thế tử, người làm sao có thể hại Thế tử được? Hết thảy đều là do Trương Bình ăn nói bừa bãi oan uổng chủ tử chúng ta. Vương gia, ngài nhất định phải trừng phạt hắn!”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Trong phủ này không có quy củ sao? Khi các chủ tử nói chuyện, khi nào thì đến phiên một nha đầu được phép chen ngang?”
Nha đầu kia cả kinh sợ hãi, nhìn khuôn mặt băng sương như ngọc của Âu Dương Noãn, không dám nói nữa.
Trương Bình nói: “Vương gia, nô tài tuyệt không dám hồ ngôn loạn ngữ. Nô tài cùng Thế tử phi không thù không oán, vì sao phải giết? Đây đều là do Đổng trắc phi sai khiến! Nô tài một lòng giúp nàng che lấp, thậm chí là mạo hiểm bị Vương gia vấn tội cũng đều giữ sự trung tâm!”
“Ai ngờ nàng thế nhưng lại nửa đêm sai người đến giết nô tài diệt khẩu. Nô tài tuyệt đối không dám thay người độc ác như vậy dấu diếm nữa. Vương gia, những lời nô tài nói đều là sự thật a! Nếu ngài không tin, có thể cho Bạch Chỉ lên cùng nô tài đối chứng!”
Việc đã đến nước này, Đổng thị cũng không còn đường chống chế nữa.
Yến vương lạnh lùng nhìn Đổng thị: “Ngươi còn gì muốn nói không?”
Đổng thị hiện tại vẻ mặt tiều tụy, nước mắt loang lổ, không còn dung nhan kiều mỵ như xưa nữa. Cũng không dám nhìn Âu Dương Noãn, liền nhanh chóng quỳ xuống khóc không ngừng.
Yến vương còn chưa mở miệng, đối phương đã khóc lóc kể lể: “Đúng vậy! Là lỗi của ta!”
“Nhu Trữ từ lâu đến nay đã không còn tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường. Đối với Trọng Quân cũng không hề kính trọng. Trọng Quân vốn có bệnh, biết thê tử có gian tình với người khác lại tức giận đến không thể rời giường. Lại vẫn luôn lôi kéo tay ta cầu xin, bảo ta nghĩ cách dấu diếm cho hắn!”
“Trọng Quân là vì thanh danh của Vương phủ a! Ta cũng là rơi vào đường cùng nên mới có thể ra hạ sách này. Để Bạch Chỉ hạ độc trong thức ăn của Nhu Trữ, để nó nhiễm bệnh mà chết!”
“Như vậy người ngoài không thể nhìn ra manh mối, cũng sẽ không bao giờ có người biết nó làm ra loại chuyện làm nhục gia phong. Nếu muốn nói ta có sai thì tất cả cũng là suy nghĩ vì Yến vương phủ a!”
Yến vương hít một ngụm khí lạnh, gân xanh trên trán nổi lên: “Ngươi sai người hạ độc Thế tử phi, thế nhưng còn nói là vì suy nghĩ cho Yến vương phủ?”
Đổng thị chưa bao giờ thấy Yến vương nổi giận như vậy, sợ tới mức cúi đầu rơi lệ không nói.
Cuối cùng Tiếu Trọng Hoa mở miệng: “Đổng trắc phi luôn miệng nói vì danh dự của Yến vương phủ mà suy nghĩ. Nhưng một khi chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của phụ vương mới thực sự bị vấy bẩn!”
Âu Dương Noãn cũng thở dài: “Đúng vậy! Nếu Đổng trắc phi đã vì phụ vương mà suy nghĩ thì không nên dùng loại âm mưu kỹ xảo này. Huống chi Hương Lan và Bạch Chỉ một kẻ dùng vu cổ thuật, một kẻ hạ độc. Chẳng những hại đến Thế tử phi mà còn trực tiếp hại đến Thế tử. Người ngoài không biết còn tưởng rằng ngài cũng muốn giết cả đại ca!”
Đổng thị thật sự là muốn giết Tôn Nhu Trữ nhưng lại không nghĩ rằng đối phương vì chuyện của Hạ Lan Đồ mà động thủ đâm bị thương Tiếu Trọng Quân.
Âu Dương Noãn vì giúp Tôn Nhu Trữ thoát tội mà cố ý đem vu cổ thuật đổ lên đầu Hương Lan. Yến vương vì nhất thời tức giận mà đích thân muốn tra rõ chuyện này, lại bắt được nhược điểm Bạch Chỉ hạ độc hại Tôn Nhu Trữ.
Sau lại tra ra được Trác mama và Trương quản sự, cuối cùng ngọn lửa này cũng bén đến Đổng thị. Liên tiếp những chuyện như vậy phát sinh, Đổng thị căn bản không có biện pháp nói rõ ràng được. Hiện tại có muốn nói chuyện vu cổ thuật của Hương Lan căn bản không phải mình ra lệnh thì ai tin?
Dù sao chuyện sai khiến Bạch Chỉ hạ độc là có thực thì cũng liền có khả năng sau lưng hạ dùng vu cổ thuật. Nhưng cũng chính vì vậy mọi người đều sẽ hoài nghi Đổng thị chính là muốn mượn tay Tôn Nhu Trữ giết Tiếu Trọng Quân.
Giết Tôn Nhu Trữ còn có thể nói vì thanh danh của Yến vương phủ, nhưng giết Tiếu Trọng Quân thì sao?
Kế mẫu giết đích trưởng nam, tội này liền rất lớn a! Một khi Yến vương bắt tội thì chính là thiên đao vạn quả cũng không đủ đền.
Đổng thị vô cùng hoảng sợ, lết lên hai bước ôm chặt lấy chân Yến vương khóc lớn: “Là ta không biết! Ngày ấy là ta nghe Trọng Quân nói Tôn Nhu Trữ có gian tình với người khác. Cũng là do tức giận che mắt, lại muốn vì hắn xả cơn giận này làm cho Nhu Trữ lặng lẽ chết đi thì chuyện này hẳn là có thể che dấu được!”
“Nhưng ta thực sự chỉ thầm nghĩ trừ bỏ Tôn Nhu Trữ, căn bản không bảo Hương Lan dùng vu cổ thuật để nguyền rủa. Lại càng không nghĩ tới nó lại đâm bị thương Trọng Quân a!....”
Rồi bỗng nhiên như tỉnh ngộ điều gì, chỉ vào Âu Dương Noãn lạnh lùng nói: “Nhất định là ngươi! Ta chỉ lệnh cho Bạch Chỉ độc sát Tôn Nhu Trữ, sao còn vẽ vời thêm chuyện dùng vu cổ thuật làm gì? Nhất định là ngươi bỏ búp bê vải kia trong phòng Hương Lan rồi vu oan cho ta!”
Âu Dương Noãn dường như thực sự bị dọa, lặng lẽ cầm lấy tay áo Tiếu Trọng Hoa, trên mặt khiếp sợ nói: “Quận vương, ta không có!”
Tiếu Trọng Hoa nhịn cười, thầm nghĩ tiểu thê tử này của mình bản lĩnh diễn kịch rất đạt a! Nửa điểm khiến người ta nhìn ra manh mối cũng không có.
Hắn quay đầu nói với Yến vương: “Phụ vương, chuyện này phát sinh đột ngột như vậy, ai cũng không kịp phản ứng. Nếu thực sự sớm có dự mưu thì vì sao búp bê vải kia không đặt trong phòng người khác mà cố tình lại ở trong phòng Hương Lan, người đã đứng ra tố cáo đại tẩu có tư tình với người khác? Chẳng lẽ Noãn Nhi còn có thể biết trước, biết Hương Lan sẽ bán đứng đại tẩu sao?”
Trước đó Âu Dương Noãn chẳng qua chỉ là hỏi Tôn Nhu Trữ, biết tâm phúc chỉ có Hương Lan và Chu mama. Chu mama là vú nuôi của Tôn Nhu Trữ, bên cạnh lại không có trượng phu, con cái. Mọi thứ đều lấy Tôn Nhu Trữ làm trung tâm, tương lai chuyện dưỡng già tử táng còn phải dựa vào Tôn Nhu Trữ, sao có thể vô duyên vô cớ phản bội?
Nhưng Hương Lan thì ngược lại. Gả cho con Trương Bình, hết thảy đều phải lấy vinh nhục của phu gia đặt lên trên hết. Người này chính là có khả năng phản bội Tôn Nhu Trữ nhất. Cho nên Âu Dương Noãn liền đặt cược vào người này.
Điểm này Đổng thị làm sao có thể đoán được? Cũng không thể nào giải thích được vì sao trong phòng Hương Lan lại có búp bê vải thực hiện vu cổ thuật? Càng không có biện pháp chứng minh Tôn Nhu Trữ đang giả ngây giả dại. Nói cho cùng thì bà ta chính là bị Âu Dương Noãn đâm một đao.
Đổng thị ngẩng đầu lên: “Ta thực sự không có! Vương gia, ta tuyệt đối sẽ không dùng cái gì mà vu cổ thuật….”
Yến vương lập tức lớn tiếng quát: “Câm mồm! Ta luôn tín nhiệm ngươi, còn giao con trai ta cho ngươi chăm sóc. Hóa ra ngươi lại chăm sóc hắn như vậy sao?”
Thanh âm Đổng thị yếu ớt xuống: “Vương gia, lúc Thế tử mới sinh ra chỉ lớn hơn con mèo một chút. Vương phi cũng nghĩ rằng nuôi không nổi, là ta ngày đêm không ngủ canh giữ bên nôi từng chút từng chút cứu sống hắn. Ngài đã quên hết rồi sao?”
“Nếu ta thực sự muốn thông qua Thế tử phi để hại hắn, nhiều năm như vậy cơ hội không phải rất nhiều sao? Ta làm gì phải gióng trống khua chiêng chờ đợi đến tận bây giờ?”
“Ngài ngẫm lại xem, ta chỉ có một đứa con, lại đứng thứ ba. Cho dù Thế tử đi rồi thì con ta cũng không được làm Thế tử, ta sao phải vẽ vời thêm chuyện?"
“Trước khi qua đời Vương phi từng nắm lấy tay ta nói từ nay về sau Thế tử chính là con ta. Bảo ta chăm hắn bình an lớn lên. Ta đã thề độc trước giường nàng, nếu vi phạm lời thề sẽ bị thiên lôi đánh!”
“Vương gia, ta vì sao phải mưu hại Thế tử? Ta sẽ không!”
Đó là chuyện từ rất lâu trước kia, Yến vương không rảnh để nhớ lại. Tiếu Trọng Hoa lại ngẩn người, chợt hé miệng trầm mặc.
Âu Dương Noãn thở dài: “Đổng trắc phi, ngài hôm nay sở tác sở vi thật sự là vì Thế tử sao? Ngài là khiến hắn rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục a!”
Yến vương nghe vậy, sắc mặt càng âm trầm: “Ngươi còn mặt mũi để nhắc đến chuyện quá khứ sao? Vương phi phó thác Thế tử cho ngươi, ngươi lại còn làm ra loại chuyện này!”
Nói đến đây lại dừng một chút, khẩu khí càng ngưng trọng: “Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết sai? Mặc kệ ngươi có mưu hại Thế tử hay không, nhưng chuyện ngươi muốn giết Thế tử phi là thật. Đây là một mạng người, vẫn là Thế tử phi của Yến vương phủ. Ngươi chỉ là một trắc phi, thật sự đã quên đi thân phận của mình rồi sao? Lại còn dám làm ra loại chuyện này!”
Đổng thị vội vàng nói: “Ta là vì…..”
"Ngươi là vì chính ngươi!”
Yến vương chưa từng phẫn nộ như thế, chán ghét trừng mắt nhìn Đổng thị: “Ngươi luôn miệng nói vì ta và Yến vương phủ, vì sao không nói rõ mọi chuyện với ta mà lại tự mình động thủ? Có thể thấy được ngươi tâm tư độc như rắn rết, Yến vương phủ sao có thể dung được ngươi?”
Đổng thị cả kinh xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt xám tro.
Sau một lúc lâu mới khóc lớn lên, gắt gao cầm lấy góc áo bào của Yến vương: “Vương gia! Ta thừa nhận là không thích Tôn Nhu Trữ, nó vô lễ với Trọng Quân như vậy, thậm chí còn cho hắn đeo nón xanh. Loại chuyện này nếu một ngày nào đó bị truyền ra ngoài, thì Trọng Quân phải làm sao?”
“Hắn đường đường là Thế tử của Yến vương phủ a! Nhưng nhiều năm hắn luôn thân mình không tốt, không biết đã phải chịu biết bao ủy khuất. Người ngoài đều chỉ biết Yến vương phủ có Minh quận vương mà không biết đến hắn. Sau lưng hắn không biết đã đau buồn cỡ nào!”
“Đã vậy Trọng Hoa lại còn cưới được mỹ nhân danh chấn Đại Lịch, còn hắn thì sao? Thê tử chẳng những xuất thân từ Tôn gia đang xuống dốc, thậm chí còn tư thông với người khác để hắn đeo nón xanh. Loại chuyện này đừng nói là Trọng Quân, ngay cả ta cũng không thể nhẫn nại!”
“Ta thực sự không đành lòng nhìn đứa con mà mình một tay nuôi lớn bị hủy trong tay tiện nhân đó!”
Đổng thị càng nói càng phẫn nộ, hai mắt chặt chẽ khóa trụ Âu Dương Noãn.
Tiếu Trọng Hoa nghe, chỉ cảm thấy trong lòng chấn kinh. Hắn không nghĩ tới, hóa ra trong lòng đại ca lại chất chứa nhiều oán hận như vậy!
Âu Dương Noãn nhìn trên mặt Yến vương có chút động dung liền nói: “Đổng trắc phi, ngài thật sự là hồ đồ rồi! Đại ca là vì thân thể không tốt mới không gặp nhiều người, thế nhân tất nhiên chỉ biết có Trọng Hoa mà không biết đại ca! Nhưng cho dù bọn họ có khúc mắc thì cũng chính là chuyện huynh đệ. Chúng ta thân ở hậu viện sao có thể xen vào?”
“Huống chi trong lòng đại ca chất chứa nhiều oán hận, ngài hẳn là phải nên trấn an khuyên giải mới đúng. Đằng này ngài còn trợ giúp, lén lút xử trí mạng người khác! Uổng phí Vương gia tín nhiệm ngài như vậy, cho ngài quản lý công việc trong phủ nhiều năm!”
“Thậm chí ngay cả khi đại tẩu vào cửa cũng không hề thu hồi lại quyền lực này. Nếu không phải về sau….thì chỉ sợ cho tới hôm nay vẫn còn chưởng quản gia phủ. Chẳng lẽ ngài làm vậy là để trả ơn sự tín nhiệm của Vương gia sao?”
Âu Dương Noãn nói một câu, sắc mặt Yến vương lại lạnh thêm một tầng. Khi nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Yến vương cơ hồ như là xanh mét.
Đổng thị hận thấu ngôn từ sắc bén, từng chữ tựa như đao của Âu Dương Noãn. Nhưng chỉ có thể hướng Yến vương khóc kể: “Ta là bất mãn Tôn Nhu Trữ xử sự kiêu ngạo. Nhưng ta là thật sự là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Vương phủ cùng Thế tử a!”
Tiếp theo lại khóc lóc rất thương tâm: “Nếu không phải vì Trọng Quân, ta cùng Nhu Trữ không thù không oán, sao có thể nhẫn tâm như thế?”
“Hiện Trọng Quân còn nằm trên giường không biết sống chết. Vương gia, trong mắt ngài trước nay chỉ có Trọng Hoa, có từng nghĩ đến Trọng Quân cũng là con của ngài không? Ngoại trừ ta, còn có ai nhớ tới điều này?”“Vương gia, ngài hãy suy nghĩ vì Trọng Quân một chút đi! Cho dù muốn xử lý ta thì cũng xin ngài chờ một chút. Để ta có thể tận mắt được nhìn thấy Trọng Quân tỉnh lại!”
Nghe được lời ấy, ánh mắt vốn chán ghét xem thường của Yến vương chợt mềm xuống. Ông nhìn thoáng qua hướng nội thất, đau xót, áy náy, thương tiếc….mọi cảm xúc lẫn lộn phức tạp khôn kể.
Thật lâu sau, ông mới chậm rãi nói: “Hiện tại nói những lời đó cũng đã quá muộn rồi! Nếu ngươi thực sự suy nghĩ cho Trọng Quân thì không nên làm ra loại chuyện này….”
Đổng thị còn muốn biện giải thì Yến vương lại liên tục xua tay, giọng điệu đau thương: “Cho dù ngươi không có tâm hại Trọng Quân nhưng lại thật tâm hại Thế tử phi. Trọng Quân nhiều năm qua triền miên trên giường bệnh cũng là bởi vì lòng dạ hắn hẹp hòi, khó bao dung cho người khác! Đối với thê tử luôn trách móc nặng nề, không hề có nửa điểm phong phạm của một Thế tử!"
"Hắn biến thành như vậy, ngươi cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Nội viện phát sinh loại chuyện này đều là vì ngươi, người tâm địa rắn rết như ngươi ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ lần nữa!”
Sau đó ông Yến vương lớn tiếng tuyên bố: “Phế truất trắc phi Đổng thị, nhốt lại. Không có sự phân phó của ta thì không được thả ra!”
Tiếu Trọng Hoa có chút chần chờ: “Vậy đại ca bên kia có cần đi báo một tiếng?”
Yến vương mệt mỏi vẫy tay: "Hắn vốn là luẩn quẩn trong lòng. Hiện tại lại còn bị thương, khó tránh họa vô đơn chí. Trước hết áp chế miễn nhắc đến!”
Đổng thị như bị sét đánh, hai tay vẫn gắt gao ôm lấy chân Yến vương thút thít cầu xin.
Yến vương lại một cước đá văng ra: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Sau đó xoay người không hề quay đầu lại, mãi đến khi Đổng thị bị kéo ra ngoài.
Yến vương nhìn thoáng qua Tiếu Trọng Hoa: “Các ngươi về nghỉ ngơi đi! Ta đi xem đại ca ngươi!”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu: “Dạ, phụ vương!”
Sau đó lại nhẹ giọng nói với Âu Dương Noãn: “Đi thôi!”
Vừa ra khỏi An khang viện, hai chân Âu Dương Noãn đã mềm nhũn xuống. Tiếu Trọng Hoa ôm lấy nàng, gấp giọng: “Noãn Nhi!”
Âu Dương Noãn chính là đột nhiên bị hoa mắt váng đầu, rất nhanh cũng liền khôi phục lại.
Nàng nhận lấy khăn tay Hồng Ngọc đưa, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Không sao, không cần lo lắng!”
Tiếu Trọng Hoa vẫn ôm lấy nàng: “Không sao, có ta ở đây! Chúng ta trở về!”
Trở lại phòng mình, Tiếu Trọng Hoa sai Hồng Ngọc đi châm trà. Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Âu Dương Noãn, thở dài: “Lần này nếu không có nàng kịp thời nghĩ ra biện pháp thì mọi chuyện không biết còn tồi tệ đến tình trạng gì!”
Âu Dương Noãn kinh ngạc sửng sốt, tâm địa bỗng dưng vừa động: “Chàng không trách ta giúp đỡ đại tẩu sao?”
Tiếu Trọng Hoa lắc lắc đầu, trong ánh mắt tối đen hiện lên vẻ ôn nhu: “Trách nàng? Ta làm sao có thể trách nàng! Việc ta không thể làm, nàng giúp ta làm, ta đối với nàng chỉ có cảm kích!”
“Tôn Nhu Trữ là người trong lòng Hạ Lan Đồ, hắn là huynh đệ tốt của ta. Chuyện giữa bọn họ, ta vốn luôn bàng quang. Đơn giản là vì trong chuyện đó còn liên quan đến đại ca của ta, ta không thể đứng bên đại ca, cũng không thể giúp bọn họ đối phó đại ca!”
“Ta biết, Tôn Nhu Trữ kích động như vậy, nhất định đại ca có liên quan đến cái chết của Hạ Lan Đồ. Nếu hôm nay mặc kệ Tôn Nhu Trữ bị xử lý, ta sẽ có lỗi với Hạ Lan Đồ. Nhưng nếu buông tha, ta lại có lỗi với đại ca!”
Đây là một cục diện lưỡng nan. Âu Dương Noãn hiểu được nên mới không miễn cưỡng hắn. Tiếu Trọng Quân cho dù ích kỷ độc ác thì cũng là đại ca của Tiếu Trọng Hoa.
Dưới đáy lòng Tiếu Trọng Hoa luôn thẹn với Tiếu Trọng Quân vì người đệ đệ như hắn luôn đoạt đi vinh quang cùng địa vị của đại ca mình. Chính vì như thế cho nên hắn mới tìm mọi cách ẩn nhẫn. Lại không nghĩ rằng điều đó đổi lấy càng nhiều oán hận từ Tiếu Trọng Quân.
Âu Dương Noãn cảm thấy mỗi người đều có năng lực cùng địa vị của mình. Tiếu Trọng Quân không chỉ không có khí lực cường kiện mà ngay cả tâm tính khỏe mạnh cũng không có. Chỉ là một mặt ích kỷ, ghen ghét người kia.
Một người như vậy cho dù hắn có thể ngồi lên vị trí Yến vương thì hắn vẫn ngồi bất ổn. So với như thế thì không bằng để hắn được làm người rảnh rỗi, có thể khi đó suy nghĩ sẽ thoáng hơn.
Âu Dương Noãn yên lặng không nói, sau một lúc lâu mới nói: “Chàng có nghĩ tới nếu lần này đại ca chết thật thì sao?”
Nàng ngừng một chút, trong giọng nói có chút cứng ngắc: “Chàng có giết đại tẩu báo thù rửa hận hay không?”
Đôi mắt sáng ngời của Tiếu Trọng Hoa dần bị che lấp, hồi lâu mới thở dài: “Ta không biết!”
Âu Dương Noãn cũng thở một hơi thật dài: “Ta biết chàng sẽ trả lời như vậy. Nếu ta ở vào vị trí của chàng, ta cũng không biết phải làm thế nào mới tốt!”
Tiếu Trọng Hoa chính là yên lặng ôm lấy nàng. Trong tai truyền đến tiếng tim đập mạnh và loạn nhịp bi thương.
Hồi lâu sau hắn mới nói: “Cám ơn nàng…..vì đã luôn ở bên cạnh ta!”
Từ khi quen biết tới nay, Âu Dương lần đầu tiên nghe hắn nói như vậy. Hắn cho tới bây giờ đều tự tin cường đại, ngay cả khi biết tính cách hắn nội liễm lại vẫn chưa từng dùng khẩu khí thương cảm cùng mệt mỏi như vậy để nói chuyện với nàng.
Trên đời này hắn là nam nhân tự tin nhất. Nhưng giờ phút này hắn lại yếu đuối như vậy, mờ mịt như vậy. Tựa như một người đang bất lực vì mất đi phương hướng.
Hắn nhìn nàng, đau thương cùng thương tiếc khắc sâu tận xương. Nháy mắt liền gợi lên sự thương tiếc trong lòng nàng.
Âu Dương Noãn nhẹ an ủi: “Không sao! Đại ca nhất định sẽ tốt lên. Không phải thái y đã nói rồi sao? Thương thế này không nguy hiểm đến tính mạng!”
Tuy rằng từ đáy lòng nàng hy vọng Tiếu Trọng Quân cứ như vậy mà chết đi. Nhưng cục diện trước mắt, nếu Tiếu Trọng Quân chết thì Tôn Nhu Trữ cũng sẽ không hay.
Huống chi, nhìn bộ dạng tình thâm ý thiết của Đổng thị, nàng không khỏi hoài nghi rốt cuộc Đổng thị và Tiếu Trọng Quân có quan hệ gì?
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa nhàn nhạt cười nói: "Chàng lo lắng cho đại ca thì đi xem đi. Ta không sao!”
Tiếu Trọng Hoa lắc lắc đầu: “Ta hôm nay ở đây với nàng. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, đều không được nghỉ ngơi tốt. Trước hết chợp mắt một lát, ta bảo bọn họ chuẩn bị thức ăn!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, liền nhắm mắt lại. Nàng nằm trên sạp mỹ nhân nhắm mắt dưỡng thần. Chính là trải qua một ngày với rất nhiều chuyện, tâm thần cũng liền có chút không yên. Cuối cùng vẫn không thể nào ngủ, mở mắt ra nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa bên cạnh đang nhắm mắt, tựa hồ như đang ngủ thì không khỏi bật cười.
Đúng lúc này Hồng Ngọc vén rèm đi vào: “Bên ngoài có Lương mama của Thanh liên cư cầu kiến tiểu thư!”
Nói xong liền ngạc nhiên lẩm bẩm: “Vị Lương mama này bình thường không cùng chúng ta lui tới. Đây là vì Đổng trắc phi mà đến sao?”
Âu Dương Noãn thật nhẹ nhàng đứng lên, nói nhỏ: “Chủ tử ngã, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn lo lắng được cho những người này. Bọn họ tất nhiên là muốn tìm đường khác!”
Âu Dương Noãn thở dài: “Cái gọi là lòng người dễ thay đổi, chính là đây a! Chuyện liên quan đến bản thân, tự nhiên là sẽ phải nhanh chóng tìm cách. Chẳng qua là, tin tức của bọn chúng cũng thật nhanh. Đều đã chạy đến chỗ ta rồi!”
Hồng Ngọc gật gật đầu: “Vậy tiểu thư sẽ gặp sao?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, phân phó Xương Bồ: “Bảo đến phòng khách chờ đi!”
Hồng Ngọc nhìn nàng phân phó Xương Bồ, lại thấy nàng đi ra ngoài liền nói: “Tiểu thư làm người xử sự tựa hồ có chút không giống trước đây!”
Nói xong lại cúi đầu: “Nô tỳ cảm thấy tiểu thư càng ngày càng lợi hại. Trước đây ngài sẽ không vội vàng động thủ như vậy!”
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: “Có nhân tất có quả. Ta trước đây vì vừa mới gả qua nên không thể hành động thiếu suy nghĩ, khắp nơi nhường nhịn Đổng thị, đến nỗi bà ta dám khi dễ trên đầu ta. Hôm nay là ta giết một đe trăm, cũng là cho bọn chúng một lời nhắc nhở, ta không phải là một người dễ khi dễ. Ngươi xem đi, vị Lương mama này chỉ sợ là có tin tức quan trọng muốn nói cho ta!”
Lương mama ở trong phòng khách đợi một canh giờ mới thấy Âu Dương Noãn khoan thai bước đến. Lương mama nhanh chóng hành lễ, cũng ấp a ấp úng không nói rõ là chuyện gì.
Âu Dương Noãn thấy Lương mama giống như có chuyện muốn nói liền đuổi hết những mama nha đầu trong phòng khách ra ngoài.
Nhìn một phòng không còn người ngoài nàng mới cười nói: “Lương mama, làm sao vậy? Đột nhiên tới tìm ta như vậy là có chuyện gì sao?”
Lương mama quỳ trên đất, thấp giọng nói: “Quận vương phi, nô tỳ là có chuyện muốn bẩm báo….”
Thấy Âu Dương Noãn chỉ mỉm cười, lại cố bổ sung thêm: “Chính là….về chuyện của Đổng trắc phi….”
Âu Dương Noãn nâng chung trà lên thản nhiên uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói: “Oh, Đổng trắc phi thì có thể có chuyện gì?”
Bây giờ Lương mama xuất hiện ở đây, nhất định là có liên quan đến Đổng thị. Chỉ là loại quan hệ gì thì rất khó nói. Hiện tại Đổng thị đã đứng bên vách núi, Âu Dương Noãn cũng không thấy lạ khi có người lại đến đẩy một phen.
Lương mama không yên nhìn thoáng qua xung quanh mới nhỏ giọng nói: “Chuyện nô tỳ muốn bẩm báo có liên quan đến bí mật của Đổng trắc phi. Nếu để người khác biết những lời này được truyền ra từ miệng nô tỳ, chỉ sợ…..”
Âu Dương Noãn cười cười: “Con người có lá gan lớn bao nhiêu thì tiền đồ lớn bấy nhiêu. Nếu những lời người nói hôm nay hữu dụng và là sự thật thì tự nhiên ngươi sẽ có tương lai khác. Còn nếu là lời nói điêu ngoa thì mọi chuyện liền sẽ rất khó nói!”
Không phải ai cũng có dũng khí phản bội chủ tử. Nhưng hiện tại Đổng thị đã bị ngã, người bên cạnh nếu không sớm dự mưu đường ra, tìm núi khác dựa vào thì còn có thể có được ngày lành sao?
Lương mama khẽ cắn môi: “Chuyện này nô tỳ dấu kín trong lòng đã nhiều năm, vốn cũng định chôn vùi cùng mình trong phần mộ. Từ khi Đổng trắc phi vào phủ, nô tỳ liền hầu hạ trong Thanh liên cư. Chỉ tiếc là vì nô tỳ vốn là nha đầu của Yến vương phủ nên không được chủ tử trọng dụng. Chỉ ở bên ngoài viện quản giáo các tiểu nha đầu làm việc!”
“Nhưng tỷ tỷ của nô tỳ cùng Di mama tâm phúc của Đổng thị có quan hệ thông gia cho nên cũng có đi lại gần gũi. Di mama thích uống rượu, nói nếu có gì đó nghẹn trong bụng liền khó chịu nên liền thường cùng nô tỳ nói chuyện giải sầu. Có một lần uống hơi nhiều, trong lúc vô ý đã nói ra một bí mật. Không biết Quận vương phi….”
Nói tới đây đột nhiên Lương mama lại không nói nữa. Khóe môi Âu Dương Noãn cong lên ý cười thản nhiên: “Cái này còn phải xem là loại bí mật gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.