Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 397

Tần Giản

18/05/2018

Âu Dương Noãn hoàn toàn không ngờ, Mộ Hương Tuyết lại nói như vậy.

“Ngươi nói là…..”

“Ta chẳng phải nữ nhi thân sinh của Hoàng hậu. Nữ nhi thân sinh của bà đã chết non khi ba tuổi, liền không biết từ chỗ nào bế ta về. Còn tuyên bố với bên ngoài ta là con mình, chính là vị tỷ tỷ mà ta đã từng nói với ngươi!”

Nước mắt Mộ Hương Tuyết từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống: “Ta chẳng qua chỉ là một cô nhi không có phụ mẫu mà thôi. Bởi vì dung mạo tốt nên mới được hoàng hậu mang về!”

"Công chúa?”

Thanh âm Mộ Hương Tuyết nghẹn ngào: “Thế tử phi, ngươi khinh thường ta cũng đúng thôi. Ta căn bản không phải kim chi ngọc diệp, ta chẳng qua chỉ là cô nhi không có phụ mẫu. Ta và các ngươi không giống nhau, thậm chí ngay cả cái tên ta cũng không có, cũng không biết mình từ nơi nào đến….”

Âu Dương Noãn trầm mặc, một hồi lâu mới nói: "Cho nên ngươi chẳng phải là muội muội của Mộ Long Bình?”

Mộ Hương Tuyết lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Ta không phải muội muội hắn, bằng không hắn sao có thể làm ra loại chuyện này? Trong mắt hắn ta chẳng qua chỉ là một quân cờ tương lai sẽ đưa tới lung lạc Thái tử Đại Lịch mà thôi!"

"Kỳ thực lúc ở Cao Xương hắn đã vô số lần khi dễ ta. Khi đó mẫu hậu nhắm một mắt mở một mắt, chẳng qua chỉ là giữ lại cho ta một mạng mà thôi. Khi đến đây ta vốn cao hứng vì cuối cùng cũng được thoát khỏi hắn nhưng cố tình hắn vẫn đến đây!”

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu: “Nếu hắn cố kỵ ngươi sắp gả cho Thái tử Đại Lịch thì sao có thể động thủ ở đây?”

Ánh mắt Mộ Hương Tuyết vô thần, môi trắng bệch: “Hôm nay là vì hắn uống nhiều rượu nên mới thất lễ!”

Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng: "Mượn rượu giả điên mà thôi. Nếu hắn thực sự uống say không biết thì sao còn biết người nào có thể đắc tội, người nào không?”

Nàng ngưng mắt nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Mộ Hương Tuyết, phát hiện trong ánh mắt đối phương ẩn ẩn toát ra lưu quang, liền mỉm cười nói: “Chỉ là…..thực đáng tiếc, ta cũng không biết hôm nay là hắn miễn cưỡng ngươi. Ngược lại còn cảm thấy hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ngươi. Hương Tuyết, chúng ta tuy rằng ở chung không lâu nhưng ta cảm thấy ngươi không chỉ có vẻ mặt xinh đẹp mà ngươi còn có một trí tuệ siêu phàm!”

Mộ Hương Tuyết ngẩn ra, sau đó nhìn Âu Dương Noãn, nửa ngày sau nói không ra lời. Trong ánh mắt đen láy cơ hồ có thể thấy được hình ảnh của Âu Dương Noãn.

Nàng vốn tưởng rằng bản thân đã thành công lừa được Âu Dương Noãn nhưng hóa ra, hết thảy đều đã bị đối phương nhìn thấu.

Chậm rãi, Mộ Hương Tuyết cúi thấp đầu nói: “Ngươi đã nhìn ra manh mối, liền không muốn biết ta hao tổn tâm cơ mời ngươi đến đây là vì cái gì sao?”

Cả một căn phòng rộng chỉ còn lại Âu Dương Noãn và nàng. Mà thanh âm của Mộ Hương Tuyết, bên trong sự nhẹ nhàng còn mang theo tự tịch mịch khó có thể che lấp.

“Ngươi muốn gặp ta cứ cho người truyền lời là được. Chuyện nào có đáng gì?”

Âu Dương Noãn nhìn lúm đồng tiền như hoa của Mộ Hương Tuyết, lẳng lặng nói tiếp: “Làm gì phải tội như vậy?”

Mộ Hương Tuyết chậm rãi cười, trong nụ cười có chút đắc ý: “Đại Lịch nhiều tai mắt như vậy, nếu ta chủ động đi tìm ngươi thì không cần một lát, mỗi một câu chúng ta nói sẽ truyền đến tai người khác. Cho nên ta chỉ có thể chờ thời cơ. Nhưng đợi nhiều ngày như vậy rốt cục ta cũng không thể đợi nữa, tình thế trước mắt ta không thể tiếp tục đợi. Như vậy chỉ còn cách dẫn ngươi đến đây mà thôi!”

Âu Dương Noãn nhìn Mộ Hương Tuyết, chậm rãi mở miệng: “Ngươi làm như vậy, nếu không tốt thì thanh danh sẽ bị hủy. Đáng giá sao?”

Trên mặt Mộ Hương Tuyết là nụ cười đạm mạc chưa từng xuất hiện qua, thanh âm cũng thanh lãnh: “Nhớ lần đầu tiên ngươi cứu ta không? Trong rừng mai, vị Vương hầu công tử kia từng nói ta chẳng qua chỉ là đồ chơi, so với cô nương trong thanh lâu cũng không có gì khác nhau. Tuy rằng là nói dỗi nhưng cũng có ba phần là thật. Ta cũng từng cho rằng làm công chúa có thể có được mọi thứ. Nhưng về sau ta mới phát hiện, đứa trẻ mồ côi thì chính là mồ côi, cả đời đừng mong có được một ngày tốt đẹp!”

Âu Dương Noãn sợ run một lát, nhịn không được nhẹ giọng nói: "Hương Tuyết, nếu ngươi muốn nói ta sẽ nghe ngươi nói!”

Mộ Hương Tuyết sửng sốt, xem Âu Dương Noãn nói: "Ngươi không trách ta lừa ngươi đến?"

Tiền cược chính là địa vị cùng danh dự của mình như vậy tất nhiên là có lý do. Âu Dương Noãn lắc đầu mỉm cười, mềm mại nói: “Ta nguyện ý nghe ngươi nói!”

Cả người Mộ Hương Tuyết chấn động, trong ánh mắt toát ra sự kích động khó có thể đè nén. Lát sau như là đã cân bằng tâm trạng nàng bắt đầu chậm rãi nhớ lại.

“Lúc mười ba tuổi đại hoàng huynh vào tẩm cung của ta. Sau ta vừa khóc vừa nháo, lại bị mẫu hậu đóng cửa nhốt ba ngày, không cho cơm cũng không cho nước. Bà ta nói…nếu ta không thể im miệng thì sẽ khiến cho ta cả đời không được thả ra!"

"Ta sợ hãi, thực sự rất sợ hãi. Ngươi không biết cái chỗ tối tăm đó đáng sợ thế nào đâu? Ta dường như bị ép đến phát cuồng. Ta không muốn lại bị nhốt, cho dù bị nhục nhã khi dễ ta cũng không muốn trở lại chỗ đó, cảm giác bản thân như con chó bị chủ nhân vứt bỏ vậy!"

"Một lần nữa trở lại tẩm cung của mình, cho dù hôm nay đại hoàng huynh khiến ta cả người bị thương thì ngày hôm sau ta cũng có thể thân thiết ôm lấy cánh tay phụ hoàng, mẫu hậu nói đùa!"

"Mẫu hậu nói, lúc trước ở trong đám trẻ con chọn ta là bởi vì ta có một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Khuôn mặt này có thể mê hoặc rất nhiều nam nhân, cũng có thể mang đến lợi ích lớn cho hoàng thất Cao Xương!”

Âu Dương Noãn hiểu được một gương mặt xinh đẹp, nếu biết lợi dụng sẽ mang đến hiệu quả như thế nào. Chỉ là thấy hiện tại Mộ Hương Tuyết như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên sự thương hại.

Nàng nhẹ giọng nói: “Vì nguyên nhân đó nên họ mới luôn giữ ngươi lại, không cho ngươi xuất giá?”

Mộ Hương Tuyết chỉ cười cười, trong đó mang theo tia bi thương: “Mặt ngoài ta không có hôn ước nhưng sau lưng phụ hoàng đã hứa gả ta cho không biết bao nhiêu người. Cao Xương khác với Đại Lịch, ngoài hoàng thất còn có bảy họ lớn, bọn họ đều có đất riêng và quân đội riêng, bọn họ tranh đấu đất đai lẫn nhau, nhiễu loạn triều cương!”

“Chu hán vương ngưỡng mộ diễm danh của ta đã lâu liền hướng phụ hoàng cầu hôn. Phụ hoàng giả ý đáp ứng, lấy ta làm mồi câu, lúc đối phương đưa sính lễ đến quốc đô liền cho người mai phục trên đường giết chết Chu hán vương, đoạt được lãnh địa của hắn!”

“Nửa năm sau sáu vương tiến vào quốc đô yết kiến, Mân thái vương lại hướng phụ hoàng ta cầu thân. Đệ đệ của hắn là Thái bá quận vương cũng cũng cầu hôn ta. Phụ hoàng mặt ngoài vì củng cố liên minh liền hứa hẹn hôn sự, ngầm khiến cho huynh đệ bọn họ trở mặt, cuối cùng là lưỡng bại câu thương, ông ta lại thu hồi được Mân quận!”

“Sau đó phụ hoàng ta lại hứa gả ta cho Giận ba vương con Giận Chiến, không lâu sau lại tố Giận Chiến vô lễ, đột nhiên hủy hôn. Còn lấy ta ra làm điều kiện để Phổ đại vương giết chết Giận Chiến!”

“Phổ đại vương nhìn ra chân ý của phụ hoàng liền kiên quyết không chịu. Nhưng Thế tử của hắn lại đối với ta thần hồn điên đảo, người này còn từ bỏ hôn ước với nữ nhi của Trình khắc vương, đã thế còn giết cha khởi binh tấn công Giận ba vương!”

“Giận ba vương vì thế liền hướng Trình khắc vương cầu viện nhưng phụ hoàng lại âm thầm phái người nói với Trình khắc vương, chỉ cần hắn phản chiến giết Giận ba vương liền sẽ gả ta cho hắn, còn đem lãnh địa của Giận ba vương trực tiếp ban cho hắn!"

"Không ngờ Trình khắc vương thế nhưng lại đáp ứng, dẫn đại quân huyết chiến sáu ngày đêm liền giết chết được Giận ba vương. Còn giết được thứ tử Phổ Trưởng, tịch thu thêm được hai quận, lúc ấy liền trở thành lĩnh chủ lớn nhất!"

"Đáng tiếc qua không bao lâu thì hắn liền không minh bạch mà chết, hôn ước này cũng liền không giải quyết được gì. Phụ vương ta cũng cứ thế không đánh mà thắng, lại thu hồi được ba quận!”

“Cuối cùng chỉ còn lại hai, bọn họ rốt cục cũng ý thức được phụ hoàng chằng qua chỉ là lấy ta làm mồi câu cho nên không ai tin tưởng nữa. Hai bọn họ liền liên thủ chống lại, đáng tiếc đã quá muộn….”

“Ngươi xem, ta đến đây người người đều cảm thấy ta xuất thân cao quý, tiền đồ vô hạn. Nhưng ở Cao Xương, ta sớm đã trở thành một người hồng nhan họa thủy, người người tránh còn không kịp!"

"Nói cho cùng thì ta cũng chỉ cao quý bên ngoài, thực chất cũng chỉ là một nữ tử rất dơ bẩn. Ngươi nói rất đúng, là ta cố ý dẫn ngươi đến đây. Mọi thứ đều là do ta an bày!”

Âu Dương Noãn rất ít khi đồng tình với người khác nhưng nàng không thể không thừa nhận, cảnh ngộ của Mộ Hương Tuyết so với nàng kiếp trước, chỉ sợ có hơn chứ không hề kém. Vậy mà đối phương có thể sống tốt đến bây giờ, chỉ dựa vào bề ngoài xinh đẹp cùng trí tuệ thì không đủ. Mà còn phải có sự dẻo dai ương ngạnh để vượt qua hết những chuyện này.

Mộ Hương Tuyết cười cười: “Có phải hiện tại ngươi càng thêm chán ghét ta hay không?”

Dung nhan sức quyến rũ vô hạn, hiện tại xem ra dĩ nhiên lại xa lạ như vậy.

“Như vậy, ngươi hao tổn tâm cơ dẫn ta đến đây rốt cục là muốn ta giúp cái gì?”

Qua một lúc lâu sau, Âu Dương Noãn nghe thấy chính thanh âm của mình, bình tĩnh không gợn sóng, mọi tâm tư đều che giấu rất tốt.

Mộ Hương Tuyết cười cười, lặng im nhìn Âu Dương Noãn chốc lát rồi mới mở miệng khẽ hỏi: “Cho dù biết hôm nay ta cố ý dẫn ngươi đến, ngươi vẫn nguyện ý giúp ta sao?”

Âu Dương Noãn như có như không nhìn Mộ Hương Tuyết, mở miệng đáp: “Chỉ cần là ngươi thật tâm tìm kiếm sự trợ giúp của ta!”

Mộ Hương Tuyết hiểu, Âu Dương Noãn muốn nàng lấy chân thành hồi báo. Nàng cúi đầu trầm tư một lát mới nói: “Hôm nay dụ ngươi đến đây ta liền biết ta nên trả giá một chút để cầu sự giúp đỡ của ngươi. Nhưng ta không nghĩ ngươi lại thẳng thắn như vậy!”

Âu Dương Noãn cười nói: "Ta tình nguyện muốn một địch nhân chân chính còn hơn một bằng hữu xảo trá!”

Mộ Hương Tuyết nhẹ nhàng cười: “Chúng ta sẽ không là địch nhân!”

Nói xong nàng lập tức đứng dậy, đi đến bên cửa sổ tinh tế nhìn một lần, tin tưởng bốn bề vắng lặng mới trở lại bên giường, dùng một cách bí ẩn lấy ra một xấp giấy. Nàng đưa cho Âu Dương Noãn, cũng không lên tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp có quang ảnh lưu chuyển.

Âu Dương Noãn lập tức cũng không hỏi nhiều, không chút do dự nhận lấy. Càng đọc nàng càng kinh hãi, không khống chế được hàn ý lan tràn.

Hơn nửa ngày sau nàng mới ngẩng đầu lên nói: “Đây là sự thật?”

Mộ Hương Tuyết trịnh trọng gật đầu: “Ta sẽ không lấy tính mạng mấy trăm vạn dân chúng ra nói đùa!”

Âu Dương Noãn cũng biết đối phương sẽ không nói đùa với mình. Nhưng thứ trên giấy này làm cho người ta quá mức kinh hãi, nàng không có biện pháp tiêu hóa mấy thứ này. Hơn nữa, cho dù biết nàng cũng không xử lý được. Nàng nhìn Mộ Hương Tuyết, xiết chặt trong tay.

Mộ Hương Tuyết chỉ mỉm cười: “Kỳ thực ta từng nghĩ đem thứ này giao cho Thái tử, nhưng con người Tiếu Diễn này chắc ngươi cũng rất rõ. Nếu nói bản lĩnh qua cầu rút ván, trở mặt vô tình thì hắn rất lợi hại. Cho nên ta không dám mạo hiểm làm loại chuyện này. Nếu làm không tốt thì chính mình cũng không thoát được hoàng thất Cao Xương, ngay cả tính mạng cũng đều khó giữ. Về phần phu quân của ngươi, không gạt ngươi, ta cũng từng có ý đồ tiếp cận hắn nhưng hắn đối với ta không hề có hứng thú, cho nên ta liền không dám đem tiền đặt cược vào hắn!”



Âu Dương Noãn bật cười, đại khái là sự xinh đẹp của Mộ Hương Tuyết quá mức bất lợi. Đối với tảng đá Tiếu Trọng Hoa, nàng cũng hiểu rất rõ, lại cũng có lúc rất buồn bực.

Không ngờ Mộ Hương Tuyết lại tiếp tục nói: “Kỳ thực ta cũng chỉ nói với hắn có một câu mà thôi. Nếu không tận mắt nhìn thấy hắn đối xử tốt với ngươi, ta cơ hồ nghĩ hắn căn bản là khối băng không có tim!”

Âu Dương Noãn than nhẹ một tiếng, đem tờ giấy trả lại cho Mộ Hương Tuyết. Nàng nhận lấy, đi đến bên cạnh bàn châm lửa.

“Vốn là muốn để cho ngươi xem ta mới mạo hiểm giữ đến ngày hôm nay. Hiện tại cuối cùng cũng có thể an tâm đốt đi!”

Âu Dương Noãn bình tĩnh nhìn Mộ Hương Tuyết: “Phàm là chuyện quốc quân kết giao giữa hai nước đều thuộc loại cơ mật. Đừng nói đến chuyện ghi lại trên giấy, ngay cả chuyện nhỏ nhất, không quan trọng nhất trong đó cũng đều không thể biết. Ngươi làm sao lấy được?”

“Đó chính là nguyên do vì sao ta không từ thủ đoạn dẫn ngươi tới đây!”

Hai mắt Mộ Hương Tuyết lập tức nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, gằn từng tiếng: “Nội dung trong này đều là do ta dùng những thủ đoạn phi thường mới có được. Thủ đoạn này có thể ngươi sẽ cảm thấy trơ trẽn nhưng tất cả đều là thật!”

“Cho dù là như thế thì Hoàng đế Cao Xương làm sao có thể để ngươi biết được?” Âu Dương Noãn cũng nhìn đối phương, bình tĩnh đặt câu hỏi.

“Ở trong mắt bọn họ ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi. Liền ngay cả phụ hoàng cũng chỉ xem ta như là công cụ để lợi dụng. Bọn họ đương nhiên không nghĩ tới, đến thời điểm mấu chốt ta trái lại sẽ lợi dụng họ!"

"Nam nhân a, có đôi khi liền là ngu xuẩn tự đại như vậy. Lời bọn họ nói trên giường thường thường đều là thứ đáng tin. Quan lại như thế, người buôn bán nhỏ cũng thế. Phụ hoàng ta có thể lợi dụng ta lấy tin tức từ miệng các vương tôn này thì ta cũng có thể lợi dụng tần lâu sở quán, không phải sao?”

Mộ Hương Tuyết cười cười: “Là có một lần đại hoàng huynh ngủ trong tẩm cung của ta thì đột nhiên bị phụ hoàng triệu đi chiêu đãi một vị khách quý bí mật. Về sau ta quan tâm, khắp nơi lưu ý, mỗi lần có người truyền đến tài liệu khẩn cấp cho đại hoàng tử ta liền thừa dịp ban đêm khi hắn đang mệt mỏi ngủ say thì liền vụng trộm sao chép lại, hơn nữa còn che dấu cực tốt. Cho nên những thứ ngươi nhìn thấy trong này một chữ cũng đều không thiếu. Ta biết mấy thứ này đến thời khắc mấu chốt sẽ phát huy công dụng rất lớn!”

Nội tâm Âu Dương Noãn vô cùng chấn động, nhưng trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh. Nàng nhìn đối phương, hỏi rõ từng chữ: “Hương Tuyết, những lời ngươi nói, đều là sự thật?”

Mộ Hương Tuyết cúi đầu, sau một lúc lâu liền như có như không mỉm cười, lại không trả lời vấn đề của Âu Dương Noãn mà ngược lại nói tiếp: “Bọn họ để ta đến Đại Lịch ta liền mơ hồ đoán ra kế hoạch của bọn họ. Nếu ta có thể thành công châm ngòi bất hòa giữa Thái tử và Yến vương phủ, làm cho Tiếu Diễn tự hủy đi tường thành của mình, đến lúc đó vừa vặn nội ứng ngoại hợp mượn đao giết người!”

Âu Dương Noãn im lặng không nói, chỉ sâu sắc nhìn đối phương. Mà Mộ Hương Tuyết cũng là người thông minh, cuối cùng tự giễu khẽ cười. Rõ ràng là diễm lệ vô song lại vẫn khiến người ta cảm thấy thống khổ.

“Thôi, thôi! Xem ra hôm nay nếu ta không đem mọi chuyện nói rõ ràng thì ngươi sẽ không tin. Nếu ngươi có gì muốn hỏi, ta chắc chắn sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!”

Âu Dương Noãn chậm rãi nói: “Các ngươi đã sớm định sẵn kế hoạch như vậy, vì sao vừa rồi đại hoàng tử còn bức bách ngươi?”

Mộ Hương Tuyết chính là mỉm cười, dần dần lắc đầu: “Hắn không phải ép buộc ta mà là ta quyến rũ hắn. Hơn nữa ta còn nói với hắn, người Yến vương Thế tử yêu chính là Thế tử phi, Thái tử lại cũng đối với ngươi có tình cảm cho nên giữa bọn họ sớm đã nổi lên hiềm khích. Nếu có thể lợi dụng nhất định có thể hoàn thành kế hoạch này. Tất nhiên nhân tố quan trọng nhất chính là ngươi!”

“Ta lấy cớ đại hoàng huynh muốn ta làm Thái tử phi của Tiếu Diễn đi cầu đại công chúa, lại thiết kế vừa vặn gặp mặt ngươi, an bài nha đầu đi cầu xin ngươi, mang ngươi đến đây!"

"Sau đó ta nói với hoàng huynh ngươi là một người tư duy kín đáo, lòng nghi ngờ rất nặng nên nếu là biện pháp tầm thường thì không thể nào có được sự tín nhiệm của ngươi. Chỉ còn cách mạo hiểm một lần, lần này nếu nhận được sự đồng tình của ngươi, để ngươi mang ta trở lại Yến vương phủ thì ta nhất định có thể đoạt được trái tim Thế tử. Cũng mượn chuyện Thái tử ái mộ ngươi mà nghĩ cách khiến Tiếu Diễn cùng Tiếu Trọng Hoa lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó chúng ta có thể mưu lợi bất chính từ giữa!”

Tâm tư ngàn hồi trăm chuyển, Âu Dương Noãn nhìn chăm chú vào Mộ Hương Tuyết. Tâm cơ thủ đoạn của đối phương tuyệt đối không thua mình. Không, căn bản là còn trên một bậc.

Âu Dương Noãn rất rõ ràng, sở trường lớn nhất của mình chính là đo lường được lòng người, nhất là tâm tư của các nữ nhân khuê các. Đây mới là thứ khiến nàng có thể bất bại cho tới hôm nay.

Nhưng thiếu nữ trước mắt này từ nhỏ đã có thể sống sót trong cung đình nguy cơ trùng trùng. Rõ ràng là cái gì cũng không có nhưng lại có thể sống sót cho tới bây giờ, thật sự là phải khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

“Hắn vì sao phải tin tưởng ngươi? Nếu sơ sót một chút thì coi như thua triệt để, ví dụ như ta bất vi sở động, đem chuyện hôm nay nhìn thấy nói hết với người khác. Vậy thì danh dự của ngươi hoàn toàn xong rồi, những tính toán của Cao Xương cũng đổ sông đổ bể!”

"Hắn đương nhiên phải tin tưởng ta, bởi vì lúc trước kế sách này đều thành công. Có thể sử dụng mỹ nhân kế giải quyết vấn đề thì bọn họ đương nhiên sẽ không hy vọng máu chảy thành sông. Ngươi nói có đúng không?”

Mộ Hương Tuyết dừng một chút, nhìn Âu Dương Noãn. Khi một lần nữa mở lời thì thanh âm đã mang theo ý cười lành lạnh: “Huống chi ta còn nói với hắn, ta rất hiểu ngươi. Ngươi là một người ngoài lạnh trong nóng, người nào có lỗi với ngươi ngươi mới có thể tâm ngoan thủ lạt. Ta chưa bao giờ tổn thương ngươi, thậm chí còn dùng tính mạng của mình giúp ngươi. Điểm này, ngươi sẽ không bao giờ quên!”

Trong lòng Âu Dương Noãn chấn động, hơi có chút khiếp sợ nhìn đối phương.

Mà Mộ Hương Tuyết lại làm như không nhìn thấy được thần sắc dị thường của nàng, vẫn tiếp tục khẽ mỉm cười: “Ta vẫn luôn quan sát ngươi. Ta muốn biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì, không riêng gì ngươi, còn có Yến vương, Tiếu Trọng Hoa, Đổng thị…..Ta không dám nói ta biết rõ tâm tư của mỗi người nhưng cũng xấp xỉ!”

Âu Dương Noãn nhìn Mộ Hương Tuyết: “Còn có một việc, ta muốn hỏi rõ. Ngươi thông minh như vậy, hẳn là biết chuyện gì, đúng không?”

Mộ Hương Tuyết chuyển mắt, mỉm cười: “Ta biết….Đổng thị thật sự là gian tế Cao Xương!”

Quả nhiên là như thế!

Âu Dương Noãn nhìn Mộ Hương Tuyết, khắc chế nội tâm lan tràn hàn ý: “Bà ta là người Đại Lịch, phụ thân là quân y trong quân doanh. Từ nhỏ lại lớn lên ở Đại Lịch, ngươi có chứng cớ gì chứng minh bà ta là gian tế?”

Mộ Hương Tuyết lắc lắc đầu: “Phụ thân Đổng thị đúng là người Đại Lịch nhưng mẫu thân lại là một nữ nhân Cao Xương. Trong đó có một đoạn khúc chiết, tình hình cụ thể ngay cả ta cũng không rõ. Chính là sau khi nàng ngồi trên địa vị cao, cư nhiên còn hướng Cao Xương truyền lại tin tức, chỉ sợ cũng là bị người ta ép!”

“Là ngươi đã giết Đổng thị?” Âu Dương Noãn vẫn nhìn Mộ Hương Tuyết không chuyển mắt.

Trên mặt Mộ Hương Tuyết mang theo sự áy náy: “Đúng vậy, là ta đã giết Đổng thị! Chỉ là chuyện này không xuất phát từ tâm ý của ta, ta cũng chỉ là dựa theo chỉ thị của đại hoàng huynh mà thôi. Sau lưng hắn chính là toàn bộ hoàng thất Cao Xương, ta không thể không tuân lệnh!”

“Côn trùng đáng sợ kia rốt cuộc là cái gì?” Âu Dương Noãn nhịn không được mà hỏi.

Mộ Hương Tuyết mỉm cười: “Đó là cổ độc. Bí thuật mà hoàng thất Cao Xương am hiểu nhất chính là dùng máu hoàng tộc nuôi trùng cổ, cực kỳ độc!”

Âu Dương Noãn nhớ đến cảnh tượng đáng sợ lúc đó, da đầu không khỏi run lên. Kiểu chết đáng sợ như vậy, nàng chưa từng gặp qua.

“Như vậy ngươi thì sao? Nói hết cho ta biết, vậy mục đích cuối cùng của ngươi là gì?”

Vấn đề lại trở về với điểm ban đầu, tựa như câu hỏi lúc đầu Âu Dương Noãn hỏi, Mộ Hương Tuyết cần nàng trợ giúp cái gì?

“Đối với tình cảnh của ta, Cửu ca cũng biết rất rõ. Nhưng hắn bất lực, hắn không có khả năng vì ta mà đối kháng với cả hoàng thất Cao Xương. Dù hắn đã suy nghĩ rất nhiều cách đến giúp ta nhưng vẫn không có biện pháp giúp ta thoát khỏi khốn cảnh hiện tại. Thậm chí lúc còn ở Cao Xương, nhất cử nhất động của ta đều bị bọn họ giám thị!"

"Về sau phụ hoàng để ta tới Đại Lịch, nói ta phải làm chút gì đó. Ông ấy nói với ta, ta là nữ nhi hoàng thất Cao Xương liền phải biết hy sinh vì Cao Xương. Ta biết bọn họ có ân nuôi lớn ta nhưng ta vẫn không có cách nào giảm bớt oán hận của ta với bọn họ!”

Hai hàng nước mắt, chậm rãi chảy xuống gò má Mộ Hương Tuyết. Nàng cũng không lau đi, chỉ vẫn nhẹ nhàng mở miệng như trước: “Ta nhất định phải thoát khỏi bọn họ, chết cũng muốn thoát khỏi bọn họ!”

"Vì sao không chạy trốn? Bằng với sự thông minh của ngươi….”

“Ta đã từng chạy trốn. Nhưng sau đó vẫn bị bắt trở về. Hơn bốn mươi lăm nhân khẩu của nhà kia từng che chở cho ta đều bị giết sạch. Ngươi nói ta còn dám chạy nữa sao? Trừ phi có một ngày hoàng thất Cao Xương bị giết hết, bằng không ta sẽ không có được tự do và hạnh phúc!”

Âu Dương Noãn nhìn nước mắt giống như những hạt trân châu đang thi nhau rơi xuống, càng ngày càng nhiều. Vẻ mặt vẫn thanh lãnh như trước, chỉ là nội tâm lại có đau đớn không ngừng cuồn cuộn, ánh mắt cũng ẩn ẩn có chút chua xót khó hiểu.

Nàng cùng Mộ Hương Tuyết, xuất thân khác nhau, cảnh ngộ cũng khác nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là dũng khí đặt cược cả tính mạng. Người không bị ép đến đường cùng thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Hóa ra, nữ tử nàng luôn hoài nghi, luôn thử lại là một người như thế.

Lúc này Âu Dương Noãn đột nhiên có thể hiểu được Mộ Hương Tuyết.

“Lời nói của ta Tiếu Trọng Hoa sẽ không bao giờ để ý nhưng ngươi lại không giống. Ngươi nói gì hắn cũng đều sẽ tin. Vấn đề mấu chốt chính là lời nói của ta ngươi có tin hay không?”

Mộ Hương Tuyết chậm rãi nói, nâng tay lên tùy ý lau đi nước mắt. Thanh âm tiếp tục truyền đến, không mang theo vẻ đau lòng nữa mà thay vào đó là sự thanh lãnh.

“Đã không còn nhiều thời gian nữa! Nếu ngươi không tin ta, ta sẽ phải tìm cách khác!”

Âu Dương Noãn nhìn Mộ Hương Tuyết, chỉ thấy được trên lông mi thật dài vẫn mang theo nước mắt như cũ. Bên môi lại chậm rãi mỉm cười, đẹp đến nghẹt thở.

Một khắc kia, Âu Dương Noãn liền hạ quyết tâm. Không có lý do gì, lại cố tình không hiểu chắc chắn….cô nương này, hôm nay sẽ không nói dối nàng.

"Ta tin tưởng ngươi!”

Mộ Hương Tuyết nhìn Âu Dương Noãn, một câu cũng không nói nên lời. Chỉ có thể nghe lời nói nhàn nhạt, tiếp tục vang lên bên trong căn phòng vắng lặng.

“Ngươi thực sự tin tưởng ta?”

Mộ Hương Tuyết không phải không biết Âu Dương Noãn có bao nhiêu đa nghi, nàng cũng không dễ dàng tin tưởng người nào. Cho dù đã gả vào Yến vương phủ nhưng bên cạnh vĩnh viễn cũng chỉ có hai nha đầu thân cận nhất là Hồng Ngọc và Xương Bồ. Ngay cả ẩm thực cùng y phục cũng đều không qua tay bất luận kẻ nào.

Mộ Hương Tuyết quan sát qua một thời gian rất lâu, cân nhắc tâm tư của nàng cuối cùng mới phát hiện cứ thẳng thắn chân thành đối đãi mới là biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp duy nhất. Nếu có điều gì dấu diếm, Âu Dương Noãn nhìn ra, như vậy chỉ có thể thất bại.

Âu Dương Noãn chỉ bất động thanh sắc mở miệng: “Ta tin tưởng ngươi! Chỉ là từ hôm nay về sau phải làm như thế nào thì còn phải xem chính bản thân ngươi!”

Mộ Hương Tuyết nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng nhàn nhạt khẽ cười: “Ngươi đề phòng ta như vậy cũng đúng! Ở trong hoàn cảnh của ta chính là không thiếu sự nghi kỵ cùng tâm tư mưu tính. Chẳng qua là nếu ta đã đem mọi chuyện nói cho ngươi biết thì liền sẽ không phản bội ngươi!”



Chưa ra khỏi dịch quán nàng đã thấy Tiếu Trọng Hoa đang bước nhanh đến. Thần sắc kia thế nhưng lại giống như rất vội vàng.

Mộ Hương Tuyết rất sợ hãi người này. Trên mặt mang theo nụ cười đúng mực, dáng vẻ đoan trang hành lễ: “Bái kiến Thế tử điện hạ!”

Tiếu Trọng Hoa lại bước nhanh, nắm lấy tay Âu Dương Noãn: “Không sao chứ?”

Âu Dương Noãn lắc đầu, quay đầu nói với Mộ Hương Tuyết: “Ta là đến mời Hương Tuyết công chúa đến Yến vương phủ chơi!”

Tiếu Trọng Hoa nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh như băng đánh giá Mộ Hương Tuyết, giống như là nàng đang có âm mưu quỷ kế gì đó.

Mộ Hương Tuyết không tự chủ được rùng mình một, lại còn ép buộc chính mình không được né tránh ánh mắt hắn.

Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: "Không có nguyên nhân gì đặc biệt. Chẳng qua là ta mỗi ngày đều quá nhàn rỗi, cảm thấy buồn chán nên mời công chúa đến chơi vài ngày thôi!”

Tiếu Trọng Hoa nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Lát sau thấy nàng kiên trì liền không ngăn cản nữa: “Nàng vui là tốt rồi!”

Khẩu khí kia rất thoải mái, Mộ Hương Tuyết nhẹ nhàng thở ra. Yến vương Thế tử này, khí thế quá cường đại, nàng nhìn đều cảm thấy sợ hãi. Cũng không biết Âu Dương Noãn bình thường làm sao ở chung với hắn, không bị đông chết là tốt rồi.

Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đều nơm nớp lo sợ Tiếu Trọng Hoa trách tội. Cũng may hắn một đường sắc mặt tuy rằng âm trầm nhưng lại không có ý tứ hỏi rõ.

Vừa trở lại Yến vương phủ, trước ánh mắt khó có thể tin của mọi người sắp xếp chỗ ở cho Mộ Hương Tuyết. Còn chưa kịp nhẹ thở ra một hơi liền nghe thấy Tiếu Trọng Hoa quát lớn: “Quỳ xuống!”

Hồng Ngọc cùng Xương Bồ nhìn nhau, rồi quỳ mạnh xuống.

Âu Dương Noãn nhìn, hơi nhướng mày. Hắn đây là đang muốn giết gà dọa khỉ.

“Thế tử phi tùy hứng, các ngươi chẳng những không khuyên can còn hùa theo. Vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì thì làm sao? Các ngươi quỳ ở đây cho ta, quỳ đến sáng mai thì mới được phép đứng dậy!”

Sáng mai? Chẳng phải là muốn đem đầu gối quỳ đến hỏng luôn sao? Nàng chẳng qua chỉ là ra ngoài đi dạo, hắn dựa vào cái gì mà tức giận như vậy?

Nghĩ đến đây, Âu Dương Noãn lạnh lùng nói: “Các nàng đều là nha đầu của ta, muốn phạt cũng phải do ta phạt. Hồng Ngọc, Xương Bồ, hai người các ngươi mau đứng lên!”

Tiếu Trọng Hoa không nói lời nào, hai người chỉ nhìn nhau, không ai dám động đậy.

Âu Dương Noãn bực tức, hai nha đầu kia làm sao vậy? Nàng bảo đứng lên sao vẫn còn quỳ? Rõ ràng là nghe lời Tiếu Trọng Hoa. Quên đi, muốn quỳ liền cứ quỳ! Xem các nàng quỳ được bao lâu!

Trong lòng Âu Dương Noãn phát hỏa, đến bữa trưa trên bàn bày cá hấp trắng tinh. Nhưng tâm tình nàng không tốt liền nói: “Nhữ nương, đi đổi thành đầu cá hấp tiêu mang lên đây!”

Nhữ nương cười nói: “Thế tử phi, như vậy không ổn. Ngài đang có thai lại thường xuyên đau dạ dày, vẫn không nên ăn nhiều đồ cay nóng!”

Nếu là bình thường Âu Dương Noãn sẽ không kiên trì nhưng Tiếu Trọng Hoa ngồi một bên nhìn nàng, Hồng Ngọc và Xương Bồ đang quỳ ngoài sân. Nàng càng mất hứng: “Đi đổi mang lên đây!”

Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, dỗ dành: “Noãn Nhi, cá hấp không phải nàng cũng rất thích ăn hay sao? Chờ qua hai ngày nữa, dạ dày hết đau lại phân phó đầu bếp làm là được!”

Âu Dương Noãn lạnh lùng nói: “Ta muốn ăn bây giờ!”

Tiếu Trọng Hoa chọn thịt cá chỗ ngon nhất, lại dỗ dành: “Nàng đừng giận! Cứ ăn món này trước, ta phân phó người xuống làm!”

Nhữ nương cùng Phương mama nhìn nhau cười khổ, chiều thê tử như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu gặp.

Ngoài mặt Phương mama không nói gì nhưng trong lòng cũng thực quẫn bách. Bà không nghĩ tiểu thư một tay mình nuôi lớn lại có khi trở nên tùy hứng như vậy.

Bà sợ Tiếu Trọng Hoa sẽ tức giận, dù sao hắn cũng là tướng lãnh thống soái thiên quân vạn mã trên chiến trường, không phải là người có kiên nhẫn bồi một tiểu cô nương.

Mà lúc này nhìn Tiếu Trọng Hoa như vậy, Phương mama thầm nghĩ con người thật sự không thể không nhận số mệnh. Số mệnh của đại tiểu thư so với ai cũng đều kém hơn, nhưng có thể gả cho một nam nhân như vậy về sau cũng liền không bao giờ phải sợ cái gì nữa.

Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng Phương mama lại nói: “Tiểu thư! Ngài ngàn vạn lần đừng tùy hứng nữa, đứa nhỏ mới là quan trọng nhất!”

Phương mama là mama giáo dưỡng của Âu Dương Noãn, người ngoài nói nàng có thể không để ý tới nhưng riêng lời của Phương mama thì nàng tuyệt đối không thể. Âu Dương Noãn nhịn tức giận xuống, miễn cưỡng ăn cơm.

Tiếu Trọng Hoa nhìn vẻ mặt nàng, chung quy thở dài: “Bảo hai nha đầu kia đứng dậy đi!”

Âu Dương Noãn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ăn cơm xong, Âu Dương Noãn cho rằng Tiếu Trọng Hoa sẽ rời đi, ai ngờ hắn lại không hề có ý đó, còn bảo người chuẩn bị thư án trong phòng.

“Hôm nay ta sẽ không ra ngoài nữa, ở trong viện này với nàng, miễn cho nàng cảm thấy khó chịu!”

Nhìn nàng sao cũng được gật đầu, Tiếu Trọng Hoa có chút áy náy: “Noãn Nhi, ta biết nàng buồn chán. Ngày mai ta cùng nàng đi ra ngoài, được không?”

Đi ra ngoài? Hiện tại cũng không phải thời điểm tốt. Mục đích hôm nay ra ngoài cũng đã đạt được, cho nên Âu Dương Noãn liền lắc đầu.

Tiếu Trọng Hoa ngồi bên cạnh nàng, ghé mặt qua thương tiếc hôn lên môi nàng: “Noãn Nhi, là ta không tốt, đều là ta không tốt….Nếu mỗi ngày ta có thể ở cùng nàng, nàng cũng sẽ không buồn chán!”

Hắn bình thường bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở bên cạnh nàng. Trong lòng hắn đang cảm thấy có lỗi a!

Âu Dương Noãn liền quên đi tức giận, không khỏi ôm lấy hắn, an ủi: “Ta không sao! Thực sự! Ta chỉ là muốn đi ra ngoài giải sầu một lát, chàng thật sự là quá khẩn trương rồi!”

Tiếu Trọng Hoa chính là lẩm bẩm: "Noãn Nhi, đều là ta không tốt! Cần gì phải quản quốc gia đại sự….”

Âu Dương Noãn liền cười khổ một tiếng.

Người có địa vị càng cao, sẽ gánh vác càng nhiều trách nhiệm. Nếu Tiếu Trọng Hoa ở trên địa vị Yến vương Thế tử mà không cần phải trả giá, như vậy ngay cả nàng cũng đều sẽ cảm thấy hắn không có năng lực đảm đương. Nam nhân như vậy làm sao có thể đáng tin?

Nàng an ủi hôn lên môi hắn: “Về sau nếu khi nào chàng rảnh liền cùng ta ra ngoài đi dạo!”

Tiếu Trọng Hoa dường như nhận được sự tha thứ, cả người đều buông lỏng: “Được!”

Âu Dương Noãn không muốn hắn áy náy nên liền vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, mặt dán lên ngực hắn, nghe nhịp tim trầm ổn của hắn: “Trọng Hoa, ta có chàng thì đã cảm thấy mỹ mãn rồi!”

Đây là lời mà nàng chưa từng nói qua, chính là biểu đạt tình cảm với hắn. Tiếu Trọng Hoa vui sướng cơ hồ không nói nên lời, chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy nàng.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, cảm nhận thời gian trôi chầm chậm.

"Đúng rồi, ta còn có chuyện muốn nói với chàng!”

Nói tới đây, Âu Dương Noãn thoáng có vài phần do dự.

Tiếu Trọng Hoa cũng nghe ra mấy phần, hắn đột nhiên nói: “Nàng có chuyện gì cứ nói thẳng!”

Âu Dương Noãn vẫn hơi do dự một lát mới nói: “Mộ Hương Tuyết hôm nay đã đem mọi chuyện nói cho ta biết….”

Nàng giản lược tình hình nói lại với Tiếu Trọng Hoa một lần.

“Nếu chúng ta có thể liền hãy chiếu cố nàng một chút. Ta tin nàng cũng là một người thông minh, tự nhiên sẽ cảm nhận được…..Đối với chúng ta mà nói thì cũng là có ích vô hại!”

Tiếu Trọng Hoa ngẩn ra.

Ánh mặt trời lúc có lúc không chiếu qua bức rèm thấp thoáng hắt lên mặt Tiếu Trọng Hoa, lợi hại như đao, sắc bén như kiếm.

Âu Dương Noãn thấy thế, trong lòng liền âm thầm thở dài một hơi.

Với tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ không tin tưởng lời Mộ Hương Tuyết. Nhưng trực giác nói với nàng, những lời Mộ Hương Tuyết nói đều là sự thật.

Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, trầm mặc một lát.

Những gì mà hắn làm, tất cả đều là vì nàng. Nếu nàng đã lựa chọn tin tưởng đối phương, như vậy, hắn cũng nguyện ý tin tưởng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook