Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 47: Kế mẫu khuất nhục liên hoàn độc kế 5

Tần Giản

31/10/2016

Âu Dương Trì sợ đứa nhỏ có chuyện gì, chạy nhanh hướng Lý thị cáo lỗi, nửa ôm nửa dìu Lâm thị đi. Lý thị đứng trong phòng, trên mặt mơ hồ xám xịt, hỏi Trương mama bên cạnh: ”Ngươi xem nó lại bị làm sao? Vừa nãy không phải còn rất tốt sao?”

Trương mama cung kính cười nói: ”Phu nhân có lẽ là không được thoải mái!”

Lý thị lắc đầu nói: ”Ta thấy không giống, mà bộ dáng nó như bị trúng tà vậy!”

Âu Dương Tước cũng biết sự việc vô cùng kỳ quái, không tự chủ được lôi kéo tay áo Âu Dương Noãn, nói: ”Tỷ tỷ, tỷ xem bà ấy bị làm sao vậy? Vì sao đang êm đẹp lại bị đau toàn thân? Tỷ tỷ?”

Âu Dương Noãn không có trả lời, nàng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm thị đang rời đi. Trong đầu vẫn quẩn quanh hai chữ ‘trúng tà’ của Lý thị. Nếu cẩn thận suy nghĩ một chút…

Âu Dương Noãn trở lại viện của mình, vẫn nghĩ chuyện xảy ra với Lâm thị. Càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề. Mọi chuyện đang êm đẹp vì mang thai, đúng là thời điểm tương lai rộng mở, phụ thân lại toàn tâm toàn ý lo lắng cho bà ta, lúc này nếu là giả bệnh tranh sủng cũng không có gì kỳ quái, nhưng lúc này cả người lại đều đau…Trúng tà…Đột nhiên ánh mắt nàng lóe lên tia sáng lạnh, hỏi: ”Phương mama, ngươi nói xem lão thái thái ngày thường thắp hương bái phật, thờ phụng nhất là ai?”

Phương mama thành thật nói: ”Lão thái thái luôn sùng bái Bồ tát. Mỗi khi gặp nạn, hoặc trong nhà có người mang thai đều phải đi vào miếu thăm hỏi hòa thượng, bố thí chút tiền bạc. Đại tiểu thư sao lại hỏi điều này?”

Âu Dương Noãn nhắm mắt trầm tư một lát, sau đó mở to đôi mắt nói: ”Phương mama, ngươi nhanh đi Hầu phủ một chuyến, nói với Đỗ mama, ta có việc cầu lão thái quân hỗ trợ!”

Âu Dương Tước nghe xong cảm thấy thập phần kỳ quái, vội hỏi: ”Tỷ tỷ, có chuyện gì sao? Có cần đệ hỗ trợ không?”

Âu Dương Noãn mỉm cười, nói: ”Đúng là có chuyện cần đệ giúp đỡ. Mau lại đây!”

Đêm hôm đó nghe nói Lâm thị khóc lóc náo loạn cả một đêm, chỉ nói đầu, thắt lưng, bụng đều đau, tóm lại là cả người đều không thoải mái. Ngay cả Tiền đại phu cũng bị ép buộc nguyên một đêm. Nhưng mãi vẫn không tìm được nguyên nhân. Không cần nói Âu Dương Trì bên cạnh một tấc không rời, ngay cả Lý thị cũng đều thấy không ổn cả đêm phái Trương mama qua thăm hỏi hai lần.

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Noãn mang theo Âu Dương Tước đi thỉnh an. Lý thị thấy tôn tử tuy rằng cao hứng nhưng vẫn kỳ quái hỏi: ”Tước nhi sao hôm nay lại không đi học?”

Âu Dương Noãn cười trêu ghẹo nói: ”Tổ mẫu, hắn bướng bỉnh không chịu đi học. Hôm nay còn giả bệnh xin tiên sinh cho nghỉ!”

“Đó mới không phải!” Một đôi mắt gấu trúc nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Tước, hắn chu miệng nói: ”Tổ mẫu, người đừng nghe tỷ tỷ. Tỷ ấy chỉ biết giễu cợt con thôi! Hôm nay con nói với tỷ là tối qua con gặp ác mộng nên cả buổi tối không ngủ được. Tỷ ấy không tin còn nói mượn lý do, rảnh rỗi không chịu đi học. Tổ mẫu phân xử giùm con. Một đứa nhỏ như con sao có thể nhàn hạ! Là do cả đêm không ngủ tốt nên mới muốn nghỉ ngơi một ngày!”

Lý thị nhìn hắn quả nhiên là một đôi mắt gấu trúc, tuy rằng đau lòng nhưng cũng kỳ quái nói: ”Tiểu hài tử gia gia, sao con lại không ngủ được? Có phải trước khi ngủ lại uống trà không? Tổ mẫu đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bọn hạ nhân không dám ngăn cản con, bản thân con phải cẩn thận…”

“Tổ mâu! Không phải như thế! Tối hôm qua con gặp một giấc mơ rất kỳ quái, trong mơ con thấy một trận hồng thủy. Trong nhà là một đại dương mênh mông. Con chạy khắp nơi để tìm tỷ tỷ cùng tổ mẫu nhưng đều không thấy. Sau đó lại thấy…”

“Tước nhi! Chuyện trong mộng sao có thể là sự thật được! Đừng nói nữa! Tổ mẫu, người đừng để ý đến nó! Chỉ là lời nói của tiểu hài tử mà thôi!” Thanh âm Âu Dương Noãn đột nhiên nâng cao, khó có lúc lại lộ ra ý tứ nghiêm khắc với Âu Dương Tước làm hắn sửng sốt, bất tri bất giác liền ngậm miệng, muốn nói lại thôi, đành nhìn Âu Dương Noãn không dám nói nữa.

Lý thị liếc mắt với Trương mama, bà ta liền cười nói: ”Nếu đại tiểu thư bảo đừng nói thì đại thiếu gia cũng đừng đề cập đến nữa! Lão nô còn có việc muốn cầu đại tiểu thư!”

“Trương mama có chuyện gì vậy?” Âu Dương Noãn ôn hòa hỏi.

“Lão thái thái muốn một cái đai đội đầu ngân giám cửu phượng tương thúy. Chọn nửa ngày cũng không biết cái nào cho thích hợp, lão nô muốn mời đại tiểu thư giúp đỡ nghĩ ra một chủ ý hay!”

“Mama sao lại nói như vậy, có cái gì cứ trực tiếp phân phó là được rồi!” Âu Dương Noãn cười càng thân thiết hơn.

“Nếu đã như thế, xin mời đại tiểu thư cùng lão nô đi vào phòng trong một chuyến, lão nô sẽ đem hết ra, ngài có thể từ từ chọn?”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, đứng lên nhìn Âu Dương Tước nói: ”Ở đây nói chuyện với lão thái thái, không được hồ ngôn loạn ngữ làm người mất hứng!”

Âu Dương Tước hướng về bóng dáng nàng le lưỡi. Quay đầu nhào vào lòng Lý thị, nói: ”Vẫn là tổ mẫu tốt với con nhất, đại tỷ thật là hung dữ!”

Lý thị vỗ nhẹ lưng hắn, nói: ”Đừng có nói bậy! Trong nhà ngoại trừ lão thái bà này thì người hiểu rõ con nhất chính là Noãn nhi. Trưởng tỷ tựa như mẫu thân, nó sẽ luôn che chở cho con! Sao ta có thể không biết chứ?”

Âu Dương Tước ngẩng đầu nhìn Lý thị, mặc kệ tổ mẫu này đối với người bên ngoài như thế nào, bà đối với hắn vẫn luôn rất tốt. Thậm chí còn thật lòng hơn phụ thân. Nghĩ như vậy hốc mắt hắn không khỏi đỏ lên, Lý thị vội vàng ôm hắn vào ngực, vì tâm can bảo bối mà kêu lên: ”Tối hôm qua rốt cuộc đã mơ thấy gì, con hãy cẩn thận nói cho ta nghe!”

Âu Dương Tước nghĩ nghĩ, nói: ”Tối hôm qua con mơ thấy một trận đại hồng thủy. Thế nước rất mạnh. Con liền tìm chiếc thuyền con, đi khắp nơi tìm tổ mẫu cùng tỷ tỷ nhưng đều không thấy. Cuối cùng nhìn thấy các gian phòng đều bị nước cuốn đi. Tỷ tỷ bị kẹt trên thanh xà ngang không nhúc nhích, cả người đều là máu, con có kêu thế nào tỷ ấy cũng không tỉnh lại. Con sợ tới mức không chèo được nữa. Rồi con lại nhìn thấy tổ mẫu, thấy người, thấy người cũng… Sau đó liền có một con sóng đánh tới, ngay cả con cũng bị chìm trong nước.” Âu Dương Tước không nói được nữa, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi cực điểm.

Lý thị nghe xong thì chấn động, mí mắt giật giật, cố trấn định lại nhẹ nhành vỗ vỗ mu bàn tay Âu Dương Tước, nói: ”Hài tử ngốc! Tỷ tỷ cùng tổ mẫu con không phải vẫn an toàn ở đây sao? Dù sao cũng chỉ là mộng, là mộng thì không thể thành thật được!”

Âu Dương Tước tựa hồ cảm thấy cảnh trong mơ bỗng nhiên thập phần vớ vẩn, ngượng ngùng cười cười: ”Tổ mẫu nói phải, cái này cũng chỉ là mơ mà thôi. Chỉ là cả đêm giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại quấy nhiễu con, cuối cùng con đành phải thức, mở trừng mắt cho đến hừng đông!”

“Hài tử ngốc! Kinh đô này chưa từng bị lũ lụt bao giờ!” Lý thị bật cười. Thế nhưng rồi đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt như có gì hiện lên, nhanh chóng bắt lấy tay Âu Dương Tước, nói: ”Tước nhi, con chắc chắn là hồng thủy chứ?”

“Đúng vậy! Nước rất lớn, rất mạnh! Con thực sự rất sợ hãi!” Trong lòng Âu Dương Tước tựa hồ như còn sợ, trái lại cũng cầm chặt tay Lão thái thái: ”Cũng may lão thái thái cùng tỷ tỷ không có chuyện gì!”

Lý thị cười an ủi hắn vài câu, thấy Âu Dương Noãn trở về thì nhanh chóng đổi đề tài. Âu Dương Noãn thấy vậy cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Chờ tỷ đệ Âu Dương Noãn rời đi, Lý thị liền đem hết thảy kể lại cho Trương mama. Trương mama cười nói: ”Lão thái thái, Đại thiếu gia vẫn chỉ là một tiểu hài tử, có thể báo mộng được gì sao? Kinh đô từ xưa đến nay vốn không có đại thủy a!”

“Ai nói không phải đâu, ta vốn cũng nghĩ vậy, thế nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng. Người xưa thường nói mộng là do bên trên báo về hay đang cảnh cáo, ngươi nói xem có phải ông trời đang muốn cảnh báo chúng ta hay không?”

“Ý của lão thái thái là…”

Lý thị không hề đáp lại, chỉ cúi đầu. Trong miệng lặp đi lặp lại một câu: ”Ngu thư thượng nói ‘Hồng thủy mênh mông! Hồng thủy mênh mông! Ông trời…”

Trương mama biết lão thái thái vẫn luôn mê tín. Nếu đã nghi ngờ cái gì thì khó mà hóa giải. Chỉ có thể khuyên nhủ hai ba câu nhưng mặt Lý thị vẫn luôn âm trầm.

Trong Phúc thụy viện, Lâm thị kêu rên một đêm, Âu Dương Trì cũng đau đầu một đêm. Vương mama nhìn thấy tình hình này, thấp giọng nói: ”Lão gia, lão nô thấy chắc là phu nhân đã bị cái gì đó đụng đến. Hay là thử mời linh thông tiên cô đến xem…”

“Hồ ngôn loạn ngữ cái gì! Ta đường đường là Lại bộ Thị lang, thê tử có bệnh không mời đại phu lại đi mời cái gì mà tiên cô hả? Truyền ra ngoài chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?” Âu Dương Trì giận dữ trách cứ.



Lâm thị ở trên giường lại hét lên một tiếng, ôm đầu khóc lóc. Âu Dương Trì bị tiếng bà ta kêu làm cho nhảy dựng, vội vàng muốn vào xem, thế nhưng lại bị Âu Dương Khả ngăn lại, nói: ”Phụ thân, nữ nhi cầu người hãy mau mau đi mời tiên cô xem cho mẫu thân. Nếu mẫu thân cứ như vậy mãi, vạn nhất xảy ra chuyện gì với đệ đệ thì phải làm sao?”

Âu Dương Trì sửng sốt, nửa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng đành dậm chân nói: ”Thôi được rồi! Lặng lẽ đi mời! Không được kinh động đến người khác!”

“Dạ!” Vương mama cúi đầu, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên.

Vương mama đi ra ngoài ước chừng nửa canh giờ liền trở về cùng một vị đạo cô, hướng Âu Dương Trì giới thiệu: ”Lão gia, vị này là tiên cô nổi tiếng trong kinh thành. Rất nhiều người mời ngài ấy đến nhà trừ tà, có ngài ấy ở đây, phu nhân nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, mẫu tử đều bình an!”

Âu Dương Trì gật gật đầu. Nhìn tiên cô nói: ”Việc này làm phiền ngài! Nếu phu nhân ta có thể được bình an, nhất định ta sẽ hậu tạ chu đáo!”

Tiên cô nhìn qua mới quá bốn mươi tuổi. Khuôn mặt tròn tròn, mắt hẹp dài, một thân áo bào đạo trưởng, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: ”Đại nhân yên tâm!”

Nói xong liền đi vào xem Lâm thị, một lát sau đi ra, sắc mặt nặng nề nói: ”Phu nhân là bị người âm va chạm. Cần phải lập đàn thực hiện!”

Âu Dương Trì vừa nghe, lập tức phân phó: ”Không nghe đạo cô nói gì sao? Còn không mau đi chuẩn bị!”

“Không! Nơi này không thích hợp, vừa rồi bước vào quý phủ ta đã xem xét qua. Chỉ có sân hướng Đông bắc kia là thích hợp nhất. Mong ngài để hết người trong viện kia ra ngoài, lập đàn thực hiện. Hóa giải một phen!”

Hướng đông bắc! Đó không phải là viện của Noãn nhi hay sao? Âu Dương Trì gật đầu, lập tức nói: ”Phái người thông báo với đại tiểu thư, chuẩn bị một chút để đạo cô tới chỗ tiểu thư khai đàn thực hiện, vì phu nhân mà cầu phúc!”

“Dạ!” Vương mama cùng Âu Dương Khả trao đổi ánh mắt, rồi xoay người rời đi. Bên kia vẫn không ngừng truyền đến tiếng kêu khóc của Lâm thị, Âu Dương Trì nghe mà tâm phiền ý loạn.Ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui.

Đến Noãn các, Vương mama cùng nhóm bà tử hung hổ gõ cửa đi vào. Nhìn thấy Âu Dương Noãn, Vương mama miệng cười mà lòng không cười thi lễ với nàng: ”Nô tỳ bái kiến đại tiểu thư!”

Âu Dương Noãn đang ngồi ở hành lang đọc sách, lúc này ngẩng đầu nhìn Vương mama nói: ”Không biết mama đến đây có việc gì?”

Vương mama cười nói: ”Cũng không có chuyện gì lớn, phu nhân không được khỏe, lão gia có mời đến một vị đạo cô tinh thông lập đàn cầu phúc. Tiên cô nói Noãn các của tiểu thư rất phù hợp, mong đại tiểu thư có thể chiếu cố!”

Âu Dương Noãn còn chưa trả lời, Phương mama đã giận tái mặt nói: ”Mama nói cái gì? Tiểu thư chúng ta còn nhỏ, còn chưa xuất giá. Có lý nào lại để người khác đi vào? Nếu như lúc đó trong viện xảy ra chuyện gì, mama có thể gánh vác được sao?”

Vương mama nghe vậy liền đanh mặt nói: ”Đại tiểu thư còn chưa lên tiếng, Phương mama gấp cái gì. Chuyện này cũng không phải lão nô tự ý chủ trương, là do lão gia phân phó. Nếu như đại tiểu thư không được vui, nô tỳ về bẩm báo lại với lão gia là được, sao lại phải tức giận với lão nô!” Nói xong lại quay về phía Âu Dương Noãn: ”Đại tiểu thư, mong người minh xét. Có phải có đạo lý đó hay không?”

Âu Dương Noãn chậm rãi nói: ”Vương mama không cần để ý. Phương mama cũng là suy nghĩ cho ta thôi. Chỉ là Vương mama nói đúng, nếu là vì cầu phúc cho mẫu thân, lập đàn trong viện này thì có gì đáng ngại!”

Vương mama nghe vậy sắc mặt vui mừng nói: ”Nô tỳ biết tiểu thư là người hiểu lý lẽ mà!”

Âu Dương Noãn mỉm cười: ”Hồng Ngọc, đi thu dọn trong viện một chút, để cho hạ nhân trong viện lánh ra, đứng quấy nhiễu việc cầu phúc của mẫu thân!”

Vương mama lộ rõ vẻ mặt vui mừng rời đi. Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng bà ta, cười lạnh một tiếng.

Tiên cô từ ngoài cửa đi vào. Âu Dương Noãn mỉm cười hướng nàng ta gật đầu. Nàng ta lại lạnh lùng nhìn thoáng qua không thèm để ý đến nàng, quay đầu đón lấy kiệu nhỏ được trang trọng nâng lên đi theo tiên cô. Phương mama nhìn thoáng qua,thấy có một chút hoàng phù, gạo nếp, đậu tương, các loại hương nến linh tinh gì đó thì không khỏi nhíu mày.

Hai người đi theo tiên cô bố trí một chút, một loại pháp đàn nho nhỏ, bốn phía để hoàng phù, các loại ngũ cốc được để lên trên, rồi cả hương và nến đều được thắp lên. Hai người một trái một phải đứng sang hai bên pháp đàn, giống như hộ pháp vậy. Qua nửa canh giờ, tiên cô khoanh tay lạnh lùng nói: ”Giờ lành đã đến! Ta sẽ bắt đầu khai đàn! Mọi người hãy lui ra!”

“Ngươi…” Phương mama thầm nghĩ đạo cô này thật là vô lễ, dám nói chuyện như vậy với đại tiểu thư.

Âu Dương Noãn vẫy tay, hòa thuận nói: ”Mama, bảo tất cả mọi người lui xuống hết đi. Đừng quấy rầy tiên cô!”

Tuy rằng tất cả mama, nha hoàn đều rất ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời lui xuống. Trong viện tiên cô đã bắt đầu thực hiện. Bà ta rút ra ba nén hương, tay trái cầm lấy hơ trên nến đốt. Dưới chân dậm mạnh, miệng lại hét lớn: ” Ngũ lôi mãnh tướng. Xe lửa tướng quân. Đằng thiên ngã xuống đất, khu lôi bôn vân, đội trận trăm ngàn. Thống lĩnh thần binh. Khai kỳ cấp triệu. Không thể kê ngừng! Bảo hộ đệ tử. Ban thưởng ngô thần thông. Lập tức tuân lệnh!"

Âu Dương Noãn quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc tiên cô kia đánh mắt qua cùng nhìn đối diện. Tiên cô vốn thấy nàng chỉ là một nữ tử mới mười hai tuổi, cũng không đặt trong mắt, nhưng giờ phút này thấy nàng ôn nhu cười, trong ánh mắt có một loại lạnh lùng làm người khác hít thở không thông, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh.

Cửa lớn gắt gao đóng chặt, Hồng Ngọc ghé vào tai Âu Dương Noãn nói nhỏ: ”Đại tiểu thư, vạn nhất bà ta ở bên trong giở trò quỷ gì…”

“Ta chính là đang chờ điều đó!” Âu Dương Noãn nhếch miệng, nở nụ cười.

Qua nửa nén hương, cửa đã được mở ra. Tiên cô vẻ mặt chính khí dạt dào. Nhìn Vương mama cùng nha hoàn bà tử canh giữ ở ngoài lớn tiếng nói: ”Trong viện này không được sạch sẽ, có thứ gì đó đã đụng đến phu nhân!”

“Ngươi thật to gan!” Phương mama sắc mặt giận dữ, quát lớn: ”Đây là viện của đại tiểu thư chúng ta, sao ngươi dám ở trong này hồ ngôn loạn ngữ?”

Vương mama lạnh lùng nhìn thoáng qua Phương mama rồi nói với tiên cô: ”Tiên cô, lời ngài nói là sự thật chứ?”

Tiên cô giận dữ, nói: ”Nói hay không là ở ta! Tin hay không là ở các ngươi! Nếu muốn phu nhân khỏi hẳn, phải trục xuất tiểu quỷ trong viện này! Nếu như không tin ta, vậy ta đây xin cáo từ! Bệnh của phu nhân các người vui lòng mời cao nhân khác!”

Vương mama tiến lên ngăn cản, cười làm lành nói: ”Tiên cô xin dừng bước, để lão nô nói đôi lời cùng đại tiểu thư!”

Tiên cô kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác. Vương mama đi đến bên cạnh Âu Dương Noãn, tươi cười đầy mặt nói: ”Đại tiểu thư, lão nô biết người vẫn luôn hiếu thuận. Mong người có thể tạo điều kiện…”

“Nếu đã nói là có thứ dơ bẩn, ta tất nhiên muốn dọn dẹp sạch sẽ, viện này từ trong ra ngoài đều phải kiểm tra hết!” Tiên cô lạnh lùng thốt lên.

“Ngươi…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Ngọc đỏ lên vì tức giận. Đây là viện của đại tiểu thư, sao có thể để người như bà ta kiểm tra chứ.

“Hồng Ngọc! Không được vô lễ!” Âu Dương Noãn một tay ngăn lại, nhẹ giọng nói: ”Như lời tiên cô nói, ý là muốn lục soát viện này?”

Vương mama cười làm lành nói: ”Đại tiểu thư, chuyện này thực sự rất quan trọng, là vì sự bình an của mẫu tử phu nhân. Lão gia đã nói là nhất định phải nghiêm tra. Đắc tội rồi!”



Khóe môi Âu Dương Noãn mang theo ý cười nói: ”Mama khách khí rồi! Để mẫu thân được khỏe mạnh, điều ấy có là gì đâu!” Nói xong nàng xoay người phân phó nhóm mama quản lý: ”Các người đều về phòng mình chờ hết đi, nếu tiên cô có gì cần phân phó thì nhất định phải tích cực phối hợp!”

Tất cả mọi người tuân lệnh đi vào, chỉ có Xương Bồ là đứng bất động, Âu Dương Noãn mỉm cười nói với nàng ta: ”Xương Bồ, hôm qua Tước nhi nói có thứ muốn tặng cho ta, bây giờ chắc là cũng gần tới, ngươi đi trước đón thiếu gia, nói với đệ ấy hôm nay ta còn có việc không gặp được. Vật kia ngươi thay ta nhận rồi đem về đây là được!”

Xương Bồ mặt mày kiên định gật đầu, người khác thấy thần sắc nàng ta trịnh trọng đều cảm thấy buồn cười. Nàng ta giống như binh lính tiếp nhận quân lệnh của tướng quân mà xoay người chạy đi.

Trong mắt Vương mama hiện lên một tia đắc ý, nói: ”Đại tiểu thư quả nhiên suy nghĩ chu đáo, đại thiếu gia tính tình nóng nảy, nói không chừng nhìn thấy sẽ hiểu lầm cái gì đó. Không đến vẫn là tốt nhất. Đại tiểu thư, nô tỳ to gan, sẽ bắt đầu cho người kiểm tra trong viện!”

Âu Dương Noãn cười nhẹ: ”Không, kiểm tra trong phòng ta trước!”

“Điều này sao có thể?” Vẻ mặt Vương mama giống như là rất khó xử cùng xấu hổ.

Âu Dương Noãn nói: ”Sao lại không được? Cứ làm như lời ta nói. Đến kiểm tra những phòng khác cũng phải kiểm tra cẩn thận. Lục soát thật kỹ! Vương mama, ta nói trước, hôm nay là vì mẫu thân ta mới ngoại lệ cho phép người ngoài bước vào viện này. Nếu như thu hoạch được gì thì liền thôi, còn nếu như không lục soát được gì ta sẽ bẩm báo lại với tổ mẫu. Nói ngươi vì mẫu thân mời đến một bà cốt chứ không phải tiên cô, tội danh này ngươi phải tự mình gánh lấy!”

Vương mama nhìn thấy trên mặt Âu Dương Noãn lóe qua một tia lệ khí, theo bản năng đáp ứng một tiếng: ”Dạ!”

Vương mama dẫn người đi các phòng kiểm tra một lần, phòng nào cũng thật cẩn thận chạm chỗ này đụng chỗ kia, Âu Dương Noãn ngồi phía xa xa, cũng không thèm quan tâm mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.

Phương mama vẫn luôn theo sát phía sau, ngăn ngừa bọn họ động tay động chân. Lúc này lạnh lùng nói: ”Các ngươi phải kiểm tra thật cẩn thận, nếu bỏ sót chỗ nào, cẩn thận da các ngươi!”

Trong viện, Âu Dương Noãn hơi hơi nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.

Tất cả các phòng đều phải tra xét cẩn thận một lượt, quả nhiên cái gì cũng đều không có. Phương mama cười lạnh. Việc này cũng không có gì kỳ quái. Người ngoài như tiên cô này muốn vào viện, phòng ở toàn bộ tự nhiên sẽ được khóa lại. Đương nhiên cái gì cũng không đặt vào được. Tròng mắt tiên cô vừa chuyển, giả lắc cái chuông chỉ vào chân tường hạ viện, nói: ”Ta đã bấm tay tính toán, chỗ này yêu khí nặng nhất, đào lên!”

Vương mama vỗ vỗ tay, một mama làm việc nặng lập tức cầm cái xẻng tiến lên, cúi đầu đào mấy chỗ nhưng không thu hoạch được gì. Tiên cô vung tay lên nói :”Thứ này sát khí rất nặng, để ta tự mình đào!” Nói xong liền nhận lấy cái xẻng, đi đến chỗ chân tường hung hăng đào xuống, qua một lát liền hô to: ”Tìm được rồi!” Vừa hô bà ta vừa giơ lên một hình nhân. Trên mặt Vương mama lộ vẻ tươi cười.

Ngay trong nháy mắt, tiên cô lại nhìn thấy mọi người đều ngưng mắt nhìn mình. Sau đó lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân, thanh âm vang lên dồn dập, bà ta thấy kỳ quái không tự giác quay đầu nhìn thoáng qua, ngay lập tức sợ hãi mở to hai mắt.

Là một con chó săn to bằng một con người lông lá rậm rạp đang điên cuồng dũng mãnh lao về phía bà ta.

Thực sự là rất dọa người!

Tiên cô sợ tới mức trừng lớn mắt. Thường ngày hành sự lừa dối người đời có chỗ nào là chưa đi qua, thế nhưng một con chó khổng lồ như vậy thì chưa thấy bao giờ, cơ hồ cao bằng nửa con người. Nó le lưỡi, đôi mắt đỏ như máu đang lao rất nhanh về hướng này, làm cho ngươi ta rất hoảng sợ.

Trung Quốc có một nói ‘Gặp chó. Đừng chạy. Đứng thẳng đối mặt với nó’. Thế nhưng tiên cô này quá sợ hãi mà quên mất những lời này. Thậm chí quên luôn sứ mệnh của mình, bất chấp tất cả, liều mạng bỏ chạy! Bà ta điên cuồng chạy về phía Vương mama, Vương mama hoảng sợ, vội vàng muốn nhận lấy búp bê vải kia. Nhưng không biết lại bị ai ngáng chân, bị chó cắn một hồi.

Những người khác đều sớm tìm chỗ trốn. Ngay cả hai người đồ đệ của tiên cô cũng trốn một bên không dám chạy ra cứu. Vương mama vừa muốn đứng lên, Phương mama nhanh chóng chạy qua như muốn đỡ, lại cố ý hung hăng dẫm một cước thật mạnh lên bộ lưng già của bà ta, rồi kinh hô một tiếng: ”Ai gia, Vương mama không sao chứ?”

Bọn nô tài nhìn thấy tình cảnh như vậy liền muôn lên hỗ trợ, lại bị ánh mắt lạnh lùng của nhóm mama trong viện của Âu Dương Noãn quét qua, như hổ rình mồi nhìn bọn họ chằm chằm làm cho sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám, sợ con chó kia sẽ cắn đến mình.

Tiên cô không có ai để dựa vào nữa, đầu óc rối loạn cứ thế liều mạng chạy. Hoảng sợ quá độ, cuối cùng hướng ra phía ngoài chạy đi.

Tiên cô chạy trên đường cái một lúc thì vấp phải bậc cửa ngã sấp xuống. Đại cẩu kia cũng hung mãnh chạy lên, hung hăn cắn xuống cái mũi của bà ta. Tiên cô hét lên một tiếng giống như nhà có tang! Tiếng thét chói tai xé rách màng nhĩ, khủng bố làm người ta kinh sợ!

Âu Dương Noãn nghiêng tai nghe. Trên mặt lộ ra một nụ cười.

Xương Bồ đứng cạnh cửa hắc hắc cười không ngừng.

Tiên cô ôm cái mũi, đau đến mức lăn lộn dưới đất. Lúc này tâm trí đâu mà để ý đến con búp bê vải, sớm không biết đã quăng thứ đó ở nơi nào?

“Đồ súc sinh! Đây là đồ súc sinh! Mau! Mau bắt lấy nó!” Vương mama tức giận đến phát cuồng, giãy dụa thoát khỏi tay Phương mama, nhảy dựng lên lớn tiếng kêu. Cũng không để ý đến cái răng bị gãy, một miệng đầy máu, nói ra lại hở răng trông rất buồn cười.

Xương Bồ huýt sáo một tiếng, chó săn kia như nghe được tín hiệu, ngoan ngoãn chạy lại bên chân nàng ta, thở hồng hộc, le le đầu lưỡi giống như đang chờ chủ tử ban thưởng. Xương Bồ vỗ vỗ đầu nó tán thưởng.

Âu Dương Noãn lớn tiếng trách cứ: ”Xương Bồ, ngươi mang đến thứ gì đây? Làm viện của ta náo đến mức rối tinh rối mù, còn không mau quỳ xuống!”

Xương Bồ quỳ mạnh xuống, hô to nói: ”Tiểu thư, oan cho nô tỳ quá! Chó này là do đại thiếu gia mua ở ngoài chợ về. Còn nói là đặc biệt dũng mãnh hiếm lạ, muốn mang lại đây để tiểu thư nhìn một cái. Ai ngờ nó lại đang đói bụng, chạy đi cắn cái mũi của tiên cô!”

Trong viện không biết là ai phụt một tiếng bật cười, tiếp theo là không ít người che miệng cười trộm. Vương mama giận tím mặt, bất chấp nói chuyện hở, miệng đầy máu, lớn tiếng quát: ”Mau! Mau đỡ tiên cô dậy!”, cũng không để ý bản thân đang bị thương, dẫn đầu tiến lên đem tiên cô nâng dậy, tiên cô đau rên không thôi. Vương mama tìm kiếm khắp nới trên người bà ta, ngay cả ống tay áo cũng lăn qua lộn lại xem vài lần, tuy nhiên vẫn không thấy tăm hơi con búp bê vải kia đâu, nhất thời toát mồ hôi lạnh.

Âu Dương Noãn thập phần nghiêm túc, lạnh lùng nói: ”Vương mama, ngươi đang tìm cái gì vậy, chẳng lẽ sợ tiên cô mất nhiều máu mà chết sao?”

Vương mama sửng sốt, đột nhiên hiểu được, quay đầu mở to hai mắt nhìn Âu Dương Noãn, mười phần là bộ dáng sợ hãi. Âu Dương Noãn nhẹ nhàng đi qua, vươn tay muốn đỡ lấy Vương mama, bà ta lập tức lui về sau hai bước, Âu Dương Noãn liền hỏi: ”Mama làm sao vậy? Ngã gãy răng, bây giờ ngay cả nói cũng không nói được sao?”

“Đại tiểu thư, người thật rộng lượng. Bọn họ đến đây gây rối loạn Noãn các như vậy mà người còn lo lắng cho bà ta” Phương mama bước đến nhìn chằm chằm Vương mama: ”Thế nào, Vương mama? Đã lục soát được gì chưa?”

Vương mama nhìn xung quanh đều là người của viện Âu Dương Noãn, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống. Bà ta đột nhiên cảm thấy, đây chính là một cái bẫy mà bản thân bất tri bất giác biến thành cá bị đặt trên thớt. Đã vậy bản thân lại còn đắc chí! Âu Dương Noãn này, quả thực là yêu nghiệt đầu thai! Thật là đáng sợ! Lão thiên gia!

“Đại tiểu thư thứ tội! Lão nô trước hết dìu tiên cô về bôi thuốc rồi sẽ…rồi sẽ tới bồi tội với người!” Vương mama thở hồng hộc đỡ lấy tiên cô, thanh âm run run.

Trên mặt Âu Dương Noãn thế nhưng lại mang nụ cười áy náy, nói: ”Đều là tại Tước nhi không tốt, trở về ta nhất định sẽ dạy bảo nó!”

Vương mama chỉ cảm thấy viện này rất bất ổn. Đại tiểu thư lại còn đáng sợ hơn. Bà ta một khắc cũng không dám ở lại, chạy nhanh quát lớn với hạ nhân đứng một bên: ”Đi mau! Đi mau!”

Nhóm mama, nha hoàn ban đầu đi theo Vương mama vào viện đều xám xịt rời đi. Đi rất xa mà vẫn còn nghe được tiếng rên rỉ đầy thống khổ.

Chờ cửa phòng đóng lại, Âu Dương Noãn vươn tay. Hồng Ngọc vừa nãy thừa dịp hỗn loạn đã giấu con búp bê đem đến cho Âu Dương Noãn, nàng nhìn nhìn cười lạnh một tiếng: ”Quả đúng như ta dự đoán!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook