Chương 372: Mộ Hiên Viên. 2
Tần Giản
21/03/2018
Quả nhiên, Đổng thị nói: “Đúng vậy, xuân hạ còn tốt một chút. Nhưng chỉ cần đến thu đông là lại không dậy nổi!”
Trần Viện Phán gật gật đầu: “Trường kỳ điều dưỡng, lẽ ra là không sao. Đến đầu xuân bệnh tình hẳn là phải chuyển biến tốt mới đúng nhưng hiện tại bệnh còn nặng thêm. Ta mới nhìn qua phương thuốc của mấy ngày hôm nay, đều là đúng bệnh bốc thuốc!”
“Ta nghĩ hiện tại như vậy là do Thế tử tâm thần không yên mà ra. Nếu có thể bình ổn tâm trí, bớt lo nghĩ, trữ huyết dưỡng khí thì mới có thể chuyển biến tốt!”
Đổng thị nghe xong, trong lòng nhất thời sinh ra một cỗ tà hỏa. Nhưng e ngại Trần Viện Phán nên không phát tác, chỉ trầm mặt nói: “Ban đầu ta thật vất vả lắm mới tìm được một gốc cỏ linh chi ngàn năm, nghĩ có thể trừ bỏ được bệnh căn. Ai ngờ….”
Nói đến đây liền liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn, thở dài, làm như bi thương. Chính là trong ánh mắt lại xen lẫn vẻ lạnh bạc: “Thế tử là người thông minh, thật khó để đảm bảo không vì thế mà thương tâm!”
Tôn Nhu Trữ vừa nghe, nhất thời dâng lên một cỗ tức giận. Vừa muốn mở miệng lại bị tay Âu Dương Noãn giữ lại.
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Trần đại nhân nói phải. Bệnh của Thế tử tối kỵ phí công, suy nghĩ quá mức là không được. Người tâm cao khí thịnh sẽ có loại chứng bệnh này. Ngược lại bình thường giống chúng ta nhưng thật ra thân thể lại thật sự khỏe mạnh!”
Trên mặt Đổng thị chợt lạnh: “Trần đại nhân, không biết ngài có biện pháp trị điều nào không?”
Trần Viện Phán nói: “Ta sẽ kê lại đơn, điều dưỡng trong vòng mấy tháng. Thuốc tuy rằng quan trọng nhưng dưỡng bệnh mới là căn bản. Nhất định phải làm theo lời ta nói, dưỡng tâm dưỡng thân, bệnh cũng có thể tốt lên ba phần. Nhưng nếu cứ tiếp tục ưu tư quá mức như vậy, ta cũng không dám cam đoan!”
Âu Dương Noãn mỉm cười. Ba phần? Đây là nói bệnh của Tiếu Trọng Quân không có khả năng khỏi hẳn. Chẳng qua chỉ là miễn cưỡng giữ lại một hơi, có thể sống bao lâu liền phải xem số mạng của hắn.
Trần Viện Phán là danh y trong cung, nhiều thế hệ hành nghề y, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Nếu hắn đã nói như vậy thì Tiếu Trọng Quân thật sự chỉ còn lại nửa cái mạng.
Liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Đổng thị, Âu Dương Noãn cong môi lên. Người mẹ kế này thật đúng là tận tâm hết sức. Biểu cảm kia, nửa điểm cũng không che dấu được sự bi thương.
Đổng thị tiễn Trần Viện Phán, lại mang lễ vật cảm tạ sau rồi mới quay lại. Âu Dương Noãn thấy bà ta tận tâm hết sức như vậy, nghi hoặc trong lòng giống như sương mù, một tầng lại một tầng.
Ngày thứ ba, Âu Dương Noãn lại đến thăm Mộ Hương Tuyết. Thấy khí sắc của đối phương đã tốt lên nhiều, không còn bộ dáng hấp hối như hai ngày trước.
Nói chuyện một lát, Mộ Hương Tuyết phân phó nha đầu bên cạnh: “Đi mang bộ giáp kia ra đây!”
Nha đầu liền bưng một khay đến. Âu Dương Noãn vừa thấy, là áo giáp kim, mặt trên thêu hoa mai đa dạng.
Âu Dương Noãn hơi ngạc nhiên hỏi: “Đây là….”
Mộ Hương Tuyết mỉm cười: “Quận vương phi đừng xem nhẹ áo giáp này!”
Nàng liếc mắt, ý bảo nha đầu mở ra mặt trái, lộ ra nội sấn bên trong: “Bộ giáp này là có hai tầng, bên trong dùng trì thù tài liệu của Hoàng thất Cao Xương làm thành. Ở giữa có một khoảng trống, có thể để một ít thảo dược hoặc là thuốc mỡ. Mùa đông mặc cũng xem như là xiêm y giữ ấm. Vết thương trên vai ngươi, dùng cái này là tốt nhất!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, một lát sau liền cười trả lại đối phương: “Công chúa cũng bị thương, tương lai còn phải dùng đến!”
Mộ Hương Tuyết kiên định lắc đầu: “Ta còn có cái khác, không có gì đáng ngại. Ta ở trong Yến vương phủ quấy rầy thời gian quá dài, nếu ngươi không chịu nhận lấy trong lòng ta sẽ không được thoải mái!”
Âu Dương Noãn nhìn Mộ Hương Tuyết, trong lòng không khỏi nghĩ đến, từng câu từng chữ đều là chân thành, cũng không giống như đang giả vờ.
Nếu không phải lòng nàng mang nghi ngờ quá nặng thì chính là thủ đoạn của đối phương quá cao. Ngay cả nàng cũng không nhìn ra dù chỉ là một chút manh mối. Giai đoạn này xem ra, nàng phải quan sát kỹ hơn.
Dùng xong bữa tối, Tiếu Trọng Hoa mới trở về. Hồng Ngọc thay hai người châm trà, Âu Dương Noãn hỏi: “Điều tra thế nào rồi?”
Tiếu Trọng Hoa cởi áo khoác ra mới nói: “Ta đã phái người đi điều tra, lần theo dấu vết đám cháy. Nơi phát hỏa đúng là từ bên trong dịch quán, nhưng chỗ cháy mạnh nhất cũng là tới gần tòa nhà trung tâm!"
"Lúc trước khi thiết kế dịch quán, vì phòng ngừa đi lấy nước liền lo lắng đến phải sử dụng bó củi tương đối chắc chắn. Nhưng lúc đó lửa quá lớn, ngoại trừ Cửu hoàng tử Cao Xương mang theo người của mình miễn cưỡng lao ra ngoài thì khi những người khác nhìn thấy, toàn bộ dịch quán đã bị lửa nuốt hết!”
“Như vậy, có khả năng có người cố ý phóng hỏa hay không?”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu: “Theo hướng gió ngày hôm qua phán đoán, xác thực là có khả năng này. Hơn nữa khả năng còn là rất lớn. Hoặc chúng ta nên ngẫm lại, nếu có người cố ý phóng hỏa, vì sao còn để Cửu hoàng tử chạy ra ngoài được?”
Âu Dương Noãn lâm vào trầm tư: “Đúng vậy. Nếu là người Nam Chiếu gây nên thì có thể ở trong dịch quán động thủ. Có thể hạ độc trong nước, không cho bọn họ chạy trốn, chuyện đó chẳng phải dễ dàng hơn sao? Làm gì còn để bọn họ chạy được?”
Tiếu Trọng Hoa cười nói: “Nhưng đó cũng chỉ là phán đoán. Chứng cứ trước mắt cũng không thể chứng minh là có người khác cố ý phóng hỏa!"
"Hơn nữa cho dù chứng minh được điểm này thì Bệ hạ cũng rất khó giải thích với Cao Xương. Đường đường là một đại cường quốc vậy mà ngay cả một dịch quán nho nhỏ cũng không bảo vệ nổi, còn bị người ta thừa dịp phóng hỏa. Cho nên Bệ hạ hiện rất nóng lòng muốn áp chế việc này chứ không phải là muốn điều tra rõ ràng!”
Dưới ánh đèn, Tiếu Trọng Hoa nhíu mày lại. Khuôn mặt vốn tuấn nhã có chút nghiêm túc lạnh lùng.
Âu Dương Noãn cẩn thận suy nghĩ chuyện này lại một lần nhưng chỉ cảm thấy đau đầu: “Mặc kệ là loại người nào, có thân phận gì đều là cả ngày doanh doanh tầm thường, lo lắng cố sức. Hậu viện cùng trên triều cũng không có gì khác nhau, đều lục đục, tranh đến đoạt đi!”
Tiếu Trọng Hoa yên lặng sờ sờ đầu nàng, tỏ vẻ đồng tình. Âu Dương Noãn cầm lấy tay hắn: “Sao gần đây ta luôn cảm thấy chàng luôn xem ta như tiểu hài tử vậy?”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Thì nàng so với ta vốn nhỏ hơn mà!”
Âu Dương Noãn nghẹn họng. Đúng vậy, nàng nhỏ hơn Tiếu Trọng Hoa. Hơn nữa còn nhỏ hơn đến sáu tuổi.
Sau một lúc lâu nàng mới cười nói: “Dung quận chúa lớn hơn ta, không phải càng thích hợp làm Minh quận vương phi sao?”
Tiếu Trọng Hoa bật cười: “Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng tính lấy Dung quận chúa, ta chỉ chuyên tâm tính kế để lấy nàng về thôi!”
Âu Dương Noãn hơi nhướng mày lên, khẽ cười nói: “Nhưng hiện tại người tính kế muốn vào cửa phòng chàng cũng không chỉ có một mình Nghiêm Như Hoa a!”
Trong ánh mắt sâu thẳm của Tiếu Trọng Hoa phản chiếu khuôn mặt Âu Dương Noãn, hắn có chút muốn trêu đùa nàng: “Oh, Noãn Nhi của ta ghen rồi sao?”
Ghen? Nàng sẽ ghen sao?
Biểu tình Âu Dương Noãn tựa tiếu phi tiếu: “Ta chỉ là tò mò. Vì sao ngay cả khi trong người chàng có bệnh không tiện nói ra mà cũng không ngăn được những người này? Chẳng lẽ, còn có lý do khác?”
“Cái gì là lý do khác?”
“Cái này…..”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó liền lảng sang chuyện khác: “Công chúa ở Yến vương phủ dưỡng thương, có phải Minh quận vương cũng muốn qua nhìn một chút?”
"Vấn an? Không đi!”
Tiếu Trọng Hoa thẳng thừng: “Ta còn bề bộn nhiều việc!”
Âu Dương Noãn sớm đã đoán được hắn sẽ trả lời như vậy. Mộ Hương Tuyết tuy rằng vào ở Yến vương phủ nhưng bình thường ngoại trừ Âu Dương Noãn, ai cũng đều rất khó nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa bận đến chân không chạm đất.
Chính là Âu Dương Noãn cũng thường đến tối mới có thể nhìn thấy hắn. Mà Mộ Hương Tuyết cũng là toàn tâm toàn ý dưỡng thương. Ngoại trừ Âu Dương Noãn cùng Đổng thị, những người khác cơ bản là không nhìn thấy.
Bởi vì công chúa Cao Xương ở trong Yến vương phủ dưỡng thương nên đã nhiều ngày người thăm bệnh, người được phái mang lễ vật đến không ngừng.
Tiếp những người này cũng cần không ít thời gian, Âu Dương Noãn phần lớn là không để ý tới, tất cả đều giao cho Tôn Nhu Trữ, báo hại nàng kêu khổ không ngừng.
Âu Dương Noãn nói: “Cửu hoàng tử cũng muốn vào ở trong phủ sao? Cái này, có chút không được thỏa đáng!”
Nào có đạo lý vương tử dị quốc ở trong Yến vương phủ? Người ngoài sẽ thấy thế nào?
Tiếu Trọng Hoa hiển nhiên so với nàng càng không vừa lòng hơn: “Hắn lấy lý do chăm sóc muội muội cho nên Bệ hạ cũng không còn cách nào cự tuyệt. Chẳng qua là hắn còn hai ngày nữa mới vào phủ. Đến lúc đó, nàng hãy tận lực tránh đi!”
Âu Dương Noãn dựa vào ở trong lòng hắn, kỳ quái nói: "Vì sao?”
Tiếu Trọng Hoa không nói gì. Trong lòng không ngừng khuyên bản thân phải suy nghĩ rộng lượng hơn một chút. Nhưng vừa nghĩ đến sẽ có một nam nhân như vậy đảo quanh thê tử của mình, tâm tình hắn liền không tốt.
Hắn là một nam nhân, vẫn là một nam nhân đối với động tĩnh bên người Âu Dương Noãn luôn nắm rõ như lòng bàn tay. Ánh mắt của Cửu hoàng tử khi nhìn Âu Dương Noãn khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Mà thái độ của Cửu hoàng tử đối với hắn cũng thực vi diệu. Nói không rõ rốt cuộc là ghen tị hay vẫn là oán hận, dường như bên trong có một loại cảm xúc ẩn ẩn bị đè nén.
Tự nhiên có thêm nhiều tình địch, Tiếu Trọng Hoa thật sự không biết người này rốt cuộc là từ chỗ nào?
Tuy rằng Noãn Nhi của hắn rất xinh đẹp nhưng đối với Cửu hoàng tử đã quen với cái đẹp mà nói thì cũng không đến mức chỉ nhìn một lần liền thần hồn điên đảo.
Trong lòng Tiếu Trọng Hoa luôn hoài nghi, có phải có chỗ nào sơ hở hay không?
Vì thế hắn liền một lần nữa điều tra vị Cửu hoàng tử này, được biết đối phương từng lưu lạc trên phố phường Đại Lịch. Điều này ngoài ý muốn khiến Tiếu Trọng Hoa lại có chút hiểu ra. Âu Dương Noãn tuy rằng là danh môn thiên kim nhưng cũng từng xuất phủ. Khi đó có người đối với nàng nhất kiến chung tình cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Chỉ là ánh mắt của Cửu hoàng tử, thật sự khiến lòng hắn không được vui. Nhất là đối phương còn rất nhanh sẽ ở trong Yến vương phủ một thời gian. Nếu năm lần bảy lượt mượn lý do cùng công chúa đi dạo trong viện, mượn cơ hội nhìn thấy Noãn Nhi cũng không phải là việc gì khó.
Tiếu Trọng Hoa thở dài, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Không có việc gì thì không cần đến viện của người khác. Cứ ở trong phòng là được!”
Âu Dương Noãn dựa vào lòng hắn: “Vì sao?”
Thanh âm của Tiếu Trọng Hoa có chút buồn: “Phòng ngừa đăng đồ tử!”
Âu Dương Noãn bật cười, ngẩng đầu nói: "Chàng ăn dấm chua như vậy có phải có chút không đúng hay không? Hẳn ta mới là người phải nhắc nhở chàng, phi lễ chớ thị mới đúng!”
Tiếu Trọng Hoa sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng nghĩ là ta chưa từng nhìn qua mỹ nữ sao? Nếu chỉ vì một điệu múa, một khúc hát mà ta có thể dễ dàng yêu thương một người thì nhiều năm như vậy ta chẳng phải đã sớm thê thiếp đầy nhà sao? Tội gì phải luôn chờ đợi nàng?”
“Noãn Nhi, trong lòng ta một khi đã có nàng thì người khác cho dù mang tới đại mỹ nữ hay tiên nữ ta cũng không để ý. Ta chỉ thích mỗi mình nàng!”
Thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong không gian yên tĩnh. Từng chút từng chút thấm vào lòng nàng.
Cảm xúc ấy dần dần dâng đầy trong lòng. Đó là loại cảm xúc khiến lòng nàng hồi hộp đến tận cùng, cũng khiến lòng nàng mềm xuống đến tận cùng.
Nàng nói không rõ là cảm động, là vui sướng hay vẫn là kích động. Nhưng loại cảm xúc đó khiến nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Trọng Hoa….”
Nàng càng ôm chặt lấy hắn, sau đó ngẩng đầu chủ động hôn hắn. Thông qua sự dây dưa nơi đầu lưỡi, nàng đem hết những cảm xúc đang ngập tràn truyền qua.
Tiếu Trọng Hoa nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, hắn không khỏi cười nói: “Huống chi, ta phát hiện, sở thích của ta rất là kỳ quái. Lại thích người tâm nhãn xấu xa như nàng!”
Âu Dương Noãn mặt tối sầm lại, còn chưa kịp nói chuyện đã bị hắn dùng miệng chặn lại.
Người ngoài đều nói Minh quận vương lãnh khốc, không có chút tình cảm. Nhưng Âu Dương Noãn thấy, đây chính là minh chứng của việc hữu danh vô thực. Mỗi khi hắn bị nàng phát giác tâm ý phía sau, vẻ mặt liền chuyển lạnh lùng.
Âu Dương Noãn liền cười chính mình trước kia đem sự lạnh lùng của hắn xem như là kiêu ngạo. Đem thái độ khi thì thân thiết khi thì xa lạ của hắn làm như hỉ nộ vô thường.
Kỳ thực, hắn chính là đang xấu hổ.
Tính cách như vậy, cũng chỉ có mình nàng mới có thể nhận ra.
Nếu nàng không được gả cho hắn, thậm chí nàng từng hoài nghi, có phải hắn sẽ lạnh băng như vậy sống hết một đời?
... ...
Tuy rằng Tiếu Trọng Hoa nói như vậy nhưng Âu Dương Noãn lại không có biện pháp nào lảng tránh Cửu hoàng tử. Bởi vì hắn tuy rằng ở tiền viện nhưng mỗi ngày đều đến phòng Mộ Hương Tuyết ngồi một lát.
Âu Dương Noãn cảm thấy không có gì, nhưng muốn tránh tị hiềm cho nên mỗi lần đều tránh thời gian của hắn.
Nhưng kỳ quái là, mặc kệ nàng chọn thời gian như thế nào, Mộ Hiên Viên đều đúng một khắc sau liền bước vào sân.
Chuyện trùng hợp như thế lặp lại hai lần, Âu Dương Noãn cơ hồ hoài nghi Mộ Hiên Viên là cố ý gặp nàng ở đây.
Nhưng vừa nghĩ tới lại cảm thấy không có khả năng, Mộ Hiên Viên là hoàng tử Cao Xương. Hắn có lý do gì để gặp mặt nàng?
Âu Dương Noãn nàng cũng không có một gương mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh như Mộ Hương Tuyết, cho nên vẫn là không cần hướng chính gương mặt mình dát vàng.
Lại một lần nữa, vừa vặn trên hành lang trong viện Mộ Hồng Tuyết nàng lại gặp hắn.
Ánh mắt Mộ Hiên Viên tuy rằng trở nên âm trầm nhưng dù sao vẫn còn trẻ. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng, tuy rằng biểu cảm trên khuôn mặt không có biến hóa nhưng trong ánh mắt lại nở rộ sự hân hoan kinh hỷ.
Hắn phải miễn cưỡng đè nén mới không lập tức chạy đến nói chuyện với nàng.
Âu Dương Noãn lại bị loại ánh mắt này của hắn nhìn cho sợ hãi. Nàng chỉ nhàn nhạt thi lễ rồi nhanh chóng bước qua.
“Minh quận vương phi, xin chờ một lát!” Mộ Hiên Viên đột nhiên gọi nàng.
Âu Dương Noãn quay đầu lại, kỳ quái nhìn hắn.
"Minh quận vương phi, phong cảnh Cao Xương rất đẹp, ngươi đã từng đi qua chưa?”
"..."
Âu Dương Noãn ngẩn người, sau một lát mới từ tốn đáp: “Cửu hoàng tử nói đùa rồi, ta từ khi sinh ra đã ở trong kinh đô. Chưa từng rời khỏi Đại Lịch!”
“Vậy, ngươi có muốn đến Cao Xương ngắm cảnh một lần?”
Bất luận hắn muốn quên như thế nào đều không thể quên được khuôn mặt này. Cảm giác mang ơn đã phai nhạt, hiện tại chỉ còn lại ý định trong rung động.
“Cái gì?”
Âu Dương Noãn không nghĩ rằng hoàng tử của một quốc gia lại có thể nói ra những lời không đầu không đuôi khiến người ta không rõ như vậy.
“Cao Xương chẳng những có núi cao nguy nga mà còn có biển rộng bao la. So với phong cảnh của Đại Lịch thì hoàn toàn khác nhau!”
Phát hiện Âu Dương Noãn căn bản không rõ ràng vấn đề, Mộ Hiên Viên kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Minh quận vương phi có nguyện ý ghé thăm?”
Thanh âm của hắn truyền vào tai, Âu Dương Noãn nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Mộ Hiên Viên nói những lời này, đâu chỉ là không đầu không đuôi. Quả thực có thể nói là nông nổi, vô lễ. Hay là lễ nghi của Cao Xương quốc chính là như thế?
Đương nhiên không phải!
Mộ Hiên Viên bình thường rất bình tĩnh phân tích lợi hại. Nhưng chỉ cần đứng cùng Âu Dương Noãn, hắn sẽ liền loạn ý tình mê đến mức không còn tâm trí suy xét.
“Cửu hoàng tử có ý gì?”
Xương Bồ cảnh giác đứng chắn trước mặt Âu Dương Noãn.
“A, ngài hiểu lầm rồi. Ý của hoàng tử là hoan nghênh ngài cùng Minh quận vương tới Cao Xương làm khách!” Thủ vệ bên cạnh Mộ Hiên Viên nhanh chóng cười nói.
Âu Dương Noãn mỉm cười đúng mực: “Nếu có cơ hội, đương nhiên là rất hân hạnh. Trước hết xin đa tạ thịnh tình của Cửu hoàng tử!”
Mộ Hiên Viên không có trả lời, ánh mắt hắn không rời được cặp mắt sáng như sao kia. Nàng là danh môn khuê tú, lại đã có trượng phu….
Những lý do đó khiến Mộ Hiên Viên phải dè dặt cẩn trọng buộc chặt tâm tình của mình. Nhưng loại cảm giác sợ hãi không thay đổi, một loại cảm giác nguy hiểm tiếp cận, một loại dự cảm không khống chế được tiếp cận.
Những cảm giác đó đều khiến Mộ Hiên Viên thấy sợ hãi. Hắn sợ chung quy sẽ có một ngày, hắn sẽ vứt bỏ lý trí, liều lĩnh nhảy vào tình cảm lưu luyến này.
“Được, một lời đã định!” Nhìn Âu Dương Noãn, hắn mỉm cười.
Mọi cảnh cáo, tuyên cáo đều không có hiệu quả. Hắn cảm thấy bản thân đang từng chút từng chút sụp đổ giữ sự ôn nhu bên môi kia của Âu Dương Noãn.
Trần Viện Phán gật gật đầu: “Trường kỳ điều dưỡng, lẽ ra là không sao. Đến đầu xuân bệnh tình hẳn là phải chuyển biến tốt mới đúng nhưng hiện tại bệnh còn nặng thêm. Ta mới nhìn qua phương thuốc của mấy ngày hôm nay, đều là đúng bệnh bốc thuốc!”
“Ta nghĩ hiện tại như vậy là do Thế tử tâm thần không yên mà ra. Nếu có thể bình ổn tâm trí, bớt lo nghĩ, trữ huyết dưỡng khí thì mới có thể chuyển biến tốt!”
Đổng thị nghe xong, trong lòng nhất thời sinh ra một cỗ tà hỏa. Nhưng e ngại Trần Viện Phán nên không phát tác, chỉ trầm mặt nói: “Ban đầu ta thật vất vả lắm mới tìm được một gốc cỏ linh chi ngàn năm, nghĩ có thể trừ bỏ được bệnh căn. Ai ngờ….”
Nói đến đây liền liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn, thở dài, làm như bi thương. Chính là trong ánh mắt lại xen lẫn vẻ lạnh bạc: “Thế tử là người thông minh, thật khó để đảm bảo không vì thế mà thương tâm!”
Tôn Nhu Trữ vừa nghe, nhất thời dâng lên một cỗ tức giận. Vừa muốn mở miệng lại bị tay Âu Dương Noãn giữ lại.
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Trần đại nhân nói phải. Bệnh của Thế tử tối kỵ phí công, suy nghĩ quá mức là không được. Người tâm cao khí thịnh sẽ có loại chứng bệnh này. Ngược lại bình thường giống chúng ta nhưng thật ra thân thể lại thật sự khỏe mạnh!”
Trên mặt Đổng thị chợt lạnh: “Trần đại nhân, không biết ngài có biện pháp trị điều nào không?”
Trần Viện Phán nói: “Ta sẽ kê lại đơn, điều dưỡng trong vòng mấy tháng. Thuốc tuy rằng quan trọng nhưng dưỡng bệnh mới là căn bản. Nhất định phải làm theo lời ta nói, dưỡng tâm dưỡng thân, bệnh cũng có thể tốt lên ba phần. Nhưng nếu cứ tiếp tục ưu tư quá mức như vậy, ta cũng không dám cam đoan!”
Âu Dương Noãn mỉm cười. Ba phần? Đây là nói bệnh của Tiếu Trọng Quân không có khả năng khỏi hẳn. Chẳng qua chỉ là miễn cưỡng giữ lại một hơi, có thể sống bao lâu liền phải xem số mạng của hắn.
Trần Viện Phán là danh y trong cung, nhiều thế hệ hành nghề y, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Nếu hắn đã nói như vậy thì Tiếu Trọng Quân thật sự chỉ còn lại nửa cái mạng.
Liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Đổng thị, Âu Dương Noãn cong môi lên. Người mẹ kế này thật đúng là tận tâm hết sức. Biểu cảm kia, nửa điểm cũng không che dấu được sự bi thương.
Đổng thị tiễn Trần Viện Phán, lại mang lễ vật cảm tạ sau rồi mới quay lại. Âu Dương Noãn thấy bà ta tận tâm hết sức như vậy, nghi hoặc trong lòng giống như sương mù, một tầng lại một tầng.
Ngày thứ ba, Âu Dương Noãn lại đến thăm Mộ Hương Tuyết. Thấy khí sắc của đối phương đã tốt lên nhiều, không còn bộ dáng hấp hối như hai ngày trước.
Nói chuyện một lát, Mộ Hương Tuyết phân phó nha đầu bên cạnh: “Đi mang bộ giáp kia ra đây!”
Nha đầu liền bưng một khay đến. Âu Dương Noãn vừa thấy, là áo giáp kim, mặt trên thêu hoa mai đa dạng.
Âu Dương Noãn hơi ngạc nhiên hỏi: “Đây là….”
Mộ Hương Tuyết mỉm cười: “Quận vương phi đừng xem nhẹ áo giáp này!”
Nàng liếc mắt, ý bảo nha đầu mở ra mặt trái, lộ ra nội sấn bên trong: “Bộ giáp này là có hai tầng, bên trong dùng trì thù tài liệu của Hoàng thất Cao Xương làm thành. Ở giữa có một khoảng trống, có thể để một ít thảo dược hoặc là thuốc mỡ. Mùa đông mặc cũng xem như là xiêm y giữ ấm. Vết thương trên vai ngươi, dùng cái này là tốt nhất!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, một lát sau liền cười trả lại đối phương: “Công chúa cũng bị thương, tương lai còn phải dùng đến!”
Mộ Hương Tuyết kiên định lắc đầu: “Ta còn có cái khác, không có gì đáng ngại. Ta ở trong Yến vương phủ quấy rầy thời gian quá dài, nếu ngươi không chịu nhận lấy trong lòng ta sẽ không được thoải mái!”
Âu Dương Noãn nhìn Mộ Hương Tuyết, trong lòng không khỏi nghĩ đến, từng câu từng chữ đều là chân thành, cũng không giống như đang giả vờ.
Nếu không phải lòng nàng mang nghi ngờ quá nặng thì chính là thủ đoạn của đối phương quá cao. Ngay cả nàng cũng không nhìn ra dù chỉ là một chút manh mối. Giai đoạn này xem ra, nàng phải quan sát kỹ hơn.
Dùng xong bữa tối, Tiếu Trọng Hoa mới trở về. Hồng Ngọc thay hai người châm trà, Âu Dương Noãn hỏi: “Điều tra thế nào rồi?”
Tiếu Trọng Hoa cởi áo khoác ra mới nói: “Ta đã phái người đi điều tra, lần theo dấu vết đám cháy. Nơi phát hỏa đúng là từ bên trong dịch quán, nhưng chỗ cháy mạnh nhất cũng là tới gần tòa nhà trung tâm!"
"Lúc trước khi thiết kế dịch quán, vì phòng ngừa đi lấy nước liền lo lắng đến phải sử dụng bó củi tương đối chắc chắn. Nhưng lúc đó lửa quá lớn, ngoại trừ Cửu hoàng tử Cao Xương mang theo người của mình miễn cưỡng lao ra ngoài thì khi những người khác nhìn thấy, toàn bộ dịch quán đã bị lửa nuốt hết!”
“Như vậy, có khả năng có người cố ý phóng hỏa hay không?”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu: “Theo hướng gió ngày hôm qua phán đoán, xác thực là có khả năng này. Hơn nữa khả năng còn là rất lớn. Hoặc chúng ta nên ngẫm lại, nếu có người cố ý phóng hỏa, vì sao còn để Cửu hoàng tử chạy ra ngoài được?”
Âu Dương Noãn lâm vào trầm tư: “Đúng vậy. Nếu là người Nam Chiếu gây nên thì có thể ở trong dịch quán động thủ. Có thể hạ độc trong nước, không cho bọn họ chạy trốn, chuyện đó chẳng phải dễ dàng hơn sao? Làm gì còn để bọn họ chạy được?”
Tiếu Trọng Hoa cười nói: “Nhưng đó cũng chỉ là phán đoán. Chứng cứ trước mắt cũng không thể chứng minh là có người khác cố ý phóng hỏa!"
"Hơn nữa cho dù chứng minh được điểm này thì Bệ hạ cũng rất khó giải thích với Cao Xương. Đường đường là một đại cường quốc vậy mà ngay cả một dịch quán nho nhỏ cũng không bảo vệ nổi, còn bị người ta thừa dịp phóng hỏa. Cho nên Bệ hạ hiện rất nóng lòng muốn áp chế việc này chứ không phải là muốn điều tra rõ ràng!”
Dưới ánh đèn, Tiếu Trọng Hoa nhíu mày lại. Khuôn mặt vốn tuấn nhã có chút nghiêm túc lạnh lùng.
Âu Dương Noãn cẩn thận suy nghĩ chuyện này lại một lần nhưng chỉ cảm thấy đau đầu: “Mặc kệ là loại người nào, có thân phận gì đều là cả ngày doanh doanh tầm thường, lo lắng cố sức. Hậu viện cùng trên triều cũng không có gì khác nhau, đều lục đục, tranh đến đoạt đi!”
Tiếu Trọng Hoa yên lặng sờ sờ đầu nàng, tỏ vẻ đồng tình. Âu Dương Noãn cầm lấy tay hắn: “Sao gần đây ta luôn cảm thấy chàng luôn xem ta như tiểu hài tử vậy?”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Thì nàng so với ta vốn nhỏ hơn mà!”
Âu Dương Noãn nghẹn họng. Đúng vậy, nàng nhỏ hơn Tiếu Trọng Hoa. Hơn nữa còn nhỏ hơn đến sáu tuổi.
Sau một lúc lâu nàng mới cười nói: “Dung quận chúa lớn hơn ta, không phải càng thích hợp làm Minh quận vương phi sao?”
Tiếu Trọng Hoa bật cười: “Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng tính lấy Dung quận chúa, ta chỉ chuyên tâm tính kế để lấy nàng về thôi!”
Âu Dương Noãn hơi nhướng mày lên, khẽ cười nói: “Nhưng hiện tại người tính kế muốn vào cửa phòng chàng cũng không chỉ có một mình Nghiêm Như Hoa a!”
Trong ánh mắt sâu thẳm của Tiếu Trọng Hoa phản chiếu khuôn mặt Âu Dương Noãn, hắn có chút muốn trêu đùa nàng: “Oh, Noãn Nhi của ta ghen rồi sao?”
Ghen? Nàng sẽ ghen sao?
Biểu tình Âu Dương Noãn tựa tiếu phi tiếu: “Ta chỉ là tò mò. Vì sao ngay cả khi trong người chàng có bệnh không tiện nói ra mà cũng không ngăn được những người này? Chẳng lẽ, còn có lý do khác?”
“Cái gì là lý do khác?”
“Cái này…..”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó liền lảng sang chuyện khác: “Công chúa ở Yến vương phủ dưỡng thương, có phải Minh quận vương cũng muốn qua nhìn một chút?”
"Vấn an? Không đi!”
Tiếu Trọng Hoa thẳng thừng: “Ta còn bề bộn nhiều việc!”
Âu Dương Noãn sớm đã đoán được hắn sẽ trả lời như vậy. Mộ Hương Tuyết tuy rằng vào ở Yến vương phủ nhưng bình thường ngoại trừ Âu Dương Noãn, ai cũng đều rất khó nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa bận đến chân không chạm đất.
Chính là Âu Dương Noãn cũng thường đến tối mới có thể nhìn thấy hắn. Mà Mộ Hương Tuyết cũng là toàn tâm toàn ý dưỡng thương. Ngoại trừ Âu Dương Noãn cùng Đổng thị, những người khác cơ bản là không nhìn thấy.
Bởi vì công chúa Cao Xương ở trong Yến vương phủ dưỡng thương nên đã nhiều ngày người thăm bệnh, người được phái mang lễ vật đến không ngừng.
Tiếp những người này cũng cần không ít thời gian, Âu Dương Noãn phần lớn là không để ý tới, tất cả đều giao cho Tôn Nhu Trữ, báo hại nàng kêu khổ không ngừng.
Âu Dương Noãn nói: “Cửu hoàng tử cũng muốn vào ở trong phủ sao? Cái này, có chút không được thỏa đáng!”
Nào có đạo lý vương tử dị quốc ở trong Yến vương phủ? Người ngoài sẽ thấy thế nào?
Tiếu Trọng Hoa hiển nhiên so với nàng càng không vừa lòng hơn: “Hắn lấy lý do chăm sóc muội muội cho nên Bệ hạ cũng không còn cách nào cự tuyệt. Chẳng qua là hắn còn hai ngày nữa mới vào phủ. Đến lúc đó, nàng hãy tận lực tránh đi!”
Âu Dương Noãn dựa vào ở trong lòng hắn, kỳ quái nói: "Vì sao?”
Tiếu Trọng Hoa không nói gì. Trong lòng không ngừng khuyên bản thân phải suy nghĩ rộng lượng hơn một chút. Nhưng vừa nghĩ đến sẽ có một nam nhân như vậy đảo quanh thê tử của mình, tâm tình hắn liền không tốt.
Hắn là một nam nhân, vẫn là một nam nhân đối với động tĩnh bên người Âu Dương Noãn luôn nắm rõ như lòng bàn tay. Ánh mắt của Cửu hoàng tử khi nhìn Âu Dương Noãn khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Mà thái độ của Cửu hoàng tử đối với hắn cũng thực vi diệu. Nói không rõ rốt cuộc là ghen tị hay vẫn là oán hận, dường như bên trong có một loại cảm xúc ẩn ẩn bị đè nén.
Tự nhiên có thêm nhiều tình địch, Tiếu Trọng Hoa thật sự không biết người này rốt cuộc là từ chỗ nào?
Tuy rằng Noãn Nhi của hắn rất xinh đẹp nhưng đối với Cửu hoàng tử đã quen với cái đẹp mà nói thì cũng không đến mức chỉ nhìn một lần liền thần hồn điên đảo.
Trong lòng Tiếu Trọng Hoa luôn hoài nghi, có phải có chỗ nào sơ hở hay không?
Vì thế hắn liền một lần nữa điều tra vị Cửu hoàng tử này, được biết đối phương từng lưu lạc trên phố phường Đại Lịch. Điều này ngoài ý muốn khiến Tiếu Trọng Hoa lại có chút hiểu ra. Âu Dương Noãn tuy rằng là danh môn thiên kim nhưng cũng từng xuất phủ. Khi đó có người đối với nàng nhất kiến chung tình cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Chỉ là ánh mắt của Cửu hoàng tử, thật sự khiến lòng hắn không được vui. Nhất là đối phương còn rất nhanh sẽ ở trong Yến vương phủ một thời gian. Nếu năm lần bảy lượt mượn lý do cùng công chúa đi dạo trong viện, mượn cơ hội nhìn thấy Noãn Nhi cũng không phải là việc gì khó.
Tiếu Trọng Hoa thở dài, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Không có việc gì thì không cần đến viện của người khác. Cứ ở trong phòng là được!”
Âu Dương Noãn dựa vào lòng hắn: “Vì sao?”
Thanh âm của Tiếu Trọng Hoa có chút buồn: “Phòng ngừa đăng đồ tử!”
Âu Dương Noãn bật cười, ngẩng đầu nói: "Chàng ăn dấm chua như vậy có phải có chút không đúng hay không? Hẳn ta mới là người phải nhắc nhở chàng, phi lễ chớ thị mới đúng!”
Tiếu Trọng Hoa sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng nghĩ là ta chưa từng nhìn qua mỹ nữ sao? Nếu chỉ vì một điệu múa, một khúc hát mà ta có thể dễ dàng yêu thương một người thì nhiều năm như vậy ta chẳng phải đã sớm thê thiếp đầy nhà sao? Tội gì phải luôn chờ đợi nàng?”
“Noãn Nhi, trong lòng ta một khi đã có nàng thì người khác cho dù mang tới đại mỹ nữ hay tiên nữ ta cũng không để ý. Ta chỉ thích mỗi mình nàng!”
Thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong không gian yên tĩnh. Từng chút từng chút thấm vào lòng nàng.
Cảm xúc ấy dần dần dâng đầy trong lòng. Đó là loại cảm xúc khiến lòng nàng hồi hộp đến tận cùng, cũng khiến lòng nàng mềm xuống đến tận cùng.
Nàng nói không rõ là cảm động, là vui sướng hay vẫn là kích động. Nhưng loại cảm xúc đó khiến nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Trọng Hoa….”
Nàng càng ôm chặt lấy hắn, sau đó ngẩng đầu chủ động hôn hắn. Thông qua sự dây dưa nơi đầu lưỡi, nàng đem hết những cảm xúc đang ngập tràn truyền qua.
Tiếu Trọng Hoa nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, hắn không khỏi cười nói: “Huống chi, ta phát hiện, sở thích của ta rất là kỳ quái. Lại thích người tâm nhãn xấu xa như nàng!”
Âu Dương Noãn mặt tối sầm lại, còn chưa kịp nói chuyện đã bị hắn dùng miệng chặn lại.
Người ngoài đều nói Minh quận vương lãnh khốc, không có chút tình cảm. Nhưng Âu Dương Noãn thấy, đây chính là minh chứng của việc hữu danh vô thực. Mỗi khi hắn bị nàng phát giác tâm ý phía sau, vẻ mặt liền chuyển lạnh lùng.
Âu Dương Noãn liền cười chính mình trước kia đem sự lạnh lùng của hắn xem như là kiêu ngạo. Đem thái độ khi thì thân thiết khi thì xa lạ của hắn làm như hỉ nộ vô thường.
Kỳ thực, hắn chính là đang xấu hổ.
Tính cách như vậy, cũng chỉ có mình nàng mới có thể nhận ra.
Nếu nàng không được gả cho hắn, thậm chí nàng từng hoài nghi, có phải hắn sẽ lạnh băng như vậy sống hết một đời?
... ...
Tuy rằng Tiếu Trọng Hoa nói như vậy nhưng Âu Dương Noãn lại không có biện pháp nào lảng tránh Cửu hoàng tử. Bởi vì hắn tuy rằng ở tiền viện nhưng mỗi ngày đều đến phòng Mộ Hương Tuyết ngồi một lát.
Âu Dương Noãn cảm thấy không có gì, nhưng muốn tránh tị hiềm cho nên mỗi lần đều tránh thời gian của hắn.
Nhưng kỳ quái là, mặc kệ nàng chọn thời gian như thế nào, Mộ Hiên Viên đều đúng một khắc sau liền bước vào sân.
Chuyện trùng hợp như thế lặp lại hai lần, Âu Dương Noãn cơ hồ hoài nghi Mộ Hiên Viên là cố ý gặp nàng ở đây.
Nhưng vừa nghĩ tới lại cảm thấy không có khả năng, Mộ Hiên Viên là hoàng tử Cao Xương. Hắn có lý do gì để gặp mặt nàng?
Âu Dương Noãn nàng cũng không có một gương mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh như Mộ Hương Tuyết, cho nên vẫn là không cần hướng chính gương mặt mình dát vàng.
Lại một lần nữa, vừa vặn trên hành lang trong viện Mộ Hồng Tuyết nàng lại gặp hắn.
Ánh mắt Mộ Hiên Viên tuy rằng trở nên âm trầm nhưng dù sao vẫn còn trẻ. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng, tuy rằng biểu cảm trên khuôn mặt không có biến hóa nhưng trong ánh mắt lại nở rộ sự hân hoan kinh hỷ.
Hắn phải miễn cưỡng đè nén mới không lập tức chạy đến nói chuyện với nàng.
Âu Dương Noãn lại bị loại ánh mắt này của hắn nhìn cho sợ hãi. Nàng chỉ nhàn nhạt thi lễ rồi nhanh chóng bước qua.
“Minh quận vương phi, xin chờ một lát!” Mộ Hiên Viên đột nhiên gọi nàng.
Âu Dương Noãn quay đầu lại, kỳ quái nhìn hắn.
"Minh quận vương phi, phong cảnh Cao Xương rất đẹp, ngươi đã từng đi qua chưa?”
"..."
Âu Dương Noãn ngẩn người, sau một lát mới từ tốn đáp: “Cửu hoàng tử nói đùa rồi, ta từ khi sinh ra đã ở trong kinh đô. Chưa từng rời khỏi Đại Lịch!”
“Vậy, ngươi có muốn đến Cao Xương ngắm cảnh một lần?”
Bất luận hắn muốn quên như thế nào đều không thể quên được khuôn mặt này. Cảm giác mang ơn đã phai nhạt, hiện tại chỉ còn lại ý định trong rung động.
“Cái gì?”
Âu Dương Noãn không nghĩ rằng hoàng tử của một quốc gia lại có thể nói ra những lời không đầu không đuôi khiến người ta không rõ như vậy.
“Cao Xương chẳng những có núi cao nguy nga mà còn có biển rộng bao la. So với phong cảnh của Đại Lịch thì hoàn toàn khác nhau!”
Phát hiện Âu Dương Noãn căn bản không rõ ràng vấn đề, Mộ Hiên Viên kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Minh quận vương phi có nguyện ý ghé thăm?”
Thanh âm của hắn truyền vào tai, Âu Dương Noãn nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Mộ Hiên Viên nói những lời này, đâu chỉ là không đầu không đuôi. Quả thực có thể nói là nông nổi, vô lễ. Hay là lễ nghi của Cao Xương quốc chính là như thế?
Đương nhiên không phải!
Mộ Hiên Viên bình thường rất bình tĩnh phân tích lợi hại. Nhưng chỉ cần đứng cùng Âu Dương Noãn, hắn sẽ liền loạn ý tình mê đến mức không còn tâm trí suy xét.
“Cửu hoàng tử có ý gì?”
Xương Bồ cảnh giác đứng chắn trước mặt Âu Dương Noãn.
“A, ngài hiểu lầm rồi. Ý của hoàng tử là hoan nghênh ngài cùng Minh quận vương tới Cao Xương làm khách!” Thủ vệ bên cạnh Mộ Hiên Viên nhanh chóng cười nói.
Âu Dương Noãn mỉm cười đúng mực: “Nếu có cơ hội, đương nhiên là rất hân hạnh. Trước hết xin đa tạ thịnh tình của Cửu hoàng tử!”
Mộ Hiên Viên không có trả lời, ánh mắt hắn không rời được cặp mắt sáng như sao kia. Nàng là danh môn khuê tú, lại đã có trượng phu….
Những lý do đó khiến Mộ Hiên Viên phải dè dặt cẩn trọng buộc chặt tâm tình của mình. Nhưng loại cảm giác sợ hãi không thay đổi, một loại cảm giác nguy hiểm tiếp cận, một loại dự cảm không khống chế được tiếp cận.
Những cảm giác đó đều khiến Mộ Hiên Viên thấy sợ hãi. Hắn sợ chung quy sẽ có một ngày, hắn sẽ vứt bỏ lý trí, liều lĩnh nhảy vào tình cảm lưu luyến này.
“Được, một lời đã định!” Nhìn Âu Dương Noãn, hắn mỉm cười.
Mọi cảnh cáo, tuyên cáo đều không có hiệu quả. Hắn cảm thấy bản thân đang từng chút từng chút sụp đổ giữ sự ôn nhu bên môi kia của Âu Dương Noãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.