Chương 346: Quyết định của Tiếu Nhiên. 2
Tần Giản
11/01/2018
Khó trách Noãn Nhi
lại phẫn nộ như thế. Cửa hôn sự này là Sở vương buộc Âu Dương gia phải
đáp ứng. Hiện tại lại bởi vì đối phương sinh bệnh mà đổi ý, hoàn toàn
không có lý lẽ.
Bằng vào thân phận của Tiếu Nhiên, chẳng sợ Âu Dương Tước thật sự có gì bất trắc, ai còn dám nói gì nàng sao? Đến lúc đó chỉ cần Hoàng đế lại ra mặt, vì nàng tìm một mối hôn sự tốt khác liền không có gì trở ngại.
Nhưng hiện tại bọn họ lại bức tới cửa, khiến Âu Dương Noãn tức giận đến như vậy. Thật sự là hơi quá đáng!
Sở vương sở tác sở vi, không chỗ nào là không vì tư lợi. Khó trách Noãn Nhi lại nói người Tiếu gia đáng sợ.
Tiếu Trọng Hoa thở dài một hơi.
Đúng vậy, người Tiếu gia chính là những người rất ích kỷ. Vì để thực hiện được mục đích của mình mà không tiếc hết thảy mọi thứ. Cho dù là phải tổn thương đến người khác cũng không lưu tình chút nào….
Sở vương vì bảo vệ Tiếu Nhiên, tất có thể làm ra được loại chuyện lãnh khốc vô tình.
Cũng giống như hắn, hắn cũng vì Âu Dương Noãn mà không tiếc hết thảy, cho dù là chính bản thân hắn phải trả giá.
“Chăm sóc Quận vương phi cho tốt!”
Tiếu Trọng Hoa lạnh lùng phân phó xong liền lập tức bước nhanh ra ngoài.
Quản sự nhìn thoáng qua vị Minh quận vương này, trong đầu ùa đến từng đợt sợ hãi. Lại cũng không dám hỏi hắn đã nửa đêm rồi còn muốn đi đâu, chỉ cúi đầu cung kính dạ vâng.
Sáng sớm hôm sau, khi Âu Dương Noãn tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau nhức.
Hồng Ngọc vén mành lên, Âu Dương Noãn lấy tay che đi dương quang chói mắt.
Đột nhiên nàng cả kinh, vội vàng ngồi dậy. Hồng Ngọc liền chặn lại: “Tiểu thư đừng gấp, Đại thiếu gia còn đang nghỉ ngơi!”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng thở ra. Đột nhiên những chuyện tối hôm qua dũng mãnh ùa về.
Nàng nhẹ nhàng đỡ lấy trán, bản thân thế nhưng lại luống cuống như vậy. Chuyện Tước Nhi căn bản không có liên quan gì đến Tiếu Trọng Hoa, vì sao nàng lại có thể giận cá chém thớt trách móc hắn?
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, chung quy vẫn chỉ thở dài.
Vừa sửa soạn xong, Phương mama đột nhiên tiến vào: “Tiểu thư, Sở vương phi lại vừa tới…..”
Chén trà trong tay Âu Dương Noãn khẽ sóng sánh, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Hồng Ngọc vội nói: “Bà ta tới làm gì? Không phải thứ muốn có cũng đã có được rồi sao? Chẳng lẽ còn muốn ép buộc đại thiếu gia chúng ta tiến cung?”
Âu Dương Noãn đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: “Đi thôi!”
“Dạ!”
Đến Tùng trúc viện, lại thấy Tín mama đang ngăn Sở vương phi ở cửa: “Sở vương phi! Không phải nô tỳ cả gan, đại tiểu thư thật sự đã có phân phó. Cho nên nô tỳ không thể để ngài đi vào được!”
Âu Dương Noãn bước nhanh qua, thanh âm lạnh lùng: “Yến vương phi, ngài làm gì vậy?”
Sở vương phi quay đầu, cũng là một bộ mặt lạnh lùng.
Sự chột dạ không yên ngày hôm qua cũng đã biến mất, thanh âm cũng trở nên nghiêm khắc: “Âu Dương Noãn, đệ đệ ngươi thật sự là lợi hại, đem nữ nhi của ta mê hoặc thần hồn điên đảo. Ta thật ra cũng muốn hỏi hắn, đã biết rõ mạng của mình không giữ được bao lâu nữa, vì sao còn muốn liên lụy nữ nhi của ta?”
Khẩu khí của Sở vương phi có chút dồn dập không kiềm chế.
Trong lòng Âu Dương Noãn thoáng lo lắng, tươi cười trên mặt lại trong trẻo lạnh lùng.
Nàng có chút sẵng giọng nói: “Sở vương phi, ngài rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?”
Sở vương phi buồn bực: “Nhiên Nhi sống chết cũng không chịu hủy bỏ hôn sự! Cái này không phải bị do đệ đệ ngươi mê hoặc thì là cái gì?”
“Nó biết hắn bị bệnh thế nhưng liền không chịu ăn cơm, còn nói nếu Âu Dương Tước chết nó cũng sẽ chôn cùng. Cái này không phải là do đệ đệ ngươi hại sao?”
“Một mình hắn chết còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn kéo nữ nhi của ta cùng chết? Hiện tại Nhiên Nhi cũng không thấy đâu, không phải là các ngươi giấu thì ai?”
Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng: “Sở vương phi, nữ nhi của ngươi muốn sống hay chết đều là chuyện của Sở vương phủ các ngươi. Có quan hệ gì đến chúng ta?”
“Ngày hôm qua không phải ngài cũng đã nói rất rõ sao? Từ nay về sau nam hôn nữ gả đều không còn liên quan đến nhau!"
"Vậy hiện tại nữ nhi của ngài muốn tự sát hay muốn bỏ trốn đều là chuyện của bản thân quận chúa. Chẳng lẽ còn muốn nhà ta vì nữ nhi nhà các ngươi mà chịu trách nhiệm sao?”
Sở vương phi không đoán được Âu Dương Noãn sẽ có phản ứng như vậy. Nhất thời tức giận mất hết dáng vẻ: “Âu Dương Noãn, ngươi dám nói với ta như vậy sao?”
Trong lòng Âu Dương Noãn đã phẫn nộ đến cực điểm, trăm vị đều câu toàn.
Nhưng trên mặt lại vẫn không mảy may biểu lộ như cũ: “Vương phi thật sự nói đùa rồi. Ngài là Sở vương phi, không sai!”
“Nhưng nơi ngài đứng cũng không phải là Sở vương phủ. Chủ tử của nơi này cũng không phải là ngươi. Mời ngươi không cần đứng ở đây kêu gào lớn tiếng, lại khiến quy của phủ chúng ta mất hết!”
Dưới ánh mặt trời, mâu quang Âu Dương Noãn sáng rõ lạnh lùng, lộ ra vẻ yêu dị khó có thể nắm bắt.
Sở vương phi lại nhất thời nghẹn họng. Mama bên cạnh cũng biết chủ tử nhà mình làm vậy có chút kỳ cục nên liền cười làm lành: “Quận vương phi, chuyện này cũng là do Vương phi chúng ta quá lo lắng mà thôi!”
“Sáng sớm hôm nay không thấy quận chúa đâu, Vương phi tìm khắp cả vương phủ cũng không thấy. Cho nên mới vội vã tới nơi này hỏi, thật sự là không có ý đắc tội….”
Lời còn chưa nói xong, Sở vương phi đã liền la lên: “Mau giao nữ nhi của ta ra đây!”
Tươi cười của Âu Dương Noãn đã lạnh đến cực điểm: “Nơi này không có Tiếu Nhiên quận chúa, mời trở về cho!”
Sở vương phi cắn răng: “Vậy để ta đi tìm!”
Âu Dương Noãn bật cười một tiếng: “Chỉ sợ Vương phi có gì nhầm lẫn rồi chăng? Cho dù là đất trong thiên hạ này hay là cả Sở vương phủ, cả Đại Lịch này cũng là thuộc về Bệ hạ. Không phải của Sở vương phủ các ngươi!”
“Nếu còn không rõ điểm này, cùng lắm thì ta theo ngài cùng đi vào cung nói cho rõ ràng. Hỏi xem có phải ngay cả sinh tử của Âu Dương gia ta cũng bị các ngươi nắm trong lòng bàn tay?"
"Hoặc là hỏi khi nào thì Sở vương nắm trong tay cấm quân, nói muốn điều tra nhà dân thì liền có thể điều tra lục soát?”
Sở vương phi thở hồng hộc: “Âu Dương Noãn, ngươi thật sự không cho ta tìm? Thật sự không sợ ta sẽ bẩm báo với Bệ hạ, nói các ngươi dụ dỗ quận chúa?”
Âu Dương Noãn càng tức giận hơn, tươi cười lại cũng thực bình tĩnh: “Dụ dỗ? Là nữ nhi tốt của ngươi tự mình khóc hô đòi phải gả cho đệ đệ ta. Ngày hôm qua các ngươi lại khí thế bừng bừng đến đòi từ hôn!”
“Hiện tại hai nhà đã không còn quan hệ gì nữa. Nếu ngươi muốn nói cái gì dụ dỗ, hoặc muốn tới chỗ Bệ hạ cáo trạng thì xin mời đi liền cho!”
Sở vương phi luôn được người khác kính trọng. Cho dù có là nơi của người khác thì họ cũng sẽ làm mọi cách nhường nhịn.
Bà ta thấy bình thường Âu Dương Noãn làm việc ổn trọng, làm người luôn cẩn thận. Đoán trước đối phương sẽ không dám đối địch với Sở vương phủ nên mới khí thế bức người, luôn luôn đứng ở cửa trên.
Nhưng Sở vương phi lại vạn lần không nghĩ tới, trong lòng Âu Dương Noãn, Âu Dương Tước mới là người quan trọng nhất. Nếu có ai dám thương tổn hắn nửa phân, Âu Dương Noãn nhất định sẽ liều cả tính mạng.
Sắc mặt Sở vương phi khó coi đến cực điểm: “Nói tóm lại, nếu hôm nay ngươi không cho chúng ta kiểm tra, ta cũng sẽ không đi!”
Âu Dương Noãn giận quá hóa cười, không nhiều lời, vung ống tay áo lên hô to: “Người đâu!”
Không chỉ là Sở vương phi, ngay cả những người khác trong viện đều kinh ngạc không thôi.
Không ai có thể đoán được Âu Dương Noãn lại dám cùng Sở vương phi đối đầu như thế.
Hộ vệ sớm đã đứng ngoài cửa, lúc này nghe tiếng gọi liền vội vàng nhảy vào, đồng loạt quỳ xuống đợi lệnh.
Thanh âm lạnh lùng của Âu Dương Noãn lại vang lên lần nữa: “Thay ta tiễn Sở vương phi ra ngoài!”
Thần sắc kiêu căng của Âu Dương Noãn khiến trong lòng Sở vương phi như phát hỏa, cả giận nói: “Âu Dương Noãn, ngươi điên rồi sao? Ngươi chẳng lẽ ngay cả nửa điểm tôn ti trật tự cũng không để ý sao?”
Tôn ti cao thấp?
Nếu Tước Nhi không còn, tính mạng này nàng cũng không cần nữa. Còn cần gì phải để ý đến thứ vớ vẩn đó.
Âu Dương Noãn cười lạnh: “Điếc hết rồi sao?”
Tất cả hộ vệ này đều thuộc trực hệ của Tiếu Trọng Hoa. Bọn họ không một thoáng do dự, thậm chí không có chút dị nghị liền bước nhanh hướng Sở vương phi.
Trong đó có hai người, mỗi người một bên bắt lấy Sở vương phi. Không để ý mama nha đầu bên cạnh đang hét lên chói tai, đem Vương phi bắt lấy tha ra ngoài.
Mama đi theo bên cạnh Sở vương phi hét ầm lên, Âu Dương Noãn phiền chán phất tay: “Bảo bà ta câm miệng lại!”
Lập tức có người đến chặn miệng bà ta lại, cùng lôi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Âu Dương Noãn. Bọn họ không thể tưởng tượng được Âu Dương Noãn lại dám đối xử với Sở vương phi như vậy.
Hồng Ngọc có chút không yên nói: “Tiểu thư….”
Âu Dương Noãn lại thản nhiên phất tay: “Không cần nhiều lời!”
Đúng lúc này đột nhiên một thanh âm của nữ tử vang lên: “Quận vương phi, xin buông mẫu phi ta ra!”
Âu Dương Noãn nghe thanh âm quen thuộc này thì liền nhíu mày, thế nhưng lại thấy Âu Dương Trì mang theo một nữ tử trẻ tuổi đi vào sân.
Âu Dương Trì vừa thấy Sở vương phi bị hộ vệ cưỡng chế kéo ra ngoài thì thật sự sợ hãi. Vội vàng ra lệnh thả người nhưng những hộ vệ này lại nhìn hắn, mặt không chút đổi sắc, cũng không một lại nghe lệnh.
"Noãn Nhi, ngươi điên rồi sao? Ngươi không muốn sống cũng đừng liên lụy đến Âu Dương phủ chúng ta!” Âu Dương Trì lớn tiếng mắng.
Âu Dương Noãn cười nhẹ, thầm nghĩ chỉ bằng Âu Dương Trì là loại người chỉ vì tư lợi. Nếu Tước Nhi chết, nàng cũng sẽ thiêu hết cả Âu Dương phủ này chôn cùng chứ đừng nói đến liên lụy.
Nàng quay người lại, lạnh lùng nhìn phụ thân: “Phụ thân, người khác xông vào phủ của ngươi, nhục nhã nữ nhi của ngươi. Vậy mà ngươi có thể nói ra lời như vậy!"
"Khó trách ngay cả Bệ hạ cũng nói ngươi là ngọn cỏ mọc trên tường, gió chiều nào che chiều đó. Thật khiến người khác khinh thường!"
“Hôm nay ta ở đây, những người khác nói gì làm gì ta đều không quan tâm. Nhưng chỉ cần là ai nhục nhã đệ đệ ta, cho dù là phải liều cả cái mạng này ta cũng sẽ đến trước Kim Loan điện hỏi một câu. Lúc trước là ai vội vàng muốn gả nữ nhi cho Tước Nhi, là ai hôm qua còn sống chết phải từ hôn?”
“Nếu đã không còn quan hệ nữa hôm nay còn chạy đến đây nháo loạn cái gì? Chẳng lẽ là ỷ vào quyền thế của Hoàng gia, có thể hoành hành thiên hạ sao?"
"Thiên hạ này cho dù mang họ Tiếu, nhưng cũng là giữa ban ngày lang lảnh càn khôn. Nếu Sở vương có lý, sao không tự mình đến, lại để một nữ nhân chạy đến nhà của ta làm loạn?”
Âu Dương Trì vừa nghe, nhất thời nổi trận lôi đình. Nhưng nhìn đôi mắt lãnh khốc của Âu Dương Noãn, hắn thế nhưng một câu cũng không nói được.
Hắn có thể nói gì đây, Âu Dương Noãn nay đã là Vĩnh An quận chúa, lại là Minh quận vương phi. Sau lưng nàng chính là phủ Đại công chúa cùng Yến vương phủ, ngay cả Sở vương phủ cũng có chút yếu thế không địch lại nổi.
Hắn vừa nghĩ liền đột nhiên chẳng còn thấy sợ hãi. Quên đi, tạm thời sống chết mặc bay cho thỏa đáng. Dù sao một trong hai hắn cũng không đắc tội nổi.
Sở vương phi bị Âu Dương Noãn nói cho mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy mặt mũi cũng mất hết.
Chính là khóc không ra nước mắt, nữ tử một bên đi vào cùng Âu Dương Trì đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Tỷ tỷ, đều là lỗi của ta. Xin tỷ đừng trách tội mẫu phi!”
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn Tiếu Nhiên: “Quận chúa, mời đứng lên cho. Ta nhận không nổi đại lễ như vậy!”
Nếu trước kia nàng đối với Tiếu Nhiên thiên chân khả ái có vài phần yêu thích thì hiện tại nàng lại vô cùng thống hận.
Nếu không phải do Tiếu Nhiên tùy hứng làm bậy, sống chết muốn gả cho Âu Dương Tước thì hắn cũng sẽ không bị tức thành cái dạng này.
Thiên chân cùng tùy hứng làm bậy vốn chỉ cách nhau một đường nhỏ. Thiên chân quá mức, đối với người khác mà nói thì chính là một loại gánh nặng, một loại tàn nhẫn.
Sở vương phi thế này mới nhận ra Tiếu Nhiên, nhất thời kinh hãi đầy mặt, có chút không dám tin: “Tiếu Nhiên, ngươi điên rồi. Ngươi đang mặc cái gì trên người vậy?”
Lúc này ánh mắt mọi người mới chú ý tới, trên người Tiếu Nhiên mặc chính là y phục màu đỏ lựu tơ bông. Lấy những sợi tơ vàng, bạc tinh tế may viền ngoài. Hai ống tay áo thêu những bông hoa tinh xảo.
Trên hạ diêu cùng vạt áo là hồng ngọc, ngọc lục bảo, thủy chui cùng đại khỏa lạp nam châu bàn thành đồ án xuân lan thu cúc.
Xiêm y này, phồn hoa cẩm tú, thù quang bảo khí nhưng lại không hề mất đi sự tao nhã. Tiếu Nhiên mặc nó, cực kỳ giống một đóa hoa đang nở rộ.
Ngay cả khi đang buồn bực, Âu Dương Noãn cũng có thể nhận ra, đó chính là giá y.
Trong lòng Âu Dương Noãn, có chút khiếp sợ nhảy lên.
Tiếu Nhiên thẳng tắp nhìn Sở vương phi, quỳ xuống lớn tiếng nói: “Mẫu phi, nữ nhi kiếp này chỉ lấy một mình Âu Dương Tước. Nếu người muốn hủy bỏ hôn sự này thì hãy coi như không có Nhiên Nhi đi!”
Sở vương phi cả kinh, một câu cũng không nói lên lời, nhìn nữ nhi vẫn luôn nhu thuận đáng yêu của mình. Cơ hồ hoài nghi nó có phải điên rồi hay không? Đến tột cùng Âu Dương Tước có ma lực gì mà khiến nàng nói và làm những chuyện điên rồ như vậy?
Thật lâu sau toàn bộ hoa viên đều là một mảnh tĩnh mịch. Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn Tiếu Nhiên, giống như là ngày đầu tiên quen biết.
Đúng vậy, Tiếu Nhiên mà nàng biết là một quận chúa hoạt bát đáng yêu, là một tiểu cô nương như con chim nhỏ khiến người ta yêu thích mà không phải là nữ tử quật cường trước mắt này.
Tiếu Nhiên yên lặng hít một hơi, lại quay đầu nhìn Âu Dương Noãn: “Quận vương phi! Hôm nay là ta mặc y phục tân nương bước vào cửa Âu Dương gia, đời này sẽ không bước ra ngoài!”
Âu Dương Noãn không nói gì, sắc mặt trầm như nước, nhìn không ra một chút cảm xúc giao động nào. Chỉ là đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Sau một lúc lâu nàng mới nhẹ nhàng cười: “Tiếu Nhiên, ngươi có biết bản thân đang nói cái gì hay không?”
Tiếu Nhiên liền có chút thất thanh: “Tỷ tỷ, phu quân của ta là Âu Dương Tước. Ta muốn làm thê tử của hắn. Mặc kệ hắn biến thành bộ dáng gì, ta cũng nhất định phải làm thê tử của hắn!”
Ánh mắt sắc bén của Âu Dương Noãn đảo qua khuôn mặt Tiếu Nhiên: “Tiếu Nhiên, ngươi căn bản không còn tỉnh táo, quay về dùng nước lạnh vỗ vào mặt cho tỉnh táo lại rồi hãy tới nói chuyện!”
Tiếu Nhiên hít sâu một hơi: “Tâm ý ta đã quyết. Nếu hôm nay Âu Dương phủ không nhận, ta liền đi Trữ quốc am xuống tóc xuất gia!”
Nghe câu này, thân mình Sở vương phi hơi hơi run lên, phượng sai leng keng rung lên. Hơi thở phập phồng, hô hấp cũng trầm trọng, chung quy là giận dữ lập tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
Âu Dương Noãn nhìn qua Sở vương phi, cười lạnh một tiếng. Khuôn mặt tựa hồ như làm hàm chứa ý cười ôn nhu nhưng Tiếu Nhiên lại chỉ cảm thấy hàn khí bức người.
Nàng chậm rãi nói: “Quận chúa, ý tốt của ngươi ta thay Tước Nhi nhận lấy. Ngươi là cô nương tốt, hắn sẽ không liên lụy đến tương lai của ngươi!”
Tiếu Nhiên đột ngột đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Âu Dương Noãn. Lúc này dung mạo băng tuyết của đối phương có một loại thần khí lãnh liệt khiến cho nàng cảm thấy như ngâm mình trong nước băng khắc nghiệt.
Cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu: “Lời ta đã nói, tuyệt đối không đổi ý!”
Nói xong, nàng thế nhưng lại lấy từ trong người ra một cây kéo.
Âu Dương Noãn biến sắc, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã có một bóng người vọt đến.
Tiếu Trọng Hoa đang từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy cây kéo kia, ý nghĩ giống như bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt.
Mặc dù không nhìn gương hắn cũng biết hiện tại hai mắt của mình nhất định là màu đỏ.
Tức giận ở ngực như vạn mã chồm tới không ngớt. Hắn không chút do dự, bước nhanh tới đoạt lấy cây kéo trong tay Tiếu Nhiên, đồng thời dùng sức đánh nàng một bạt tai.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiếu Nhiên, hắn kiệt lực đem toàn lực nín nhịn tức giận. Chậm rãi nói từng chữ từng chữ, giống như kim thạch nặng nề: “Nơi này không phải là nơi các ngươi tới làm loạn. Muốn sống muốn chết hay là xuất gia thì đều cút hết ra ngoài cho ta!”
…………….
Nhân sinh của nữ chủ vẫn rất trôi chảy. Bất kể là trạch đấu lúc trước hay vẫn là giai đoạn hôn nhân, cho tới bây giờ nàng đều chưa thực sự phải nhận chút thua thiệt. Sao vừa có chút chuyện các ngươi liền chịu không nổi. Hắc hắc. Thế giới có rất nhiều điều tốt đẹp a, cũng không phải đồng thoại chuyện xưa.
Haizzzz, còn về phần nói nữ chủ thông minh, chuyện quan trọng là phải có phòng bị trước. Tốt nhất là phải phòng bị Tiếu Thiên Diệp, các ngươi thấy sao?
Bằng vào thân phận của Tiếu Nhiên, chẳng sợ Âu Dương Tước thật sự có gì bất trắc, ai còn dám nói gì nàng sao? Đến lúc đó chỉ cần Hoàng đế lại ra mặt, vì nàng tìm một mối hôn sự tốt khác liền không có gì trở ngại.
Nhưng hiện tại bọn họ lại bức tới cửa, khiến Âu Dương Noãn tức giận đến như vậy. Thật sự là hơi quá đáng!
Sở vương sở tác sở vi, không chỗ nào là không vì tư lợi. Khó trách Noãn Nhi lại nói người Tiếu gia đáng sợ.
Tiếu Trọng Hoa thở dài một hơi.
Đúng vậy, người Tiếu gia chính là những người rất ích kỷ. Vì để thực hiện được mục đích của mình mà không tiếc hết thảy mọi thứ. Cho dù là phải tổn thương đến người khác cũng không lưu tình chút nào….
Sở vương vì bảo vệ Tiếu Nhiên, tất có thể làm ra được loại chuyện lãnh khốc vô tình.
Cũng giống như hắn, hắn cũng vì Âu Dương Noãn mà không tiếc hết thảy, cho dù là chính bản thân hắn phải trả giá.
“Chăm sóc Quận vương phi cho tốt!”
Tiếu Trọng Hoa lạnh lùng phân phó xong liền lập tức bước nhanh ra ngoài.
Quản sự nhìn thoáng qua vị Minh quận vương này, trong đầu ùa đến từng đợt sợ hãi. Lại cũng không dám hỏi hắn đã nửa đêm rồi còn muốn đi đâu, chỉ cúi đầu cung kính dạ vâng.
Sáng sớm hôm sau, khi Âu Dương Noãn tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau nhức.
Hồng Ngọc vén mành lên, Âu Dương Noãn lấy tay che đi dương quang chói mắt.
Đột nhiên nàng cả kinh, vội vàng ngồi dậy. Hồng Ngọc liền chặn lại: “Tiểu thư đừng gấp, Đại thiếu gia còn đang nghỉ ngơi!”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng thở ra. Đột nhiên những chuyện tối hôm qua dũng mãnh ùa về.
Nàng nhẹ nhàng đỡ lấy trán, bản thân thế nhưng lại luống cuống như vậy. Chuyện Tước Nhi căn bản không có liên quan gì đến Tiếu Trọng Hoa, vì sao nàng lại có thể giận cá chém thớt trách móc hắn?
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, chung quy vẫn chỉ thở dài.
Vừa sửa soạn xong, Phương mama đột nhiên tiến vào: “Tiểu thư, Sở vương phi lại vừa tới…..”
Chén trà trong tay Âu Dương Noãn khẽ sóng sánh, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Hồng Ngọc vội nói: “Bà ta tới làm gì? Không phải thứ muốn có cũng đã có được rồi sao? Chẳng lẽ còn muốn ép buộc đại thiếu gia chúng ta tiến cung?”
Âu Dương Noãn đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: “Đi thôi!”
“Dạ!”
Đến Tùng trúc viện, lại thấy Tín mama đang ngăn Sở vương phi ở cửa: “Sở vương phi! Không phải nô tỳ cả gan, đại tiểu thư thật sự đã có phân phó. Cho nên nô tỳ không thể để ngài đi vào được!”
Âu Dương Noãn bước nhanh qua, thanh âm lạnh lùng: “Yến vương phi, ngài làm gì vậy?”
Sở vương phi quay đầu, cũng là một bộ mặt lạnh lùng.
Sự chột dạ không yên ngày hôm qua cũng đã biến mất, thanh âm cũng trở nên nghiêm khắc: “Âu Dương Noãn, đệ đệ ngươi thật sự là lợi hại, đem nữ nhi của ta mê hoặc thần hồn điên đảo. Ta thật ra cũng muốn hỏi hắn, đã biết rõ mạng của mình không giữ được bao lâu nữa, vì sao còn muốn liên lụy nữ nhi của ta?”
Khẩu khí của Sở vương phi có chút dồn dập không kiềm chế.
Trong lòng Âu Dương Noãn thoáng lo lắng, tươi cười trên mặt lại trong trẻo lạnh lùng.
Nàng có chút sẵng giọng nói: “Sở vương phi, ngài rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?”
Sở vương phi buồn bực: “Nhiên Nhi sống chết cũng không chịu hủy bỏ hôn sự! Cái này không phải bị do đệ đệ ngươi mê hoặc thì là cái gì?”
“Nó biết hắn bị bệnh thế nhưng liền không chịu ăn cơm, còn nói nếu Âu Dương Tước chết nó cũng sẽ chôn cùng. Cái này không phải là do đệ đệ ngươi hại sao?”
“Một mình hắn chết còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn kéo nữ nhi của ta cùng chết? Hiện tại Nhiên Nhi cũng không thấy đâu, không phải là các ngươi giấu thì ai?”
Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng: “Sở vương phi, nữ nhi của ngươi muốn sống hay chết đều là chuyện của Sở vương phủ các ngươi. Có quan hệ gì đến chúng ta?”
“Ngày hôm qua không phải ngài cũng đã nói rất rõ sao? Từ nay về sau nam hôn nữ gả đều không còn liên quan đến nhau!"
"Vậy hiện tại nữ nhi của ngài muốn tự sát hay muốn bỏ trốn đều là chuyện của bản thân quận chúa. Chẳng lẽ còn muốn nhà ta vì nữ nhi nhà các ngươi mà chịu trách nhiệm sao?”
Sở vương phi không đoán được Âu Dương Noãn sẽ có phản ứng như vậy. Nhất thời tức giận mất hết dáng vẻ: “Âu Dương Noãn, ngươi dám nói với ta như vậy sao?”
Trong lòng Âu Dương Noãn đã phẫn nộ đến cực điểm, trăm vị đều câu toàn.
Nhưng trên mặt lại vẫn không mảy may biểu lộ như cũ: “Vương phi thật sự nói đùa rồi. Ngài là Sở vương phi, không sai!”
“Nhưng nơi ngài đứng cũng không phải là Sở vương phủ. Chủ tử của nơi này cũng không phải là ngươi. Mời ngươi không cần đứng ở đây kêu gào lớn tiếng, lại khiến quy của phủ chúng ta mất hết!”
Dưới ánh mặt trời, mâu quang Âu Dương Noãn sáng rõ lạnh lùng, lộ ra vẻ yêu dị khó có thể nắm bắt.
Sở vương phi lại nhất thời nghẹn họng. Mama bên cạnh cũng biết chủ tử nhà mình làm vậy có chút kỳ cục nên liền cười làm lành: “Quận vương phi, chuyện này cũng là do Vương phi chúng ta quá lo lắng mà thôi!”
“Sáng sớm hôm nay không thấy quận chúa đâu, Vương phi tìm khắp cả vương phủ cũng không thấy. Cho nên mới vội vã tới nơi này hỏi, thật sự là không có ý đắc tội….”
Lời còn chưa nói xong, Sở vương phi đã liền la lên: “Mau giao nữ nhi của ta ra đây!”
Tươi cười của Âu Dương Noãn đã lạnh đến cực điểm: “Nơi này không có Tiếu Nhiên quận chúa, mời trở về cho!”
Sở vương phi cắn răng: “Vậy để ta đi tìm!”
Âu Dương Noãn bật cười một tiếng: “Chỉ sợ Vương phi có gì nhầm lẫn rồi chăng? Cho dù là đất trong thiên hạ này hay là cả Sở vương phủ, cả Đại Lịch này cũng là thuộc về Bệ hạ. Không phải của Sở vương phủ các ngươi!”
“Nếu còn không rõ điểm này, cùng lắm thì ta theo ngài cùng đi vào cung nói cho rõ ràng. Hỏi xem có phải ngay cả sinh tử của Âu Dương gia ta cũng bị các ngươi nắm trong lòng bàn tay?"
"Hoặc là hỏi khi nào thì Sở vương nắm trong tay cấm quân, nói muốn điều tra nhà dân thì liền có thể điều tra lục soát?”
Sở vương phi thở hồng hộc: “Âu Dương Noãn, ngươi thật sự không cho ta tìm? Thật sự không sợ ta sẽ bẩm báo với Bệ hạ, nói các ngươi dụ dỗ quận chúa?”
Âu Dương Noãn càng tức giận hơn, tươi cười lại cũng thực bình tĩnh: “Dụ dỗ? Là nữ nhi tốt của ngươi tự mình khóc hô đòi phải gả cho đệ đệ ta. Ngày hôm qua các ngươi lại khí thế bừng bừng đến đòi từ hôn!”
“Hiện tại hai nhà đã không còn quan hệ gì nữa. Nếu ngươi muốn nói cái gì dụ dỗ, hoặc muốn tới chỗ Bệ hạ cáo trạng thì xin mời đi liền cho!”
Sở vương phi luôn được người khác kính trọng. Cho dù có là nơi của người khác thì họ cũng sẽ làm mọi cách nhường nhịn.
Bà ta thấy bình thường Âu Dương Noãn làm việc ổn trọng, làm người luôn cẩn thận. Đoán trước đối phương sẽ không dám đối địch với Sở vương phủ nên mới khí thế bức người, luôn luôn đứng ở cửa trên.
Nhưng Sở vương phi lại vạn lần không nghĩ tới, trong lòng Âu Dương Noãn, Âu Dương Tước mới là người quan trọng nhất. Nếu có ai dám thương tổn hắn nửa phân, Âu Dương Noãn nhất định sẽ liều cả tính mạng.
Sắc mặt Sở vương phi khó coi đến cực điểm: “Nói tóm lại, nếu hôm nay ngươi không cho chúng ta kiểm tra, ta cũng sẽ không đi!”
Âu Dương Noãn giận quá hóa cười, không nhiều lời, vung ống tay áo lên hô to: “Người đâu!”
Không chỉ là Sở vương phi, ngay cả những người khác trong viện đều kinh ngạc không thôi.
Không ai có thể đoán được Âu Dương Noãn lại dám cùng Sở vương phi đối đầu như thế.
Hộ vệ sớm đã đứng ngoài cửa, lúc này nghe tiếng gọi liền vội vàng nhảy vào, đồng loạt quỳ xuống đợi lệnh.
Thanh âm lạnh lùng của Âu Dương Noãn lại vang lên lần nữa: “Thay ta tiễn Sở vương phi ra ngoài!”
Thần sắc kiêu căng của Âu Dương Noãn khiến trong lòng Sở vương phi như phát hỏa, cả giận nói: “Âu Dương Noãn, ngươi điên rồi sao? Ngươi chẳng lẽ ngay cả nửa điểm tôn ti trật tự cũng không để ý sao?”
Tôn ti cao thấp?
Nếu Tước Nhi không còn, tính mạng này nàng cũng không cần nữa. Còn cần gì phải để ý đến thứ vớ vẩn đó.
Âu Dương Noãn cười lạnh: “Điếc hết rồi sao?”
Tất cả hộ vệ này đều thuộc trực hệ của Tiếu Trọng Hoa. Bọn họ không một thoáng do dự, thậm chí không có chút dị nghị liền bước nhanh hướng Sở vương phi.
Trong đó có hai người, mỗi người một bên bắt lấy Sở vương phi. Không để ý mama nha đầu bên cạnh đang hét lên chói tai, đem Vương phi bắt lấy tha ra ngoài.
Mama đi theo bên cạnh Sở vương phi hét ầm lên, Âu Dương Noãn phiền chán phất tay: “Bảo bà ta câm miệng lại!”
Lập tức có người đến chặn miệng bà ta lại, cùng lôi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Âu Dương Noãn. Bọn họ không thể tưởng tượng được Âu Dương Noãn lại dám đối xử với Sở vương phi như vậy.
Hồng Ngọc có chút không yên nói: “Tiểu thư….”
Âu Dương Noãn lại thản nhiên phất tay: “Không cần nhiều lời!”
Đúng lúc này đột nhiên một thanh âm của nữ tử vang lên: “Quận vương phi, xin buông mẫu phi ta ra!”
Âu Dương Noãn nghe thanh âm quen thuộc này thì liền nhíu mày, thế nhưng lại thấy Âu Dương Trì mang theo một nữ tử trẻ tuổi đi vào sân.
Âu Dương Trì vừa thấy Sở vương phi bị hộ vệ cưỡng chế kéo ra ngoài thì thật sự sợ hãi. Vội vàng ra lệnh thả người nhưng những hộ vệ này lại nhìn hắn, mặt không chút đổi sắc, cũng không một lại nghe lệnh.
"Noãn Nhi, ngươi điên rồi sao? Ngươi không muốn sống cũng đừng liên lụy đến Âu Dương phủ chúng ta!” Âu Dương Trì lớn tiếng mắng.
Âu Dương Noãn cười nhẹ, thầm nghĩ chỉ bằng Âu Dương Trì là loại người chỉ vì tư lợi. Nếu Tước Nhi chết, nàng cũng sẽ thiêu hết cả Âu Dương phủ này chôn cùng chứ đừng nói đến liên lụy.
Nàng quay người lại, lạnh lùng nhìn phụ thân: “Phụ thân, người khác xông vào phủ của ngươi, nhục nhã nữ nhi của ngươi. Vậy mà ngươi có thể nói ra lời như vậy!"
"Khó trách ngay cả Bệ hạ cũng nói ngươi là ngọn cỏ mọc trên tường, gió chiều nào che chiều đó. Thật khiến người khác khinh thường!"
“Hôm nay ta ở đây, những người khác nói gì làm gì ta đều không quan tâm. Nhưng chỉ cần là ai nhục nhã đệ đệ ta, cho dù là phải liều cả cái mạng này ta cũng sẽ đến trước Kim Loan điện hỏi một câu. Lúc trước là ai vội vàng muốn gả nữ nhi cho Tước Nhi, là ai hôm qua còn sống chết phải từ hôn?”
“Nếu đã không còn quan hệ nữa hôm nay còn chạy đến đây nháo loạn cái gì? Chẳng lẽ là ỷ vào quyền thế của Hoàng gia, có thể hoành hành thiên hạ sao?"
"Thiên hạ này cho dù mang họ Tiếu, nhưng cũng là giữa ban ngày lang lảnh càn khôn. Nếu Sở vương có lý, sao không tự mình đến, lại để một nữ nhân chạy đến nhà của ta làm loạn?”
Âu Dương Trì vừa nghe, nhất thời nổi trận lôi đình. Nhưng nhìn đôi mắt lãnh khốc của Âu Dương Noãn, hắn thế nhưng một câu cũng không nói được.
Hắn có thể nói gì đây, Âu Dương Noãn nay đã là Vĩnh An quận chúa, lại là Minh quận vương phi. Sau lưng nàng chính là phủ Đại công chúa cùng Yến vương phủ, ngay cả Sở vương phủ cũng có chút yếu thế không địch lại nổi.
Hắn vừa nghĩ liền đột nhiên chẳng còn thấy sợ hãi. Quên đi, tạm thời sống chết mặc bay cho thỏa đáng. Dù sao một trong hai hắn cũng không đắc tội nổi.
Sở vương phi bị Âu Dương Noãn nói cho mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy mặt mũi cũng mất hết.
Chính là khóc không ra nước mắt, nữ tử một bên đi vào cùng Âu Dương Trì đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Tỷ tỷ, đều là lỗi của ta. Xin tỷ đừng trách tội mẫu phi!”
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn Tiếu Nhiên: “Quận chúa, mời đứng lên cho. Ta nhận không nổi đại lễ như vậy!”
Nếu trước kia nàng đối với Tiếu Nhiên thiên chân khả ái có vài phần yêu thích thì hiện tại nàng lại vô cùng thống hận.
Nếu không phải do Tiếu Nhiên tùy hứng làm bậy, sống chết muốn gả cho Âu Dương Tước thì hắn cũng sẽ không bị tức thành cái dạng này.
Thiên chân cùng tùy hứng làm bậy vốn chỉ cách nhau một đường nhỏ. Thiên chân quá mức, đối với người khác mà nói thì chính là một loại gánh nặng, một loại tàn nhẫn.
Sở vương phi thế này mới nhận ra Tiếu Nhiên, nhất thời kinh hãi đầy mặt, có chút không dám tin: “Tiếu Nhiên, ngươi điên rồi. Ngươi đang mặc cái gì trên người vậy?”
Lúc này ánh mắt mọi người mới chú ý tới, trên người Tiếu Nhiên mặc chính là y phục màu đỏ lựu tơ bông. Lấy những sợi tơ vàng, bạc tinh tế may viền ngoài. Hai ống tay áo thêu những bông hoa tinh xảo.
Trên hạ diêu cùng vạt áo là hồng ngọc, ngọc lục bảo, thủy chui cùng đại khỏa lạp nam châu bàn thành đồ án xuân lan thu cúc.
Xiêm y này, phồn hoa cẩm tú, thù quang bảo khí nhưng lại không hề mất đi sự tao nhã. Tiếu Nhiên mặc nó, cực kỳ giống một đóa hoa đang nở rộ.
Ngay cả khi đang buồn bực, Âu Dương Noãn cũng có thể nhận ra, đó chính là giá y.
Trong lòng Âu Dương Noãn, có chút khiếp sợ nhảy lên.
Tiếu Nhiên thẳng tắp nhìn Sở vương phi, quỳ xuống lớn tiếng nói: “Mẫu phi, nữ nhi kiếp này chỉ lấy một mình Âu Dương Tước. Nếu người muốn hủy bỏ hôn sự này thì hãy coi như không có Nhiên Nhi đi!”
Sở vương phi cả kinh, một câu cũng không nói lên lời, nhìn nữ nhi vẫn luôn nhu thuận đáng yêu của mình. Cơ hồ hoài nghi nó có phải điên rồi hay không? Đến tột cùng Âu Dương Tước có ma lực gì mà khiến nàng nói và làm những chuyện điên rồ như vậy?
Thật lâu sau toàn bộ hoa viên đều là một mảnh tĩnh mịch. Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn Tiếu Nhiên, giống như là ngày đầu tiên quen biết.
Đúng vậy, Tiếu Nhiên mà nàng biết là một quận chúa hoạt bát đáng yêu, là một tiểu cô nương như con chim nhỏ khiến người ta yêu thích mà không phải là nữ tử quật cường trước mắt này.
Tiếu Nhiên yên lặng hít một hơi, lại quay đầu nhìn Âu Dương Noãn: “Quận vương phi! Hôm nay là ta mặc y phục tân nương bước vào cửa Âu Dương gia, đời này sẽ không bước ra ngoài!”
Âu Dương Noãn không nói gì, sắc mặt trầm như nước, nhìn không ra một chút cảm xúc giao động nào. Chỉ là đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Sau một lúc lâu nàng mới nhẹ nhàng cười: “Tiếu Nhiên, ngươi có biết bản thân đang nói cái gì hay không?”
Tiếu Nhiên liền có chút thất thanh: “Tỷ tỷ, phu quân của ta là Âu Dương Tước. Ta muốn làm thê tử của hắn. Mặc kệ hắn biến thành bộ dáng gì, ta cũng nhất định phải làm thê tử của hắn!”
Ánh mắt sắc bén của Âu Dương Noãn đảo qua khuôn mặt Tiếu Nhiên: “Tiếu Nhiên, ngươi căn bản không còn tỉnh táo, quay về dùng nước lạnh vỗ vào mặt cho tỉnh táo lại rồi hãy tới nói chuyện!”
Tiếu Nhiên hít sâu một hơi: “Tâm ý ta đã quyết. Nếu hôm nay Âu Dương phủ không nhận, ta liền đi Trữ quốc am xuống tóc xuất gia!”
Nghe câu này, thân mình Sở vương phi hơi hơi run lên, phượng sai leng keng rung lên. Hơi thở phập phồng, hô hấp cũng trầm trọng, chung quy là giận dữ lập tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
Âu Dương Noãn nhìn qua Sở vương phi, cười lạnh một tiếng. Khuôn mặt tựa hồ như làm hàm chứa ý cười ôn nhu nhưng Tiếu Nhiên lại chỉ cảm thấy hàn khí bức người.
Nàng chậm rãi nói: “Quận chúa, ý tốt của ngươi ta thay Tước Nhi nhận lấy. Ngươi là cô nương tốt, hắn sẽ không liên lụy đến tương lai của ngươi!”
Tiếu Nhiên đột ngột đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Âu Dương Noãn. Lúc này dung mạo băng tuyết của đối phương có một loại thần khí lãnh liệt khiến cho nàng cảm thấy như ngâm mình trong nước băng khắc nghiệt.
Cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu: “Lời ta đã nói, tuyệt đối không đổi ý!”
Nói xong, nàng thế nhưng lại lấy từ trong người ra một cây kéo.
Âu Dương Noãn biến sắc, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã có một bóng người vọt đến.
Tiếu Trọng Hoa đang từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy cây kéo kia, ý nghĩ giống như bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt.
Mặc dù không nhìn gương hắn cũng biết hiện tại hai mắt của mình nhất định là màu đỏ.
Tức giận ở ngực như vạn mã chồm tới không ngớt. Hắn không chút do dự, bước nhanh tới đoạt lấy cây kéo trong tay Tiếu Nhiên, đồng thời dùng sức đánh nàng một bạt tai.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiếu Nhiên, hắn kiệt lực đem toàn lực nín nhịn tức giận. Chậm rãi nói từng chữ từng chữ, giống như kim thạch nặng nề: “Nơi này không phải là nơi các ngươi tới làm loạn. Muốn sống muốn chết hay là xuất gia thì đều cút hết ra ngoài cho ta!”
…………….
Nhân sinh của nữ chủ vẫn rất trôi chảy. Bất kể là trạch đấu lúc trước hay vẫn là giai đoạn hôn nhân, cho tới bây giờ nàng đều chưa thực sự phải nhận chút thua thiệt. Sao vừa có chút chuyện các ngươi liền chịu không nổi. Hắc hắc. Thế giới có rất nhiều điều tốt đẹp a, cũng không phải đồng thoại chuyện xưa.
Haizzzz, còn về phần nói nữ chủ thông minh, chuyện quan trọng là phải có phòng bị trước. Tốt nhất là phải phòng bị Tiếu Thiên Diệp, các ngươi thấy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.