Chương 365: Thái tử tặng mỹ nhân 1
Tần Giản
09/03/2018
Cửu hoàng tử vừa đúng lúc bưng ly rượu lên: “Đa tạ thịnh tình của Thái tử. Ta kính ngươi một ly!”
Tiếu Diễn lúc này mới thu hồi ánh mắt, tay hắn nhận lấy ly rượu, mặt mang tươi cười.
Mộ Hiên Viên cười nói: "Nhân tài Đại Lịch xuất hiện tầng tầng lớp lớp, anh nhã như mây. Lần này được qua quý quốc, thật sự là khiến ta được mở mang tầm mắt. Ngay cả Hương Tuyết cũng nói…..”
Hắn vừa nói vừa âm thầm quan sát thần sắc của Tiếu Diễn. Nhưng Tiếu Diễn lại thủy chung không chút để ý, cũng không tỏ vẻ gì là quan tâm.
Lần này hắn đến mục đích là thúc đẩy liên hôn giữa hai nước. Thái tử phi của Tiếu Diễn đã qua đời, Mộ Hương Tuyết chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí đó.
Nhưng bọn họ đến đây đã được năm ngày, sáng chỉ tối chỉ đều đã đề cập qua vài lần. Nhưng cố tình Tiếu Diễn lại không lắc đầu cũng không gật đầu.
Người này thật sự là không tầm thường. Mộ Hiên Viên cười lạnh, Hương Tuyết khuynh quốc khuynh thành, hắn không tin Tiếu Diễn không động tâm.
Mấu chốt là ở chỗ, đối phương nhất định có ý đồ khác. Nhưng rốt cuộc là cái gì?
Tiếu Diễn mỉm cười nói: “Nếu đã thích thì có thể ở lâu thêm mấy ngày!”
Mộ Hiên Viễn khẽ nhíu mày không dễ phát hiện. Ở thêm mấy ngày? Lời này là có ý gì? Là giữ lại hay hắn vẫn không có ý cười Hương Tuyết?
Đúng lúc này Tiếu Diễn lại cao giọng: “Ca múa đã chuẩn bị xong chưa?”
Nội giám một bên vỗ vỗ tay, toàn bộ đại điện bỗng chốc yên tĩnh lại. Chỉ chốc lát sau, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên.
Ngay sau đó những vũ nữ mặc y phục lụa trắng thướt tha đi vào. Theo tiếng nhạc nhẹ bắt đầu ca múa, người nhẹ xoay tròn, tay áo dài tung bay. Làn váy cũng nhẹ nhàng thướt tha, tựa như tiên nữ hạ phàm khiến người ta hoa mắt thần mê.
Vũ đạo như vậy cũng cực kỳ bình thường. Tuy rằng vũ nữ đều trẻ tuổi thanh xuân nhưng mọi người ngồi đây có ai chưa từng gặp qua mỹ nhân? Nhà nào cũng đều có rất nhiều vũ cơ.
Cho nên nhìn vũ đạo như vậy, chúng thần cũng thân thiện hơn, thanh âm kính rượu vang lên không ngừng. Chính là cố kỵ Thái tử ngồi đây nên không ai dám uống quá nhiều, sợ say rượu lại thất lễ.
Sau một lúc lâu, sau khi vũ cơ vung tay áo dài, bỗng nhiên lui trở lại cửa điện, lặng im bất động.
Âu Dương Noãn cong môi lên, nói với Lâm Nguyên Hinh: “Thế nào? Thái tử điện hạ còn chuẩn bị tiết mục khác sao?”
Lâm Nguyên Hinh cười lạnh một tiếng: “Hắn gần đây không biết từ chỗ nào tìm được một tuyệt sắc giai nhân. Ra lệnh cho nhạc sĩ trong cung bố trí vũ đạo, suốt ngày đều ở trong phủ luyện tập. Hóa ra là vì hôm nay!”
“Tuyệt sắc giai nhân!” Âu Dương Noãn lặp lại một lần.
Môi Lâm Nguyên Hinh cong lên nụ cười châm chọc: “Chẳng qua chỉ là một vũ cơ thôi. Cũng không thể một bước nhảy lên trời được!”
Vũ cơ, bởi vì xuất thân đê tiện nên cho dù dung mạo có xinh đẹp cỡ nào cũng không có khả năng so sánh được với các danh môn khuê tú.
Âu Dương Noãn cầm lấy ly rượu, hơi hơi nhấp một ngụm. Ở trong mắt các danh môn vọng tộc chân chính, loại nữ tử này chẳng qua chỉ để mua vui mà thôi.
“Chẳng qua là người này thực sự rất mỹ lệ. Tuy rằng dung mạo kém hơn Hương Tuyết công chúa nhưng lại rất có khí chất. Cũng đủ bù lại!”
Lâm Nguyên Hinh nói xong một câu, lập tức lại không dấu vết nói: “Ta thật ra rất cao hứng. Hắn đã tìm được một mỹ nhân như vậy, cũng sẽ không làm phiền đến muội nữa!”
Âu Dương Noãn nghe xong liền mỉm cười, không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi: “Có phải sắp đến ngày sinh rồi không?”
Tươi cười của Lâm Nguyên Hinh lập tức ôn nhu: “Gần rồi. Cũng không rõ là ngày nào, cho nên càng phải cẩn thận!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn thoáng qua cái bụng cao cao của đối phương. Dưới đáy lòng nghĩ đây đã là đứa nhỏ thứ hai của biểu tỷ a! Thấm thoát nàng đã gả cho Trọng Hoa hơn nửa năm. Khi nào thì nàng cũng có thể được hưởng tư vị làm một mẫu thân?
Lúc này không biết từ chỗ nào lại vang lên tiếng nhạc, tiếng đàn uyển chuyển như tri âm tri kỷ, thanh thúy dễ nghe.
Ngay sau đó là một tiếng ca tuyệt diệu từ cửa điện truyền đến.
"Băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn. Thuỷ điện phong lai ám hương mãn. Tú liêm khai, nhất điểm minh nguyệt khuy nhân, nhân vị tẩm, y chẩm thoa hoành mấn loạn. Khởi lai huề tố thủ, đình hộ vô thanh, thời kiến sơ tinh độ hà Hán. Thí vấn dạ như hà? Dạ dĩ tam canh. Kim ba đạm, Ngọc Thằng đê chuyển. Đán khuất chỉ tây phong kỷ thời lai? Hựu bất đạo lưu niên ám trung thâu hoán”
(Đây là bài thơ Động tiên ca. Ta thấy dịch thơ không có bản nào hay nên để luôn bản Hán Việt. Chế nào muốn rõ hơn thì vào Google nhé!)
Tiếng ca nhẹ nhàng phiêu phiêu, như mộng như ảo. Tựa như dòng suối nhỏ đồ đồ chảy xuôi, lại tựa như chim sơn ca đang vui vẻ ca xướng. Tóm lại có một loại cảm giác tới thuần, tới tịnh, tới thực, tới tiếng ca hoàn mỹ. Tiếng ca mang theo một loại réo rắt cùng truân phác. So sánh với tiếng nhạc trong ngày lại càng thêm cảm động.
Cứ như vậy liền ngay cả Âu Dương Noãn cũng bắt đầu tò mò nữ tử này trông như thế nào?
Nhưng vào lúc này nữ tử xướng ca mặt đeo mạng bước vào đại điện dưới ánh trăng. Một thân y phục trắng thuần, cũng là một bộ dạng thướt tha yểu điệu khiến cho tâm người ta sinh ra thương cảm.
Nhưng thái độ cao thượng lại làm cho người ta không dám dễ dàng tiếp cận. Nàng nhẹ nhàng di động gót sen, theo tiếng ca uyển chuyển phập phồng. Thắt lưng vừa một nắm tay nhẹ nhàng đong đưa, đường còn kia thực mềm mại đáng yêu thu hút ánh mắt mọi người.
Tiếng đàn bỗng nhiên vút cao, dây lụa nguyệt sắc trong tay nữ tử nhẹ nhàng tung ra. Mọi người ngẩng đầu nhìn dây lụa bay giữa không trung. Tiếng đàn ca cư nhiên kỳ diệu, không ngờ dây lụa trong không trung tung bay quanh quẩn, khiến tâm mọi người cũng phập phồng theo dây lụa. Bỗng nhiên cúi đầu, ánh mắt dưới tấm mạng kia khiến người ta hồn phiêu phách lạc.
Âu Dương Noãn không khỏi cười nói "Quả thật là một mỹ nhân!”
Lâm Nguyên Hinh bật cười: “Muội nói cũng thật nhẹ nhàng bình thường. Mộ Hương Tuyết cũng liền thôi, dù sao nàng cũng không phải người Đại Lịch, lại là xuất thân công chúa. Cho dù có thua cũng không sao. Nhưng người trước mắt này là giữa đường xuất hiện, muội không sợ sẽ bị nàng cướp mất danh song bích kinh đô sao?”
Khuôn mặt Âu Dương Noãn rất trầm tĩnh, chậm rãi nói: “Dung mạo có xinh đẹp đến mấy thì chung quy cũng đều phải già đi. Đó là quy luật tự nhiên, ta không thể ngăn cản. Cho nên cần gì phải lo sợ?”
Lâm Nguyên Hinh thở dài: “Nói cũng phải!”
Đúng lúc này không biết từ đâu một cơ gió thổi đến. Đem mạng che mặt của vũ cơ thần bí này thổi bay một góc, nhất thời mọi người đều sợ hãi than lên.
Dưới mạng che mặt là một nữ tử mi như thanh đại, mắt như thu thủy. Ngoái đầu nhìn lại có một loại phong lưu ý nhị nói không nên lời.
Động tác múa của nàng cũng không vì sự ngoài ý muốn này mà dừng lại. Ngược lại toàn thân xoay thắt lưng, tay áo tung bay tựa như thần nữ bay lên trời, như áng mây lượn vòng.
Tiếng ca du dương uyển chuyển như thiên tốc chi âm quay về mỗi ngóc ngách trong đại điện, khiến mỗi người đang ngồi đây đều như say, giống như trong mộng. Thật sự là một mỹ nhân khó có được!
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa phía đối diện, bạch đoạn bào ngọc bích quan, dưới ánh đèn thấp thoáng đẹp đẽ quý giá. Ngũ quan của hắn phá lệ rõ ràng, tuấn mỹ bức người.
Chỉ là thần sắc hắn lại thanh lãnh dị thường. Như tuyết thiên cổ cô đọng, hàn khí cũng bức người. Đối lập với ánh đèn ấm áp, toàn thân hắn đều hơi phiếm lãnh.
Như cảm nhận được ánh mắt của Âu Dương Noãn, hắn hơi nhíu mày. Âu Dương Noãn bật cười, từ vẻ mặt của hắn có thể đoán ra, hắn là đang nhắc nhở nàng, đây đã là ly rượu thứ ba.
Tiếu Trọng Hoa a! Ngoài ý muốn là một nam nhân rất tinh tế. Chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ có chút lải nhải. Âu Dương Noãn cong môi lên, nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu trống trong tay.
Mộ Hiên Viên cười nói: "Ta luôn cho rằng, tài múa của Hương Tuyết đã là thiên hạ đệ nhất. Không ngờ được Đại Lịch lại có nữ tử ca múa đều song tuyệt như vậy!”
Ánh mắt Tiếu Diễn nhìn qua phương hướng Âu Dương Noãn, tùy ý nói: “Điện hạ quá khen! Nếu ngươi có cơ hội nhìn qua tài múa của Dung quận chúa, nghe qua tài đàn của Minh quận vương phi thì ngươi sẽ không nói như vậy nữa!”
Kỳ thực Dung quận chúa cùng Âu Dương Noãn nếu bỏ đi thân phận cao quý thì tài nghệ so với vũ cơ này chẳng qua cũng sàn sàn nhau mà thôi.
Mộ Hiên Viên nghe được bốn chữ Minh quận vương phi thì có chút mất tự nhiên cười cười: “Vậy đúng là đáng tiếc!”
Múa xong một khúc, nữ tử liền đứng giữa sân, dáng người yểu điệu. Nàng cúi mắt, da thịt tuyết trắng hơi phiếm hồng, mang chút xấu hổ hành lễ. Vừa mở miệng, thanh âm tựa như tuyết: “Như Hoa bái kiến các vị đại nhân!”
Tiếu Diễn cười vang nói: “Rất tốt. Quả nhiên là sắc nghệ song tuyệt. Chư vị nói xem có đúng không?”
Mọi người lớn tiếng phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Tiếng ca này thực sự là kỳ diệu. Kỹ thuật múa cũng cực kỳ động lòng người!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Cho dù là Dung quận chúa năm đó cũng không có được dáng người như vậy a!”
“Vị mỹ nhân này là ai a? Thế nào lại chưa từng gặp qua?”
Thanh âm tán thưởng nhất thời vang lên không ngừng.
Lúc này tự nhiên có người tiến lên một bước, giải thích: “Vị này là mỹ nhân sứ thần Nam Chiếu mang tới. Là đích nữ Nghiêm gia Nam Chiếu!”
Lời này vừa nói ra, trên mặt mọi người nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Nghiêm gia?
Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, thế gia hiển hách nhất Nam Chiếu chính là Nghiêm gia. Chẳng những nam nhân đời đời thế thế đều nhập tướng, nữ nhi còn có hai Hoàng Hậu cùng bốn quý phi.
Cho nên thế nhân đều biết, nữ tử Nghiêm gia bình thường đều được đưa vào cung để làm nhân tuyển cho vị trí Hoàng Hậu.
Nhất là vị Nghiêm Như Hoa này, bằng dung mạo cùng xuất thân của nàng, làm sao có thể bị đưa đến Đại Lịch? Âu Dương Noãn càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
Lâm Nguyên Hinh bên cạnh cũng đã nghĩ thông suốt: “Hóa ra là đến từ Nam Chiếu! Trách không được ta tra gì cũng không được!”
Âu Dương Noãn không khỏi hỏi: "Nghiêm gia vì sao không đưa nàng vào hậu cung Nam Chiếu?”
Lâm Nguyên Hinh cười lạnh một tiếng: "Nghe nói Nghiêm Như Hoa này là vị hôn thê của Tam hoàng tử Nam Chiếu. Đáng tiếc…Nam Chiếu hiện tại rơi vào tay Tiếu Thiên Diệp, gia chủ Nghiêm gia thà chết không hàng. Sau khi bị giết, Tiếu Thiên Diệp ngay sau khi thượng vị lại nâng đỡ người khác. Hiện tại hắn làm vậy, rõ ràng là chén ép Nghiêm gia!”
Tiếu Diễn cười nói: “Đều nói Nam Chiếu sinh ra toàn mỹ nhân, quả thực là như thế!”
Nghiêm Như Hoa ôn nhu nói: “Tạ điện hạ tán thưởng!”
Tiếu Diễn nói: "Nghe nói Nghiêm tiểu thư không chỉ am hiểu tài múa hát, cầm kỳ thi họa cũng đều tinh thông. Không biết các vị đại nhân có bằng lòng thử một lần?”
Thái tử có nhã hứng này, hứng trí của mọi người cũng tự nhiên tăng lên.
Lễ Bộ Thượng Thư đứng lên nói: “Nghiêm tiểu thư, hôm qua ta có viết hai câu thi văn. Mời tiểu thư giúp ta ứng đối!”
“Mời đại nhân chỉ giáo!”
“Tiểu thư hãy nghe cho kỹ, hai câu đó là ‘Xuân phong một đêm đến Biện Lương. Vị thủy nhã quan vạn dặm dài’”
Nghiêm Như Hoa suy nghĩ một lát rồi nói: “Chớ trách xuân đến lười trở lại. Giang Nam tuy tốt là hắn hương!”
“Thơ hay! Thơ hay!” Nhất thời tiếng tán thưởng liền vang lên.
Tiếu Diễn tiếp tục cười: "Mỹ nhân như vậy….Đúng rồi!”
Ngữ khí hắn bỗng nhiên vừa chuyển, quay đầu nhìn về phía Tiếu Trọng Hoa: “Không biết có phải rất đáng giá để Minh quận vương cũng động tâm?”
Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa chậm rãi quét về phía Tiếu Diễn.
Mọi người bỗng chốc đều ngây ra. Nghe cả Âu Dương Noãn cũng nhướng mày, chờ đợi Thái tử hạ tiếp một câu.
Tiếu Diễn nhận thấy được ánh mắt của Âu Dương Noãn. Trong lòng cười lạnh, sắc mặt vẫn như nhu hòa như bình thường: “Minh quận vương, ngươi cảm thấy vị Nghiêm tiểu thư này như thế nào?”
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười, ánh mắt thanh lãnh: “Nữ tử của điện hạ, tất nhiên là khác với phàm tục!”
Hắn không nói tốt cũng không nói không tốt. Chính là lạnh nhạt nói nữ nhân của Tiếu Diễn, tự nhiên không phải là bình thường.
Ánh mắt Tiếu Diễn nhất thời lạnh đi mấy phần, bỗng nhiên cao giọng cười to. Hắn hướng mọi người nói: “Đáng tiếc a! Mỹ nhân như vậy lại không phải là của ta!”
Lâm Nguyên Hinh bỗng nhiên nhíu mày lại nhìn về phía Tiếu Diễn, thấp giọng gọi: “Điện hạ….”
Tiếu Diễn làm như không nghe thấy, trong mắt có ánh sáng lạnh hiện lên. Hắn lại cao giọng nói: “Vị Nghiêm tiểu thư này là mỹ nhân Nam Chiếu mang tới cho Minh quận vương. Chỉ là tạm thời ở lại phủ của ta mà thôi. Quân tử phải giúp người thành toàn ước vọng, ta sao có thể đoạt đi mỹ nhân của người khác a?”
Ngay lúc này, tươi cười của Âu Dương Noãn liền lặng xuống. Chén rượu trong tay cũng không tự chủ mà siết chặt.
Lâm Nguyên Hinh lại lập tức hiểu được ý của Tiếu Diễn, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch. Ngay cả môi cũng run lên nhè nhẹ.
Tiếu Diễn nhìn cũng không thèm nhìn Âu Dương Noãn. Tiếp tục đề tài: “Bên người Minh quận vương hiện nay chỉ có một vị quận vương phi. Như vậy hôm nay liền mang vị Nghiêm tiểu thư này cùng về đi. Theo thân phận của nàng thì trắc phi cũng là thiệt thòi cho nàng!”
Dưới bậc thang, thân mình như dương liễu của Nghiêm Như Hoa khẽ run lên. Đầu càng cúi thấp hơn, nhưng bên tai lại nổi lên một tầng hồng nhạt.
Chúng thần đều lộ ra thần sắc ghen tị cùng hâm mộ. Mà những nữ nhân vốn ghen tị với Âu Dương Noãn có thể một mình độc chiếm phu quân lại đối với nàng hiện lên thần sắc tiếc hận.
Nữ nhân vốn kỳ quái như thế. Khi Âu Dương Noãn siêu quần xuất chúng, các nàng liền hâm mộ ghen ghét. Nhưng khi Âu Dương Noãn trở nên giống với các nàng, bọn họ lại lần nữa kết thành mặt trận thống nhất, đối với nàng nảy sinh sự đồng tình.
Lập tức có người lớn tiếng chúc mừng: “Chúc mừng Minh quận vương có được một giai nhân!”
Tuy rằng bản thân Âu Dương Noãn từng nói qua, nếu nàng không thể sinh được con sẽ để cho Tiếu Trọng Hoa nạp thiếp.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng sẽ cho phép tình huống mà nàng không thể nắm trong tay phát sinh.
Đặc biệt nữ tử này lại là người mà Tiếu Thiên Diệp mang tới. Là người Tiếu Diễn tự mình mở miệng đưa cho Tiếu Trọng Hoa. Hai người đó đều không phải là người có tâm tư tốt.
Âu Dương Noãn nhìn về phía Tiếu Trọng Hoa. Trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng, chàng dám mang nữ tử này về, ta sẽ liền không trở về với chàng.
Tiếu Trọng Hoa nhìn thê tử của mình. Trong nháy mắt hắn liền đọc được cảm xúc mãnh liệt trong đó.
Nhớ tới lúc trước vẻ mặt nàng khi nói có thể cho phép hắn nạp thiếp thì không khỏi bật cười. Cơ hồ là không hề nghi ngờ, Tiếu Trọng Hoa cười nhẹ: “Đa tạ ý tốt của Thái tử điện hạ. Chẳng qua là vị cô nương này, ta sẽ không mang về phủ!”
Tiếu Diễn lúc này mới thu hồi ánh mắt, tay hắn nhận lấy ly rượu, mặt mang tươi cười.
Mộ Hiên Viên cười nói: "Nhân tài Đại Lịch xuất hiện tầng tầng lớp lớp, anh nhã như mây. Lần này được qua quý quốc, thật sự là khiến ta được mở mang tầm mắt. Ngay cả Hương Tuyết cũng nói…..”
Hắn vừa nói vừa âm thầm quan sát thần sắc của Tiếu Diễn. Nhưng Tiếu Diễn lại thủy chung không chút để ý, cũng không tỏ vẻ gì là quan tâm.
Lần này hắn đến mục đích là thúc đẩy liên hôn giữa hai nước. Thái tử phi của Tiếu Diễn đã qua đời, Mộ Hương Tuyết chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí đó.
Nhưng bọn họ đến đây đã được năm ngày, sáng chỉ tối chỉ đều đã đề cập qua vài lần. Nhưng cố tình Tiếu Diễn lại không lắc đầu cũng không gật đầu.
Người này thật sự là không tầm thường. Mộ Hiên Viên cười lạnh, Hương Tuyết khuynh quốc khuynh thành, hắn không tin Tiếu Diễn không động tâm.
Mấu chốt là ở chỗ, đối phương nhất định có ý đồ khác. Nhưng rốt cuộc là cái gì?
Tiếu Diễn mỉm cười nói: “Nếu đã thích thì có thể ở lâu thêm mấy ngày!”
Mộ Hiên Viễn khẽ nhíu mày không dễ phát hiện. Ở thêm mấy ngày? Lời này là có ý gì? Là giữ lại hay hắn vẫn không có ý cười Hương Tuyết?
Đúng lúc này Tiếu Diễn lại cao giọng: “Ca múa đã chuẩn bị xong chưa?”
Nội giám một bên vỗ vỗ tay, toàn bộ đại điện bỗng chốc yên tĩnh lại. Chỉ chốc lát sau, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên.
Ngay sau đó những vũ nữ mặc y phục lụa trắng thướt tha đi vào. Theo tiếng nhạc nhẹ bắt đầu ca múa, người nhẹ xoay tròn, tay áo dài tung bay. Làn váy cũng nhẹ nhàng thướt tha, tựa như tiên nữ hạ phàm khiến người ta hoa mắt thần mê.
Vũ đạo như vậy cũng cực kỳ bình thường. Tuy rằng vũ nữ đều trẻ tuổi thanh xuân nhưng mọi người ngồi đây có ai chưa từng gặp qua mỹ nhân? Nhà nào cũng đều có rất nhiều vũ cơ.
Cho nên nhìn vũ đạo như vậy, chúng thần cũng thân thiện hơn, thanh âm kính rượu vang lên không ngừng. Chính là cố kỵ Thái tử ngồi đây nên không ai dám uống quá nhiều, sợ say rượu lại thất lễ.
Sau một lúc lâu, sau khi vũ cơ vung tay áo dài, bỗng nhiên lui trở lại cửa điện, lặng im bất động.
Âu Dương Noãn cong môi lên, nói với Lâm Nguyên Hinh: “Thế nào? Thái tử điện hạ còn chuẩn bị tiết mục khác sao?”
Lâm Nguyên Hinh cười lạnh một tiếng: “Hắn gần đây không biết từ chỗ nào tìm được một tuyệt sắc giai nhân. Ra lệnh cho nhạc sĩ trong cung bố trí vũ đạo, suốt ngày đều ở trong phủ luyện tập. Hóa ra là vì hôm nay!”
“Tuyệt sắc giai nhân!” Âu Dương Noãn lặp lại một lần.
Môi Lâm Nguyên Hinh cong lên nụ cười châm chọc: “Chẳng qua chỉ là một vũ cơ thôi. Cũng không thể một bước nhảy lên trời được!”
Vũ cơ, bởi vì xuất thân đê tiện nên cho dù dung mạo có xinh đẹp cỡ nào cũng không có khả năng so sánh được với các danh môn khuê tú.
Âu Dương Noãn cầm lấy ly rượu, hơi hơi nhấp một ngụm. Ở trong mắt các danh môn vọng tộc chân chính, loại nữ tử này chẳng qua chỉ để mua vui mà thôi.
“Chẳng qua là người này thực sự rất mỹ lệ. Tuy rằng dung mạo kém hơn Hương Tuyết công chúa nhưng lại rất có khí chất. Cũng đủ bù lại!”
Lâm Nguyên Hinh nói xong một câu, lập tức lại không dấu vết nói: “Ta thật ra rất cao hứng. Hắn đã tìm được một mỹ nhân như vậy, cũng sẽ không làm phiền đến muội nữa!”
Âu Dương Noãn nghe xong liền mỉm cười, không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi: “Có phải sắp đến ngày sinh rồi không?”
Tươi cười của Lâm Nguyên Hinh lập tức ôn nhu: “Gần rồi. Cũng không rõ là ngày nào, cho nên càng phải cẩn thận!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn thoáng qua cái bụng cao cao của đối phương. Dưới đáy lòng nghĩ đây đã là đứa nhỏ thứ hai của biểu tỷ a! Thấm thoát nàng đã gả cho Trọng Hoa hơn nửa năm. Khi nào thì nàng cũng có thể được hưởng tư vị làm một mẫu thân?
Lúc này không biết từ chỗ nào lại vang lên tiếng nhạc, tiếng đàn uyển chuyển như tri âm tri kỷ, thanh thúy dễ nghe.
Ngay sau đó là một tiếng ca tuyệt diệu từ cửa điện truyền đến.
"Băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn. Thuỷ điện phong lai ám hương mãn. Tú liêm khai, nhất điểm minh nguyệt khuy nhân, nhân vị tẩm, y chẩm thoa hoành mấn loạn. Khởi lai huề tố thủ, đình hộ vô thanh, thời kiến sơ tinh độ hà Hán. Thí vấn dạ như hà? Dạ dĩ tam canh. Kim ba đạm, Ngọc Thằng đê chuyển. Đán khuất chỉ tây phong kỷ thời lai? Hựu bất đạo lưu niên ám trung thâu hoán”
(Đây là bài thơ Động tiên ca. Ta thấy dịch thơ không có bản nào hay nên để luôn bản Hán Việt. Chế nào muốn rõ hơn thì vào Google nhé!)
Tiếng ca nhẹ nhàng phiêu phiêu, như mộng như ảo. Tựa như dòng suối nhỏ đồ đồ chảy xuôi, lại tựa như chim sơn ca đang vui vẻ ca xướng. Tóm lại có một loại cảm giác tới thuần, tới tịnh, tới thực, tới tiếng ca hoàn mỹ. Tiếng ca mang theo một loại réo rắt cùng truân phác. So sánh với tiếng nhạc trong ngày lại càng thêm cảm động.
Cứ như vậy liền ngay cả Âu Dương Noãn cũng bắt đầu tò mò nữ tử này trông như thế nào?
Nhưng vào lúc này nữ tử xướng ca mặt đeo mạng bước vào đại điện dưới ánh trăng. Một thân y phục trắng thuần, cũng là một bộ dạng thướt tha yểu điệu khiến cho tâm người ta sinh ra thương cảm.
Nhưng thái độ cao thượng lại làm cho người ta không dám dễ dàng tiếp cận. Nàng nhẹ nhàng di động gót sen, theo tiếng ca uyển chuyển phập phồng. Thắt lưng vừa một nắm tay nhẹ nhàng đong đưa, đường còn kia thực mềm mại đáng yêu thu hút ánh mắt mọi người.
Tiếng đàn bỗng nhiên vút cao, dây lụa nguyệt sắc trong tay nữ tử nhẹ nhàng tung ra. Mọi người ngẩng đầu nhìn dây lụa bay giữa không trung. Tiếng đàn ca cư nhiên kỳ diệu, không ngờ dây lụa trong không trung tung bay quanh quẩn, khiến tâm mọi người cũng phập phồng theo dây lụa. Bỗng nhiên cúi đầu, ánh mắt dưới tấm mạng kia khiến người ta hồn phiêu phách lạc.
Âu Dương Noãn không khỏi cười nói "Quả thật là một mỹ nhân!”
Lâm Nguyên Hinh bật cười: “Muội nói cũng thật nhẹ nhàng bình thường. Mộ Hương Tuyết cũng liền thôi, dù sao nàng cũng không phải người Đại Lịch, lại là xuất thân công chúa. Cho dù có thua cũng không sao. Nhưng người trước mắt này là giữa đường xuất hiện, muội không sợ sẽ bị nàng cướp mất danh song bích kinh đô sao?”
Khuôn mặt Âu Dương Noãn rất trầm tĩnh, chậm rãi nói: “Dung mạo có xinh đẹp đến mấy thì chung quy cũng đều phải già đi. Đó là quy luật tự nhiên, ta không thể ngăn cản. Cho nên cần gì phải lo sợ?”
Lâm Nguyên Hinh thở dài: “Nói cũng phải!”
Đúng lúc này không biết từ đâu một cơ gió thổi đến. Đem mạng che mặt của vũ cơ thần bí này thổi bay một góc, nhất thời mọi người đều sợ hãi than lên.
Dưới mạng che mặt là một nữ tử mi như thanh đại, mắt như thu thủy. Ngoái đầu nhìn lại có một loại phong lưu ý nhị nói không nên lời.
Động tác múa của nàng cũng không vì sự ngoài ý muốn này mà dừng lại. Ngược lại toàn thân xoay thắt lưng, tay áo tung bay tựa như thần nữ bay lên trời, như áng mây lượn vòng.
Tiếng ca du dương uyển chuyển như thiên tốc chi âm quay về mỗi ngóc ngách trong đại điện, khiến mỗi người đang ngồi đây đều như say, giống như trong mộng. Thật sự là một mỹ nhân khó có được!
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa phía đối diện, bạch đoạn bào ngọc bích quan, dưới ánh đèn thấp thoáng đẹp đẽ quý giá. Ngũ quan của hắn phá lệ rõ ràng, tuấn mỹ bức người.
Chỉ là thần sắc hắn lại thanh lãnh dị thường. Như tuyết thiên cổ cô đọng, hàn khí cũng bức người. Đối lập với ánh đèn ấm áp, toàn thân hắn đều hơi phiếm lãnh.
Như cảm nhận được ánh mắt của Âu Dương Noãn, hắn hơi nhíu mày. Âu Dương Noãn bật cười, từ vẻ mặt của hắn có thể đoán ra, hắn là đang nhắc nhở nàng, đây đã là ly rượu thứ ba.
Tiếu Trọng Hoa a! Ngoài ý muốn là một nam nhân rất tinh tế. Chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ có chút lải nhải. Âu Dương Noãn cong môi lên, nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu trống trong tay.
Mộ Hiên Viên cười nói: "Ta luôn cho rằng, tài múa của Hương Tuyết đã là thiên hạ đệ nhất. Không ngờ được Đại Lịch lại có nữ tử ca múa đều song tuyệt như vậy!”
Ánh mắt Tiếu Diễn nhìn qua phương hướng Âu Dương Noãn, tùy ý nói: “Điện hạ quá khen! Nếu ngươi có cơ hội nhìn qua tài múa của Dung quận chúa, nghe qua tài đàn của Minh quận vương phi thì ngươi sẽ không nói như vậy nữa!”
Kỳ thực Dung quận chúa cùng Âu Dương Noãn nếu bỏ đi thân phận cao quý thì tài nghệ so với vũ cơ này chẳng qua cũng sàn sàn nhau mà thôi.
Mộ Hiên Viên nghe được bốn chữ Minh quận vương phi thì có chút mất tự nhiên cười cười: “Vậy đúng là đáng tiếc!”
Múa xong một khúc, nữ tử liền đứng giữa sân, dáng người yểu điệu. Nàng cúi mắt, da thịt tuyết trắng hơi phiếm hồng, mang chút xấu hổ hành lễ. Vừa mở miệng, thanh âm tựa như tuyết: “Như Hoa bái kiến các vị đại nhân!”
Tiếu Diễn cười vang nói: “Rất tốt. Quả nhiên là sắc nghệ song tuyệt. Chư vị nói xem có đúng không?”
Mọi người lớn tiếng phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Tiếng ca này thực sự là kỳ diệu. Kỹ thuật múa cũng cực kỳ động lòng người!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Cho dù là Dung quận chúa năm đó cũng không có được dáng người như vậy a!”
“Vị mỹ nhân này là ai a? Thế nào lại chưa từng gặp qua?”
Thanh âm tán thưởng nhất thời vang lên không ngừng.
Lúc này tự nhiên có người tiến lên một bước, giải thích: “Vị này là mỹ nhân sứ thần Nam Chiếu mang tới. Là đích nữ Nghiêm gia Nam Chiếu!”
Lời này vừa nói ra, trên mặt mọi người nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Nghiêm gia?
Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, thế gia hiển hách nhất Nam Chiếu chính là Nghiêm gia. Chẳng những nam nhân đời đời thế thế đều nhập tướng, nữ nhi còn có hai Hoàng Hậu cùng bốn quý phi.
Cho nên thế nhân đều biết, nữ tử Nghiêm gia bình thường đều được đưa vào cung để làm nhân tuyển cho vị trí Hoàng Hậu.
Nhất là vị Nghiêm Như Hoa này, bằng dung mạo cùng xuất thân của nàng, làm sao có thể bị đưa đến Đại Lịch? Âu Dương Noãn càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
Lâm Nguyên Hinh bên cạnh cũng đã nghĩ thông suốt: “Hóa ra là đến từ Nam Chiếu! Trách không được ta tra gì cũng không được!”
Âu Dương Noãn không khỏi hỏi: "Nghiêm gia vì sao không đưa nàng vào hậu cung Nam Chiếu?”
Lâm Nguyên Hinh cười lạnh một tiếng: "Nghe nói Nghiêm Như Hoa này là vị hôn thê của Tam hoàng tử Nam Chiếu. Đáng tiếc…Nam Chiếu hiện tại rơi vào tay Tiếu Thiên Diệp, gia chủ Nghiêm gia thà chết không hàng. Sau khi bị giết, Tiếu Thiên Diệp ngay sau khi thượng vị lại nâng đỡ người khác. Hiện tại hắn làm vậy, rõ ràng là chén ép Nghiêm gia!”
Tiếu Diễn cười nói: “Đều nói Nam Chiếu sinh ra toàn mỹ nhân, quả thực là như thế!”
Nghiêm Như Hoa ôn nhu nói: “Tạ điện hạ tán thưởng!”
Tiếu Diễn nói: "Nghe nói Nghiêm tiểu thư không chỉ am hiểu tài múa hát, cầm kỳ thi họa cũng đều tinh thông. Không biết các vị đại nhân có bằng lòng thử một lần?”
Thái tử có nhã hứng này, hứng trí của mọi người cũng tự nhiên tăng lên.
Lễ Bộ Thượng Thư đứng lên nói: “Nghiêm tiểu thư, hôm qua ta có viết hai câu thi văn. Mời tiểu thư giúp ta ứng đối!”
“Mời đại nhân chỉ giáo!”
“Tiểu thư hãy nghe cho kỹ, hai câu đó là ‘Xuân phong một đêm đến Biện Lương. Vị thủy nhã quan vạn dặm dài’”
Nghiêm Như Hoa suy nghĩ một lát rồi nói: “Chớ trách xuân đến lười trở lại. Giang Nam tuy tốt là hắn hương!”
“Thơ hay! Thơ hay!” Nhất thời tiếng tán thưởng liền vang lên.
Tiếu Diễn tiếp tục cười: "Mỹ nhân như vậy….Đúng rồi!”
Ngữ khí hắn bỗng nhiên vừa chuyển, quay đầu nhìn về phía Tiếu Trọng Hoa: “Không biết có phải rất đáng giá để Minh quận vương cũng động tâm?”
Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa chậm rãi quét về phía Tiếu Diễn.
Mọi người bỗng chốc đều ngây ra. Nghe cả Âu Dương Noãn cũng nhướng mày, chờ đợi Thái tử hạ tiếp một câu.
Tiếu Diễn nhận thấy được ánh mắt của Âu Dương Noãn. Trong lòng cười lạnh, sắc mặt vẫn như nhu hòa như bình thường: “Minh quận vương, ngươi cảm thấy vị Nghiêm tiểu thư này như thế nào?”
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười, ánh mắt thanh lãnh: “Nữ tử của điện hạ, tất nhiên là khác với phàm tục!”
Hắn không nói tốt cũng không nói không tốt. Chính là lạnh nhạt nói nữ nhân của Tiếu Diễn, tự nhiên không phải là bình thường.
Ánh mắt Tiếu Diễn nhất thời lạnh đi mấy phần, bỗng nhiên cao giọng cười to. Hắn hướng mọi người nói: “Đáng tiếc a! Mỹ nhân như vậy lại không phải là của ta!”
Lâm Nguyên Hinh bỗng nhiên nhíu mày lại nhìn về phía Tiếu Diễn, thấp giọng gọi: “Điện hạ….”
Tiếu Diễn làm như không nghe thấy, trong mắt có ánh sáng lạnh hiện lên. Hắn lại cao giọng nói: “Vị Nghiêm tiểu thư này là mỹ nhân Nam Chiếu mang tới cho Minh quận vương. Chỉ là tạm thời ở lại phủ của ta mà thôi. Quân tử phải giúp người thành toàn ước vọng, ta sao có thể đoạt đi mỹ nhân của người khác a?”
Ngay lúc này, tươi cười của Âu Dương Noãn liền lặng xuống. Chén rượu trong tay cũng không tự chủ mà siết chặt.
Lâm Nguyên Hinh lại lập tức hiểu được ý của Tiếu Diễn, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch. Ngay cả môi cũng run lên nhè nhẹ.
Tiếu Diễn nhìn cũng không thèm nhìn Âu Dương Noãn. Tiếp tục đề tài: “Bên người Minh quận vương hiện nay chỉ có một vị quận vương phi. Như vậy hôm nay liền mang vị Nghiêm tiểu thư này cùng về đi. Theo thân phận của nàng thì trắc phi cũng là thiệt thòi cho nàng!”
Dưới bậc thang, thân mình như dương liễu của Nghiêm Như Hoa khẽ run lên. Đầu càng cúi thấp hơn, nhưng bên tai lại nổi lên một tầng hồng nhạt.
Chúng thần đều lộ ra thần sắc ghen tị cùng hâm mộ. Mà những nữ nhân vốn ghen tị với Âu Dương Noãn có thể một mình độc chiếm phu quân lại đối với nàng hiện lên thần sắc tiếc hận.
Nữ nhân vốn kỳ quái như thế. Khi Âu Dương Noãn siêu quần xuất chúng, các nàng liền hâm mộ ghen ghét. Nhưng khi Âu Dương Noãn trở nên giống với các nàng, bọn họ lại lần nữa kết thành mặt trận thống nhất, đối với nàng nảy sinh sự đồng tình.
Lập tức có người lớn tiếng chúc mừng: “Chúc mừng Minh quận vương có được một giai nhân!”
Tuy rằng bản thân Âu Dương Noãn từng nói qua, nếu nàng không thể sinh được con sẽ để cho Tiếu Trọng Hoa nạp thiếp.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng sẽ cho phép tình huống mà nàng không thể nắm trong tay phát sinh.
Đặc biệt nữ tử này lại là người mà Tiếu Thiên Diệp mang tới. Là người Tiếu Diễn tự mình mở miệng đưa cho Tiếu Trọng Hoa. Hai người đó đều không phải là người có tâm tư tốt.
Âu Dương Noãn nhìn về phía Tiếu Trọng Hoa. Trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng, chàng dám mang nữ tử này về, ta sẽ liền không trở về với chàng.
Tiếu Trọng Hoa nhìn thê tử của mình. Trong nháy mắt hắn liền đọc được cảm xúc mãnh liệt trong đó.
Nhớ tới lúc trước vẻ mặt nàng khi nói có thể cho phép hắn nạp thiếp thì không khỏi bật cười. Cơ hồ là không hề nghi ngờ, Tiếu Trọng Hoa cười nhẹ: “Đa tạ ý tốt của Thái tử điện hạ. Chẳng qua là vị cô nương này, ta sẽ không mang về phủ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.