Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 159: Thế tử miễn cưỡng cười vui (2)

Tần Giản

22/04/2017

Từ Vinh hi đường đi ra, Lâm Nguyên Nhu hỏi nha đầu bên người: “Những xiêm y này thế nào?”

Nha đầu Hương Tú cười trả lời: “Tiểu thư trời sinh lệ chất, mặc cái gì cũng đều đẹp!”

Lâm Nguyên Nhu gật gật đầu, nha đầu Hoa Lan lại bĩu môi nói: “Tiểu thư, những bộ này đều là chọn từ những bộ còn lại….”

Hương Tú trừng mắt nhìn Hoa Lan, nàng ta lại tức giận nói: “Vốn là như vậy mà! Vừa rồi nô tỳ đã hỏi thăm, mấy bộ đẹp nhất đều bị Nhị tiểu thư cùng Biểu tiểu thư chọn lấy. Còn lại không có người muốn mới đến phiên tiểu thư chúng ta!”

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Nguyên Nhu nhất thời vặn vẹo, tức giận vò chặt y phục trong tay, hung tợn nhìn Hương Tú: “Đi!”

Hương Tú hoảng sợ: “Tiểu thư, đi đâu?”

“Mộng vũ lâu!”

Lúc này Âu Dương Noãn đang cùng Lâm Nguyên Hinh nói chuyện trong đại sảnh.

“Noãn Nhi, muội nói lễ vật gì?” Lâm Nguyên Hinh cầm trên tay một cái quạt tròn trắng thuần, dây kết lục sắc rũ xuống khiến cả người nàng ta phủ thêm một tầng quyến rũ.

Âu Dương Noãn mỉm cười, phân phó Hồng Ngọc tiến nội thất đem lễ vật ra. Lâm Nguyên Hinh lấy mảnh vải sa mỏng ra, nhìn thấy vật bên trong hai mắt liền sáng ngời.

Trên cái khay là một đôi giày thêu, đầu hài dùng đan vũ chức liền hơi hơi nhếch lên về phía trước, sau gót thêm trang sức xứng kim màu xanh, thêu hoa văn trân thù, thân hài sức kim, ngân tuyến.

“Thật đẹp!” Lâm Nguyên Hinh cầm giày thêu trong tay, ánh mắt tỏa sáng, “Đôi giày thêu này thật đẹp! Noãn Nhi, muội thật khéo tay!”

“Lần trước Hinh biểu tỷ nói rất thích giày thêu nên hai ngày này muội đã làm riêng cho tỷ. Biểu tỷ có thích không?”

“Thích! Đương nhiên thích! So với ta làm còn đẹp hơn nhiều!” Đôi mắt đen nhánh của Lâm Nguyên Hinh tỏa sáng. Có nữ hài tử nào mà không thích những thứ tinh xảo chứ? Bản thân Lâm Nguyên Hinh cũng rất am hiểu kỹ thuật thêu, đương nhiên nhìn ra được đôi giày này thêu thủ công cực tinh xảo, tươi cười trên môi không khỏi càng thêm sáng lạn.

Đúng lúc này, hai người nghe thấy bên ngoài truyền đến một thanh âm trong trẻo: “Noãn Nhi muội muội, muội cũng thực bất công a! Có thứ gì tốt cũng chỉ đều nghĩ đến Hinh Nhi. Sao chưa từng nghĩ đến ta vậy?”

Lâm Nguyên Nhu cười khanh khách bước vào, tuy là tươi cười nhưng khóe mắt lại mang theo ba phần trào phúng. Lê Hương vội vàng theo vào, vẻ mặt sợ hãi: “Tiểu thư, nô tỳ không ngăn lại được!”

Âu Dương Noãn mỉm cười: "Không sao, Nhu biểu tỷ muốn đến khi nào cũng được. Ngươi ra ngoài trước đi!”

Lâm Nguyên Hinh nhíu mày, vừa định muốn nói liền thấy Âu Dương Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.

Lâm Nguyên Nhu tự nhiên đến gần, đột nhiên thấy đôi giày thêu trong tay Lâm Nguyên Hinh liền nhất thời cười nói: “Ta cứ tưởng cái gì tốt lắm, hóa ra là một đôi giày!”

Nói đến đây liền đoạt lấy: “Nhìn cũng tinh xảo a!” Nói xong liền cởi giày của mình ra rồi đi vào: “Ai nha, thật sự là vừa khéo a! Giống như là đặc biệt làm riêng cho ta vậy!”



Tuổi của nàng ta cùng Lâm Nguyên Hinh không khác biệt lớn lắm nên cỡ chân cũng từa tựa nhau, đôi giày này đi vào thực sự là vừa khéo.

“Ngươi….” Lâm Nguyên Hinh không thể nhịn nổi sự vô lý của Lâm Nguyên Nhu, trong lòng rất không thoải mái, tươi cười trên mặt cũng lạnh xuống mấy phần: “Đây là Noãn Nhi tự tay làm cho ta!”

Lâm Nguyên Hinh cố tình cường điệu ba từ ‘làm cho ta’ hy vọng Lâm Nguyên Nhu có thể hiểu được. Nhưng đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng những thay cả đôi mà còn cố tình đi đi lại lại mấy bước trong phòng: “Thật đẹp nha. Noãn Nhi thật có thiên phú thêu thùa nha. Nếu ngươi không được sinh ra trong phủ Thị Lang thì cũng có thể làm tú nương tự nuôi sống mình được a!”

Sắc mặt Lâm Nguyên Hinh càng thêm khó coi, không nghĩ rằng trên đời này lại có người da mặt dày như vậy. Chẳng những cố tình không hiểu ý ám chỉ lại còn cứ mở miệng là châm chọc. Thật sự là quá đáng!

Âu Dương Noãn vẫn duy trì nụ cười, miễn ý kiến. Lâm Nguyên Nhu quay đầu cười nói: “Đôi giày này tặng cho ta đi. Còn phần Hinh Nhi, muội lại thêu cho muội ấy đôi khác vậy!”

Sắc mặt Lâm Nguyên Hinh trầm xuống, lập tức đứng dậy ngăn trước mặt Lâm Nguyên Nhu, lạnh lùng nói: “Đáng lẽ nếu tỷ tỷ thích thì tặng cho ngươi cũng không sao. Chỉ tiếc là đôi giày này là lễ vật Noãn Nhi muốn tặng cho ta. Ta cũng không tốt nếu tùy tiện tặng cho người khác, nên mời tỷ tỷ lập tức trả lại cho ta!”

Trên mặt Lâm Nguyên Nhu hiện lên tia giận, cười lạnh nói: “Ta đang nói với Noãn Nhi. Chủ nhân còn chưa mở miệng, ngươi lại nhàn rỗi quản làm gì? Cái gì tốt ngươi cũng muốn lấy trước, Hinh Nhi, ngươi cũng quá vô lý rồi đấy!”

Lâm Nguyên Hinh nhìn về phía Âu Dương Noãn nhưng nàng lại không hề tỏ vẻ tức giận mà chỉ cười.

“Noãn Nhi! Sao muội cái gì cũng nhường cho nàng?” Lâm Nguyên Hinh quay đầu tức giận nói. Lâm Nguyên Nhu vẫn luôn ức hiếp nàng khắp nơi, hiện tại ngay cả lễ vật Âu Dương Noãn tặng nàng cũng bị Lâm Nguyên Nhu cướp đi. Trên đời này sao lại có đạo lý như vậy?

Âu Dương Noãn chậm rãi mở miệng nói: "Nhu biểu tỷ, ta cũng làm một đôi cho ngươi. Hồng Ngọc! Mau mang đôi giày kia lại đây để tỷ tỷ thử một chút!”

Hồng Ngọc gật gật đầu: “Dạ!”

Lần này không cần nói Lâm Nguyên Hinh, ngay cả Lâm Nguyên Nhu cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Nhu biểu tỷ, ngươi trước hết cởi đôi này ra đi. Vì đây là ta làm cho Hinh biểu tỷ nên chiếc bên trái còn có một chữ ‘Hinh’ nho nhỏ. Ngươi đi thật không thích hợp a!”

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Nguyên Nhu thoáng đông cứng, nhất thời có chút ngượng ngùng, không tình nguyện cởi ra. Quả thực nàng ta cũng không thực sự thích đôi giày này nhưng chính là nhìn không quen Âu Dương Noãn rõ ràng là từ ngoài đến nên không muốn đối phương quá đắc ý thôi.

Chờ Hồng Ngọc mang giày mới ra, Lâm Nguyên Nhu lại một lần nữa kinh ngạc. Bởi vì đôi giày này so với đôi lúc nãy cơ hồ giống nhau như đúc. Điểm duy nhất không giống đó chính là mũi giày được khảm một viên dạ minh châu sáng long lanh, gót còn dùng tơ vàng khâu ngọc bích đính lại. Nhìn tổng so với đôi trước càng sặc sỡ lóa mắt. Lâm Nguyên Nhu lần đầu tiên nhìn thấy đôi giày hao phí tâm tư như vậy!

Âu Dương Noãn mỉm cười nói: "Ta đến Hầu phủ làm phiền đã lâu, hai vị tỷ tỷ lại rất chiếu cố. Hầu phủ thứ gì trân quý cũng đều có, ta có tặng vật gì cũng không vừa mắt nên mới cố ý làm hai đôi giày thể hiện tâm ý. Hy vọng nhị vị đừng chê!”

Lâm Nguyên Nhu không khỏi ngẩn ra, thầm nghĩ đừng tưởng rằng dùng vật như vậy là có thể mua chuộc lòng người, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Vậy đa tạ!” Nói xong liền mỉm cười bước lên, thấp giọng nói nhỏ vào tai Âu Dương Noãn: “Ngươi nghĩ dùng việc nhỏ này thì có thể mua chuộc ta? Ngươi bất quá cũng chỉ là nhất thời được Lão thái quân yêu thích, còn muốn leo lên đầu ta sao? Đừng vọng tưởng!”

Âu Dương Noãn mỉm cười nhìn đối phương, giống như không hề nghe thấy.

Lâm Nguyên Nhu nhìn ánh mắt sáng của Âu Dương Noãn thì liền lớn tiếng nói: “Vẫn là muội muội chu đáo a!” Nói xong liền đắc ý mang nha đầu rời đi.



Lâm Nguyên Hinh nhìn Lâm Nguyên Nhu rời đi, thấp giọng than thở một câu: “Đúng là kỳ cục!” Rồi nhìn Âu Dương Noãn nói: “Noãn Nhi, muội cũng thật là! Hai tháng này nàng ta không biết gây khó dễ với muội biết bao nhiêu lần, muội sao còn phí công làm giày tặng nàng? Muội cũng quá dễ dãi rồi!”

Âu Dương Noãn cười: “Biểu tỷ, chỉ là một đôi giày thôi mà, cũng không có gì lớn. Tỷ tỷ để ý như vậy làm gì?”

Lâm Nguyên Hinh nghĩ Âu Dương Noãn sợ phiền phức, không khỏi lắc đầu nói: “Nàng khi dễ ta cũng liền thôi nhưng không thể mặc nàng tùy ý khi dễ muội được. Về sau nếu như còn châm chọc khiêu khích như vậy, muội cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp muội xả giận!”

Âu Dương Noãn cầm lấy tay Lâm Nguyên Hinh, trong lòng mềm mại: “Biểu tỷ, có câu nói này của tỷ Noãn Nhi vô cùng cảm kích. Tỷ yên tâm, ta sẽ không mặc người khác khi dễ. Đương nhiên cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ tỷ!”

Sắc mặt ủ dột của Lâm Nguyên Hinh từ từ biến mất, tay không tự chủ được mà thêm lực nắm chặt tay Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi!” Thanh âm không che dấu được mà run run: “Mẫu thân nói, về sau vào phủ Thái tử ai cũng không thể tin, người khác chỉ biết ghen tị hãm hại ta. Nhưng ta biết, Noãn Nhi, muội vẫn luôn giúp đỡ ta, có phải không?”

Dù là người tâm vững như thiết thì thấy Lâm Nguyên Hinh tin tưởng như vậy cũng muốn động dung. Trong lòng Âu Dương Noãn nóng lên: “Hinh biểu tỷ, Noãn Nhi sẽ luôn bên cạnh giúp đỡ tỷ!”

"Ta tin muội!” Thanh âm Lâm Nguyên Nhu có một loại bất lực cùng nhu nhược, “Giữa chúng ta không chỉ là lớn lên bên nhau khi còn nhỏ mà còn xem nhau như tỷ muội. Nhưng ta vẫn sợ, ta phải sợ. Ta biết ta luôn mềm yếu, tính cách lại có chút dễ xúc động. Ở một nơi như phủ Thái tử, ta….ta nhất định sẽ gặp rắc rồi…”

“Hinh biểu tỷ!” Âu Dương Noãn nắm chặt tay đối phương, “Có một số việc tuy không thể đoán trước được cũng như không ai có thể nắm chắc được. Nhưng Noãn Nhi hy vọng tỷ hiểu được, mặc kệ tương lai tỷ có được Hoàng trưởng tôn sủng ái hay không thì tỷ cũng vẫn là tiểu thư Trấn quốc Hầu phủ, là nữ nhi của Đại cửu mẫu, là muội muội ruột của biểu ca, cũng là biểu tỷ mà ta kính trọng nhất. Điểm này, vĩnh viễn không thay đổi, có chúng ta làm hậu thuẫn tỷ cái gì cũng không cần sợ!”

Lâm Nguyên Hinh lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt bất tri bất giác đã đong đầy nước: “Noãn Nhi, ta hiểu. Vì những lời này của muội, cho dù không được sủng ái ta cũng sẽ liều mạng đoạt lấy một nơi có thể sống yên ổn. Tuyệt đối sẽ không liên lụy người nhà….”

Lâm Nguyên Hinh ở lại Mộng vũ lâu dùng bữa xong mới trở về. Chờ nàng ta đi khuất, Âu Dương Noãn mới trở lại nội thất. Cả người Tiếu Thiên Diệp vô lực nằm úp sấp bên cạnh nhuyễn tháp. Thấy Âu Dương Noãn tiến vào thì cười lạnh nói: “Ngươi để ta ở trong khuê phòng như vậy không sợ người ngoài tiến vào thấy được sẽ làm hỏng danh dự ngươi sao?”

Âu Dương Noãn mỉm cười: "Người bên ngoài thấy ngươi chỉ biết ngươi là tên tăng đồ tử xông lầm vào vào viện tiểu thư, có đánh chết trước mặt mọi người cũng là đáng. Thế tử có muốn thử một lần không?”

Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng nhìn nàng: “Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?”

Âu Dương Noãn trầm mặc một chút, sau đó cực kỳ nhẹ nhàng nói một câu. Tiếu Thiên Diệp chỉ mơ hồ nghe được vài từ, hắn nhướng mày lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói gì?”

Âu Dương Noãn nghiêng đầu, khóe miệng hơi hơi nhếch nở nụ cười sáng lạn: “Không có gì!”

Ánh mặt trời chiếu lên khiến gương mặt tuyết trắng của nàng phủ thêm một tầng diễm sắc, đóa hải đường trên mái tóc đen nhánh càng thêm hừng hực khí thế. Đôi mắt mang theo ba phần ý cười đang thẳng tắp nhìn hắn. Vốn trong lòng đang phẫn hận không thôi nhưng nhìn cảnh tượng này cũng khiến Tiếu Thiên Diệp không khỏi hơi hơi động nhưng trên mặt vẫn duy trì sự lạnh lùng.

"Tiểu thư, trang sức xiêm y đã chuẩn bị xong!” Mành được xốc lên, thanh âm thanh thúy của Xương Bồ vang lên.

Tiếu Thiên Diệp nhìn một khay toàn y phục nữ nhi khóe miệng không khỏi giật giật: “Âu Dương Noãn, ngươi muốn cởi áo tháo thắt lưng trước mặt ta sao?”

Âu Dương Noãn khẽ cười nói: “Không, là ở trước mặt ta mời Thế tử cởi áo tháo thắt lưng!”

Xương Bồ lại đến gần vài bước, Tiếu Thiên Diệp nheo mắt thấy rõ trên đó là áo màu xanh cùng váy nguyệt sắc thì mặt biến sắc: “Ngươi muốn làm gì?”

Khóe miệng Âu Dương Noãn nhếch lên một độ cong xinh đẹp, nàng nhìn khuôn mặt bóng loáng anh tuấn của Tiếu Thiên Diệp một lần nữa, nụ cười mang theo chút gian xảo: “Đương nhiên là sửa soạn cho Thế tử ngài rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook