Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 174: Biện Pháp Của Trịnh Huyên

Diệp Ức Lạc

20/10/2020

Rừng Lạc Nhật.

Vương Nham, Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên núp trong đám cây cối quan sát tinh thú hai bên bờ.

“Tam hoàng tử, dược tề cuồng bạo trong sông đã hoàn toàn trung hòa, hiện giờ tinh thú uống nước đã không còn phát sinh vấn đề nữa.” Vương Nham thở phào một hơi.

Lâu Vũ gật đầu, thản nhiên nói: “Không thành vấn đề thì tốt rồi.

Vương Nham vô cùng bội phục: “Thật không ngờ tam hoàng tử phi tài giỏi như vậy, một trăm năm mươi liều dược tề thanh tỉnh chỉ mất ba ngày điều chế, thật sự là nghe rợn gai ốc a! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta quả thực không dám tin đây là sự thật.”

Khóe miệng Lâu Vũ hơi nhếch lên, tự hào nói: “Phi Phi rất lợi hại.”

“Nói ra thì năm nay tam hoàng tử phi vẫn chưa mười tám đi?” Vương Nham hỏi.

Lâu Vũ nhíu nhíu mày nói: “Năm nay Mạc Phi mười bảy.”

Vương Nham ngẩn người: “Hóa ra tam hoàng tử phi chỉ mới mười bảy sao? Các ngươi kết hôn thực sớm.”

Lâu Vũ thản nhiên liếc nhìn Vương Nham, Lâu Phong vẫn chưa kết hôn, đáng lý ra hắn không nên giành kết hôn trước, chính là Nạp Lan vương phi thực sự rất ân cần.

Vương Nham bị Lâu Vũ nhìn đến lạnh người, cố gắng tươi cười nói: “Kết hôn sớm tốt lắm, không phải có người nói nên nói kết hôn thì phải làm sớm một chút, chờ chậm rồi người tốt đã bị giành hết rồi.”

Lâu Vũ: “…”

Nhìn đám tinh thú bên hồ, Lâu Vũ nói: “Vương thượng tướng, bên này đã không có vấn đề, chúng ta về trước, đề phòng bên quân doanh có biến cố.”

Vương Nham gật đầu: “Hảo.”

Trịnh Huyên đi ở phía sau, thờ ơ nói: “Mấy ngày nay thú triều cũng có vẻ ít hẳn.”

Lâu Vũ gật đầu: “Khoảng thời gian này tinh thú đã chết không ít, hiện giờ tinh thần bình ổn lại, thú triều tự nhiên cũng ít hơn. Bất quá con huyết tình hổ vương cấp tám kia vẫn còn, ta cảm thấy thế nào cũng có một trận chiến kịch liệt.”

Trịnh Huyên do dự nói: “Kỳ thực ta cảm thấy con hổ kia chẳng qua là dục cầu bất mãn mà thôi, chúng ta có thể bắt một con cọp mẹ cho nó.”

Trịnh Huyên vừa dứt lời, Lâu Vũ cùng Vương Nham cùng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trịnh Huyên.

Bị nhìn tới lạnh sống lưng, Trịnh Huyên thắc mắc hỏi: “Ta có nói gì sai không?”

Lâu Vũ lắc đầu: “Không có, ta cảm thấy ngươi nói rất có lý.”

Vương Nham nhìn Trịnh Huyên có chút bỡn cợt nói: “Vẫn là Trịnh thiếu thông minh, bất quá nếu con hổ vương kia thuộc dạng si tình như Trịnh thiếu thì có chút khó làm.”

Mặt Trịnh Huyên hơi đỏ lên, không nói thêm gì.

… …

“Cái gì? Tìm một con cọp mẹ đưa tới cho hổ vương?” Mạc Phi tràn đầy khiếp sợ nhìn đám Lâu Vũ.

Lâu Vũ gật đầu: “Đúng vậy! Phi Phi, ngươi thấy chủ ý này thế nào?”

Mạc Phi vội vàng gật đầu: “Không tồi, kế hoạch không tệ, thực sự không tệ, rất sáng tạo! Rất có sức sáng tạo a! Nhất Nhất, ngươi cảm thấy thế nào?”

Mạc Nhất nghĩ nghĩ: “Ta cảm thấy có thể thử một lần.”

Mạc Phi nghiêng đầu, thực tò mò chớp mắt, bát quái hỏi: “Chủ ý sáng tạo lại phong tao như vậy là ai nghĩ ra? Đúng là thiên tài a.”

Lâu Vũ nhìn qua Trịnh Huyên, sắc mặt Trịnh Huyên lập tức đỏ rực, trước đó Mạc Nhất không ở còn tốt, hiện giờ có Mạc Nhất ở đây, Trịnh Huyên đột nhiên có cảm giác xấu hổ vô cùng.

Mạc Phi há to miệng, vô cùng kinh ngạc nói: “Trịnh Huyên, chủ ý này do ngươi nghĩ ra à? Chậc chậc, thật không thể tưởng tượng được a! Ta cứ nghĩ chủ ý phong tao như vậy chỉ có loại nhân tài như Thiên Diệp mới nghĩ ra được! Không ngờ cư nhiên lại là người nghiêm túc như ngươi, Trịnh thiếu, thực không ngờ ngươi là cao nhân thâm tàng bất lộ a!”



Trịnh Huyên: “…”

Nhìn Trịnh Huyên đỏ bừng mặt, Lâu Vũ hòa giải nói: “Tốt lắm, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nên nghĩ xem làm thế nào bắt một con hổ cho hổ vương làm vợ đi.”

Thiên Diệp vuốt cằm: “Con huyết tình hổ vương kia là cấp tám, ta cảm thấy ít nhất chúng ta phải bắt một con hổ cấp bảy đưa qua, bằng không sẽ chịu không nổi a!”

Mạc Phi gật đầu, trịnh trọng nói: “Có lý.”

Lâu Vũ suy tư một chút: “Lão hổ cấp bảy, muốn giết thì dễ nhưng bắt sống thì không đơn giản.”

Thiên Diệp bĩu môi: “Tam hoàng tử, ngươi đúng là ngốc a! Chẳng lẽ không biết dùng trí à? Đầu óc để làm chi a!” Thiên Diệp quay qua nhìn Mạc Phi hỏi: “Phi Phi, ngươi có loại dược tề nào làm nhũn xương, mê hồn hay là mặc cho người ta muốn làm gì thì làm không? Ngươi hiểu mà.”

Mạc Phi gật đầu, ánh mắt lóe sáng liên tục: “Có.”

Thiên Diệp cười gian: “Có thì tốt rồi.”

Thiên Diệp cười vui sướng nhìn qua Lâu Vũ, Lâu Vũ bị nhìn tới phát hoảng.

“Thiên Diệp, ngươi cười gì vậy?” Lâu Vũ tức giận nói.

Thiên Diệp cười thực thiếu đánh nhìn Lâu Vũ, vui sướng khi người gặp họa nói: “Tam hoàng tử phải cẩn thận a, Phi Phi cái gì cũng có, thuốc mềm xương, thuốc mê hồn, thuốc làm lão nhị của ngươi mềm nhũn suốt cả đời cũng có!”

Lâu Vũ: “…”

“Được rồi, đừng nháo loạn, chúng ta mau mau hành động đi, nghe nói lão hổ kia ngày càng táo bạo hơn rồi, việc này giải quyết càng sớm càng tốt.” Mạc Phi nghiêm túc nói.

Thiên Diệp gật đầu: “Hảo.”

Lâu Vũ, Trịnh Huyên, Thiên Diệp, ba người tiến vào rừng Lạc Nhật tìm kiếm tung tích lão hổ.

“Thiếu gia, sao nhóm tam hoàng tử vẫn chưa trở lại?” Mạc Nhất ngồi trên chạc cây, lo lắng hỏi Mạc Phi.

Mạc Phi nằm trên nhánh cây, thản nhiên nói: “Không vội, bọn họ đang đi chọn vợ cho hổ vương, ít nhiều gì cũng phải cẩn thận một chút, dù sao người ta cũng là hổ vương a!”

Mạc Nhất nghĩ nghĩ: “Cũng đúng! Thiếu gia, bọn họ về rồi.”

Nghe thấy lời Mạc Nhất, Mạc Phi lập tức xốc lại tinh thần.

“Bắt được không?” Mạc Phi hưng phấn chạy tới hỏi.

“Được rồi.” Thiên Diệp cười vui vẻ.

Mạc Nhất đánh giá sắc mặt ba người, phát hiện trừ bỏ Thiên Diệp, tam hoàng tử cùng Trịnh Huyên trông có vẻ không ổn cho lắm.

Nhìn lão hổ bọn họ bắt được, Mạc Phi nhíu mày bất mãn: “Con này là đực mà? Con hổ vương kia cũng là đực, các ngươi tìm lâu như vậy chỉ bắt được một con hổ đực sao?”

Thiên Diệp có chút xấu hổ cười nói: “A! Hóa ra là đực à? Ta còn không phát hiện.”

Mạc Phi có chút nghi hoặc nhìn Thiên Diệp: “Ngay cả đực cái mà ngươi cũng không phân được à?”

Thiên Diệp xấu hổ chọt chọt hai ngón tay, vô tội nói: “Này, này…”

Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp: “Thiên Diệp, con này không được, hay đổi con khác đi.”

Thiên Diệp tức giận nói: “Đổi con khác, ngươi nói dễ quá nhỉ, đi suốt sáng giờ, chân sắp gãy luôn rồi chỉ thấy có mỗi con hổ này, kiếm đâu ra con khác mà đổi.”

Trịnh Huyên cau mày: “Sự tình trọng đại, hay chúng ta cứ tìm thử xem.”

Thiên Diệp không đồng ý: “Các ngươi yên tâm, không sao đâu, chờ con hổ vương kia hưng phấn thì còn quản đực với cái nữa sao? Sống trên đời không thể so đo nhiều như vậy, thông qua được thì cứ thông qua a.”

Mạc Phi lập tức hiểu ra, Thiên Diệp rõ ràng biết con hổ này là đực nhưng lại làm bộ như không biết: “Thiên Diệp, ngươi đùa gì vậy, mau đổi một con hổ cái đi.”



Thiên Diệp có chút ngượng ngùng: “Phi Phi, ngươi đừng vậy a, chúng ta tìm khắp khu rừng, vất vả lắm mới tìm ra con hổ này a.”

Mạc Phi: “…”

Tiểu Bạch nãy giờ vẫn nằm trong lòng Mạc Phi ngủ tỉnh lại, nhìn lão hổ trước mặt, nó lập tức kích động khoa tay múa chân.

Lâu Vũ nghi hoặc hỏi: “Nó nói gì vậy?”

“Nó nói con hổ này chính là con hổ to gan lớn mật dám dụ dỗ vợ hổ vương.” Mạc Phi sùng bái nhìn con hổ trên mặt đất.

Thiên Diệp hít sâu một hơi: “Ai nha, thật không ngờ cư nhiên chộp được tiểu tam, đúng là trùng hợp a!”

Mạc Phi đảo mắt: “Nó dụ vợ hổ vương đi, hẳn là đang ở cùng với vợ hổ vương, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy con hổ nào khác à?”

Nhóm Lâu Vũ đồng loạt lắc đầu.

Lão hổ trên mặt đất chậm rãi tỉnh lại, bởi vì trước đó đã bị đập một trận nên hiện giờ đặc biệt ngoan ngoãn.

Thiên Diệp có chút kích động nói: “Phi Phi, mau hỏi xem nó đưa vợ hổ vương đi đâu rồi.”

Mạc Phi thử câu thông với lão hổ, kết quả nhận được thật sự làm Mạc Phi có chút há hốc mồm.

Thiên Diệp dùng khuỷu tay huých Mạc Phi: “Sao vậy?”

“Nó nói con hổ cái kia chê năng lực của nó quá kém nên lén chạy đi, xui xẻo đụng trúng đàn sư tử, bị ăn thịt rồi.” Mạc Phi nhăn nhó nói.

Thiên Diệp gãi gãi đầu: “Hóa ra là đồ miệng hùm gan sứa a! Nó rốt cuộc làm sao dụ được vợ hổ vương vậy?”

Mạc Phi nhún vai: “Nó nói, nó không có dụ vợ hổ vương, vợ hổ vương cảm thấy hổ vương quá mãnh liệt chịu không nổi, vừa vặn nó đi ngang qua liền đi theo.”

Thiên Diệp sâu xa nói: “Mạnh không được yếu cũng không được, phải nắm chắc chừng mực a!”

Mạc Nhất nhìn mọi người hỏi: “Chúng ta có đưa con hổ này cho hổ vương không?”

Mạc Phi gãi gãi đầu: “Không biết a!”

Một tiếng hổ gầm truyền tới, Lâu Vũ biến sắc: “Đi mau.”

Không cần Lâu Vũ nhắc nhở, tất cả mọi người lập tức rời đi.

Con độc giác hổ nằm dưới đất trúng nhuyễn cốt dược tề, nó cố gắng gượng dậy vài lần nhưng không thể nào đứng lên nổi.

Huyết tình hổ vương nhìn thấy độc giác hổ, ánh mắt đỏ ngầu lóe lên tia đắc ý.

Nhóm Mạc Phi chạy ra một khoảng rồi dừng lại.

Lâu Vũ nhìn Mạc Phi hỏi: “Thế nào?”

“Chúng nó lăn lại cùng một chỗ, hổ vương có vẻ rất cao hứng.” Mạc Phi đáp.

Ánh mắt Lâu Vũ bừng sáng: “Nói vậy, sự tình đã được giải quyết à?”

Mạc Phi gật đầu: “Ta nghĩ hẳn là vậy.”

Thiên Diệp cười khanh khách, đắc ý không thôi: “Đấy! Ta đã nói rồi mà, huyết khí dâng trào thì đực cái có gì quan trọng chứ, các ngươi cứ soi soi mói mói.”

Nhìn bộ dáng đắc ý của Thiên Diệp, Lâu Vũ tức giận nói: “Ngươi rõ ràng là mèo mù vớ được chuột chết.”

Thiên Diệp lắc đầu, khinh thường nhìn Lâu Vũ: “Ngươi rõ ràng là ghen tị người ta, mèo mù vớ được chuột chết cũng là bản lĩnh a! Vẫn tốt hơn ngươi, không bắt được chuột còn chê chuột chết không đủ tươi ngon, ngươi còn non lắm, cần phải lịch lãm nhiều hơn a!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook