Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi
Chương 147: Chuẩn Bị Khởi Hành
Diệp Ức Lạc
19/10/2020
Cuộc nói chuyện của Lâu Thắng cùng Lâu Vũ rất nhanh đã truyền tới chỗ Nạp Lan Nguyệt.
“Không có vết thương, sao lại không có?” Nạp Lan Nguyệt không dám tin hỏi.
Không chỉ Lâu Phong, những hộ vệ may mắn sống sót cũng xác nhận cánh tay tinh sư hệ lôi cầm đầu kia đã bị thương, hơn nữa còn là vết thương không nhẹ.
Lâu Phong hít sâu một hơi; “Ta sớm biết là không có vết thương.”
Nạp Lan Nguyệt nhìn Lâu Phong, khó hiểu hỏi: “Phong nhi, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Lâu Vũ nhất định có dược tề hồi phục cao cấp, trước kia Tô Vinh cũng từng bị thương rất nặng, kết quả hôm sau đã hồi phục hoàn toàn.”
Nạp Lan Nguyệt cau mày: “Lâu Vũ lấy đâu ra nhiều dược tề như vậy?”
“Mẫu phi, ngươi quên Mạc Phi à?”
Nạp Lan Nguyệt không cho là đúng: “Với vết thương mà ngươi nói, trừ phi là dược tề cấp sáu thì không thể nào dễ dàng điều trị, cho dù Mạc Phi lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là dược sư cấp năm mà thôi…”
Lâu Phong ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng: “Mẫu phi, tuy trước mặt mọi người Mạc Phi chỉ điều chế dược tề cấp năm nhưng không có nghĩa là hắn không thể điều chế dược tề cấp sáu.”
Nạp Lan Nguyệt bật mạnh dậy: “Không có khả năng.”
Lâu Phong cắn chặt răng: “Không có gì là không có khả năng, chỉ là dược tề cấp sáu mà thôi, ta thậm chí còn hoài nghi trận bàn tu luyện chính là do Mạc Phi làm ra.”
Nạp Lan Nguyệt không dám tin nhìn Lâu Phong: “Phong nhi, ngươi rốt cuộc đang nói bậy bạ gì vậy?”
Lâu Phong hít sâu một hơi: “Mẫu thân, ngươi tốn nhiều tâm huyết lôi kéo đám nghiên cứu gia rồi có thu lại được gì không? Không đúng không? Trận bàn tu luyện căn bản không phải do đám người đó nghiên cứu ra thì làm sao biết được cách chế tạo chứ.”
Nạp Lan Nguyệt cắn răng: “Cho dù trận bàn không phải do đám nghiên cứu gia làm ra thì cũng không thể nói là do Mạc Phi làm được.”
Lâu Phong nhắm mắt lại, sau đó lãnh tĩnh mở ra: “Sau khi Mạc Phi gả cho Lâu Vũ không bao lâu thì Lâu Vũ đột nhiên tung ra trận bàn tu luyện, không phải những chuyện không có khả năng cũng đã phát sinh trên người Mạc Phi rất nhiều rồi sao.”
Nạp Lan Nguyệt càng nghe lại càng kinh hãi, trời ạ! Nàng rốt cuộc đã chỉ định một người thế nào cho Lâu Vũ vậy, Nạp Lan Nguyệt hối hận tới muốn hộc máu.
…
Lâu Vũ âm trầm trở về phủ.
Nhìn biểu tình Lâu Vũ, Mạc Phi hỏi: “Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt lắm.”
Lâu Vũ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Cũng không có gì, chính là lão bất tử kia phong ta quân hàm thiếu tướng, phái ta tới rừng Lạc Nhật hỗ trợ ngăn cản thú triều. Hắn chính là nhìn ta không vừa mắt, muốn đá ta đi xa ấy mà. Hừ, hắn nhìn ta không vừa mắt thì sao chứ, ta còn không thèm nhìn hắn.”
Mạc Phi tròn mắt, có chút tò mò hỏi: “Lão bất tử mà ngươi nói là quân thượng à?”
Lâu Vũ gật đầu, thực vô tình nói: “Trừ bỏ hắn thì còn ai nữa?”
Mạc Phi: “… ta đi cùng ngươi.”
Lâu Vũ sửng sốt, ngây ngốc nhìn Mạc Phi: “Mạc Phi, ngươi…”
Nhìn biểu tình cảm động của Lâu Vũ, Mạc Phi vội vàng giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta có ý muốn đồng sinh cộng tử với ngươi đâu. Nếu gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ chạy trốn, chẳng qua ta muốn tới rừng rậm bên kia để tìm chút tinh thảo cao cấp thôi.”
Lâu Vũ cười cười cười nói: “Ngươi chịu theo giúp ta là tốt lắm rồi.”
Mạc Phi cười gượng, có chút do dự nói: “Trước lúc đi, tới xem ngoại công của ngươi đi.”
Lâu Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn Mạc Phi, Mạc Phi nhún vai: “Ta thấy ngoại công ngươi hình như có ám thương trong người, tuy không phải thực nghiêm trọng nhưng nếu trị khỏi thì vẫn tốt hơn.”
Lâu Vũ cười cười, thực nhu tình nói: “Cám ơn.”
Mạc Phi có chút quẫn bách: “Đừng vội cám ơn, ta cũng không nắm chắc đâu.”
Thiên Diệp đi ra, trên người đeo đầy trang sức hoàng kim, lúc đi đường luôn phát ra tiếng leng keng: “Các ngươi định đi hưởng tuần trăng mật à?”
Lâu Vũ gật đầu, nghiêm mặt đề phòng: “Đúng vậy! Chúng ta muốn đi hưởng tuần trăng mật.”
Thiên Diệp nhíu mày: “Kết hôn lâu như vậy mới chịu đi, lại còn tới nơi nguy hiểm trùng trùng như rừng Lạc Nhật, các ngươi đúng là có tinh thần mạo hiểm a!”
Lâu Vũ lạnh lùng nhìn Thiên Diệp, hung thần ác sát nói: “Không liên quan tới ngươi.”
Thiên Diệp nhăn nhó nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi không cần hung như vậy a! Ngươi hung như vậy, người ta thực sợ hãi.
Lâu Vũ: “…”
Nghe thấy lời Mạc Phi cùng Lâu Vũ, Mạc Nhất xoay người trở về phòng.
Trịnh Huyên gãi gãi đầu, quyết định trở về phủ Trịnh nguyên soái một chuyến. Nếu Mạc Phi theo Lâu Vũ đi rừng Lạc Nhật thì Mạc Nhất nhất định sẽ đi theo, như vậy thì mình cũng chỉ có thể đi cùng.
…
Phủ Kỷ nguyên soái.
Lâu Vũ cùng Kỷ An Quốc ở thư phòng thảo luận, sau khi chuẩn bệnh, Mạc Phi liền ở phòng khách điều chế dược tề.
“Lần này Lâu Phong bị giảm cấp, hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua.” Kỷ An Quốc nói.
Lâu Vũ gật gật đầu: “Ta biết.”
Kỷ An Quốc híp mắt: “Mấy năm nay Nạp Lan Nguyệt ngày càng không kiêng nể gì, ngươi giáo huấn nàng ta một chút cũng tốt. Chính là đường đến rừng Lạc Nhật của ngươi chỉ sợ sẽ không an bình.”
Lâu Vũ có chút do dự: “Ta sẽ chú ý.”
Kỷ An Quốc nhìn Lâu Vũ, có chút nghi hoặc hỏi: “Thiên Diệp kia cùng Mạc Phi có quan hệ gì?”
Lâu Vũ sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi: “Ta cũng không rõ lắm.”
Kỷ An Quốc bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Lâu Vũ: “Lâu Vũ, vợ ngươi là người có tài, nhất định phải xem trọng a!”
Lâu Vũ bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ, chờ mình dẫn Mạc Phi đi rồi sẽ lưu Thiên Diệp lại trông phủ.
Cáo biệt Kỷ An Quốc, Lâu Vũ cùng Mạc Phi trở về phủ tam hoàng tử chuẩn bị.
Mạc Nhất quyết định phải đi theo Mạc Phi, Trịnh Huyên lại không thể cách xa Mạc Nhất, hơn nữa Tô Vinh là tùy tùng thân tín của Lâu Vũ, dựa theo tính toán của Lâu Vũ thì chuyến đi tới rừng Lạc Nhật lần này hẳn là có năm người.
Lâu Vũ cùng Tô Vinh chuẩn bị vật tư, Nhất Nhất chuyển lên tinh xe, đang chuẩn bị thì Lâu Vũ đột nhiên phát hiện một vị khách không mời mà đến.
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, mày nhịn không được khẽ giật giật.
Lâu Vũ hít sâu một hơi, thầm nghĩ, Thiên Diệp này đúng là miếng dán da chó khó chơi, cũng không biết vì sao có nhiều người mù mắt thích hắ nnhư vậy.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâu Vũ đề phòng nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp vuốt tóc, mỉm cười kiều mỵ: “Tam hoàng tử, không phải ngươi đã tốn một số tiền lớn giúp ta chuộc thân à? Đại ân như vậy ta hẳn nên lấy thân báo đáp, đáng tiếc ngươi không phải khẩu vị của ta, ta sẽ không thể nào lấy thân báo đáp được.”
“Đương nhiên, tuy không lấy thân báo đáp nhưng chung quy cũng phải biểu hiện một chút. Sau khi suy nghĩ rất nhiều, ta quyết định đi theo làm tùy tùng hầu hạ ngươi a.”
Lâu Vũ đánh giá người trước mắt từ đầu xuống chân, đi theo làm tùy tùng hầu hạ? Rốt cuộc mới là ai hầu hạ ai a?
Lâu Vũ phất tay nói: “Ta không cần ngươi báo đáp, nếu ngươi chịu lăn đi thật xa chính là cách báo đáp tốt nhất đối với ta.”
Thiên Diệp tràn đầy oán trách nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, sao ngươi có thể nói vậy? Bằng không để ta giúp ngươi bóp vai?”
Mười ngón tay Thiên Diệp đeo đầy nhẫn, nhìn qua rất đẹp, rất khả quan.
“Không cần, làm sao dám làm phiền ngươi.” Lâu Vũ tức giận nói.
Thiên Diệp cười cười, lập tức nghe lời: “Ngươi đã nói không cần thì thôi.”
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, da đầu run lên: “Ngươi muốn theo chúng ta tới rừng Lạc Nhật à?”
Thiên Diệp gật đầu, đương nhiên nói: “Đúng vậy! Gần nhất ta vừa nhận một vụ làm ăn, vừa vặn cần tới đó nên quá giang một chuyến a.”
“Làm ăn, làm ăn gì?” Mạc Phi tò mò hỏi.
“A! Cũng không có gì, chính là tới rừng rậm chụp một bộ ảnh với chủ đề mỹ nhân cùng thú triều.” Thiên Diệp đắc ý nói.
Lâu Vũ liếc mắt: “Ngươi ngàn vạn lần nên cẩn thận, đừng để bị nghĩ thú ăn thịt đấy, đương nhiên nếu ngươi bị nó ăn thì nhất định sẽ càng nổi danh hơn. Ngươi cũng biết đó, rất nhiều nghệ thuật gia đều là sau khi chết mới nổi danh.”
Thiên Diệp dùng ánh mắt chim nhỏ nép vào người nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi sẽ bảo vệ ta đúng không?”
Lâu Vũ cười ha hả, âm trầm nói: “Nếu ngươi gặp nguy hiểm… ta nhất định sẽ thấy chết không cứu.”
Thiên Diệp trừng mắt nhìn Lâu Vũ, sau đó ôm lấy tay Tô Vinh: “Vinh Vinh, tam hoàng tử thực không đáng tin, nếu gặp nguy hiểm ngươi bảo vệ ta đi?”
Tô Vinh vội vàng rút tay lại, hệt như lâm đại địch nói: “Ngươi đừng có dựa vào ta, nơi này trừ bỏ tam hoàng tử phi ta chính là người yếu nhất, ta làm sao bảo vệ ngươi đươc? Ta tự bảo vệ mình đã không xong rồi, Thiên Diệp, ngươi an phận làm minh tinh của mình đi, đừng có hiến mạng làm thức ăn cho tinh thú, không đáng đâu.”
Ánh mắt Mạc Phi có chút bất hảo nhìn về phía Tô Vinh, câu sau Tô Vinh nói gì hắn không nghe thấy, trong lỗ tai chỉ lặp đi lặp lại câu ‘trừ bỏ tam hoàng tử phi, ta chính là người yếu nhất’. Tô Vinh chết tiệt, cư nhiên khinh thường người ta như vậy! Hắn yếu đến vậy à, yếu đến mức phải làm lót đường à?
Thiên Diệp ủy khuất nhìn Tô Vinh: “Vinh Vinh, sao ngươi có thể bảo người ta lưu lại chứ, người ta luyến tiếc rời xa ngươi.”
Tô Vinh liếc mắt xem thường: “Ngươi đã muốn chết như vậy thì cứ đi đi.”
Thiên Diệp: “…”
Tô Vinh nhìn qua Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi, hay là ngươi khuyên hắn đi.”
Mạc Phi có chút ác liệt nhếch khóe môi nói: “Vinh Vinh, nếu Thiên Diệp luyến tiếc ngươi như vậy thì cứ để hắn đi theo đi, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Thiên Diệp a!”
Tô Vinh có chút ủy khuất nhìn Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi, năng lực của ta…”
“Đừng nói năng lực có hạn nha, vốn ta định tự mình bảo hộ hắn, thế nhưng ta cảm thấy năng lực của mình không đủ, nhưng mà Vinh Vinh, không phải thực lực của ngươi mạnh hơn ta sao?” Mạc Phi cười tươi như hoa nói.
Nhìn nụ cười hệt như ác ma trên mặt Mạc Phi, Tô Vinh thầm nghĩ, tam hoàng tử phi đúng là bụng dạ hẹp hòi mà. Hắn chỉ lỡ lời một cái giờ hậu quả lại nặng nề như vậy.
Mạc Phi nhún vai, vỗ vỗ vai Tô Vinh: “Vinh Vinh, Thiên Diệp giao cho ngươi a!”
Biết không còn cách nào xoay chuyển, Tô Vinh miễn cưỡng cười gượng: “Hảo.”
“Không có vết thương, sao lại không có?” Nạp Lan Nguyệt không dám tin hỏi.
Không chỉ Lâu Phong, những hộ vệ may mắn sống sót cũng xác nhận cánh tay tinh sư hệ lôi cầm đầu kia đã bị thương, hơn nữa còn là vết thương không nhẹ.
Lâu Phong hít sâu một hơi; “Ta sớm biết là không có vết thương.”
Nạp Lan Nguyệt nhìn Lâu Phong, khó hiểu hỏi: “Phong nhi, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Lâu Vũ nhất định có dược tề hồi phục cao cấp, trước kia Tô Vinh cũng từng bị thương rất nặng, kết quả hôm sau đã hồi phục hoàn toàn.”
Nạp Lan Nguyệt cau mày: “Lâu Vũ lấy đâu ra nhiều dược tề như vậy?”
“Mẫu phi, ngươi quên Mạc Phi à?”
Nạp Lan Nguyệt không cho là đúng: “Với vết thương mà ngươi nói, trừ phi là dược tề cấp sáu thì không thể nào dễ dàng điều trị, cho dù Mạc Phi lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là dược sư cấp năm mà thôi…”
Lâu Phong ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng: “Mẫu phi, tuy trước mặt mọi người Mạc Phi chỉ điều chế dược tề cấp năm nhưng không có nghĩa là hắn không thể điều chế dược tề cấp sáu.”
Nạp Lan Nguyệt bật mạnh dậy: “Không có khả năng.”
Lâu Phong cắn chặt răng: “Không có gì là không có khả năng, chỉ là dược tề cấp sáu mà thôi, ta thậm chí còn hoài nghi trận bàn tu luyện chính là do Mạc Phi làm ra.”
Nạp Lan Nguyệt không dám tin nhìn Lâu Phong: “Phong nhi, ngươi rốt cuộc đang nói bậy bạ gì vậy?”
Lâu Phong hít sâu một hơi: “Mẫu thân, ngươi tốn nhiều tâm huyết lôi kéo đám nghiên cứu gia rồi có thu lại được gì không? Không đúng không? Trận bàn tu luyện căn bản không phải do đám người đó nghiên cứu ra thì làm sao biết được cách chế tạo chứ.”
Nạp Lan Nguyệt cắn răng: “Cho dù trận bàn không phải do đám nghiên cứu gia làm ra thì cũng không thể nói là do Mạc Phi làm được.”
Lâu Phong nhắm mắt lại, sau đó lãnh tĩnh mở ra: “Sau khi Mạc Phi gả cho Lâu Vũ không bao lâu thì Lâu Vũ đột nhiên tung ra trận bàn tu luyện, không phải những chuyện không có khả năng cũng đã phát sinh trên người Mạc Phi rất nhiều rồi sao.”
Nạp Lan Nguyệt càng nghe lại càng kinh hãi, trời ạ! Nàng rốt cuộc đã chỉ định một người thế nào cho Lâu Vũ vậy, Nạp Lan Nguyệt hối hận tới muốn hộc máu.
…
Lâu Vũ âm trầm trở về phủ.
Nhìn biểu tình Lâu Vũ, Mạc Phi hỏi: “Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt lắm.”
Lâu Vũ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Cũng không có gì, chính là lão bất tử kia phong ta quân hàm thiếu tướng, phái ta tới rừng Lạc Nhật hỗ trợ ngăn cản thú triều. Hắn chính là nhìn ta không vừa mắt, muốn đá ta đi xa ấy mà. Hừ, hắn nhìn ta không vừa mắt thì sao chứ, ta còn không thèm nhìn hắn.”
Mạc Phi tròn mắt, có chút tò mò hỏi: “Lão bất tử mà ngươi nói là quân thượng à?”
Lâu Vũ gật đầu, thực vô tình nói: “Trừ bỏ hắn thì còn ai nữa?”
Mạc Phi: “… ta đi cùng ngươi.”
Lâu Vũ sửng sốt, ngây ngốc nhìn Mạc Phi: “Mạc Phi, ngươi…”
Nhìn biểu tình cảm động của Lâu Vũ, Mạc Phi vội vàng giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta có ý muốn đồng sinh cộng tử với ngươi đâu. Nếu gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ chạy trốn, chẳng qua ta muốn tới rừng rậm bên kia để tìm chút tinh thảo cao cấp thôi.”
Lâu Vũ cười cười cười nói: “Ngươi chịu theo giúp ta là tốt lắm rồi.”
Mạc Phi cười gượng, có chút do dự nói: “Trước lúc đi, tới xem ngoại công của ngươi đi.”
Lâu Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn Mạc Phi, Mạc Phi nhún vai: “Ta thấy ngoại công ngươi hình như có ám thương trong người, tuy không phải thực nghiêm trọng nhưng nếu trị khỏi thì vẫn tốt hơn.”
Lâu Vũ cười cười, thực nhu tình nói: “Cám ơn.”
Mạc Phi có chút quẫn bách: “Đừng vội cám ơn, ta cũng không nắm chắc đâu.”
Thiên Diệp đi ra, trên người đeo đầy trang sức hoàng kim, lúc đi đường luôn phát ra tiếng leng keng: “Các ngươi định đi hưởng tuần trăng mật à?”
Lâu Vũ gật đầu, nghiêm mặt đề phòng: “Đúng vậy! Chúng ta muốn đi hưởng tuần trăng mật.”
Thiên Diệp nhíu mày: “Kết hôn lâu như vậy mới chịu đi, lại còn tới nơi nguy hiểm trùng trùng như rừng Lạc Nhật, các ngươi đúng là có tinh thần mạo hiểm a!”
Lâu Vũ lạnh lùng nhìn Thiên Diệp, hung thần ác sát nói: “Không liên quan tới ngươi.”
Thiên Diệp nhăn nhó nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi không cần hung như vậy a! Ngươi hung như vậy, người ta thực sợ hãi.
Lâu Vũ: “…”
Nghe thấy lời Mạc Phi cùng Lâu Vũ, Mạc Nhất xoay người trở về phòng.
Trịnh Huyên gãi gãi đầu, quyết định trở về phủ Trịnh nguyên soái một chuyến. Nếu Mạc Phi theo Lâu Vũ đi rừng Lạc Nhật thì Mạc Nhất nhất định sẽ đi theo, như vậy thì mình cũng chỉ có thể đi cùng.
…
Phủ Kỷ nguyên soái.
Lâu Vũ cùng Kỷ An Quốc ở thư phòng thảo luận, sau khi chuẩn bệnh, Mạc Phi liền ở phòng khách điều chế dược tề.
“Lần này Lâu Phong bị giảm cấp, hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua.” Kỷ An Quốc nói.
Lâu Vũ gật gật đầu: “Ta biết.”
Kỷ An Quốc híp mắt: “Mấy năm nay Nạp Lan Nguyệt ngày càng không kiêng nể gì, ngươi giáo huấn nàng ta một chút cũng tốt. Chính là đường đến rừng Lạc Nhật của ngươi chỉ sợ sẽ không an bình.”
Lâu Vũ có chút do dự: “Ta sẽ chú ý.”
Kỷ An Quốc nhìn Lâu Vũ, có chút nghi hoặc hỏi: “Thiên Diệp kia cùng Mạc Phi có quan hệ gì?”
Lâu Vũ sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi: “Ta cũng không rõ lắm.”
Kỷ An Quốc bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Lâu Vũ: “Lâu Vũ, vợ ngươi là người có tài, nhất định phải xem trọng a!”
Lâu Vũ bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ, chờ mình dẫn Mạc Phi đi rồi sẽ lưu Thiên Diệp lại trông phủ.
Cáo biệt Kỷ An Quốc, Lâu Vũ cùng Mạc Phi trở về phủ tam hoàng tử chuẩn bị.
Mạc Nhất quyết định phải đi theo Mạc Phi, Trịnh Huyên lại không thể cách xa Mạc Nhất, hơn nữa Tô Vinh là tùy tùng thân tín của Lâu Vũ, dựa theo tính toán của Lâu Vũ thì chuyến đi tới rừng Lạc Nhật lần này hẳn là có năm người.
Lâu Vũ cùng Tô Vinh chuẩn bị vật tư, Nhất Nhất chuyển lên tinh xe, đang chuẩn bị thì Lâu Vũ đột nhiên phát hiện một vị khách không mời mà đến.
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, mày nhịn không được khẽ giật giật.
Lâu Vũ hít sâu một hơi, thầm nghĩ, Thiên Diệp này đúng là miếng dán da chó khó chơi, cũng không biết vì sao có nhiều người mù mắt thích hắ nnhư vậy.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâu Vũ đề phòng nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp vuốt tóc, mỉm cười kiều mỵ: “Tam hoàng tử, không phải ngươi đã tốn một số tiền lớn giúp ta chuộc thân à? Đại ân như vậy ta hẳn nên lấy thân báo đáp, đáng tiếc ngươi không phải khẩu vị của ta, ta sẽ không thể nào lấy thân báo đáp được.”
“Đương nhiên, tuy không lấy thân báo đáp nhưng chung quy cũng phải biểu hiện một chút. Sau khi suy nghĩ rất nhiều, ta quyết định đi theo làm tùy tùng hầu hạ ngươi a.”
Lâu Vũ đánh giá người trước mắt từ đầu xuống chân, đi theo làm tùy tùng hầu hạ? Rốt cuộc mới là ai hầu hạ ai a?
Lâu Vũ phất tay nói: “Ta không cần ngươi báo đáp, nếu ngươi chịu lăn đi thật xa chính là cách báo đáp tốt nhất đối với ta.”
Thiên Diệp tràn đầy oán trách nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, sao ngươi có thể nói vậy? Bằng không để ta giúp ngươi bóp vai?”
Mười ngón tay Thiên Diệp đeo đầy nhẫn, nhìn qua rất đẹp, rất khả quan.
“Không cần, làm sao dám làm phiền ngươi.” Lâu Vũ tức giận nói.
Thiên Diệp cười cười, lập tức nghe lời: “Ngươi đã nói không cần thì thôi.”
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, da đầu run lên: “Ngươi muốn theo chúng ta tới rừng Lạc Nhật à?”
Thiên Diệp gật đầu, đương nhiên nói: “Đúng vậy! Gần nhất ta vừa nhận một vụ làm ăn, vừa vặn cần tới đó nên quá giang một chuyến a.”
“Làm ăn, làm ăn gì?” Mạc Phi tò mò hỏi.
“A! Cũng không có gì, chính là tới rừng rậm chụp một bộ ảnh với chủ đề mỹ nhân cùng thú triều.” Thiên Diệp đắc ý nói.
Lâu Vũ liếc mắt: “Ngươi ngàn vạn lần nên cẩn thận, đừng để bị nghĩ thú ăn thịt đấy, đương nhiên nếu ngươi bị nó ăn thì nhất định sẽ càng nổi danh hơn. Ngươi cũng biết đó, rất nhiều nghệ thuật gia đều là sau khi chết mới nổi danh.”
Thiên Diệp dùng ánh mắt chim nhỏ nép vào người nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi sẽ bảo vệ ta đúng không?”
Lâu Vũ cười ha hả, âm trầm nói: “Nếu ngươi gặp nguy hiểm… ta nhất định sẽ thấy chết không cứu.”
Thiên Diệp trừng mắt nhìn Lâu Vũ, sau đó ôm lấy tay Tô Vinh: “Vinh Vinh, tam hoàng tử thực không đáng tin, nếu gặp nguy hiểm ngươi bảo vệ ta đi?”
Tô Vinh vội vàng rút tay lại, hệt như lâm đại địch nói: “Ngươi đừng có dựa vào ta, nơi này trừ bỏ tam hoàng tử phi ta chính là người yếu nhất, ta làm sao bảo vệ ngươi đươc? Ta tự bảo vệ mình đã không xong rồi, Thiên Diệp, ngươi an phận làm minh tinh của mình đi, đừng có hiến mạng làm thức ăn cho tinh thú, không đáng đâu.”
Ánh mắt Mạc Phi có chút bất hảo nhìn về phía Tô Vinh, câu sau Tô Vinh nói gì hắn không nghe thấy, trong lỗ tai chỉ lặp đi lặp lại câu ‘trừ bỏ tam hoàng tử phi, ta chính là người yếu nhất’. Tô Vinh chết tiệt, cư nhiên khinh thường người ta như vậy! Hắn yếu đến vậy à, yếu đến mức phải làm lót đường à?
Thiên Diệp ủy khuất nhìn Tô Vinh: “Vinh Vinh, sao ngươi có thể bảo người ta lưu lại chứ, người ta luyến tiếc rời xa ngươi.”
Tô Vinh liếc mắt xem thường: “Ngươi đã muốn chết như vậy thì cứ đi đi.”
Thiên Diệp: “…”
Tô Vinh nhìn qua Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi, hay là ngươi khuyên hắn đi.”
Mạc Phi có chút ác liệt nhếch khóe môi nói: “Vinh Vinh, nếu Thiên Diệp luyến tiếc ngươi như vậy thì cứ để hắn đi theo đi, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Thiên Diệp a!”
Tô Vinh có chút ủy khuất nhìn Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi, năng lực của ta…”
“Đừng nói năng lực có hạn nha, vốn ta định tự mình bảo hộ hắn, thế nhưng ta cảm thấy năng lực của mình không đủ, nhưng mà Vinh Vinh, không phải thực lực của ngươi mạnh hơn ta sao?” Mạc Phi cười tươi như hoa nói.
Nhìn nụ cười hệt như ác ma trên mặt Mạc Phi, Tô Vinh thầm nghĩ, tam hoàng tử phi đúng là bụng dạ hẹp hòi mà. Hắn chỉ lỡ lời một cái giờ hậu quả lại nặng nề như vậy.
Mạc Phi nhún vai, vỗ vỗ vai Tô Vinh: “Vinh Vinh, Thiên Diệp giao cho ngươi a!”
Biết không còn cách nào xoay chuyển, Tô Vinh miễn cưỡng cười gượng: “Hảo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.