Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi
Chương 179: Tình Địch
Diệp Ức Lạc
20/10/2020
“Tam hoàng tử phi, đây là tam hoàng tử bảo đưa tới cho ngài.” Mặt thẹo trung tướng đưa thực hạp cho Mạc Phi.
Mạc Phi mở ra xem thử, ánh mắt nhất thời sáng ngời: “Tay gấu.”
“Đây là tay gấu của bạo hùng cấp bảy, tam hoàng tử biết ngươi thích ăn nên cố ý vào rừng săn.” Mặt thẹo trung tướng ân cần nói.
Mạc Phi gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, ngọt ngào nói: “Ăn ngon.”
“Tam hoàng tử biết ngươi thích ăn ngọt nên cố ý dặn bên hầu cận bỏ nhiều mật.” Mặt thẹo trung tướng giải thích.
Mạc Phi nghiêng đầu, có chút khó hiểu hỏi Mạc Nhất: “Từ khi nào Lâu Vũ trở nên săn sóc như vậy?”
Mạc Nhất nghiêng đầu, có chút đăm chiêu nói: “Có lẽ là vì tình địch đến, tam hoàng tử cảm thấy nguy cơ nên sốt ruột a.”
“Tình địch? Tình địch ở đâu ra?” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Mạc Phi liếc mắt xem thường: “Lâu Vũ không đến mức lo bò trắng răng như vậy đi?”
Mạc Nhất nhún vai: “Ai biết được.”
“Tình địch, có người dám làm tình địch của tam hoàng tử à? Vị dũng sĩ ấy là ai vậy? Không muốn sống nữa à?” Mặt thẹo trung tướng khiếp sợ nói.
Nhìn bộ dáng kích động của mặt thẹo trung tướng, Mạc Phi híp mắt: “Trung tướng, ngươi rất hứng thú à?”
Mặt thẹo trung tướng có chút ngượng ngùng vươn một ngón tay: “Một chút.”
Mạc Phi hít sâu một hơi, thầm nghĩ, chết tiệt, quả nhiên ai cũng có tính bát quái.
Mạc Phi nhìn mặt thẹot rung tướng: “Trung tướng muốn biết như vậy, ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Mặt thẹo trung tướng: “…”
Mạc Phi vuốt cằm, lầm bầm: “Người ta nói chỉ có nữ nhân mới thích nghĩ linh tung, từ khi nào tam hoàng tử cũng vậy a?”
Mạc Nhất nghĩ nghĩ: “Đại khái là xuân kỳ tới nên có chút ngột ngạt đi.”
Mạc Phi hứng thú nhìn Mạc Nhất hỏi: “Nhất Nhất, có phải Trịnh Huyên cũng vậy không?”
Mạc Nhất cười cứng nhắc, trầm mặt không đáp.
Âu Dương Kỳ đi vào ký túc xá, phát hiện không ít người đang cầm chén ăn gì đó.
“Ngươi đi đâu vậy? Vừa nãy có người tới gọi mọi người đi ăn cơm nhưng không thấy ngươi đâu cả.” Một binh sĩ nhỏ gầy nói.
“Đi ra ngoài dạo.” Âu Dương Kỳ thản nhiên nói.
“Thực đáng tiếc, ngươi bỏ lỡ rồi, hiện giờ có đi cũng không còn cặn canh mà lấy.” Tiểu binh lắc đầu.
Âu Dương Kỷ gật đầu, tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy à!”
Tiểu binh thực thương hại nhìn Âu Dương Kỳ: “Hôm nay có thịt bạo hùng cấp bảy mà tam hoàng tử giết a! Thứ này chính là đại bổ, thực không ngờ hôm nay vừa tới đã được ăn thứ tốt như vậy, đáng tiếc là hơi ít một chút.”
“Tỉnh ngủ đi, đó là thịt tinh thú cấp bảy đấy! Người ta chịu cho chúng ta ăn là tốt lắm rồi, ngươi còn ở đó mà chê ít. Âu Dương a, vận khí của ngươi đúng là không tốt, đi dạo lúc nào không đi lại đi ngay giờ cơm.” Binh sĩ trung niên lắc đầu nói.
Ăn thịt tinh thú cấp bậc cao rất có lợi đối với tinh sư, thịt tinh thú cấp bảy đối với tinh sư cấp thấp có giá trị rất lớn.
Tuy trong lòng không quá xem trọng nhưng Âu Dương Kỳ vẫn gật đầu: “Thực đáng tiếc.”
Tâm tình Âu Dương Kỳ khá phức tạp, nhiệm vụ của hắn là tranh đoạt Mạc Phi với tam hoàng tử, thế nhưng những người ở bên cạnh lại vì hắn mất đi vài miếng thịt tam hoàng tử bố thí mà thương hại hắn.
Tiểu binh nhìn Âu Dương Kỳ, an ủi nói: “Ngươi không cần quá thương tâm, có lẽ lần sau tâm tình tốt, tam hoàng tử lại đi săn tinh thú cấp bảy, như vậy chúng ta cũng được hưởng chút phúc khí.”
Âu Dương Kỳ cười gượng, tâm thít chặt.
Âu Dương Kỳ ở quân doanh rừng Lạc Nhật đợi vài ngày nhưng không thu hoạch được gì.
Mạc Phi cùng Lâu Vũ ở khu sĩ quan, bình thường nếu không ở cùng với Lâu Vũ thì Mạc Phi cũng tới phòng dược điều chế dược tề, ngay cả cơ hội gặp mặt Âu Dương Kỳ còn tìm không thấy, càng miễn bàn tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ.
Mạc Phi đi vào phòng ký túc xá liền thấy dáng vẻ nhăn nhó của Lâu Vũ: “Ngươi nghĩ gì đó, sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, do dự hỏi: “Âu Dương Kỳ đến đây, ngươi thực sự không có chút cảm giác nào à?”
Mạc Phi nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ngươi cư nhiên vì một người như vậy mà phiền lòng.”
“Thế nhưng ngươi từng vì hắn mà…” Tự sát.
“Đó không phải ta.” Mạc Phi ngắt lời Lâu Vũ.
Lâu Vũ sửng sốt, quá quan tâm sẽ bị loạn, hắn cư nhiên ngay cả điểm này cũng quên mất.
Mạc Phi nhún vai: “Người tự sát vì Âu Dương Kỳ chính là Mạc Phi trước kia, đối với ta, Âu Dương Kỳ chẳng qua chỉ là một người xa lạ.”
Lâu Vũ vô thức thở phào một hơi: “Vậy để ta giết Âu Dương Kỳ.”
Mạc Phi nhíu nhíu mày: “Không ổn, dù sao hiện giờ hắn cũng là người của đại hoàng tử, người ta phái ra tới năm trăm người để đưa hắn tới đây, đại hoàng tử nhọc công như vậy, nếu ngươi giết Âu Dương Kỳ thì khó tránh đại hoàng tử tức nước vỡ bờ làm liều.”
Lâu Vũ gật đầu: “Cũng đúng, dù sao hắn cũng không làm được chuyện gì, tạm thời cứ kệ vậy.”
Mạc Phi bĩu môi: “Chỉ là một tinh sư cấp ba mà thôi, nếu có một trận thú triều thì nói không chừng sẽ chết trong bụng tinh thú.”
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, đột nhiên sáp tới gần.
Mạc Phi có chút rầu rĩ bị Lâu Vũ tập kích, từ sau lần trước, Lâu Vũ rất thích hôn hắn, mấy lần trước chỉ là chạm môi rồi thôi, lần này cũng không biết Lâu Vũ làm sao, hôn Mạc Phi tới suýt chút nữa thở không nổi.
Lâu Vũ hôn hồi lâu mới chịu buông ra, Mạc Phi hổn hển hít thở.
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, thực áy náy nói: “Thực xin lỗi, ta có chút kích động.”
Nhìn Lâu Vũ, Mạc Phi do dự nói: “Ngươi có vẻ… có chút bất an.”
Lâu Vũ cười chua xót, có chút ảm đạm nói: “Ta thực sự rất bất an! Cũng nhờ vận khí tốt ta mới cưới được ngươi chứ không phải vì ngươi thích ta mà gả cho ta.”
Nhìn sắc mặt buồn rười rượi của Lâu Vũ, Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài, ngượng ngùng nói: “Tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, kỳ thực hiện giờ ta cũng có chút thích ngươi.”
Lâu Vũ vô cùng kinh hỉ nhìn Mạc Phi, lập tức đẩy ngã Mạc Phi xuống giường, Mạc Phi bị động tác của đối phương dọa hoảng.
“Tuy ta thích ngươi nhưng chỉ là một chút thôi a!” Mạc Phi vội vàng bổ sung.
Lâu Vũ dụi đầu vào bên gáy cổ Mạc Phi, bật cười: “Không sao, chỉ cần một chút cũng tốt rồi, một chút là tốt rồi.”
Mạc Phi có chút đau đầu đỡ trán: “Ngươi nặng quá, đừng có đè ta. Khuya rồi, ngủ đi.”
Lâu Vũ cườ ciười xoay người nằm xuống bên cạnh Mạc Phi.
Mạc Phi trừng mắt nhìn đối phương một cái rồi chui vào ổ chăn. Lâu Vũ nhu nhu mũi, cũng chui vào theo.
…
Âu Dương Kỳ mặt ủ mày ê cùng nhóm binh lính tuần tra quân doanh.
Mấy hôm nay hắn vẫn luôn nghĩ cách tiếp cận Mạc Phi, chính là nơi ở của Mạc Phi không cho phép binh lính bình thường tiến vào, phòng dược thì chính là cấm địa, thủ vệ nghiêm ngặc, mà nhóm thủ vệ kia căn bản không cho hắn chút mặt mũi.
Cuộc sống đơn sơ mà gian khổ ở quân doanh làm Âu Dương Kỳ kêu khổ không thôi.
Mỗi ngày ngủ trong ổ chăn mốc meo, ăn cơm phải giành giật, nếu không giành thì chỉ có thể ôm bụng đói, cuộc sống như vậy thật sự làm Âu Dương Kỳ cơ hồ hỏng mất.
Ở quân doanh ngày càng lâu, Âu Dương Kỳ càng cảm thấy khả năng mình hoàn thành niệm vụ ngày càng khó, nếu không phải nếu từ bỏ nhiệm vụ thì đại hoàng tử nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, Âu Dương Kỳ đã sớm quay đầu bỏ chạy.
“Tam hoàng tử, tam hoàng tử phi.”
Âu Dương Kỳ đang miên man suy nghĩ thì bị tiếng hô của binh lính bên cạnh gọi về thần trí.
Chỉ thấy một thiếu niên tóc dài thần thái phi dương đứng trên lưng song đầu cưu bay về phía rừng Lạc Nhật.
Âu Dương Kỳ ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên bầu trời, ánh mắt có chút co rút.
Mạc Phi ngay từ nhỏ đã rất xinh đẹp, Âu Dương Kỳ cũng biết như vậy. Thế nhưng trước kia Mạc Phi đẹp như một viên ngọc sáng chói nhưng lại thiếu đi linh khí.
Nhưng thiếu niên vừa nãy thì khác, xinh đẹp trương dương, chung linh dục tú làm người ta cảm thấy tự ti.
“Con song đầu cưu mà tam hoàng tử phi cửu là song đầu cưu cấp sáu a! Thực lực tam hoàng tử phi kém như vậy, không sợ gặp chuyện không may à?” Âu Dương Kỳ nhíu mày nói.
Âu Dương Kỳ vừa dứt lời, đám người bên cạnh lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
Âu Dương Kỳ có chút quái dị hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ai nói với ngươi tam hoàng tử phi yếu? Tam hoàng tử phi là tinh sư cấp năm, tài bắn cung nhất tuyệt, cho dù không thể tính là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng cũng là cao thủ hạng nhất, Mạc Phi điện hạ thiện xạ, ở trên tường thành dùng cung bắn chết hơn trăm con tinh thú cấp năm, rất lợi hại.” Một binh sĩ ở bên cạnh giải thích.
“Tam hoàng tử phi là tinh sư cấp năm?” Âu Dương Kỳ không dám tin nói.
“Đúng vậy! Ngày tam hoàng tử phi thăng cấp tinh quang đầy trời, khí thế vô cùng a!” Một binh sĩ sùng bái nói.
Âu Dương Kỳ trợn to mắt, từ khi tới quân doanh, tất cả những tin tức hắn nghe được đều là trình độ dược tề của Mạc Phi lợi hại nên đã xem nhẹ vấn đề thực lực của Mạc Phi.
Mạc Phi sao lại có thể là tinh sư cấp năm? Tư chất của Mạc Phi kém như vậy, cho dù tu luyện cả đời thì có thể trở thành tinh sư cấp hai đã là quá lắm rồi, Mạc Phi sao có thể là tinh sư cấp năm?
“Tam hoàng tử phi còn chưa được hai mươi tuổi sao có thể vừa là dược sư cấp sáu vừa là tinh sư cấp năm được chứ? Có phải lầm không?” Âu Dương Kỳ lẩm bẩm.
“Không có chuyện lầm lẫn gì đâu, người ta chính là thiên tài a! Ngươi thấy tam hoàng tử không, cũng rất trẻ nhưng đã là tinh sư cấp bảy rồi, thiên tài luôn làm ra những chuyện người bình thường không thể nào tưởng tượng được a.” Một binh sĩ đương nhiên nói.
Một binh sĩ có lông mi khá dài thần thần bí bí nói: “Ngươi biết không? Ta nghe mặt thẹo trung tướng nói có một kẻ là tình địch của tam hoàng tử vừa tới quân doanh.”
“Tình địch của tam hoàng tử? Ai vậy? Ai lớn gan như vậy cư nhiên muốn cướp người với tam hoàng tử, không sợ tam hoàng tử ném lôi cầu nổ banh xác tới cặn cũng không còn à?” Binh sĩ bên cạnh lập tức kích động hỏi.
“Không biết a! Tam hoàng tử phi không nói, bất quá mặt theo cuộc nói chuyện của tam hoàng tử phi cùng Mạc Nhất thiếu gia, mặt thẹo trung tướng khẳng định có một người như vậy.” Binh sĩ mi dài son sắt nói.
“Thực lực của người này nhất định là rất mạnh, bằng không sẽ không gan tới vậy.”
“Đúng đúng, ta thấy người này ít nhất cũng là tinh sư cấp sáu.”
“Ta thật không biết a, ta cảm thấy người này hẳn là một trong số người vừa mới tới. Âu Dương, trong nhóm các ngươi có ai có giao hảo với tam hoàng tử phi không?”
“Thôi đi, nhóm bọn họ, mạnh nhất chỉ có hai người cấp năm nhưng bộ dáng xấu muốn chết, số còn lại chỉ mới cấp ba cấp bốn, tam hoàng tử hà một hơi là thổi bay hết rồi, làm gì có ai có gan mơ tưởng tới tam hoàng tử phi, mơ mộng hão huyền à.”
“Âu Dương! Bộ dáng của ngươi không tồi, không phải ngươi chính là người đó chứ?” Binh sĩ mi dài hỏi.
Âu Dương Kỳ vội vàng lắc đầu: “Sao có thể là ta a.”
Một binh sĩ vỗ vỗ vai Âu Dương Kỳ: “Âu Dương a, không phải ngươi thì tốt rồi. Nếu là ngươi thì ngươi gặp phiền toái lớn rồi a.”
Âu Dương Kỳ cười cười xấu hổ, trước khi đến nghênh ngang đắc ý, hiện giờ nhìn lại chính mình chính là một trò khôi hài.
Mạc Phi mở ra xem thử, ánh mắt nhất thời sáng ngời: “Tay gấu.”
“Đây là tay gấu của bạo hùng cấp bảy, tam hoàng tử biết ngươi thích ăn nên cố ý vào rừng săn.” Mặt thẹo trung tướng ân cần nói.
Mạc Phi gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, ngọt ngào nói: “Ăn ngon.”
“Tam hoàng tử biết ngươi thích ăn ngọt nên cố ý dặn bên hầu cận bỏ nhiều mật.” Mặt thẹo trung tướng giải thích.
Mạc Phi nghiêng đầu, có chút khó hiểu hỏi Mạc Nhất: “Từ khi nào Lâu Vũ trở nên săn sóc như vậy?”
Mạc Nhất nghiêng đầu, có chút đăm chiêu nói: “Có lẽ là vì tình địch đến, tam hoàng tử cảm thấy nguy cơ nên sốt ruột a.”
“Tình địch? Tình địch ở đâu ra?” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Mạc Phi liếc mắt xem thường: “Lâu Vũ không đến mức lo bò trắng răng như vậy đi?”
Mạc Nhất nhún vai: “Ai biết được.”
“Tình địch, có người dám làm tình địch của tam hoàng tử à? Vị dũng sĩ ấy là ai vậy? Không muốn sống nữa à?” Mặt thẹo trung tướng khiếp sợ nói.
Nhìn bộ dáng kích động của mặt thẹo trung tướng, Mạc Phi híp mắt: “Trung tướng, ngươi rất hứng thú à?”
Mặt thẹo trung tướng có chút ngượng ngùng vươn một ngón tay: “Một chút.”
Mạc Phi hít sâu một hơi, thầm nghĩ, chết tiệt, quả nhiên ai cũng có tính bát quái.
Mạc Phi nhìn mặt thẹot rung tướng: “Trung tướng muốn biết như vậy, ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Mặt thẹo trung tướng: “…”
Mạc Phi vuốt cằm, lầm bầm: “Người ta nói chỉ có nữ nhân mới thích nghĩ linh tung, từ khi nào tam hoàng tử cũng vậy a?”
Mạc Nhất nghĩ nghĩ: “Đại khái là xuân kỳ tới nên có chút ngột ngạt đi.”
Mạc Phi hứng thú nhìn Mạc Nhất hỏi: “Nhất Nhất, có phải Trịnh Huyên cũng vậy không?”
Mạc Nhất cười cứng nhắc, trầm mặt không đáp.
Âu Dương Kỳ đi vào ký túc xá, phát hiện không ít người đang cầm chén ăn gì đó.
“Ngươi đi đâu vậy? Vừa nãy có người tới gọi mọi người đi ăn cơm nhưng không thấy ngươi đâu cả.” Một binh sĩ nhỏ gầy nói.
“Đi ra ngoài dạo.” Âu Dương Kỳ thản nhiên nói.
“Thực đáng tiếc, ngươi bỏ lỡ rồi, hiện giờ có đi cũng không còn cặn canh mà lấy.” Tiểu binh lắc đầu.
Âu Dương Kỷ gật đầu, tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy à!”
Tiểu binh thực thương hại nhìn Âu Dương Kỳ: “Hôm nay có thịt bạo hùng cấp bảy mà tam hoàng tử giết a! Thứ này chính là đại bổ, thực không ngờ hôm nay vừa tới đã được ăn thứ tốt như vậy, đáng tiếc là hơi ít một chút.”
“Tỉnh ngủ đi, đó là thịt tinh thú cấp bảy đấy! Người ta chịu cho chúng ta ăn là tốt lắm rồi, ngươi còn ở đó mà chê ít. Âu Dương a, vận khí của ngươi đúng là không tốt, đi dạo lúc nào không đi lại đi ngay giờ cơm.” Binh sĩ trung niên lắc đầu nói.
Ăn thịt tinh thú cấp bậc cao rất có lợi đối với tinh sư, thịt tinh thú cấp bảy đối với tinh sư cấp thấp có giá trị rất lớn.
Tuy trong lòng không quá xem trọng nhưng Âu Dương Kỳ vẫn gật đầu: “Thực đáng tiếc.”
Tâm tình Âu Dương Kỳ khá phức tạp, nhiệm vụ của hắn là tranh đoạt Mạc Phi với tam hoàng tử, thế nhưng những người ở bên cạnh lại vì hắn mất đi vài miếng thịt tam hoàng tử bố thí mà thương hại hắn.
Tiểu binh nhìn Âu Dương Kỳ, an ủi nói: “Ngươi không cần quá thương tâm, có lẽ lần sau tâm tình tốt, tam hoàng tử lại đi săn tinh thú cấp bảy, như vậy chúng ta cũng được hưởng chút phúc khí.”
Âu Dương Kỳ cười gượng, tâm thít chặt.
Âu Dương Kỳ ở quân doanh rừng Lạc Nhật đợi vài ngày nhưng không thu hoạch được gì.
Mạc Phi cùng Lâu Vũ ở khu sĩ quan, bình thường nếu không ở cùng với Lâu Vũ thì Mạc Phi cũng tới phòng dược điều chế dược tề, ngay cả cơ hội gặp mặt Âu Dương Kỳ còn tìm không thấy, càng miễn bàn tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ.
Mạc Phi đi vào phòng ký túc xá liền thấy dáng vẻ nhăn nhó của Lâu Vũ: “Ngươi nghĩ gì đó, sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, do dự hỏi: “Âu Dương Kỳ đến đây, ngươi thực sự không có chút cảm giác nào à?”
Mạc Phi nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ngươi cư nhiên vì một người như vậy mà phiền lòng.”
“Thế nhưng ngươi từng vì hắn mà…” Tự sát.
“Đó không phải ta.” Mạc Phi ngắt lời Lâu Vũ.
Lâu Vũ sửng sốt, quá quan tâm sẽ bị loạn, hắn cư nhiên ngay cả điểm này cũng quên mất.
Mạc Phi nhún vai: “Người tự sát vì Âu Dương Kỳ chính là Mạc Phi trước kia, đối với ta, Âu Dương Kỳ chẳng qua chỉ là một người xa lạ.”
Lâu Vũ vô thức thở phào một hơi: “Vậy để ta giết Âu Dương Kỳ.”
Mạc Phi nhíu nhíu mày: “Không ổn, dù sao hiện giờ hắn cũng là người của đại hoàng tử, người ta phái ra tới năm trăm người để đưa hắn tới đây, đại hoàng tử nhọc công như vậy, nếu ngươi giết Âu Dương Kỳ thì khó tránh đại hoàng tử tức nước vỡ bờ làm liều.”
Lâu Vũ gật đầu: “Cũng đúng, dù sao hắn cũng không làm được chuyện gì, tạm thời cứ kệ vậy.”
Mạc Phi bĩu môi: “Chỉ là một tinh sư cấp ba mà thôi, nếu có một trận thú triều thì nói không chừng sẽ chết trong bụng tinh thú.”
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, đột nhiên sáp tới gần.
Mạc Phi có chút rầu rĩ bị Lâu Vũ tập kích, từ sau lần trước, Lâu Vũ rất thích hôn hắn, mấy lần trước chỉ là chạm môi rồi thôi, lần này cũng không biết Lâu Vũ làm sao, hôn Mạc Phi tới suýt chút nữa thở không nổi.
Lâu Vũ hôn hồi lâu mới chịu buông ra, Mạc Phi hổn hển hít thở.
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, thực áy náy nói: “Thực xin lỗi, ta có chút kích động.”
Nhìn Lâu Vũ, Mạc Phi do dự nói: “Ngươi có vẻ… có chút bất an.”
Lâu Vũ cười chua xót, có chút ảm đạm nói: “Ta thực sự rất bất an! Cũng nhờ vận khí tốt ta mới cưới được ngươi chứ không phải vì ngươi thích ta mà gả cho ta.”
Nhìn sắc mặt buồn rười rượi của Lâu Vũ, Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài, ngượng ngùng nói: “Tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, kỳ thực hiện giờ ta cũng có chút thích ngươi.”
Lâu Vũ vô cùng kinh hỉ nhìn Mạc Phi, lập tức đẩy ngã Mạc Phi xuống giường, Mạc Phi bị động tác của đối phương dọa hoảng.
“Tuy ta thích ngươi nhưng chỉ là một chút thôi a!” Mạc Phi vội vàng bổ sung.
Lâu Vũ dụi đầu vào bên gáy cổ Mạc Phi, bật cười: “Không sao, chỉ cần một chút cũng tốt rồi, một chút là tốt rồi.”
Mạc Phi có chút đau đầu đỡ trán: “Ngươi nặng quá, đừng có đè ta. Khuya rồi, ngủ đi.”
Lâu Vũ cườ ciười xoay người nằm xuống bên cạnh Mạc Phi.
Mạc Phi trừng mắt nhìn đối phương một cái rồi chui vào ổ chăn. Lâu Vũ nhu nhu mũi, cũng chui vào theo.
…
Âu Dương Kỳ mặt ủ mày ê cùng nhóm binh lính tuần tra quân doanh.
Mấy hôm nay hắn vẫn luôn nghĩ cách tiếp cận Mạc Phi, chính là nơi ở của Mạc Phi không cho phép binh lính bình thường tiến vào, phòng dược thì chính là cấm địa, thủ vệ nghiêm ngặc, mà nhóm thủ vệ kia căn bản không cho hắn chút mặt mũi.
Cuộc sống đơn sơ mà gian khổ ở quân doanh làm Âu Dương Kỳ kêu khổ không thôi.
Mỗi ngày ngủ trong ổ chăn mốc meo, ăn cơm phải giành giật, nếu không giành thì chỉ có thể ôm bụng đói, cuộc sống như vậy thật sự làm Âu Dương Kỳ cơ hồ hỏng mất.
Ở quân doanh ngày càng lâu, Âu Dương Kỳ càng cảm thấy khả năng mình hoàn thành niệm vụ ngày càng khó, nếu không phải nếu từ bỏ nhiệm vụ thì đại hoàng tử nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, Âu Dương Kỳ đã sớm quay đầu bỏ chạy.
“Tam hoàng tử, tam hoàng tử phi.”
Âu Dương Kỳ đang miên man suy nghĩ thì bị tiếng hô của binh lính bên cạnh gọi về thần trí.
Chỉ thấy một thiếu niên tóc dài thần thái phi dương đứng trên lưng song đầu cưu bay về phía rừng Lạc Nhật.
Âu Dương Kỳ ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên bầu trời, ánh mắt có chút co rút.
Mạc Phi ngay từ nhỏ đã rất xinh đẹp, Âu Dương Kỳ cũng biết như vậy. Thế nhưng trước kia Mạc Phi đẹp như một viên ngọc sáng chói nhưng lại thiếu đi linh khí.
Nhưng thiếu niên vừa nãy thì khác, xinh đẹp trương dương, chung linh dục tú làm người ta cảm thấy tự ti.
“Con song đầu cưu mà tam hoàng tử phi cửu là song đầu cưu cấp sáu a! Thực lực tam hoàng tử phi kém như vậy, không sợ gặp chuyện không may à?” Âu Dương Kỳ nhíu mày nói.
Âu Dương Kỳ vừa dứt lời, đám người bên cạnh lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
Âu Dương Kỳ có chút quái dị hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ai nói với ngươi tam hoàng tử phi yếu? Tam hoàng tử phi là tinh sư cấp năm, tài bắn cung nhất tuyệt, cho dù không thể tính là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng cũng là cao thủ hạng nhất, Mạc Phi điện hạ thiện xạ, ở trên tường thành dùng cung bắn chết hơn trăm con tinh thú cấp năm, rất lợi hại.” Một binh sĩ ở bên cạnh giải thích.
“Tam hoàng tử phi là tinh sư cấp năm?” Âu Dương Kỳ không dám tin nói.
“Đúng vậy! Ngày tam hoàng tử phi thăng cấp tinh quang đầy trời, khí thế vô cùng a!” Một binh sĩ sùng bái nói.
Âu Dương Kỳ trợn to mắt, từ khi tới quân doanh, tất cả những tin tức hắn nghe được đều là trình độ dược tề của Mạc Phi lợi hại nên đã xem nhẹ vấn đề thực lực của Mạc Phi.
Mạc Phi sao lại có thể là tinh sư cấp năm? Tư chất của Mạc Phi kém như vậy, cho dù tu luyện cả đời thì có thể trở thành tinh sư cấp hai đã là quá lắm rồi, Mạc Phi sao có thể là tinh sư cấp năm?
“Tam hoàng tử phi còn chưa được hai mươi tuổi sao có thể vừa là dược sư cấp sáu vừa là tinh sư cấp năm được chứ? Có phải lầm không?” Âu Dương Kỳ lẩm bẩm.
“Không có chuyện lầm lẫn gì đâu, người ta chính là thiên tài a! Ngươi thấy tam hoàng tử không, cũng rất trẻ nhưng đã là tinh sư cấp bảy rồi, thiên tài luôn làm ra những chuyện người bình thường không thể nào tưởng tượng được a.” Một binh sĩ đương nhiên nói.
Một binh sĩ có lông mi khá dài thần thần bí bí nói: “Ngươi biết không? Ta nghe mặt thẹo trung tướng nói có một kẻ là tình địch của tam hoàng tử vừa tới quân doanh.”
“Tình địch của tam hoàng tử? Ai vậy? Ai lớn gan như vậy cư nhiên muốn cướp người với tam hoàng tử, không sợ tam hoàng tử ném lôi cầu nổ banh xác tới cặn cũng không còn à?” Binh sĩ bên cạnh lập tức kích động hỏi.
“Không biết a! Tam hoàng tử phi không nói, bất quá mặt theo cuộc nói chuyện của tam hoàng tử phi cùng Mạc Nhất thiếu gia, mặt thẹo trung tướng khẳng định có một người như vậy.” Binh sĩ mi dài son sắt nói.
“Thực lực của người này nhất định là rất mạnh, bằng không sẽ không gan tới vậy.”
“Đúng đúng, ta thấy người này ít nhất cũng là tinh sư cấp sáu.”
“Ta thật không biết a, ta cảm thấy người này hẳn là một trong số người vừa mới tới. Âu Dương, trong nhóm các ngươi có ai có giao hảo với tam hoàng tử phi không?”
“Thôi đi, nhóm bọn họ, mạnh nhất chỉ có hai người cấp năm nhưng bộ dáng xấu muốn chết, số còn lại chỉ mới cấp ba cấp bốn, tam hoàng tử hà một hơi là thổi bay hết rồi, làm gì có ai có gan mơ tưởng tới tam hoàng tử phi, mơ mộng hão huyền à.”
“Âu Dương! Bộ dáng của ngươi không tồi, không phải ngươi chính là người đó chứ?” Binh sĩ mi dài hỏi.
Âu Dương Kỳ vội vàng lắc đầu: “Sao có thể là ta a.”
Một binh sĩ vỗ vỗ vai Âu Dương Kỳ: “Âu Dương a, không phải ngươi thì tốt rồi. Nếu là ngươi thì ngươi gặp phiền toái lớn rồi a.”
Âu Dương Kỳ cười cười xấu hổ, trước khi đến nghênh ngang đắc ý, hiện giờ nhìn lại chính mình chính là một trò khôi hài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.