Trùng Sinh Chi Đế Quốc Mỹ Thực
Chương 49: Cô Gái Thú Vị
Mê Lộ Đích Long
02/05/2024
Mấy thợ học việc như được tiếp thêm sinh lực, mắt sáng quắc nhìn ông, rõ ràng rất tin tưởng đầu bếp Hà!
Tiêu Hàn Đông đứng thẳng, nghiêm túc nói:
"Vậy phiền đầu bếp Hà, tôi ra ngoài trò chuyện với khách trước."
Thái độ hắn rất rõ ràng, câu giờ cho bếp khởi động lại, ngầm thể hiện thái độ đồng lòng chống địch với đầu bếp Hà. Đầu bếp Hà Kỳ Chính lòng phức tạp nhìn hắn, hoàng tử này thật không dễ chơi! Như vậy, thái độ của bếp với hắn sẽ thay đổi lớn.
Trong phòng Thu Sắc đông đúc, Phương Liệt, Nghiêm Ninh, Tiêu Lăng cùng một nhóm bạn, chỉ có hai cô gái như những vì sao giữa bầu trời.
Hà Viễn Viễn ngồi bên dưới, tóc dài buông xõa, mặc váy hờ hững khoe vai, trên đầu đội vòng cài kim cương đơn giản, ngồi đó như vầng trăng sáng, gần trong gang tấc nhưng vẫn treo trên trời.
Mấy chàng trai nửa trưởng thành ngồi cách xa, cư xử đứng đắn hơn bình thường, chỉ có Phương Liệt và Tiêu Lăng ngồi hai bên cô.
Hà Chiêu Chiêu rất giống chị gái, nhưng là một vẻ đẹp khác, nếu Hà Viễn Viễn là tiểu thư nhà quyền quý thì Hà Chiêu Chiêu là thiếu nữ khiêm nhường, toát lên khí chất dịu dàng.
Nghiêm Ninh thỉnh thoảng dùng đũa công cộng gắp thức ăn cho Hà Chiêu Chiêu, chăm sóc cô rất chu đáo, hai người thoảng nói vài câu, trông rất hòa hợp.
Hà Viễn Viễn cười cười nhìn họ, nói với Phương Liệt: "A Liệt, anh xem Ninh Ninh chăm sóc Chiêu Chiêu tốt đến thế nào."
Cô ám chỉ nhìn đĩa trống trơn trước mặt, Phương Liệt nhớ đến hai chữ MISS YOU ở cuối thư, Hà Viễn Viễn tuy có ý với hắn nhưng vẫn rất kín đáo, hiếm khi thẳng thắn như thế này, lòng hắn mềm nhũn, cầm đũa công cộng gắp hai miếng thịt thả vào đĩa cô.
Lông mày Hà Viễn Viễn nhíu lại, nhìn miếng sườn hầm trên đĩa, phủ một lớp dầu bóng láng khiến cô buồn nôn, cô khép nép nhúng sườn vào chén trà rửa sạch rồi mới miễn cưỡng ăn.
Trước kia Phương Liệt không như thế này, hôm nay vào đây tinh thần luôn ngẩn ngơ, chuyện gì thế này!
Đang suy nghĩ thì tiếng hô to của Thường Hải làm mọi người giật mình: "Tô bao tải kìa! Người ngồi đối diện cô ta không phải Tiêu Hàn Đông à!"
Tay Nghiêm Ninh run lên làm khối sườn đã gắp rơi xuống, hắn mỉm cười xin lỗi với Hà Chiêu Chiêu rồi quay đầu ra sau nhìn.
Tiêu Lăng thì đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng sang bên kia, đôi môi đỏ mọng óng ánh, toát lên vẻ đẹp ma mị.
Phương Liệt mím môi, hắn đã phát hiện Tô Mạn từ lúc cô đến, thấy cô gọi món ăn rồi ăn uống bình thường nên không để ý nữa. Ai ngờ chớp mắt cô đã ngồi cùng Tiêu Hàn Đông!
Hà Viễn Viễn cảm nhận được bất thường, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Tô bao tải là ai vậy? Tiêu Hàn Đông lại là ai?"
Chỉ một câu của cô làm cả phòng im phăng phắc, Hà Viễn Viễn cảm giác bất an trong lòng càng tăng. Cô lần lượt quét mắt qua các chàng trai, tất cả đều tránh né ánh mắt cô. Cuối cùng cô nhìn em gái, uy nghiêm của cô cả hiện ra: "Chiêu Chiêu, em nói đi."
Hà Chiêu Chiêu ngẩng đầu, do dự một chút rồi nói: "Tô Mạn và Nghiêm Ninh là bạn học cùng lớp, tuần trước giờ thể dục, Nghiêm Ninh chơi bóng rổ, cậu ấy đưa áo thể dục của mình cho Tô Mạn..."
Hà Viễn Viễn bất giác thả lỏng, liền nhìn Nghiêm Ninh với ánh mắt trách móc, em gái cô thường xuyên nhờ Nghiêm Ninh chuyển thư cho Phương Liệt, một là tránh nghi ngờ, hai là vì lý do gì, cô còn không hiểu à!
Nhưng Hà Chiêu Chiêu tiếp tục: "Sau đó anh Phương đến dẫn Tô Mạn đi, áo thể dục cũng giao cho cô ấy. Lúc đá bóng, Tô Mạn cứ nhìn chằm chằm vào người tên Tiêu Hàn Đông này."
Cả phòng lại im phăng phắc. Nói đúng ra, Hà Chiêu Chiêu chỉ trình bày sự thật, không thêm bớt điều gì, nhưng chỉ vài câu đó nghe lại vô cùng sốc.
Hà Viễn Viễn suy ngẫm, khẽ cười nói: "Có vẻ cô gái tên Tô Mạn này khá thú vị..."
Hà Viễn Viễn liếc nhìn Hà Chiêu Chiêu, thấy em gái cúi đầu cắt cắt thức ăn trong đĩa, thở dài, em gái tuy thông minh lanh lợi nhưng tầm mắt vẫn hẹp hòi, con bé nói thế chẳng qua là muốn cô ra mặt.
Nhưng sao em gái không nghĩ, Nghiêm Ninh và Phương Liệt làm sao có thể cùng thích một cô gái, rõ ràng chỉ là một trò chơi thôi, đã không thể làm tròn lời hứa thì cũng không cần để ý.
Hà Viễn Viễn cầm ly rượu, phóng khoáng nói: "Hôm nay cảm ơn các cậu đón gió rước trăng cho tôi. Tôi xin một ly với các cậu!"
Các chàng trai cùng cầm ly lên, chỉ có Tiêu Lăng kêu lên một tiếng, mọi người lại quay lại nhìn, thấy hai thanh niên mặc áo đầu bếp trắng, người đi trước cầm một đĩa thức ăn, từng bước đến trước mặt Tô Mạn, cung kính đặt đĩa xuống rồi háo hức nhìn cô.
Tiêu Hàn Đông đứng thẳng, nghiêm túc nói:
"Vậy phiền đầu bếp Hà, tôi ra ngoài trò chuyện với khách trước."
Thái độ hắn rất rõ ràng, câu giờ cho bếp khởi động lại, ngầm thể hiện thái độ đồng lòng chống địch với đầu bếp Hà. Đầu bếp Hà Kỳ Chính lòng phức tạp nhìn hắn, hoàng tử này thật không dễ chơi! Như vậy, thái độ của bếp với hắn sẽ thay đổi lớn.
Trong phòng Thu Sắc đông đúc, Phương Liệt, Nghiêm Ninh, Tiêu Lăng cùng một nhóm bạn, chỉ có hai cô gái như những vì sao giữa bầu trời.
Hà Viễn Viễn ngồi bên dưới, tóc dài buông xõa, mặc váy hờ hững khoe vai, trên đầu đội vòng cài kim cương đơn giản, ngồi đó như vầng trăng sáng, gần trong gang tấc nhưng vẫn treo trên trời.
Mấy chàng trai nửa trưởng thành ngồi cách xa, cư xử đứng đắn hơn bình thường, chỉ có Phương Liệt và Tiêu Lăng ngồi hai bên cô.
Hà Chiêu Chiêu rất giống chị gái, nhưng là một vẻ đẹp khác, nếu Hà Viễn Viễn là tiểu thư nhà quyền quý thì Hà Chiêu Chiêu là thiếu nữ khiêm nhường, toát lên khí chất dịu dàng.
Nghiêm Ninh thỉnh thoảng dùng đũa công cộng gắp thức ăn cho Hà Chiêu Chiêu, chăm sóc cô rất chu đáo, hai người thoảng nói vài câu, trông rất hòa hợp.
Hà Viễn Viễn cười cười nhìn họ, nói với Phương Liệt: "A Liệt, anh xem Ninh Ninh chăm sóc Chiêu Chiêu tốt đến thế nào."
Cô ám chỉ nhìn đĩa trống trơn trước mặt, Phương Liệt nhớ đến hai chữ MISS YOU ở cuối thư, Hà Viễn Viễn tuy có ý với hắn nhưng vẫn rất kín đáo, hiếm khi thẳng thắn như thế này, lòng hắn mềm nhũn, cầm đũa công cộng gắp hai miếng thịt thả vào đĩa cô.
Lông mày Hà Viễn Viễn nhíu lại, nhìn miếng sườn hầm trên đĩa, phủ một lớp dầu bóng láng khiến cô buồn nôn, cô khép nép nhúng sườn vào chén trà rửa sạch rồi mới miễn cưỡng ăn.
Trước kia Phương Liệt không như thế này, hôm nay vào đây tinh thần luôn ngẩn ngơ, chuyện gì thế này!
Đang suy nghĩ thì tiếng hô to của Thường Hải làm mọi người giật mình: "Tô bao tải kìa! Người ngồi đối diện cô ta không phải Tiêu Hàn Đông à!"
Tay Nghiêm Ninh run lên làm khối sườn đã gắp rơi xuống, hắn mỉm cười xin lỗi với Hà Chiêu Chiêu rồi quay đầu ra sau nhìn.
Tiêu Lăng thì đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng sang bên kia, đôi môi đỏ mọng óng ánh, toát lên vẻ đẹp ma mị.
Phương Liệt mím môi, hắn đã phát hiện Tô Mạn từ lúc cô đến, thấy cô gọi món ăn rồi ăn uống bình thường nên không để ý nữa. Ai ngờ chớp mắt cô đã ngồi cùng Tiêu Hàn Đông!
Hà Viễn Viễn cảm nhận được bất thường, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Tô bao tải là ai vậy? Tiêu Hàn Đông lại là ai?"
Chỉ một câu của cô làm cả phòng im phăng phắc, Hà Viễn Viễn cảm giác bất an trong lòng càng tăng. Cô lần lượt quét mắt qua các chàng trai, tất cả đều tránh né ánh mắt cô. Cuối cùng cô nhìn em gái, uy nghiêm của cô cả hiện ra: "Chiêu Chiêu, em nói đi."
Hà Chiêu Chiêu ngẩng đầu, do dự một chút rồi nói: "Tô Mạn và Nghiêm Ninh là bạn học cùng lớp, tuần trước giờ thể dục, Nghiêm Ninh chơi bóng rổ, cậu ấy đưa áo thể dục của mình cho Tô Mạn..."
Hà Viễn Viễn bất giác thả lỏng, liền nhìn Nghiêm Ninh với ánh mắt trách móc, em gái cô thường xuyên nhờ Nghiêm Ninh chuyển thư cho Phương Liệt, một là tránh nghi ngờ, hai là vì lý do gì, cô còn không hiểu à!
Nhưng Hà Chiêu Chiêu tiếp tục: "Sau đó anh Phương đến dẫn Tô Mạn đi, áo thể dục cũng giao cho cô ấy. Lúc đá bóng, Tô Mạn cứ nhìn chằm chằm vào người tên Tiêu Hàn Đông này."
Cả phòng lại im phăng phắc. Nói đúng ra, Hà Chiêu Chiêu chỉ trình bày sự thật, không thêm bớt điều gì, nhưng chỉ vài câu đó nghe lại vô cùng sốc.
Hà Viễn Viễn suy ngẫm, khẽ cười nói: "Có vẻ cô gái tên Tô Mạn này khá thú vị..."
Hà Viễn Viễn liếc nhìn Hà Chiêu Chiêu, thấy em gái cúi đầu cắt cắt thức ăn trong đĩa, thở dài, em gái tuy thông minh lanh lợi nhưng tầm mắt vẫn hẹp hòi, con bé nói thế chẳng qua là muốn cô ra mặt.
Nhưng sao em gái không nghĩ, Nghiêm Ninh và Phương Liệt làm sao có thể cùng thích một cô gái, rõ ràng chỉ là một trò chơi thôi, đã không thể làm tròn lời hứa thì cũng không cần để ý.
Hà Viễn Viễn cầm ly rượu, phóng khoáng nói: "Hôm nay cảm ơn các cậu đón gió rước trăng cho tôi. Tôi xin một ly với các cậu!"
Các chàng trai cùng cầm ly lên, chỉ có Tiêu Lăng kêu lên một tiếng, mọi người lại quay lại nhìn, thấy hai thanh niên mặc áo đầu bếp trắng, người đi trước cầm một đĩa thức ăn, từng bước đến trước mặt Tô Mạn, cung kính đặt đĩa xuống rồi háo hức nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.