Trùng Sinh Chi Đế Vương: Gian Phu Thuần Manh Hậu
Chương 1
Tử Vy Bạch Sắc
03/11/2017
Mở đầu
" Tiểu ca... Tiểu ca...!!!" Bên tai nghe thấy tiếng gọi nho nhỏ non nớt, ngọt ngào như kẹo mật, Nghiêm đế không khỏi giật mình, không phải y đã chết rồi sao? Ngự y đã tuyên bố y hoăng thệ, lụa trắng trải khắp Thiên đô, chiếu chỉ đã tuyên y nhường ngôi cho Thập cửu Hoàng đệ không phải sao? Nhưng chính mình đã là nam nhân gần tứ tuần nào có thể gọi là 'Tiểu ca' cơ hồ đầu có chút đau nhức, một chút cố gắng cử động liền cảm thấy một trận đau đớn, nhưng là ngay cả mi mắt mở ra cũng hết sức khó khăn, cố gắng một hồi mới có thể he hé mắt ra nhìn. Trời xanh mây trắng, có thể nhìn thấy cây cối xum xuê, tàn lá xanh rờn. Nhưng là một chút liền cảm thấy không đúng, tứ chi đau nhức chẵc chắn đây không phải là mộng, cũng không âm u như âm phủ, vừa xoay đầu sang nhìn, liền rơi vào tầm mắt y gương mặt của một tiểu cô nương, mà giây phút nhìn thấy gương mặt xinh xắn đáng yêu đó, Nghiêm đế đều bỗng ngây người, cảm thấy trong lồng ngực bỗng bất ngờ thít chặt lại, hốc mắt liền không nhịn được đỏ.
Mà Tiểu cô nương liền phát hiện động tĩnh của y, vui sướng reo lên. " Tiểu ca, may quá!!! Huynh tỉnh." Nhưng nhìn đến hốc mắt đo đỏ, lại thấy y trên người đều toàn là vết thương, nàng nhìn đến liền đau lòng không thôi, nghĩ là y chịu đau nên muốn khóc liền nhỏ giọng an ủi. " Tiểu ca nhịn đau, Tư Lan đã gọi Vu gia gia, người rất tài giỏi sẽ trị thương cho huynh." Vừa nói nàng vừa cẩn thận lấy khăn tay lau đi vài giọt nước mắt hiếm hoi của y, lại nhìn ngó xung quanh xem người đã trở về chưa. Trong lòng nghĩ bụng, người ta đều nói, nam nhân không dễ khóc, nhưng nàng thấy là người trước mắt này cũng chỉ là tiểu nam tử tầm 10 tuổi, nếu có khóc cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nàng nào biết, bây giờ người nằm trước mắt nàng, trong người kí ức đã là của một đại nam nhân, chịu qua nhiều đau thương, rơi nước mắt vốn đã là chuyện vô cùng khó, nhiều năm như vậy, nào biết còn có cơ hội gặp được người mình đem tâm can ra đối đãi. Trong lòng Nghiêm đế bây giờ cũng có sợ hãi, sợ hãi một khi mình giật mình tỉnh giấc, mọi điều trước mắt đều hóa thành hư ảo, kể cả nàng. Nhiều năm đối diện với cô tịch, hậu cung trống rỗng, từ lúc nàng mang theo hài tử của hai người rời khỏi nhân thế, là đã cắt đứt ý nghĩ sống của y, nhưng y sợ cô phụ kì vọng của nàng, nhiều năm sau đều cố gắng làm một minh quân, đem Hiên Thiên Hoàng triều lớn mạnh, bồi dưỡng thập cửu đệ lên làm tân đế, y liền có thể đi theo nàng. Vốn tưởng đã chết... Nhưng nào biết tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy lại là nàng, trong lòng thổn thức, Nghiêm đế mấy máy môi thật lâu mới gọi ra thành tiếng. "Vi nhi... Vi nhi..." Giọng nói thiếu niên non nớt nhưng tha thiết, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng, giống như sợ nàng nháy mắt liền biến mất giống như trong ngàn giấc mộng mà suốt hai mươi năm trở thành ác mộng cũng là mộng đẹp.
Bị tiểu ca trước mắt gọi ra tên, Đông Phương Nhạc Vi hơi giật mình một chút, liền sau đó nhíu mày, môi đỏ nhỏ xinh mân lên hỏi. " A, Tiểu ca biết Nhạc Vi?" Trong đầu bắt đầu suy nghĩ, nhưng là từ nhỏ đến lớn nàng đều ở nơi Thiên Nhai này không đi đâu, cũng không quen biết được ai, những người nàng quen đều ghi nhớ rất kĩ, nào có gặp qua Tiểu ca này đâu.
Nhưng Nghiêm đế còn chưa kịp trả lời, thì bên tai đã nghe thấy tiếng bước chân chạy vội tới, hắn không thể cử động, nhưng trí nhớ còn sót lại đều khiến hắn nhớ rõ ràng, người này chính là Tư Lan, một trong hai nha hoàn thiếp thân trong tương lai của nàng, còn lại một người mà hiện tại vẫn chưa xuất hiện bên cạnh nàng là Tư Thụy, đều là người trung thành với nàng, nhớ năm đó hậu cung một trận kinh hoàng, cuối cùng vì bảo hộ thái hậu, bảo hộ những phi tần luôn nhắm vào nàng mà người của nàng đều cùng nàng đi. Sau chuyện đó, ngoài y đau lòng ra, Dương Thiên Uy kia cũng một đoạn tình thâm cả đời không thú thê, chỉ tiếc, hắn lại đi tìm Tư Lan trước y vài năm. Nghĩ đến bây giờ có chút không rõ hư thực, chỉ mong trời cao thấu cho nỗi lòng của y, của nàng mà cho y sống lại.
Đi theo sau bước chân Tư Lang, là bóng dáng thập phần tiêu sái của một nam nhân, nhìn vẻ ngoài không khác nam tử 20 là mấy, lại thập phần tuấn tú nhã nhặn, bên thận lại có một cỗ quý khí, lại có khí chất của tiên nhân nhưng lại là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Hiên Thiên hoàng triều ít nhất cũng hơn trăm năm tuổi Hiên Thiên Trích Thánh - Vu Lang Thiềm, khó trách nàng gọi hắn là gia gia.
Nhưng chuyện này lại có phần không giống với kiếp trước, Nghiêm đế nhớ lần đó cứu mình là một đại phu, hơn nữa y thuật cũng không cao thâm hại y nửa năm mới có thể đi được, sao lại đổi thành hắn rồi?! Đương suy nghĩ, thì giọng nói của Vu Lang Thiềm đã cất lên. " Bớt nghĩ lung tung đi, hay ngươi muốn ta mời cái lang băm kia đến chưa trị cho ngươi? Ôi cái thân già của ta, hôm nay lại phải còng lưng cõng ngươi, xú tiểu tử!!!" Vừa nói vừa ra vẻ không cam tâm tình nguyện mấy, khóe mắt lại liếc qua phía tiểu cô nương mi thanh mục tú đang tràn đầy hi vọng nhìn hắn.
Nghe hắn nói, Nghiêm đế có chút giật mình, nhưng là chưa kịp đáp lời, đã nghe Đông Phương Nhạc Vi nãi thanh nãi khí cầu tình. " Vu gia gia, Tiểu ca đáng thương mà, người đại nhân đại lượng giúp huynh ấy được không, gia gia." Vừa nói, nàng vừa kéo ống tay áo của hắn, ánh mắt đáng thương nâng lên, đôi mắt lúng liếng to tròn giờ này liền tràn ngập hơi nước như sắp khóc, mày nhỏ nhíu lại thành một đường, uất ức mím môi.
Nhìn gương mặt uất nghẹn của Nghiêm đế, nữ nhân của y, lại ngay trước mắt y làm nũng với một nam nhân khác, Vu Lang Thiềm cảm thấy một trận khoái trá, nhưng hắn chính là được nước làm tới, huống hồ thời gian cũng không còn bao lâu, áo bông nhỏ Đông Phương này lại rời xa hắn, nghĩ đến liền có chút luyến tiếc, chỉ là so với hiện tại đối với thái độ của Nghiêm đế liền có chút vui sướng, ánh mắt dời về phía y đắc ý cười cười nói. " Nể tình của Vi nhi, bây giờ con thơm lên má ta một cái, ta liền chữa trị cho tiểu tử này được không?" Nói xong, cũng liền đưa một bên gương mặt ra chờ đợi.
" Vu gia gia nói được làm được!" Nàng cười vui vẻ, liền trước ánh mắt phẫn nộ của Nghiêm đế cùng âm thanh yếu ớt. " Vi nhi không cần..." của y, nàng liền bẹp một cái lên má Vu Lang Thiềm.
--- Thời gian thấm thoát thoi đưa...
Minh Thiên năm thứ 30, Minh đế băng hà, trước khi hoăng thệ đã hạ ý chỉ truyền ngôi cho đương triều thái tử Dạ Nhâm Nghiêm.
Nhâm Thiên năm thứ nhất, Nghiêm đế lên ngôi, năm đó mới 17 tuổi.
P/s: Chương đầu...
***
Chương 1:
Nhâm Thiên năm thứ ba, tròn ba năm sau khi tiên đế băng hà, chiếu chỉ ban ra, toàn bộ Hiên Thiên quốc tuyên bố xã tang, nam có thể cưới thê, nữ có thể gã phu, cho phép cử hành yến tiệc linh đình, lễ hội long trọng. Buổi cử hành lễ hạ táng, Nghiêm đế dẫn theo đoàn quần thần đến Hoàng Lăng ở Hà Châu, tế bái Tiên đế lần cuối trước khi cửa Hoàng Lăng lần nữa khép lại như đặt dấu chấm hết cho triều đại một hoàng đế.
Mọi chuyện đều xảy ra như kiếp trước...
Lúc này trong ngự thư phòng, cơ hồ không nghe thấy âm thanh, cô tịch đến yên ắng, không ai dám cất tiếng nói, hơi thở cũng lạnh nhạt tiết chế đi để không quấy rầy vị chủ tử đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi phê duyệt tấu chương. Trong không khí Long tiên hương tỏa ra mùi thơm thoang thoãng, Đoan nghiễn, Hồ bút, Huy Mặc, Tuyên chỉ, văn phòng tứ bảo đều chỉnh chỉnh tề tề bày trên bàn, trước mặt nam nhân đang thần tình đọc qua tấu chương.
Giống như có điều suy nghĩ, cọ mềm được nhấc lên, tay áo bào thêu hình rồng nhẹ nhàng rơi xuống để lộ đôi bàn tay to lớn mà tinh mỹ, ngón tay nam nhân kia vừa thon vừa dài lại vừa cân đối cùng với khớp xương tay không to không nhỏ phối hợp với màu da trắng ngà ánh nhuận, sạch sẽ khiến cho nó trở nên khá thu hút. Nhất là thần thái mà nam nhân kia đi bút, không phải rất chậm cũng không phải rất nhanh, những dòng chữ hiện ra như rồng bay phượng múa, mỗi chữ đều hết sức đẹp đẽ, mỗi cái phết cọ, mỗi tì bút đều phần nào toát lên phong thái uy nghiêm, bất phàm của nam nhân.
Đem một bản tấu chương đặt sang một bên, nhìn công việc vốn chất thành núi nhỏ giờ chỉ còn sót lại vài quyển, nam nhân mới nhìn sắc trời, thấy vừa đến giờ dùng Ngọ thiên, lại nghĩ đến một số chuyện, liền liếc qua phía Tổng Quản công công - Thuận Thành, mấp máy môi mỏng hỏi. " Thái hậu đã thu xếp mọi chuyện chưa?" Vừa hỏi, lại lấy ra một quyển tấu chương khác lên xem, bản thân cũng không đợi Thuận Thành đáp đã tự có câu trả lời.
" Hồi hoàng thượng, Thái hậu nói, nước không thể một ngày không có vua, cung, không thể một ngày không có hậu." Nghe hỏi, hắn hồi hồn, cẩn trọng đáp lời, lại nói, hôm nay Thái hậu gọi hai vị cung phi Hiền phi và Nhạc phi đến Trường sinh cung dùng điểm tâm sợ cũng là vì mấy chuyện này dây. Bản thân tuy còn trẻ đã làm tới chức Tổng quản công công, tin chắc Thuận Thành này không thể không có bản lãnh. Theo hắn đoán, sau ba năm này yên ắng, thời điểm sắp tới hẳn là hậu cung sẽ đón không ít chủ tử mới, còn về phần người nào tiến cung cũng đoán được một hai, chung quy hiện tại quá vắng vẻ rồi.
Bây giờ trong hậu cung chỉ có hai vị chủ tử đứng hàng phi tử đứng đầu là Hiền Phi, một trong tứ phi, còn lại là một thường phi, cũng là một trong hai người có phi vị là Nhạc phi nương nương phẩm cấp thua Hiền phi một bậc, hai người này trước đây là hai vị trắc phi của phủ Thái tử, vị trí Thái tử phi vốn trống. Nhưng nghĩ đến hai người Hiền phi nương nương, Nhạc phi nương nương tuy phẩm vị cao, nhưng xuất thân một người là nữ nhi quan tứ phẩm, một người là nữ nhi của tiểu tướng, suy đi tính lại tiền đồ cũng không nhiều, nếu là chiếm được sự sủng ái của hoàng đế thì không nói, nhưng bằng nhiều năm như vậy Thái tử còn không mấy để tâm đến họ, thì lúc này y đã là Nghiêm đế, xét theo cách y đối xử với các nàng mấy năm qua thì đúng là không mấy khả quan. Quá lạnh nhạt đi! Lại nói, dưới hàng phi lương viện, tài nhân này nọ đều là các nha hoàn thê thiếp nhỏ nhoi trong phủ, tất nhiên với thân phận đó không thể tấn thân cao hơn. Như vậy, chỉ có thể tiếp nhận tuyển tú để tuyển người vào cung, còn ai trèo lên cây hóa thành phụng hoàng được thì cái đó tùy vào bản lĩnh của họ vậy.
Vốn còn đang chìm trong suy nghĩ, Thuận Thành công công lại nghe thấy Nghiêm đế nói thêm. " Trẫm không phải là trước đây đã được Tiên đế tứ hôn sao?." Như vậy không phải là...
Trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng bản thân hắn lại không dám hỏi nhiều, cũng không dám cả gan suy đoán tâm tư đế vương, nhưng đúng là trước đây Tiên đế đã hạ chỉ tứ hôn cho Nghiêm đế và một vị thiên kim tiểu thư nào đó, nhưng chuyện này dường như được định từ lúc thái tử mới sinh ra, mà lúc ấy Tiên đế còn chưa lên ngôi, đến đây đã gần 20 năm sợ mấy ai còn nhớ, huống hồ thời gian qua đi, vật đổi sao dời không chừng là gia tộc kia có phải đã tàn lụi hay không? " Ân, nô tài đã rõ, sẽ sai người tìm trong Hoàng thư xem có chuyện này không?" nhưng một khi Nghiêm đế đã nhắc tới, chính là muốn truy cứu chuyện này, nghĩ vậy hắn đành lĩnh mệnh, không quên trước khi rời đi liền nói qua một tiếng. " Hoàng thượng đã đến giờ dùng thiện, người đến Dưỡng tâm điện hay là phân phó nơi nào?"
Nhấc bút phê lên một bản tấu chương, Nghiêm đế lạnh nhạt nói. " Sắp tới Thái Hậu chắc sẽ bận rộn một phen, bãi giá Trường Sinh cung đi."
( Tác giả: Lâu r không viết cổ đại thấy nó thiếu thiếu cái gì đó đó)
--- Phân cách tuyến Cung tuyển ---
Mấy ngày nay, Thiên đô cơ hồ bị nháo đến loạn thất bát tao, trên mọi phố xá ngõ ngách, từ đại môn tướng gia đến các quán xá, đều nhân lúc trà dư tửu hậu mà mọi người bàn tán với nhau tất cả điều vi chuyện Nghiêm đế muốn tuyển chọn phi tử, nếu được sủng ái chính là bay lên cây hóa thành phụng hoàng được mọi người thần phục, dưới một người trên vạn người thử hỏi cám dỗ như vậy ai lại không cảm thấy một trận háo hức, mong chờ. Huống hồ, so với những hoàng đế Tiền triều, long nhan của Nghiêm đế lại quá mức khiến người ta yêu thích, nhất là mấy nữ tử đương tuổi cặp kê nhìn thấy một lần đã không nhịn được thầm thương trộm nhớ, mà ba năm qua chính là đế vương nhỏ tuổi nhưng mưu trí không nhỏ, đối với này nọ khó khăn đều giải quyết hết sức dễ dàng, so với Tiên đế có thể tiến xa hơn, cho nên những đại thần có nhi nữ vừa hoặc sắp tới độ tuổi cặp kê đều hết sức hướng mắt về phía chuyện này, chỉ hận không thể ngay lập tức để con mình tiến cung.
Mà chuyện tuyển chọn phi tần này tuy không thể xem là quốc gia đại sự, nhưng mà đối với đám quan đại thần kia sợ là còn hơn quốc gia đại sự, đặc biệt là những nhà có nữ nhi lớn lên xinh đẹp động lòng người, chỉ bằng đoạt được sủng ái của Hoàng đế chính là chấn hưng gia tộc, đem toàn gia phát hưng thịnh không phải sao, lệ này chính là vì vậy mà suy tính. Cũng vì những chuyện này mà trước sau buổi thượng triều đám đại thần kia đều nán chút thời gian nói chuyện với nhau qua lại, cũng thuận tiện thăm dò tâm tư lẫn nhau, ngoài mặt cười cười nói nói, nhưng sợ là không biết đang suy tính cái gì.
Giống như hôm nay, thời điểm chầu triều còn chưa tới, quan viên đều đã tề tựu đông đủ, từ đằng xa đi tới đã thấy những nhóm người đứng lại nói chuyện với nhau, mà nhóm đông nhất chính là đang xoay quanh hai người Thừa tướng đại nhân Lý Mẫn Thông và Lại bộ thị lang Đông Phương Triều, cũng là bào đệ của đương triều Tể Tướng Đông Phương Minh.
Nói đến nhi nữ này của Lý Mẫn Thông, toàn bộ nam nhân Thiên đô không ai không biết, không ai không rõ, lớn lên bộ dáng xinh đẹp, tú lệ không nói, còn mềm mại như nhu thủy, ôn nhu nhã nhặn, một bộ yếu ớt mỏng manh, nhưng đừng nhìn nàng nhỏ nhắn mà khinh thường, nếu không một cái tiểu cô nương làm sao có thể quán xuyến toàn bộ Thừa tướng phủ đây.
Năm nay nàng vừa tròn 15 tuổi, vừa đủ tuổi gả đi, cổng lớn suýt bị bà mai đạp đổ, nhưng chính là người tới cầu thân, chính là có chút trèo cao, nên cũng không dám làm quá mức. Đáng tiếc... " Bảo nhi sớm đã định chung thân với Liễu gia, nên lần này sợ là không tiến cung đâu." Thấy một đám quan lại xung quanh mình hỏi này, hỏi nọ, Lý Mẫn Thông khó khăn lắm mới nói ra được.
Nghe vậy một đám quan viên trưng ra vẻ mặt tiếc rẻ vì không ngờ Liễu gia lại nhanh hơn cả ý chỉ của Hoàng thượng, nhưng là trong bụng bọn họ lại có một tia vui sướng, nghĩ đến còn không phải nhi nữ của mình tiến cung sẽ lại bớt đi một đối thủ nặng kí sao. Nghĩ đến đó ánh mắt bọn họ đêu đổ dồn về phia Đông Phương Triều.
Nếu hỏi Thiên đô tuyệt sắc có hai nữ tử xinh đẹp, họ là ai? Người đầu tiên chắc chắn là Kim chi ngọc diệp phủ Thừa Tướng, người còn lại chính là tiểu nhi nữ của Lại Bộ Thượng Thư, lớn lên chính là một cái tâm can bảo bối của nam nhân, giọng nói mềm mại, dáng người lả lướt, mi mục như họa, hơn nữa cầm nghệ hết sức điêu luyện nghe một lần đều khó mà nhịn được muốn nghe thêm. Năm nay nàng ta đã 16 tuổi, phát dục hoàn chỉnh, mỗi lần ra ngoài vô tình hữu ý cướp được không ít hoa đào của nam nhân đâu, với lại, người ta còn âm thầm đoán già đoán non không biết người nào có phúc phần cưới được nữ tử như vậy. Bây giờ, có người cả gan thầm nghĩ, chính là chờ thánh chỉ tuyển tú này đây, nghĩ đến ánh mắt bọn họ không khỏi lia về phía Đông Phương Triều mấy lần.
Ngay lúc này, âm thanh của của Thuận Thành công công lại lanh lảnh cất lên. " THƯỢNG TRIỀU...!!!" Hơi chói tai, thành công đem mối suy nghĩ của mọi người đều hướng về ngôi cửu ngũ chính tôn trên đại điện.
Quần thần phất tay áo, chân khụy xuống, quỳ dưới đại điện hô. " HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ!!!"
" Tiểu ca... Tiểu ca...!!!" Bên tai nghe thấy tiếng gọi nho nhỏ non nớt, ngọt ngào như kẹo mật, Nghiêm đế không khỏi giật mình, không phải y đã chết rồi sao? Ngự y đã tuyên bố y hoăng thệ, lụa trắng trải khắp Thiên đô, chiếu chỉ đã tuyên y nhường ngôi cho Thập cửu Hoàng đệ không phải sao? Nhưng chính mình đã là nam nhân gần tứ tuần nào có thể gọi là 'Tiểu ca' cơ hồ đầu có chút đau nhức, một chút cố gắng cử động liền cảm thấy một trận đau đớn, nhưng là ngay cả mi mắt mở ra cũng hết sức khó khăn, cố gắng một hồi mới có thể he hé mắt ra nhìn. Trời xanh mây trắng, có thể nhìn thấy cây cối xum xuê, tàn lá xanh rờn. Nhưng là một chút liền cảm thấy không đúng, tứ chi đau nhức chẵc chắn đây không phải là mộng, cũng không âm u như âm phủ, vừa xoay đầu sang nhìn, liền rơi vào tầm mắt y gương mặt của một tiểu cô nương, mà giây phút nhìn thấy gương mặt xinh xắn đáng yêu đó, Nghiêm đế đều bỗng ngây người, cảm thấy trong lồng ngực bỗng bất ngờ thít chặt lại, hốc mắt liền không nhịn được đỏ.
Mà Tiểu cô nương liền phát hiện động tĩnh của y, vui sướng reo lên. " Tiểu ca, may quá!!! Huynh tỉnh." Nhưng nhìn đến hốc mắt đo đỏ, lại thấy y trên người đều toàn là vết thương, nàng nhìn đến liền đau lòng không thôi, nghĩ là y chịu đau nên muốn khóc liền nhỏ giọng an ủi. " Tiểu ca nhịn đau, Tư Lan đã gọi Vu gia gia, người rất tài giỏi sẽ trị thương cho huynh." Vừa nói nàng vừa cẩn thận lấy khăn tay lau đi vài giọt nước mắt hiếm hoi của y, lại nhìn ngó xung quanh xem người đã trở về chưa. Trong lòng nghĩ bụng, người ta đều nói, nam nhân không dễ khóc, nhưng nàng thấy là người trước mắt này cũng chỉ là tiểu nam tử tầm 10 tuổi, nếu có khóc cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nàng nào biết, bây giờ người nằm trước mắt nàng, trong người kí ức đã là của một đại nam nhân, chịu qua nhiều đau thương, rơi nước mắt vốn đã là chuyện vô cùng khó, nhiều năm như vậy, nào biết còn có cơ hội gặp được người mình đem tâm can ra đối đãi. Trong lòng Nghiêm đế bây giờ cũng có sợ hãi, sợ hãi một khi mình giật mình tỉnh giấc, mọi điều trước mắt đều hóa thành hư ảo, kể cả nàng. Nhiều năm đối diện với cô tịch, hậu cung trống rỗng, từ lúc nàng mang theo hài tử của hai người rời khỏi nhân thế, là đã cắt đứt ý nghĩ sống của y, nhưng y sợ cô phụ kì vọng của nàng, nhiều năm sau đều cố gắng làm một minh quân, đem Hiên Thiên Hoàng triều lớn mạnh, bồi dưỡng thập cửu đệ lên làm tân đế, y liền có thể đi theo nàng. Vốn tưởng đã chết... Nhưng nào biết tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy lại là nàng, trong lòng thổn thức, Nghiêm đế mấy máy môi thật lâu mới gọi ra thành tiếng. "Vi nhi... Vi nhi..." Giọng nói thiếu niên non nớt nhưng tha thiết, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng, giống như sợ nàng nháy mắt liền biến mất giống như trong ngàn giấc mộng mà suốt hai mươi năm trở thành ác mộng cũng là mộng đẹp.
Bị tiểu ca trước mắt gọi ra tên, Đông Phương Nhạc Vi hơi giật mình một chút, liền sau đó nhíu mày, môi đỏ nhỏ xinh mân lên hỏi. " A, Tiểu ca biết Nhạc Vi?" Trong đầu bắt đầu suy nghĩ, nhưng là từ nhỏ đến lớn nàng đều ở nơi Thiên Nhai này không đi đâu, cũng không quen biết được ai, những người nàng quen đều ghi nhớ rất kĩ, nào có gặp qua Tiểu ca này đâu.
Nhưng Nghiêm đế còn chưa kịp trả lời, thì bên tai đã nghe thấy tiếng bước chân chạy vội tới, hắn không thể cử động, nhưng trí nhớ còn sót lại đều khiến hắn nhớ rõ ràng, người này chính là Tư Lan, một trong hai nha hoàn thiếp thân trong tương lai của nàng, còn lại một người mà hiện tại vẫn chưa xuất hiện bên cạnh nàng là Tư Thụy, đều là người trung thành với nàng, nhớ năm đó hậu cung một trận kinh hoàng, cuối cùng vì bảo hộ thái hậu, bảo hộ những phi tần luôn nhắm vào nàng mà người của nàng đều cùng nàng đi. Sau chuyện đó, ngoài y đau lòng ra, Dương Thiên Uy kia cũng một đoạn tình thâm cả đời không thú thê, chỉ tiếc, hắn lại đi tìm Tư Lan trước y vài năm. Nghĩ đến bây giờ có chút không rõ hư thực, chỉ mong trời cao thấu cho nỗi lòng của y, của nàng mà cho y sống lại.
Đi theo sau bước chân Tư Lang, là bóng dáng thập phần tiêu sái của một nam nhân, nhìn vẻ ngoài không khác nam tử 20 là mấy, lại thập phần tuấn tú nhã nhặn, bên thận lại có một cỗ quý khí, lại có khí chất của tiên nhân nhưng lại là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Hiên Thiên hoàng triều ít nhất cũng hơn trăm năm tuổi Hiên Thiên Trích Thánh - Vu Lang Thiềm, khó trách nàng gọi hắn là gia gia.
Nhưng chuyện này lại có phần không giống với kiếp trước, Nghiêm đế nhớ lần đó cứu mình là một đại phu, hơn nữa y thuật cũng không cao thâm hại y nửa năm mới có thể đi được, sao lại đổi thành hắn rồi?! Đương suy nghĩ, thì giọng nói của Vu Lang Thiềm đã cất lên. " Bớt nghĩ lung tung đi, hay ngươi muốn ta mời cái lang băm kia đến chưa trị cho ngươi? Ôi cái thân già của ta, hôm nay lại phải còng lưng cõng ngươi, xú tiểu tử!!!" Vừa nói vừa ra vẻ không cam tâm tình nguyện mấy, khóe mắt lại liếc qua phía tiểu cô nương mi thanh mục tú đang tràn đầy hi vọng nhìn hắn.
Nghe hắn nói, Nghiêm đế có chút giật mình, nhưng là chưa kịp đáp lời, đã nghe Đông Phương Nhạc Vi nãi thanh nãi khí cầu tình. " Vu gia gia, Tiểu ca đáng thương mà, người đại nhân đại lượng giúp huynh ấy được không, gia gia." Vừa nói, nàng vừa kéo ống tay áo của hắn, ánh mắt đáng thương nâng lên, đôi mắt lúng liếng to tròn giờ này liền tràn ngập hơi nước như sắp khóc, mày nhỏ nhíu lại thành một đường, uất ức mím môi.
Nhìn gương mặt uất nghẹn của Nghiêm đế, nữ nhân của y, lại ngay trước mắt y làm nũng với một nam nhân khác, Vu Lang Thiềm cảm thấy một trận khoái trá, nhưng hắn chính là được nước làm tới, huống hồ thời gian cũng không còn bao lâu, áo bông nhỏ Đông Phương này lại rời xa hắn, nghĩ đến liền có chút luyến tiếc, chỉ là so với hiện tại đối với thái độ của Nghiêm đế liền có chút vui sướng, ánh mắt dời về phía y đắc ý cười cười nói. " Nể tình của Vi nhi, bây giờ con thơm lên má ta một cái, ta liền chữa trị cho tiểu tử này được không?" Nói xong, cũng liền đưa một bên gương mặt ra chờ đợi.
" Vu gia gia nói được làm được!" Nàng cười vui vẻ, liền trước ánh mắt phẫn nộ của Nghiêm đế cùng âm thanh yếu ớt. " Vi nhi không cần..." của y, nàng liền bẹp một cái lên má Vu Lang Thiềm.
--- Thời gian thấm thoát thoi đưa...
Minh Thiên năm thứ 30, Minh đế băng hà, trước khi hoăng thệ đã hạ ý chỉ truyền ngôi cho đương triều thái tử Dạ Nhâm Nghiêm.
Nhâm Thiên năm thứ nhất, Nghiêm đế lên ngôi, năm đó mới 17 tuổi.
P/s: Chương đầu...
***
Chương 1:
Nhâm Thiên năm thứ ba, tròn ba năm sau khi tiên đế băng hà, chiếu chỉ ban ra, toàn bộ Hiên Thiên quốc tuyên bố xã tang, nam có thể cưới thê, nữ có thể gã phu, cho phép cử hành yến tiệc linh đình, lễ hội long trọng. Buổi cử hành lễ hạ táng, Nghiêm đế dẫn theo đoàn quần thần đến Hoàng Lăng ở Hà Châu, tế bái Tiên đế lần cuối trước khi cửa Hoàng Lăng lần nữa khép lại như đặt dấu chấm hết cho triều đại một hoàng đế.
Mọi chuyện đều xảy ra như kiếp trước...
Lúc này trong ngự thư phòng, cơ hồ không nghe thấy âm thanh, cô tịch đến yên ắng, không ai dám cất tiếng nói, hơi thở cũng lạnh nhạt tiết chế đi để không quấy rầy vị chủ tử đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi phê duyệt tấu chương. Trong không khí Long tiên hương tỏa ra mùi thơm thoang thoãng, Đoan nghiễn, Hồ bút, Huy Mặc, Tuyên chỉ, văn phòng tứ bảo đều chỉnh chỉnh tề tề bày trên bàn, trước mặt nam nhân đang thần tình đọc qua tấu chương.
Giống như có điều suy nghĩ, cọ mềm được nhấc lên, tay áo bào thêu hình rồng nhẹ nhàng rơi xuống để lộ đôi bàn tay to lớn mà tinh mỹ, ngón tay nam nhân kia vừa thon vừa dài lại vừa cân đối cùng với khớp xương tay không to không nhỏ phối hợp với màu da trắng ngà ánh nhuận, sạch sẽ khiến cho nó trở nên khá thu hút. Nhất là thần thái mà nam nhân kia đi bút, không phải rất chậm cũng không phải rất nhanh, những dòng chữ hiện ra như rồng bay phượng múa, mỗi chữ đều hết sức đẹp đẽ, mỗi cái phết cọ, mỗi tì bút đều phần nào toát lên phong thái uy nghiêm, bất phàm của nam nhân.
Đem một bản tấu chương đặt sang một bên, nhìn công việc vốn chất thành núi nhỏ giờ chỉ còn sót lại vài quyển, nam nhân mới nhìn sắc trời, thấy vừa đến giờ dùng Ngọ thiên, lại nghĩ đến một số chuyện, liền liếc qua phía Tổng Quản công công - Thuận Thành, mấp máy môi mỏng hỏi. " Thái hậu đã thu xếp mọi chuyện chưa?" Vừa hỏi, lại lấy ra một quyển tấu chương khác lên xem, bản thân cũng không đợi Thuận Thành đáp đã tự có câu trả lời.
" Hồi hoàng thượng, Thái hậu nói, nước không thể một ngày không có vua, cung, không thể một ngày không có hậu." Nghe hỏi, hắn hồi hồn, cẩn trọng đáp lời, lại nói, hôm nay Thái hậu gọi hai vị cung phi Hiền phi và Nhạc phi đến Trường sinh cung dùng điểm tâm sợ cũng là vì mấy chuyện này dây. Bản thân tuy còn trẻ đã làm tới chức Tổng quản công công, tin chắc Thuận Thành này không thể không có bản lãnh. Theo hắn đoán, sau ba năm này yên ắng, thời điểm sắp tới hẳn là hậu cung sẽ đón không ít chủ tử mới, còn về phần người nào tiến cung cũng đoán được một hai, chung quy hiện tại quá vắng vẻ rồi.
Bây giờ trong hậu cung chỉ có hai vị chủ tử đứng hàng phi tử đứng đầu là Hiền Phi, một trong tứ phi, còn lại là một thường phi, cũng là một trong hai người có phi vị là Nhạc phi nương nương phẩm cấp thua Hiền phi một bậc, hai người này trước đây là hai vị trắc phi của phủ Thái tử, vị trí Thái tử phi vốn trống. Nhưng nghĩ đến hai người Hiền phi nương nương, Nhạc phi nương nương tuy phẩm vị cao, nhưng xuất thân một người là nữ nhi quan tứ phẩm, một người là nữ nhi của tiểu tướng, suy đi tính lại tiền đồ cũng không nhiều, nếu là chiếm được sự sủng ái của hoàng đế thì không nói, nhưng bằng nhiều năm như vậy Thái tử còn không mấy để tâm đến họ, thì lúc này y đã là Nghiêm đế, xét theo cách y đối xử với các nàng mấy năm qua thì đúng là không mấy khả quan. Quá lạnh nhạt đi! Lại nói, dưới hàng phi lương viện, tài nhân này nọ đều là các nha hoàn thê thiếp nhỏ nhoi trong phủ, tất nhiên với thân phận đó không thể tấn thân cao hơn. Như vậy, chỉ có thể tiếp nhận tuyển tú để tuyển người vào cung, còn ai trèo lên cây hóa thành phụng hoàng được thì cái đó tùy vào bản lĩnh của họ vậy.
Vốn còn đang chìm trong suy nghĩ, Thuận Thành công công lại nghe thấy Nghiêm đế nói thêm. " Trẫm không phải là trước đây đã được Tiên đế tứ hôn sao?." Như vậy không phải là...
Trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng bản thân hắn lại không dám hỏi nhiều, cũng không dám cả gan suy đoán tâm tư đế vương, nhưng đúng là trước đây Tiên đế đã hạ chỉ tứ hôn cho Nghiêm đế và một vị thiên kim tiểu thư nào đó, nhưng chuyện này dường như được định từ lúc thái tử mới sinh ra, mà lúc ấy Tiên đế còn chưa lên ngôi, đến đây đã gần 20 năm sợ mấy ai còn nhớ, huống hồ thời gian qua đi, vật đổi sao dời không chừng là gia tộc kia có phải đã tàn lụi hay không? " Ân, nô tài đã rõ, sẽ sai người tìm trong Hoàng thư xem có chuyện này không?" nhưng một khi Nghiêm đế đã nhắc tới, chính là muốn truy cứu chuyện này, nghĩ vậy hắn đành lĩnh mệnh, không quên trước khi rời đi liền nói qua một tiếng. " Hoàng thượng đã đến giờ dùng thiện, người đến Dưỡng tâm điện hay là phân phó nơi nào?"
Nhấc bút phê lên một bản tấu chương, Nghiêm đế lạnh nhạt nói. " Sắp tới Thái Hậu chắc sẽ bận rộn một phen, bãi giá Trường Sinh cung đi."
( Tác giả: Lâu r không viết cổ đại thấy nó thiếu thiếu cái gì đó đó)
--- Phân cách tuyến Cung tuyển ---
Mấy ngày nay, Thiên đô cơ hồ bị nháo đến loạn thất bát tao, trên mọi phố xá ngõ ngách, từ đại môn tướng gia đến các quán xá, đều nhân lúc trà dư tửu hậu mà mọi người bàn tán với nhau tất cả điều vi chuyện Nghiêm đế muốn tuyển chọn phi tử, nếu được sủng ái chính là bay lên cây hóa thành phụng hoàng được mọi người thần phục, dưới một người trên vạn người thử hỏi cám dỗ như vậy ai lại không cảm thấy một trận háo hức, mong chờ. Huống hồ, so với những hoàng đế Tiền triều, long nhan của Nghiêm đế lại quá mức khiến người ta yêu thích, nhất là mấy nữ tử đương tuổi cặp kê nhìn thấy một lần đã không nhịn được thầm thương trộm nhớ, mà ba năm qua chính là đế vương nhỏ tuổi nhưng mưu trí không nhỏ, đối với này nọ khó khăn đều giải quyết hết sức dễ dàng, so với Tiên đế có thể tiến xa hơn, cho nên những đại thần có nhi nữ vừa hoặc sắp tới độ tuổi cặp kê đều hết sức hướng mắt về phía chuyện này, chỉ hận không thể ngay lập tức để con mình tiến cung.
Mà chuyện tuyển chọn phi tần này tuy không thể xem là quốc gia đại sự, nhưng mà đối với đám quan đại thần kia sợ là còn hơn quốc gia đại sự, đặc biệt là những nhà có nữ nhi lớn lên xinh đẹp động lòng người, chỉ bằng đoạt được sủng ái của Hoàng đế chính là chấn hưng gia tộc, đem toàn gia phát hưng thịnh không phải sao, lệ này chính là vì vậy mà suy tính. Cũng vì những chuyện này mà trước sau buổi thượng triều đám đại thần kia đều nán chút thời gian nói chuyện với nhau qua lại, cũng thuận tiện thăm dò tâm tư lẫn nhau, ngoài mặt cười cười nói nói, nhưng sợ là không biết đang suy tính cái gì.
Giống như hôm nay, thời điểm chầu triều còn chưa tới, quan viên đều đã tề tựu đông đủ, từ đằng xa đi tới đã thấy những nhóm người đứng lại nói chuyện với nhau, mà nhóm đông nhất chính là đang xoay quanh hai người Thừa tướng đại nhân Lý Mẫn Thông và Lại bộ thị lang Đông Phương Triều, cũng là bào đệ của đương triều Tể Tướng Đông Phương Minh.
Nói đến nhi nữ này của Lý Mẫn Thông, toàn bộ nam nhân Thiên đô không ai không biết, không ai không rõ, lớn lên bộ dáng xinh đẹp, tú lệ không nói, còn mềm mại như nhu thủy, ôn nhu nhã nhặn, một bộ yếu ớt mỏng manh, nhưng đừng nhìn nàng nhỏ nhắn mà khinh thường, nếu không một cái tiểu cô nương làm sao có thể quán xuyến toàn bộ Thừa tướng phủ đây.
Năm nay nàng vừa tròn 15 tuổi, vừa đủ tuổi gả đi, cổng lớn suýt bị bà mai đạp đổ, nhưng chính là người tới cầu thân, chính là có chút trèo cao, nên cũng không dám làm quá mức. Đáng tiếc... " Bảo nhi sớm đã định chung thân với Liễu gia, nên lần này sợ là không tiến cung đâu." Thấy một đám quan lại xung quanh mình hỏi này, hỏi nọ, Lý Mẫn Thông khó khăn lắm mới nói ra được.
Nghe vậy một đám quan viên trưng ra vẻ mặt tiếc rẻ vì không ngờ Liễu gia lại nhanh hơn cả ý chỉ của Hoàng thượng, nhưng là trong bụng bọn họ lại có một tia vui sướng, nghĩ đến còn không phải nhi nữ của mình tiến cung sẽ lại bớt đi một đối thủ nặng kí sao. Nghĩ đến đó ánh mắt bọn họ đêu đổ dồn về phia Đông Phương Triều.
Nếu hỏi Thiên đô tuyệt sắc có hai nữ tử xinh đẹp, họ là ai? Người đầu tiên chắc chắn là Kim chi ngọc diệp phủ Thừa Tướng, người còn lại chính là tiểu nhi nữ của Lại Bộ Thượng Thư, lớn lên chính là một cái tâm can bảo bối của nam nhân, giọng nói mềm mại, dáng người lả lướt, mi mục như họa, hơn nữa cầm nghệ hết sức điêu luyện nghe một lần đều khó mà nhịn được muốn nghe thêm. Năm nay nàng ta đã 16 tuổi, phát dục hoàn chỉnh, mỗi lần ra ngoài vô tình hữu ý cướp được không ít hoa đào của nam nhân đâu, với lại, người ta còn âm thầm đoán già đoán non không biết người nào có phúc phần cưới được nữ tử như vậy. Bây giờ, có người cả gan thầm nghĩ, chính là chờ thánh chỉ tuyển tú này đây, nghĩ đến ánh mắt bọn họ không khỏi lia về phía Đông Phương Triều mấy lần.
Ngay lúc này, âm thanh của của Thuận Thành công công lại lanh lảnh cất lên. " THƯỢNG TRIỀU...!!!" Hơi chói tai, thành công đem mối suy nghĩ của mọi người đều hướng về ngôi cửu ngũ chính tôn trên đại điện.
Quần thần phất tay áo, chân khụy xuống, quỳ dưới đại điện hô. " HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.