Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 88: Nàng là tội nhân!

Hỏa Tiểu Huyên

12/08/2015

Hỉ nhi cùng Lâm ma ma đều biến sắc, có chút lo lắng nhìn Đinh Tử, nhưng mà biểu tình trên mặt Đinh Tử như trước không thay đổi, hai mắt không chứa độ ấm quét qua mọi người ở đây, bao gồm cả Đinh Bằng Vương thị gia quyến ở bên trong, người bị nhìn, đều cảm giác thân thể như bị đóng băng, trong lòng lộp bộp một chút.

Thế nhưng Đinh Tử bị làm cho tức giận, mới từ ở trong cung trở về, còn có thể nào nén giận khi bị những người này vu oan giá họa? Thái tử tạm thời nàng không thể trêu vào, thế nhưng trong phủ còn có người nào mà nàng không thể trêu vào?

Đinh Tử tươi cười ngọt ngào, thanh âm cực kì êm tai cười nói: “Tổ mẫu đây là thế nào, ai lại không biết điều làm cho tổ mẫu tức giận như vậy, nên phạt nặng, tổ mẫu chỉ cần nói, chính ta sẽ đem kẻ cả gan chọc giận tổ mẫu kéo ra ngoài trượng tễ, tất cả người nhà đều đuổi ra phủ đem đi bán!”

Đinh Bằng nghe vậy thân thể chấn động, trong lòng xẹt qua tia kinh ý, hắn vừa nghe mấy nữ nhân cáo trạng, mẫu thân bởi vì nghe thấy thai Phương di nương ngã có chút bất ổn nhất thời mắng mấy tiếng, hắn nghĩ đến hài nhi chưa xuất thế tạm thời bị tức giận che lý trí, làm thế nào hắn lại quên thân phận của Đinh Tử hiện tại.

Nàng là nữ nhi ruột thịt của mình không giả, thế nhưng phẩm cấp lại cao hơn hắn, phạm vào sai gì thì có nha môn, có nội vụ phủ đến thẩm tra xử lí, trong phủ từ đầu đến cuối, thân phận ai cũng không bằng nàng, Vương thị mở miệng liền mắng như vậy, không khác gì nhục mạ mệnh quan triều đình. Nếu xử lý nàng có thể bị gán tội bất kính với thiên tử, nghĩ tới đây trong lòng Đinh Bằng liền căng thẳng, trên mặt toàn bộ băng lãnh biến mất, đôi mắt tươi cười, thiếu chút nữa nhìn không thấy mắt: “Tử nhi đã trở về, thân thể thái hậu thế nào, xem ra thái hậu thật đúng là thích Tử nhi của chúng ta, phụ thân cũng không bằng, mau phái người làm bữa tối, hôm nay chúng ta liền cùng nhau dùng bữa đi.”

Đinh Bằng đột nhiên thay đổi làm cho người trong phòng đều sửng sốt, đa số nghi hoặc vì sao hắn chuyển biến, Đinh Tử đi tới trước mặt Đinh Bằng cùng Vương thị, hơi hành lễ: “Hôm nay tiến cung từ sớm, còn chưa có hướng tổ mẫu cùng phụ thân thỉnh an, Tử nhi thực sự sơ sẩy, ở trong này trước hướng tổ mẫu cùng phụ thân bồi tội, thân thể thái hậu rất khỏe mạnh, có thể cùng phụ thân, tổ mẫu cùng nhau dùng bữa Tử nhi tất nhiên hài lòng .”

“Ngươi tiến cung vì thái hậu khám bệnh, đó là vinh dự, ở đâu ra lỗi, nha đầu ngươi chính là khiêm tốn.” Đinh Bằng cười khích lệ, Vương thị cũng cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân Đinh Bằng đột nhiên biến sắc, trong lòng cũng run lên, tự nhiên nhớ đến lúc trước Đinh Tử phát điên khi theo công công trong cung trở về, khóe miệng run run hai cái, nhưng bắt nàng đổi giọng nàng cũng không biết nói cái gì.

Đinh Tử hành lễ xong đứng lên, đi tới chỗ ngồi phía bên phải Đinh Ninh Nhi, mặt mỉm cười nói: “Muội muội có lẽ ngồi sai vị trí rồi, ở trong phủ lâu như vậy, chẳng lẽ bị nuông chiều đến mức quy củ cũng không hiểu, không biết vị trí chủ tử trong phủ là địa phương nào sao, ngươi là thứ nữ như thế nào lại ngồi vị trí đích nữ.”

Đinh Tử trực tiếp đem Đinh Ninh Nhi phân loại đến vị trí nô tài, lại mắng nàng không hiểu quy củ không có tôn ti chi niệm, Đinh Ninh Nhi nghe thế trên mặt càng trở nên âm trầm kinh khủng, nghiêm chỉnh mà nói lời của Đinh Tử căn bản không sai. Quan niệm tôn ti, đích thứ khác nhau phân loại rất nghiêm cẩn, di nương là nửa chủ tử trong phủ đồng dạng cũng là nửa nô tài, tuy là thứ nữ có cốt nhục của chủ một phủ, nhưng nếu là thân phận thứ nữ, cũng bất quá so với di nương so với nô tài mười tầng trong phủ, nói cho cùng cũng chỉ là nửa hạ nhân, làm sao có thể cùng con trai trưởng, nữ trưởng so sánh.

Đinh Ninh Nhi vừa biết Phương di nương ngã, liền vội vã tới, đứa nhỏ trong bụng Phương di nương là hy vọng của các nàng, nếu thật sinh hạ nam hài, tương lai Phương di nương lại câu đi hồn Đinh Bằng, phù chính cũng không phải không có khả năng. Nghĩ đến hi vọng có khả năng muốn tan vỡ, đương nhiên Đinh Ninh Nhi hoảng hốt lại phẫn nộ, cùng bọn hạ nhân thêm mắm thêm muối hướng Đinh Bằng cùng Vương thị cáo trạng, liền vừa vội vừa hận chờ Đinh Tử vào cửa hưng sư vấn tội.

Ai biết Đinh Tử mới vừa vào cửa, Đinh Bằng hoàn toàn thay đổi thái độ, trên mặt Vương thị cũng không có phẫn nộ cùng lệ khí, ngược lại thập phần do dự, Đinh Ninh Nhi sao lại không biết bọn họ không dám động Đinh Tử. Lúc này Đinh Tử ngay trước nhiều người khuất nhục nàng như vậy, đó là hung hăng đánh mặt nàng, nàng tức giận vẻ mặt đỏ bừng, hai mắt đồng thời đỏ sậm, ngoan ngoãn đứng lên, bước chân nàng hơi mất trật tự tức giận run không ngừng.

Đinh Tử không để ý tới Đinh Ninh Nhi, thân thủ lấy khăn tay trong lòng trực tiếp lau ở trên ghế, lúc này mới ngồi xuống, tựa như ghế bị Đinh Ninh Nhi ngồi có bao nhiêu bẩn, Đinh Ninh Nhi nhìn thấy vậy sắc mặt càng đại biến, sắc mặt Đinh Bằng cùng Vương thị cũng thay đổi.

Đinh Tử ô nhục như vậy đồng thời cũng là đánh mặt bọn họ, cũng mang theo vài phần cảnh cáo, nàng lạnh lùng ngồi ở chỗ kia nhíu mày liếc mắt quét gian phòng một cái, mới nói: “Khi trở về thái hậu thưởng một rương châu báu, nữ quyến trong nhà đều ở trong này, thấy thích hay coi trọng cái gì đều chọn một thứ đi. Ngay cả ta cầm về cũng chưa có xem qua, nhưng cùng nhau thưởng thức đi.” Quay đầu hướng về phía Hỉ nhi vẫy tay, “Đem lên đi.”

Hỉ nhi phân phó hai thô sử ma ma đem rương châu báu chuyển vào, hai thô sử ma ma đều rất có lực, lúc này lại cố sức đem rương châu báu mở ra, Hỉ nhi đứng ở một bên, lúc mở rương châu báu mọi người chỉ cảm thấy trong phòng trong nháy mắt sáng lên rất nhiều, rương có ba tầng ngăn cách, một tầng bày một ít hộp nhỏ tinh xảo, Hỉ nhi tùy tiện mở, mọi người cảm thấy trong mắt sáng ngời.

Một hộp là từng hạt trân châu óng ánh trong suốt êm dịu to cỡ ngón cái, một hộp khác thì lại là những hạt châu hồng ngọc đầy màu sắc, dùng hạt châu xuyên thành một chuỗi vòng trang sức, vừa phú quý lại xinh đẹp, một hộp khác có các hạt châu màu bảo thạch, ánh sáng đồng dạng màu sắc óng ánh trong suốt lại nhiều mặt, người nhìn mắt đều lóa lên. Đem tầng ngăn cách mở ra, dưới là hai bộ đồ trang sức tinh xảo, tram cài đầu còn có kim bố diêu, đều dùng kim lũ biên tạo thành, tất cả đều là kiểu dáng thịnh hành năm nay, vật liệu tạo thành mỗi bộ đồ trang sức ít nhất cũng phải trên tám trăm lượng mới đủ, xuống một tầng nữa vừa mới mở ra, mọi người bất thình lình bị tia sáng vàng lóng lánh làm quáng mắt. Nhìn kỹ tất cả đều là thỏi vàng sáng long lanh, đồng thời để ở tầng dưới chót, liếc mắt một tầng một cái ít nhất năm trăm lượng.

Một cái rương Thái hậu thưởng cho, chủng loại cũng không phải nhiều, nhưng ít nhất cũng có một vạn hai, bất quá chỉ bình thường thưởng cho, lại vượt qua giá trị đồ cưới Vương thị năm đó, há có thể không cho người nhìn quáng mắt đây.

“Ái chà, ta nhưng thật ra không biết rõ, ta vốn tưởng thái hậu thưởng tất cả đều là đồ trang sức, cái này lại không dễ phân phối, hai bộ đồ trang sức ta muốn lưu lại một bộ, một bộ khác phân ra sao, lại là chuyện khó. Một kiện phối hợp liền không dễ dàng tìm, còn muốn phối y phục cùng với đồ trang sức, nhưng thật ra càng tốn tiền. Con người của ta chính là mê chơi hạt châu, ba rương hạt châu ta giữ lại cho chính mình. Mỹ kim bảo, chư vị nào xem trọng liền lấy một thỏi, xem như ta bồi thường cho việc nói mà không làm được.” Đinh Tử kinh ngạc kêu một tiếng, đối với việc không có kiểm tra có chút ảo não, hai bộ đồ trang sức là thái hậu thưởng cho, Đinh Tử tự nhiên không thể tùy tiện đưa người, nói không chừng tiến cung còn phải mặc một bộ, nếu không thái hậu hỏi đến nếu nàng đem gì đó tùy tiện tặng người, ngày nào đó thái hậu mất hứng chẳng phải là trách tội. Hạt châu Đinh Tử đã nói không thể cho, lập tức suy nghĩ biện pháp bổ cứu.

Chỉ là Đinh Tử nói biện pháp bổ cứu, người trong phòng nghe đều thay đổi sắc mặt. Nói thật dễ nghe là bồi thường, một thỏi vàng cũng có một trăm lượng bạc xác thực không ít, thế nhưng theo đồ trang sức ngoài ý biến thành kim ngân có thể hoàn toàn khác nhau. Bạc là dùng đến khen thưởng, người nào ở trong phủ không biết, đó là cho hạ nhân trong phủ dùng khơi thông quan hệ, đây là Đinh Tử ám chỉ căn bản các nàng không xứng đồ trang sức thái hậu thưởng cho! Cũng chỉ có thể cầm lấy hơi bạc, đây là coi thường các nàng?

Mọi người sắc mặt không tốt, nhất là là Đinh Ninh Nhi vừa chịu nhục trước mặt Đinh Tử, trên mặt có thể sử dụng từ đen như than mà nói, Đinh Ninh Nhi nghiến răng nghiến lợi hừ hừ nói: “Nếu những thứ này đều là thái hậu ban ân, tỷ tỷ vẫn tự giữ đi, tỷ tỷ đã thích hạt châu như thế vậy sau này liền mỗi ngày ôm, không chỉ có thể mỗi ngày không ngừng muốn ân sủng thái hậu, vĩnh viễn không quên phần ân đức kia, nói không chừng một ngày kia đột nhiên phát hiện hạt châu kia nhiều ra một chút đấy.”

Đinh Ninh Nhi vừa mắng Đinh Tử keo kiệt lại mắng nàng thị sủng mà kiêu, Đinh Tử lại không tức giận, không ngừng gật đầu: “Vẫn là muội muội chu đáo, ta tự nhiên nhớ thái hậu thật là tốt, mấy thứ này nhất định phải hảo hảo bảo tồn. Cũng nhờ muội muội có kiến thức chu toàn, đây chính là thái hậu thưởng cho, ta thế nào liền quên, mấy thứ này cũng không thể tùy tiện tặng người, nếu thiếu một món, sự tình nghiêm trọng sẽ có người rơi đầu. Ha ha ha~”

Đinh Ninh Nhi chợt ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đinh Tử, Bạch di nương cùng Đinh An một bên cũng mắt lạnh nhìn sang, vốn đối với cái rương bảo bối của Đinh Tử mở tròn mắt, trong lòng Liên Nguyệt cùng Tinh nhi cũng đều bị dọa run run.

Ý tứ này, nếu vừa rồi các nàng có lòng tham muốn gì đó ở Đinh Tử, nếu làm Đinh Tử mất hứng, tương lai nàng cắn ngược lại một cái, đây chẳng phải là hiềm nghi tham ô đồ thái hậu thưởng cho, đến lúc đó thật đúng là có bao nhiêu cái miệng đều nói không rõ. Nhờ có Đinh Ninh Nhi cự tuyệt, đồng thời trong lòng các nàng cũng kinh hãi, đại tiểu thư là cố ý tính kế các nàng? Đồng thời ngay trước mặt Đinh Bằng cùng Vương thị, nàng không sợ lão gia cùng lão phu nhân chỉ trích nàng, phải biết rằng lời nói Đinh Tử vừa rồi thế nhưng chỉ toàn bộ nữ quyến trong phòng mà nói, Vương thị cũng coi như ở bên trong!

Vương thị giả vờ nghe không hiểu, cũng không muốn để ý việc này, trong lòng nàng kinh ngạc, vừa lúc Đinh Tử cùng nữ quyến khác giao phong, Đinh Bằng đã cùng Vương thị liên hệ ánh mắt, đều đối với việc xúc động hai người có chút hối hận. Đinh Tử chính là thay đổi cách trừng trị bọn họ, bọn họ làm sao có thể nhìn không ra, Đinh Tử càng bất động thanh sắc, chứng tỏ nàng càng sinh khí. Đồng thời cũng vì sự võ đoán của họ mà hối hận, thật ra tra kĩ, nếu việc này thực sự là Đinh Tử làm, bọn họ cũng không nên thừa lúc nàng vừa vào cửa liền nhanh mồm nhanh miệng, thần sắc nghiêm nghị, ngay từ đầu bọn họ có lý, hiện tại cũng biến mất. Nguyên bản còn có thể trừng trị Đinh Tử một phen, hiện tại cũng không cách nào làm!

Đinh Tử khoát tay chặn lại, Hỉ nhi lập tức đem rương bảo đậy lại làm cho người ta chuyển nhập kho Tử Trúc viện, khóa lại.

Đinh Tử nhìn người quỳ trên mặt đất, thắt lưng Ngọc Du thẳng tắp, quay đầu hướng về phía Lâm ma ma bên người nghi ngờ nói: “Nha đầu kia nhìn quen mắt, viện nào?”

Lâm ma ma vừa nhìn thấy cách làm của Đinh Tử, ra oai phủ đầu cũng đủ lớn, trong mắt hiện lên lưu quang, cung kính nói: “Tiểu thư, nha đầu kia gọi Ngọc Du, là thô sử nha hoàn Tử Trúc viện chúng ta.”

“A? Tử Trúc viện, thế nào không hầu hạ Tử Trúc viện, quỳ ở trong này làm cái gì, chẳng lẽ vừa mới chọc tổ mẫu tức giận chính là đứa nha đầu chết tiệt này. Thật là đáng chết, không biết bản nữ quan hiện tại chưởng quản trong phủ sao, nô tài nào phạm sai lầm, đều có tội danh trước trị gia không nghiêm, ngươi là nô tài Tử Trúc viện, vốn nên lấy thân làm tấm gương cho người trong phủ, lại không biết điều như thế này. Lâm ma ma, nô tài bậc này trực tiếp kéo ra ngoài trượng tễ thôi, tổ mẫu đỡ phải nhìn tâm phiền!” Đinh Tử nói liền phải xử tử Ngọc Du, thân thể Ngọc Du chấn động lại cái gì cũng chưa nói cũng không cầu xin tha thứ, chỉ quỳ như trước, phía sau thẳng tắp như trước, lại làm cho tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc.

Đinh Ninh Nhi vốn chính là nghĩ Phương di nương ở bên ngoài Tử Trúc viện ngã, vẩy nước lại là thủ hạ nha hoàn Đinh Tử làm, nàng như thế nào cũng chạy không thoát tội. Nàng là nữ quan, thế nhưng tội danh tàn hại đệ đệ muội muội cũng không nhẹ, nếu hoàng thượng thái hậu biết cũng sẽ không bỏ qua Đinh Tử, nàng ngụy biện như thế nào cũng không thoát.

Liên Nguyệt đã cùng Đinh Tử trở mặt, trên mặt không hiện, nàng vẫn như trước làm thiếp thất, thế nhưng nàng ngầm minh lí đều chỉ vào Đinh Tử cố ý hại Phương di nương, những người khác đều là ngươi một câu ta một câu, mới để cho Vương thị nhất thời tức giận thiếu suy nghĩ, chỉ nghĩ Đinh Tử không muốn có nhiều con nối dõi trong phủ, tạm thời khí hận mà thôi.

Hiện tại trách nhiệm Đinh Tử phải đem người trực tiếp kéo ra ngoài trượng tễ, quân pháp bất vị thân, chẳng lẽ các nàng còn có thể cắn không buông? Vốn có thể nhưng Đinh Tử vừa vào cửa liền ra oai phủ đầu, trong lòng các nàng đánh run, lúc này cũng không dám vọng ngôn, trong lòng rất nghẹn khuất.



Đinh Ninh Nhi đến nay còn nhớ rõ, chuyện lúc trước Đinh Tử xúc động trở nên xấu tính, lúc đó nàng cùng Đinh Tĩnh đều chỉ tức giận giậm chân mắng, hoàn toàn không có hình tượng. Bắt đầu từ khi nào, nàng cùng Đinh Tĩnh bị áp chế, làm cái gì cuối cùng cũng đều bị phản kích, Đinh Tử tại sao đột nhiên thông minh như vậy?

Đinh Ninh Nhi sau khi từ hoàng cung trở về cũng suy nghĩ rất nhiều, âm thầm suy nghĩ tình cảnh ở trong xe ngựa nhìn trúng khăn tay của Đinh Tử, lúc đó Đinh An cự tuyệt, cùng với chuyện đã phát sinh trong cung. Đinh Ninh Nhi cũng mơ hồ cảm thấy chuyện Đinh Tĩnh, sợ không chỉ Đinh Tĩnh không tự ái, khi đó Đinh Tĩnh cùng Đinh An chỉa đầu mâu nhằm ngay Đinh Tử, sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, Đinh Ninh Nhi tất nhiên nghĩ không ra đây là toàn bộ kế hoạch của Đinh Tử, nhưng nàng cũng mơ hồ cảm thấy sự kiện Đinh Tĩnh đều là Đinh Tử làm mới đúng. Bất quá Đinh Tĩnh cùng Đinh Tử đều làm nàng chán ghét muốn trừ cho thống khoái, nàng tự nhiên sẽ không suy nghĩ rốt cuộc sự tình thế nào, dù sao suy cho cùng, đó là chuyện nàng muốn.

Cũng từ hoàng cung đi ra, Đinh Ninh Nhi lại cảm thấy nàng ở trong phủ ngày càng không có địa vị, mà Đinh Tử lại nước lên thì thuyền lên, hiện tại nàng thúc ngựa cũng đuổi không kịp! Nàng không cam lòng, hạt giống ghi hận sớm nảy mầm, hiện tại khỏe mạnh trưởng thành…

Những người vừa nói qua, hiện tại sắc mặt đều biến đổi, ngay cả mặt Vương thị cũng trắng, trong lòng nghĩ đến việc phải trả lời như thế nào, Lâm ma ma bên kia đã kéo Ngọc Du hướng ngoài phòng đi.

“Dừng tay! Lâm ma ma chậm đã, nha hoàn này có khả năng có ẩn tình, ta kêu nàng qua đây chẳng qua chỉ là muốn hỏi một chút nàng ở Tử Trúc viện hầu hạ có tốt hay không mà thôi, ta chẳng qua là xuất phát từ phụ thân quan tâm muốn nghe một chút Tử nhi sống có tốt không, nàng đâu có làm sai chuyện gì. Tử nhi, tổ mẫu ngươi vừa rồi cũng không có sinh khí, ngươi nghe lầm!” Đột nhiên Đinh Bằng lên tiếng gọi Lâm ma ma lại, nói ra chuyện mà ai cũng không tin.

Đinh Tử tự tiếu phi tiếu (cười như không cười), Lâm ma ma buông Ngọc Du ra, Đinh Bằng đã thừa nhận Ngọc Du vô tội thì nàng liền không phải tội nhân, tự nhiên không cần quỳ, tự nhiên đứng thẳng ở phía sau Đinh Tử.

“Thì ra là hiểu lầm, ta lúc vào phủ cũng mới nghe nói Phương di nương vấp ngã ở trước Tử Trúc viện, trong lòng ta còn đang suy nghĩ, Phương di nương chỗ nào lại không đi, Tử Trúc viện vốn là viện yên tĩnh hẻo lánh, nàng thế nào liền tới đó dạo còn để cho bị ngã. Nghe nói Ngọc Du là nô tài Tử Trúc viện, ta còn tưởng nàng làm cho Phương di nương ngã đây. Thì ra đều là hiểu lầm, thật ra Tử nhi muốn cám ơn phụ thân quan tâm, Tử nhi gần đây đều bình an, bình thường đúng giờ rời giường đúng giờ ngủ, sống rất tốt.” Đinh Bằng đem Ngọc Du thả, Đinh Tử lại muốn nói, Đinh Bằng gia chủ này nếu nói Ngọc Du không sai, những người khác không có khả năng lại chỉ trích việc này cùng Ngọc Du có liên quan.

Phương di nương đi Tử Trúc viện làm gì, mà lại ngã, đúng như Đinh Tử nói, mọi chuyện cổ quái, sắc mặt Đinh Bằng cùng Vương thị không khỏi thay đổi, ánh mắt nhìn Đinh Ninh Nhi liền không đúng. Thế nhưng nàng than thở khóc lóc vì Phương di nương công khai lên án Đinh Tử không đúng, xem ra lại vô cùng có khả năng hai mẹ con này cố ý lập bẫy vì tạo cho Đinh Tử phiền phức. Lại đem Đinh Bằng cùng Vương thị xem như hầu tử đùa giỡn, lúc này trong lòng bọn họ lửa giận bốc lên, hướng về phía Đinh Ninh Nhi lạnh lùng cười.

Đinh Ninh Nhi bị nhìn run run, lập tức chạy ra quỳ trên mặt đất giải thích: “Phụ thân tổ mẫu, Ninh nhi cũng nghe thấy chuyện Phương di nương ngã sấp xuống mới tới Hương Mãn viên, lúc đó chỉ nghe nói ngã ở Tử Trúc viện, cho nên mới cho rằng… Ninh nhi tuyệt đối không có ý nghĩ chỉ trích tỷ tỷ, càng không có ý tứ dối phụ thân cùng tổ mẫu. Tuyệt đối không có!“

Đinh Tử cười lạnh: “Chuyện gì xảy ra? Phụ thân không phải nói Ngọc Du vô tội sao, nguyên lai chuyện Phương di nương cùng ngươi có liên quan, quỳ xuống, chính ngươi có tội gì? Còn không nói thật!“

Ngọc Du nghe lệnh quỳ xuống, thái độ cung kính lại không khiêm tốn nói: “Đại tiểu thư nô tỳ vô tội, nô tỳ cũng không biết hôm nay Phương di nương tại sao lại đột nhiên đi bộ bên ngoài Tử Trúc viện, nô tỳ cũng như bình thường quét tước thu thập trong viện, cũng không biết vì sao Phương di nương giẫm lên nước liền ngã. Lúc đó nô tỳ cũng hoảng sợ, chạy hai bước ngã, vừa lúc té tiếp được Phương di nương. Thân thể Phương di nương thật ra không có việc gì, ngã cũng không nặng, đại phu nói chính là thai vị có điểm không tốt, nghỉ ngơi là được, không làm lỡ đứa nhỏ sinh trưởng. Bất quá nô tỳ cảm thấy có người cố ý hãm hại nô tỳ…”

“Hãm hại, ngươi nói ai hãm hại ngươi! Ngươi tiện tỳ, ngươi đừng nghĩ oan uổng ta!” Đinh Ninh Nhi vừa nghe lời này, lập tức kêu lên.

Đinh Tử cường điệu Phương di nương nơi nào đều không đi, chỉ đi Tử Trúc viện tương đối hẻo lánh so với trong phủ, còn không đúng dịp vấp ngã. Ngọc Du cũng càng bắt được điểm ấy cộng thêm biểu hiện nàng hoài nghi, càng đem chuyện vũng nước bình thường, người khác giẫm sẽ không có việc, nhắc lại chuyện Phương di nương có thể ngã xuống. Càng đem thân thể Phương di nương không có gì đáng ngại, bất quá có chút không ốm mà rên, hãm hại nàng.

Đinh Ninh Nhi tự nhiên cảm thấy Ngọc Du đang nói nàng cùng Phương di nương, Đinh Ninh Nhi trừng mắt Đinh Tử, nha hoàn này làm sao có can đảm cùng cơ linh, rõ ràng chính là Đinh Tử cố ý. Đột nhiên Đinh Ninh Nhi hoài nghi, vốn chính là Đinh Tử cố ý muốn hại mất đứa nhỏ trong bụng Phương di nương, nhưng nghĩ mình là thân phận nữ quan, Đinh Bằng cùng Vương thị sẽ không dễ dàng xử phạt nàng, nàng lại ra oai phủ đầu tất sẽ bình yên vô sự, nàng lại mượn một chút nhân tố không hợp lý, liền đem nước bẩn này hắt trên người di nương, Phương di nương nếu là ngã nặng đứa nhỏ cũng mất, chẳng phải là một hòn đá trúng hai con chim! Đinh Tử ác nhân làm chuyện xấu, kết quả lại lông tóc vô thương, còn làm cho các nàng người bị hại nuốt khổ, trong lòng Đinh Ninh Nhi hận muốn nhảy ra, trên mặt nàng xanh hồng, mắt giống như sói hung hăng ác trừng mắt Đinh Tử.

“Muội muội đừng vội phản bác, Ngọc Du chỉ hoài nghi có người hãm hại nàng, còn chưa nói ai, muội muội khẩn trương cái gì? Ta biết muội muội quan tâm thân thể di nương, bất quá ngươi yên tâm, người quan tâm nhất con nối dõi trong phủ là mẫu thân cùng phụ thân, xem sắc mặt bọn hắn cũng biết Phương di nương không có chuyện gì, muội muội quan tâm thật có chút hơi quá a…” Đinh Tử nói làm cho mọi người đều toát ra thần sắc cổ quái nhìn Đinh Ninh Nhi.

Ngọc Du vừa nói mới nói phân nửa, Đinh Ninh Nhi liền thẹn quá hóa giận nhảy ra, đây không phải là có tật giật mình sao? Xem ra chỉ sợ là Phương di nương cùng Đinh Ninh Nhi hợp diễn, muốn cho Đinh Tử phiền toái.

Đinh Ninh Nhi bị nhiều ánh mắt hoài nghi nhìn, toàn thân tức giận phát run, cắn chặt hàm răng, ánh mắt có chút ủy khuất mang theo hận ý gắt gao nhìn chằm chằm Đinh Tử, Đinh Tử trát mắt, ẩn hạ cảm xúc trong mắt: “Ngươi nói tiếp đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không nói rõ ràng, làm tam tiểu thư bị hoài nghi sẽ không tốt.”

Ngọc Du tiếp tục nói: “Hồi các vị chủ tử, nô tỳ mặc dù thời gian ở trong phủ không lâu, lúc vào phủ lại được ma ma nghiêm túc giáo dục, tự nhiên nô tỳ biết rất rõ chức trách của mình trong phủ là gì. Thứ nhất là trung thành đối với chủ tử trong phủ, thứ hai làm việc phải kỹ lưỡng, thứ ba không xen mồm vào này nọ. Nô tỳ vẫn ghi nhớ ba điểm này, làm việc cho tới bây giờ đều cẩn thận, nô tỳ tuy là thô sử nha hoàn, thế nhưng chưa từng làm việc tắc trách. Nô tỳ trước khi quét nhà lau dọn, đều tỉ mỉ kiểm tra thùng nước có vấn đề hay không, nô tỳ chỉ sợ làm ngã người khác sẽ không tốt. Chỉ là hôm nay lúc nô tỳ đang muốn quét tước bụng đột nhiên có chút đau. Lúc đó Nguyệt nhi muội muội ở Tử Trúc viện đúng lúc đi ngang qua, cũng không bận gì, nô tỳ sợ làm lỡ việc liền nhờ nàng giúp múc nước tới, lúc nô tỳ trở về sợ làm việc trễ cũng không kiểm tra thùng nước kia, cũng không biết nước có vấn đề hay không. Phương di nương ngã nô tỳ liền bị dẫn qua đây, nô tỳ vẫn không có cơ hội nói, nhưng nô tỳ quỳ trên mặt đất suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy Nguyệt nhi mới có hiềm nghi, về phần nàng vì sao làm như vậy, nô tỳ cũng không biết.”

“Lão gia, lão phu nhân oan uổng a, nô tỳ chỉ là hảo tâm giúp đỡ Ngọc Du, tuyệt đối không có bỏ thêm cái gì khác vào thùng gỗ làm Phương di nương ngã xuống, nô tỳ oan uổng! Ngọc Du nói chuyện cần phải có lương tâm, ta lúc trước tốt bụng giúp ngươi, ai có thể ngờ tới ngươi còn có tâm tư thâm độc đến mức này, lúc có chuyện thế nhưng đem sai lầm đẩy tới trên người của ta. Ta chưa từng làm, ngươi đừng oan uổng ta!” Nha hoàn Nguyệt nhi là do Đinh Tử mua, bởi vì tâm tính không thể chỉ dựa vào cảm giác đầu tiên mà xác định, Đinh Tử cũng không có trọng dụng.

Ngọc Du bất đồng, là người mình. Tuy là cho nàng từ thô sử nha hoàn đi lên, nhưng rõ ràng Đinh Tử đối với nàng so với nha hoàn khác tín nhiệm hơn rất nhiều. Tử Trúc viện không phải là không có lời đồn đại, vì nguyên nhân này có người ghi hận Ngọc Du cũng không phải không thể, Đinh Tử vẫn không để ý đến, chính là muốn mượn cớ nhìn tâm tính bọn nha hoàn như thế nào. Nguyệt nhi có thể nói là người tương đối trong đám nha hoàn kia, miệng cũng nhanh nhất, nếu ngươi hỏi trong Tử Trúc viện ai giỏi bát quái nhất, kia chính là Nguyệt nhi.

Nhưng người trong phòng sẽ không ngốc cho rằng chỉ vì Nguyệt nhi đố kị Ngọc Du nên mới làm như vậy, đầu tiên tuy các nàng không biết Đinh Tử đối với bản lĩnh Ngọc Du hiểu rõ bao nhiêu, nàng rất thận trọng, có thể nói Nguyệt nhi kia tám chín phần mười là thật sự có vấn đề. Người bình thường cũng nghĩ như thế, Nguyệt nhi còn nhiều cơ hội âm thầm ngáng chân Ngọc Du mà, tại sao muốn dùng Phương di nương để thực hiện quỷ kế, nàng làm sao có thể không biết Phương di nương nếu lúc đó gặp chuyện không may, nàng cũng phải chịu liên lụy, nàng hẳn phải chết! Chỉ cần không phải quá ngu xuẩn, cũng sẽ không vì thiết kế một nha hoàn mà làm chuyện mang họa sát thân, hiển nhiên Nguyệt nhi bị ai thao túng, hoặc người nọ cho nàng chỗ tốt gì, khiến nàng làm như thế.

“Thật ra nô tỳ vẫn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao nô tỳ ngày nào bụng cũng không đau, thế mà hôm nay lại đau! Đau thì đau đi, Nguyệt nhi lại xuất hiện đúng lúc như vậy. Nô tỳ ngày ngày làm việc quét tước, cũng không biết bao nhiêu người đi qua trước cửa viện cũng không có việc, mà hôm nay lại có người trượt chân. Bước đi của Phương di nương lúc mang thai tuy không bằng người bình thường, thế nhưng thân thể Phương di nương vẫn tốt, tại sao hôm nay đi Tử Trúc viện liền ngã xuống. Thật ra nô tỳ nghĩ đến một khả năng, chính là Nguyệt nhi cố ý thời cơ lúc nô tỳ ly khai, thêm dầu trong nước để quét tước, cũng đoán chắc Phương di nương sẽ đi Tử Trúc viện, bản lĩnh thực sự rất lớn!” Ngọc Du cảm khái muôn vàn nói.

Đinh Bằng Vương thị nghe thấy, mặt âm u biến đổi, cặp mắt âm lãnh ở trên người Bạch di nương, Tinh nhi, Liên Nguyệt đảo quanh, ý tứ ẩn hàm trong lời nói của Ngọc Du không phải là có người muốn mượn tay nàng hại Phương di nương sảy thai sao, một nô tài nho nhỏ lại có lá gan này, cùng Phương di nương trực tiếp quan hệ lợi hại, ngoại trừ nữ nhân nội viện còn có thể là ai? Bàn về khả nghi, những người này so với Đinh Tử khả năng lớn hơn, Phương di nương sinh hạ cũng chỉ là con vợ kế, lấy thân phận Phương di nương rất khó phù chính, đứa bé kia là nam hài đối với địa vị của Đinh Trí cũng không thể lay động, thân phận Đinh Tử ở trong phủ nói một không hai, làm sao lại có thể để ý chuyện có hơn một đứa bé đây.

Bạch di nương, Liên Nguyệt, Tinh nhi sắc mặt đều thay đổi, Nguyệt nhi lại thất thanh kêu lên: “Ngọc Du, ta với ngươi không oán không cừu, ngươi tại sao lại oan uổng ta, không phải ta làm, ta căn bản không đem dầu thả vào trong thùng, căn bản ngươi chính là vừa ăn cướp vừa la làng, ngươi trong ngày thường dè dặt cẩn thận nhất, thế nào hôm nay lại gặp chuyện không may! Rõ ràng là ngươi sợ bị phạt nên kéo ta nhận tội, ta chưa từng làm, ta không thẹn với lương tâm, thật ra ta cũng cảm thấy kỳ quái, thân thể ngươi nhìn qua rất khỏe mạnh, trong ngày thường làm việc nghiêm túc, trong ngày thường xác thực cũng rất cẩn thận, thế nào hôm nay liền đau bụng, ta xem lúc đó không phải ta xuất hiện ngươi cũng sẽ tìm kẻ chết thay gánh tội thay cho ngươi. A! Ta biết, ngươi ỷ vào mặt mình đẹp, ta nhớ ngươi trong ngày thường ở trong viện chính là dương dương tự đắc, ta nghĩ ngươi chính là động tâm tư xấu xa, ngươi vì khiến cho lão gia chú ý mới cố ý làm ra việc này đi. Ta thấy ngươi chính là tâm tư ác độc muốn làm Phương di nương sảy thai, lão gia tạm thời đối với Phương di nương có kiêng kỵ, ngươi liền có thể thừa dịp hư mà vào, thật nghĩ chính ngươi sinh ra là quốc sắc thiên hương sao, chủ tử nào trong phủ cũng so với ngươi cường. Ngươi ít nằm mơ ban ngày đi!”

Mọi người nhìn về phía Ngọc Du, trước giờ nàng vẫn cúi đầu, bọn họ chỉ lo sinh khí nhưng thật ra không chú ý, vừa nhìn lại thấy mặt Ngọc Du thật đúng là rất đẹp. Mặt mày rất xinh đẹp quyến rũ, mũi rất nhỏ, môi đỏ mọng lại diễm lệ, vóc người cũng là ở bậc thượng. Khí chất hoàn toàn không phải nha hoàn có thể có, Bạch di nương ôn nhu, Liên Nguyệt xinh đẹp, Tinh nhi mềm mại đáng yêu cũng không địch nổi Ngọc Du ẩn mang theo phần khí chất cao ngạo, so với Đinh Ninh Nhi tiểu thư khuê các cũng không kém chút nào.

Nếu nói quyến rũ Đinh Bằng, Ngọc Du tuyệt đối có tư sắc! Nguyệt nhi nghi vấn cũng tuyệt đối thành lập. Thời đại này nha đầu nếu may mắn sẽ gả cho nhi tử quản sự hoặc là quản sự trong phủ, nhưng nha hoàn có thể bò lên trên giường chủ tử đã ít lại càng ít, lại là một mệnh chủ tử. Tuy không phải chính thất, so với phấn đấu cả đời chỉ có thể làm thê tử của nô tài lại hơn trăm lần, ít nhất ăn mặc không lo lại không cần làm việc, những hạ nhân trong phủ kia tâm tư đến mức này cũng không chiếm số ít, Ngọc Du vừa có bản lĩnh như vậy, vì sao không muốn hướng nơi cao bò lên đây!

Ngọc Du cười lạnh: “So với việc ngươi trong phòng cất giấu áo lót của nam nhân, ta thật không dám nói chuyện nằm mơ giữa ban ngày gì cả.”

“Ngươi nói cái gì, ta làm sao sẽ làm loại chuyện đó, ngươi đừng bôi xấu ta!” Nguyệt nhi quá sợ hãi kêu lên, trực tiếp bị dọa lập tức chạy đến hướng của Ngọc Du muốn che miệng nàng, đối với chuyện Ngọc Du dám hãm hại nàng như thế nàng bị chọc tức phát cuồng.

Đinh Tử hừ lạnh: “Chỉ nói chuyện của di nương thế nhưng lại dẫn ra chuyện tranh đấu giữa hai nha hoàn, thật là làm cho người sáng mắt. Một nha hoàn trong đó thế nhưng không biết thấy thẹn giấu áo lót nam nhân ở trong phủ như vậy, thực sự văn sở vị văn, bầu không khí trong phủ khi nào trở nên dơ bẩn như vậy? Đi, hảo hảo lục soát một chút gian phòng tiện tỳ này cho ta, ta thật ra thật không dám tin nàng sẽ làm ra chuyện bại hoại đến như vậy!”

Lâm ma ma đồng thời cùng Đoàn ma ma đi vào Tử Trúc viện lục soát đồ vật, Nguyệt nhi chỉ cười lạnh liếc nhìn Đinh Tử sau đó tàn bạo nhìn Ngọc Du, trên mặt không có chút thần sắc sợ hãi nào. Đinh Tử bỏ một khối tô cao ngậm trong miệng, vừa vào lập tức tan ra, mang theo hương trà cùng vị bánh ngọt, vị cũng tạm được, trong mắt yếu ớt câu ra ánh sáng lạnh…



Chỉ trong chốc lát Lâm ma ma cùng Đoàn ma ma mang người tiến vào, mấy hạ nhân đang cầm gia sản Nguyệt nhi, “Ba” ném xuống đất.

Đoàn ma ma khinh bỉ nhìn Nguyệt nhi liếc mắt một cái, trả lời: “Lão gia, lão phu nhân, đại tiểu thư, bọn nô tỳ ở trong phòng Nguyệt nhi lục soát một vòng, trong phòng nàng quả thật có một kiện y phục thiếp thân của nam tử, đồng thời còn lục soát được hơn một trăm lượng bạc, còn có vài món đồ trang sức, cũng không phải là thứ mà một nha hoàn như nàng mua nổi.”

Lâm ma ma lập tức đem áo lót nam tử cầm trong tay run lên, làm cho mọi người đều nhìn rõ ràng, lập tức phòng khách vang lên tiếng hút khí.

Nguyệt nhi đúng là không biết cảm thấy thẹn, ngay cả y phục thiếp thân nam tử đều cất, đây chẳng phải nói nàng từ sớm cũng không phải xử nữ, trong lòng nha hoàn, bà tử đứng ở đại sảnh không khỏi thầm hận, trong lòng không ngừng phỏng đoán nam nhân này rốt cuộc là ai, sẽ không là nam nhân của chính mình chứ?

Nguyệt nhi không biết xấu hổ, quả thực không biết xấu hổ!

Nguyệt nhi ngây ngẩn cả người, kinh khủng kêu to giải thích: “Không có, ta không có, ta tuyệt đối không có nam nhân, là hãm hại, là Ngọc Du hãm hại ta. Nhất định là nàng, nếu không nàng làm sao biết trong phòng ta có y phục nam nhân, là nàng, nhất định là nàng làm! Lão gia lão phu nhân, các ngươi nên vì nô tỳ làm chủ, trong phủ thậm chí có người tâm tư ác độc như vậy, các ngươi phải xử tử nàng, nô tỳ chính là bị oan uổng.” Thân thể Nguyệt nhi run rẩy giải thích, trong đầu loạn cả lên, nàng cũng cực kì rõ ràng, y phục từ trong phòng nàng lục soát ra, nàng có bao nhiêu cái miệng cũng không giải thích được.

Lâm ma ma lúc này đem bạc cùng trang sức đều đặt trên mặt đất, cho mọi người kiểm tra. Bạc từng thỏi từng thỏi trắng bóng, Nguyệt nhi chắc chắn có tội tư thông, mà Đinh Bằng Vương thị không khỏi suy nghĩ sâu một phen. Hạ nhân trong phủ muốn lấy ra trăm lượng bạc cũng không dễ dàng, nàng là ai. Chẳng lẽ thực sự bị nữ nhân nào trong phủ thu mua, muốn hại cốt nhục trong bụng Phương di nương?

Đinh Ninh Nhi lúc này tức giận không nhẹ, ngồi ở một bên hận đến mức toàn thân phát run, nàng chỉ nhìn cũng hiểu, hôm nay nàng đúng là oan uổng Đinh Tử, việc này rõ ràng là có người muốn hại Phương di nương, lại tìm Đinh Tử đỡ tên. Nàng âm lãnh quét Bạch di nương, Liên Nguyệt cùng Tinh nhi, nhưng người này rốt cuộc là người nào? Vừa nãy các nàng cũng phụ họa nàng chỉ trích Đinh Tử, ai cũng có hiềm nghi, rốt cuộc là ai? Môi Đinh Ninh Nhi mím chặt, trên mặt tức giận trướng thành hồng tím, gân xanh trên trán nổi lên.

Nguyệt nhi mặt lạnh lùng, hiện tại nàng phải giải thích như thế nào đây, nói cỡ nào cũng không rõ ràng, ánh mắt không khỏi liếc trộm hướng khác, hi vọng người kia thấy mình tận tâm vì nàng làm việc, giúp nàng một phen. Như thế nào cũng là chủ tử trong phủ, lời nói tự nhiên so với nô tỳ như nàng có sức nặng hơn.

“A, trên chân Nguyệt nhi giẫm cái gì vậy?” Đinh Tử bỗng nhiên nghi ngờ nói, Lâm ma ma lập tức chạy tới, lập tức đem hài Nguyệt nhi cởi ra, Đinh Tử lại nói, “Đem ném vào bồn nước nhìn thử xem.”

Bên ngoài lập tức có nha hoàn mang bồn nước vào, Lâm ma ma ném hài vào, không tốn thời gian mặt nước liền có một tầng tro tàn cùng một tầng bọt dầu.

“Xem ra đầu sỏ chân chính muốn hại Phương di nương chính là Nguyệt nhi, nếu nói nàng vô tội, dầu là Ngọc Du vẩy, cũng chỉ có thể ở lúc Ngọc Du sau khi trở về làm, Nguyệt nhi chỉ phụ trách múc nước tại sao lại dính vào dầu. Hơn nữa từ trong phòng nàng lục soát ra thứ không thuộc về nàng, Nguyệt nhi ngươi mau nói thật, rốt cuộc là ai thu mua ngươi muốn hại di nương trong phủ, hại con nối dõi Thị lang phủ! Hôm nay nếu như ngươi không nói rõ ràng, ngày mai ta phái người trực tiếp đi nhà ngươi, đem lão tử, nương ngươi đều mang vào hầu hạ!” Đinh Tử quát một tiếng, dọa cho thân thể Nguyệt nhi kinh hoàng, sợ hãi toàn thân phát run.

“Nô… Nô tỳ… Là… Là…” Nguyệt nhi bị dọa lo sợ hoang mang, ánh mắt nhìn chằm chằm phía chỗ ngồi của Bạch di nương cùng Đinh An, thân thể Đinh Tử cười lạnh ngồi chồm hổm thưởng thức đồ trang sức của Nguyệt nhi.

Nguyệt nhi chẳng qua một nha hoàn, thứ quý trọng nhất cũng bất quá là một cái ngân trâm, mà bên trong những đồ trang sức này, lại có một trâm cài hoa mai tương ngọc, đây tuyệt đối không phải thứ mà người như Nguyệt nhi có thể có được.

Đinh Tử giơ trâm cài lên, cười nhìn về phía Đinh An: “Nha hoàn này lá gan thật là lớn, còn trộm trâm cài chủ tử. Muội muội, đồ trang sức thiếp thân của ngươi thế nào cũng bị mất rồi, chính là bị nha hoàn to gan này lấy đi. Cũng may trâm cài tìm được, nếu không bị nha hoàn này đưa hán tử, đến lúc đó hán tử kia tới cửa tìm muội muội, nói đây chính là tín vật đính hôn mà ngươi đưa, đến lúc đó trong sạch của muội muội chẳng phải là bị phá hủy, làm sao có thể xóa bỏ chuyện này.”

Thân thể Đinh An cứng đờ, trên mặt trắng bạch, nàng ánh mắt phiếm quang băng lãnh trừng Đinh Tử, hàn quang như kiếm. Đinh Tử tiếu ý nhìn lại, chỉ là lạnh lẽo xung quanh so với Đinh An càng băng hàn lợi hại, coi như huyền thiết bảo kiếm ngàn năm, khí tức như thân kiếm có thể chém đứt Ninh An, khí thế kinh hãi!

Đinh An trong lòng giật nảy, Nguyệt nhi nghe Đinh Tử nói thế giống như hồi phục tinh thần lại, vội vã bò hướng Đinh An, ôm đùi Đinh An kêu khóc: “Tứ tiểu thư, nô tỳ đều làm theo lời của người, nhưng người cũng thấy đấy, đại tiểu thư không phải là người mà một nô tỳ ta có thể lừa dối, Tứ tiểu thư người hại nô tỳ thật là khổ, người mau cứu nô tỳ đi. Người nếu không cứu nô tỳ, không chỉ nô tỳ, ngay cả người nhà nô tỳ cũng bị hại chết, tứ tiểu thư người không thể nhẫn tâm mặc kệ nô tỳ!”

Đinh Bằng, Vương thị mặt trầm không thể lại trầm hơn, bọn hắn đều cảm thấy Đinh An rất có động cơ làm như vậy, Mã di nương hiện tại bị giam không có uy hiếp gì, Bạch di nương bình thường không được sủng ái, nhưng Đinh Bằng cũng không bạc đãi nàng. Nhưng Phương di nương lại có thai, nếu sinh ra nam anh (bé trai), Phương di nương sẽ là Mã di nương thứ hai, đè trên đầu Bạch di nương, nàng không có khả năng xoay người. Hiện tại Liên Nguyệt, Tinh nhi hai thông phòng rất được sủng ái, Bạch di nương làm sao có thể không vội. Vì thế thiết kế Phương di nương sảy thai, hợp tình hợp lý hãm hại Đinh Tử. Hơn nữa lúc trước Đinh Tử chính là đoạt quyền chưởng quản trong tay Bạch di nương, Bạch di nương thật sự cam tâm tình nguyện giao ra sao?

Trên mặt Bạch di nương đột biến, song chưởng nắm chặt lưng ghế dựa, lại cố nén suy tư không nói gì, Đinh An lại không bình tĩnh như Bạch di nương, nàng lúc này đầu óc luống cuống, dùng sức đá Nguyệt nhi muốn giải thoát chân mình, mắng to: “Hồ nháo gì! Ta tại sao lại bắt ngươi làm việc này, ngươi đừng tưởng rằng lung tung nói xấu một người, ngươi liền có thể thoát tội, hôm nay ngươi phải chết không thể nghi ngờ!”

“Tứ tiểu thư người đây là muốn qua sông đoạn cầu, muốn hi sinh ta? Nô tỳ mặc dù mệnh tiện, nhưng cũng không phải tùy tiện oan uổng người khác. Lão gia, lão phu nhân, lúc trước chính là tứ tiểu thư cầm một trăm lượng bạc còn có trâm cài kia cho nô tỳ, cho nô tỳ hướng Hương Mãn viên truyền tin tức nói bên ngoài Tử Trúc viện có một loại hoa thần kỳ nở, thập phần mỹ lệ, nhìn thấy một ngày liền có thể làm cho người ta trở nên đẹp hơn. Phương di nương thật ra không tin, thế nhưng nô tỳ liên tục truyền ba ngày, Phương di nương mới động tâm tư, lúc này tứ tiểu thư cho nô tỳ hạ dược Ngọc Du làm nàng ly khai, nô tỳ thừa cơ bỏ dầu vào trong thùng nước, lúc đó Phương di nương đi ngang Tử Trúc viện mất thăng bằng liền ngã. Nếu Phương di nương không sảy thai, cũng sợ sẽ khó sinh hoặc là có khả năng không sinh được đứa nhỏ. Hơn nữa sự tình phát sinh ở Tử Trúc viện, đại tiểu thư bất luận là chủ tử chưởng quản Tử Trúc viện, việc này đều cùng đại tiểu thư không thoát được quan hệ. Đến lúc đó tứ tiểu thư ngược lại một thân thanh tĩnh, tâm tư thật là ác độc. Chẳng qua khi đó Tứ tiểu thư còn đáp ứng nô tỳ, nói lão gia, lão phu nhân lúc này giận đại tiểu thư, cũng sẽ suy nghĩ kĩ, không để ý nô tỳ, đến lúc đó Tứ tiểu thư cũng có thể tha nô tỳ một mạng, nô tỳ nhìn thấy bạc cùng việc Tứ tiểu thư cam đoan mới dám làm việc này. Còn nữa, tứ tiểu thư cũng từng ngầm uy hiếp nô tỳ, nếu nô tỳ không vì Tứ tiểu thư làm việc, nô tỳ sẽ mất mạng. Nô tỳ nghĩ thầm, làm cũng chết, không làm cũng chết, còn không bằng cầm bạc còn có chỗ tốt, không chừng tương lai có phú quý chờ nô tỳ. Nô tỳ cũng là bất đắc dĩ, nô tỳ thật sự oan uổng, đây hết thảy đều là Tứ tiểu thư làm, đều là Tứ tiểu thư, nàng mới là đầu sỏ gây ra, nàng mới ác độc, nên bị nghiêm trị chính là nàng!” Lúc này Nguyệt nhi không quan tâm, cá chết lưới rách như nhau, đã nghĩ sắp chết cũng muốn kéo theo đệm lưng.

Nàng thành công!

Hiện tại lửa giận mọi người đều hướng về Đinh An, ánh mắt Đinh Bằng nhìn Đinh An chưa bao giờ lạnh lẽo như vậy, Vương thị nhìn tôn nữ mình tương đối thích cũng có sát ý tràn ngập, hiện tại không có ai so với bọn hắn càng muốn Đinh An chết!

Đinh An bị dọa kinh khủng lui về sau, lại quên Nguyệt nhi vẫn ôm chân nàng, vừa lui thân thể chợt ngã về sau, “Phanh” một tiếng, thân thể Đinh An nặng nề ngã xuống, đầu cũng đập mạnh một cái, nàng bị đau, kêu to một tiếng “Ngao”, vì bị đau mà nước mắt tràn ra.

Nguyệt nhi cười lạnh trào phúng: “Tứ tiểu thư ngươi chú ý một chút, trên đường hoàng tuyền còn có nô tỳ bồi chủ tử làm bạn cùng nhau, nô tỳ chết cũng cam nguyện, ngươi cũng đừng đi vội vã, ha ha ha ~” Nguyệt nhi cười âm trầm cực kì kinh khủng, Đinh An chỉ cảm thấy thân thể lạnh run lên.

Mà bên kia Đinh Ninh Nhi giống như mới từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt đầy lửa giận, tất nhiên nàng giận, Đinh An thế nhưng muốn hại đứa nhỏ trong bụng di nương, còn muốn mượn cơ hội hại Đinh Tử, làm các nàng cùng Đinh Tử đấu ngươi chết ta sống, nàng ngồi thu lợi.

Nếu không phải nàng âm ngoan làm Nguyệt nhi hết hy vọng, Đinh Tử bên kia lấy ra chứng cứ chứng minh mình vô tội, chẳng phải là nàng cùng di nương cố ý hãm hại Đinh Tử, người bị hại ngược lại trúng tên, tâm thật là ác độc!

“Đinh An, ngươi là tiện nhân, ngươi dám hãm hại chúng ta, ngươi không chết tử tế được, hôm nay ta sẽ giết chết ngươi!” Đinh Ninh Nhi tức giận điên cuồng hét lên, chạy tới, móng tay hung hăng cào mặt Đinh An.

“A!” Đinh An thét chói tai một tiếng, trên gò má bị lướt qua hiện lên một vết máu, Đinh Ninh Nhi âm lãnh cười, lúc này Nguyệt nhi mắt lạnh nhìn, chính là không chịu buông chân Đinh An, Đinh An hai bên đều giãy giụa không ra, tay của Đinh Ninh Nhi lại hướng mặt Đinh An chộp tới.

Đinh Tử thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt cười thập phần ôn nhu, ánh mắt nhìn Nguyệt nhi đầy ẩn ý, nhìn hướng Đinh An cười không hề có độ ấm!

Chuyện này vẫn chưa xong đâu! Chúng ta còn chơi nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook