Chương 16: 8. Phát sinh tình cảm
Mai Quả
04/02/2017
Quả nhiên, sau khi
nghe xong lời của An Thái sư, Thượng Quan Dũng lập tức trả lời, “Tiểu
thư là một người tri thư...” Đáng tiếc, hắn chỉ nhớ được có hai chữ đầu
trong bốn chữ ngợi khen một con người này, còn hai chữ sau, hắn cố vắt
hết óc cũng không nhớ ra nổi.
“Tri thư đạt lễ.” An Thái sư nhíu mày, nhắc nhở.
“Dạ phải.” Thượng Quan Dũng càng thêm xấu hổ, đành phải nói, “Mạt tướng chưa từng đọc qua sách vở.”
“Sính lễ ba trăm năm mươi lượng của ngươi, ta vẫn chấp nhận. Cẩm Tú luôn nghĩ cho ngươi, vậy mà ngươi lại không nghĩ cho thanh danh của nó!” An Thái sư cố nén giận mà nói với Thượng Quan Dũng, “Sau này cố mà đối xử với con bé thật tốt. Tuy Cẩm Tú là thứ xuất, lão phu chưa bao giờ xem nhẹ đứa nhỏ này.”
“Dạ.” Thượng Quan Dũng vốn muốn nói thêm vài lời, rốt cuộc vẫn nghẹn lại mà không thốt ra được.
An Thái sư thở dài một tiếng, đi qua bên cạnh, ngước mắt đánh giá người đối diện. Lúc trước khi ở trận tiền, ông ta cảm thấy Thượng Quan Dũng khí thế ngất trời, thán phục người này có thể từ trong vạn quân lấy được thủ cấp của chủ soái quân địch dễ như trở bàn tay, là một anh hùng oai phong lẫm liệt. An Thái sư sinh ra cảm giác “anh hùng không hỏi xuất thân”, cho nên mới định ra hôn ước cho An Cẩm Tú với Thượng Quan Dũng. Bây giờ khói bụi đã đi qua, vị tướng quân lúc trước cởi giáp về quê, ông ta lại thấy người này chỉ là một kẻ vũ phu lỗ mãng, không có một chút xứng đôi vừa lứa với An Cẩm Tú.
Thượng Quan Dũng không biết được những suy nghĩ đó trong lòng An Thái sư. Hắn ngây ngốc nhìn ông ta từ từ bước lên chiếc kiệu sơn đen. Đợi tới khi người của An phủ đi cả rồi, Thượng Quan Dũng mới lui bước về ngựa của mình. Hắn suy nghĩ đã mấy ngày trời, không dễ dàng mà hạ quyết tâm như hôm nay, rốt cuộc lại bị những lời của An Thái sư làm cho dao động. Thượng Quan Dũng lên ngựa, trong đầu đầy những ưu tư. Thân làm tướng quân mà ngay đến một tùy tùng cũng không có, chỉ đành một người một ngựa, một đường trở về nhà.
Ngang qua gian hàng bán khăn tay dành cho nữ tử, Thượng Quan Dũng xuống ngựa. Hắn mua cho muội muội hai chiếc khăn lụa màu trắng thêu hoa. Hôm qua, vô tình thấy khăn của muội muội đã rách nát nhưng vẫn được giặt sạch, phơi khô ở trong viện, trong lòng Thượng Quan Dũng liền cảm thấy khó chịu. Nói cho cùng, hắn cảm thấy đại ca như mình thật không có bản lĩnh, không thể tìm ra cách để đệ muội nhà mình được hưởng cuộc sống con nhà thế gia, không có khả năng khiến cho nương tử sắp cưới về được xuất giá trong vinh quang vô thượng.
“Nghe nói Nhị Tiểu thư của An phủ sắp gả đi rồi.”
“Không biết là lang quân nhà nào đây nữa?”
“Vậy mà bà cũng không biết à? Chính là Thượng Quan Tướng quân chứ ai!”
Hai người đàn bà vừa đi vừa nói chuyện, ngang qua trước ngựa của Thượng Quan Dũng. Tuy rằng nữ tử khuê các được giấu kỹ ở trong nhà, nhưng An Tầm Dương là người của đại tộc thế gia đương triều, ba vị tiểu thư của An thị cũng giống như các công tử trong phủ, ngay từ khi còn nhỏ đã được người trong thiên hạ biết đến là quý nữ của An gia. An Cẩm Tú xinh đẹp như hoa, cả Thuận Triều không ai không biết. Hôn sự của một đại mỹ nhân thế này sớm đã là đề tài trong mấy câu chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng.
Thượng Quan Dũng nhìn theo hai người đàn bà đã đi xa. Nghe họ nhắc tới An Nhị Tiểu thư, tâm hắn chợt cảm thấy ngọt ngào. An Thái sư đã nói rồi, nàng biết hắn vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu tán hết cả gia sản, nàng không quan tâm hắn đưa sính lễ bao nhiêu cả. Thượng Quan Dũng không biết An Cẩm Tú xinh đẹp thế nào, giờ phút này, hắn cảm giác được nàng là người con gái rất tốt. Hắn và nàng sẽ thành phu thê, rồi sẽ có... Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Thượng Quan Dũng chợt hóa hồng.
Trong Tú Các của An phủ, An Cẩm Tú ngồi ở trước khung, chăm chú thêu từng con hổ vờn đám mây lành. Đây là chiếc áo ngoài nàng dành tặng cho An Nguyên Chí. An Cẩm Tú không cần đệ đệ mình giống như mấy đích công tử, áo ngoài phải đẹp đẽ quý giá. An Nguyên Chí ưa thích võ nghệ, nàng sẽ may áo rộng hơn một chút, để khi đệ đệ luyện tập, áo quần rộng rãi khiến cho cử động tay chân dễ dàng. Nàng lại thêu lên áo đôi chút hoa văn, mặc vào tăng thêm khí khái, hy vọng đệ đệ của mình yêu thích.
Tử Uyên ngồi ở bên cạnh nàng, chăm chú khâu khuy áo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chủ tử, tựa như có gì muốn nói lại thôi.
An Cẩm Tú biết rõ nha đầu kia muốn nói cái gì. Những ngày qua, miệng lưỡi trong phủ bàn tán không ít, ước chừng chẳng có một ai nói được câu tốt đẹp nào.
“Mệt rồi thì ngừng tay đi.” An Cẩm Tú nói với Tử Uyên, “Nhìn ta làm gì? Ta không cho ngươi nghỉ ngơi à?”
Tử Uyên định mở miệng, nhưng rồi lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.
Chủ tớ hai người còn đang bận, một người bà con của Tần thị đột ngột tìm tới cửa.
"Sao Vương ma ma lại tới đây?” An Cẩm Tú nhìn thấy người bà con này liền cười khách khí, nói, “Mẫu thân có việc tìm ta ư?”
Vương ma ma cười xòa, nói với An Cẩm Tú, "Nhị Tiểu thư, ở chỗ phu nhân có một mẫu thêu, người muốn nhờ Nhị Tiểu thư mang đến cho Tần lão thái quân nhìn xem vào ngày mai.”
An Cẩm Tú cười, đáp, "Là kiểu mẫu thêu gì mà mẫu thân lại dặn đích thân ta mang đến cho lão thái quân vậy?”
Vương ma ma nói, “Lão nô không nhìn thấy mẫu thêu ấy, nhưng mà nghe phu nhân nói qua, hình như là mẫu thêu trăm hoa đua nở. Nhị Tiểu thư, phu nhân biết người sắp xuất giá. Lần này người đến Tần phủ một chuyến, coi như đi bái kiến Tần lão thái quân trước khi rời An phủ vậy.”
An Cẩm Tú nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ của Vương ma ma. Nàng vẫn còn nhớ rõ câu nói này. Trước khi xuất giá, qua phủ Tần Đại học sĩ một chuyến, để rồi sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra? Hồi tưởng lại chuyện cũ đã qua, trong kiếp trước, có hai nam nhân khiến nàng khắc cốt ghi tâm; còn những chuyện khác, nàng vốn đã không còn nhớ rõ nữa.
"Nhị Tiểu thư?" Thấy An Cẩm Tú chỉ cười không đáp, Vương ma ma đành cười xuề xòa, nói, “Ngày mai người phải đến Tần phủ đó?”
Trước khi xuất giá phải qua Tần phủ. Nghĩ tới người muội muội nhưng lại là đích nữ kia (An Cẩm Khúc), năm đó cùng nàng đến Tần phủ, nàng bị lão thái quân đối đãi lạnh lùng, An Cẩm Khúc lại được định hôn ước cùng đích tử của Tướng phủ... Gật đầu một cái, nàng nói, “Biết rồi, ngày mai ta sẽ qua Tần phủ.”
Vương ma ma thấy An Cẩm Tú đã chắc chắn, bà ta lập tức đi ngay. Vừa xoay người sang hướng khác, nét cười trên mặt Vương ma ma lập tức biến mất.
"Không ngờ phu nhân lại chủ động để Tiểu thư đến Tần phủ!” Tử Uyên thấy Vương ma ma đi rồi mới nhìn chủ tử của mình với vẻ ngạc nhiên. “Phu nhân rốt cuộc muốn làm gì?”
An Cẩm Tú tiếp tục công việc thêu thùa của mình. Kiếp trước, nàng nghĩ rằng Tần thị muốn cho nàng thể diện. Đích nữ xuất giá, qua nhà ngoại bái kiến trưởng bối là nghi thức thông thường. Khi đó, An Cẩm Tú còn cho rằng đích mẫu coi mình như con gái ruột, tuy rằng không được lòng lão thái quân, nàng cũng đã rất cảm kích đích mẫu. Bây giờ nhớ lại, nàng mới chợt phát hiện ra... Tần thị này rốt cuộc cũng chỉ vì An Cẩm Khúc mà thôi.
"Tiểu thư, người cười gì vậy?” Tử Uyên thấy nét cười trên mặt chủ tử, liền hỏi, “Qua Tần phủ... khiến Tiểu thư vui đến vậy sao?”
"Không có gì. " An Cẩm Tú thu hồi nụ cười lạnh, nói, “Ngày mai phải đi rồi, chúng ta sớm làm xong thúc công việc trong hôm nay đi.”
Tử Uyên nhìn vẻ mặt bình thản của An Cẩm Tú, không nói gì thêm nữa, tiếp tục công việc đang làm.
An Cẩm Tú không rõ Tần thị muốn làm gì nàng. Nàng là thứ nữ, sớm đã định ra hôn ước, tháng sau sẽ xuất giá, nàng có cái gì để ảnh hưởng đến tiền đồ của con gái ruột bà ta chứ? Chẳng lẽ nàng còn có thể đoạt đi cái danh trưởng tức* của Tướng phủ sao? An Cẩm Tú thầm thở dài một hơi. Một đời này, nàng chỉ cần chuyên tâm làm dâu của Thượng Quan gia là tốt rồi, không tranh không giành, không cướ không đoạt. Nàng không sinh thêm vọng tưởng, Tần thị cũng sẽ không hại một nữ nhân đã gả đi như nàng.
*Dâu trưởng
Đêm dài trôi qua. An Thái sư rời khỏi phòng của Tú di nương, bước tới đại phòng.*
*Phòng của Phu nhân Tần thị.
Tú di nương đứng ngoài cửa viện một hồi lâu. Theo quy củ của An thị, không được ngủ ở phòng thiếp thất. Vì vậy, cho dù bà đã vì An Thái sư mà sinh hạ một nam một nữ, bà cũng không có người cùng mình đi qua trong những đêm dài lắm mộng. Ánh trăng trong trẻo mà lại lạnh lùng. Khuôn mặt Tú di nương không có nét bi thương mà tràn ngập nỗi cô đơn sâu sắc.
“Tri thư đạt lễ.” An Thái sư nhíu mày, nhắc nhở.
“Dạ phải.” Thượng Quan Dũng càng thêm xấu hổ, đành phải nói, “Mạt tướng chưa từng đọc qua sách vở.”
“Sính lễ ba trăm năm mươi lượng của ngươi, ta vẫn chấp nhận. Cẩm Tú luôn nghĩ cho ngươi, vậy mà ngươi lại không nghĩ cho thanh danh của nó!” An Thái sư cố nén giận mà nói với Thượng Quan Dũng, “Sau này cố mà đối xử với con bé thật tốt. Tuy Cẩm Tú là thứ xuất, lão phu chưa bao giờ xem nhẹ đứa nhỏ này.”
“Dạ.” Thượng Quan Dũng vốn muốn nói thêm vài lời, rốt cuộc vẫn nghẹn lại mà không thốt ra được.
An Thái sư thở dài một tiếng, đi qua bên cạnh, ngước mắt đánh giá người đối diện. Lúc trước khi ở trận tiền, ông ta cảm thấy Thượng Quan Dũng khí thế ngất trời, thán phục người này có thể từ trong vạn quân lấy được thủ cấp của chủ soái quân địch dễ như trở bàn tay, là một anh hùng oai phong lẫm liệt. An Thái sư sinh ra cảm giác “anh hùng không hỏi xuất thân”, cho nên mới định ra hôn ước cho An Cẩm Tú với Thượng Quan Dũng. Bây giờ khói bụi đã đi qua, vị tướng quân lúc trước cởi giáp về quê, ông ta lại thấy người này chỉ là một kẻ vũ phu lỗ mãng, không có một chút xứng đôi vừa lứa với An Cẩm Tú.
Thượng Quan Dũng không biết được những suy nghĩ đó trong lòng An Thái sư. Hắn ngây ngốc nhìn ông ta từ từ bước lên chiếc kiệu sơn đen. Đợi tới khi người của An phủ đi cả rồi, Thượng Quan Dũng mới lui bước về ngựa của mình. Hắn suy nghĩ đã mấy ngày trời, không dễ dàng mà hạ quyết tâm như hôm nay, rốt cuộc lại bị những lời của An Thái sư làm cho dao động. Thượng Quan Dũng lên ngựa, trong đầu đầy những ưu tư. Thân làm tướng quân mà ngay đến một tùy tùng cũng không có, chỉ đành một người một ngựa, một đường trở về nhà.
Ngang qua gian hàng bán khăn tay dành cho nữ tử, Thượng Quan Dũng xuống ngựa. Hắn mua cho muội muội hai chiếc khăn lụa màu trắng thêu hoa. Hôm qua, vô tình thấy khăn của muội muội đã rách nát nhưng vẫn được giặt sạch, phơi khô ở trong viện, trong lòng Thượng Quan Dũng liền cảm thấy khó chịu. Nói cho cùng, hắn cảm thấy đại ca như mình thật không có bản lĩnh, không thể tìm ra cách để đệ muội nhà mình được hưởng cuộc sống con nhà thế gia, không có khả năng khiến cho nương tử sắp cưới về được xuất giá trong vinh quang vô thượng.
“Nghe nói Nhị Tiểu thư của An phủ sắp gả đi rồi.”
“Không biết là lang quân nhà nào đây nữa?”
“Vậy mà bà cũng không biết à? Chính là Thượng Quan Tướng quân chứ ai!”
Hai người đàn bà vừa đi vừa nói chuyện, ngang qua trước ngựa của Thượng Quan Dũng. Tuy rằng nữ tử khuê các được giấu kỹ ở trong nhà, nhưng An Tầm Dương là người của đại tộc thế gia đương triều, ba vị tiểu thư của An thị cũng giống như các công tử trong phủ, ngay từ khi còn nhỏ đã được người trong thiên hạ biết đến là quý nữ của An gia. An Cẩm Tú xinh đẹp như hoa, cả Thuận Triều không ai không biết. Hôn sự của một đại mỹ nhân thế này sớm đã là đề tài trong mấy câu chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng.
Thượng Quan Dũng nhìn theo hai người đàn bà đã đi xa. Nghe họ nhắc tới An Nhị Tiểu thư, tâm hắn chợt cảm thấy ngọt ngào. An Thái sư đã nói rồi, nàng biết hắn vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu tán hết cả gia sản, nàng không quan tâm hắn đưa sính lễ bao nhiêu cả. Thượng Quan Dũng không biết An Cẩm Tú xinh đẹp thế nào, giờ phút này, hắn cảm giác được nàng là người con gái rất tốt. Hắn và nàng sẽ thành phu thê, rồi sẽ có... Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Thượng Quan Dũng chợt hóa hồng.
Trong Tú Các của An phủ, An Cẩm Tú ngồi ở trước khung, chăm chú thêu từng con hổ vờn đám mây lành. Đây là chiếc áo ngoài nàng dành tặng cho An Nguyên Chí. An Cẩm Tú không cần đệ đệ mình giống như mấy đích công tử, áo ngoài phải đẹp đẽ quý giá. An Nguyên Chí ưa thích võ nghệ, nàng sẽ may áo rộng hơn một chút, để khi đệ đệ luyện tập, áo quần rộng rãi khiến cho cử động tay chân dễ dàng. Nàng lại thêu lên áo đôi chút hoa văn, mặc vào tăng thêm khí khái, hy vọng đệ đệ của mình yêu thích.
Tử Uyên ngồi ở bên cạnh nàng, chăm chú khâu khuy áo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chủ tử, tựa như có gì muốn nói lại thôi.
An Cẩm Tú biết rõ nha đầu kia muốn nói cái gì. Những ngày qua, miệng lưỡi trong phủ bàn tán không ít, ước chừng chẳng có một ai nói được câu tốt đẹp nào.
“Mệt rồi thì ngừng tay đi.” An Cẩm Tú nói với Tử Uyên, “Nhìn ta làm gì? Ta không cho ngươi nghỉ ngơi à?”
Tử Uyên định mở miệng, nhưng rồi lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.
Chủ tớ hai người còn đang bận, một người bà con của Tần thị đột ngột tìm tới cửa.
"Sao Vương ma ma lại tới đây?” An Cẩm Tú nhìn thấy người bà con này liền cười khách khí, nói, “Mẫu thân có việc tìm ta ư?”
Vương ma ma cười xòa, nói với An Cẩm Tú, "Nhị Tiểu thư, ở chỗ phu nhân có một mẫu thêu, người muốn nhờ Nhị Tiểu thư mang đến cho Tần lão thái quân nhìn xem vào ngày mai.”
An Cẩm Tú cười, đáp, "Là kiểu mẫu thêu gì mà mẫu thân lại dặn đích thân ta mang đến cho lão thái quân vậy?”
Vương ma ma nói, “Lão nô không nhìn thấy mẫu thêu ấy, nhưng mà nghe phu nhân nói qua, hình như là mẫu thêu trăm hoa đua nở. Nhị Tiểu thư, phu nhân biết người sắp xuất giá. Lần này người đến Tần phủ một chuyến, coi như đi bái kiến Tần lão thái quân trước khi rời An phủ vậy.”
An Cẩm Tú nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ của Vương ma ma. Nàng vẫn còn nhớ rõ câu nói này. Trước khi xuất giá, qua phủ Tần Đại học sĩ một chuyến, để rồi sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra? Hồi tưởng lại chuyện cũ đã qua, trong kiếp trước, có hai nam nhân khiến nàng khắc cốt ghi tâm; còn những chuyện khác, nàng vốn đã không còn nhớ rõ nữa.
"Nhị Tiểu thư?" Thấy An Cẩm Tú chỉ cười không đáp, Vương ma ma đành cười xuề xòa, nói, “Ngày mai người phải đến Tần phủ đó?”
Trước khi xuất giá phải qua Tần phủ. Nghĩ tới người muội muội nhưng lại là đích nữ kia (An Cẩm Khúc), năm đó cùng nàng đến Tần phủ, nàng bị lão thái quân đối đãi lạnh lùng, An Cẩm Khúc lại được định hôn ước cùng đích tử của Tướng phủ... Gật đầu một cái, nàng nói, “Biết rồi, ngày mai ta sẽ qua Tần phủ.”
Vương ma ma thấy An Cẩm Tú đã chắc chắn, bà ta lập tức đi ngay. Vừa xoay người sang hướng khác, nét cười trên mặt Vương ma ma lập tức biến mất.
"Không ngờ phu nhân lại chủ động để Tiểu thư đến Tần phủ!” Tử Uyên thấy Vương ma ma đi rồi mới nhìn chủ tử của mình với vẻ ngạc nhiên. “Phu nhân rốt cuộc muốn làm gì?”
An Cẩm Tú tiếp tục công việc thêu thùa của mình. Kiếp trước, nàng nghĩ rằng Tần thị muốn cho nàng thể diện. Đích nữ xuất giá, qua nhà ngoại bái kiến trưởng bối là nghi thức thông thường. Khi đó, An Cẩm Tú còn cho rằng đích mẫu coi mình như con gái ruột, tuy rằng không được lòng lão thái quân, nàng cũng đã rất cảm kích đích mẫu. Bây giờ nhớ lại, nàng mới chợt phát hiện ra... Tần thị này rốt cuộc cũng chỉ vì An Cẩm Khúc mà thôi.
"Tiểu thư, người cười gì vậy?” Tử Uyên thấy nét cười trên mặt chủ tử, liền hỏi, “Qua Tần phủ... khiến Tiểu thư vui đến vậy sao?”
"Không có gì. " An Cẩm Tú thu hồi nụ cười lạnh, nói, “Ngày mai phải đi rồi, chúng ta sớm làm xong thúc công việc trong hôm nay đi.”
Tử Uyên nhìn vẻ mặt bình thản của An Cẩm Tú, không nói gì thêm nữa, tiếp tục công việc đang làm.
An Cẩm Tú không rõ Tần thị muốn làm gì nàng. Nàng là thứ nữ, sớm đã định ra hôn ước, tháng sau sẽ xuất giá, nàng có cái gì để ảnh hưởng đến tiền đồ của con gái ruột bà ta chứ? Chẳng lẽ nàng còn có thể đoạt đi cái danh trưởng tức* của Tướng phủ sao? An Cẩm Tú thầm thở dài một hơi. Một đời này, nàng chỉ cần chuyên tâm làm dâu của Thượng Quan gia là tốt rồi, không tranh không giành, không cướ không đoạt. Nàng không sinh thêm vọng tưởng, Tần thị cũng sẽ không hại một nữ nhân đã gả đi như nàng.
*Dâu trưởng
Đêm dài trôi qua. An Thái sư rời khỏi phòng của Tú di nương, bước tới đại phòng.*
*Phòng của Phu nhân Tần thị.
Tú di nương đứng ngoài cửa viện một hồi lâu. Theo quy củ của An thị, không được ngủ ở phòng thiếp thất. Vì vậy, cho dù bà đã vì An Thái sư mà sinh hạ một nam một nữ, bà cũng không có người cùng mình đi qua trong những đêm dài lắm mộng. Ánh trăng trong trẻo mà lại lạnh lùng. Khuôn mặt Tú di nương không có nét bi thương mà tràn ngập nỗi cô đơn sâu sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.