Chương 42
Mai Quả
27/01/2018
An Cẩm Tú và An Nguyên Chí vội ăn cơm cho xong để Thượng Quan Duệ và Tử
Uyên chạy gấp về trông nhà. Gần đây, An Nguyên Chí sớm đã mua thêm xe
ngựa cho Thượng Quan gia, hắn đưa An Cẩm Tú đến Đại Lý Tự, khu vực nhà
lao ở Đông Thành.
Trên đường đi, An Nguyên Chí hỏi tỷ tỷ mình: “Tỷ thật sự muốn mua người ư? Tiền của tỷ đều là tiền vất vả kiếm được, cho dù thế nào cũng phải làm như vậy sao?”
"Sau này đệ muốn tòng quân, có người trung thành ở bên cạnh để giúp đỡ, không tốt sao?” An Cẩm Tú nói với đệ đệ: “Nếu đệ chướng mắt thì cứ để tỷ phu dùng.”
An Nguyên Chí nói: "Chúng ta cứ đi như vậy, người của Đại Lý Tự sẽ thả người chứ?”
"Chỉ cần là thần dân Kỳ Thuận thì đều có thể mua nô bộc của tội thần, chúng ta đã dùng tiền, sao Đại Lý Tự có thể không tha cho người ta được chứ?” An Cẩm Tú hạ màn che trên xe ngựa xuống: “Đệ không cần phải lo, cho dù không mua được mấy người ấy, chúng ta mua vài nô bộc về nhà cũng được.”
Nói như vậy thì An Nguyên Chí mới không lên tiếng nữa, so với đi chợ mua nô bộc, mua tội nô có không ít chỗ tốt. Chẳng qua là Kỳ Thuận triều luôn nghĩ tội nô mang điềm xấu, khắc với vận thế của gia chủ, do đó mặc dù tội nô có ít hơn chẳng nữa, những nhà bình thường cũng không dám mua. An Nguyên Chí vốn không tin vào số mệnh, dĩ nhiên càng không tin mấy lời đồn ấy. Quất cho ngựa một roi xong, hắn nói với tỷ tỷ ở trong xe: “Đệ ruổi ngựa nhanh hơn một chút, tỷ ngồi yên nha.”
Bây giờ đang vào buổi hoàng hôn, người qua đường vẫn không ngớt, có rất nhiều tiếng bước chân vội chạy về nhà. An Nguyên Chí có lòng ruổi ngựa chạy nhanh, nhưng người trên đường lại nhốn nha nhốn nháo, hắn cũng chỉ có thể đi một chút lại ngừng, vì người đi đường mà tốc độ mãi chẳng tăng nổi.
An Cẩm Tú ngồi bên trong xe, tính toán cẩn thận. Kiếp trước, Vương Viên nuôi tử sĩ trong nhà, nhưng Bạch Thừa Trạch lại một lòng muốn nắm vào tay mình, chỉ tiếc trong một lần động thủ quá chậm, sau khi phụ tử Vương Viên bị trảm thì hắn mới sai người đi cứu tử sĩ của Vương thị. Nghe nói kết quả là chín tử sĩ có võ công cao nhất đã bị xử tử, cuối cùng chỉ cứu được hai mươi mấy tử sĩ vẫn chưa được huấn luyện tốt. Mấy tử sĩ ấy còn chưa xuất sư nhưng về sau đã được Bạch Thừa Trạch coi như vật báu, An Cẩm Tú từng tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của đám người đó. Giết người, phóng hỏa, gây độc, làm mật thám, chẳng có chuyện gì mà họ không làm được.
Công cụ giết người là thứ mà Bạch Thừa Trạch lợi hại nhất, nếu như Thượng Quan Dũng và An Nguyên Chí có thể sở hữu thì ở kiếp thứ hai này, đội quân của hai người sẽ mỗi lúc một xuôi gió xuôi nước, tuyệt đối không nghi ngờ. Vì quan tâm hai người ấy, An Cẩm Tú quyết định liều mạng một lần. Nàng ngẫm nghĩ một chút về việc Vương Viên mới vào ngục mà mình đã xuống tay vào lúc này đây, chẳng biết có cứu được chín tử sĩ kia hay không.
Xe ngựa còn cách nhà lao hai con đường lớn, An Nguyên Chí nói với An Cẩm Tú: “Tỷ ơi, hình như trên đường có gì đó không đúng.”
An Cẩm Tú ngồi trong xe và hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
An Nguyên Chí đáp: “Có không ít nha dịch, ngày thường trên đường đâu có nhiều như vậy.”
"Có phải là vì án tử của Vương gia không?” An Cẩm Tú nghi ngờ và hỏi.
An Nguyên Chí nói: "Tỷ cứ ngồi yên, đệ đi ngõ nhỏ xem sao.”
"Còn có đường nhỏ để đi hả?” An Cẩm Tú vén màn xe lên hỏi.
An Nguyên Chí nói: "Tỷ không đi lại ở kinh thành nên không biết, ngồi yên đi tỷ, đệ sắp thúc ngựa đấy.”
Xe ngựa chạy với tốc độ nhanh hơn, lắc lư kịch liệt, suýt chút nữa thì An Cẩm Tú đã bị văng ra ngoài, may mà hai tay nàng bám chặt vào khung xe mới có thể tạm thời giữ vững cả người.
An Nguyên Chí ruổi ngựa chạy vào ngõ nhỏ, hai bên đều là nhà ở. Hắn dẫn An Cẩm Tú vào đây để cùng nhau tránh những rắc rối khó gỡ, do đó mà xe ung dung tiêu sái trong ngõ nhỏ quen thuộc này. Rốt cuộc vẫn là An Cẩm Tú bị váng đầu khi nhìn mấy cái ngõ nhỏ chả có gì khác biệt với nhau, An Nguyên Chí lại nói với nàng rằng họ đã nhanh chóng tới được nhà lao của Đại Lý Tự ở Đông Thành rồi.
An Cẩm Tú không ngồi trong xe nữa, nàng kiễng chân lên để nhìn lại nơi bọn họ đã đi qua, nhìn quanh quẩn vẫn chỉ thấy mấy nhà ở thường dân, chẳng hề phát hiện nửa bức tường của nhà lao.
"Qua thêm ba ngõ nhỏ là thấy,” An Nguyên Chí cười với An Cẩm Tú: “Tỷ cứ yên tâm, ở kinh thành, đệ không có lạc đường đâu.”
"Cả ngày đệ chạy lung tung trong thành à?” An Cẩm Tú tức giận hỏi đệ đệ: “Không luyện võ sao?”
An Nguyên Chí nói: "Trong kinh thành này có không ít cao thủ giang hồ giấu mặt, đệ chỉ tìm bọn họ để so võ nghệ, đây cũng là một cách để luyện võ, đúng chứ tỷ?”
An Cẩm Tú vỗ một cái lên lưng An Nguyên Chí rồi không nói gì nữa. An Thái sư chướng mắt hắn luyện võ, không cho phép mời sư phụ dạy võ cho hắn, càng không cho phép hắn ra ngoài bái sư học nghệ. An Cẩm Tú biết võ nghệ của đệ đệ không tệ, chỉ là cho tới bây giờ nàng mới hiểu rõ hắn học mấy chiêu thức bằng cách nào.
Trên đường đi, An Nguyên Chí hỏi tỷ tỷ mình: “Tỷ thật sự muốn mua người ư? Tiền của tỷ đều là tiền vất vả kiếm được, cho dù thế nào cũng phải làm như vậy sao?”
"Sau này đệ muốn tòng quân, có người trung thành ở bên cạnh để giúp đỡ, không tốt sao?” An Cẩm Tú nói với đệ đệ: “Nếu đệ chướng mắt thì cứ để tỷ phu dùng.”
An Nguyên Chí nói: "Chúng ta cứ đi như vậy, người của Đại Lý Tự sẽ thả người chứ?”
"Chỉ cần là thần dân Kỳ Thuận thì đều có thể mua nô bộc của tội thần, chúng ta đã dùng tiền, sao Đại Lý Tự có thể không tha cho người ta được chứ?” An Cẩm Tú hạ màn che trên xe ngựa xuống: “Đệ không cần phải lo, cho dù không mua được mấy người ấy, chúng ta mua vài nô bộc về nhà cũng được.”
Nói như vậy thì An Nguyên Chí mới không lên tiếng nữa, so với đi chợ mua nô bộc, mua tội nô có không ít chỗ tốt. Chẳng qua là Kỳ Thuận triều luôn nghĩ tội nô mang điềm xấu, khắc với vận thế của gia chủ, do đó mặc dù tội nô có ít hơn chẳng nữa, những nhà bình thường cũng không dám mua. An Nguyên Chí vốn không tin vào số mệnh, dĩ nhiên càng không tin mấy lời đồn ấy. Quất cho ngựa một roi xong, hắn nói với tỷ tỷ ở trong xe: “Đệ ruổi ngựa nhanh hơn một chút, tỷ ngồi yên nha.”
Bây giờ đang vào buổi hoàng hôn, người qua đường vẫn không ngớt, có rất nhiều tiếng bước chân vội chạy về nhà. An Nguyên Chí có lòng ruổi ngựa chạy nhanh, nhưng người trên đường lại nhốn nha nhốn nháo, hắn cũng chỉ có thể đi một chút lại ngừng, vì người đi đường mà tốc độ mãi chẳng tăng nổi.
An Cẩm Tú ngồi bên trong xe, tính toán cẩn thận. Kiếp trước, Vương Viên nuôi tử sĩ trong nhà, nhưng Bạch Thừa Trạch lại một lòng muốn nắm vào tay mình, chỉ tiếc trong một lần động thủ quá chậm, sau khi phụ tử Vương Viên bị trảm thì hắn mới sai người đi cứu tử sĩ của Vương thị. Nghe nói kết quả là chín tử sĩ có võ công cao nhất đã bị xử tử, cuối cùng chỉ cứu được hai mươi mấy tử sĩ vẫn chưa được huấn luyện tốt. Mấy tử sĩ ấy còn chưa xuất sư nhưng về sau đã được Bạch Thừa Trạch coi như vật báu, An Cẩm Tú từng tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của đám người đó. Giết người, phóng hỏa, gây độc, làm mật thám, chẳng có chuyện gì mà họ không làm được.
Công cụ giết người là thứ mà Bạch Thừa Trạch lợi hại nhất, nếu như Thượng Quan Dũng và An Nguyên Chí có thể sở hữu thì ở kiếp thứ hai này, đội quân của hai người sẽ mỗi lúc một xuôi gió xuôi nước, tuyệt đối không nghi ngờ. Vì quan tâm hai người ấy, An Cẩm Tú quyết định liều mạng một lần. Nàng ngẫm nghĩ một chút về việc Vương Viên mới vào ngục mà mình đã xuống tay vào lúc này đây, chẳng biết có cứu được chín tử sĩ kia hay không.
Xe ngựa còn cách nhà lao hai con đường lớn, An Nguyên Chí nói với An Cẩm Tú: “Tỷ ơi, hình như trên đường có gì đó không đúng.”
An Cẩm Tú ngồi trong xe và hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
An Nguyên Chí đáp: “Có không ít nha dịch, ngày thường trên đường đâu có nhiều như vậy.”
"Có phải là vì án tử của Vương gia không?” An Cẩm Tú nghi ngờ và hỏi.
An Nguyên Chí nói: "Tỷ cứ ngồi yên, đệ đi ngõ nhỏ xem sao.”
"Còn có đường nhỏ để đi hả?” An Cẩm Tú vén màn xe lên hỏi.
An Nguyên Chí nói: "Tỷ không đi lại ở kinh thành nên không biết, ngồi yên đi tỷ, đệ sắp thúc ngựa đấy.”
Xe ngựa chạy với tốc độ nhanh hơn, lắc lư kịch liệt, suýt chút nữa thì An Cẩm Tú đã bị văng ra ngoài, may mà hai tay nàng bám chặt vào khung xe mới có thể tạm thời giữ vững cả người.
An Nguyên Chí ruổi ngựa chạy vào ngõ nhỏ, hai bên đều là nhà ở. Hắn dẫn An Cẩm Tú vào đây để cùng nhau tránh những rắc rối khó gỡ, do đó mà xe ung dung tiêu sái trong ngõ nhỏ quen thuộc này. Rốt cuộc vẫn là An Cẩm Tú bị váng đầu khi nhìn mấy cái ngõ nhỏ chả có gì khác biệt với nhau, An Nguyên Chí lại nói với nàng rằng họ đã nhanh chóng tới được nhà lao của Đại Lý Tự ở Đông Thành rồi.
An Cẩm Tú không ngồi trong xe nữa, nàng kiễng chân lên để nhìn lại nơi bọn họ đã đi qua, nhìn quanh quẩn vẫn chỉ thấy mấy nhà ở thường dân, chẳng hề phát hiện nửa bức tường của nhà lao.
"Qua thêm ba ngõ nhỏ là thấy,” An Nguyên Chí cười với An Cẩm Tú: “Tỷ cứ yên tâm, ở kinh thành, đệ không có lạc đường đâu.”
"Cả ngày đệ chạy lung tung trong thành à?” An Cẩm Tú tức giận hỏi đệ đệ: “Không luyện võ sao?”
An Nguyên Chí nói: "Trong kinh thành này có không ít cao thủ giang hồ giấu mặt, đệ chỉ tìm bọn họ để so võ nghệ, đây cũng là một cách để luyện võ, đúng chứ tỷ?”
An Cẩm Tú vỗ một cái lên lưng An Nguyên Chí rồi không nói gì nữa. An Thái sư chướng mắt hắn luyện võ, không cho phép mời sư phụ dạy võ cho hắn, càng không cho phép hắn ra ngoài bái sư học nghệ. An Cẩm Tú biết võ nghệ của đệ đệ không tệ, chỉ là cho tới bây giờ nàng mới hiểu rõ hắn học mấy chiêu thức bằng cách nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.