Chương 2: Trùng sinh trở về ngày chưa xuất giá
Mai Quả
09/01/2016
An Cẩm Tú mở mắt ra. Ánh nến le lói trong phòng, chiếu sáng khung thêu trước mặt với một chùm hoa ngũ sắc. Nàng hoảng hốt, ngây ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Chẳng lẽ nàng đầu thai trở lại kiếp trước để trả món nợ cũ? Nhưng vì sao không phải trong phòng sinh mà lại ở trước khung thêu này? Hoang mang tột độ, nàng chạy như bay đến bên chiếc gương đồng.
Trong gương, thiếu nữ mười sáu tuổi với vẻ mặt hoảng sợ, nhan sắc tựa đóa phù dung, rạng rỡ xinh đẹp.
An Cẩm Tú vỗ vỗ liên tục vào khuôn mặt mình. Kim thêu còn cầm vô tình đâm vào ngón tay chảy máu, dính đỏ hai gò má. Nàng không để ý. Mãi cho đến khi cây kim nhọn đâm vào giữa lòng bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến, An Cẩm Tú mới biết không phải mình đang nằm mơ. Nàng quả thực đã trở về, hơn nữa còn trở về thời điểm trước khi gả cho Thượng Quan Dũng.
An Cẩm Tú không biết mình đã khóc bao lâu bên chiếc gương đồng. Sáp nến chảy tàn, mặt trời chiếu rọi. Một đêm qua đi, đôi mắt nàng đỏ hoe. Kinh qua một đời, bấy nhiêu lệ rơi này có là gì đâu.
“Nhị tiểu thư, người sao vậy?” Sau lưng truyền đến tiếng người hỏi han, An Cẩm Tú ngừng khóc. Nàng quay đầu lại, thì ra là tỳ nữ thiếp thân, Tử Uyên.
Tử Uyên từ nhỏ đã theo hầu An Cẩm Tú, chưa từng thấy vị tiểu thư tâm cao khí ngạo nhà mình rơi một giọt nước mắt. Tiểu nha đầu này so ra nhỏ hơn hai tuổi. Nàng ta nhìn hai mắt tiểu thư đỏ hoe liền trở nên bối rối, không biết phải làm gì.
“Không sao cả.” An Cẩm Tú lấy vạt áo thấm nước mắt. “Ngươi không cần phải sợ.”
Tử Uyên dè dặt tiến tới trước mặt nàng rồi hỏi, “Tiểu thư, người ổn chứ?”
“Tự nhiên ta muốn khóc, sau đó thì khóc liên tục.” An Cẩm Tú nói rồi lại nhìn qua phía gương đồng, bất giác nở nụ cười, như vậy không phải tốt hơn so với việc phải trả nợ cho kiếp sau hay sao? Cả đời này, nàng sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, cũng sẽ không khiến bản thân chấp mê bất ngộ. Nàng muốn toàn tâm toàn ý làm thê tử của Thượng Quan Dũng.
“Tiểu thư.” Tử Uyên thì thầm, “Người có phải là đang bất mãn về hôn sự mà lão gia đã định không?”
“Hôm nay là ngày mấy rồi?” An Cẩm Tú hỏi.
“Dạ?” Tử Uyên suy nghĩ một chút rồi nói, “Hôm nay hình như chưa tới ngày của người...”
“Ta muốn nói là ngày tháng hiện tại.” An Cẩm Tú nhéo lòng bàn tay một cái nhưng lại không cảm thấy đau. Bây giờ, hôn sự của nàng và Thượng Quan Dũng đã được định đoạt rồi.
“Dạ, mùng chín tháng bảy, năm Văn Đức thứ hai mươi bảy.” Tử Uyên nói rồi lại hỏi, “Tiểu thư à, có chuyện gì sao?”
Mùng chín tháng bảy, năm Văn Đức thứ 27... An Cẩm Tú nhớ lại đời trước, chỉ còn một tháng nữa thôi nàng sẽ được gả cho Thượng Quan Dũng. Nam nhân này, nàng nợ hắn quá nhiều. Nàng rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng phải chờ thêm một tháng nữa.
“Tay của tiểu thư?!” Tử Uyên chợt phát hiện máu trên tay An Cẩm Tú, nàng ta kêu lên sợ hãi.
“Không có gì đáng ngại cả.” An Cẩm Tú liếc mắt nhìn tay phải máu chảy đầm đìa, rồi nhanh chóng giấu vào trong áo, “Tối hôm qua ta bị kim châm vào.”
“Để nô tỳ đi tìm Đại Quản gia, bảo ông ta gọi đại phu đến.” Tử Uyên xoay người, định chạy ra ngoài.
“Không cần đâu.” An Cẩm Tú vội ngăn lại, “Tự ta băng lại là được rồi. Ngươi cứ hoảng lên như thế, ta làm sao dám mang ngươi cùng ta rời phủ?”
Tử Uyên nghe lời nàng nói mà ngây người ra, “Tiểu thư, người nguyện ý gả cho tên Thượng Quan Vũ Phu đó sao?”
“Cái gì mà Thượng Quan Vũ Phu?” An Cẩm Tú xịu mặt, “Hắn là Tướng quân đấy, đừng có nói bậy bạ.”
“Đám người Đại thiếu gia cũng gọi như vậy.” Tử Uyên đi đến trước mặt nàng rồi nói, “Ngày hôm qua, tiểu thư cũng thế mà, người đâu có nói gì đâu?”
An Cẩm Tú đứng dậy, “Ta muốn đến chỗ phu nhân thỉnh an, ngươi giúp ta thay áo đi.”
“Tay của tiểu thư thực sư không có sao chứ?” Tử Uyên vừa làm vừa hỏi liên tục. Nàng ta cảm thấy nhị tiểu thư mình theo hầu từ nhỏ có gì đó không giống, nhưng cụ thể ra sao thì nàng ta không nói được.
Kiếp trước, nghe người ta nói phụ thân muốn gả mình cho Thượng Quan Dũng, An Cẩm Tú liền quỳ gối trong viện, cầu xin nửa ngày, nói rõ bản thân không muốn. Nghĩ lại, nàng chợt cười khổ. Cùng một chuyện, sống lại đời này, dù gì cũng đã làm, truyền đến tai Thượng Quan Dũng, hắn đích thực bị nàng làm cho tổn thương.*
*ý nói nàng sống lại khi đã cầu xin phụ thân rằng mình không muốn gả
Tử Uyên hầu hạ nàng rửa mặt, trang điểm, thay áo, không dám nhắc đến hôn sự tháng sau một lời nào.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.” Trước khi ra khỏi cửa phòng, An Cẩm Tú nhìn vẻ mặt dè dặt của tiểu nữ tỳ rồi nói, “Đường đường chính chính gả cho Tướng quân, có gì không tốt?”
Tử Uyên không dám tin những gì mình vừa nghe, nhưng rồi cũng vâng dạ, “Tiểu thư có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
An Cẩm Tú bước ra khỏi Tú Các. Nha đầu Tử Uyên này, kiếp trước cùng nàng đến Thượng Quan phủ. Nàng làm sai, nàng ấy khuyên nhủ. Đôi trai gái nàng hạ sinh, một tay nàng ấy chăm sóc. Nàng ấy là an nhân cả đời của nàng. Nghĩ vậy, An Cẩm Tú liền ôm lấy tay Tử Uyên, dịu dàng nói, “Nha đầu, sau này, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một nam tử thật tốt để gả.”
Gương mặt Tử Uyên đột nhiên ửng đỏ. Nàng ta cùng tiểu thư lớn lên từ nhỏ, tình cảm khác biệt so với những tỳ nữ khác trong phủ. Ngay lập tức, tiểu nha đầu giậm châm một cái, “Tiểu thư, người đừng có chọc ta! Cả đời này ta nguyện hầu hạ người, nam tử nam tử gì chứ?!”
An Cẩm Tú cười một tiếng rồi rồi đi dạo trong viện Thu Quế. Tháng bảy đương giữa mùa hạ, trên cành quế trổ lá xanh non, chỉ cần qua một tháng nữa, hoa quế nở rộ, khắp viện của nàng sẽ tỏa mùi hương nồng ấm.
“Khi hoa quế nở, cũng là ngày tiểu thư xuất giá.” Tử Uyên đứng bên cạnh nàng nói.
“Ừ.” An Cẩm Tú đáp. Ngày nàng xuất giá, đất trời hiền hòa, rải nắng mùa thu.
Tử Uyên thấy sắc mặt nàng buồn bã, không khỏi nhắc vội, “Tiểu thư... Trang điểm rồi vẫn thấy rõ người đã khóc.”
“Ai dám không cho phép ta khóc?” Nàng nói rồi đi từng bước ra khỏi tiểu viện.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng có nô bộc hay tỳ nữ nhìn thấy An Cẩm Tú, ngay lập tức tránh né nàng, có kẻ còn len lén nhìn ánh mắt của nàng. Người thì đồng cảm, người thì vui sướng. Nàng làm như không thấy họ, ưỡn thẳng lưng đi về phía trước.
Trong phòng lớn, toàn bộ chủ tử của An gia, trừ An Cẩm Tú, đều đã có mặt.
“Lão gia, phu nhân, Nhị tiểu thư đến thỉnh an.” Đại Quản gia thấy nàng đi từ cửa lớn vào đến sân nhỏ, liền vội hướng bên trong bẩm báo.
“Để nàng vào đi.” Thái sư phu nhân Tần thị lên tiếng.
“Nhị tiểu thư.” Đại Quản gia đi đến trước mặt An Cẩm Tú rồi thi lễ. Nàng cũng cười lại với hắn một cách khách sáo, rồi đi vào phòng lớn.
“Nhị tỷ, hình như ngươi vừa khóc?” Đích nữ Tam tiểu thư An Cẩm Khúc vừa nhìn thấy nàng liền lên tiếng.
“Phải.” Nàng thừa nhận.
“Hôn sự của ngươi đã được định rồi.” An Thái sư đợi nàng hành lễ với hắn và phu nhân xong. liền mở miệng, “Có khóc cũng vô dụng.”
An Cẩm Tú cúi đầu, nói ra, “Hôm đó nữ nhi hồ đồ, nói mà không biết nghĩ. Phụ thân, nữ nhi nguyện gả.”
Lời nàng vừa dứt, tất thảy mọi người sững sờ.
“Ngươi nguyện gả?” Tần thị ngạc nhiên hỏi, “Cẩm Tú, ở trước mặt chúng ta, không cần phải che giấu.”
“Đúng vậy đó, Nhị tỷ.” Tam tiểu thư An Cẩm Khúc chen mồm vào, “Nếu tỷ nghĩ thông suốt rồi, sao mắt đỏ hết vậy? Tên Thượng Quan Dũng kia, ta nghe nói là...”
“Im miệng!” An Thái sư hét vào mặt An Cẩm Khúc, “Không biết lớn nhỏ!”
Trong gương, thiếu nữ mười sáu tuổi với vẻ mặt hoảng sợ, nhan sắc tựa đóa phù dung, rạng rỡ xinh đẹp.
An Cẩm Tú vỗ vỗ liên tục vào khuôn mặt mình. Kim thêu còn cầm vô tình đâm vào ngón tay chảy máu, dính đỏ hai gò má. Nàng không để ý. Mãi cho đến khi cây kim nhọn đâm vào giữa lòng bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến, An Cẩm Tú mới biết không phải mình đang nằm mơ. Nàng quả thực đã trở về, hơn nữa còn trở về thời điểm trước khi gả cho Thượng Quan Dũng.
An Cẩm Tú không biết mình đã khóc bao lâu bên chiếc gương đồng. Sáp nến chảy tàn, mặt trời chiếu rọi. Một đêm qua đi, đôi mắt nàng đỏ hoe. Kinh qua một đời, bấy nhiêu lệ rơi này có là gì đâu.
“Nhị tiểu thư, người sao vậy?” Sau lưng truyền đến tiếng người hỏi han, An Cẩm Tú ngừng khóc. Nàng quay đầu lại, thì ra là tỳ nữ thiếp thân, Tử Uyên.
Tử Uyên từ nhỏ đã theo hầu An Cẩm Tú, chưa từng thấy vị tiểu thư tâm cao khí ngạo nhà mình rơi một giọt nước mắt. Tiểu nha đầu này so ra nhỏ hơn hai tuổi. Nàng ta nhìn hai mắt tiểu thư đỏ hoe liền trở nên bối rối, không biết phải làm gì.
“Không sao cả.” An Cẩm Tú lấy vạt áo thấm nước mắt. “Ngươi không cần phải sợ.”
Tử Uyên dè dặt tiến tới trước mặt nàng rồi hỏi, “Tiểu thư, người ổn chứ?”
“Tự nhiên ta muốn khóc, sau đó thì khóc liên tục.” An Cẩm Tú nói rồi lại nhìn qua phía gương đồng, bất giác nở nụ cười, như vậy không phải tốt hơn so với việc phải trả nợ cho kiếp sau hay sao? Cả đời này, nàng sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, cũng sẽ không khiến bản thân chấp mê bất ngộ. Nàng muốn toàn tâm toàn ý làm thê tử của Thượng Quan Dũng.
“Tiểu thư.” Tử Uyên thì thầm, “Người có phải là đang bất mãn về hôn sự mà lão gia đã định không?”
“Hôm nay là ngày mấy rồi?” An Cẩm Tú hỏi.
“Dạ?” Tử Uyên suy nghĩ một chút rồi nói, “Hôm nay hình như chưa tới ngày của người...”
“Ta muốn nói là ngày tháng hiện tại.” An Cẩm Tú nhéo lòng bàn tay một cái nhưng lại không cảm thấy đau. Bây giờ, hôn sự của nàng và Thượng Quan Dũng đã được định đoạt rồi.
“Dạ, mùng chín tháng bảy, năm Văn Đức thứ hai mươi bảy.” Tử Uyên nói rồi lại hỏi, “Tiểu thư à, có chuyện gì sao?”
Mùng chín tháng bảy, năm Văn Đức thứ 27... An Cẩm Tú nhớ lại đời trước, chỉ còn một tháng nữa thôi nàng sẽ được gả cho Thượng Quan Dũng. Nam nhân này, nàng nợ hắn quá nhiều. Nàng rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng phải chờ thêm một tháng nữa.
“Tay của tiểu thư?!” Tử Uyên chợt phát hiện máu trên tay An Cẩm Tú, nàng ta kêu lên sợ hãi.
“Không có gì đáng ngại cả.” An Cẩm Tú liếc mắt nhìn tay phải máu chảy đầm đìa, rồi nhanh chóng giấu vào trong áo, “Tối hôm qua ta bị kim châm vào.”
“Để nô tỳ đi tìm Đại Quản gia, bảo ông ta gọi đại phu đến.” Tử Uyên xoay người, định chạy ra ngoài.
“Không cần đâu.” An Cẩm Tú vội ngăn lại, “Tự ta băng lại là được rồi. Ngươi cứ hoảng lên như thế, ta làm sao dám mang ngươi cùng ta rời phủ?”
Tử Uyên nghe lời nàng nói mà ngây người ra, “Tiểu thư, người nguyện ý gả cho tên Thượng Quan Vũ Phu đó sao?”
“Cái gì mà Thượng Quan Vũ Phu?” An Cẩm Tú xịu mặt, “Hắn là Tướng quân đấy, đừng có nói bậy bạ.”
“Đám người Đại thiếu gia cũng gọi như vậy.” Tử Uyên đi đến trước mặt nàng rồi nói, “Ngày hôm qua, tiểu thư cũng thế mà, người đâu có nói gì đâu?”
An Cẩm Tú đứng dậy, “Ta muốn đến chỗ phu nhân thỉnh an, ngươi giúp ta thay áo đi.”
“Tay của tiểu thư thực sư không có sao chứ?” Tử Uyên vừa làm vừa hỏi liên tục. Nàng ta cảm thấy nhị tiểu thư mình theo hầu từ nhỏ có gì đó không giống, nhưng cụ thể ra sao thì nàng ta không nói được.
Kiếp trước, nghe người ta nói phụ thân muốn gả mình cho Thượng Quan Dũng, An Cẩm Tú liền quỳ gối trong viện, cầu xin nửa ngày, nói rõ bản thân không muốn. Nghĩ lại, nàng chợt cười khổ. Cùng một chuyện, sống lại đời này, dù gì cũng đã làm, truyền đến tai Thượng Quan Dũng, hắn đích thực bị nàng làm cho tổn thương.*
*ý nói nàng sống lại khi đã cầu xin phụ thân rằng mình không muốn gả
Tử Uyên hầu hạ nàng rửa mặt, trang điểm, thay áo, không dám nhắc đến hôn sự tháng sau một lời nào.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.” Trước khi ra khỏi cửa phòng, An Cẩm Tú nhìn vẻ mặt dè dặt của tiểu nữ tỳ rồi nói, “Đường đường chính chính gả cho Tướng quân, có gì không tốt?”
Tử Uyên không dám tin những gì mình vừa nghe, nhưng rồi cũng vâng dạ, “Tiểu thư có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
An Cẩm Tú bước ra khỏi Tú Các. Nha đầu Tử Uyên này, kiếp trước cùng nàng đến Thượng Quan phủ. Nàng làm sai, nàng ấy khuyên nhủ. Đôi trai gái nàng hạ sinh, một tay nàng ấy chăm sóc. Nàng ấy là an nhân cả đời của nàng. Nghĩ vậy, An Cẩm Tú liền ôm lấy tay Tử Uyên, dịu dàng nói, “Nha đầu, sau này, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một nam tử thật tốt để gả.”
Gương mặt Tử Uyên đột nhiên ửng đỏ. Nàng ta cùng tiểu thư lớn lên từ nhỏ, tình cảm khác biệt so với những tỳ nữ khác trong phủ. Ngay lập tức, tiểu nha đầu giậm châm một cái, “Tiểu thư, người đừng có chọc ta! Cả đời này ta nguyện hầu hạ người, nam tử nam tử gì chứ?!”
An Cẩm Tú cười một tiếng rồi rồi đi dạo trong viện Thu Quế. Tháng bảy đương giữa mùa hạ, trên cành quế trổ lá xanh non, chỉ cần qua một tháng nữa, hoa quế nở rộ, khắp viện của nàng sẽ tỏa mùi hương nồng ấm.
“Khi hoa quế nở, cũng là ngày tiểu thư xuất giá.” Tử Uyên đứng bên cạnh nàng nói.
“Ừ.” An Cẩm Tú đáp. Ngày nàng xuất giá, đất trời hiền hòa, rải nắng mùa thu.
Tử Uyên thấy sắc mặt nàng buồn bã, không khỏi nhắc vội, “Tiểu thư... Trang điểm rồi vẫn thấy rõ người đã khóc.”
“Ai dám không cho phép ta khóc?” Nàng nói rồi đi từng bước ra khỏi tiểu viện.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng có nô bộc hay tỳ nữ nhìn thấy An Cẩm Tú, ngay lập tức tránh né nàng, có kẻ còn len lén nhìn ánh mắt của nàng. Người thì đồng cảm, người thì vui sướng. Nàng làm như không thấy họ, ưỡn thẳng lưng đi về phía trước.
Trong phòng lớn, toàn bộ chủ tử của An gia, trừ An Cẩm Tú, đều đã có mặt.
“Lão gia, phu nhân, Nhị tiểu thư đến thỉnh an.” Đại Quản gia thấy nàng đi từ cửa lớn vào đến sân nhỏ, liền vội hướng bên trong bẩm báo.
“Để nàng vào đi.” Thái sư phu nhân Tần thị lên tiếng.
“Nhị tiểu thư.” Đại Quản gia đi đến trước mặt An Cẩm Tú rồi thi lễ. Nàng cũng cười lại với hắn một cách khách sáo, rồi đi vào phòng lớn.
“Nhị tỷ, hình như ngươi vừa khóc?” Đích nữ Tam tiểu thư An Cẩm Khúc vừa nhìn thấy nàng liền lên tiếng.
“Phải.” Nàng thừa nhận.
“Hôn sự của ngươi đã được định rồi.” An Thái sư đợi nàng hành lễ với hắn và phu nhân xong. liền mở miệng, “Có khóc cũng vô dụng.”
An Cẩm Tú cúi đầu, nói ra, “Hôm đó nữ nhi hồ đồ, nói mà không biết nghĩ. Phụ thân, nữ nhi nguyện gả.”
Lời nàng vừa dứt, tất thảy mọi người sững sờ.
“Ngươi nguyện gả?” Tần thị ngạc nhiên hỏi, “Cẩm Tú, ở trước mặt chúng ta, không cần phải che giấu.”
“Đúng vậy đó, Nhị tỷ.” Tam tiểu thư An Cẩm Khúc chen mồm vào, “Nếu tỷ nghĩ thông suốt rồi, sao mắt đỏ hết vậy? Tên Thượng Quan Dũng kia, ta nghe nói là...”
“Im miệng!” An Thái sư hét vào mặt An Cẩm Khúc, “Không biết lớn nhỏ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.