Chương 56: Tướng quân trở về
Mai Quả
06/05/2018
Thượng Quan Duệ từ thư viện về đến phủ, nhũ mẫu mở cửa cho hắn nói An
Cẩm Tú cùng Tử Uyên vẫn còn chưa trở về, Thượng Quan Duệ cũng không nghĩ nhiều, làm sao đảm bảo đại tẩu của hắn sẽ trở về sau khi ăn cơm chay ở
am ni cô. Thượng Quan Ninh từ trong phòng chạy ra nghênh đón hắn lại nói nói với hắn mấy câu, sau đó Thượng Quan Duệ lập tức đưa Thượng Quan
Ninh vào nhà xem Bình An ngủ vẫn còn chưa tỉnh lại.
Nhũ mẫu nhìn thấy Thượng Quan Duệ đã trở về, lập tức yên tâm mà đi phòng bếp vội vàng chuẩn bị cơm chiều cho mọi người.
Đến khi hoàng hôn, nhũ mẫu đã chuẩn bị xong cơm chiều, mười mấy nông dân thuê đất đai trồng trọt ngoài thành của An Cẩm Tú tới đây đưa tiền thuê đất.
Thượng Quan Dệu để những nông dân này vào bên trong phủ. Cho người bên ngoài thuê đất đai là chủ ý của Thượng Quan Duệ, lúc này nhìn thấy những người nông dân đưa tiền bạc đến đây, Thượng Quan Duệ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chỉ sợ không thu được tiền bạc từ những đám đất cho thuê, nhưng nhìn thấy bọn họ lại đưa tiền cọc tới đây vậy không có gì phải lo lắng rồi.
Một bên tiếp đón nhóm nông dân tới ngoài sảnh ngồi xuống, một bên Thượng Quan Duệ lệnh cho nhũ mẫu đi chuẩn bị chút đồ ăn, để Thượng Quan Ninh trong phòng coi sóc Bình An. Lúc này cũng đã đến lúc dùng cơm tối, nhóm nông dân tới cửa, Thượng Quan Duệ cũng không thể để cho đám nông dân này đói bụng được.
Vương lão đầu là nông dân lớn tuổi nhất trong nhóm nông dân này, nói với Thượng Quan Duệ lời từ chối: “Nhị lão gia không cần khách khí với đám tiểu nhân chúng tôi, đám tiểu nhân chúng tôi trở về dùng cơm là được.”
Thượng Quan Duệ nói: “Vương lão không cần khiêm nhường ta, ở nơi này dùng xong cơm nước rồi hãy đi.”
Vương lão đầu ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng vẫn giải thích với Thượng Quan Duệ: “Nhị lão gia, đám tiểu nhân chúng tôi cũng không phải muốn chọn thời điểm này mà tới, đám tiểu nhân chúng tôi rời khỏi thôn trang lúc đã muộn, lúc đến cửa thành lại gặp phải điều tra, lúc này mới đến đây vào giờ cơm tối như thế này.”
Thượng Quan Duệ cười cười xua tay với Vương lão đầu, nói: “Các người tới lúc này vừa hợp ý ta, hôm nay cơm no rượu say rồi hãy đi.”
Lúc này Vương lão đầu không còn nói lời cự tuyệt nữa, nói chuyện thêm một lúc nữa, vẫn chưa thấy An Cẩm Tú xuất hiện, lập tức hỏi: “Chủ mẫu của quý phủ hôm nay không có ở đây sao?”
Thượng Quan Duệ nói: “Hôm nay nàng đi dâng hương. Vương lão, vừa nãy ngươi có nói binh lính ngoài cửa thành đang điều tra, là đang điều tra cái gì?”
Vương lão đầu cùng nhóm nông dân đều lắc đầu, nói: “Đám tiểu nhân chúng tôi cũng không biết, chỉ biết là hôm nay ngoài cửa thành quan binh đi lại rất nhiều.”
Một ý niệm trong đầu Thượng Quan Duệ chợt lóe lên, hôm nay Viên Nghĩa và Viên Uy vừa mới đi, chẳng lẽ lúc này quan phủ lại muốn bắt bọn họ? Nhưng Thượng Quan Duệ không nghĩ thêm nữa, Viên Nghĩa và Viên Uy đều rời kinh đô, cứ để triều đình điều tra hết toàn thành, hắn cũng không có cái gì phải sợ.
Nhũ mẫu muốn chuẩn bị đồ ăn cho mười mấy người, thế nhưng một mình nàng lại không thể làm hết tất cả. Vì vậy nàng lên đại sảnh nói với Thượng Quan Duệ: “Nhị gia, ta có thể đi mời hàng xóm tới hỗ trợ làm cơm hay không?”
Thường Quan Duệ lấy tiền từ trên người đưa cho bà vú nói: “Lúc ngươi đi mời người tới, thuận tiện mua chút rượu và thức ăn luôn.”
Nhũ mẫu đáp ứng đi.
Thượng Quan Duệ ngẩng đầu nhìn hạt mưa rớt xuống từ không trung, đối với việc mấy ngày nay trời đều mưa, Thượng Quan Duệ cảm thất thật phiền, khi nào ông trời mới có thể cho hắn thoải mái phơi nắng đây?
Chờ Thượng Quan Duệ trở lại đại sảnh ngồi xuống, nói chuyện cùng đám nông dân, bên ngoài mưa càng lớn hơn. Có nông dân chủ động nói lên thời tiết gần đây, trời mưa không ngừng, đối với việc trồng trọt của bọn họ cũng không tốt. Đừng nhìn Thượng Quan Duệ là một người đọc sách thánh hiền, đối với việc trồng trọt đồng áng lại cảm thấy rất hứng thú, cùng với đám người nông dân suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đúng là càng nói càng hăng.
Trên đường nhũ mẫu mua không ít rượu và thức ăn, lại đi mấy hộ gia đình lân cận mời người tới hỗ trợ. An Cẩm Tú ở tại một ngõ hẻm cũ kỹ của Thành Nam, tuy rằng những người nơi đây không tính là hàng xóm lâu năm, nhưng nhân duyên lại rất tốt, nhũ mẫu mở miệng mời, phụ nhân các nhà lân cận đều đáp ứng.
Trong lúc nhất thời, Thượng Quan gia ồn ào hẳn lên, cùng với việc trước đây chỉ nghe Thương Quan Duệ đọc sách hoàn toàn khác nhau.
“Đại ca!” Nhìn Bình An ngủ, kết quả là chính mình cũng ngủ say, lúc này Thượng Quan Ninh gọi ‘Đại ca’ mà tỉnh dậy từ trong mộng. Trong mộng nàng thấy đại ca trở lại, cho nàng một đống điểm tâm, điều này làm cho Thượng Quan Ninh đang trong mộng mà chảy nước miếng. Nhìn ngó xung quanh, lại chạy ra bên ngoài nhìn, xác định mình chỉ nằm mơ, đại ca Thượng Quan Dũng vẫn chưa trở về, bỗng nhiên Thượng Quan Ninh muốn khóc, nàng thật nhớ đại ca nhà nàng.
Lúc này, Thượng Quan Dũng đang bị tiểu muội nhà mình tưởng niệm, đội mưa lớn đi tới thành nam của kinh đô. Xa xa đã nhìn thấy cửa thành có rất nhiều quan binh, Thượng Quan Dũng lập tức dừng lại không đi tới trước nữa.
Dọc theo đường đi từ Hương An Thành đến Kinh Đô, Thượng Quan Dũng đã gặp sáu nhóm thích khách muốn giết hắn, ngày hôm qua là nhóm thứ sáu, đã giết chết chiến mã của hắn. Thượng Quan Dũng không cần biết ai muốn giết hắn, hắn chưa bao giờ đắc tội với ai, trong người hắn đang giữ sổ sách Tín Vương giao cho, lúc này trừ bỏ An Nhạc Hầu, cũng không có ai muốn mạng của hắn một cách vội vàng như vậy.
Thượng Quan Dũng quay đầu đi, trên một con đường cách Kinh Đô không xa, tìm một quán trà đơn sơ ngồi xuống, gọi một bình trà nóng cùng một mâm màn thầu để ăn. Đối với mỗi người ra vào thành, đám quan binh kiểm tra cẩn thận từng người một, làm Thượng Quan Dũng sinh lòng nghi ngờ, trời biết những người này có phải đang tìm hắn hay không? Danh sách là chứng cứ phạm tội của Hoàng Hậu và Thái Tử, ở Kinh Đô này trừ bỏ Thế Tông, còn có ai có chức vị lớn hơn hai người này? Thượng Quan Dũng buộc bản thân mình phải ăn no, một lát nữa lại phải tranh giành sinh mạng, như vậy hắn cũng có thể có sức để liều mạng.
Sau khi Thượng Quan Dũng ăn xong sáu cái màn thầu lớn, một đội tuần tra vệ binh đi qua khỏi quán trà.
Giống như thường ngày, lão bản quán trà hô to: “Quân gia có muốn dùng trà cùng điểm tâm không?”
Giáo úy đầu lĩnh trừng mắt nhìn lão bản một, bọn họ biết những người tuần tra không thể dừng lại ăn uống, lại phải lâu lâu hô to lên một lần.
Lão bản bị giáo úy đầu lĩnh trừng mắt, cũng không sợ hãi, vẫn cười hì hì đứng bên ngoài quán trà.
Sau khi giáo úy trừng mắt nhìn lão bản, lại nhìn lướt qua hắn, bởi vì trời mưa, cho nên khách nhân tránh mưa trong quán trà cũng không ít, giáo úy liếc mắt nhìn những người này lập tức nhìn thấy Thượng Quan Dũng.
“Thượng Quan đại ca?” Giáo úy vội vàng gọi Thượng Quan Dũng một tiếng.Thượng Quan Dũng cũng nhìn lại, người kia đi vào quán trà, đúng là con trai thứ ba của Trương gia sát nhà hắn. Thiếu niên này là chính là người được hắn tiến cử vào vệ binh, nhìn đến tiểu huynh đệ của mình, Thượng Quan Dũng cảm thấy đều là người một nhà, lập tức có hy vọng trà trộn vào kinh thành mà người không biết quỷ không hay. “Tiểu Hoa tử.” Thượng Quan Dũng cũng gọi giáo úy một tiếng.
“Đại ca, ngươi đã trở lại?” Trương Hoa ngồi xuống cái ghế bên cạnh Thượng Quan Dũng, lập tức nói: “Trận đánh ở Bạch Ngọc Quan đã đánh xong rồi?”
Thượng Quan Dũng lắc lắc đầu nói: “Ta tới từ Phượng Châu, đang muốn vào thành.”
Trương Hoa vội nói: “A, ta nghe nói Chu Đại Tướng quân đánh hạ Hương An Thành, nguyên lai là đại ca cùng Chu Đại Tướng Quân đi bình định ở Phượng Châu.”
“Ừ.” Thượng Quan Dũng nói: “Gần đây trong thành không có việc gì chứ.”
“Không có việc gì.” Trương Hoa uống ngụm nước trà mà Thượng Quan Dũng đưa đến, nói: “Nhưng mà hôm nay ngoài cửa thành lại có nhiều binh lính thủ thành, không biết bọn chúng qua mặt như thế nào.”
“Như vậy thật kỳ quái.” Thượng Quan Dũng nói: “Các ngươi là vệ binh trong thành, lại không nhận ra lai lịch của người kia?”
Trương Hoa tiến đến trước mặt Thượng Quan Dũng, nhỏ giọng nói: “Đám người này chúng ta chưa thấy qua, còn đoán là binh mã của đại nội, còn nghe nói là lấy trộm đồ trong cung.”
Thượng Quan Dũng uống một ngụm trà, vừa rồi hắn không vào thành xem ra đã tránh được một kiếp. “Những lời này không nên nói lung tung.” Nuốt ngụm trà vào bụng, Thượng Quan Dũng còn dạy Trương Hoa, nói: “Chuyện có liên quan đến hoàng cung là những chuyện chúng ta có thể nói hay sao? Về sau không được nói, nếu không nơi mày cũng mất.” Thượng Quan Dũng chỉ chỉ đầu Trương Hoa.
Trương Hoa sờ sờ đầu của mình, sau đó cười nói với Thượng Quan Dũng: “Không phải là ta chỉ nói với đại ca ngươi thôi hay sao.”
“Ta và các ngươi cùng nhau vào thành đi.” Lúc này Thượng Quan Dũng nói: “Những quan binh này vẫn muốn lục soát người ta sao?”
Trương Hoa lập tức vỗ ngực: “Đại ca đi theo ta là được, bọn họ vẫn còn chưa quản được ta!”
Thượng Quan Dũng ném ít tiền lên bàn, nói: “Vì các huynh đệ ngươi nên mua một ít thức ăn.”
“Không cần.” Trương Hoa cầm bạc lên đưa vào tay của Thượng Quan Dũng: “Ta mời đại ca.”
“Lão bản.” Thượng Quan Dũng quay đầu gọi lão bản lại đây, cũng mặc kệ Trương Hoa nói cái gì, quyết định để lão bản gói một lồng bánh màn thầu, một cân thịt bò.
Trương Hoa từ chối không được, nhận lấy thức ăn Thượng Quan Dũng mua, nhìn Thượng Quan Dũng không mặc áo tơi, lập tức gọi thủ hạ cầm một bộ áo tơi dự phòng tới, đưa cho Thượng Quan Dũng mặc vào.
Thượng Quan Dũng mặc áo tơi vào, đi theo đội ngũ của Trương Hoa. Lúc đoàn người đi đến cửa thành Nam, Thượng Quan Dũng kéo mũ áo tơi xuống thấp, tận lực không để cho người khác nhìn thấy mặt của mình.
Quan binh thủ thành, nhận ra là Trương Hoa đã trở lại, lập tức tiến lên chào hỏi Trương Hoa.
Trương Hoa chắp tay chào hỏi với những người này.
Quan binh từ đại nội hư hư thực thực, đều là những gương mặt lạnh lùng đứng trong mưa. Người cầm đầu hỏi Trương Hoa: “Trương hiệu úy, bên ngoài thành đều ổn hả?”
Trương Hoa muốn nói nơi đây dưới chân thiên tử, có người nào lại chán sống chạy tới đây sinh sự? Nhưng nghĩ đến khả năng có thể là người bên trong đại nội, lập tức thu lại lời nói trêu chọc kia, thành thật nói: “Tất cả đều bình thường.”
“Các ngươi ra ngoài tổng cộng có bao nhiêu người?” Người này lại hỏi.
Trái tim Thượng Quan Dũng nhảy lên, tay cũng căng thẳng nắm một bên đao.
Trương Hoa vừa muốn nói chuyện, một đội thương nhân đến sau bọn họ, nghe giọng nói là khẩu âm của Phượng Châu. Tên cầm đầu đang hỏi Trương Hoa cũng bị khẩu âm này thu hút lực chú ý, mang theo thủ hạ của mình tiến lên đón đội thương nhân.
Trương Hoa còn muốn xem náo nhiệt, Thượng Quan Dũng thúc giục hắn nói: “Chúng ta vào thành thôi.”
Trương Hoa không biết lần này Thượng Quan Dũng trở về là có việc công, chỉ nghĩ hắn thăm người thân, d,d^l.q.d rồi lại nghĩ đến đại ca hắn có thể thân mật vài ngày với tiểu tẩu tử xinh đẹp, lập tức cười nói: “Đại ca đây là nôn nóng muốn gặp tẩu tử?”
Thượng Quan Dũng nghe Trương Hoa nhắc tới An Cẩm Tú, tâm lập tức đau xót, hắn sợ sau khi biết hắn tiếp nhận danh sách Tín vương giao cho, sẽ làm phiền An Cẩm Tú, còn có một đôi đệ muội của hắn.
“Chúng ta vào thành thôi.” Trương Hoa cũng không biết tâm tư vào lúc này của Thượng Quan Dũng, vung tay lên, hô lên với thủ hạ của mình.
Một đội người vào trong thành Kinh Đô, mà phía sau bọn họ, một đội quan binh đang kiểm tra từng người trong đoàn thương nhân, cũng không quan tâm tới động tĩnh của đoàn người Trương Hoa.
Sau khi Thượng Quan Dũng đi vào thành Kinh Đô lập tức chia tay với Trương Hoa, Trương Hoa mang theo mấy thủ hạ tiếp tục đi tuần tra trong phố lớn ngõ ngõ ở thành nam Kinh ĐÔ, mà Thượng Quan Dũng đứng ngốc một hồi ở đầu đường, hữu kinh vô hiểm (kinh ngạc sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm) mà đi vào thành, hắn lại không tin được mình đã đi được vào thành.
Nhũ mẫu nhìn thấy Thượng Quan Duệ đã trở về, lập tức yên tâm mà đi phòng bếp vội vàng chuẩn bị cơm chiều cho mọi người.
Đến khi hoàng hôn, nhũ mẫu đã chuẩn bị xong cơm chiều, mười mấy nông dân thuê đất đai trồng trọt ngoài thành của An Cẩm Tú tới đây đưa tiền thuê đất.
Thượng Quan Dệu để những nông dân này vào bên trong phủ. Cho người bên ngoài thuê đất đai là chủ ý của Thượng Quan Duệ, lúc này nhìn thấy những người nông dân đưa tiền bạc đến đây, Thượng Quan Duệ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chỉ sợ không thu được tiền bạc từ những đám đất cho thuê, nhưng nhìn thấy bọn họ lại đưa tiền cọc tới đây vậy không có gì phải lo lắng rồi.
Một bên tiếp đón nhóm nông dân tới ngoài sảnh ngồi xuống, một bên Thượng Quan Duệ lệnh cho nhũ mẫu đi chuẩn bị chút đồ ăn, để Thượng Quan Ninh trong phòng coi sóc Bình An. Lúc này cũng đã đến lúc dùng cơm tối, nhóm nông dân tới cửa, Thượng Quan Duệ cũng không thể để cho đám nông dân này đói bụng được.
Vương lão đầu là nông dân lớn tuổi nhất trong nhóm nông dân này, nói với Thượng Quan Duệ lời từ chối: “Nhị lão gia không cần khách khí với đám tiểu nhân chúng tôi, đám tiểu nhân chúng tôi trở về dùng cơm là được.”
Thượng Quan Duệ nói: “Vương lão không cần khiêm nhường ta, ở nơi này dùng xong cơm nước rồi hãy đi.”
Vương lão đầu ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng vẫn giải thích với Thượng Quan Duệ: “Nhị lão gia, đám tiểu nhân chúng tôi cũng không phải muốn chọn thời điểm này mà tới, đám tiểu nhân chúng tôi rời khỏi thôn trang lúc đã muộn, lúc đến cửa thành lại gặp phải điều tra, lúc này mới đến đây vào giờ cơm tối như thế này.”
Thượng Quan Duệ cười cười xua tay với Vương lão đầu, nói: “Các người tới lúc này vừa hợp ý ta, hôm nay cơm no rượu say rồi hãy đi.”
Lúc này Vương lão đầu không còn nói lời cự tuyệt nữa, nói chuyện thêm một lúc nữa, vẫn chưa thấy An Cẩm Tú xuất hiện, lập tức hỏi: “Chủ mẫu của quý phủ hôm nay không có ở đây sao?”
Thượng Quan Duệ nói: “Hôm nay nàng đi dâng hương. Vương lão, vừa nãy ngươi có nói binh lính ngoài cửa thành đang điều tra, là đang điều tra cái gì?”
Vương lão đầu cùng nhóm nông dân đều lắc đầu, nói: “Đám tiểu nhân chúng tôi cũng không biết, chỉ biết là hôm nay ngoài cửa thành quan binh đi lại rất nhiều.”
Một ý niệm trong đầu Thượng Quan Duệ chợt lóe lên, hôm nay Viên Nghĩa và Viên Uy vừa mới đi, chẳng lẽ lúc này quan phủ lại muốn bắt bọn họ? Nhưng Thượng Quan Duệ không nghĩ thêm nữa, Viên Nghĩa và Viên Uy đều rời kinh đô, cứ để triều đình điều tra hết toàn thành, hắn cũng không có cái gì phải sợ.
Nhũ mẫu muốn chuẩn bị đồ ăn cho mười mấy người, thế nhưng một mình nàng lại không thể làm hết tất cả. Vì vậy nàng lên đại sảnh nói với Thượng Quan Duệ: “Nhị gia, ta có thể đi mời hàng xóm tới hỗ trợ làm cơm hay không?”
Thường Quan Duệ lấy tiền từ trên người đưa cho bà vú nói: “Lúc ngươi đi mời người tới, thuận tiện mua chút rượu và thức ăn luôn.”
Nhũ mẫu đáp ứng đi.
Thượng Quan Duệ ngẩng đầu nhìn hạt mưa rớt xuống từ không trung, đối với việc mấy ngày nay trời đều mưa, Thượng Quan Duệ cảm thất thật phiền, khi nào ông trời mới có thể cho hắn thoải mái phơi nắng đây?
Chờ Thượng Quan Duệ trở lại đại sảnh ngồi xuống, nói chuyện cùng đám nông dân, bên ngoài mưa càng lớn hơn. Có nông dân chủ động nói lên thời tiết gần đây, trời mưa không ngừng, đối với việc trồng trọt của bọn họ cũng không tốt. Đừng nhìn Thượng Quan Duệ là một người đọc sách thánh hiền, đối với việc trồng trọt đồng áng lại cảm thấy rất hứng thú, cùng với đám người nông dân suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đúng là càng nói càng hăng.
Trên đường nhũ mẫu mua không ít rượu và thức ăn, lại đi mấy hộ gia đình lân cận mời người tới hỗ trợ. An Cẩm Tú ở tại một ngõ hẻm cũ kỹ của Thành Nam, tuy rằng những người nơi đây không tính là hàng xóm lâu năm, nhưng nhân duyên lại rất tốt, nhũ mẫu mở miệng mời, phụ nhân các nhà lân cận đều đáp ứng.
Trong lúc nhất thời, Thượng Quan gia ồn ào hẳn lên, cùng với việc trước đây chỉ nghe Thương Quan Duệ đọc sách hoàn toàn khác nhau.
“Đại ca!” Nhìn Bình An ngủ, kết quả là chính mình cũng ngủ say, lúc này Thượng Quan Ninh gọi ‘Đại ca’ mà tỉnh dậy từ trong mộng. Trong mộng nàng thấy đại ca trở lại, cho nàng một đống điểm tâm, điều này làm cho Thượng Quan Ninh đang trong mộng mà chảy nước miếng. Nhìn ngó xung quanh, lại chạy ra bên ngoài nhìn, xác định mình chỉ nằm mơ, đại ca Thượng Quan Dũng vẫn chưa trở về, bỗng nhiên Thượng Quan Ninh muốn khóc, nàng thật nhớ đại ca nhà nàng.
Lúc này, Thượng Quan Dũng đang bị tiểu muội nhà mình tưởng niệm, đội mưa lớn đi tới thành nam của kinh đô. Xa xa đã nhìn thấy cửa thành có rất nhiều quan binh, Thượng Quan Dũng lập tức dừng lại không đi tới trước nữa.
Dọc theo đường đi từ Hương An Thành đến Kinh Đô, Thượng Quan Dũng đã gặp sáu nhóm thích khách muốn giết hắn, ngày hôm qua là nhóm thứ sáu, đã giết chết chiến mã của hắn. Thượng Quan Dũng không cần biết ai muốn giết hắn, hắn chưa bao giờ đắc tội với ai, trong người hắn đang giữ sổ sách Tín Vương giao cho, lúc này trừ bỏ An Nhạc Hầu, cũng không có ai muốn mạng của hắn một cách vội vàng như vậy.
Thượng Quan Dũng quay đầu đi, trên một con đường cách Kinh Đô không xa, tìm một quán trà đơn sơ ngồi xuống, gọi một bình trà nóng cùng một mâm màn thầu để ăn. Đối với mỗi người ra vào thành, đám quan binh kiểm tra cẩn thận từng người một, làm Thượng Quan Dũng sinh lòng nghi ngờ, trời biết những người này có phải đang tìm hắn hay không? Danh sách là chứng cứ phạm tội của Hoàng Hậu và Thái Tử, ở Kinh Đô này trừ bỏ Thế Tông, còn có ai có chức vị lớn hơn hai người này? Thượng Quan Dũng buộc bản thân mình phải ăn no, một lát nữa lại phải tranh giành sinh mạng, như vậy hắn cũng có thể có sức để liều mạng.
Sau khi Thượng Quan Dũng ăn xong sáu cái màn thầu lớn, một đội tuần tra vệ binh đi qua khỏi quán trà.
Giống như thường ngày, lão bản quán trà hô to: “Quân gia có muốn dùng trà cùng điểm tâm không?”
Giáo úy đầu lĩnh trừng mắt nhìn lão bản một, bọn họ biết những người tuần tra không thể dừng lại ăn uống, lại phải lâu lâu hô to lên một lần.
Lão bản bị giáo úy đầu lĩnh trừng mắt, cũng không sợ hãi, vẫn cười hì hì đứng bên ngoài quán trà.
Sau khi giáo úy trừng mắt nhìn lão bản, lại nhìn lướt qua hắn, bởi vì trời mưa, cho nên khách nhân tránh mưa trong quán trà cũng không ít, giáo úy liếc mắt nhìn những người này lập tức nhìn thấy Thượng Quan Dũng.
“Thượng Quan đại ca?” Giáo úy vội vàng gọi Thượng Quan Dũng một tiếng.Thượng Quan Dũng cũng nhìn lại, người kia đi vào quán trà, đúng là con trai thứ ba của Trương gia sát nhà hắn. Thiếu niên này là chính là người được hắn tiến cử vào vệ binh, nhìn đến tiểu huynh đệ của mình, Thượng Quan Dũng cảm thấy đều là người một nhà, lập tức có hy vọng trà trộn vào kinh thành mà người không biết quỷ không hay. “Tiểu Hoa tử.” Thượng Quan Dũng cũng gọi giáo úy một tiếng.
“Đại ca, ngươi đã trở lại?” Trương Hoa ngồi xuống cái ghế bên cạnh Thượng Quan Dũng, lập tức nói: “Trận đánh ở Bạch Ngọc Quan đã đánh xong rồi?”
Thượng Quan Dũng lắc lắc đầu nói: “Ta tới từ Phượng Châu, đang muốn vào thành.”
Trương Hoa vội nói: “A, ta nghe nói Chu Đại Tướng quân đánh hạ Hương An Thành, nguyên lai là đại ca cùng Chu Đại Tướng Quân đi bình định ở Phượng Châu.”
“Ừ.” Thượng Quan Dũng nói: “Gần đây trong thành không có việc gì chứ.”
“Không có việc gì.” Trương Hoa uống ngụm nước trà mà Thượng Quan Dũng đưa đến, nói: “Nhưng mà hôm nay ngoài cửa thành lại có nhiều binh lính thủ thành, không biết bọn chúng qua mặt như thế nào.”
“Như vậy thật kỳ quái.” Thượng Quan Dũng nói: “Các ngươi là vệ binh trong thành, lại không nhận ra lai lịch của người kia?”
Trương Hoa tiến đến trước mặt Thượng Quan Dũng, nhỏ giọng nói: “Đám người này chúng ta chưa thấy qua, còn đoán là binh mã của đại nội, còn nghe nói là lấy trộm đồ trong cung.”
Thượng Quan Dũng uống một ngụm trà, vừa rồi hắn không vào thành xem ra đã tránh được một kiếp. “Những lời này không nên nói lung tung.” Nuốt ngụm trà vào bụng, Thượng Quan Dũng còn dạy Trương Hoa, nói: “Chuyện có liên quan đến hoàng cung là những chuyện chúng ta có thể nói hay sao? Về sau không được nói, nếu không nơi mày cũng mất.” Thượng Quan Dũng chỉ chỉ đầu Trương Hoa.
Trương Hoa sờ sờ đầu của mình, sau đó cười nói với Thượng Quan Dũng: “Không phải là ta chỉ nói với đại ca ngươi thôi hay sao.”
“Ta và các ngươi cùng nhau vào thành đi.” Lúc này Thượng Quan Dũng nói: “Những quan binh này vẫn muốn lục soát người ta sao?”
Trương Hoa lập tức vỗ ngực: “Đại ca đi theo ta là được, bọn họ vẫn còn chưa quản được ta!”
Thượng Quan Dũng ném ít tiền lên bàn, nói: “Vì các huynh đệ ngươi nên mua một ít thức ăn.”
“Không cần.” Trương Hoa cầm bạc lên đưa vào tay của Thượng Quan Dũng: “Ta mời đại ca.”
“Lão bản.” Thượng Quan Dũng quay đầu gọi lão bản lại đây, cũng mặc kệ Trương Hoa nói cái gì, quyết định để lão bản gói một lồng bánh màn thầu, một cân thịt bò.
Trương Hoa từ chối không được, nhận lấy thức ăn Thượng Quan Dũng mua, nhìn Thượng Quan Dũng không mặc áo tơi, lập tức gọi thủ hạ cầm một bộ áo tơi dự phòng tới, đưa cho Thượng Quan Dũng mặc vào.
Thượng Quan Dũng mặc áo tơi vào, đi theo đội ngũ của Trương Hoa. Lúc đoàn người đi đến cửa thành Nam, Thượng Quan Dũng kéo mũ áo tơi xuống thấp, tận lực không để cho người khác nhìn thấy mặt của mình.
Quan binh thủ thành, nhận ra là Trương Hoa đã trở lại, lập tức tiến lên chào hỏi Trương Hoa.
Trương Hoa chắp tay chào hỏi với những người này.
Quan binh từ đại nội hư hư thực thực, đều là những gương mặt lạnh lùng đứng trong mưa. Người cầm đầu hỏi Trương Hoa: “Trương hiệu úy, bên ngoài thành đều ổn hả?”
Trương Hoa muốn nói nơi đây dưới chân thiên tử, có người nào lại chán sống chạy tới đây sinh sự? Nhưng nghĩ đến khả năng có thể là người bên trong đại nội, lập tức thu lại lời nói trêu chọc kia, thành thật nói: “Tất cả đều bình thường.”
“Các ngươi ra ngoài tổng cộng có bao nhiêu người?” Người này lại hỏi.
Trái tim Thượng Quan Dũng nhảy lên, tay cũng căng thẳng nắm một bên đao.
Trương Hoa vừa muốn nói chuyện, một đội thương nhân đến sau bọn họ, nghe giọng nói là khẩu âm của Phượng Châu. Tên cầm đầu đang hỏi Trương Hoa cũng bị khẩu âm này thu hút lực chú ý, mang theo thủ hạ của mình tiến lên đón đội thương nhân.
Trương Hoa còn muốn xem náo nhiệt, Thượng Quan Dũng thúc giục hắn nói: “Chúng ta vào thành thôi.”
Trương Hoa không biết lần này Thượng Quan Dũng trở về là có việc công, chỉ nghĩ hắn thăm người thân, d,d^l.q.d rồi lại nghĩ đến đại ca hắn có thể thân mật vài ngày với tiểu tẩu tử xinh đẹp, lập tức cười nói: “Đại ca đây là nôn nóng muốn gặp tẩu tử?”
Thượng Quan Dũng nghe Trương Hoa nhắc tới An Cẩm Tú, tâm lập tức đau xót, hắn sợ sau khi biết hắn tiếp nhận danh sách Tín vương giao cho, sẽ làm phiền An Cẩm Tú, còn có một đôi đệ muội của hắn.
“Chúng ta vào thành thôi.” Trương Hoa cũng không biết tâm tư vào lúc này của Thượng Quan Dũng, vung tay lên, hô lên với thủ hạ của mình.
Một đội người vào trong thành Kinh Đô, mà phía sau bọn họ, một đội quan binh đang kiểm tra từng người trong đoàn thương nhân, cũng không quan tâm tới động tĩnh của đoàn người Trương Hoa.
Sau khi Thượng Quan Dũng đi vào thành Kinh Đô lập tức chia tay với Trương Hoa, Trương Hoa mang theo mấy thủ hạ tiếp tục đi tuần tra trong phố lớn ngõ ngõ ở thành nam Kinh ĐÔ, mà Thượng Quan Dũng đứng ngốc một hồi ở đầu đường, hữu kinh vô hiểm (kinh ngạc sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm) mà đi vào thành, hắn lại không tin được mình đã đi được vào thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.