Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu
Chương 55: Lễ cập kê
Kiều Lung
31/08/2022
Lễ cập kê rốt cuộc cũng bắt đầu.
Lâm Thương Hải cùng Đại phu nhân, Nguyệt di nương và vài vị di nương khác cũng đều sớm đi vào xem lễ, Đào hoa công chúa và Phò mã, Nhạc Vương gia, Nhị hoàng tử đều tới, còn có thừa tướng Lý dịch cùng thê nhi, ngoài sân lớn người đều ngồi đầy, có thể thấy được thể diện hiện giờ thật là lớn.
Lâm Tịch Cận một mình chọn chỗ ngồi không thu hút ngồi ngồi xuống, cùng Nhϊếp Thiến Thiến cách xa nhau không xa.
Đối diện là Vương gia, các hoàng tử cùng thừa tướng. Lúc này, Lâm Tịch Cận mới phát hiện, Bát hoàng tử Triệu Cảnh Dục cũng tới, chỉ là bất đồng dĩ vãng, có vẻ rất là an tĩnh, bên cạnh hắn là một vị trang điểm đẹp đẽ quý giá, tướng mạo tuấn mỹ, là một nam tử thanh niên lạnh lùng thanh niên, Triệu Cảnh Dục tựa hồ không thích nam tử này, vẫn luôn không muốn cùng hắn nói chuyện. Nam tử liền ngơ ngác mà nhìn chằm chằm mặt đối mặt Lâm Tịch Cận, Lâm Tịch Cận liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là tân khoa Trạng Nguyên năm nay Chu Tuấn Vũ.
Vị Trạng Nguyên Chu Tuấn Vũ này cũng không phải là dễ đối phó, nếu kết cục không có gì thay đổi thì hắn là một người rất có ảnh hưởng. Hắn là Vương gia của vương triều khác. Người này rất có dã tâm. Không ch Đại hoàng tử, Nhịn Hoàng tử bị liên lụy mà ngay cả Tam hoàng tử đã thất thế Triệu Tinh Sính cũng bị hắn chú ý, đến nỗi Tứ hoàng tử...
Lâm Tịch Cận mỉm cười hướng Chu Tuấn Vũ gật gật đầu, hắn lại từ trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên không đem Lâm Tịch Cận xem ở trong mắt.
Lâm Tịch Cận tự nhiên sẽ không để ý, tính nết của Chu Tuấn Vũ như vậy thì ở trước mặt Triệu Mặc Khiêm không là gì cả.
Ý vị thâm trường cười cười, ánh mắt Lâm Tịch Cận theo mọi người cùng nhau nhìn về con đường rải đầy hoa tươi, chỉ thấy Lâm Ngọc Hồng khẽ nhếch cằm, lụa mỏng màu ngọc quyến rũ khoác lên thân thể, giống như bầu trời giáng xuống bảy sắc cầu vồng thật mỹ lệ, lại giống như một con khổng tước kiêu ngạo , chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, mỉm cười nhìn về phía mẫu thân của mình.
Đại phu nhân hôm nay tất nhiên cũng tỉ mỉ tân trang, cẩm lục thêu hoa cỏ , phối với trang sức quý giá cùng khối ngọc châu trên đầu khiến cho bà có vẻ ung dung quý phái. Lúc này, mẫu thân Viên thị bên cạnh Nhϊếp Thiến Thiến nói: "Sớm nghe nói về phu nhân ngài sinh được một đôi nhi nữ tốt, gia đình viên mãn, hạnh phúc. Hôm nay ta muốn phiền toái ngài vì nữ nhi của ta được làm người thoa trâm ngọc hồng cài lên để dính phúc khí của ngài, kỳ vọng nàng về sau cũng có thể như ngài hạnh phúc mỹ mãn."
Trâm thoa lễ cập kê là một sự việc trịnh trọng. Người thoa trâm có thể là mẫu thân của mình, di nương, cũng có thể là người ngoài, nhưng người này phải được tỉ mỉ lựa chọn, phẩm hạnh ở các phương diện đều có ưu thế hơn so với người khác mới có thể đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng này, ngụ ý đem phúc khí đến cho thiếu nữ mới thành niên.
Viên thị sở dĩ được lựa chọn cũng như lời của Đại phu nhân, gia đình tốt đẹp, mẹ chồng nàng dâu không mâu thuẫn, nhi nữ song toàn, tướng mạo dễ thân, thoạt nhìn đó là người có phúc hậu.
Đương nhiên, Đại phu nhân kỳ thật cũng có thể tự mình thoa trâm cho nữ nhi, chỉ là từ buổi khiêu vũ Lâm Ngọc Hồng bị xẩu hổ một lần thì bên trong phủ vẫn luôn không bình yên, đặc biệt là gặp được Nguyệt Thị như hồ mị tử, bà liền cảm thấy chính mình mệnh khổ, nên không thể thoa trâm cho nữ nhi của mình để nàng không phải khổ mệnh như bà. Vì thế đem trọng trách này giao cho Viên thị.
Viên thị không có lý do gì cự tuyệt, cười cười lấy ra bích thoa nạm vàng khảm ngọc ,lần này thoa hoa lệ mười phần xinh đẹp, người thường có tích lũy cả đời cũng vô pháp mua được.
Viên thị trầm ổn đem chi thoa nhẹ nhàng thoa ở cằm Lâm Ngọc Hồng trước, cũng hoà nhã nói: "Hài tử, từ hôm nay trở đi, ngươi đã trưởng thành. Tương lai phải hảo hảo xử lý sinh hoạt chính mình thật tốt, chớ làm cha mẹ trưởng bối thương tâm bi thống."
Trên mặt Lâm Ngọc Hồng tràn đầy kiêu ngạo tươi cười, hơi nghiêng người thi lễ, kiều mị nói: "Cảm ơn bá mẫu."
Lúc này,có mấy người thiếu nữ vây quanh tiến đến, đem cánh hoa trong tay vừa mới ngắt đem cài lên trên người Lâm Ngọc Hồng: "Ngọc Hồng, hy vọng ngươi vĩnh viễn đều xinh đẹp như vậy!"
"Ngọc Hồng, ta thật hâm mộ ngươi, từ hôm nay trở đi ngươi đã là người trưởng thành, thật nhiều sự tình đều có thể chính mình làm chủ!"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta còn bị quản giáo nghiêm khắc......"
Các thiếu nữ xúm lại ríu rít nói không ngừng, thật náo nhiệt, Lâm Ngọc Hồng đứng ở giữa, nghiễm nhiên một bộ dáng được người hâm mộ, trên mặt tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn.
Chu Tuấn Vũ vào lúc này đứng lên, gọi người nâng đến một cái cái rương, nói: "Đây là hạ lễ Duệ Vương gia bảo ta đưa cho Nhị tiểu thư, xem như cấp Nhị tiểu thư dệt hoa trên gấm."
Lâm Ngọc Hồng thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn Duệ Vương gia, cảm ơn Trạng Nguyên lang."
Chu Tuấn Vũ ánh mắt khinh miệt: "Mở ra nhìn xem đi, nhất định sẽ làm ngươi phi thường thích."
Lâm Thương Hải cùng Đại phu nhân, Nguyệt di nương và vài vị di nương khác cũng đều sớm đi vào xem lễ, Đào hoa công chúa và Phò mã, Nhạc Vương gia, Nhị hoàng tử đều tới, còn có thừa tướng Lý dịch cùng thê nhi, ngoài sân lớn người đều ngồi đầy, có thể thấy được thể diện hiện giờ thật là lớn.
Lâm Tịch Cận một mình chọn chỗ ngồi không thu hút ngồi ngồi xuống, cùng Nhϊếp Thiến Thiến cách xa nhau không xa.
Đối diện là Vương gia, các hoàng tử cùng thừa tướng. Lúc này, Lâm Tịch Cận mới phát hiện, Bát hoàng tử Triệu Cảnh Dục cũng tới, chỉ là bất đồng dĩ vãng, có vẻ rất là an tĩnh, bên cạnh hắn là một vị trang điểm đẹp đẽ quý giá, tướng mạo tuấn mỹ, là một nam tử thanh niên lạnh lùng thanh niên, Triệu Cảnh Dục tựa hồ không thích nam tử này, vẫn luôn không muốn cùng hắn nói chuyện. Nam tử liền ngơ ngác mà nhìn chằm chằm mặt đối mặt Lâm Tịch Cận, Lâm Tịch Cận liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là tân khoa Trạng Nguyên năm nay Chu Tuấn Vũ.
Vị Trạng Nguyên Chu Tuấn Vũ này cũng không phải là dễ đối phó, nếu kết cục không có gì thay đổi thì hắn là một người rất có ảnh hưởng. Hắn là Vương gia của vương triều khác. Người này rất có dã tâm. Không ch Đại hoàng tử, Nhịn Hoàng tử bị liên lụy mà ngay cả Tam hoàng tử đã thất thế Triệu Tinh Sính cũng bị hắn chú ý, đến nỗi Tứ hoàng tử...
Lâm Tịch Cận mỉm cười hướng Chu Tuấn Vũ gật gật đầu, hắn lại từ trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên không đem Lâm Tịch Cận xem ở trong mắt.
Lâm Tịch Cận tự nhiên sẽ không để ý, tính nết của Chu Tuấn Vũ như vậy thì ở trước mặt Triệu Mặc Khiêm không là gì cả.
Ý vị thâm trường cười cười, ánh mắt Lâm Tịch Cận theo mọi người cùng nhau nhìn về con đường rải đầy hoa tươi, chỉ thấy Lâm Ngọc Hồng khẽ nhếch cằm, lụa mỏng màu ngọc quyến rũ khoác lên thân thể, giống như bầu trời giáng xuống bảy sắc cầu vồng thật mỹ lệ, lại giống như một con khổng tước kiêu ngạo , chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, mỉm cười nhìn về phía mẫu thân của mình.
Đại phu nhân hôm nay tất nhiên cũng tỉ mỉ tân trang, cẩm lục thêu hoa cỏ , phối với trang sức quý giá cùng khối ngọc châu trên đầu khiến cho bà có vẻ ung dung quý phái. Lúc này, mẫu thân Viên thị bên cạnh Nhϊếp Thiến Thiến nói: "Sớm nghe nói về phu nhân ngài sinh được một đôi nhi nữ tốt, gia đình viên mãn, hạnh phúc. Hôm nay ta muốn phiền toái ngài vì nữ nhi của ta được làm người thoa trâm ngọc hồng cài lên để dính phúc khí của ngài, kỳ vọng nàng về sau cũng có thể như ngài hạnh phúc mỹ mãn."
Trâm thoa lễ cập kê là một sự việc trịnh trọng. Người thoa trâm có thể là mẫu thân của mình, di nương, cũng có thể là người ngoài, nhưng người này phải được tỉ mỉ lựa chọn, phẩm hạnh ở các phương diện đều có ưu thế hơn so với người khác mới có thể đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng này, ngụ ý đem phúc khí đến cho thiếu nữ mới thành niên.
Viên thị sở dĩ được lựa chọn cũng như lời của Đại phu nhân, gia đình tốt đẹp, mẹ chồng nàng dâu không mâu thuẫn, nhi nữ song toàn, tướng mạo dễ thân, thoạt nhìn đó là người có phúc hậu.
Đương nhiên, Đại phu nhân kỳ thật cũng có thể tự mình thoa trâm cho nữ nhi, chỉ là từ buổi khiêu vũ Lâm Ngọc Hồng bị xẩu hổ một lần thì bên trong phủ vẫn luôn không bình yên, đặc biệt là gặp được Nguyệt Thị như hồ mị tử, bà liền cảm thấy chính mình mệnh khổ, nên không thể thoa trâm cho nữ nhi của mình để nàng không phải khổ mệnh như bà. Vì thế đem trọng trách này giao cho Viên thị.
Viên thị không có lý do gì cự tuyệt, cười cười lấy ra bích thoa nạm vàng khảm ngọc ,lần này thoa hoa lệ mười phần xinh đẹp, người thường có tích lũy cả đời cũng vô pháp mua được.
Viên thị trầm ổn đem chi thoa nhẹ nhàng thoa ở cằm Lâm Ngọc Hồng trước, cũng hoà nhã nói: "Hài tử, từ hôm nay trở đi, ngươi đã trưởng thành. Tương lai phải hảo hảo xử lý sinh hoạt chính mình thật tốt, chớ làm cha mẹ trưởng bối thương tâm bi thống."
Trên mặt Lâm Ngọc Hồng tràn đầy kiêu ngạo tươi cười, hơi nghiêng người thi lễ, kiều mị nói: "Cảm ơn bá mẫu."
Lúc này,có mấy người thiếu nữ vây quanh tiến đến, đem cánh hoa trong tay vừa mới ngắt đem cài lên trên người Lâm Ngọc Hồng: "Ngọc Hồng, hy vọng ngươi vĩnh viễn đều xinh đẹp như vậy!"
"Ngọc Hồng, ta thật hâm mộ ngươi, từ hôm nay trở đi ngươi đã là người trưởng thành, thật nhiều sự tình đều có thể chính mình làm chủ!"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta còn bị quản giáo nghiêm khắc......"
Các thiếu nữ xúm lại ríu rít nói không ngừng, thật náo nhiệt, Lâm Ngọc Hồng đứng ở giữa, nghiễm nhiên một bộ dáng được người hâm mộ, trên mặt tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn.
Chu Tuấn Vũ vào lúc này đứng lên, gọi người nâng đến một cái cái rương, nói: "Đây là hạ lễ Duệ Vương gia bảo ta đưa cho Nhị tiểu thư, xem như cấp Nhị tiểu thư dệt hoa trên gấm."
Lâm Ngọc Hồng thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn Duệ Vương gia, cảm ơn Trạng Nguyên lang."
Chu Tuấn Vũ ánh mắt khinh miệt: "Mở ra nhìn xem đi, nhất định sẽ làm ngươi phi thường thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.