Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu
Chương 1: Trở về thời niên thiếu
Kiều Lung
31/08/2022
" Thiếu gia, thiếu gia, mau tỉnh lại đi, bên ngoài truyền lời nói rằng
một lát nữa nhị tiểu thư sẽ tới đây, ngài mau chuẩn bị, sẽ không kịp đâu "
Thân thể bị một trận lay động, bên tai truyền tới một âm thanh quen thuộc, Lâm Tịch Cận có chút mơ màng chỉ cảm thấy một sự tuyệt vọng cùng yết hầu như bị nghẹn, muốn biểu đạt nhưng cái gì cũng không nói được.
Đây là mộng sao? Người nam nhân đã cùng y hẹn thề còn muốn y rơi vào tuyệt vọng như thế nào mới chịu buông tha cho y ?
Không, không đúng, một ly rượu độc làm cho nhân sinh hai mươi năm ngắn ngủi của y đã kết thúc.
Chính là, một hài nhi số khổ của y, chưa kịp nhìn thấy nhân sinh liền đã theo y rơi vào địa ngục,...
Bên tai không ngừng có tiếng gọi, cảm giác thật xa vời. Lâm Tịch Cận đang chìm đắm trong bi thương không muốn để ý đến chuyện gì đang xảy ra.
Chính là, tại sao bên cạnh y lại có người ?
Thời khắc y hấp hối, y một thân một mình lẻ loi tại lãnh cung, ngoài cửa là đại thái giám chờ y trút hơi thở cuối cùng rồi mới rời đi...
" Thiếu gia, thiếu gia "
Bên tai lại vang lên tiếng gọi quen thuộc, hơn nữa ngày càng dồn dập. Âm thanh này ngày càng rõ ràng làm Lâm Tịch Cận cảm thấy không thích hợp.
Hơn nữa, tại sao y chưa chết ? Khi uống xuống một ly rượu độc đã bị một trận đau đớn truyền tới, khi đó y rõ ràng đã mất đi thần trí...
Đột nhiên một trận đau đớn từ nơi gần thắt lưng truyền tới làm cho y sắp kêu ra tiếng, rồi lại tận lực ép xuống.
Đột nhiên y trợn tròn mắt, lọt vào tầm mắt y là một căn phòng cũ kĩ, hôi hám, trông vừa xa lạ vừa quen thuộc.
" Thiếu gia, người rốt cuộc cũng đã tĩnh, nô tài đã gọi người cả nửa ngày ".
Một âm thanh giòn tai quen thuộc vang lên, Lâm Tịch Cận cả kinh, mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, cứ tưởng hoa mắt, y cố gắng chớp chớp mắt rồi " Đông " một tiếng ngã trở lại giường, nửa ngày không dậy nổi.
Âm thanh kia không quan tâm cảm nhận của y tiếp tục nói : " Thiếu gia, người không thể ngủ tiếp, nhị tiểu thư lập tức tới a ".
Nhị tiểu thư ? Ai là nhị tiểu thư ?
Lâm Tịch Cận bị xưng hô quen thuộc trong trí nhớ cấp cho y thêm một tia khí lực, y dùng sức cắn đầu lưỡi của mình đến khi một mùi máu tanh lan ra làm cho đầu óc y cuối cùng cũng thanh tỉnh chút ít.
Cách đó không xa tựa như có tiếng người truyền đến, tiếp theo đoa là " Đông " một tiếng , có người xông vào.
Lâm Tịch Cận đưa mắt nhìn lại thì thấy người xông vào phòng là một nữ hài tử ước chừng khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc một thân hoa phục, bộ dáng nhỏ xinh động lòng người, làm cho nàng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Phía sau nàng là một nha hoàng có khuôn mặt tròn trịa, lúc này có chút e ngại nhìn nữ hài mặc hoa phục : " Nhị tiểu thư! Tiểu thư cùng đại thiếu gia nói là không thể khi dễ tứ thiếu gia!".
Hiện tại Lâm Tịch Cận đang rất mờ mịt, không rõ ràng lắm chuyện gì đang xảy ra, y đem tình cảnh trong phòng đánh giá một phen, lại nhìn thấy tay mình thô ráp, sưng đỏ cùng nữ hài mặc hoa phục kia. Nghĩ đến vừa rồi trong mộng mang theo sự đau đớn tuyệt vọng mà hấp hối, bỗng nhiên y ý thức được rằng y còn sống, hơn nữa...
Mày khẽ nhíu lại, nhanh chóng xẹt qua một tia tự giễu cùng lạnh băng, khóe môi run rẩy vài cái, Lâm Tịch Cận bức chính mình phải đưa ra ý cười thản nhiên, y còn chưa biết rõ về tình cảnh này, không thể vọng động.
Nữ hài trước mắt này y nhận ra được, nếu y nhớ không lầm thì đây nhị tỷ của y Lâm Ngọc Hồng, nàng từng dùng các loại phương pháp ác độc mà tra tấn y.
Lâm Tịch Cận dùng ý chí khống chế chính mình không bước xuống mà xé rách gương mặt đang tươi cười kia, ôn hòa cười : " Nhị tỷ, ngài tìm ta có chuyện gì ?"
Trong mắt Lâm Ngọc Hồng hiện lên một trận chán ghét, nàng đối với đệ đệ ăn mặc rách rưới, dung mạo xấu xí, tính cách yếu đuối này rất chán ghét cùng khinh thường, chính là chỗ ở của hắn cũng lộ ra một trận hôi hám, hôm nay nếu không có việc quan trọng nàng phải đến đây một chuyến thìnàng cũng không muốn bước vào gian phòng này nửa bước, thậm chí là sân viện bên ngoài nàng cũng không muốn đến.
Nhìn sang nha hoàn của mình Lục Nhi một cái sắc lẹm, Lục Nhi nhanh chóng đưa thứ trong tay cho Lâm Tịch Cận :" Đây là xiêm y nhị tiểu thư yêu cầu người chuyên môn làm ".
Lâm Tịch Cận ngẩn ra, không rõ chuyện gì, ở một góc sáng sủa, một thân ảnh điềm nhiên đi ra, rất nhanh tiếp nhận thứ mà Lục Nhi cầm trong tay, miệng liên tục nói lời cảm tạ :" tạ Nhị tiểu thư, tạ Nhị tiểu thư! ".
Lâm Tịch Cận lại ngẩn ra, một lát sau bỗng giật mình, đáy mắt liền xẹt qua một trận hàn ý, Lâm Ngọc Hồng có chút không kiên nhẫn nói :" Mặc nhanh một chút, sau đó tham gia yến hội ".
Bỗng nhiên y nghĩ ra điều gì, liền cảm thấy một trận chấn động. Lâm Tịch Cận hơi hơi cuối mắt che dấu một tia dị sắc, rất nhu thuận mà gật đầu :" Nhị tỷ, ta đã biết ".
Thân thể bị một trận lay động, bên tai truyền tới một âm thanh quen thuộc, Lâm Tịch Cận có chút mơ màng chỉ cảm thấy một sự tuyệt vọng cùng yết hầu như bị nghẹn, muốn biểu đạt nhưng cái gì cũng không nói được.
Đây là mộng sao? Người nam nhân đã cùng y hẹn thề còn muốn y rơi vào tuyệt vọng như thế nào mới chịu buông tha cho y ?
Không, không đúng, một ly rượu độc làm cho nhân sinh hai mươi năm ngắn ngủi của y đã kết thúc.
Chính là, một hài nhi số khổ của y, chưa kịp nhìn thấy nhân sinh liền đã theo y rơi vào địa ngục,...
Bên tai không ngừng có tiếng gọi, cảm giác thật xa vời. Lâm Tịch Cận đang chìm đắm trong bi thương không muốn để ý đến chuyện gì đang xảy ra.
Chính là, tại sao bên cạnh y lại có người ?
Thời khắc y hấp hối, y một thân một mình lẻ loi tại lãnh cung, ngoài cửa là đại thái giám chờ y trút hơi thở cuối cùng rồi mới rời đi...
" Thiếu gia, thiếu gia "
Bên tai lại vang lên tiếng gọi quen thuộc, hơn nữa ngày càng dồn dập. Âm thanh này ngày càng rõ ràng làm Lâm Tịch Cận cảm thấy không thích hợp.
Hơn nữa, tại sao y chưa chết ? Khi uống xuống một ly rượu độc đã bị một trận đau đớn truyền tới, khi đó y rõ ràng đã mất đi thần trí...
Đột nhiên một trận đau đớn từ nơi gần thắt lưng truyền tới làm cho y sắp kêu ra tiếng, rồi lại tận lực ép xuống.
Đột nhiên y trợn tròn mắt, lọt vào tầm mắt y là một căn phòng cũ kĩ, hôi hám, trông vừa xa lạ vừa quen thuộc.
" Thiếu gia, người rốt cuộc cũng đã tĩnh, nô tài đã gọi người cả nửa ngày ".
Một âm thanh giòn tai quen thuộc vang lên, Lâm Tịch Cận cả kinh, mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, cứ tưởng hoa mắt, y cố gắng chớp chớp mắt rồi " Đông " một tiếng ngã trở lại giường, nửa ngày không dậy nổi.
Âm thanh kia không quan tâm cảm nhận của y tiếp tục nói : " Thiếu gia, người không thể ngủ tiếp, nhị tiểu thư lập tức tới a ".
Nhị tiểu thư ? Ai là nhị tiểu thư ?
Lâm Tịch Cận bị xưng hô quen thuộc trong trí nhớ cấp cho y thêm một tia khí lực, y dùng sức cắn đầu lưỡi của mình đến khi một mùi máu tanh lan ra làm cho đầu óc y cuối cùng cũng thanh tỉnh chút ít.
Cách đó không xa tựa như có tiếng người truyền đến, tiếp theo đoa là " Đông " một tiếng , có người xông vào.
Lâm Tịch Cận đưa mắt nhìn lại thì thấy người xông vào phòng là một nữ hài tử ước chừng khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc một thân hoa phục, bộ dáng nhỏ xinh động lòng người, làm cho nàng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Phía sau nàng là một nha hoàng có khuôn mặt tròn trịa, lúc này có chút e ngại nhìn nữ hài mặc hoa phục : " Nhị tiểu thư! Tiểu thư cùng đại thiếu gia nói là không thể khi dễ tứ thiếu gia!".
Hiện tại Lâm Tịch Cận đang rất mờ mịt, không rõ ràng lắm chuyện gì đang xảy ra, y đem tình cảnh trong phòng đánh giá một phen, lại nhìn thấy tay mình thô ráp, sưng đỏ cùng nữ hài mặc hoa phục kia. Nghĩ đến vừa rồi trong mộng mang theo sự đau đớn tuyệt vọng mà hấp hối, bỗng nhiên y ý thức được rằng y còn sống, hơn nữa...
Mày khẽ nhíu lại, nhanh chóng xẹt qua một tia tự giễu cùng lạnh băng, khóe môi run rẩy vài cái, Lâm Tịch Cận bức chính mình phải đưa ra ý cười thản nhiên, y còn chưa biết rõ về tình cảnh này, không thể vọng động.
Nữ hài trước mắt này y nhận ra được, nếu y nhớ không lầm thì đây nhị tỷ của y Lâm Ngọc Hồng, nàng từng dùng các loại phương pháp ác độc mà tra tấn y.
Lâm Tịch Cận dùng ý chí khống chế chính mình không bước xuống mà xé rách gương mặt đang tươi cười kia, ôn hòa cười : " Nhị tỷ, ngài tìm ta có chuyện gì ?"
Trong mắt Lâm Ngọc Hồng hiện lên một trận chán ghét, nàng đối với đệ đệ ăn mặc rách rưới, dung mạo xấu xí, tính cách yếu đuối này rất chán ghét cùng khinh thường, chính là chỗ ở của hắn cũng lộ ra một trận hôi hám, hôm nay nếu không có việc quan trọng nàng phải đến đây một chuyến thìnàng cũng không muốn bước vào gian phòng này nửa bước, thậm chí là sân viện bên ngoài nàng cũng không muốn đến.
Nhìn sang nha hoàn của mình Lục Nhi một cái sắc lẹm, Lục Nhi nhanh chóng đưa thứ trong tay cho Lâm Tịch Cận :" Đây là xiêm y nhị tiểu thư yêu cầu người chuyên môn làm ".
Lâm Tịch Cận ngẩn ra, không rõ chuyện gì, ở một góc sáng sủa, một thân ảnh điềm nhiên đi ra, rất nhanh tiếp nhận thứ mà Lục Nhi cầm trong tay, miệng liên tục nói lời cảm tạ :" tạ Nhị tiểu thư, tạ Nhị tiểu thư! ".
Lâm Tịch Cận lại ngẩn ra, một lát sau bỗng giật mình, đáy mắt liền xẹt qua một trận hàn ý, Lâm Ngọc Hồng có chút không kiên nhẫn nói :" Mặc nhanh một chút, sau đó tham gia yến hội ".
Bỗng nhiên y nghĩ ra điều gì, liền cảm thấy một trận chấn động. Lâm Tịch Cận hơi hơi cuối mắt che dấu một tia dị sắc, rất nhu thuận mà gật đầu :" Nhị tỷ, ta đã biết ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.