Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh
Chương 34
Lưu Thủy Ngư
29/01/2018
“Anh lấy nhiều thịt bò thế làm gì?” Hàn Vũ đưa tay cản lại Tả Duy Đường còn muốn ném thịt bò lên xe đẩy.
Tả Duy Đường không hiểu nhìn cậu một cái, “Không phải em nói muốn tự mình nấu ăn sao?”
Hàn Vũ vô lực nhìn y, thật không thể từ câu này phân tích ra đáp án cho câu cậu vừa hỏi, khóe miệng giựt giựt, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Đúng, tôi nói vậy, tôi không thể chịu được việc rõ ràng có bếp, còn phải mỗi ngày ngược đãi chính mình đi gọi đồ ăn ngoài, nhưng tôi nghĩ không thông, cái này liên quan gì tới việc anh mua thức ăn, cái gì cũng lấy gấp ba bốn lần?”
Tuy bản thân Hàn Vũ cũng có thói quen dự trữ lương thực, nhưng đó đều nhắm vào đồ ăn đã chế biến xong, có thể dự trữ thời gian dài, mà không phải đống nguyên liệu nấu ăn này.
Tả Duy Đường giơ thịt bò trong tay lắc lắc một chút, “Luyện tập rất tốn nguyên liệu.”
Hàn Vũ ngẩn người chờ khi hoàn hồn, Tả Duy Đường đã tự nhiên đi tới khu rau quả phía trước.
Luyện tập? Hàn Vũ đẩy xe đi theo, trong lòng phân tích hai chữ này.
Y ám chỉ nấu ăn cần luyện tập một phen, cho nên đoán thất bại sẽ cần nhiều nguyên liệu?
“Anh là nói….. anh muốn làm cơm cho tôi ăn?” Hàn Vũ bước thong thả tới sau Tả Duy Đường, phủ định ý tưởng y muốn mua đậu Hà Lan, sau đó, cố gắng giả bộ không chút để ý hỏi.
Trời biết, trong lòng cậu thật ra đã nổi lên tiếng trống dũng cảm cỡ nào, một người đàn ông thế này vậy mà lại…… nấu cơm cho mình?
Tả Duy Đường từ củ cải trong tay giương mắt lên, nhẹ nhàng liếc cậu một cái, “Sao có thể? Đây là mua cho em thực nghiệm, phải luyện tập tới trình độ người có thể ăn.”
Nói xong, ném ba củ cải trắng vào xe đẩy, tiếp tục đi tới trước.
Oanh — cái trống trong lòng Hàn Vũ ngã xuống đất!
Mang theo một tia oán niệm chính cậu cũng không nhận ra, hơi hơi đen mặt, nhìn người đàn ông thản nhiên lật rau quả phía trước.
Một đường chọn chọn lựa lựa, hai người đi tới quầy thu ngân.
Hàn Vũ banh “khuông mặt tươi cười” âm trầm, ngay trước mặt nhân viên thu ngân và Tả Duy Đường, đem hai phần nguyên liệu nấu ăn thừa ra kia, từng chút lôi ra, đặt qua một bên, tay phủi phủi, đẩy đống đồ không tới một phần ba còn lại, nói với thu ngân: “Tính tiền!”
Nhân viên thu ngân nhìn nhìn đống nguyên liệu chất một bên, lại nhìn nhìn vị thiếu niên trước mặt này, miệng há há, cuối cùng ngắm tới người đàn ông đứng sau thiếu niên, vội vàng ngậm miệng, thức thời không dám nói cái gì, bắt đầu quét mã vạch.
Mà Tả Duy Đường trông thấy hết thảy, chỉ hơi nhíu mày, nhìn cũng không nhìn đống nguyên liệu bị đặt ra, tự giác cầm thẻ ra, quẹt thẻ kí tên, ôm nguyên liệu nấu ăn, đi mất!
…….
Hàn Vũ dẫn đầu vào cửa, đặc biệt cản đường Tả Duy Đường, trước mặt y, thay dép lê lúc nãy mình mang, sau đó lại lấy một đôi mới từ ngăn tủ ra, xé bao đặt sau mình, một câu không nói, đi vào trong.
Tả Duy Đường thoáng ngẩn người, chờ tới lúc Hàn Vũ đặt dép lê trước mặt mình, tỉnh ngộ. Còn nghĩ tới vẻ mặt ảm đạm như trước của Hàn Vũ, tâm tư lay động, cũng thay dép lê vào nhà.
Hàn Vũ thấy một màn này, tâm tình thoáng biến chuyển tốt đẹp, ít nhất có thể sửa đúng không? Sau đó lập tức đi vào phòng khách, ném hết mấy túi quần áo giày dép lớn lên sofa, xoay người theo Tả Duy Đường vào bếp.
Nhìn y sắp xếp ngay ngắn các loại nguyên liệu gia vị dụng cụ vừa mua trong siêu thị về, mấy thứ buổi tối muốn ăn đều lấy ra đặt lên thớt và bồn rửa, tạm thời không dùng tới thì phân loại toàn bộ nhét vào hộp giữ tươi hoặc tủ lạnh.
“Rất thông thạo nha!” Hàn Vũ đứng cạnh cửa, rốt cuộc ngữ khí hòa hoãn trêu chọc y.
Tả Duy Đường ngước mắt nhìn cậu một cái, không nói gì, loay hoay xong hết cả, Tả Duy Đường ra khỏi bếp, “Tôi đi tắm, em nấu cơm đi!”
Đi nửa đường, đột nhiên bay tới một câu, “Trong nhà hình như trong có thuốc đau bụng, em ngàn vạn lần……”
Ngàn vạn lần kiềm chế chút!
Hàn Vũ nhếch miệng cười vang, người đàn ông này….. miệng thật hư hỏng.
Nhìn y còn chưa vào phòng tắm đã vung tay bắt đầu cởi đồ, cho đến khi tới trước phòng tắm, đã chỉ còn lại một cái quần lót treo trên người, nhìn nhìn quần áo bị vứt lung tung, trong lòng Hàn Vũ xác định một sự thật, công tác vệ sinh nhà này hiển nhiên là dựa vào người làm công theo thời gian.
Không ngắm cái người vừa về nhà là lập tức sụp đổ hình tượng bình tĩnh tự kiềm chế nữa, xoay người vào bếp, suy nghĩ thực đơn buổi tối.
Nói tới chuyện nấu ăn, đây thật đúng là lần đầu tiên xuống bếp từ khi Hàn Vũ sống lại, cho dù cùng lão đại thuê chung căn nhà hơn hai tháng, bọn họ đều cùng gom góp thay phiên mua đồ ăn ngoài hoặc là tùy tiện nấu cái gì bỏ bụng.
Hàn Vũ nhặt thịt bò trên thớt lên, nhìn trái nhìn phải, không thể không thừa nhận, đồ đắt một tí, quả nhiên tốt hơn một chút.
Lại lật lật thịt dê lưng dê và gan dê cùng với xương sườn chính cậu muốn ăn bên cạnh, lại ngắm ngắm mấy lá rau cải và hành để phối đồ ăn lềnh bềnh trong bồn rửa, nhịn không được ngắt ngắt mũi — thật đúng là tác phong đại lão gia, gần như không thấy rau a!
Cậu xắn ống tay áo, vo gạo, cắm nồi cơm điện, sau đó bắt đầu rửa các loại nguyên liệu mua về.
Đặt lên thớt, xắt đều từng miếng, sắp xếp chỉnh tề, lục ra một thau lớn, bỏ thận dê gan dê thịt dê đã xắt thành lát vào trong, cho rượu gia vị hương liệu và một chút muối, trộn tinh bột và lòng trắng trứng, thấm đều.
Bắc nồi bật bếp, cho một ít dầu salad mới mua, để cho nóng năm phần, cho hết thịt dê vào, thêm vài miếng măng mùa đông và ớt đỏ, sau khi thấm đều, lập tức vớt ra.
Lúc xoay người lấy chén đựng hành gừng tỏi mấy loại gia vị, bị bóng người phía sau dọa sợ.
“Anh đứng đó làm gì?” Hàn Vũ lầm bầm, động tác trên tay không dừng, tăng lớn lửa, cho thêm dầu để nóng bảy tám phần, đổ hành gừng tỏi vân vân vào tạo vị, xèo một cái, phòng bếp này, từ khi nó được xây dựng, lần đầu tiên bốc ra mùi khói dầu và một loại mùi đặc biệt thuộc về nhân gian.
Mùi vừa ra, Hàn Vũ tay chân nhanh nhẹn cho thịt dê vào lại, lật, canh độ lửa, theo thứ tự cho thêm rượu gia vị và giấm, lại một lần loại bỏ mùi tanh của thịt dê, sau đó cho nước tương điều hòa mùi, bỏ thêm hắc xì dầu*, cuối cùng thêm muối ăn, lòng đỏ trước và đường trắng.
(*hắc xì dầu cũng giống nước tương nhưng ủ trong thời gian lâu hơn và đậm màu, đặc hơn nước tương bình thường, thường để nêm nếm)
Trước khi ra đĩa, Hàn Vũ dùng xẻng nấu ăn rẩy nước tinh bột vào, sau đó mới tắt lửa múc ra.
Hàn Vũ bưng đĩa, ngắm ngắm kệ bếp hỗn độn, lại nhìn nhìn Tả Duy Đường đứng đó, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, khiến người ta nhìn không hiểu, không chút do dự nhét đĩa trong tay vào tay y, “Này, mang ra đi, bày bàn.”
Hàn Vũ gãi gãi đầu, không muốn mình nghĩ quá nhiều, nhìn nhìn nguyên liệu còn bày trên kệ bếp, còn thịt bò chiên giòn và sườn chua ngọt phải làm, rổ rau cải kia, cuối cùng tùy ý xào một chút là được.
Nghĩ, liền động thủ, thịt bò cắt xong ném hết vào nồi luộc, thừa dịp này, Hàn Vũ đem sườn ướp tương, toàn bộ bỏ vào chiên ngập dầu một lần, chờ thịt bò chín, sườn còn đang cuồn cuộn trong chảo dầu.
Hàn Vũ lập tức lấy thố đất ra, đổ nước, sắp thịt bò vào, lần lượt thêm các loại gia vị và hương liệu gừng, hành, quế, hồi hương*, rượu gia vị, nước tương, hắc xì dầu, muối đường. Đặt lên bếp, lửa lớn đun sôi, chuyển sang lửa nhỏ, chậm rãi ninh tới khi thịt bò xốp giòn.
(*hồi hương:
Trong lúc đó, sườn trong chảo đã được vớt lên, đổi nồi, cho dầu cải, bật lửa lớn, bỏ thêm đường phèn, nấu tới khi hòa tan, mới cho sườn vào đảo đều, đợi cho nóng, lại bỏ giấm và nước tương, hắc xì dầu, không thêm nước đường — lúc Hàn Vũ ở nhà, ăn sườn xào chua ngọt chính hiệu mẹ nấu chưa bao giờ cho nước đường vào, vẫn mỹ vị như trước.
Khi sườn lên đĩa, thịt bò trong nồi cũng đã ngấm khô nước thịt, để ra đĩa chờ nguội, dùng trứng gà và bột mì trộn thành hồ, đun nóng chảo dầu chiên sườn lúc nãy, nhúng thịt bò vào hỗn hợp trứng bột mì, cho vào nồi chiên tới màu vàng kim thì vớt ra, rắc muối và thì là bỏ lên đĩa.
Cuối cùng, đổ dầu nóng trong nồi vào lọ, chút dầu còn lại để xào rau.
Đợi khi Hàn Vũ bưng sườn xào chua ngọt và thịt bò chiên giòn ra, phát hiện Tả Duy Đường bên ngoài không biết đã giữ cái tư thế đứng bưng đĩa kia bao lâu rồi.
“Anh phát ngốc cái gì?” Hàn Vũ vừa hỏi, vừa đi qua. Bưng đồ ăn nóng không cảm thấy bỏng sao? Hoặc là nói, người này da dày thịt béo?
Tả Duy Đường bị giọng nói cự ly gần của Hàn Vũ chấn động một chút, lập tức hoàn hồn, thản nhiên đặt đĩa thịt dê trong tay lên bàn, Hàn Vũ bưng đồ ăn đi qua bên cạnh Tả Duy Đường, đặt xuống bên cạnh thịt dê.
“Tôi đột nhiên biết được một loại mùi vị tên là….. ‘đói’.” Tả Duy Đường theo sau Hàn Vũ vào bếp, lấy chén đũa cùng với bưng lên một món cuối cùng….. rau cải? Tả Duy Đường nhíu mày.
“Đói?” Hàn Vũ vừa bới hai chén cơm, vừa cố ý bỏ qua cái điệu chán ghét đối với đĩa rau của Tả Duy Đường, quả nhiên, cho dù cái gì cũng xuống bụng được, vẫn phân chia thích ghét. “Mệnh thiếu gia chưa từng bị đói?”
Tả Duy Đường lắc đầu, “Trước kia chấp hành nhiệm vụ, năm ba người tìm không được đồ ăn là rất bình thường.”
Lúc Tả Duy Đường bưng đĩa rau Hàn Vũ đưa tới, thật sự có một loại cảm giác y chưa bao giờ trải nghiệm, là một loại cảm giác mãnh liệt từ tâm lý phức tạp sinh ra, sau đó biến thành sinh lý, từ dạ dày lan tràn đến cả trái tim và đại não…. Một loạt cảm giác này, y đổ lỗi cho “cảm giác đói khát” mình chưa từng nhấm nháp!
Mà cảm giác đói khát làm sao loại bỏ…..
Hàn Vũ chả hiểu nổi nhìn y, cậu thật sự bị thời đại vứt bỏ sao? Vì cái gì cậu luôn cảm thấy việc giao tiếp giữa bọn họ tồn tại chướng ngại to lớn vậy?
Anh còn chưa có nói, “đói” của anh là cái gì? Hàn Vũ không tiếng động bắt bẻ y.
Tả Duy Đường ngồi trước bàn ăn, nhìn vẻ mặt của Hàn Vũ, hơi hơi thất thần, “Em không thể hiểu cái ‘đói’ đó đâu.” Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng của dã thú, dọa Hàn Vũ tức khắc học được ngoan ngoãn, nghiêm, ưỡn ngực, kéo ghế dựa, ngồi xuống, bưng chén, và cơm.
Ăn tới một nửa, Hàn Vũ ưỡn bụng ngồi một bên không động đũa.
Tả Duy Đường chỉ nâng mắt nhìn cậu một cái, không lên tiếng, ăn xong đồ trong chén, tự mình chạy vào bếp xới thêm cơm, lúc chạy về, tốc độ ăn lập tức tăng lên không chỉ một bậc.
Thịt có thể nhìn thấy trên bàn, toàn bộ càn quét sạch sẽ, duy độc một đĩa rau cải Hàn Vũ ăn còn chừa lại, chỉ sơ sơ ít đi phân lượng của hai lần gắp.
Hàn Vũ cau mày, mặc kệ là tốc độ ăn cơm của người này, hay là thói quen ăn uống của y, trong mắt Hàn Vũ, đều là một loại hành vi mang tính tự sát.
Chỉ là khi mình còn bưng chén, tốc độ ăn cơm của y hiển nhiên không phải cái dạng như chiến đấu này.
“Không có gấp, không cần ăn nhanh vậy chứ?” Hàn Vũ rốt cuộc xem không vừa mắt.
Tả Duy Đường nghe xong, động tác trên tay dừng một chút, không đến vài giây sau lại chứng nào tật đó, ăn y như chiến đấu, thẳng đến khi ăn xong, y mới chậm rãi nói: “Quen rồi, trước kia…… không có quá nhiều thời gian lãng phí vào chuyện ăn cơm.”
Hàn Vũ nghẹn, không tiếp lời, mượn động tác dọn dẹp chén đĩa che giấu xấu hổ — giữa bọn họ, độ hiểu biết vẫn rất ít.
Tả Duy Đường đứng dậy đi đến bên người cậu, nhìn cậu cầm bát đũa vào bếp, vòi nước mở ra, tiếng nước ào ào, Tả Duy Đường dựa vào khung cửa, chán muốn chết lại hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng đưa lưng về phía y.
Trong thân thể này rốt cuộc là cái gì?
Thường xuyên tản ra một loại hương vị đặc thù, rất rất…… khiến người nhớ thương.
Hàn Vũ rửa chén xong, mới chậm chạp nghĩ tới, nếu cậu đã nấu cơm tối….. thật ra có thể không cần rửa chén chứ? Cậu cũng không phải tới làm người hầu!
Nghĩ, mang theo một loại ngạo kiều vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt bọn An Húc Dương xoay người, ánh mắt lại rơi vào hồ sâu, dọa cho cỗ “khí phách” hiếm khi bùng lên của Hàn Vũ, lập tức biến thành không khí trong bong bóng, xì một cái tiêu tán không còn một mảnh.
“Đã làm xong rồi?” Tả Duy Đường nhìn cậu hỏi, “Được rồi, nghỉ ngơi đi, hôm nay coi như chạy một ngày rồi!”
Mi tâm Hàn Vũ tự dưng nhảy nhảy, khó trách cậu cứ cảm thấy quên cái gì, hóa ra là đây, đến giờ cậu còn chưa thấy phòng của mình đâu?
“À, vậy tôi ngủ đâu?” Hàn Vũ vẩy bọt nước trên tay, từ phòng khách nhìn qua, chừa phòng tắm và phòng ngủ chính, còn hai cửa phòng đóng chặt, trong đó hẳn có phòng cho khách.
Tả Duy Đường vốn đi trước Hàn Vũ vào phòng ngủ đột nhiên xoay người, nhíu mày nhìn cậu, “Cái gì em ngủ ở đâu?”
Hàn Vũ sửng sốt, nhìn cái dạng này của Tả Duy Đường, cảm giác quái dị loáng thoáng trong lòng rốt cuộc bốc khỏi đầu, “Đừng nói anh muốn tôi ngủ chung phòng chung giường với anh đó?”
Tả Duy Đường không hiểu nhìn cậu một cái, “Không phải em nói muốn tự mình nấu ăn sao?”
Hàn Vũ vô lực nhìn y, thật không thể từ câu này phân tích ra đáp án cho câu cậu vừa hỏi, khóe miệng giựt giựt, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Đúng, tôi nói vậy, tôi không thể chịu được việc rõ ràng có bếp, còn phải mỗi ngày ngược đãi chính mình đi gọi đồ ăn ngoài, nhưng tôi nghĩ không thông, cái này liên quan gì tới việc anh mua thức ăn, cái gì cũng lấy gấp ba bốn lần?”
Tuy bản thân Hàn Vũ cũng có thói quen dự trữ lương thực, nhưng đó đều nhắm vào đồ ăn đã chế biến xong, có thể dự trữ thời gian dài, mà không phải đống nguyên liệu nấu ăn này.
Tả Duy Đường giơ thịt bò trong tay lắc lắc một chút, “Luyện tập rất tốn nguyên liệu.”
Hàn Vũ ngẩn người chờ khi hoàn hồn, Tả Duy Đường đã tự nhiên đi tới khu rau quả phía trước.
Luyện tập? Hàn Vũ đẩy xe đi theo, trong lòng phân tích hai chữ này.
Y ám chỉ nấu ăn cần luyện tập một phen, cho nên đoán thất bại sẽ cần nhiều nguyên liệu?
“Anh là nói….. anh muốn làm cơm cho tôi ăn?” Hàn Vũ bước thong thả tới sau Tả Duy Đường, phủ định ý tưởng y muốn mua đậu Hà Lan, sau đó, cố gắng giả bộ không chút để ý hỏi.
Trời biết, trong lòng cậu thật ra đã nổi lên tiếng trống dũng cảm cỡ nào, một người đàn ông thế này vậy mà lại…… nấu cơm cho mình?
Tả Duy Đường từ củ cải trong tay giương mắt lên, nhẹ nhàng liếc cậu một cái, “Sao có thể? Đây là mua cho em thực nghiệm, phải luyện tập tới trình độ người có thể ăn.”
Nói xong, ném ba củ cải trắng vào xe đẩy, tiếp tục đi tới trước.
Oanh — cái trống trong lòng Hàn Vũ ngã xuống đất!
Mang theo một tia oán niệm chính cậu cũng không nhận ra, hơi hơi đen mặt, nhìn người đàn ông thản nhiên lật rau quả phía trước.
Một đường chọn chọn lựa lựa, hai người đi tới quầy thu ngân.
Hàn Vũ banh “khuông mặt tươi cười” âm trầm, ngay trước mặt nhân viên thu ngân và Tả Duy Đường, đem hai phần nguyên liệu nấu ăn thừa ra kia, từng chút lôi ra, đặt qua một bên, tay phủi phủi, đẩy đống đồ không tới một phần ba còn lại, nói với thu ngân: “Tính tiền!”
Nhân viên thu ngân nhìn nhìn đống nguyên liệu chất một bên, lại nhìn nhìn vị thiếu niên trước mặt này, miệng há há, cuối cùng ngắm tới người đàn ông đứng sau thiếu niên, vội vàng ngậm miệng, thức thời không dám nói cái gì, bắt đầu quét mã vạch.
Mà Tả Duy Đường trông thấy hết thảy, chỉ hơi nhíu mày, nhìn cũng không nhìn đống nguyên liệu bị đặt ra, tự giác cầm thẻ ra, quẹt thẻ kí tên, ôm nguyên liệu nấu ăn, đi mất!
…….
Hàn Vũ dẫn đầu vào cửa, đặc biệt cản đường Tả Duy Đường, trước mặt y, thay dép lê lúc nãy mình mang, sau đó lại lấy một đôi mới từ ngăn tủ ra, xé bao đặt sau mình, một câu không nói, đi vào trong.
Tả Duy Đường thoáng ngẩn người, chờ tới lúc Hàn Vũ đặt dép lê trước mặt mình, tỉnh ngộ. Còn nghĩ tới vẻ mặt ảm đạm như trước của Hàn Vũ, tâm tư lay động, cũng thay dép lê vào nhà.
Hàn Vũ thấy một màn này, tâm tình thoáng biến chuyển tốt đẹp, ít nhất có thể sửa đúng không? Sau đó lập tức đi vào phòng khách, ném hết mấy túi quần áo giày dép lớn lên sofa, xoay người theo Tả Duy Đường vào bếp.
Nhìn y sắp xếp ngay ngắn các loại nguyên liệu gia vị dụng cụ vừa mua trong siêu thị về, mấy thứ buổi tối muốn ăn đều lấy ra đặt lên thớt và bồn rửa, tạm thời không dùng tới thì phân loại toàn bộ nhét vào hộp giữ tươi hoặc tủ lạnh.
“Rất thông thạo nha!” Hàn Vũ đứng cạnh cửa, rốt cuộc ngữ khí hòa hoãn trêu chọc y.
Tả Duy Đường ngước mắt nhìn cậu một cái, không nói gì, loay hoay xong hết cả, Tả Duy Đường ra khỏi bếp, “Tôi đi tắm, em nấu cơm đi!”
Đi nửa đường, đột nhiên bay tới một câu, “Trong nhà hình như trong có thuốc đau bụng, em ngàn vạn lần……”
Ngàn vạn lần kiềm chế chút!
Hàn Vũ nhếch miệng cười vang, người đàn ông này….. miệng thật hư hỏng.
Nhìn y còn chưa vào phòng tắm đã vung tay bắt đầu cởi đồ, cho đến khi tới trước phòng tắm, đã chỉ còn lại một cái quần lót treo trên người, nhìn nhìn quần áo bị vứt lung tung, trong lòng Hàn Vũ xác định một sự thật, công tác vệ sinh nhà này hiển nhiên là dựa vào người làm công theo thời gian.
Không ngắm cái người vừa về nhà là lập tức sụp đổ hình tượng bình tĩnh tự kiềm chế nữa, xoay người vào bếp, suy nghĩ thực đơn buổi tối.
Nói tới chuyện nấu ăn, đây thật đúng là lần đầu tiên xuống bếp từ khi Hàn Vũ sống lại, cho dù cùng lão đại thuê chung căn nhà hơn hai tháng, bọn họ đều cùng gom góp thay phiên mua đồ ăn ngoài hoặc là tùy tiện nấu cái gì bỏ bụng.
Hàn Vũ nhặt thịt bò trên thớt lên, nhìn trái nhìn phải, không thể không thừa nhận, đồ đắt một tí, quả nhiên tốt hơn một chút.
Lại lật lật thịt dê lưng dê và gan dê cùng với xương sườn chính cậu muốn ăn bên cạnh, lại ngắm ngắm mấy lá rau cải và hành để phối đồ ăn lềnh bềnh trong bồn rửa, nhịn không được ngắt ngắt mũi — thật đúng là tác phong đại lão gia, gần như không thấy rau a!
Cậu xắn ống tay áo, vo gạo, cắm nồi cơm điện, sau đó bắt đầu rửa các loại nguyên liệu mua về.
Đặt lên thớt, xắt đều từng miếng, sắp xếp chỉnh tề, lục ra một thau lớn, bỏ thận dê gan dê thịt dê đã xắt thành lát vào trong, cho rượu gia vị hương liệu và một chút muối, trộn tinh bột và lòng trắng trứng, thấm đều.
Bắc nồi bật bếp, cho một ít dầu salad mới mua, để cho nóng năm phần, cho hết thịt dê vào, thêm vài miếng măng mùa đông và ớt đỏ, sau khi thấm đều, lập tức vớt ra.
Lúc xoay người lấy chén đựng hành gừng tỏi mấy loại gia vị, bị bóng người phía sau dọa sợ.
“Anh đứng đó làm gì?” Hàn Vũ lầm bầm, động tác trên tay không dừng, tăng lớn lửa, cho thêm dầu để nóng bảy tám phần, đổ hành gừng tỏi vân vân vào tạo vị, xèo một cái, phòng bếp này, từ khi nó được xây dựng, lần đầu tiên bốc ra mùi khói dầu và một loại mùi đặc biệt thuộc về nhân gian.
Mùi vừa ra, Hàn Vũ tay chân nhanh nhẹn cho thịt dê vào lại, lật, canh độ lửa, theo thứ tự cho thêm rượu gia vị và giấm, lại một lần loại bỏ mùi tanh của thịt dê, sau đó cho nước tương điều hòa mùi, bỏ thêm hắc xì dầu*, cuối cùng thêm muối ăn, lòng đỏ trước và đường trắng.
(*hắc xì dầu cũng giống nước tương nhưng ủ trong thời gian lâu hơn và đậm màu, đặc hơn nước tương bình thường, thường để nêm nếm)
Trước khi ra đĩa, Hàn Vũ dùng xẻng nấu ăn rẩy nước tinh bột vào, sau đó mới tắt lửa múc ra.
Hàn Vũ bưng đĩa, ngắm ngắm kệ bếp hỗn độn, lại nhìn nhìn Tả Duy Đường đứng đó, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, khiến người ta nhìn không hiểu, không chút do dự nhét đĩa trong tay vào tay y, “Này, mang ra đi, bày bàn.”
Hàn Vũ gãi gãi đầu, không muốn mình nghĩ quá nhiều, nhìn nhìn nguyên liệu còn bày trên kệ bếp, còn thịt bò chiên giòn và sườn chua ngọt phải làm, rổ rau cải kia, cuối cùng tùy ý xào một chút là được.
Nghĩ, liền động thủ, thịt bò cắt xong ném hết vào nồi luộc, thừa dịp này, Hàn Vũ đem sườn ướp tương, toàn bộ bỏ vào chiên ngập dầu một lần, chờ thịt bò chín, sườn còn đang cuồn cuộn trong chảo dầu.
Hàn Vũ lập tức lấy thố đất ra, đổ nước, sắp thịt bò vào, lần lượt thêm các loại gia vị và hương liệu gừng, hành, quế, hồi hương*, rượu gia vị, nước tương, hắc xì dầu, muối đường. Đặt lên bếp, lửa lớn đun sôi, chuyển sang lửa nhỏ, chậm rãi ninh tới khi thịt bò xốp giòn.
(*hồi hương:
Trong lúc đó, sườn trong chảo đã được vớt lên, đổi nồi, cho dầu cải, bật lửa lớn, bỏ thêm đường phèn, nấu tới khi hòa tan, mới cho sườn vào đảo đều, đợi cho nóng, lại bỏ giấm và nước tương, hắc xì dầu, không thêm nước đường — lúc Hàn Vũ ở nhà, ăn sườn xào chua ngọt chính hiệu mẹ nấu chưa bao giờ cho nước đường vào, vẫn mỹ vị như trước.
Khi sườn lên đĩa, thịt bò trong nồi cũng đã ngấm khô nước thịt, để ra đĩa chờ nguội, dùng trứng gà và bột mì trộn thành hồ, đun nóng chảo dầu chiên sườn lúc nãy, nhúng thịt bò vào hỗn hợp trứng bột mì, cho vào nồi chiên tới màu vàng kim thì vớt ra, rắc muối và thì là bỏ lên đĩa.
Cuối cùng, đổ dầu nóng trong nồi vào lọ, chút dầu còn lại để xào rau.
Đợi khi Hàn Vũ bưng sườn xào chua ngọt và thịt bò chiên giòn ra, phát hiện Tả Duy Đường bên ngoài không biết đã giữ cái tư thế đứng bưng đĩa kia bao lâu rồi.
“Anh phát ngốc cái gì?” Hàn Vũ vừa hỏi, vừa đi qua. Bưng đồ ăn nóng không cảm thấy bỏng sao? Hoặc là nói, người này da dày thịt béo?
Tả Duy Đường bị giọng nói cự ly gần của Hàn Vũ chấn động một chút, lập tức hoàn hồn, thản nhiên đặt đĩa thịt dê trong tay lên bàn, Hàn Vũ bưng đồ ăn đi qua bên cạnh Tả Duy Đường, đặt xuống bên cạnh thịt dê.
“Tôi đột nhiên biết được một loại mùi vị tên là….. ‘đói’.” Tả Duy Đường theo sau Hàn Vũ vào bếp, lấy chén đũa cùng với bưng lên một món cuối cùng….. rau cải? Tả Duy Đường nhíu mày.
“Đói?” Hàn Vũ vừa bới hai chén cơm, vừa cố ý bỏ qua cái điệu chán ghét đối với đĩa rau của Tả Duy Đường, quả nhiên, cho dù cái gì cũng xuống bụng được, vẫn phân chia thích ghét. “Mệnh thiếu gia chưa từng bị đói?”
Tả Duy Đường lắc đầu, “Trước kia chấp hành nhiệm vụ, năm ba người tìm không được đồ ăn là rất bình thường.”
Lúc Tả Duy Đường bưng đĩa rau Hàn Vũ đưa tới, thật sự có một loại cảm giác y chưa bao giờ trải nghiệm, là một loại cảm giác mãnh liệt từ tâm lý phức tạp sinh ra, sau đó biến thành sinh lý, từ dạ dày lan tràn đến cả trái tim và đại não…. Một loạt cảm giác này, y đổ lỗi cho “cảm giác đói khát” mình chưa từng nhấm nháp!
Mà cảm giác đói khát làm sao loại bỏ…..
Hàn Vũ chả hiểu nổi nhìn y, cậu thật sự bị thời đại vứt bỏ sao? Vì cái gì cậu luôn cảm thấy việc giao tiếp giữa bọn họ tồn tại chướng ngại to lớn vậy?
Anh còn chưa có nói, “đói” của anh là cái gì? Hàn Vũ không tiếng động bắt bẻ y.
Tả Duy Đường ngồi trước bàn ăn, nhìn vẻ mặt của Hàn Vũ, hơi hơi thất thần, “Em không thể hiểu cái ‘đói’ đó đâu.” Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng của dã thú, dọa Hàn Vũ tức khắc học được ngoan ngoãn, nghiêm, ưỡn ngực, kéo ghế dựa, ngồi xuống, bưng chén, và cơm.
Ăn tới một nửa, Hàn Vũ ưỡn bụng ngồi một bên không động đũa.
Tả Duy Đường chỉ nâng mắt nhìn cậu một cái, không lên tiếng, ăn xong đồ trong chén, tự mình chạy vào bếp xới thêm cơm, lúc chạy về, tốc độ ăn lập tức tăng lên không chỉ một bậc.
Thịt có thể nhìn thấy trên bàn, toàn bộ càn quét sạch sẽ, duy độc một đĩa rau cải Hàn Vũ ăn còn chừa lại, chỉ sơ sơ ít đi phân lượng của hai lần gắp.
Hàn Vũ cau mày, mặc kệ là tốc độ ăn cơm của người này, hay là thói quen ăn uống của y, trong mắt Hàn Vũ, đều là một loại hành vi mang tính tự sát.
Chỉ là khi mình còn bưng chén, tốc độ ăn cơm của y hiển nhiên không phải cái dạng như chiến đấu này.
“Không có gấp, không cần ăn nhanh vậy chứ?” Hàn Vũ rốt cuộc xem không vừa mắt.
Tả Duy Đường nghe xong, động tác trên tay dừng một chút, không đến vài giây sau lại chứng nào tật đó, ăn y như chiến đấu, thẳng đến khi ăn xong, y mới chậm rãi nói: “Quen rồi, trước kia…… không có quá nhiều thời gian lãng phí vào chuyện ăn cơm.”
Hàn Vũ nghẹn, không tiếp lời, mượn động tác dọn dẹp chén đĩa che giấu xấu hổ — giữa bọn họ, độ hiểu biết vẫn rất ít.
Tả Duy Đường đứng dậy đi đến bên người cậu, nhìn cậu cầm bát đũa vào bếp, vòi nước mở ra, tiếng nước ào ào, Tả Duy Đường dựa vào khung cửa, chán muốn chết lại hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng đưa lưng về phía y.
Trong thân thể này rốt cuộc là cái gì?
Thường xuyên tản ra một loại hương vị đặc thù, rất rất…… khiến người nhớ thương.
Hàn Vũ rửa chén xong, mới chậm chạp nghĩ tới, nếu cậu đã nấu cơm tối….. thật ra có thể không cần rửa chén chứ? Cậu cũng không phải tới làm người hầu!
Nghĩ, mang theo một loại ngạo kiều vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt bọn An Húc Dương xoay người, ánh mắt lại rơi vào hồ sâu, dọa cho cỗ “khí phách” hiếm khi bùng lên của Hàn Vũ, lập tức biến thành không khí trong bong bóng, xì một cái tiêu tán không còn một mảnh.
“Đã làm xong rồi?” Tả Duy Đường nhìn cậu hỏi, “Được rồi, nghỉ ngơi đi, hôm nay coi như chạy một ngày rồi!”
Mi tâm Hàn Vũ tự dưng nhảy nhảy, khó trách cậu cứ cảm thấy quên cái gì, hóa ra là đây, đến giờ cậu còn chưa thấy phòng của mình đâu?
“À, vậy tôi ngủ đâu?” Hàn Vũ vẩy bọt nước trên tay, từ phòng khách nhìn qua, chừa phòng tắm và phòng ngủ chính, còn hai cửa phòng đóng chặt, trong đó hẳn có phòng cho khách.
Tả Duy Đường vốn đi trước Hàn Vũ vào phòng ngủ đột nhiên xoay người, nhíu mày nhìn cậu, “Cái gì em ngủ ở đâu?”
Hàn Vũ sửng sốt, nhìn cái dạng này của Tả Duy Đường, cảm giác quái dị loáng thoáng trong lòng rốt cuộc bốc khỏi đầu, “Đừng nói anh muốn tôi ngủ chung phòng chung giường với anh đó?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.