Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh
Chương 68
Lưu Thủy Ngư
29/01/2018
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Vũ nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, áy náy vốn giăng đầy trên mặt bị mình đánh một quyền mà hơi tiêu tan, Hàn Vũ trầm ngâm một chút, đột nhiên lại ra tay, một quyền đánh móc lên, đánh cho đối phương lệch cả mặt.
“Lại đến!” Miêu Thôi Hoa phun ra một ngụm nước bọt, trầm giọng nói.
Hàn Vũ nhướng mày, thật sự không khách khí, nhào lên đánh Miêu Thôi Hoa một trận, uất ức chịu một tháng không phải cậu không nhớ rõ, nếu thật sự đã dâng tới cửa, bất kể thế nào cũng phải xả hết giận! Từng đấm từng đám vung lên người, xúc cảm không giống ngày thường đánh bao cát, năm sáu phút sau, Hàn Vũ thu tay.
“Được rồi, lần này thật sự hết giận!” Hàn Vũ đứng thẳng người dậy, thở ra một hơi dài, vươn tay với Miêu Thôi Hoa tê liệt ngồi dưới đất, muốn dìu hắn dậy.
Miêu Thôi Hoa há to mồm thở phì phò, ngồi dưới đất nhìn tay Hàn Vũ duỗi tới, cũng muốn nhếch miệng cười, không cẩn thận kéo căng vết thương ở khóe miệng, hít một ngụm khí lạnh, Hàn Vũ thấy lập tức vui vẻ!
Cậu dùng lực đỡ đối phương dậy, “Biết không dễ chịu rồi chứ?”
Thân hình Miêu Thôi Hoa không quá cách biệt với Hàn Vũ, nhưng hình thể thì lại là dạng vai rộng eo tròn (?), bị Hàn Vũ đỡ như vậy, ngược lại có vài phần hỉ cảm.
(gốc 腰圆, chữ 圆 mang nghĩa là tròn, nhưng search hình ảnh từ này sao thấy ra toàn người mẫu??)
Cánh tay Miêu Thôi Hoa khoát trên vai Hàn Vũ, lúc này mới nghiêm túc nhìn thẳng Hàn Vũ, Hàn Vũ bị nhìn cả người không được tự nhiên, trừng lại y, “Lại tới?”
Miêu Thôi Hoa liên tục xua tay, cười mỉa, lên tiếng lấy lòng, “Quả nhiên vẫn là thủ lĩnh tinh mắt, tuổi còn nhỏ đã rất quyết đoán rồi!”
Ngô Khởi đứng một bên im lặng xem, thẳng tới khi hai người đánh xong, hoặc nên nói Hàn Vũ đánh bao cát xong, hắn mới tiến tới, đưa tay kéo rớt Miêu Thôi Hoa khỏi người Hàn Vũ.
“Chút thương tích này còn muốn đỡ cái gì mà đỡ, chiếm tiện nghi của Tiểu Ngũ hả!” Ngô Khởi vươn tay hung hắng đánh vào ngực Miêu Thôi Hoa một cú, “Lần sau mở mắt to chút, may mắn là Tiểu Ngũ, nếu là bất luận kẻ nào khác, chuyện của cậu liền khó rồi.”
Miêu Thôi Hoa sờ mũi, gật đầu đồng ý với câu này của Ngô Khởi, may mắn là Tiểu Ngũ, chứ nếu là bất kỳ kẻ nào khác, có lẽ sẽ không như vậy được đâu.
Thật ra trong lúc tập huấn, ẩn nhẫn cùng nghị lực của Hàn Vũ đã khiến hắn bội phục, chỉ tiếc, lúc ấy hắn bị che mờ mắt, thật sự cho rằng Hàn Vũ là một cái gai của thủ lĩnh, ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi một tiếng, còn một lòng một dạ nghĩ, làm tốt chuyện này rồi, về sau tới trước mặt thủ lĩnh tranh công, ai có thể nghĩ muốn tranh công cuối cùng biến thành ăn đòn nhận tội!
Nghĩ tới đây, Miêu Thôi Hoa không khỏi cảm thán trong lòng mình may mắn, may mắn đối tượng của thủ lĩnh là Hàn Vũ, nếu lần này gặp phải một tên cho dù là tốt nhất trong đám người bên cạnh thủ lĩnh mấy năm trước, có lẽ tình cảm giữa mình và thủ lĩnh có thể đã kết thúc, cho dù thủ lĩnh không nói gì, có vài thứ lại cắt vào lòng người, liền không vượt qua được.
Cho nên, Hàn Vũ không chút giả tạo đánh hắn một trận ngược lại hợp tâm ý Miêu Thôi Hoa, chút đau đớn da thịt đó, chịu rất giá trị.
Ba người kết bạn đi tới bãi đỗ xe bên cạnh trường, vừa đi vừa tán gẫu, mà bận rộn nhất trong việc này chính là Ngô Khởi, vừa phải ôn chuyện cũ với Miêu Thôi Hoa, vừa phải tám với Hàn Vũ tình trạnh thân thể gần đây của Tả Duy Đường, sau đó khen ngợi mấy công thức dược thiện điều dưỡng trời có đất không có* của Hàn Vũ, khiến Hàn Vũ có chút dở khóc dở cười.
(gốc 天上有人间无 = thứ chỉ có trên trời (thiên giới) chứ nhân gian không có)
Ngược lại Miêu Thôi Hoa không vội mà cùng Ngô Khởi ôn chuyện cũ, thời điểm ở bên cạnh nghe nhiều hơn, chỉ cần Ngô Khởi nói chuyện với Hàn Vũ, liền vểnh tai nghe, nghe thấy Hàn Vũ còn chưa tốt nghiệp chỉ bằng năng lực bản thân mở cửa tiểm, còn làm ra hình ra dạng, nghe nói còn là làm vì Tả Duy Đường, không khỏi thán phục.
Ba người tới bãi đỗ xe, lên xe việt dã của Ngô Khởi, lái tới nhà Tả Duy Đường. Trên đường Hàn Vũ mới nhớ ra hỏi bọn họ, Tả Duy Đường có biết chuyện Miêu Thôi Hoa tới không.
Ngô Khởi lườm Miêu Thôi Hoa một cái, bĩu môi nói, “Cậu tự hỏi hắn.”
Miêu Thôi Hoa xấu hổ gãi gãi đầu, trừng Ngô Khởi một cái.
“Trừng cái gì mà trừng? Thúy Hoa, không phải anh em đây hắt bẩn cậu, tôi muốn trực tiếp mang cậu đi gặp thủ lĩnh, ảnh có thể vặt cánh cậu đấy cậu tin không?” Ngô Khởi đụng tới ánh mắt đối phương trừng tới từ ghế phụ lập tức không khách khí trừng về.
Hàn Vũ ngồi ghế sau thấy hai người cậu một câu tôi một lời, sau mấy câu liền hiểu, Miêu Thôi Hoa vừa nghỉ đã đuổi tới đây, nhưng cảm thấy không có mặt mũi gặp Tả Duy Đường, nên cọ qua chỗ Ngô Khởi, nhờ hắn giúp mình nghĩ biện pháp.
Tuy Ngô Khởi cũng tức hắn không đầu óc, nhưng so với cái người đứng về phía Tả Duy Lẫm truyền tin cho Miêu Thôi Hoa — đồng nghiệp cũ kia tuy không thân thuộc, nhưng tốt xấu cũng từng cùng đổ mồ hôi đổ máu, hắn càng có thể thông cảm người anh em này, cũng đau lòng người anh em này.
Cho nên tròng mắt đảo đảo, chống lại sát khí của Tả Duy Đường, trước mắt hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới cái bình chữa cháy Hàn Vũ!
Cho nên, ngay cả bên Tả Duy Đường cũng không chít một tiếng, liền kéo Miêu Thôi Hoa qua đây!
Hàn Vũ nghe xong gật đầu trong lòng, ba người lên xe nói hết ra, cũng không thấy có gì khúc mắc, lúc đi ngang qua siêu thị, Hàn Vũ bảo đối phương ngừng xe, lên lầu nhanh chóng càn quét chút thịt cá mới chạy về nhà.
Lên xe thấy ánh mắt khó hiểu của Miêu Thôi Hoa, cười giải thích, “Trong nhà chỉ chuẩn bị một ít rau quả, buổi tối bốn người cùng ăn cơm có thể không đủ.”
Miêu Thôi Hoa nghe xong, không khỏi lặng lẽ đưa tay kéo vạt áo Ngô Khởi, ý tứ đang nói — vị này còn nấu cơm cho chúng ta hở?
Ngô Khởi tức giận cho ánh mắt xem thường — bằng không cậu cho rằng thủ lĩnh bị thu phục thế nào?
Một đường tới dưới lầu nhà họ, Hàn Vũ mới nhớ ra phải báo một tiếng với Tả Duy Đường, ở dưới lầu gọi một cú, “Tối nay em mang khách về.”
“Ờ, ai?”
“Miêu Thúy Hoa.”
“…….Khi nào tới.” Hàn Vũ tin mình nghe ra được một loại nghiến răng nghiến lợi.
“Ở dưới lầu rồi.”
“Tốt.”
Tốt? Tốt cái gì? Hàn Vũ chưa kịp hỏi, đối phương đã cúp máy. Cậu nhún vai, mang theo hai người vào thang máy lên nhà, trong thang máy, để làm dịu cảm xúc khẩn trương của Miêu Thôi Hoa do sắp gặp Tả Duy Đường, Hàn Vũ tận lực tìm đủ đề tài dời lực chú ý của hắn, không tới một phút, Hàn Vũ chỉ có thể nghĩ tới đề tài có sẵn, “Hai nhà ở lầu này được……”
Ding —-
Thang máy tới nơi, cửa chậm rãi mở ra.
Hàn Vũ nghiêng mình, đang muốn xoay người, thấy Miêu Thôi Hoa trắng bệch cả mặt, run rẩy cười ngu với mình — sau lưng có người!
Hàn Vũ nhanh chóng quay lại, quả nhiên thấy Tả Duy Đường mặt mày lạnh tanh, chờ trước cửa thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy hoàn toàn mở ra, y mạnh mẽ len vào trong thang, kéo Hàn Vũ ra, quét Miêu Thôi Hoa từ trên xuống dưới, nói với Ngô Khởi, “Cậu làm?”
Ngô Khởi lắc đầu, chỉ chỉ Hàn Vũ.
Hàn Vũ cũng thuận thế vỗ vỗ vai Tả Duy Đường, đưa tay chỉ vào mũi mình, “Em trả thù rồi, thù riêng đã xong.”
Miêu Thôi Hoa bị ép vào góc thang máy thở một hơi thật to, chỉ là hơi này còn chưa thở xong, chợt nghe Hàn Vũ nói tiếp, “Nhưng nếu anh có thù riêng gì không, em sẽ không quản!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Tả Duy Đường, ngay cả Ngô Khởi cũng kinh ngạc nhướng mày, ngược lại Tả Duy Đường rất nhanh hiểu được ý Hàn Vũ, sau một giây giác ngộ, túm lấy Ngô Khởi, thừa dịp nháy mắt cửa thang máy muốn đóng lại thì đẩy ra ngoài.
Sau khi cửa thang đóng lại, Hàn Vũ đứng trước cửa, ngẩng đầu xem, thấy trên bảng hiển thị thang máy đã chạy xuống lầu, mới xoay người nhún nhún vai với Ngô Khởi, ý bảo hắn theo mình vào nhà.
Ngô Khởi nhìn Hàn Vũ, lẩm bẩm, “Thật nhìn không ra, Tiểu Ngũ cậu còn giấu hậu chiêu đấy! Lần này Thúy Hoa thảm rồi, cả kì nghỉ đoán chừng đều phải dưỡng thương!”
Hàn Vũ cười như không cười liếc hắn, sao nghe thế nào cũng thấy trong lời này nồng nặc ý tứ vui sướng khi người gặp họa vậy.
Hai người vào cửa, bỏ một túi nguyên liệu nấu ăn to vào bếp, phần còn lại chỉ có thể chờ Tả Duy Đường xử lý ân oán với Thúy Hoa xong, nhớ mang về.
Ngô Khởi quen thuộc mò tới nơi để đồ ăn, lục mấy túi đồ ăn vặt ra làm ổ trên sofa, mở TV, vừa nhàm chán tiết mục xem mắt phát lại trên TV, vừa nhét đồ ăn vào miệng.
Hàn Vũ nhìn bộ dạng của hắn, không khỏi buồn cười, đưa tay vỗ hắn, “Vẫn chưa hỏi anh, Khởi Tử, anh bao nhiêu rồi?”
Ngô Khởi liếc cậu, “Hai chín.”
“!” Hàn Vũ cả kinh, “Thiệt hay giả?”
“Không giống hở?” Ngô Khởi gãi gãi cằm, giống như cực kì rầu, “Chỉ là mặt hơi non, khuê nữ tốt đều không phản ứng anh, chỉ có mấy thím kì quái bằng lòng để ý anh.”
Hàn Vũ phụt cười, Ngô Khởi vờ giận, hai người cười một hồi, ngồi xuống trước sofa, Ngô Khởi đột nhiên mắt nhìn TV nói tiếng “Cám ơn.”
Hàn Vũ ngẩn ra, lại không thấy Ngô Khởi quay lại, Ngô Khởi vẫn nhìn thẳng TV, nhẹ giọng nói, “Chuyện lần này tuy rằng không phải Thúy Hoa chủ mưu, nhưng trong đám người bọn anh năm đó quả thật có người để trong lòng. Bất kể nói thế nào, bọn họ quả thật không nên kéo cậu xuống nước.”
“Chuyện của Thúy Hoa……” Ngô Khởi quay sang nhìn thẳng Hàn Vũ, “Quả thật phải cám ơn cậu, nếu không dựa theo tính cách của thủ lĩnh, còn rất khó nói…….”
Hàn Vũ cười khẽ ra tiếng, muốn đưa tay ấn đầu Ngô Khởi, bị Ngô Khởi vỗ rớt, “Nhóc thúi, đầu anh trai cậu cũng dám sờ?”
“Ừm……. Anh trai…….” Hàn Vũ mập mờ lặp lại lời đối phương, cười vào cái bản mặt đen vô cùng non của hắn, đối phương bỗng chốc hiểu cậu đang cười mình không uy vũ! Lập tức nổi giận, nhảy dựng lên, muốn nhào lên người Hàn Vũ.
Đúng lúc này, chỗ huyền quan truyền tới tiếng bước chân, Tả Duy Đường đi tới, thấy hai người trong phòng khác lập tức sửng sốt.
Miêu Thôi Hoa mặt mũi bầm dập lợi hại theo sau y cũng tới, thấy tạo hình hai người duy trì trên sofa trong phòng khách, lập tức hít một ngụm khí lạnh, hô với Ngô Khởi, “Khởi Tử, cậu không muốn sống nữa hả, vợ của thủ lĩnh cũng dám đùa giỡn?”
“…….” Đây là Hàn Vũ bị đặt trên sofa.
“…….” Đây là Tả Duy Đường liếc ra sau một cái.
“…….” Đây là Ngô Khởi đè trên người Hàn Vũ, giật mình một cái, Ngô Khởi nhảy dựng lên, tay chân luống cuống ngó ngó Tả Duy Đường, lại ngó ngó Hàn Vũ — hắn còn không có cái ý niệm đó đâu!
Da mặt Hàn Vũ co giật, ngồi dậy, nhìn Thúy Hoa bộ dạng càng thêm thê thảm, lại nhìn nhìn Tả Duy Đường, lên tiếng, “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Tả Duy Đường im lặng thật lâu, mới nói, “Tùy em.”
Hàn Vũ gật đầu, nhẹ nhàng bay vào bếp, Tả Duy Đường tiếp tục đứng ở huyền quan trong chốc lát, mới dời bước vào phòng khách, lúc đi ngang qua Ngô Khởi, nhẹ người liếc hắn một cái, sau đó ngồi xuống sofa.
Ngô Khởi bị y liếc một cái, cảm thấy da gà đều nổi lên mấy tầng, hắn run run một chút, mặt mày nhăn nhở dán tới, “Thủ lĩnh, uống nước không, Em rót cho anh nhé?”
…….
Hàn Vũ trong phòng bếp, trước sau bận rộn hơn một tiếng, mới làm ra một bàn đồ ăn gia đình — tôm muối tiêu cháy bơ mặn, thịt thăng bò chiên giòn mọng nước ngon miệng, gà hạt dẻ thơm nức mũi, còn có một đĩa thịt đông pha miếng lớn*, lại thêm mấy món rau xào thanh đạm, một bàn đồ ăn này, xem màu sắc thì cũng bình thường nhưng lại hợp tính mấy người — đều là món có thể ăn ngụm lớn không cần phun xương lột da, tiện mà không rắc rối, vừa vặn đủ cho mấy tên đàn ông bọn họ vừa ăn vừa tán dóc!
Ngô Khởi đã sớm thưởng thức qua tay nghề của Hàn Vũ, đối với một bàn đồ ăn không có gì lo lắng, ngược lại Miêu Thôi Hoa ở bên cạnh xem xét, ánh mắt không khỏi có chút đăm chiêu, xem người ta hiền thục thế nào, khó trách Ngô Khởi lén lút nói với mình, lần này thủ lĩnh động tâm thật!
Có một người tình nguyện mỗi bữa nấu đồ ăn nóng cho mình, thật ra nam nữ đều không quan trọng. Miêu Thôi Hoa yên lặng cảm thán trong lòng.
Bốn người hợp lại cùng ăn bữa cơm, thuận tiện tán dóc mấy chuyện đã xảy ra và sắp xảy ra gần đây, tới cuối cùng, vẫn không thể tránh khỏi nói tới Tả Duy Lẫm.
Thái độ của Tả Duy Đường và Hàn Vũ đối với Tả Duy Lẫm, đã không còn quá phản cảm như trước, dù sao việc hai người nên làm đều đã làm, nên xả giận cũng đã xả không ít, có vài người vài việc, nếu khiến bạn sốt ruột, thì nên sớm quăng ra sau đầu.
Nhưng hiển nhiên, Thúy Hoa bị hại nặng nề còn chưa thể làm tới mức này, vừa nghe gần đây Tả Duy Đường bày trận ngáng đường Tả Duy Lẫm, lập tức lấy hơi, cơm cũng không có tâm tư ăn, xin Tả Duy Đường muốn chen vào cùng.
Cuối cùng vẫn là Ngô Khởi thức thời, đánh trống lảng dời chủ đề — bất kể nói thế nào, chung quy Tả Duy Lẫm vẫn coi như là anh trai Tả Duy Đường, Tả Duy Đường muốn làm gì, những người khác không can thiệp được, cũng không thể để Thúy Hoa chen vào cùng.
Ba người Tả Duy Đường Ngô Khởi Miêu Thôi Hoa tụ tập ngắn ngủi, sau khi hẹn thời gian lần sau gặp mặt, Ngô Khởi liền mang Miêu Thôi Hoa rời đi, chen qua chỗ hắn là được rồi, ở lại chỗ này, khó tránh hôm sau bị thủ lĩnh đánh ngay cả hài cốt cũng không còn.
Tiễn bước hai ông bạn thức thời, Tả Duy Đường hiếm khi bắt đầu phát ngốc, Hàn Vũ dọn dẹp bếp xong ra phòng khách, thấy Tả Duy Đường vẫn còn đang lâm vào trạng thái kỳ quái.
“Làm sao vậy?” Hàn Vũ đi qua, chọt chọt má y.
Tả Duy Đường hoàn hồn, nhìn vào mắt Hàn Vũ, chộp eo kéo cậu ngồi bên cạnh, “Không có gì, nhớ lại lúc trước.”
“Người đứng về phía Tả Duy Lẫm tên gì?” Hàn Vũ hỏi.
“Chu Hồng.” Giống như phản xạ có điều kiện, Tả Duy Đường lập tức đáp.
Hàn Vũ hiểu rõ, đưa tay vỗ vỗ vai y, “Anh không có khả năng bắt mọi người vĩnh viễn không thay đổi.”
Nếu không phải thật sự từng cùng nhau đổ mồ hôi đổ máu, Tả Duy Đường không có khả năng nhớ rõ như vậy, nếu không phải vẫn luôn giống như cái gai đâm vào tim, Tả Duy Đường không có khả năng không hề nghĩ ngợi đã nhớ ra được tên này.
Miêu Thôi Hoa là bị hại, nhưng người này không phải, cho dù tình nghĩa giữa bọn họ có thể không sâu bằng giữa y với Miêu Thôi Hoa, nhưng dù sao vẫn từng là chiến hữu có thể yên tâm giao phó sau lưng.
Tả Duy Đường khẽ liếc y một cái, mím mím môi, nâng cổ Hàn Vũ, hôn cậu.
Đồng tử Hàn Vũ hơi hơi co rụt lại một chút, sau khi phải ứng lại, trong lòng hơi thở dài, đưa tay ôm lấy cổ đối phương, mở miệng để đầu lưỡi đối phương tùy ý với vào.
Trao đổi nước bọt xong, Tả Duy Đường mới híp mắt nhìn gương mặt đối diện, cho dù đã hơn một năm, vẫn là bản mặt rất non nớt, người này mới hai mươi tuổi…….
“Em không thay đổi là được.”
Hàn Vũ ngạc nhiên, đột nhiên hiểu ra, khóe miệng cong lên, nhìn y, “Em rất già rồi, đã định hình, sẽ không thay đổi nữa!”
“……..” Tả Duy Đường nghe xong nửa ngày, mới đưa tay nhéo mặt Hàn Vũ, “Em đang châm chọc anh già đúng không?”
“……..” Hàn Vũ bị nhéo mặt biến hình không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, hai người ôm nhau trên giường bị một hồi tiếng chuông điện thoại kịch liệt đánh thức.
Hàn Vũ híp mắt đẩy Tả Duy Đường, “Điện thoại của anh, nghe đi.”
Tả Duy Đường nâng tay xoa xoa trán, sau đó mới đưa tay ra sờ di động, chờ khi đụng tay tới, nhạc chuông vừa vặn chấm dứt, Tả Duy Đường không hề nghĩ ngợi, ném qua một bên, túm Hàn Vũ vào lòng chuẩn bị ngủ tiếp.
Tư thế chuẩn bị này bày ra chưa tới ba giây, điện thoại lại vang lên giống như không muốn sống, Tả Duy Đường tức giận ngồi lên, vớ điện thoại qua, vừa xem một cái, môi mím chặt vài giây, nhấn nút nghe, không hừ một tiếng đặt bên tai.
Tả Duy Đường duy trì tư thế cầm điện thoại, không hé răng trả lời, trước khi cúp máy mới đáp một câu, “Vậy gặp rồi nói đi!”
Cúp điện thoại, lại ném điện thoại qua một bên chui vào chăn, đầu mới chạm gối, đã thấy Hàn Vũ đối diện đang dùng ánh mắt cực kì thanh tỉnh ngó y.
“Ai đó?” Hàn Vũ hỏi y.
“Tả Duy Lẫm.”
“Hắn?” Hàn Vũ kinh ngạc, “Hắn muốn gặp anh?”
“Ờ.” Tả Duy Đường đưa tay kéo đối phương tới gần mình, hai người gần như mũi chạm mũi.
“Tại sao?” Hàn Vũ nhíu mày.
Đối với kế hoạch của Tả Duy Đường, tuy cậu không hiểu hết toàn bộ, nhưng phương hướng đại khái vẫn hiểu được, Tả Duy Đường đã làm xong chuyện y nên làm, phần còn lại phải xem chính Tả Duy Lẫm, một đường này của gã khẳng định phải ngã, nhưng rốt cuộc làm sao mới có thể khiến tổn thất giảm tới mức thấp nhất, bằng vào bản lĩnh của Tả Khoán và Tả Duy Lẫm, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nguyện vọng ban đầu của Tả Duy Đường, cũng chỉ để gã thu lại móng vuốt, ăn chút mệt, đừng can thiệp vào chuyện của y mà thôi.
Mà trong hơn một tháng sau khi Tả Khoán hay là Trương Bằng khuyên bảo đều vô dụng, bởi vì vẫn không thấy đối phương lại có bước tiếp theo, Hàn Vũ còn tưởng rằng bên Tả Duy Lẫm đã rơi vào cục diện bế tắc, đang tự mình đấu với mình, cũng không nghĩ tới, hôm nay lại đột nhiên gọi điện kêu Tả Duy Đường ra ngoài gặp mặt.
“Không biết chuyện gì, nhưng đại khái chính là mấy việc kia.” Tả Duy Đường không chút để ý.
“Anh cả anh rốt cuộc là loại người gì?” Hàn Vũ nhíu mày hỏi.
“Hắn à…….” Tả Duy Đường ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghĩ nửa ngày, giống như không tìm được từ hình dung thích hợp, nhưng vẫn chậm rãi dùng ngôn ngữ của mình mở miệng.
“Lúc anh có kí ức, hắn đều sắp tốt nghiệp đại học, hắn không hay ngốc trong nhà, về cũng không phản ứng anh, bình thường đều có việc cần thương lượng với ông già mới về nhà, chẳng qua, có việc đúng là nợ hắn, chính là hắn răn dạy thái độ của chị anh đối với mẹ anh. Lúc mẹ anh vào nhà, chị ta hình như mười lăm mười sáu, cụ thể bao nhiêu không nhớ rõ, ôm thù hằn rất lớn với mẹ anh, ở nhà cũng thường xuyên khiến mẹ anh không xuống đài được, ông già chưa bao giờ quản chuyện này……..”
“Tuy không biết lúc trước hắn làm vậy với mục đích gì, có lẽ mục đích đã đắc thủ được từ chỗ mẹ anh mà anh không biết, dù sao lời hắn nói, chị anh coi như nghe lọt, về sau ở nhà, mẹ anh sống tốt hơn nhiều. Chỉ là, hắn vẫn không để ý tới bọn anh, nhưng trong ấn tượng hình như cũng không làm gì với bọn anh.”
“……. Anh nhớ rõ lúc anh tòng quân, ông già một vạn phần không đồng ý, nhưng hắn ngược lại đẩy anh một phen, lúc anh vào bộ đội tác chiến cũng là hắn ở sau chiếu cố, trước kia anh cũng nghĩ hắn muốn giết anh trên chiến trường, sau mới biết, hắn căn bản không duỗi tới được nơi này…….”
Tả Duy Đường vừa nhớ lại vừa nói, bên trong rải rác pha lẫn một ít chuyện khi còn bé, đợi khi Tả Duy Đường nói xong, Hàn Vũ mở to mắt nhìn y, trong đó tràn đầy bất đắc dĩ và đau lòng.
Tả Duy Đường nhìn cậu bật cười, đưa tay búng cậu một cái, “Nếu thật phải nói, anh ngược lại cảm thấy, Tả Duy Lẫm là người có mục đích cùng dục vọng rất mạnh, tâm đủ ác cũng đủ nhẫn nhịn, muốn thứ gì, đều phải từng bước vạch kế hoạch trong tay.”
—
Chú thích:
_椒盐虾 = tôm muối tiêu
Đăng bởi: admin
Hàn Vũ nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, áy náy vốn giăng đầy trên mặt bị mình đánh một quyền mà hơi tiêu tan, Hàn Vũ trầm ngâm một chút, đột nhiên lại ra tay, một quyền đánh móc lên, đánh cho đối phương lệch cả mặt.
“Lại đến!” Miêu Thôi Hoa phun ra một ngụm nước bọt, trầm giọng nói.
Hàn Vũ nhướng mày, thật sự không khách khí, nhào lên đánh Miêu Thôi Hoa một trận, uất ức chịu một tháng không phải cậu không nhớ rõ, nếu thật sự đã dâng tới cửa, bất kể thế nào cũng phải xả hết giận! Từng đấm từng đám vung lên người, xúc cảm không giống ngày thường đánh bao cát, năm sáu phút sau, Hàn Vũ thu tay.
“Được rồi, lần này thật sự hết giận!” Hàn Vũ đứng thẳng người dậy, thở ra một hơi dài, vươn tay với Miêu Thôi Hoa tê liệt ngồi dưới đất, muốn dìu hắn dậy.
Miêu Thôi Hoa há to mồm thở phì phò, ngồi dưới đất nhìn tay Hàn Vũ duỗi tới, cũng muốn nhếch miệng cười, không cẩn thận kéo căng vết thương ở khóe miệng, hít một ngụm khí lạnh, Hàn Vũ thấy lập tức vui vẻ!
Cậu dùng lực đỡ đối phương dậy, “Biết không dễ chịu rồi chứ?”
Thân hình Miêu Thôi Hoa không quá cách biệt với Hàn Vũ, nhưng hình thể thì lại là dạng vai rộng eo tròn (?), bị Hàn Vũ đỡ như vậy, ngược lại có vài phần hỉ cảm.
(gốc 腰圆, chữ 圆 mang nghĩa là tròn, nhưng search hình ảnh từ này sao thấy ra toàn người mẫu??)
Cánh tay Miêu Thôi Hoa khoát trên vai Hàn Vũ, lúc này mới nghiêm túc nhìn thẳng Hàn Vũ, Hàn Vũ bị nhìn cả người không được tự nhiên, trừng lại y, “Lại tới?”
Miêu Thôi Hoa liên tục xua tay, cười mỉa, lên tiếng lấy lòng, “Quả nhiên vẫn là thủ lĩnh tinh mắt, tuổi còn nhỏ đã rất quyết đoán rồi!”
Ngô Khởi đứng một bên im lặng xem, thẳng tới khi hai người đánh xong, hoặc nên nói Hàn Vũ đánh bao cát xong, hắn mới tiến tới, đưa tay kéo rớt Miêu Thôi Hoa khỏi người Hàn Vũ.
“Chút thương tích này còn muốn đỡ cái gì mà đỡ, chiếm tiện nghi của Tiểu Ngũ hả!” Ngô Khởi vươn tay hung hắng đánh vào ngực Miêu Thôi Hoa một cú, “Lần sau mở mắt to chút, may mắn là Tiểu Ngũ, nếu là bất luận kẻ nào khác, chuyện của cậu liền khó rồi.”
Miêu Thôi Hoa sờ mũi, gật đầu đồng ý với câu này của Ngô Khởi, may mắn là Tiểu Ngũ, chứ nếu là bất kỳ kẻ nào khác, có lẽ sẽ không như vậy được đâu.
Thật ra trong lúc tập huấn, ẩn nhẫn cùng nghị lực của Hàn Vũ đã khiến hắn bội phục, chỉ tiếc, lúc ấy hắn bị che mờ mắt, thật sự cho rằng Hàn Vũ là một cái gai của thủ lĩnh, ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi một tiếng, còn một lòng một dạ nghĩ, làm tốt chuyện này rồi, về sau tới trước mặt thủ lĩnh tranh công, ai có thể nghĩ muốn tranh công cuối cùng biến thành ăn đòn nhận tội!
Nghĩ tới đây, Miêu Thôi Hoa không khỏi cảm thán trong lòng mình may mắn, may mắn đối tượng của thủ lĩnh là Hàn Vũ, nếu lần này gặp phải một tên cho dù là tốt nhất trong đám người bên cạnh thủ lĩnh mấy năm trước, có lẽ tình cảm giữa mình và thủ lĩnh có thể đã kết thúc, cho dù thủ lĩnh không nói gì, có vài thứ lại cắt vào lòng người, liền không vượt qua được.
Cho nên, Hàn Vũ không chút giả tạo đánh hắn một trận ngược lại hợp tâm ý Miêu Thôi Hoa, chút đau đớn da thịt đó, chịu rất giá trị.
Ba người kết bạn đi tới bãi đỗ xe bên cạnh trường, vừa đi vừa tán gẫu, mà bận rộn nhất trong việc này chính là Ngô Khởi, vừa phải ôn chuyện cũ với Miêu Thôi Hoa, vừa phải tám với Hàn Vũ tình trạnh thân thể gần đây của Tả Duy Đường, sau đó khen ngợi mấy công thức dược thiện điều dưỡng trời có đất không có* của Hàn Vũ, khiến Hàn Vũ có chút dở khóc dở cười.
(gốc 天上有人间无 = thứ chỉ có trên trời (thiên giới) chứ nhân gian không có)
Ngược lại Miêu Thôi Hoa không vội mà cùng Ngô Khởi ôn chuyện cũ, thời điểm ở bên cạnh nghe nhiều hơn, chỉ cần Ngô Khởi nói chuyện với Hàn Vũ, liền vểnh tai nghe, nghe thấy Hàn Vũ còn chưa tốt nghiệp chỉ bằng năng lực bản thân mở cửa tiểm, còn làm ra hình ra dạng, nghe nói còn là làm vì Tả Duy Đường, không khỏi thán phục.
Ba người tới bãi đỗ xe, lên xe việt dã của Ngô Khởi, lái tới nhà Tả Duy Đường. Trên đường Hàn Vũ mới nhớ ra hỏi bọn họ, Tả Duy Đường có biết chuyện Miêu Thôi Hoa tới không.
Ngô Khởi lườm Miêu Thôi Hoa một cái, bĩu môi nói, “Cậu tự hỏi hắn.”
Miêu Thôi Hoa xấu hổ gãi gãi đầu, trừng Ngô Khởi một cái.
“Trừng cái gì mà trừng? Thúy Hoa, không phải anh em đây hắt bẩn cậu, tôi muốn trực tiếp mang cậu đi gặp thủ lĩnh, ảnh có thể vặt cánh cậu đấy cậu tin không?” Ngô Khởi đụng tới ánh mắt đối phương trừng tới từ ghế phụ lập tức không khách khí trừng về.
Hàn Vũ ngồi ghế sau thấy hai người cậu một câu tôi một lời, sau mấy câu liền hiểu, Miêu Thôi Hoa vừa nghỉ đã đuổi tới đây, nhưng cảm thấy không có mặt mũi gặp Tả Duy Đường, nên cọ qua chỗ Ngô Khởi, nhờ hắn giúp mình nghĩ biện pháp.
Tuy Ngô Khởi cũng tức hắn không đầu óc, nhưng so với cái người đứng về phía Tả Duy Lẫm truyền tin cho Miêu Thôi Hoa — đồng nghiệp cũ kia tuy không thân thuộc, nhưng tốt xấu cũng từng cùng đổ mồ hôi đổ máu, hắn càng có thể thông cảm người anh em này, cũng đau lòng người anh em này.
Cho nên tròng mắt đảo đảo, chống lại sát khí của Tả Duy Đường, trước mắt hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới cái bình chữa cháy Hàn Vũ!
Cho nên, ngay cả bên Tả Duy Đường cũng không chít một tiếng, liền kéo Miêu Thôi Hoa qua đây!
Hàn Vũ nghe xong gật đầu trong lòng, ba người lên xe nói hết ra, cũng không thấy có gì khúc mắc, lúc đi ngang qua siêu thị, Hàn Vũ bảo đối phương ngừng xe, lên lầu nhanh chóng càn quét chút thịt cá mới chạy về nhà.
Lên xe thấy ánh mắt khó hiểu của Miêu Thôi Hoa, cười giải thích, “Trong nhà chỉ chuẩn bị một ít rau quả, buổi tối bốn người cùng ăn cơm có thể không đủ.”
Miêu Thôi Hoa nghe xong, không khỏi lặng lẽ đưa tay kéo vạt áo Ngô Khởi, ý tứ đang nói — vị này còn nấu cơm cho chúng ta hở?
Ngô Khởi tức giận cho ánh mắt xem thường — bằng không cậu cho rằng thủ lĩnh bị thu phục thế nào?
Một đường tới dưới lầu nhà họ, Hàn Vũ mới nhớ ra phải báo một tiếng với Tả Duy Đường, ở dưới lầu gọi một cú, “Tối nay em mang khách về.”
“Ờ, ai?”
“Miêu Thúy Hoa.”
“…….Khi nào tới.” Hàn Vũ tin mình nghe ra được một loại nghiến răng nghiến lợi.
“Ở dưới lầu rồi.”
“Tốt.”
Tốt? Tốt cái gì? Hàn Vũ chưa kịp hỏi, đối phương đã cúp máy. Cậu nhún vai, mang theo hai người vào thang máy lên nhà, trong thang máy, để làm dịu cảm xúc khẩn trương của Miêu Thôi Hoa do sắp gặp Tả Duy Đường, Hàn Vũ tận lực tìm đủ đề tài dời lực chú ý của hắn, không tới một phút, Hàn Vũ chỉ có thể nghĩ tới đề tài có sẵn, “Hai nhà ở lầu này được……”
Ding —-
Thang máy tới nơi, cửa chậm rãi mở ra.
Hàn Vũ nghiêng mình, đang muốn xoay người, thấy Miêu Thôi Hoa trắng bệch cả mặt, run rẩy cười ngu với mình — sau lưng có người!
Hàn Vũ nhanh chóng quay lại, quả nhiên thấy Tả Duy Đường mặt mày lạnh tanh, chờ trước cửa thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy hoàn toàn mở ra, y mạnh mẽ len vào trong thang, kéo Hàn Vũ ra, quét Miêu Thôi Hoa từ trên xuống dưới, nói với Ngô Khởi, “Cậu làm?”
Ngô Khởi lắc đầu, chỉ chỉ Hàn Vũ.
Hàn Vũ cũng thuận thế vỗ vỗ vai Tả Duy Đường, đưa tay chỉ vào mũi mình, “Em trả thù rồi, thù riêng đã xong.”
Miêu Thôi Hoa bị ép vào góc thang máy thở một hơi thật to, chỉ là hơi này còn chưa thở xong, chợt nghe Hàn Vũ nói tiếp, “Nhưng nếu anh có thù riêng gì không, em sẽ không quản!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Tả Duy Đường, ngay cả Ngô Khởi cũng kinh ngạc nhướng mày, ngược lại Tả Duy Đường rất nhanh hiểu được ý Hàn Vũ, sau một giây giác ngộ, túm lấy Ngô Khởi, thừa dịp nháy mắt cửa thang máy muốn đóng lại thì đẩy ra ngoài.
Sau khi cửa thang đóng lại, Hàn Vũ đứng trước cửa, ngẩng đầu xem, thấy trên bảng hiển thị thang máy đã chạy xuống lầu, mới xoay người nhún nhún vai với Ngô Khởi, ý bảo hắn theo mình vào nhà.
Ngô Khởi nhìn Hàn Vũ, lẩm bẩm, “Thật nhìn không ra, Tiểu Ngũ cậu còn giấu hậu chiêu đấy! Lần này Thúy Hoa thảm rồi, cả kì nghỉ đoán chừng đều phải dưỡng thương!”
Hàn Vũ cười như không cười liếc hắn, sao nghe thế nào cũng thấy trong lời này nồng nặc ý tứ vui sướng khi người gặp họa vậy.
Hai người vào cửa, bỏ một túi nguyên liệu nấu ăn to vào bếp, phần còn lại chỉ có thể chờ Tả Duy Đường xử lý ân oán với Thúy Hoa xong, nhớ mang về.
Ngô Khởi quen thuộc mò tới nơi để đồ ăn, lục mấy túi đồ ăn vặt ra làm ổ trên sofa, mở TV, vừa nhàm chán tiết mục xem mắt phát lại trên TV, vừa nhét đồ ăn vào miệng.
Hàn Vũ nhìn bộ dạng của hắn, không khỏi buồn cười, đưa tay vỗ hắn, “Vẫn chưa hỏi anh, Khởi Tử, anh bao nhiêu rồi?”
Ngô Khởi liếc cậu, “Hai chín.”
“!” Hàn Vũ cả kinh, “Thiệt hay giả?”
“Không giống hở?” Ngô Khởi gãi gãi cằm, giống như cực kì rầu, “Chỉ là mặt hơi non, khuê nữ tốt đều không phản ứng anh, chỉ có mấy thím kì quái bằng lòng để ý anh.”
Hàn Vũ phụt cười, Ngô Khởi vờ giận, hai người cười một hồi, ngồi xuống trước sofa, Ngô Khởi đột nhiên mắt nhìn TV nói tiếng “Cám ơn.”
Hàn Vũ ngẩn ra, lại không thấy Ngô Khởi quay lại, Ngô Khởi vẫn nhìn thẳng TV, nhẹ giọng nói, “Chuyện lần này tuy rằng không phải Thúy Hoa chủ mưu, nhưng trong đám người bọn anh năm đó quả thật có người để trong lòng. Bất kể nói thế nào, bọn họ quả thật không nên kéo cậu xuống nước.”
“Chuyện của Thúy Hoa……” Ngô Khởi quay sang nhìn thẳng Hàn Vũ, “Quả thật phải cám ơn cậu, nếu không dựa theo tính cách của thủ lĩnh, còn rất khó nói…….”
Hàn Vũ cười khẽ ra tiếng, muốn đưa tay ấn đầu Ngô Khởi, bị Ngô Khởi vỗ rớt, “Nhóc thúi, đầu anh trai cậu cũng dám sờ?”
“Ừm……. Anh trai…….” Hàn Vũ mập mờ lặp lại lời đối phương, cười vào cái bản mặt đen vô cùng non của hắn, đối phương bỗng chốc hiểu cậu đang cười mình không uy vũ! Lập tức nổi giận, nhảy dựng lên, muốn nhào lên người Hàn Vũ.
Đúng lúc này, chỗ huyền quan truyền tới tiếng bước chân, Tả Duy Đường đi tới, thấy hai người trong phòng khác lập tức sửng sốt.
Miêu Thôi Hoa mặt mũi bầm dập lợi hại theo sau y cũng tới, thấy tạo hình hai người duy trì trên sofa trong phòng khách, lập tức hít một ngụm khí lạnh, hô với Ngô Khởi, “Khởi Tử, cậu không muốn sống nữa hả, vợ của thủ lĩnh cũng dám đùa giỡn?”
“…….” Đây là Hàn Vũ bị đặt trên sofa.
“…….” Đây là Tả Duy Đường liếc ra sau một cái.
“…….” Đây là Ngô Khởi đè trên người Hàn Vũ, giật mình một cái, Ngô Khởi nhảy dựng lên, tay chân luống cuống ngó ngó Tả Duy Đường, lại ngó ngó Hàn Vũ — hắn còn không có cái ý niệm đó đâu!
Da mặt Hàn Vũ co giật, ngồi dậy, nhìn Thúy Hoa bộ dạng càng thêm thê thảm, lại nhìn nhìn Tả Duy Đường, lên tiếng, “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Tả Duy Đường im lặng thật lâu, mới nói, “Tùy em.”
Hàn Vũ gật đầu, nhẹ nhàng bay vào bếp, Tả Duy Đường tiếp tục đứng ở huyền quan trong chốc lát, mới dời bước vào phòng khách, lúc đi ngang qua Ngô Khởi, nhẹ người liếc hắn một cái, sau đó ngồi xuống sofa.
Ngô Khởi bị y liếc một cái, cảm thấy da gà đều nổi lên mấy tầng, hắn run run một chút, mặt mày nhăn nhở dán tới, “Thủ lĩnh, uống nước không, Em rót cho anh nhé?”
…….
Hàn Vũ trong phòng bếp, trước sau bận rộn hơn một tiếng, mới làm ra một bàn đồ ăn gia đình — tôm muối tiêu cháy bơ mặn, thịt thăng bò chiên giòn mọng nước ngon miệng, gà hạt dẻ thơm nức mũi, còn có một đĩa thịt đông pha miếng lớn*, lại thêm mấy món rau xào thanh đạm, một bàn đồ ăn này, xem màu sắc thì cũng bình thường nhưng lại hợp tính mấy người — đều là món có thể ăn ngụm lớn không cần phun xương lột da, tiện mà không rắc rối, vừa vặn đủ cho mấy tên đàn ông bọn họ vừa ăn vừa tán dóc!
Ngô Khởi đã sớm thưởng thức qua tay nghề của Hàn Vũ, đối với một bàn đồ ăn không có gì lo lắng, ngược lại Miêu Thôi Hoa ở bên cạnh xem xét, ánh mắt không khỏi có chút đăm chiêu, xem người ta hiền thục thế nào, khó trách Ngô Khởi lén lút nói với mình, lần này thủ lĩnh động tâm thật!
Có một người tình nguyện mỗi bữa nấu đồ ăn nóng cho mình, thật ra nam nữ đều không quan trọng. Miêu Thôi Hoa yên lặng cảm thán trong lòng.
Bốn người hợp lại cùng ăn bữa cơm, thuận tiện tán dóc mấy chuyện đã xảy ra và sắp xảy ra gần đây, tới cuối cùng, vẫn không thể tránh khỏi nói tới Tả Duy Lẫm.
Thái độ của Tả Duy Đường và Hàn Vũ đối với Tả Duy Lẫm, đã không còn quá phản cảm như trước, dù sao việc hai người nên làm đều đã làm, nên xả giận cũng đã xả không ít, có vài người vài việc, nếu khiến bạn sốt ruột, thì nên sớm quăng ra sau đầu.
Nhưng hiển nhiên, Thúy Hoa bị hại nặng nề còn chưa thể làm tới mức này, vừa nghe gần đây Tả Duy Đường bày trận ngáng đường Tả Duy Lẫm, lập tức lấy hơi, cơm cũng không có tâm tư ăn, xin Tả Duy Đường muốn chen vào cùng.
Cuối cùng vẫn là Ngô Khởi thức thời, đánh trống lảng dời chủ đề — bất kể nói thế nào, chung quy Tả Duy Lẫm vẫn coi như là anh trai Tả Duy Đường, Tả Duy Đường muốn làm gì, những người khác không can thiệp được, cũng không thể để Thúy Hoa chen vào cùng.
Ba người Tả Duy Đường Ngô Khởi Miêu Thôi Hoa tụ tập ngắn ngủi, sau khi hẹn thời gian lần sau gặp mặt, Ngô Khởi liền mang Miêu Thôi Hoa rời đi, chen qua chỗ hắn là được rồi, ở lại chỗ này, khó tránh hôm sau bị thủ lĩnh đánh ngay cả hài cốt cũng không còn.
Tiễn bước hai ông bạn thức thời, Tả Duy Đường hiếm khi bắt đầu phát ngốc, Hàn Vũ dọn dẹp bếp xong ra phòng khách, thấy Tả Duy Đường vẫn còn đang lâm vào trạng thái kỳ quái.
“Làm sao vậy?” Hàn Vũ đi qua, chọt chọt má y.
Tả Duy Đường hoàn hồn, nhìn vào mắt Hàn Vũ, chộp eo kéo cậu ngồi bên cạnh, “Không có gì, nhớ lại lúc trước.”
“Người đứng về phía Tả Duy Lẫm tên gì?” Hàn Vũ hỏi.
“Chu Hồng.” Giống như phản xạ có điều kiện, Tả Duy Đường lập tức đáp.
Hàn Vũ hiểu rõ, đưa tay vỗ vỗ vai y, “Anh không có khả năng bắt mọi người vĩnh viễn không thay đổi.”
Nếu không phải thật sự từng cùng nhau đổ mồ hôi đổ máu, Tả Duy Đường không có khả năng nhớ rõ như vậy, nếu không phải vẫn luôn giống như cái gai đâm vào tim, Tả Duy Đường không có khả năng không hề nghĩ ngợi đã nhớ ra được tên này.
Miêu Thôi Hoa là bị hại, nhưng người này không phải, cho dù tình nghĩa giữa bọn họ có thể không sâu bằng giữa y với Miêu Thôi Hoa, nhưng dù sao vẫn từng là chiến hữu có thể yên tâm giao phó sau lưng.
Tả Duy Đường khẽ liếc y một cái, mím mím môi, nâng cổ Hàn Vũ, hôn cậu.
Đồng tử Hàn Vũ hơi hơi co rụt lại một chút, sau khi phải ứng lại, trong lòng hơi thở dài, đưa tay ôm lấy cổ đối phương, mở miệng để đầu lưỡi đối phương tùy ý với vào.
Trao đổi nước bọt xong, Tả Duy Đường mới híp mắt nhìn gương mặt đối diện, cho dù đã hơn một năm, vẫn là bản mặt rất non nớt, người này mới hai mươi tuổi…….
“Em không thay đổi là được.”
Hàn Vũ ngạc nhiên, đột nhiên hiểu ra, khóe miệng cong lên, nhìn y, “Em rất già rồi, đã định hình, sẽ không thay đổi nữa!”
“……..” Tả Duy Đường nghe xong nửa ngày, mới đưa tay nhéo mặt Hàn Vũ, “Em đang châm chọc anh già đúng không?”
“……..” Hàn Vũ bị nhéo mặt biến hình không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, hai người ôm nhau trên giường bị một hồi tiếng chuông điện thoại kịch liệt đánh thức.
Hàn Vũ híp mắt đẩy Tả Duy Đường, “Điện thoại của anh, nghe đi.”
Tả Duy Đường nâng tay xoa xoa trán, sau đó mới đưa tay ra sờ di động, chờ khi đụng tay tới, nhạc chuông vừa vặn chấm dứt, Tả Duy Đường không hề nghĩ ngợi, ném qua một bên, túm Hàn Vũ vào lòng chuẩn bị ngủ tiếp.
Tư thế chuẩn bị này bày ra chưa tới ba giây, điện thoại lại vang lên giống như không muốn sống, Tả Duy Đường tức giận ngồi lên, vớ điện thoại qua, vừa xem một cái, môi mím chặt vài giây, nhấn nút nghe, không hừ một tiếng đặt bên tai.
Tả Duy Đường duy trì tư thế cầm điện thoại, không hé răng trả lời, trước khi cúp máy mới đáp một câu, “Vậy gặp rồi nói đi!”
Cúp điện thoại, lại ném điện thoại qua một bên chui vào chăn, đầu mới chạm gối, đã thấy Hàn Vũ đối diện đang dùng ánh mắt cực kì thanh tỉnh ngó y.
“Ai đó?” Hàn Vũ hỏi y.
“Tả Duy Lẫm.”
“Hắn?” Hàn Vũ kinh ngạc, “Hắn muốn gặp anh?”
“Ờ.” Tả Duy Đường đưa tay kéo đối phương tới gần mình, hai người gần như mũi chạm mũi.
“Tại sao?” Hàn Vũ nhíu mày.
Đối với kế hoạch của Tả Duy Đường, tuy cậu không hiểu hết toàn bộ, nhưng phương hướng đại khái vẫn hiểu được, Tả Duy Đường đã làm xong chuyện y nên làm, phần còn lại phải xem chính Tả Duy Lẫm, một đường này của gã khẳng định phải ngã, nhưng rốt cuộc làm sao mới có thể khiến tổn thất giảm tới mức thấp nhất, bằng vào bản lĩnh của Tả Khoán và Tả Duy Lẫm, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nguyện vọng ban đầu của Tả Duy Đường, cũng chỉ để gã thu lại móng vuốt, ăn chút mệt, đừng can thiệp vào chuyện của y mà thôi.
Mà trong hơn một tháng sau khi Tả Khoán hay là Trương Bằng khuyên bảo đều vô dụng, bởi vì vẫn không thấy đối phương lại có bước tiếp theo, Hàn Vũ còn tưởng rằng bên Tả Duy Lẫm đã rơi vào cục diện bế tắc, đang tự mình đấu với mình, cũng không nghĩ tới, hôm nay lại đột nhiên gọi điện kêu Tả Duy Đường ra ngoài gặp mặt.
“Không biết chuyện gì, nhưng đại khái chính là mấy việc kia.” Tả Duy Đường không chút để ý.
“Anh cả anh rốt cuộc là loại người gì?” Hàn Vũ nhíu mày hỏi.
“Hắn à…….” Tả Duy Đường ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghĩ nửa ngày, giống như không tìm được từ hình dung thích hợp, nhưng vẫn chậm rãi dùng ngôn ngữ của mình mở miệng.
“Lúc anh có kí ức, hắn đều sắp tốt nghiệp đại học, hắn không hay ngốc trong nhà, về cũng không phản ứng anh, bình thường đều có việc cần thương lượng với ông già mới về nhà, chẳng qua, có việc đúng là nợ hắn, chính là hắn răn dạy thái độ của chị anh đối với mẹ anh. Lúc mẹ anh vào nhà, chị ta hình như mười lăm mười sáu, cụ thể bao nhiêu không nhớ rõ, ôm thù hằn rất lớn với mẹ anh, ở nhà cũng thường xuyên khiến mẹ anh không xuống đài được, ông già chưa bao giờ quản chuyện này……..”
“Tuy không biết lúc trước hắn làm vậy với mục đích gì, có lẽ mục đích đã đắc thủ được từ chỗ mẹ anh mà anh không biết, dù sao lời hắn nói, chị anh coi như nghe lọt, về sau ở nhà, mẹ anh sống tốt hơn nhiều. Chỉ là, hắn vẫn không để ý tới bọn anh, nhưng trong ấn tượng hình như cũng không làm gì với bọn anh.”
“……. Anh nhớ rõ lúc anh tòng quân, ông già một vạn phần không đồng ý, nhưng hắn ngược lại đẩy anh một phen, lúc anh vào bộ đội tác chiến cũng là hắn ở sau chiếu cố, trước kia anh cũng nghĩ hắn muốn giết anh trên chiến trường, sau mới biết, hắn căn bản không duỗi tới được nơi này…….”
Tả Duy Đường vừa nhớ lại vừa nói, bên trong rải rác pha lẫn một ít chuyện khi còn bé, đợi khi Tả Duy Đường nói xong, Hàn Vũ mở to mắt nhìn y, trong đó tràn đầy bất đắc dĩ và đau lòng.
Tả Duy Đường nhìn cậu bật cười, đưa tay búng cậu một cái, “Nếu thật phải nói, anh ngược lại cảm thấy, Tả Duy Lẫm là người có mục đích cùng dục vọng rất mạnh, tâm đủ ác cũng đủ nhẫn nhịn, muốn thứ gì, đều phải từng bước vạch kế hoạch trong tay.”
—
Chú thích:
_椒盐虾 = tôm muối tiêu
Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.