Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 76

Lưu Thủy Ngư

29/01/2018

Hàn Vũ từ Cục kiểm dịch vệ sinh đi ra, theo Tả Duy Đường tìm quán ăn giải quyết cơm tối, lại gọi điện cho Quý Ly và mấy tên cùng phòng, mới cùng Tả Duy Đường về nhà.

Vừa vào cửa, Hàn Vũ đã bị Tả Duy Đường đẩy mạnh vào phòng tắm, dùng nước nóng rửa sạch trong trong ngoài ngoài, làm người ấm lại, mới bọc chăn chạy vào phòng sách chuẩn bị mở máy tính, bắt đầu tra tài liệu liên quan tới kiểm dịch vệ sinh.

Mặc dù dọc đường về, Hàn Vũ vẫn tận lực duy trì tâm tình thoải mái và bình tĩnh, cũng nguyện ý tin tưởng nếu thật sự rơi vào kết quả tệ nhất, Tả Duy Đường sẽ nuôi được mình.

Nhưng những thứ này đều có một điều kiện tiên quyết, chính là cửa tiệm này bởi vì kinh doanh không tốt hoặc vì nguyên nhân khác mà sụp đổ, cậu chỉ có thể tự than thở mình không bằng người.

Nhưng trơ mắt nhìn nó bị người khác chỉnh sập, mà cậu lại không có một chút phản kháng thì hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Hàn Vũ tới cửa phòng sách lại thấy trước máy tính đã có người ngồi, cậu giật mình, nhìn nhìn Tả Duy Đường ngồi trước máy tính, chạy tới đứng sau y.

Tả Duy Đường sau khi nhét Hàn Vũ vào phòng tắm, liền xoay người vào phòng tắm của phòng cho khách xối một lượt, tắm xong đi ra liền chui vào phòng sách. Hiện tại đang nghiêm túc ngồi trước máy tính lay chuột lật xem gì đó.

Hàn Vũ đứng sau Tả Duy Đường, nhìn tài liệu và số liệu chớp nhoáng trên màn hình đều liên quan tới tiệm của cậu, không ngờ tin tức phát tán lại nhanh như vậy, các trang mạng đều là sự kiện ngộ độc của tiệm dược thiện Duyên Hòa lần này.

Cậu cảm thấy đau đầu ngắt ngắt mi tâm, vừa vặn bị Tả Duy Đường thấy, kéo cậu qua ngồi lên đùi mình, “Đau đầu?”

Hàn Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, “Cứ cảm thấy chuyện này bị…… Tới giờ mới qua bao nhiêu thời gian, sự việc căn bản còn chưa xác định, vậy mà lại bị làm ầm lên, cửa hàng này chỉ sợ là……”

Tả Duy Đường nhìn vẻ mặt buồn rầu của Hàn Vũ, trong lòng tự nhiên cũng sinh ra một ít cảm giác rầu rĩ, rất không vui, ôm Hàn Vũ càng chặt, nhìn tin tức không ngừng trong trên mạng, cùng với trình độ nhanh chóng của chuyện này, một ý tưởng nhảy vào đầu y.

Y không khỏi lâm vào trầm mặc, phủ tay lên đùi Hàn Vũ, vô thức nhịp theo tiết tấu nhất định, cuối cùng lấy di động ra, gọi đi.

Điện thoại vừa thông, giọng nói rất nặng nề nghiêm túc còn có vài phần gắt gỏng, không còn cảm giác bình tĩnh khi trước:

“A lô, là tôi. Tả Duy Đường. Giúp tôi điều tra chuyện này….. Điều tra tiệm dược thiện Duyên Hòa gần công ty tôi, hôm nay xảy ra chuyện chín vị khách lần lượt khiếu nại ngộ độc là sao, chú ý tra chín người kia là ai, gần đây tiếp xúc với ai, từng tới đâu…… Ừm, chờ tin tức của cậu.” Tả Duy Đường cúp điện thoại, nhìn thấy Hàn Vũ dùng một loại ánh mắt tìm tòi nhìn y.

Tả Duy Đường đưa tay xoa xoa má cậu một phen, “Sao vậy?”

“Anh muốn tìm hiểu nguồn gốc tìm ra người phía sau?”

“Đương nhiên là vậy, chẳng lẽ để hắn đâm lén sau lưng rồi ung dung tự tại?” Tả Duy Đường cười lạnh, thật ra trong lòng đã chắc chắn chuyện này do ai làm, nhưng chưa có kết quả cuối cùng, y cũng không muốn nói nhiều.

“Aizz!” Hàn Vũ thở dài, quả thật là tính cách quyết định số mệnh, đối mặt với chuyện này, đầu tiên cậu nghĩ đến là làm sao bù lại tổn thất, mà Tả Duy Đường lại càng có khuynh hướng làm sao trả thủ lại.

“Mấy người này hiển nhiên có vấn đề, em xem thời gian khiếu nại của bọn họ, vừa đúng trong phạm vi thời gian khiếu nại hợp lý, nhưng tới bệnh viện kiểm ra lại không cách nào lấy chứng cứ trong bụng hoặc trong vật bài tiết, hệ tiêu hoá đã hoàn thành công việc của chúng nó!” Tả Duy Đường chống cằm nói, trong mắt hiện lên một tia tàn ác, hiển nhiên rất chán ghét có người ngáng chân Hàn Vũ.

Hàn Vũ bất đắc dĩ, cậu đương nhiên biết trong này khẳng định có vấn đề, nhưng có vấn đề thì hiện tại cũng không có cách nào, một cái ngáng chân này hiển nhiên cậu ngã chắc rồi, hiện tại cậu phải làm cũng chỉ là tìm con đường giải quyết sự việc, xem xem còn có lỗ hổng nào có thể cho cậu lách hay không.

Tả Duy Đường thấy Hàn Vũ nhíu chặt mày, trong lòng cũng rất không thoải mái, Tả Duy Đường hiện tại thật sự không thể nhìn nổi bộ dạng này của Hàn Vũ, liền đưa tay nhẹ nhàng xoa nếp nhăn trên mi tâm của cậu, nói tiếp:

“Đi ngủ trước đi, chuyện này không khó giải quyết, ngày mai đi tìm chín người kia, bắt người sau màn ra, luôn có biện pháp giải quyết.”

Hàn Vũ nhìn y một cái, biết tính tình và bản lĩnh của y, cậu có khuyên thế nào cũng không được việc gì, mà quan trọng nhất là, lần này mấy người này thật sự làm người ta oán hận.

Vô duyên vô cớ bị người đâm một dao, còn là một dao vào sự nghiệp cậu dụng tâm kinh doanh, trong lòng cậu nghẹn muốn chết!

Dù sao chuyện này cũng không làm khó được Tả Duy Đường, cứ kệ y giày vò đi! Hàn Vũ nghĩ, bản thân còn đang suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, phải làm thế nào thì tiệm dược thiện của mình mới không chịu tổn thất quá lớn trong sự kiện này.

Tả Duy Đường tắt máy tính, hôn hôn khóe miệng Hàn Vũ, lại hôn hôn trán cậu, ở nơi Hàn Vũ không thấy, trong mắt lóe lên một tia dứt khoát, sau đó không nhiều lời nữa, kéo cậu về phòng ngủ.

Kết quả nằm lên giường, Hàn Vũ vẫn lăn qua lộn lại khó có thể ngủ, lăn lộn tới cuối, bị Tả Duy Đường không kiên nhẫn đè xuống người, hung hăng tiến hành vận động trên giường một phen mới mệt quá đi ngủ.

Mặc dù vậy, sáng sớm hôm sau khi bóng đêm còn chưa rút hết, Hàn Vũ lại ngủ không an ổn, bật dậy khỏi giường.

Chạy về bếp, vốc một nắm ngũ cốc ngâm trong nước, lại lấy bột mì ra, thêm nước, nhào một chậu bột, trong thời gian chờ bột nghỉ, lấy đậu nành trộn đậu đen trong nước ra làm sữa đậu nành.

Lấu rau hẹ và thịt ra, băm nhỏ, trộn thành nhân bánh, từng chút bao vào vỏ bánh, làm bánh bột ngô rau hẹ, đặt vào chảo chiên với dầu vừng.

Đợi khi bữa sáng lên bàn, chân trời mới vừa sáng lên, Tả Duy Đường đã sớm bị tiếng xay sữa đậu nành của Hàn Vũ đánh thức, y xoa má đi tới, nhìn nhìn Hàn Vũ đang loay hoay bữa sáng, lại xoay người vào phòng tắm rửa mặt.

Nhìn một loạt động tác của Tả Duy Đường, Hàn Vũ mới ý thức được mình dậy sớm, còn chưa làm vệ sinh cá nhân đâu, vì vậy cũng theo sau Tả Duy Đường nhảy vào.

Tả Duy Đường đang nhìn gương cạo râu thấy Hàn Vũ đẩy cửa vào, không khỏi hơi giật mình, thấy cậu tới gần, sau đó bóp kem đánh răng bắt đầu đánh răng mới ý thức được người này hôm nay thật sự là mẫn cảm quá độ, sáng dậy vô tri vô giác bận tới giờ, vậy mà còn chưa rửa mặt đánh răng.

Y giơ dao cạo râu nghĩ nghĩ, thừa dịp đối phương phun bọt súc miệng xong, túm cậu qua, làm một cái hôn lưỡi sâu sắc, thẳng tới khi Hàn Vũ nhũn ra mới buông tha cậu.

“Đừng lo âu tiều tụy, khó coi!” Tả Duy Đường nói xong, vươn tay lau đi kem cạo râu dính từ mặt mình qua mặt cậu.

Hàn Vũ còn đang trong trạng thái bị hôn ngu ngơ nhìn Tả Duy Đường một cái, vỗ nước lạnh lên mặt, xoa xoa mặt, coi như vực dậy tinh thần.

Chờ khi hai người ngồi vào bàn, đã dây dưa hơn mấy chục phút rồi, chân trời vốn chỉ hơi lộ màu ửng đỏ đã sáng ngời, Hàn Vũ ngồi vào bàn, híp mắt xuyên qua nhà ăn phòng khách nhìn ánh mặt trời mỏng manh chiếu vào từ ban công, mặc kệ tốt hay không tốt, có vài thứ không xoay chuyển vì bạn.

Đồng dạng, mặc kệ tốt hay không tốt, có vài người cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, cậu thu hồi tầm mắt liếc qua Tả Duy Đường một cái, hung hăng cắn một góc bánh mì kẹp trứng, than thở, “Ăn no chuẩn bị chiến đấu.”

Tả Duy Đường thu chuyển biến trong chốc lát của cậu vào đáy mắt, trong mắt phản chiếu ánh mặt trời, ánh sáng chuyển động vài lần, rồi trở về bình tĩnh, rót một ly sữa đậu nành đưa tới trước mặt Hàn Vũ.

Bữa sáng qua quýt cho xong, Hàn Vũ theo sao Tả Duy Đường qua loa thu dọn bàn ăn và phòng bếp, rồi chuẩn bị ra ngoài.

“Chờ chút.” Tả Duy Đường bất đắc dĩ lại đau lòng gọi cậu.



Hàn Vũ ngồi ở huyền quan đang chuẩn bị thay giày, khó hiểu nhìn y, Tả Duy Đường thấy bộ dạng hoảng loạn của cậu từ tối qua, trong lòng bất đắc dĩ, đồng thời bốc lửa giận đối với người sau màn, nhưng đến trên mặt, vẫn chỉ là thở dài nặng nề, xoa xoa hai má cậu, xoay người vào phòng trong, cầm khăn quàng cổ và bao tay đi ra.

“Anh đi với em, tìm ra người sau màn, nên hung hăng cho hắn một trận.” Tả Duy Đường bực bội nói, tay không dừng lại mang khăn quàng cổ và bao tay vào cho Hàn Vũ.

Hàn Vũ cúi đầu nhìn nhìn khăn quàng quấn quanh cổ, lại nhìn nhìn bao tay được đeo vào tay, nghe Tả Duy Đường nói, không khỏi nở nụ cười, “Ừm, nếu cuối cùng vẫn không có cách, không phải còn có anh nuôi em à?”

Tả Duy Đường nghiêng tới hôn khóe miệng cậu, ngồi vào ghế đổi giày, rồi đứng lên kéo Hàn Vũ ra khỏi cửa.

Ra ngoài, lên xe, Hàn Vũ mới giật mình nhớ ra, mình còn không biết đi đâu tìm chín người kia đâu? Chẳng lẽ tới trước Cục kiểm dịch vệ sinh dạo một vòng?

“Chờ một chút đã.” Trước khi khởi động xe, Tả Duy Đường đột nhiên nói, thuận tiện quấy rầy mạch suy nghĩ của Hàn Vũ.

Chỉ thấy y lấy điện thoại đang run ra, nhấn nút nghe, “Ừ, nói đi.”

“…… Được tôi biết rồi, cậu dùng danh nghĩa của ổng hẹn bọn họ ra, nói còn có việc cho bọn họ làm, tiền gấp đôi…… Thuận tiện, cũng dẫn ổng qua đó luôn…. Được, bọn tôi đến liền.”

“Được rồi.” Tả Duy Đường nhét điện thoại trở lại, nhìn Hàn Vũ một cái, sắc mặt y đen cực kì, không hề dừng lại bắt đầu khởi động xe.

“Được rồi cái gì?”

“Chuyện đó, tìm được chín người kia rồi, người sau màn cũng tìm được.” Tả Duy Đường âm trầm nói, xe đã lái khỏi bãi đỗ.

“Nhanh vậy?” Hàn Vũ kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới tối qua Tả Duy Đường gọi điện thoại, “Anh tìm người làm giúp anh?”

Tả Duy Đường nhìn Hàn Vũ thật sâu một cái, mấp máy miệng, giống như không biết nói thế nào, chỉ nhìn thẳng phía trước, “Tới rồi em sẽ biết.”

Hàn Vũ thấy Tả Duy Đường như vậy, không khỏi chống cằm im lặng nghĩ lại từ đầu tới cuối mọi chuyện, nghĩ nghĩ, đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai, mở miệng hỏi Tả Duy Đường, “Vậy chín người kia là loại người nào? Đại khái là thân phận gì?”

Tả Duy Đường chuyển tầm nhìn từ phía trước sang trên người Hàn Vũ, khen ngợi nhìn lướt qua, vẫn không đáp lời.

Nhưng một cái liếc mắt này đã để Hàn Vũ nhìn ra vài thứ, quả nhiên chuyện này dính líu khá lớn, vậy rốt cuộc là ai chứ?

Nếu nói là đám người cùng làm ăn, tuy rằng biện pháp này trong thời đại tốc độ lan truyền tin tức cực kì nhanh hiện tại có thể đẩy ngã tiệm của cậu rất dễ dàng, cho dù đẩy không ngã, tại khu vực này, bởi vì chuyện ngộ độc thực phẩm, cũng nhất định không thể phát đạt trong một thời gian.

Nhưng đồng thời, tại một khu cửa hàng đó, không phải dân buôn lâu năm thì là sau lưng cũng có chút bối cảnh, một đám người này đều rất xảo quyệt, nếu Hàn Vũ có thể giải quyết mọi vấn đề trong thời gian ngắn, mở được một cửa hàng ra hình ra dạng như vậy, hiển nhiên cũng đã không tiếng động tuyên bố với bọn họ, sau lưng cậu cũng có chỗ dựa nhất định.

Lại nói, tuy buôn bán trong tiệm cậu khá tốt, nhưng cả khu vực kia phần đông là người đi làm, cao ốc san sát, ra ra vào vào đều là các loại nhân tài, tuy doanh thu cửa hàng của Hàn Vũ không ngừng tăng lên, nhưng xuất phát từ suy xét cho nhân công và không gian trong tiệm, khách hàng có thể cung ứng cũng có hạn, không có khả năng mời chào tất cả, cho nên nếu là vì việc làm ăn mà giở thủ đoạn này, thật sự là bỉ ổi mà không có đầu óc.

(đại ý là Hàn Vũ đang suy nghĩ chuyện này do ai làm, nếu là các chủ tiệm khác muốn cạnh tranh mà giở thủ đoạn này thì quá bỉ ổi nhưng không có đầu óc, vì quanh khu vực đó toàn là mấy lão xảo quyệt, giở thủ đoạn như vậy thì không quá phù hợp)

Đứng ở góc độ này, tuy cũng không thể loại bỏ nghi ngờ với mấy chủ tiệm cùng khu phố, nhưng có thể suy đoán là, hẳn không chỉ một chủ tiệm, ít nhất phải có một người đứng ra, thông báo một ít tin tức cho chủ tiệm này, hoặc là bỗng nhiên đề xuất chuyện này, nếu không cũng sẽ không đợi tới hôm nay Hàn Vũ đã hơi vững chân mới giở trò.

Mấy tin tức đại loại như Hàn Vũ là trẻ mồ côi, sau lưng căn bản không có chỗ dựa gì, hoặc là bản thân Hàn Vũ có “bí mật không thể để người biết” bị người khác nắm trong tay, cho dù Hàn Vũ ăn thiệt cũng chỉ có thể âm thầm nuốt vào, chứ không dám không kiêng dè nói toạt ra.

Có lẽ cuối cùng, đối phương còn có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến cậu hoàn toàn không thể sống yên.

Nghĩ đến đây, Hàn Vũ càng thêm rối loạn, cậu tự nhận bản thân đối đãi với người khác đều lấy ôn hòa làm chủ, căn bản không gây thù gì đó, vậy sao lại trêu chọc tới người kia?

Hàn Vũ không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Tả Duy Đường — không phải lại là ai đó nhằm về anh chứ?

Tả Duy Đường bị cậu nhìn cười khổ không thôi, vươn ra một bàn tay, vỗ vỗ đầu cậu, “Cũng coi như vậy!”

Hàn Vũ càng thầm buồn bực.

Ngay lúc nói chuyện và hoang mang, xe đã lái tới khu vực tiệm dược thiện của Hàn Vũ, Tả Duy Đường tùy tiện tìm chỗ đỗ xe, mang theo Hàn Vũ xuống xe, đi thẳng tới một tiệm thức ăn nhanh bên đường.

Hàn Vũ theo sát sau Tả Duy Đường, càng đến gần càng cảm thấy chuyện lần này khó hiểu — cửa hàng này cũng coi như một cửa hàng lâu năm khu này, buôn bán vẫn rất tốt, cho dù là lúc tiệm dược thiện của Hàn Vũ kinh doanh càng ngày càng tốt, buôn bán của bọn họ cũng không bị cậu chèn ép chút nào, nếu nói là mấy tiệm xung quanh khác bị ảnh hưởng nghiêm trọng thì còn hợp lý, chứ cửa hàng này…..

Rốt cuộc ý đồ là gì?

Trong nháy mắt tới trước cửa, Tả Duy Đường dừng bước, cảm xúc trên mặt rất nghiêm trọng và dứt khoác, đưa tay cho Hàn Vũ, ý bảo muốn nắm tay.

Hàn Vũ khó hiểu nghiêng đầu qua nhìn y, khi thấy rõ nghiêm túc trong mắt đối phương mới biết y thật sự muốn mình đưa tay ra cho y, Hàn Vũ bất đắc dĩ nhìn y một cái, cuối cùng không lay chuyển được, vươn tay đưa y.

Hàn Vũ cùng đẩy cửa vào.

Vừa vào cửa đã bị thế trận bên trong làm cho mê muội, Hàn Vũ giật giật khóe miệng, nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là không nghĩ tới cục diện này, tay niết chặt tay Tả Duy Đường — rốt cuộc cậu đã biết ác liệt trong mắt Tả Duy Đường trước khi vào cửa là do đâu rồi!

Đám người ngồi trong thấy Tả Duy Đường và Hàn Vũ cùng xuất hiện hiển nhiên cũng sửng sốt, mà trong đó rõ ràng cũng có chủ mấy cửa tiệm chung quanh, đã nói trong chuyện này, chỉ một hai người làm sao có thể đạt được tất cả ích lợi chứ?

Nhưng đó không phải thứ khiến Hàn Vũ kinh ngạc hay bất đắc dĩ, cậu kinh ngạc là do thấy một ông cụ ra vẻ đấng bề trên nghiễm nhiên ngồi giữa mọi người.

Ông cụ thấy Tả Duy Đường và Hàn Vũ tay trong tay xuất hiện trước mặt mọi người, biểu cảm trên mặt nhất thời cực kì đặc sắc, đỏ đỏ trắng trắng, cuối cùng biến thành đen thùi.

“Ba, ba chơi đủ chưa?” Tả Duy Đường dắt Hàn Vũ đến trước mặt ông cụ,

Ông cụ đội mũ đen rộng vành, đeo một cái kính râm lớn, cả người trên dưới gói rất kĩ, vốn muốn làm như không thấy hai người, nhưng thấy Tả Duy Đường đi tới không nể mặt quát ông, lập tức vỗ bàn hét lên, “Thằng nhóc thúi, nói chuyện vậy hả?”

Hàn Vũ đau đầu nhéo nhéo mi tâm, thả lỏng tay Tả Duy Đường, lại bị Tả Duy Đường chụp trở lại, như cười như không trừng Hàn Vũ một cái, lại nắm tay cậu quơ quơ trước mặt mọi người, nói, “Đây không phải chuyện ba muốn làm? Để mọi người đều biết con trai ba là cái loại gì, sau đó ép nó không còn đường lui!”

Tả Khoán vòng vo, quát lại, “Nói bậy, ta làm vậy hồi nào! Con là con ta!”

“Không phải ba đang muốn ra tay với Hàn Vũ à? Ba cho rằng hiện tại con và em ấy còn phân chia của anh của em?” Quả thật cho tới giờ ba chỉ nhìn thứ bản thân muốn nhìn.



Tả Khoán bị câu này chặn họng, nhất thời không nói gì.

Mấy người vây quanh khe khẽ nói nhỏ vừa thấy tình hình dường như không đúng, nhất là Hàn Vũ bị bọn họ hãm hại đã xuất hiện trước mặt mình, trên mặt bọn họ lo sợ không yên, rất sợ phiền phức.

Mấy chủ cửa hàng trong đó, khi nghe ra người đàn ông nắm tay Hàn Vũ gọi ông già kì quái bên bọn họ, lập tức biết tình hình không đúng, khom lưng, ha ha với Tả Khoán một tiếng, tìm lý do chuồn mất.

Đối với một đám người này, Tả Duy Đường chỉ làm như không thấy.

Mấy người không chạy, đều dùng vẻ mặt trông ngóng nhìn bọn họ, trong đó còn có vài người ôm thái độ xem kịch vui kèm theo chờ đợi cái gọi là “công việc kiếm thêm tiền” sau đó không chịu đi, mấy thanh niên nam nữ khác không giống như chủ tiệm quanh đây, vừa thấy tình hình bất thường, bàn chân như bôi dầu cũng muốn chạy, nhưng toàn bộ bị một câu quát lớn của Tả Duy Đường chấn trở về.

“Muốn đi đâu?” Tả Duy Đường lạnh mặt hỏi mấy người kia.

Trên mặt mấy người đều có chút xấu hổ, ngượng ngùng thu chân.

Hàn Vũ ở bên cạnh đánh giá một phen, lại nghĩ tới lời Tả Duy Đường nói qua điện thoại, đoán mấy người này vừa vặn là chín người còn lại, đại khái chính là “khổ chủ” đi khiếu nại.

Vài cá nhân trong đó nhạy bén hiểu ra chuyện gì, nhất là từ lúc Tả Duy Đường vào cửa vẫn luôn nắm tay Hàn Vũ đã gợi ý cho họ, này thật ra là chuyện gia đình người ta, mặc dù có chút không dễ nhìn, nhưng vẫn là người một nhà.

Tuy bọn họ lấy tiền làm việc, nhưng nếu thật sự so đo, dù sao người một nhà khẳng định sẽ xoắn thành một sợi dây thừng, chịu thiệt vẫn là bọn họ, hiểu ra mọi chuyện, mấy người này tiến lên vài bước, nói rõ một hai, xem có thể phủi sạch mình không.

Tả Duy Đường cười lạnh quét mắt nhìn mấy người, nói, “Không phải nói có việc thêm tiền cho mấy người sao? Chờ!”

Sau đó lại lạnh nhạt nhìn Tả Khoán, “Ba muốn nói ở đây, hay đổi chỗ rồi nói.”

Tả Khoán nghe khẩu khí nói chuyện của Tả Duy Đường, không khỏi tức tới đỏ mặt tía tai, thằng nhóc này hôm nay phản thật rồi, lúc trước đối đầu với Tả Duy Lẫm, tuy ông đã biết sức nặng của Hàn Vũ, nhưng trong lòng vẫn mang theo chút tâm lý ăn may.

Tình cảm giữa ông với Duy Lẫm luôn không nóng không lạnh, nhưng dù sao mình vẫn là ông già nó, cho nên tuy chuyện này mất mặt, nhưng ông làm rồi vẫn không cảm thấy sợ cái gì, cũng không xem chuyện của Tả Duy Lẫm là tiền lệ, nhưng hiện tại, xem xem thằng này đang giở ngữ khí gì vậy!

Vừa nghĩ thấy, ông càng tức không thôi, lập tức cứng cổ hô, “Đổi cái gì mà đổi, ông già này có cái gì mà mất mặt? Cho tới nay mất mặt cũng không phải ta.”

Tả Duy Đường căm giận nhìn ông một cái, đang muốn lên tiếng vặt lại, lại bị Hàn Vũ bên cạnh hung hăng nhéo một cái, y nhíu nhíu máy, cuối cùng nuốt lời trong miệng về, chỉ nhìn Tả Khoán một cái, ngồi xuống đối diện ông, chín người đứng xem lập tức tản đi, ngồi xuống mấy chỗ cách xa xa trong tiệm.

Hàn Vũ theo Tả Duy Đường ngồi xuống, sau khi ngồi, khẽ thở dài một hơi, thật không biết chuyện hôm nay là sao nữa, vốn tưởng gặp người sau màn thì sẽ biết được nguyên do, cho dù không thể giải quyết tình trạng của cậu, ít nhất cũng xả giận được, nhưng xem hiện tại, hai người kia hiển nhiên còn tức giận ác hơn cậu.

Cậu lặng lẽ đánh giá bốn phía, phát hiện trong tiệm gần như không còn ai, chẳng những không có nhân viên phục vụ cũng không có khách hàng, lúc bọn họ vào cửa hình như cũng thấy bảng hiệu tạm dừng kinh doanh.

Nếu điều tra lịch sử cửa tiệm này, đại khái cùng thành lập với lúc Tả Duy Đường bắt đầu gây dựng sự nghiệp, lúc đó khu vực này gần như là một vùng hoang vu, ai có thể nhìn xa như thế xem trúng chỗ này chứ?

Hàn Vũ nhẹ nhàng ngó Tả Khoán, tuy vẫn là bộ mặt lạnh, nhưng không thể không cảm thán một tiếng tâm cha mẹ.

Cho dù rất nhiều lúc, tính tình ông cụ này gần như bướng bỉnh cố chấp y chang Tả Duy Đường, bảo thủ bất công, có lẽ giữa lợi ích và Tả Duy Lẫm, ông ra rất nhiều quyết định khiến người ta căm hận.

Nhưng so với người ngoài, Tả Duy Đường vẫn là đứa con lúc già của ông, mặc kệ ông có bao nhiêu tức giận với Tả Duy Đường, vẫn quan tâm tất cả về y.

Hôm nay hết thảy ông làm với mình, thật sự nói trắng ra chỉ là một ông già còn vọng tưởng ép cậu đi, cứu vớt đứa con Tả Duy Đường này lại, để y quay trở lại “con đường đúng đắn” mà không từ thủ đoạn.

Mà chính ông hiển nhiên cũng rõ ràng nhận thức được chút thủ đoạn này có lẽ không có chút tác dụng, hai ba lần đều bị Tả Duy Đường phá triệt để, bằng không ông có thể để vài người cấp dưới làm mấy việc này, chứ không phải một bó tuổi rồi còn tự mình ra trận thu mua mấy người làm việc cho ông!

Bởi vì bọn họ là cha con, quá hiểu đối phương, giống như Tả Duy Đường chỉ một đêm đã có thể tra ra được hết thảy là do Tả Khoán giở trò quỷ, mà Tả Khoán cũng biết, lấy bản lĩnh của Tả Duy Đường, vạch trần được, ông không có việc gì, nhưng người dính vào giúp ông nhất định không nếm được kết quả tốt.

Lại thêm một điểm, ông cảm thấy Tả Duy Đường còn có thể trở về, không muốn nhiều người không quan trọng biết “mấy chuyện hoang đường” trong khoảng thời gian này của Tả Duy Đường, cho nên ông chống một thân xương cốt tự mình ra trận.

Nhưng xét đến cùng, biết thì biết, bảo ông cái gì cũng không làm có lẽ càng không có khả năng, chỉ cần là việc có thể làm, ông già này đại khái đều sẽ tận lực làm.

Cho dù đây là thủ đoạn lúc trước Tả Khoán chướng mắt, nhưng tới thời điểm không còn thủ đoạn nữa, vẫn phải dùng.

Hàn Vũ nhìn Tả Khoán đối diện còn đang trầm mặc vuốt ve đầu gậy chống, trong lòng hiểu rõ, nếu lần này không thể giải quyết ngăn cách giữa hai cha con Tả Duy Đường, khiến Tả Khoán chấp nhận tính hướng của Tả Duy Đường, cùng với sự thật Tả Duy Đường đã dính ngấy với cậu, cậu tin tưởng bằng vào sự cố chấp và bướng bỉnh của Tả Khoán, nhất định sẽ liên tiếp đến gây sức ép cho Tả Duy Đường và cậu, mà bị hại nặng nhất trong đó vĩnh viễn là cậu.

Hai bên ngồi xuống, trầm mặc hơn mười phút, Hàn Vũ đã đoán được bảy tám phần tâm tư hiện tại của Tả Khoán, mặc dù không thể nói là đúng hoàn toàn, nhưng đoán được những điều này, nghẹn khuất và trách cứ lúc trước trong lòng Hàn Vũ khó có thể tiếp tục tích tụ nữa.

Còn có cái gì, còn có thể nói cái gì chứ?

Tuy đây là một ông già bất công đáng ghét cố chấp bảo thủ, càng coi trọng lợi ích hơn tình thân, nhưng chung quy, ông ta muốn làm, hoặc là đang làm, cũng là vì con đường khiến cho con ông ta càng thoải mái hơn trong tư tưởng của ông ta.

“Cái khác con không nói, con hỏi ba, chuyện này là ai gợi ý cho ba?” Tả Duy Đường trầm mặc nghẹn nửa ngày, thật lâu sau mới áp chế được bực bội trong lòng, tuy vẫn không thể nói là ôn hòa, nhưng ít nhất y mở miệng trước không phải sao?

Tả Khoán tức giận nhìn Tả Duy Đường, “Cái này còn cần người khác gợi ý cho ta? Nếu nó không làm việc quá đáng, cản đường tiền tài của người ta, mấy người này cũng sẽ không tìm tới chỗ ta!”

Tả Duy Đường nhìn chằm chằm Tả Khoán, gật đầu như có như không, sau đó lại hỏi, “Người châm ngòi đầu tiên là ai?”

Tả Khoán vỗ bàn, “Nhóc thúi mày đang dùng giọng điệu gì đó, mày cho rằng ta là tù binh mày bắt được hả?”

“Ta nói cho mày biết, mày đừng có ra vẻ với ta, ta là ông già mày. Việc này mày quản ai giật dây cái gì, dù sao cuối cùng là ta cầm đầu! Mày muốn làm gì ông già mày?” Một câu nói nước miếng tung bay.

“Ba, rất cuộc ba muốn cố chấp tới khi nào?” Tay Tả Duy Đường để dưới bàn hơi siết lại.

“Cố chấp cái gì? Ta thế này là cố chấp hả? Ta còn không phải vì mày…….”

“Ba nghĩ rằng con vẫn là con hồi bảy tuổi à?” Tả Duy Đường đột nhiên ngắt lời ông, “Một con đường tự con lựa chọn, con sẽ không nghĩ tới chuyện quay đầu, huống chi, ba bị chính ba che mắt, con không quay đầu không phải bởi vì em ấy, cho dù không có em ấy, một mình con cũng sẽ đi tiếp, chỉ là vừa vặn có em ấy, dọc đường đi mới không phải một mình mà thôi.”

Tả Khoán há miệng thở dốc, không nói tiếp được, ông quay đầu nhìn Hàn Vũ. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook