Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 81: Đại kết cục
Mặc Hương Đồng Xú
08/05/2018
Dịch: Chi
Sửa: Sút
“Cuồng ngạo tiên ma đồ”, là một cuốn tiểu thuyết YY ngựa đực. Điểm này, ngay từ khi bắt đầu, đã được nói rõ rồi.
Thẩm Thanh Thu, là một thẳng nam không thẹn với lòng, trời đất chứng giám, điểm này, hắn ngay từ khi sinh ra, đã tự mình xác định rõ ràng rồi.
Thế nên, nếu lúc mới mở ra cuốn truyện “Cuồng ngạo tiên ma đồ” kỳ quái bá không chút gượng ép, bá vượt cả phong cách và trình độ của bản thân này, có người nói cho Thẩm Viên, ấy, mài sắp đi chơi gei, hơn nữa còn cùng nam chính cuốn truyện này chơi gei, hơn nữa, còn là chính mài tự mình nằm sấp xuống dâng lên cho người ta chơi —— hắn nhất định sẽ cầm toàn bộ tuyển tập mười bốn cuốn “Cuồng ngạo tiên ma đồ” dày như gạch cho kẻ đó biết thế nào là nhừ tử.
Lúc này, hắn trôi trong không gian hư vô đã từng ở lúc vừa mới bắt đầu tiến vào thế giới này, lắng nghe hệ thống âm thanh trước sau như một, hệt như tiếng Google Translate, truyền đến khắp mọi ngóc ngách của hệ thống.
【Xin chào, thông qua sự nỗ lực không mệt mỏi và tích cực phối hợp của ngài, chỉ số các hạng mục đã đạt đến tiêu chuẩn yêu cầu để thăng cấp.】
【Hệ thống vô cùng vinh hạnh thông báo đến ngài, quý ngài đã thăng lên tài khoản VIP cấp 1. Tới đây đặc biệt lưu ý với ngài, tài khoản VIP có thể bắt đầu sử dụng tính năng cao cấp “Tự cứu”.】
【Trong tình huống chỉ số sinh mạng rơi xuống thấp nhất, có thể full máu hồi phục một lần.】
Full máu sống lại!
Đây là đãi ngộ của VIP, quá mợ nó tốt bụng!
Thẩm Thanh Thu nói: “Cái gì vậy. Tính năng tự cứu này, chỉ có thể dùng một lần? Chỉ có thể dùng cho mình ta?”
Hệ thống: 【Giải thích chính xác.】
Thẩm Thanh Thu lập tức nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Hắn trước đó đã hút đi hơn nửa lượng ma khí trên người Lạc Băng Hà, giờ đây cho dù có hủy đi Tâm Ma kiếm, hẳn cũng sẽ không tạo nên ảnh hưởng đáng kể gì cho Lạc Băng Hà.
Vốn tưởng rằng bản thân gần như chết chắc rồi, tên nhóc đó đã khóc lóc ỉ ôi đòi chết cùng hắn. Lúc này dùng tính năng tự cứu rồi, y ngàn vạn chớ có ngớ ngẩn mà tự sát theo đó!
Thẩm Thanh Thu vội hỏi: “Lạc Băng Hà thì sao? Y hiện tại thế nào rồi?”
Hệ thống: 【Trước mắt quyền hạn của ngài không thể tìm hiểu vấn đề liên quan đến năng lượng tổng. Xin hỏi có muốn xem tóm lược lịch sử thành tựu?】
Đã là VIP rồi sao vẫn không thể tìm hiểu!
Thẩm Thanh Thu vội đến nóng ruột nóng gan, nhưng cái thói của hệ thống hắn sớm đã get rồi.
Không đủ là không đủ, không cho hỏi là không cho hỏi, gấp hơn cũng vô dụng!
Hệ thống: 【Xin hỏi có muốn xem tóm lược lịch sử thành tựu?】
… Được thôi, xem ra trò này không xem không được. Thẩm Thanh Thu phẩy tay: “Xem xem xem! Xem mau!”
Theo cùng một tràng BGM hân hoan, hệ thống chậm rãi kéo xuống một bảng liệt kê thành tựu dài như tờ sớ:
【Lượng tránh lôi điểm đạt trên 20, bỏ tag “Thiên lôi cuồn cuồn”, đạt huân chương “Điểm bựa hơi nhiều”.】
【Lược sử chỉ số ngầu điểm cao nhất vượt 5000, giành được huân chương “Đói truyện đọc được”.】
【Quá mức cẩu huyết trên ba lần, giành được huân chương “Cẩu huyết ngập đầu”.】
【Cắt bớt tình tiết dài dòng và chi tiết không quan trọng, bỏ tag “Dài dòng vô địch”.】
【Bổ sung đầy đủ nhân vật ẩn giấu, cơ bản lấp hố hoàn tất, bỏ tag “Hố trải khắp đất”.】
【Chỉ số độ sướng vượt qua phạm vi thống kê, giành được huân chương “Dùng tự thẩm được”.】
【Đạt đến tiêu chuẩn đề nghị của hệ thống. Một câu ngắn gọn: Câu chuyện một trung nhị lụy tình muốn hủy diệt thế giới.】
Nhìn đến dòng này, Thẩm Thanh Thu: “…”
Hoàn toàn không thể phản bác [tay vẫy bái bai]
Nghĩ kỹ lại, quả thực, kể từ khi hắn trùng sinh đến nơi này, “Cuồng ngạo tiên ma đồ” đã từ một cuốn văn ngựa đực sắc tình vô hạn, biến thành chuyện tình cẩu huyết bế tắc dở hơi của một vị trai tân.
Có điều, nhìn hàng huân chương tỏa sáng lấp láng này, Thẩm Thanh Thu kỳ thực âm thầm có chút bội phục bản thân.
Tác giả không lấp hố, ông đây tự mình đến lấp, oách không!!!
Trong lịch sử văn ngựa đực, có độc giả nào như hắn, xả thân lấp hố, trực tiếp kéo độ ngầu của quyển sách này lên tới đẳng cấp như vậy, giành được nhiều mục danh dự như này chứ?!
Mặc dù hướng đi có hơi chệch, nhưng ít nhất, đây mới chính xác là “mài giỏi mài lên, không thì ngậm mồm”!
Bỗng nhiên, Thẩm Thanh Thu để ý thấy, góc trái phái trên danh sách giải thưởng, có một ký hiệu“”màu hồng nho nhỏ.
Hắn biết ký hiệuđại diện cho nam, đại diện cho nữ, thấy có chút kỳ lạ: “Ký hiệu này là gì?”
Hệ thống: “【Thể hiện thành tích giành được ở các mục trong danh sách là phần thưởng cho phái nữ.】
Thẩm Thanh Thu: “… Mài đùa tao à.”
Hệ thống: 【 Phân loại tác phẩm của “Cuống ngạo tiên ma đồ” đã thay đổi.】
Đợi đã!
Sao lại bị phân thành shoujo!!!
Chẳng trách loại tình tiết vừa quái đản vừa cẩu huyết này lại có thể giành được nhiều huân chương như vậy, hóa ra là bị phân thành shoujo rồi!!!
Shoujo sao còn có huân chương “Dùng tự thẩm được”, các cô cầm cái gì mà thẩm!!!
Chẳng lẽ này là từ đáy chủ trạm* bị đá sang nữ tần* rồi sao?!
(Chủ trạm và nữ tần: là hai trang truyện lớn của Tàu, giống như Tấn Giang. Chủ trạm là 起点中文网, gồm tất cả các thể loại, đối tượng rộng hơn Tấn Giang, nam nữ đều đọc được. Nữ tần là 起点女生网, một nhánh của chủ trạm, chuyên dành cho phái nữ. Văn up lên hai trang này cũng được phân loại thành “văn chủ trạm” và “văn nữ tần”.)
Không đúng. Sự thật, có lẽ còn đáng sợ hơn!
Thẩm Thanh Thu bỗng nhớ ra, từ sau khi hệ thống thăng cấp, giao diện thay hoàn toàn, bảo sao có chút quen mắt. Phong cách và tông màu của giao diện này, giống với… giống với diễn đàn lục Tấn Giang* trong truyền thuyết á?!
(*: Tấn Giang có hai trang, lục Tấn Giang và hồng Tấn Giang. Lục Tấn Giang là trang chủ, nơi đăng truyện. Hồng Tấn Giang là diễn đàn để thảo luận, hồng Tấn Giang giao diện màu hường phấn, có thể gg để kiểm chứng.)
Kể từ ngày đầu tiên trùng sinh, ngụm máu lâu ngày vẫn luôn nhịn đến tận hôm nay, cuối cùng cũng bị Thẩm Thanh Thu vì biết được chân tướng, phun ra.
Hắn hướng bàn tay Nhĩ Khang* lên trời: “Đừng ——!”
Trong phòng tĩnh lặng mất hai giây.
A lê hấp, những cái đầu đen đen chợt vây lên.
Ninh Anh Anh, Minh Phàm, Tề Thanh Thê, Mộc Thanh Phương, một đống người chen chúc một bên giường, mồm năm miệng mười. Thẩm Thanh Thu bị ồn đến não quặn đau, cái gì cũng nghe không rõ, gập lưng ôm đầu. Chỉ nghe Liễu Thanh Ca nói: “Tránh hết ra!”
Hắn vừa nói, những người khác lập tức ngậm miệng. Tiền bối hậu bối lè lưỡi, ủ rũ lùi ra. Vị trí trống được Liễu Thanh Ca thế vào. Hắn khoanh tay, đứng đến bên giường, Thẩm Thanh Thu khó khăn lắm mới nhìn thấy một người đáng tin cậy, túm lấy hỏi: “Lạc Băng Hà đâu?”
Mặt Liễu Thanh Ca bỗng đen lại, nói: “Chết rồi!”
Thẩm Thanh Thu: “… Chết rồi?”
Không phải chứ?!
Y thực sự ngu ngốc mà tuẫn tình rồi?!
Nhìn dáng vẻ của Liễu Thanh Ca, không giống nói đùa, Liễu Thanh Ca cũng chưa từng nói đùa. Thẩm Thanh Thu bỗng ngồi bật dậy, động tác quá mạnh, một cơn đau nhói bỗng truyền đến từ dưới mông.
Mặt hắn nháy mắt vặn vẹo, rầm một tiếng, lại ngã xuống.
Phản ứng này quá mức khoa trương, Liễu Thanh Ca như thể kinh ngạc vô cùng, cộp cộp cộp lùi ra sau ba bước, lúng ta lúng túng, như muốn tiến đến cất lời, lại như muốn co chân chạy. Tề Thanh Thê túm lấy hắn, gào lên: “Ngươi nhìn ngươi xem, ngươi nhìn ngươi xem! Làm cái gì đây! Đã bảo ngươi chớ dọa hắn mà, trực tiếp làm người ta sợ chết ngất luôn rồi!”
Thẩm Thanh Thu nằm trên giường, giơ tay: “Ta không ngất. Ta…”
Chỉ là đau mông, nhất thời không ngồi được…
Ninh Anh Anh trước nay sợ nhất phong chủ Bách Chiến phong, lần này gan thế nhưng lại to lên, dậm chân với Liễu Thanh Ca: “Liễu sư thúc, sao người có thể như vậy. Cho dù người có không thích A Lạc thế nào đi nữa, nhưng biết rõ sư tôn mới tỉnh, không chịu được đả kích, người… người còn tùy tiện nói, tùy tiện trù ẻo y chết.”
Trên mặt Mộc Thanh Phương cũng tràn đầy trách móc: “Liễu sư huynh, huynh như vậy, thực không hay. Không hay một chút nào.”
Liễu Thanh Ca lần đầu tiên trở thành mục tiêu công kích của mọi người, hắn vốn không giỏi ăn nói, trực tiếp lùi về bên bàn, hậm hực nói: “Ta không nói nữa!”
Một tay Thẩm Thanh Thu xoa huyệt thái dương, một tay đấm lưng: “Ai nói cho ta biết, rốt cuộc y đã chết hay chưa!”
Tề Thanh Thê đáp: “Chưa chết! Tên tiểu tử đó tưởng rằng ngươi không xong rồi, suýt chút nữa đi theo ngươi, sau đó Mộc sư đệ nói ngươi không sao, vẫn còn thở, y sao nỡ chết.”
Quả nhiên là vậy.
May mà chưa xôi hỏng bỏng không!
Thẩm Thanh Thu biết những lời lúc nãy Liễu Thanh Ca nói là lời lúc tức giận, nhưng cũng đã bị dọa mất vài giây, có chút không giữ được bình tĩnh, phê bình: “Liễu phong chủ đừng như vậy có được không. Ta là tin tưởng ngươi nên mới hỏi ngươi đầu tiên. Ngươi làm quá ta thất vọng rồi.”
Liễu Thanh Ca trừng hắn. Thẩm Thanh Thu nào sợ hắn trừng, chậm rãi ngồi dậy, chọn một tư thế không đè mông quá đau, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì. Ta sao lại trở về Thanh Tĩnh phong rồi. Mai Cốt Lĩnh thì sao? Lạc Băng Hà đâu?”
Tề Thanh Thê đáp: “Đừng lo về Mai Cốt Lĩnh nữa, sớm nổ rồi.”
Thẩm Thanh Thu lặp lại: “Nổ rồi?”
Tề Thanh Thê nói: “Ngươi cùng Lạc Băng Hà không phải đã hủy Tâm Ma kiếm ở Mai Cốt Lĩnh rồi sao? Thời khắc kiếm gãy, cả ngọn núi đã nổ rồi.”
Minh Phàm chen đầu vào bên giường, nói: “Đúng vậy đúng vậy, sư tôn, hơn nửa ngọn núi va lên mặt băng, va thành một cái hố lớn, sau đó băng trên Lạc Xuyên đã tan hết. Người và Lạc Băng Hà đều rơi xuống Lạc Xuyên, là Liễu sư thúc vớt hai người lên đó.”
Thẩm Thanh Thu đang đón lấy trà Ninh Anh Anh dâng lên, chuẩn bị uống, may mà chưa uống, không thì chắc chắn đã phun ra rồi.
“Hai người”?
Thẩm Thanh Thu chột dạ liếc Liễu Thanh Ca.
Á đù, nếu nhớ không nhầm (chuyện này sao có thể nhớ nhầm), hắn khi đó vừa mới cùng Lạc Băng Hà làm xong chuyện kia á!
Mặc dù sau đó Lạc Băng Hà đã mặc quần áo cho hắn, nhưng biết bao bằng chứng phạm tội tàn dư trên người, dựa vào đôi mắt tinh tường của Liễu đại thần, không nhìn ra điểm dị thường, đấy mới là lạ.
Bảo sao Liễu Thanh Ca một mực dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn hắn chằm chằm!
Bại hoại thuần phong đó!
Tề Thanh Thê càm ràm: “Vừa vớt đã vớt được hai người, ôm chặt đến hệt như cương thi, tách thế nào cũng không ra, nhiều người đang nhìn như vậy mà, có mất mặt không…”
Dưới con mắt chằm chằm của quần chúng ôm mà rơi khỏi Mai Cốt Lĩnh!
Thẩm Thanh Thu hối hận vạn phần.
Nghìn tránh vạn tránh, vẫn tránh không được Xuân Sơn Hận có thêm tư liệu mới!
Nhưng dựa vào lối suy nghĩ của Lạc Băng Hà, cư nhiên không trực tiếp đem hắn đi, mà lại chịu ngoan ngoan đưa hắn về Thanh Tĩnh phong, này cũng quá kỳ quái rồi. Thẩm Thanh Thu thấy không bình thường, gặng hỏi: “Vậy rốt cuộc hiện tại Lạc Băng Hà đang ở đâu?”
Vẫn là Ninh Anh Anh ngoan ngoãn hiếu thuận, nói: “Sư tôn người ngủ nhiều ngày như vậy không tỉnh, y đương nhiên là đi tìm linh dược cho người rồi.”
Tìm linh dược quái gì chứ. Khó khăn lắm mới đại nạn không chết, full máu sống lại, tên nhóc này không quỳ bên giường chờ hắn tỉnh, ra ngoài chạy loạn cái gì. Loại chuyện vặt vãnh này, giao cho tiểu đệ tử làm!
Ninh Anh Anh nhỏ giọng thỏ thẻ: “Còn không phải là bị các vị sư thúc sư bá đuổi khỏi núi rồi…”
Lạc Băng Hà đắc tội với quá nhiều người ở Thương Khung Sơn phái, bị đuổi cũng bình thường, chỉ là y giờ đây vậy mà hiểu được ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn để bị đuổi. Cũng thật đáng thương.
Có điều, không việc gì, là tốt rồi.
Thấy sắc mặt mọi người bình thường, vẫn có thể cười nói như vậy, Thẩm Thanh Thu đoán Nhạc Thanh Nguyên hẳn là bình an vô sự, vẫn hỏi: “Chưởng môn sư huynh thế nào?”
Tề Thanh Thê mỉa mai nói: “Ngươi vẫn còn biết quan tâm đến chưởng môn sư huynh cơ đấy. Chưa chết.”
Quả nhiên, rút kiếm liều mạng trong Mai Cốt Lĩnh, vẫn chưa tiêu hao hết tuổi thọ của Nhạc Thanh Nguyên. Xem ra, bí mật của Huyền Túc vẫn chưa bị những người xung quanh biết.
Thẩm Thanh Thu đang thở phào một hơi, bỗng, trong màn đêm đen kịt phía ngoài, bùng lên mấy chùm pháo hoa sáng lấp lánh, nghe kỹ, còn có tiếng người huyên náo truyền đến từ Khung Đỉnh Phong. Hắn hỏi: “Có chuyện gì? Khung Đỉnh Phong bên đó ồn vậy.”
Mộc Thanh Phương cười đáp: “Thẩm sư huynh tỉnh thật đúng lúc. Vừa hay có thể kịp sang ăn mừng.”
Ăn mừng cái gì? Thẩm Thanh Thu nghệt mặt nghĩ, lẽ nào để chúc mừng hắn cuối cùng cũng tỉnh?!
Liễu Thanh Ca giống như đoán được hắn đang nghĩ gì, nói: “Hai giới hợp nhất thất bại, cùng với lễ mừng bốn trăm năm Thương Khung Sơn phái, cùng tổ chức.”
Thẩm Thanh Thu quyết định trước tiên đi Khung Đỉnh Phong thăm Nhạc Thanh Nguyên.
Lần kỷ niệm này, không chỉ có nhân sĩ nội bộ Thương Khung Sơn phái tham gia, không ít môn phái tham chiến ở Lạc Xuyên cũng nhận lời mời mà tới. Thẩm Thanh Thu nhìn thấy không ít người quen.
Vô Thần đại sư a di đà phật, mặt đầy ý cười nói: “Thẩm phong chủ bình an vô sự, quả là may mắn.”
Vô Vọng lườm Thẩm Thanh Thu một cái, thập phần chán ghét mà đi ra chỗ khác.
Vô Thần đại sư nói: “Thẩm phong chủ đừng so đo với Vô Vọng sư huynh. Từ lúc lão nạp mất đi hai chân ở Kim Lan thành, ông ấy liền vô cùng căm hận Ma tộc, vì thế với Thẩm phong chủ cũng…”
Thẩm Thanh Thu xoa xoa mũi, bình thản đáp: “Không có gì.”
Bị một lão trọc chán ghét, tính là gì!
Hắn nghĩ một chút, hỏi: “Nghe nói, Thiên Lang Quân do quý tự giam giữ?”
Vô Thần đại sư đáp: “Không tính là giam giữ, lão nạp chỉ muốn đàm đạo phật pháp với gã, đồng thời giúp gã kéo chậm sự suy yếu của cơ thể Lộ Chi, đợi vài năm nữa gã ổn định lại, thì đi ở tùy gã. Khi đó gã thích du ngoạn nhân giới, hay muốn trở về ma giới, tùy ý. Lão nạp cho rằng, trên người gã không hề có lệ khí, cho dù là từng có, hẳn cũng đã tiêu tan rồi.”
Vô Thần đại sư ở Kim Lan thành vì người Tát Chủng mà mất hai chân, người Tát Chủng lại là do Thiên Lang Quân phái đến, ông lại có thể không so đo chuyện này, Thẩm Thanh Thu bất giác kính phục trong lòng.
Hơn nữa, ông không phải từ bi một cách bừa bãi. Lần gặp cuối cùng, Thẩm Thanh Thu cũng cảm thấy, Thiên Lang Quân, hẳn đã không còn là trung nhị muốn hủy diệt thế giới nữa rồi.
Bệnh trung nhị mang theo sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa, câu nói này tuyệt đối là chân lý!
Cáo biệt các vị tăng nhân Chiêu Hoa tự, phía bên Khung Đỉnh điện, là chúng đạo sĩ Thiên Nhất Quan.
Ba đạo cô sinh ba mỹ mạo đang lời lẽ dịu dàng mà quấn lấy một người, hóa ra là Liễu Minh Yên đang che mạng mỏng.
Giờ đây nhìn hậu cung của Lạc Băng Hà tụ lại một chỗ đua nhau khoe sắc, Thẩm Thanh Thu có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, vẫn như lúc trước nhiệt tình đứng ngoài xem, có điều đã không còn cách nào mang theo tâm thế YY mà hóng nữa rồi.
Hắn đưa mắt nhìn thêm hai cái. Chỉ nghe thanh âm yêu kiều của ba vị tỷ muội nói: “Tỷ tỷ tốt, đại nhân, đề một chữ đi mà.”
“Khó khăn lắm mới gặp được tác giả nguyên tác, xin lưu lại chút kỷ niệm đi.”
Trong tay các nàng cầm một tập sách nhỏ sặc sỡ, nhét vào tay Liễu Minh Yên, cuốn sách nhỏ nhìn vô cùng quen mắt. Thẩm Thanh Thu lặng lẽ bồn chồn, cứ cảm thấy rất đáng để tâm, đang muốn đến gần chút nhìn rõ xem trên ba chữ trên mặt rốt cuộc là gì, bỗng bên cạnh có một thân ảnh lén lút lướt qua.
Thẩm Thanh Thu hai bước theo đến phía sau hắn, một tay tóm gọn người đó, lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám lên Khung Đỉnh Phong, không sợ Tề Thanh Thê tế sống ngươi.”
Bị người khác bắt được, Thượng Thanh Hoa sợ đến suýt thì quỳ xuống, vừa nghe là Thẩm Thanh Thu, thở phào một cái, xoay người nói: “Làm gì đó, tốt xấu gì cũng đã từng giúp đánh trận đúng không, chớ vội đuổi người chứ.”
Thẩm Thanh Thu: “Ngươi vừa rồi là từ Khung Đỉnh Phong đi ra?”
Thượng Thanh Hoa: “Không sai, nói ra ngươi đừng sợ. Ta có thể sắp quay lại tiếp tục làm phong chủ An Định Phong đó.”
Thẩm Thanh Thu: “Nhạc Thanh Nguyên để ngươi quay lại?”
Thượng Thanh Hoa: “Ta là lãng tử quay đầu, lạc lối biết quay lại, cũng chẳng làm chuyện gì nghịch thiên trái đạo lý, y vì sao không cho phép ta quay lại?”
Thẩm Thanh Thu bỏ hắn ra, chán ghét nói: “Con người chưởng môn sư huynh thực sự quá tốt rồi.”
Thượng Thanh Hoa chỉnh lại cổ áo: “Ầy, nhìn thấy dáng vẻ tiểu thuyết mình viết hoàn toàn biến thành bộ dạng này, quả thật… say không nói được thành lời.”
Mặc dù biết hắn là đang ngang ngạnh chuyển chủ để, Thẩm Thanh Thu lại bị câu nói ấy khơi lại từng ký ức trước giờ, từ đáy lòng tán đồng nói: “Phải. Say thật. Một mạch hoang đường dây dưa, thật chẳng biết rốt cuộc là vì cái gì.”
Thượng Thanh Hoa nói: “Không được nói vậy chớ. Có thể ngươi cảm thấy là dây dưa mù quáng, chẳng được quái gì, có điều, với Lạc ca mà nói, có thể ý nghĩa tồn tại của cả thế giới, chính là sự dây dưa mù quáng với ngươi.”
…Đm, đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời có thể nói ra những lời này?!
Thẩm Thanh Thu hoảng hốt: “Đệt. Ngươi phải hàng nguyên bản chứ?”
Thượng Thanh Hoa nghiêm túc nói: “Ngươi đứng có như vậy. Ta cũng là một thanh niên có học thức lý tưởng, đương nhiên có suy nghĩ của riêng mình.”
Thẩm Thanh Thu cười lạnh: “Học thức lý tưởng của ngươi đâu? Sao ta chỉ nhìn thấy fan service không giới hạn?”
Cộng thêm tốc độ một ngày vạn chữ, còn có sức mạnh khi lên đồng bùng phát hai vạn chữ. Nếu không có những thiết lập kia, ai thèm xem cuốn tiểu thuyết trời đánh này!
Thượng Thanh Hoa nhún vai nói: “Ngươi cho rằng ta ngay từ đầu đã viết nội dung không có tiết tháo sao? Ta trước đây cũng có từng viết văn lãng mạn đó, nhưng quyển nào cũng để lót đường, chỉ đành mở một đường theo phong cách đại chúng thôi.”
Thẩm Thanh Thu đánh giá hắn: “Ngươi trông có vẻ không bận lòng tẹo nào.”
Thượng Thanh Hoa nói: “Ta sao phải bận lòng. Thay vì viết một nam chính ngựa đực, khắc họa Lạc ca của hiện tại, nam chính kỳ quái tính cách phức tạp một chút như này, phù hợp quan điểm sáng tác của ta hơn.”
Thẩm Thanh Thu kết luận lại: “Cho nên, quan điểm sáng tác của ngươi chính là viết đam mỹ?”
Thượng Thanh Hoa: “Ngươi không vừa mắt nam chính gei à? Tác gia văn học lãng mãn, tác phẩm nghệ thuật, đều thích khắc họa gei. Ngươi xem”
Hắn bẻ ngón tay: “Brokeback Moutain, Bạch Tiên Dũng, Bá vương biệt cơ, kinh điển, tiếng tăm, bọn họ đều thích viết về gei. Văn học lãng mạn chuộng gei ngươi hiểu không?!”
Thẩm Thanh Thu hơ hơ: “Viết một nam chính gei là thành văn học lãng mạn. Ngươi biết trang tiểu thuyết Tấn Giang không? Nói như ngươi, trên đó đều là văn học lãng mạn hết?”
Thượng Thanh Hoa giơ tay: “Tau không nói chuyện với mài, mài là anti fan.”
Thẩm Thanh Thu đang muốn nói: “Tau chỉ anti không phải fan!”, đột nhiên nghe thấy Thượng Thanh Hoa đang rên rỉ.
Cái gì mà “Tình người ấm, ân khó nhận, khóe môi kề sát, nguyện để đêm nay chuyển sớm mai, sớm tối vĩnh viễn không rời”, quan trọng là khúc điệu đó nghe vô cùng quen tai, quen đến mức Thẩm Thanh Thu bứt rứt chân tay, trỏ hắn nói: “Thượng Thanh Hoa, ngươi rên cái gì đó?”
Thượng Thanh Hoa tiếp tục ngân nga: “Chẳng hay giờ này đã chuyển sớm mai, Chính Dương*kéo dài cần bao lâu, Chính Dương chầm chậm, tiếng Thanh Thu run rẩy, Tu Nhã** không bao, hàn thủy dâng lên, khóc không thành tiếng tha thiết cầu xin, cầu không được lại đến…”
(*,**: tên kiếm của Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu, kiếm ở đây là kiếm nào mọi người chắc cũng hiểu:]]]]]])
Thẩm Thanh Thu không thể tin nổi: “Đệt —— Thử hát thêm câu nữa xem?”
Thượng Thanh Hoa nói: “Thẩm đại thần ngài sao có thể không nghe người ta nói, ngàn vạn chớ tùy tiện đệt người khác. Lạc ca sẽ điên đó. Ta nói cho ngươi biết, khúc Xuân Sơn Hận này, bây giờ vị trí tồn tại như “Thập bát mạc”*. Hai người các ngươi chính là cặp homo quốc dân đẳng cấp huyền thoại, ngươi hiểu hơm? Ngươi bịt miệng ta thì có ích gì, bịt không nổi miệng lưỡi nhan nhản của người trong thiên hạ…”
(Thập bát mạc: khúc dân ca nổi tiếng nhà nhà người người đều biết hát của Trung Quốc)
Cuối cùng, Thẩm Thanh Thu cũng thỏa ước nguyện mà tẩn cho đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời một trận.
Thảm quá. Thảm quá rồi!!!
Cái loại tác giả đào xong không lấp còn kết vội, nhân vật bại hoại đến tận Siberia mà lại HE cho mọi nhà, thì đáng bị trực tiếp đập chết!
Tẩn xong, hắn chỉnh lại tác phong, tiến vào Khung Đỉnh điện. Ở giữa đại điện, Nhạc Thanh Nguyên đang đứng quay lưng với hắn.
Thẩm Thanh Thu tiến về phía trước hành lễ: “Chưởng môn sư huynh.”
Nhạc Thanh Nguyên chợt quay người lại, trên mặt hơi lộ ra nét vui mừng: “Tiểu Cửu…”
Thẩm Thanh Thu nói: “Sư huynh, là Thanh Thu.”
Cho dù không thể nói rõ chân tướng cho Nhạc Thanh Nguyên, Thẩm Thanh Thu vẫn mong có thể tận lực phân định rạch ròi.
Mặc dù như vậy, có thể có chút tàn nhẫn.
Nhạc Thanh Nguyên ngây người một lúc, cúi đầu nhỏ giọng nói: “… Là Thanh Thu. Thanh Thu sư đệ.”
Thẩm Thanh Thu nhìn đến Huyền Túc trên lưng, vẫn không cất tiếng, Nhạc Thanh Nguyên liền tự mở lời: “Sư đệ không cần lo lắng. Về sau bế quan thêm vài tháng, coi như tạm thời không có vấn đề.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Sư huynh, vậy sau này huynh ngàn vạn lần chớ kích động rút kiếm nữa. Tu vi có thể tăng, cảnh giới có thể thăng, nhưng tuổi thọ thì không cách nào bù lại được.”
Nhạc Thanh Nguyên lộ ra tia cười khó hiểu, chậm rãi lắc đầu đáp: “Bù không lại, nào chỉ là tuổi thọ.”
Ra khỏi Khung Đỉnh điện, Thẩm Thanh Thu từ từ bước đi trong tiếng cười nói của đệ tử ven đường, còn có pháo hoa rực rỡ trên đầu.
Trước khi rời đi, Nhạc Thanh Nguyên nói với hắn: “Thế nhưng, Thương Khung Sơn phái, mãi mãi là nơi đệ có thể trở về.”
Y nói đầy trịnh trọng chân thành, Nhạc Thanh Nguyên trước nay là vậy, những việc đã hứa nhất định làm được. Việc làm không được, thì sẽ dùng mọi cách để bù đắp.
Nếu như hắn thực sự là Thẩm Cửu thì tốt rồi.
Nếu như hàng nguyên bản thực sự có thể nghe được câu nói này, thì tốt rồi.
Thẩm Thanh Thu càng đi càng chậm, bỗng nhiên, giống như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu đưa mắt nhìn. Vừa hay nhìn thấy, Lạc Băng Hà chạy trong đám đông, mặt đầy lo lắng gấp gáp, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Người xung quanh thấy gương mặt này của y, biểu cảm nào cũng có. Thẩm Thanh Thu gọi: “Lạc Băng Hà!”
Lạc Băng Hà cũng đã nhìn thấy hắn, nháy mắt chuyển đến trước mặt: “Sư tôn, ngươi tại sao không ở Thanh Tĩnh Phong? Giờ ngươi đi được rồi sao?”
Thẩm Thanh Thu đáp: “Ta mới phải hỏi ngươi, vì sao không đợi ở Thanh Tĩnh Phong, chạy loạn ra ngoài.”
Lạc Băng Hà cúi đầu nói: “Tất cả Thương Khung Sơn phái đều không hoan nghênh ta, ta chỉ có thể thỉnh thoảng lặng lẽ đến thăm ngươi. Vừa nãy không thấy sư tôn ở trúc xá, còn tưởng rằng ngươi lại đi rồi. Hoặc là bị bọn họ giấu đi rồi.”
Thẩm Thanh Thu nghe y có chút ủy khuất biện giải, bất giác nhớ lại lời Thượng Thanh Hoa nói mới rồi.
Nếu hắn không một mạch nhắm mắt dây dưa, nói không chừng Lạc Băng Hà đã hắc hóa triệt để, trở thành thanh niên hắc ám một tay xé đứt chân tay người khác trong nguyên tác và hệ thống trừng phạt.
Mặc dù hiện tại, trở thành một thanh niên thần kinh lụy tình, dường như cũng chẳng hơn là bao… Có điều ít nhiều cũng có điểm khiến người khác thương cảm đi.
Thẩm Thanh Thu thở dài nói: “Biết là bản thân không được hoan nghênh, thế mà vẫn đem ta về Thương Khung Sơn.”
Lạc Băng Hà thấp giọng nói: “Ta tưởng rằng khi sư tôn tỉnh lại, nhất định sẽ càng muốn ở Thương Khung Sơn…”
Thẩm Thanh Thu cho y một cái tát.
Việc đã đến nước này rồi, tên nhóc này sao có thể vẫn tự ti như vậy, cứng đầu như vậy, nghĩ không thông như vậy!
Hắn hận rèn sắt không thành thép nói: “Vi sư đương nhiên là muốn nhìn thấy ngươi trước nhất rồi!”
Lạc Băng Hà chịu cái tát này, mặt lại kích động hồng cả lên. Mắt bắt đầu ươn ướt, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Thẩm Thanh Thu đang bị ánh mắt này của y nhìn đến chịu không nổi nữa, bỗng nghe tiếng la hét, tiếng đao kiếm nổi lên từ bốn phía.
Dương Nhất Huyền đứng trên mái hiên Khung Đỉnh điện, gào lên: “Tên ma đầu đó lại đến quấn lấy Thẩm sư bá rồi!”
Một hô trăm ứng, lập tức có người hét theo: “Lên! Lên hết đi!”
“Tên này cư nhiên dám quay lại!”
“Lạc Băng Hà tên tiểu nhân ma tộc ngươi! Dám lên Thương Khung Sơn phái một lần, tất sẽ bị đánh xuống cho tỉnh!”
Chẳng trách Lạc Băng Hà không túc trực chờ hắn tỉnh, tình cảm của y ở Thương Khung Sơn phái đổi lại người người đòi đánh, “hoan nghênh nhiệt liệt” đến vậy cơ!
Thẩm Thanh Thu hết cách nói: “Xem ra ngươi thực sự chỉ có thể len lén mà tới.”
Lạc Băng Hà nhỏ giọng đáp: “Ta đã sớm nói ta ở nói này không được chào đón.”
Thẩm Thanh Thu xoa đầu y: “Không sao. Ta chào đón ngươi.”
Khung Đỉnh Phong một tràng hò đánh hô giết, thật giả lẫn lộn, nháo nhác muốn thử, đều là một đám đồ đệ chỉ sợ thiên hạ chưa loạn. Phần đông hơn lại là những người đối với tên hỗn thế ma vương Lạc Băng Hà này nhắm một mắt mở một mắt và người qua đường hòa bình. Thẩm Thanh Thu dở khóc dở cười, nói: “Chẳng bằng ngươi mang ta đi trước.”
Lạc Băng Hà nhất thời không phản ứng kịp: “Đi?”
Thẩm Thanh Thu gật đầu nói: “Muốn mang ta đi nơi nào, đều được.”
Lạc Băng Hà chết lặng nhìn hắn.
Thẩm Thanh Thu tiếp tục nói: “Ngươi không phải nói ở nơi này không được hoan nghênh sao? Vậy thì đi. Ma giới, Huyễn Hoa Cung, muốn đi bất cứ nơi nào, vi sư đều đi cùng ngươi.”
Hắn không đè thấp thanh âm, trên phong ngoài đệ tử Thương Khung Sơn phái, còn tập hợp tu sĩ các phái nhận lời mời tới tham gia lễ chúc mừng, giác quan mẫn cảm, sao có chuyện không nghe thấy, không hẹn mà gặp đều vờ câm điếc, người xem pháo hoa cứ xem, cười nói thì cười càng lớn tiếng.
Bọn họ đã phối hợp như vậy, lo lắng cho thể diện của Thương Khung Sơn phái, Liễu Thanh Ca lại không trân trọng, từ mái hiên nhảy xuống, dường như tức giận gấp gáp mà quát Thẩm Thanh Thu: “Này!”
Tề Thanh Thê giận không kìm được: “… Lão nương không quản nữa! Muốn đi đâu thì đi! Cho hai người bọn họ tự giày vò nhau đi!… Minh Yên, đi thôi! Còn nhìn cái gì!”
Thẩm Thanh Thu vừa quay đầu, đen mặt: “Sao lại khóc rồi!”
Lạc Băng Hà vội chùi mắt, thanh âm phát run: “Không khóc nữa, sẽ không khóc nữa.”
Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình như Đường Tăng, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, nghìn đắng vạn khổ, cuối cùng cũng thu phục được một tên đồ đệ đại náo thiên địa, miễn cưỡng tu thành chính quả. Mợ nó, thực sự chẳng dễ dàng chút nào, cứ để y khóc vậy, dù sao thì, bản tính Lạc Băng Hà vốn là thế.
Điên loạn cũng có, ngốc nghếch cũng được, lụy tình cũng thế, thần kinh cũng thôi. Cứ vậy đi.
Thẩm Thanh Thu cầm tay y, như cầm tay một đứa trẻ, hỏi: “Lần này cùng đi?”
Lạc Băng Hà chầm chậm ngẩng đầu, đáy mắt ánh lên ngân hà lấp lánh.
Bàn tay dán lại, mười ngón đan chặt.
Thẩm Thanh Thu bước nhanh về phía trước, nghe thấy Lạc Băng Hà ở phía sau gọi mình.
Y khẽ gọi: “Sư tôn.”
Kỳ thực, thanh âm này chưa từng thay đổi.
Trước sau như một.Chi: Chính văn mà chương mà cũng dài hơn một bài tiểu luận đã kết thúc. Hẹn gặp lại các bạn ở 200 trang phiên ngoại tiếp theo.TwT
Bee: Cuối cùng cũng lấp hố… Tui cảm động quớ:((( Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ những đứa lầy tụi tui thời gian quá
Sút: Cảm ơn tất cả những người đã từng tham gia góp sức lấp cái hố này, dù là những người đã từng đến và đi, hay những người vẫn đang ở lại và tiếp tục phiên ngoại:) Đăng bởi: admin
Sửa: Sút
“Cuồng ngạo tiên ma đồ”, là một cuốn tiểu thuyết YY ngựa đực. Điểm này, ngay từ khi bắt đầu, đã được nói rõ rồi.
Thẩm Thanh Thu, là một thẳng nam không thẹn với lòng, trời đất chứng giám, điểm này, hắn ngay từ khi sinh ra, đã tự mình xác định rõ ràng rồi.
Thế nên, nếu lúc mới mở ra cuốn truyện “Cuồng ngạo tiên ma đồ” kỳ quái bá không chút gượng ép, bá vượt cả phong cách và trình độ của bản thân này, có người nói cho Thẩm Viên, ấy, mài sắp đi chơi gei, hơn nữa còn cùng nam chính cuốn truyện này chơi gei, hơn nữa, còn là chính mài tự mình nằm sấp xuống dâng lên cho người ta chơi —— hắn nhất định sẽ cầm toàn bộ tuyển tập mười bốn cuốn “Cuồng ngạo tiên ma đồ” dày như gạch cho kẻ đó biết thế nào là nhừ tử.
Lúc này, hắn trôi trong không gian hư vô đã từng ở lúc vừa mới bắt đầu tiến vào thế giới này, lắng nghe hệ thống âm thanh trước sau như một, hệt như tiếng Google Translate, truyền đến khắp mọi ngóc ngách của hệ thống.
【Xin chào, thông qua sự nỗ lực không mệt mỏi và tích cực phối hợp của ngài, chỉ số các hạng mục đã đạt đến tiêu chuẩn yêu cầu để thăng cấp.】
【Hệ thống vô cùng vinh hạnh thông báo đến ngài, quý ngài đã thăng lên tài khoản VIP cấp 1. Tới đây đặc biệt lưu ý với ngài, tài khoản VIP có thể bắt đầu sử dụng tính năng cao cấp “Tự cứu”.】
【Trong tình huống chỉ số sinh mạng rơi xuống thấp nhất, có thể full máu hồi phục một lần.】
Full máu sống lại!
Đây là đãi ngộ của VIP, quá mợ nó tốt bụng!
Thẩm Thanh Thu nói: “Cái gì vậy. Tính năng tự cứu này, chỉ có thể dùng một lần? Chỉ có thể dùng cho mình ta?”
Hệ thống: 【Giải thích chính xác.】
Thẩm Thanh Thu lập tức nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Hắn trước đó đã hút đi hơn nửa lượng ma khí trên người Lạc Băng Hà, giờ đây cho dù có hủy đi Tâm Ma kiếm, hẳn cũng sẽ không tạo nên ảnh hưởng đáng kể gì cho Lạc Băng Hà.
Vốn tưởng rằng bản thân gần như chết chắc rồi, tên nhóc đó đã khóc lóc ỉ ôi đòi chết cùng hắn. Lúc này dùng tính năng tự cứu rồi, y ngàn vạn chớ có ngớ ngẩn mà tự sát theo đó!
Thẩm Thanh Thu vội hỏi: “Lạc Băng Hà thì sao? Y hiện tại thế nào rồi?”
Hệ thống: 【Trước mắt quyền hạn của ngài không thể tìm hiểu vấn đề liên quan đến năng lượng tổng. Xin hỏi có muốn xem tóm lược lịch sử thành tựu?】
Đã là VIP rồi sao vẫn không thể tìm hiểu!
Thẩm Thanh Thu vội đến nóng ruột nóng gan, nhưng cái thói của hệ thống hắn sớm đã get rồi.
Không đủ là không đủ, không cho hỏi là không cho hỏi, gấp hơn cũng vô dụng!
Hệ thống: 【Xin hỏi có muốn xem tóm lược lịch sử thành tựu?】
… Được thôi, xem ra trò này không xem không được. Thẩm Thanh Thu phẩy tay: “Xem xem xem! Xem mau!”
Theo cùng một tràng BGM hân hoan, hệ thống chậm rãi kéo xuống một bảng liệt kê thành tựu dài như tờ sớ:
【Lượng tránh lôi điểm đạt trên 20, bỏ tag “Thiên lôi cuồn cuồn”, đạt huân chương “Điểm bựa hơi nhiều”.】
【Lược sử chỉ số ngầu điểm cao nhất vượt 5000, giành được huân chương “Đói truyện đọc được”.】
【Quá mức cẩu huyết trên ba lần, giành được huân chương “Cẩu huyết ngập đầu”.】
【Cắt bớt tình tiết dài dòng và chi tiết không quan trọng, bỏ tag “Dài dòng vô địch”.】
【Bổ sung đầy đủ nhân vật ẩn giấu, cơ bản lấp hố hoàn tất, bỏ tag “Hố trải khắp đất”.】
【Chỉ số độ sướng vượt qua phạm vi thống kê, giành được huân chương “Dùng tự thẩm được”.】
【Đạt đến tiêu chuẩn đề nghị của hệ thống. Một câu ngắn gọn: Câu chuyện một trung nhị lụy tình muốn hủy diệt thế giới.】
Nhìn đến dòng này, Thẩm Thanh Thu: “…”
Hoàn toàn không thể phản bác [tay vẫy bái bai]
Nghĩ kỹ lại, quả thực, kể từ khi hắn trùng sinh đến nơi này, “Cuồng ngạo tiên ma đồ” đã từ một cuốn văn ngựa đực sắc tình vô hạn, biến thành chuyện tình cẩu huyết bế tắc dở hơi của một vị trai tân.
Có điều, nhìn hàng huân chương tỏa sáng lấp láng này, Thẩm Thanh Thu kỳ thực âm thầm có chút bội phục bản thân.
Tác giả không lấp hố, ông đây tự mình đến lấp, oách không!!!
Trong lịch sử văn ngựa đực, có độc giả nào như hắn, xả thân lấp hố, trực tiếp kéo độ ngầu của quyển sách này lên tới đẳng cấp như vậy, giành được nhiều mục danh dự như này chứ?!
Mặc dù hướng đi có hơi chệch, nhưng ít nhất, đây mới chính xác là “mài giỏi mài lên, không thì ngậm mồm”!
Bỗng nhiên, Thẩm Thanh Thu để ý thấy, góc trái phái trên danh sách giải thưởng, có một ký hiệu“”màu hồng nho nhỏ.
Hắn biết ký hiệuđại diện cho nam, đại diện cho nữ, thấy có chút kỳ lạ: “Ký hiệu này là gì?”
Hệ thống: “【Thể hiện thành tích giành được ở các mục trong danh sách là phần thưởng cho phái nữ.】
Thẩm Thanh Thu: “… Mài đùa tao à.”
Hệ thống: 【 Phân loại tác phẩm của “Cuống ngạo tiên ma đồ” đã thay đổi.】
Đợi đã!
Sao lại bị phân thành shoujo!!!
Chẳng trách loại tình tiết vừa quái đản vừa cẩu huyết này lại có thể giành được nhiều huân chương như vậy, hóa ra là bị phân thành shoujo rồi!!!
Shoujo sao còn có huân chương “Dùng tự thẩm được”, các cô cầm cái gì mà thẩm!!!
Chẳng lẽ này là từ đáy chủ trạm* bị đá sang nữ tần* rồi sao?!
(Chủ trạm và nữ tần: là hai trang truyện lớn của Tàu, giống như Tấn Giang. Chủ trạm là 起点中文网, gồm tất cả các thể loại, đối tượng rộng hơn Tấn Giang, nam nữ đều đọc được. Nữ tần là 起点女生网, một nhánh của chủ trạm, chuyên dành cho phái nữ. Văn up lên hai trang này cũng được phân loại thành “văn chủ trạm” và “văn nữ tần”.)
Không đúng. Sự thật, có lẽ còn đáng sợ hơn!
Thẩm Thanh Thu bỗng nhớ ra, từ sau khi hệ thống thăng cấp, giao diện thay hoàn toàn, bảo sao có chút quen mắt. Phong cách và tông màu của giao diện này, giống với… giống với diễn đàn lục Tấn Giang* trong truyền thuyết á?!
(*: Tấn Giang có hai trang, lục Tấn Giang và hồng Tấn Giang. Lục Tấn Giang là trang chủ, nơi đăng truyện. Hồng Tấn Giang là diễn đàn để thảo luận, hồng Tấn Giang giao diện màu hường phấn, có thể gg để kiểm chứng.)
Kể từ ngày đầu tiên trùng sinh, ngụm máu lâu ngày vẫn luôn nhịn đến tận hôm nay, cuối cùng cũng bị Thẩm Thanh Thu vì biết được chân tướng, phun ra.
Hắn hướng bàn tay Nhĩ Khang* lên trời: “Đừng ——!”
Trong phòng tĩnh lặng mất hai giây.
A lê hấp, những cái đầu đen đen chợt vây lên.
Ninh Anh Anh, Minh Phàm, Tề Thanh Thê, Mộc Thanh Phương, một đống người chen chúc một bên giường, mồm năm miệng mười. Thẩm Thanh Thu bị ồn đến não quặn đau, cái gì cũng nghe không rõ, gập lưng ôm đầu. Chỉ nghe Liễu Thanh Ca nói: “Tránh hết ra!”
Hắn vừa nói, những người khác lập tức ngậm miệng. Tiền bối hậu bối lè lưỡi, ủ rũ lùi ra. Vị trí trống được Liễu Thanh Ca thế vào. Hắn khoanh tay, đứng đến bên giường, Thẩm Thanh Thu khó khăn lắm mới nhìn thấy một người đáng tin cậy, túm lấy hỏi: “Lạc Băng Hà đâu?”
Mặt Liễu Thanh Ca bỗng đen lại, nói: “Chết rồi!”
Thẩm Thanh Thu: “… Chết rồi?”
Không phải chứ?!
Y thực sự ngu ngốc mà tuẫn tình rồi?!
Nhìn dáng vẻ của Liễu Thanh Ca, không giống nói đùa, Liễu Thanh Ca cũng chưa từng nói đùa. Thẩm Thanh Thu bỗng ngồi bật dậy, động tác quá mạnh, một cơn đau nhói bỗng truyền đến từ dưới mông.
Mặt hắn nháy mắt vặn vẹo, rầm một tiếng, lại ngã xuống.
Phản ứng này quá mức khoa trương, Liễu Thanh Ca như thể kinh ngạc vô cùng, cộp cộp cộp lùi ra sau ba bước, lúng ta lúng túng, như muốn tiến đến cất lời, lại như muốn co chân chạy. Tề Thanh Thê túm lấy hắn, gào lên: “Ngươi nhìn ngươi xem, ngươi nhìn ngươi xem! Làm cái gì đây! Đã bảo ngươi chớ dọa hắn mà, trực tiếp làm người ta sợ chết ngất luôn rồi!”
Thẩm Thanh Thu nằm trên giường, giơ tay: “Ta không ngất. Ta…”
Chỉ là đau mông, nhất thời không ngồi được…
Ninh Anh Anh trước nay sợ nhất phong chủ Bách Chiến phong, lần này gan thế nhưng lại to lên, dậm chân với Liễu Thanh Ca: “Liễu sư thúc, sao người có thể như vậy. Cho dù người có không thích A Lạc thế nào đi nữa, nhưng biết rõ sư tôn mới tỉnh, không chịu được đả kích, người… người còn tùy tiện nói, tùy tiện trù ẻo y chết.”
Trên mặt Mộc Thanh Phương cũng tràn đầy trách móc: “Liễu sư huynh, huynh như vậy, thực không hay. Không hay một chút nào.”
Liễu Thanh Ca lần đầu tiên trở thành mục tiêu công kích của mọi người, hắn vốn không giỏi ăn nói, trực tiếp lùi về bên bàn, hậm hực nói: “Ta không nói nữa!”
Một tay Thẩm Thanh Thu xoa huyệt thái dương, một tay đấm lưng: “Ai nói cho ta biết, rốt cuộc y đã chết hay chưa!”
Tề Thanh Thê đáp: “Chưa chết! Tên tiểu tử đó tưởng rằng ngươi không xong rồi, suýt chút nữa đi theo ngươi, sau đó Mộc sư đệ nói ngươi không sao, vẫn còn thở, y sao nỡ chết.”
Quả nhiên là vậy.
May mà chưa xôi hỏng bỏng không!
Thẩm Thanh Thu biết những lời lúc nãy Liễu Thanh Ca nói là lời lúc tức giận, nhưng cũng đã bị dọa mất vài giây, có chút không giữ được bình tĩnh, phê bình: “Liễu phong chủ đừng như vậy có được không. Ta là tin tưởng ngươi nên mới hỏi ngươi đầu tiên. Ngươi làm quá ta thất vọng rồi.”
Liễu Thanh Ca trừng hắn. Thẩm Thanh Thu nào sợ hắn trừng, chậm rãi ngồi dậy, chọn một tư thế không đè mông quá đau, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì. Ta sao lại trở về Thanh Tĩnh phong rồi. Mai Cốt Lĩnh thì sao? Lạc Băng Hà đâu?”
Tề Thanh Thê đáp: “Đừng lo về Mai Cốt Lĩnh nữa, sớm nổ rồi.”
Thẩm Thanh Thu lặp lại: “Nổ rồi?”
Tề Thanh Thê nói: “Ngươi cùng Lạc Băng Hà không phải đã hủy Tâm Ma kiếm ở Mai Cốt Lĩnh rồi sao? Thời khắc kiếm gãy, cả ngọn núi đã nổ rồi.”
Minh Phàm chen đầu vào bên giường, nói: “Đúng vậy đúng vậy, sư tôn, hơn nửa ngọn núi va lên mặt băng, va thành một cái hố lớn, sau đó băng trên Lạc Xuyên đã tan hết. Người và Lạc Băng Hà đều rơi xuống Lạc Xuyên, là Liễu sư thúc vớt hai người lên đó.”
Thẩm Thanh Thu đang đón lấy trà Ninh Anh Anh dâng lên, chuẩn bị uống, may mà chưa uống, không thì chắc chắn đã phun ra rồi.
“Hai người”?
Thẩm Thanh Thu chột dạ liếc Liễu Thanh Ca.
Á đù, nếu nhớ không nhầm (chuyện này sao có thể nhớ nhầm), hắn khi đó vừa mới cùng Lạc Băng Hà làm xong chuyện kia á!
Mặc dù sau đó Lạc Băng Hà đã mặc quần áo cho hắn, nhưng biết bao bằng chứng phạm tội tàn dư trên người, dựa vào đôi mắt tinh tường của Liễu đại thần, không nhìn ra điểm dị thường, đấy mới là lạ.
Bảo sao Liễu Thanh Ca một mực dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn hắn chằm chằm!
Bại hoại thuần phong đó!
Tề Thanh Thê càm ràm: “Vừa vớt đã vớt được hai người, ôm chặt đến hệt như cương thi, tách thế nào cũng không ra, nhiều người đang nhìn như vậy mà, có mất mặt không…”
Dưới con mắt chằm chằm của quần chúng ôm mà rơi khỏi Mai Cốt Lĩnh!
Thẩm Thanh Thu hối hận vạn phần.
Nghìn tránh vạn tránh, vẫn tránh không được Xuân Sơn Hận có thêm tư liệu mới!
Nhưng dựa vào lối suy nghĩ của Lạc Băng Hà, cư nhiên không trực tiếp đem hắn đi, mà lại chịu ngoan ngoan đưa hắn về Thanh Tĩnh phong, này cũng quá kỳ quái rồi. Thẩm Thanh Thu thấy không bình thường, gặng hỏi: “Vậy rốt cuộc hiện tại Lạc Băng Hà đang ở đâu?”
Vẫn là Ninh Anh Anh ngoan ngoãn hiếu thuận, nói: “Sư tôn người ngủ nhiều ngày như vậy không tỉnh, y đương nhiên là đi tìm linh dược cho người rồi.”
Tìm linh dược quái gì chứ. Khó khăn lắm mới đại nạn không chết, full máu sống lại, tên nhóc này không quỳ bên giường chờ hắn tỉnh, ra ngoài chạy loạn cái gì. Loại chuyện vặt vãnh này, giao cho tiểu đệ tử làm!
Ninh Anh Anh nhỏ giọng thỏ thẻ: “Còn không phải là bị các vị sư thúc sư bá đuổi khỏi núi rồi…”
Lạc Băng Hà đắc tội với quá nhiều người ở Thương Khung Sơn phái, bị đuổi cũng bình thường, chỉ là y giờ đây vậy mà hiểu được ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn để bị đuổi. Cũng thật đáng thương.
Có điều, không việc gì, là tốt rồi.
Thấy sắc mặt mọi người bình thường, vẫn có thể cười nói như vậy, Thẩm Thanh Thu đoán Nhạc Thanh Nguyên hẳn là bình an vô sự, vẫn hỏi: “Chưởng môn sư huynh thế nào?”
Tề Thanh Thê mỉa mai nói: “Ngươi vẫn còn biết quan tâm đến chưởng môn sư huynh cơ đấy. Chưa chết.”
Quả nhiên, rút kiếm liều mạng trong Mai Cốt Lĩnh, vẫn chưa tiêu hao hết tuổi thọ của Nhạc Thanh Nguyên. Xem ra, bí mật của Huyền Túc vẫn chưa bị những người xung quanh biết.
Thẩm Thanh Thu đang thở phào một hơi, bỗng, trong màn đêm đen kịt phía ngoài, bùng lên mấy chùm pháo hoa sáng lấp lánh, nghe kỹ, còn có tiếng người huyên náo truyền đến từ Khung Đỉnh Phong. Hắn hỏi: “Có chuyện gì? Khung Đỉnh Phong bên đó ồn vậy.”
Mộc Thanh Phương cười đáp: “Thẩm sư huynh tỉnh thật đúng lúc. Vừa hay có thể kịp sang ăn mừng.”
Ăn mừng cái gì? Thẩm Thanh Thu nghệt mặt nghĩ, lẽ nào để chúc mừng hắn cuối cùng cũng tỉnh?!
Liễu Thanh Ca giống như đoán được hắn đang nghĩ gì, nói: “Hai giới hợp nhất thất bại, cùng với lễ mừng bốn trăm năm Thương Khung Sơn phái, cùng tổ chức.”
Thẩm Thanh Thu quyết định trước tiên đi Khung Đỉnh Phong thăm Nhạc Thanh Nguyên.
Lần kỷ niệm này, không chỉ có nhân sĩ nội bộ Thương Khung Sơn phái tham gia, không ít môn phái tham chiến ở Lạc Xuyên cũng nhận lời mời mà tới. Thẩm Thanh Thu nhìn thấy không ít người quen.
Vô Thần đại sư a di đà phật, mặt đầy ý cười nói: “Thẩm phong chủ bình an vô sự, quả là may mắn.”
Vô Vọng lườm Thẩm Thanh Thu một cái, thập phần chán ghét mà đi ra chỗ khác.
Vô Thần đại sư nói: “Thẩm phong chủ đừng so đo với Vô Vọng sư huynh. Từ lúc lão nạp mất đi hai chân ở Kim Lan thành, ông ấy liền vô cùng căm hận Ma tộc, vì thế với Thẩm phong chủ cũng…”
Thẩm Thanh Thu xoa xoa mũi, bình thản đáp: “Không có gì.”
Bị một lão trọc chán ghét, tính là gì!
Hắn nghĩ một chút, hỏi: “Nghe nói, Thiên Lang Quân do quý tự giam giữ?”
Vô Thần đại sư đáp: “Không tính là giam giữ, lão nạp chỉ muốn đàm đạo phật pháp với gã, đồng thời giúp gã kéo chậm sự suy yếu của cơ thể Lộ Chi, đợi vài năm nữa gã ổn định lại, thì đi ở tùy gã. Khi đó gã thích du ngoạn nhân giới, hay muốn trở về ma giới, tùy ý. Lão nạp cho rằng, trên người gã không hề có lệ khí, cho dù là từng có, hẳn cũng đã tiêu tan rồi.”
Vô Thần đại sư ở Kim Lan thành vì người Tát Chủng mà mất hai chân, người Tát Chủng lại là do Thiên Lang Quân phái đến, ông lại có thể không so đo chuyện này, Thẩm Thanh Thu bất giác kính phục trong lòng.
Hơn nữa, ông không phải từ bi một cách bừa bãi. Lần gặp cuối cùng, Thẩm Thanh Thu cũng cảm thấy, Thiên Lang Quân, hẳn đã không còn là trung nhị muốn hủy diệt thế giới nữa rồi.
Bệnh trung nhị mang theo sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa, câu nói này tuyệt đối là chân lý!
Cáo biệt các vị tăng nhân Chiêu Hoa tự, phía bên Khung Đỉnh điện, là chúng đạo sĩ Thiên Nhất Quan.
Ba đạo cô sinh ba mỹ mạo đang lời lẽ dịu dàng mà quấn lấy một người, hóa ra là Liễu Minh Yên đang che mạng mỏng.
Giờ đây nhìn hậu cung của Lạc Băng Hà tụ lại một chỗ đua nhau khoe sắc, Thẩm Thanh Thu có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, vẫn như lúc trước nhiệt tình đứng ngoài xem, có điều đã không còn cách nào mang theo tâm thế YY mà hóng nữa rồi.
Hắn đưa mắt nhìn thêm hai cái. Chỉ nghe thanh âm yêu kiều của ba vị tỷ muội nói: “Tỷ tỷ tốt, đại nhân, đề một chữ đi mà.”
“Khó khăn lắm mới gặp được tác giả nguyên tác, xin lưu lại chút kỷ niệm đi.”
Trong tay các nàng cầm một tập sách nhỏ sặc sỡ, nhét vào tay Liễu Minh Yên, cuốn sách nhỏ nhìn vô cùng quen mắt. Thẩm Thanh Thu lặng lẽ bồn chồn, cứ cảm thấy rất đáng để tâm, đang muốn đến gần chút nhìn rõ xem trên ba chữ trên mặt rốt cuộc là gì, bỗng bên cạnh có một thân ảnh lén lút lướt qua.
Thẩm Thanh Thu hai bước theo đến phía sau hắn, một tay tóm gọn người đó, lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám lên Khung Đỉnh Phong, không sợ Tề Thanh Thê tế sống ngươi.”
Bị người khác bắt được, Thượng Thanh Hoa sợ đến suýt thì quỳ xuống, vừa nghe là Thẩm Thanh Thu, thở phào một cái, xoay người nói: “Làm gì đó, tốt xấu gì cũng đã từng giúp đánh trận đúng không, chớ vội đuổi người chứ.”
Thẩm Thanh Thu: “Ngươi vừa rồi là từ Khung Đỉnh Phong đi ra?”
Thượng Thanh Hoa: “Không sai, nói ra ngươi đừng sợ. Ta có thể sắp quay lại tiếp tục làm phong chủ An Định Phong đó.”
Thẩm Thanh Thu: “Nhạc Thanh Nguyên để ngươi quay lại?”
Thượng Thanh Hoa: “Ta là lãng tử quay đầu, lạc lối biết quay lại, cũng chẳng làm chuyện gì nghịch thiên trái đạo lý, y vì sao không cho phép ta quay lại?”
Thẩm Thanh Thu bỏ hắn ra, chán ghét nói: “Con người chưởng môn sư huynh thực sự quá tốt rồi.”
Thượng Thanh Hoa chỉnh lại cổ áo: “Ầy, nhìn thấy dáng vẻ tiểu thuyết mình viết hoàn toàn biến thành bộ dạng này, quả thật… say không nói được thành lời.”
Mặc dù biết hắn là đang ngang ngạnh chuyển chủ để, Thẩm Thanh Thu lại bị câu nói ấy khơi lại từng ký ức trước giờ, từ đáy lòng tán đồng nói: “Phải. Say thật. Một mạch hoang đường dây dưa, thật chẳng biết rốt cuộc là vì cái gì.”
Thượng Thanh Hoa nói: “Không được nói vậy chớ. Có thể ngươi cảm thấy là dây dưa mù quáng, chẳng được quái gì, có điều, với Lạc ca mà nói, có thể ý nghĩa tồn tại của cả thế giới, chính là sự dây dưa mù quáng với ngươi.”
…Đm, đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời có thể nói ra những lời này?!
Thẩm Thanh Thu hoảng hốt: “Đệt. Ngươi phải hàng nguyên bản chứ?”
Thượng Thanh Hoa nghiêm túc nói: “Ngươi đứng có như vậy. Ta cũng là một thanh niên có học thức lý tưởng, đương nhiên có suy nghĩ của riêng mình.”
Thẩm Thanh Thu cười lạnh: “Học thức lý tưởng của ngươi đâu? Sao ta chỉ nhìn thấy fan service không giới hạn?”
Cộng thêm tốc độ một ngày vạn chữ, còn có sức mạnh khi lên đồng bùng phát hai vạn chữ. Nếu không có những thiết lập kia, ai thèm xem cuốn tiểu thuyết trời đánh này!
Thượng Thanh Hoa nhún vai nói: “Ngươi cho rằng ta ngay từ đầu đã viết nội dung không có tiết tháo sao? Ta trước đây cũng có từng viết văn lãng mạn đó, nhưng quyển nào cũng để lót đường, chỉ đành mở một đường theo phong cách đại chúng thôi.”
Thẩm Thanh Thu đánh giá hắn: “Ngươi trông có vẻ không bận lòng tẹo nào.”
Thượng Thanh Hoa nói: “Ta sao phải bận lòng. Thay vì viết một nam chính ngựa đực, khắc họa Lạc ca của hiện tại, nam chính kỳ quái tính cách phức tạp một chút như này, phù hợp quan điểm sáng tác của ta hơn.”
Thẩm Thanh Thu kết luận lại: “Cho nên, quan điểm sáng tác của ngươi chính là viết đam mỹ?”
Thượng Thanh Hoa: “Ngươi không vừa mắt nam chính gei à? Tác gia văn học lãng mãn, tác phẩm nghệ thuật, đều thích khắc họa gei. Ngươi xem”
Hắn bẻ ngón tay: “Brokeback Moutain, Bạch Tiên Dũng, Bá vương biệt cơ, kinh điển, tiếng tăm, bọn họ đều thích viết về gei. Văn học lãng mạn chuộng gei ngươi hiểu không?!”
Thẩm Thanh Thu hơ hơ: “Viết một nam chính gei là thành văn học lãng mạn. Ngươi biết trang tiểu thuyết Tấn Giang không? Nói như ngươi, trên đó đều là văn học lãng mạn hết?”
Thượng Thanh Hoa giơ tay: “Tau không nói chuyện với mài, mài là anti fan.”
Thẩm Thanh Thu đang muốn nói: “Tau chỉ anti không phải fan!”, đột nhiên nghe thấy Thượng Thanh Hoa đang rên rỉ.
Cái gì mà “Tình người ấm, ân khó nhận, khóe môi kề sát, nguyện để đêm nay chuyển sớm mai, sớm tối vĩnh viễn không rời”, quan trọng là khúc điệu đó nghe vô cùng quen tai, quen đến mức Thẩm Thanh Thu bứt rứt chân tay, trỏ hắn nói: “Thượng Thanh Hoa, ngươi rên cái gì đó?”
Thượng Thanh Hoa tiếp tục ngân nga: “Chẳng hay giờ này đã chuyển sớm mai, Chính Dương*kéo dài cần bao lâu, Chính Dương chầm chậm, tiếng Thanh Thu run rẩy, Tu Nhã** không bao, hàn thủy dâng lên, khóc không thành tiếng tha thiết cầu xin, cầu không được lại đến…”
(*,**: tên kiếm của Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu, kiếm ở đây là kiếm nào mọi người chắc cũng hiểu:]]]]]])
Thẩm Thanh Thu không thể tin nổi: “Đệt —— Thử hát thêm câu nữa xem?”
Thượng Thanh Hoa nói: “Thẩm đại thần ngài sao có thể không nghe người ta nói, ngàn vạn chớ tùy tiện đệt người khác. Lạc ca sẽ điên đó. Ta nói cho ngươi biết, khúc Xuân Sơn Hận này, bây giờ vị trí tồn tại như “Thập bát mạc”*. Hai người các ngươi chính là cặp homo quốc dân đẳng cấp huyền thoại, ngươi hiểu hơm? Ngươi bịt miệng ta thì có ích gì, bịt không nổi miệng lưỡi nhan nhản của người trong thiên hạ…”
(Thập bát mạc: khúc dân ca nổi tiếng nhà nhà người người đều biết hát của Trung Quốc)
Cuối cùng, Thẩm Thanh Thu cũng thỏa ước nguyện mà tẩn cho đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời một trận.
Thảm quá. Thảm quá rồi!!!
Cái loại tác giả đào xong không lấp còn kết vội, nhân vật bại hoại đến tận Siberia mà lại HE cho mọi nhà, thì đáng bị trực tiếp đập chết!
Tẩn xong, hắn chỉnh lại tác phong, tiến vào Khung Đỉnh điện. Ở giữa đại điện, Nhạc Thanh Nguyên đang đứng quay lưng với hắn.
Thẩm Thanh Thu tiến về phía trước hành lễ: “Chưởng môn sư huynh.”
Nhạc Thanh Nguyên chợt quay người lại, trên mặt hơi lộ ra nét vui mừng: “Tiểu Cửu…”
Thẩm Thanh Thu nói: “Sư huynh, là Thanh Thu.”
Cho dù không thể nói rõ chân tướng cho Nhạc Thanh Nguyên, Thẩm Thanh Thu vẫn mong có thể tận lực phân định rạch ròi.
Mặc dù như vậy, có thể có chút tàn nhẫn.
Nhạc Thanh Nguyên ngây người một lúc, cúi đầu nhỏ giọng nói: “… Là Thanh Thu. Thanh Thu sư đệ.”
Thẩm Thanh Thu nhìn đến Huyền Túc trên lưng, vẫn không cất tiếng, Nhạc Thanh Nguyên liền tự mở lời: “Sư đệ không cần lo lắng. Về sau bế quan thêm vài tháng, coi như tạm thời không có vấn đề.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Sư huynh, vậy sau này huynh ngàn vạn lần chớ kích động rút kiếm nữa. Tu vi có thể tăng, cảnh giới có thể thăng, nhưng tuổi thọ thì không cách nào bù lại được.”
Nhạc Thanh Nguyên lộ ra tia cười khó hiểu, chậm rãi lắc đầu đáp: “Bù không lại, nào chỉ là tuổi thọ.”
Ra khỏi Khung Đỉnh điện, Thẩm Thanh Thu từ từ bước đi trong tiếng cười nói của đệ tử ven đường, còn có pháo hoa rực rỡ trên đầu.
Trước khi rời đi, Nhạc Thanh Nguyên nói với hắn: “Thế nhưng, Thương Khung Sơn phái, mãi mãi là nơi đệ có thể trở về.”
Y nói đầy trịnh trọng chân thành, Nhạc Thanh Nguyên trước nay là vậy, những việc đã hứa nhất định làm được. Việc làm không được, thì sẽ dùng mọi cách để bù đắp.
Nếu như hắn thực sự là Thẩm Cửu thì tốt rồi.
Nếu như hàng nguyên bản thực sự có thể nghe được câu nói này, thì tốt rồi.
Thẩm Thanh Thu càng đi càng chậm, bỗng nhiên, giống như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu đưa mắt nhìn. Vừa hay nhìn thấy, Lạc Băng Hà chạy trong đám đông, mặt đầy lo lắng gấp gáp, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Người xung quanh thấy gương mặt này của y, biểu cảm nào cũng có. Thẩm Thanh Thu gọi: “Lạc Băng Hà!”
Lạc Băng Hà cũng đã nhìn thấy hắn, nháy mắt chuyển đến trước mặt: “Sư tôn, ngươi tại sao không ở Thanh Tĩnh Phong? Giờ ngươi đi được rồi sao?”
Thẩm Thanh Thu đáp: “Ta mới phải hỏi ngươi, vì sao không đợi ở Thanh Tĩnh Phong, chạy loạn ra ngoài.”
Lạc Băng Hà cúi đầu nói: “Tất cả Thương Khung Sơn phái đều không hoan nghênh ta, ta chỉ có thể thỉnh thoảng lặng lẽ đến thăm ngươi. Vừa nãy không thấy sư tôn ở trúc xá, còn tưởng rằng ngươi lại đi rồi. Hoặc là bị bọn họ giấu đi rồi.”
Thẩm Thanh Thu nghe y có chút ủy khuất biện giải, bất giác nhớ lại lời Thượng Thanh Hoa nói mới rồi.
Nếu hắn không một mạch nhắm mắt dây dưa, nói không chừng Lạc Băng Hà đã hắc hóa triệt để, trở thành thanh niên hắc ám một tay xé đứt chân tay người khác trong nguyên tác và hệ thống trừng phạt.
Mặc dù hiện tại, trở thành một thanh niên thần kinh lụy tình, dường như cũng chẳng hơn là bao… Có điều ít nhiều cũng có điểm khiến người khác thương cảm đi.
Thẩm Thanh Thu thở dài nói: “Biết là bản thân không được hoan nghênh, thế mà vẫn đem ta về Thương Khung Sơn.”
Lạc Băng Hà thấp giọng nói: “Ta tưởng rằng khi sư tôn tỉnh lại, nhất định sẽ càng muốn ở Thương Khung Sơn…”
Thẩm Thanh Thu cho y một cái tát.
Việc đã đến nước này rồi, tên nhóc này sao có thể vẫn tự ti như vậy, cứng đầu như vậy, nghĩ không thông như vậy!
Hắn hận rèn sắt không thành thép nói: “Vi sư đương nhiên là muốn nhìn thấy ngươi trước nhất rồi!”
Lạc Băng Hà chịu cái tát này, mặt lại kích động hồng cả lên. Mắt bắt đầu ươn ướt, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Thẩm Thanh Thu đang bị ánh mắt này của y nhìn đến chịu không nổi nữa, bỗng nghe tiếng la hét, tiếng đao kiếm nổi lên từ bốn phía.
Dương Nhất Huyền đứng trên mái hiên Khung Đỉnh điện, gào lên: “Tên ma đầu đó lại đến quấn lấy Thẩm sư bá rồi!”
Một hô trăm ứng, lập tức có người hét theo: “Lên! Lên hết đi!”
“Tên này cư nhiên dám quay lại!”
“Lạc Băng Hà tên tiểu nhân ma tộc ngươi! Dám lên Thương Khung Sơn phái một lần, tất sẽ bị đánh xuống cho tỉnh!”
Chẳng trách Lạc Băng Hà không túc trực chờ hắn tỉnh, tình cảm của y ở Thương Khung Sơn phái đổi lại người người đòi đánh, “hoan nghênh nhiệt liệt” đến vậy cơ!
Thẩm Thanh Thu hết cách nói: “Xem ra ngươi thực sự chỉ có thể len lén mà tới.”
Lạc Băng Hà nhỏ giọng đáp: “Ta đã sớm nói ta ở nói này không được chào đón.”
Thẩm Thanh Thu xoa đầu y: “Không sao. Ta chào đón ngươi.”
Khung Đỉnh Phong một tràng hò đánh hô giết, thật giả lẫn lộn, nháo nhác muốn thử, đều là một đám đồ đệ chỉ sợ thiên hạ chưa loạn. Phần đông hơn lại là những người đối với tên hỗn thế ma vương Lạc Băng Hà này nhắm một mắt mở một mắt và người qua đường hòa bình. Thẩm Thanh Thu dở khóc dở cười, nói: “Chẳng bằng ngươi mang ta đi trước.”
Lạc Băng Hà nhất thời không phản ứng kịp: “Đi?”
Thẩm Thanh Thu gật đầu nói: “Muốn mang ta đi nơi nào, đều được.”
Lạc Băng Hà chết lặng nhìn hắn.
Thẩm Thanh Thu tiếp tục nói: “Ngươi không phải nói ở nơi này không được hoan nghênh sao? Vậy thì đi. Ma giới, Huyễn Hoa Cung, muốn đi bất cứ nơi nào, vi sư đều đi cùng ngươi.”
Hắn không đè thấp thanh âm, trên phong ngoài đệ tử Thương Khung Sơn phái, còn tập hợp tu sĩ các phái nhận lời mời tới tham gia lễ chúc mừng, giác quan mẫn cảm, sao có chuyện không nghe thấy, không hẹn mà gặp đều vờ câm điếc, người xem pháo hoa cứ xem, cười nói thì cười càng lớn tiếng.
Bọn họ đã phối hợp như vậy, lo lắng cho thể diện của Thương Khung Sơn phái, Liễu Thanh Ca lại không trân trọng, từ mái hiên nhảy xuống, dường như tức giận gấp gáp mà quát Thẩm Thanh Thu: “Này!”
Tề Thanh Thê giận không kìm được: “… Lão nương không quản nữa! Muốn đi đâu thì đi! Cho hai người bọn họ tự giày vò nhau đi!… Minh Yên, đi thôi! Còn nhìn cái gì!”
Thẩm Thanh Thu vừa quay đầu, đen mặt: “Sao lại khóc rồi!”
Lạc Băng Hà vội chùi mắt, thanh âm phát run: “Không khóc nữa, sẽ không khóc nữa.”
Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình như Đường Tăng, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, nghìn đắng vạn khổ, cuối cùng cũng thu phục được một tên đồ đệ đại náo thiên địa, miễn cưỡng tu thành chính quả. Mợ nó, thực sự chẳng dễ dàng chút nào, cứ để y khóc vậy, dù sao thì, bản tính Lạc Băng Hà vốn là thế.
Điên loạn cũng có, ngốc nghếch cũng được, lụy tình cũng thế, thần kinh cũng thôi. Cứ vậy đi.
Thẩm Thanh Thu cầm tay y, như cầm tay một đứa trẻ, hỏi: “Lần này cùng đi?”
Lạc Băng Hà chầm chậm ngẩng đầu, đáy mắt ánh lên ngân hà lấp lánh.
Bàn tay dán lại, mười ngón đan chặt.
Thẩm Thanh Thu bước nhanh về phía trước, nghe thấy Lạc Băng Hà ở phía sau gọi mình.
Y khẽ gọi: “Sư tôn.”
Kỳ thực, thanh âm này chưa từng thay đổi.
Trước sau như một.Chi: Chính văn mà chương mà cũng dài hơn một bài tiểu luận đã kết thúc. Hẹn gặp lại các bạn ở 200 trang phiên ngoại tiếp theo.TwT
Bee: Cuối cùng cũng lấp hố… Tui cảm động quớ:((( Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ những đứa lầy tụi tui thời gian quá
Sút: Cảm ơn tất cả những người đã từng tham gia góp sức lấp cái hố này, dù là những người đã từng đến và đi, hay những người vẫn đang ở lại và tiếp tục phiên ngoại:) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.