Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 75: Moa moa đa *
Mặc Hương Đồng Xú
08/05/2018
Dịch: Sút
Sửa: Bee
(*) Nguyên văn 么么达, viết lái của 萌萌的, là một kiểu như làm nũng, kiu tè, dễ chương, hôn chùn chụt…
Lạc Băng Hà phỏng chừng đã sớm chuẩn bị bị một cước đá xuống, hoàn toàn không dự đoán được Thẩm Thanh Thu thật sự sẽ gật đầu.
Y lập tức cứng đơ ở phía trên người Thẩm Thanh Thu, biểu cảm ngưng lại.
Thẩm Thanh Thu cũng mới kịp phản ứng mình vừa làm chuyện gì, cái gật đầu vừa rồi nghĩa là gì. Thậm chí hắn còn muốn giết người diệt khẩu sau đó hổ thẹn tự sát luôn.
Không không không không không không không đúng, không phải như ngươi nghĩ đâu, ngươi nghe ta giải thích!!!
Lạc Băng Hà lại không cho hắn cơ hội này, quàng thắt lưng của hắn siết chặt, âm thanh trầm xuống: “… Thật sự nhớ ta?”
Thẩm Thanh Thu bị y siết đến mức chau mày Lạc Băng Hà thở dồn dập, truy hỏi không ngừng: “Thật là nhớ?”
Ngươi bịt miệng ta mà, cho dù ta muốn trả lời cũng không có cách nào trả lời a!
Chỉ có thể gật đầu, hoặc là lắc đầu?
Thẩm Thanh Thu một hồi gật đầu hồi sau lại lắc, làm loạn tùng phèo. Lạc Băng Hà vội nói: “Rốt cuộc có nhớ không?”
Thấy y lại bày ra biểu cảm như muốn khóc, Thẩm Thanh Thu thật sự hết cách, nhận thua.
Hắn sinh ra một cảm giác bi tráng khó hiểu, mặt già khỏi cần nữa, kỳ kèo chun chút, gật đầu một cái.
Lần này, Thẩm Thanh Thu nhìn được rõ ràng. Trong giây phút xác nhận ấy, hô hấp của Lạc Băng Hà đình trệ.
Một chút ánh lửa mỏng manh trong đồng tử y chầm chậm sáng lên, nhanh chóng lan ra cả khuôn mặt, cả người.
Ngay cái lúc Thẩm Thanh Thu tưởng y mừng muốn khóc, Lạc Băng Hà lại vùi đầu thật sâu xuống, để cái mặt làm tổ ở cổ Thẩm Thanh Thu, cái tay che miệng Thẩm Thanh Thu chầm chậm buông ra, sau đó, bắt đầu chi chít mổ mổ khóe miệng của hắn. Thẩm Thanh Thu khó khăn hít ngụm khí, nghiến răng ra hai chữ: “… Hồ nháo.”
Lạc Băng Hà lẩm bẩm nói: “Ta cũng rất nhớ, rất nhớ. Không có khi nào là không nhớ…”
Cơn tức lên tới lồng ngực Thẩm Thanh Thu bỗng chầm chậm rút đi.
Hắn như cá chết nằm ở trên sạp, cam chịu nhìn chằm chằm nóc nhà trúc xá, một lúc lâu sau, thở dài nói: “… Vậy vì sao mấy hôm trước ngươi lại không đến mộng cảnh tìm vi sư.”
Ánh mắt vừa đen vừa ướt của Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm hắn: “Sư tôn không chê ta phiền sao.”
Ban ngày cũng quấn, buổi tối trong mộng vẫn quấn, một ngày mười hai canh giờ tất cả đều đối diện khuôn mặt này, đương nhiên phiền!
Nhưng nhất thời bất cẩn, bị quấn thành quen rồi. Hiện tại Lạc Băng Hà đang úp sấp trên người hắn nè, Thẩm Thanh Thu vậy mà lại cảm thấy không phải không chấp nhận được…
Đây là có chuyện gì, chuyện gì thế này!
Đến tột cùng là làm sao tới cái bước này. Có phải hơi quá rồi không!
Thẩm Thanh Thu khô khan nói: “Biết mình phiền, còn không giữ chừng mực.”
Lạc Băng Hà nói: “Dù sao sư tôn cũng không phải lần đầu ghét bỏ ta, phiền thì cứ phiền đi.”
Nghe y nói như vậy, Thẩm Thanh Thu không nhịn được có chút xót lòng.
Lạc Băng Hà rốt cuộc thích hắn nhiều đến mức nào a.
Như cái lúc mới vào Thương Khung Sơn, bị đối đãi như vậy, chỉ cần Thẩm Thanh Thu biểu lộ một chút thiện ý với y, Lạc Băng Hà liền quên sạch sành sanh những thương tổn đã phải chịu, không chút do dự đặt hắn vào trong tim.
Một trái tim thủy tinh, cứ như vậy bị Thẩm Thanh Thu đập nát mà không hề hay biết, bản thân lại như cô vợ nhỏ nhặt lên từng tí một dán lại vào với nhau, đầy cõi lòng chờ mong thật cẩn thận đưa qua lần nữa, lại bị đập nát, dán vào…
Lạc Băng Hà thấp giọng nói: “Mỗi lần sư tôn ở Thương Khung Sơn phái đều cười vui vẻ như vậy. Ta còn tưởng rằng chẳng nhớ ra chút nào.”
Quỷ sứ.
Thẩm tiên sư giả ngầu nhiều năm thành quen, hơn nữa ở Thương Khung Sơn phái, nhiều nhất cũng chỉ là ý vị thâm trường tựa tiếu phi tiếu, hoặc là ngoài cười nhưng trong không cười, nếu không chính là cười giả qua loa cho xong, làm gì có “vui vẻ cười lớn”. Thẩm Thanh Thu: “Nói bậy.”
Lạc Băng Hà nói: “Quả thật trên mặt sư tôn không bao giờ cười quá thoải mái. Nhưng sư tôn trong lòng cười hay không, đương nhiên ta biết.”
Vừa đè lên người ta thỏ thẻ làm nũng, vừa vân vê nghịch tóc người ta, ngươi là tiểu nữ sinh sao!
Thẩm Thanh Thu mắt trợn trắng nói: “Vâng. Ngươi là con giun trong bụng ta.”
Lạc Băng Hà nói: “Ta không muốn làm giun.”
Thẩm Thanh Thu đập cái tay nghịch tóc mình của y như đập muỗi: “Vậy ngươi còn muốn làm gì! Ngươi nói xem, vi sư, cười, với những ai, hả!” Nói đến cuối câu, cứ vài chữ lại đập một cái, cái tay nhàn cư vi bất thiện vẫn không chịu buông. Lạc Băng Hà thật sự bắt đầu đếm: “Rất nhiều người. Liễu… Liễu sư thúc, Nhạc chưởng môn, Thượng Thanh Hoa, Minh Phàm, Ninh sư tỷ, Tiên Xu Phong, Vạn Kiếm Phong, Thiên Thảo Phong, Khung Đỉnh Phong, Bách Chiến Phong, gác cổng, quét thang…”
Ngay cả gác cổng với quét thang mà cũng không tha, đứa nhỏ này đâu chỉ là ghi thù, toàn bộ Thương Khung Sơn phái đều bị hũ giấm chua nồng đậm nhập khẩu đặc biệt từ ma giới dìm chết!
Thẩm Thanh Thu phê bình: “Tiếng sư thúc kia kêu rất không có thành ý. Về sau không được kêu như vậy.”
Lạc Băng Hà oán niệm nói: “Hắn còn gọi ta là tiểu súc sinh bạch nhãn lang, như ta là còn đầy đủ thành ý đó.”
Thẩm Thanh Thu không nhịn được bật cười. Chiết phiến để ở bên sạp, hắn thuận tay nắm lấy, gõ vào đầu Lạc Băng Hà: “Hắn nói sai sao? Ngươi không phải tiểu súc sinh thì là gì? Móng sói cũng vươn đến trên người ta rồi.”
Nói rất trôi chảy, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, câu này có chút thiếu khống chế, âm cuối đi lên theo khóe miệng, có nặng có nhẹ, hơi có vẻ ngả ngớn, rất không đoan trang.
Lạc Băng Hà trên cao nhìn xuống, nhìn được biểu tình này, bỗng cảm giác có một ngọn lửa trong lòng xúc động thiêu đốt, bất giác giật giật, đặt một chân vào giữa hai đầu gối Thẩm Thanh Thu, lại sợ bị phát giác ra, bị đá xuống sạp trúc, vội đưa đầu qua, để Thẩm Thanh Thu cầm cây quạt gõ đủ thì thôi, nói: “Cho dù là tiểu súc sinh, cũng là tiểu súc sinh của một mình sư tôn. Người khác không được gọi thế.”
Thẩm Thanh Thu mém chút bẻ gãy quạt.
Sến súa.
Sến súa quá cmn đáng.
Vừa chua vừa ngứa! Vừa tê vừa sướng!
(Bee: Sướng mà còn ngại =))))
Không được, không thể tiếp tục như vậy. Thẩm Thanh Thu quyết định nói chính sự, đập tan không khí càng ngày càng quỷ dị này.
Hắn dùng chiết phiến chọc chọc ngực Lạc Băng Hà, chống lên: “Dậy đi.”
Muốn nói chính sự, đầu tiên phải ngồi đoan chính. Tư thế đè thế này, đề tài nghiêm chỉnh đến mấy cũng sẽ biến thành không nghiêm chỉnh. Lạc Băng Hà không cam tâm lắm, vẫn bò lên, ngồi vào bên sạp.
Thẩm Thanh Thu ngủ năm ngày, thắt lưng đều ngủ đến gãy rồi, cuối cùng cũng được thẳng ra. Hắn cảm thấy mình là một lão nhân mặt mày ủ ê bóp chân xoa thắt lưng, trong mắt người khác thì lại không giống thế.
Sợi tóc hơi loạn, thả trên đầu vai, cổ áo lệch lệch, lộ ra cổ và bả vai trắng nõn, hầu kết và xương quai xanh nhìn thấy rõ. Bởi vì mới lăn trên sạp một vòng, hai má nổi lên một tầng đỏ nhẹ, nhíu mày không nói, cúi đầu xoa phía sau thắt lưng.
Lạc Băng Hà không chớp mắt, sát tới, từ từ giúp hắn xoa. Thẩm Thanh Thu vừa lòng mà nói: “Ngoan. Chu đáo.”
Lạc Băng Hà nói: “Những chỗ chu đáo hơn của ta, sư tôn còn không biết đâu.”
Biết làm nũng ghê. Thẩm Thanh Thu đang muốn vào đề tài chính, Lạc Băng Hà lại nói tiếp: “Thời điểm chống lại Thiên Lang Quân, nếu sư tôn có gì cần hỗ trợ, cứ việc gọi ta.”
Thẩm Thanh Thu vẫn tránh chủ đề chạm đến Thiên Lang Quân, đề phòng kích thích Lạc Băng Hà, thật không ngờ, cư nhiên chính là y chủ động nhắc tới.
Thẩm Thanh Thu cân nhắc một tẹo, đắn đo nói: “Phụ thân ngươi…”
Lạc Băng Hà chôn đầu ở vai hắn, rầu rĩ nói: “Ta không có phụ thân. Chỉ có sư tôn.”
…
Sao cảm giác ta cứ như cha ngươi vậy!
Thẩm Thanh Thu xua đi cảm giác 囧, nghiêm túc nói: “Nếu miễn cưỡng, ngàn vạn lần không nên ép mình.”
Có dở hơi đến mức nào, dù sao cũng vẫn là cha của Lạc Băng Hà. Dù gì cũng là nhân vật Lạc Băng Hà từng lặng lẽ khát khao có được. Tuy rằng người thật khác xa với những gì Lạc Băng Hà não bổ.
Động tác trên tay Lạc Băng Hà không ngừng, vô tư nói: “Không miễn cưỡng.”
Thẩm Thanh Thu cẩn thận quan sát y. Đích thực là vẻ mặt… tỏ vẻ chính trực thật lòng nguyện ý hỗ trợ vây đánh. Không có dấu vết miễn cưỡng.
Đây kỳ thật là một chuyện tốt. Nếu Lạc Băng Hà thực sự đồng ý liên thủ với tu chân giới đánh lui Thiên Lang Quân, chẳng những nhân giới có thêm trợ lực cường hãn, Lạc Băng Hà cũng có thể thuận tiện cày căng giá trị chính diện, cứu về những điểm bị trừ ở Chiêu Hoa Tự.
Hắn hơi yên tâm chút, lại cảm thấy có điểm không phúc đức.
Hợp tác với con đi hại cha, là một việc không mấy phúc đức.
Thẩm Thanh Thu trầm ngâm nói: “Chưởng môn sư huynh có thể sẽ không để ta xuất chiến.”
Vừa rồi Nhạc Thanh Nguyên trước khi đi đã nói rồi, kêu hắn nghỉ ngơi tử tế, “Chuyện này giao cho chư vị đồng môn là được”, tuyên bố rõ ý định không cần hắn tham chiến. Thẩm Thanh Thu nói: “Tuyết đầu mùa, Lạc Xuyên. Thời gian và địa điểm này, tốt nhất ngươi lưu ý một chút.”
Lực đạo xoa thắt lưng cho hắn của Lạc Băng Hà nhẹ đi, ôn hòa nói: “Có đôi khi, ta cảm thấy, sư tôn hiểu một số việc đến quá mức cặn kẽ.”
Lộp bộp một tiếng, tim của Thẩm Thanh Thu nhảy thót lên.
Có phải mình hơi đắc ý quên tình hình rồi không.
Lạc Băng Hà tiếp tục nói: “Tựa như khi đó ở thánh lăng. Rõ ràng sư tôn chưa bao giờ tiến vào thánh lăng, lại rõ như lòng bàn tay bố cục mộ thất, ma vật thủ lăng trong đó, còn có thể lợi dụng chúng.”
Thẩm Thanh Thu cố ý nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thanh Tĩnh Phong nhiều điển tịch như vậy, vốn không phải là giấy trắng, dài dòng lê thê, nhưng luôn có chỗ dùng.”
Lạc Băng Hà “ồ” một tiếng, xoa thắt lưng xong, bắt đầu lấy tay chầm chậm chải tóc dài vương ở ngực Thẩm Thanh Thu: “Những điển tịch này đệ tử cũng đọc chút, lại không phát hiện nhiều như vậy. Quả nhiên còn kém sư tôn quá xa.”
*** Sao lại quên nhỉ, Lạc Băng Hà còn có buff học bá nghịch thiên. Đám sách cũ chất đống bám bụi trên Thanh Tĩnh Phong, y nói “đọc chút”, chính là “đã thuộc nằm lòng”, đương nhiên biết bên trong rốt cuộc có “chỗ dùng được” hay không.
Đứa nhỏ này không phải Nhạc Thanh Nguyên. Hắn không muốn nói, Nhạc Thanh Nguyên sẽ không sẽ truy hỏi, Lạc Băng Hà thì nhất định sẽ bám riết không buông hỏi tới cùng, y không dễ lừa như vậy. Thẩm Thanh Thu đang vắt hết óc nghĩ nên vòng vo qua thế nào, bỗng nhiên, ngoài trúc xá truyền đến tiếng của Ninh Anh Anh: “Sư tôn, người tỉnh rồi ạ? Anh Anh vào được không?”
Bé ngoan, đúng là đồ đệ tốt!
Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: “Ngươi đi trước đi.”
Tay của Lạc Băng Hà dừng một chút: “Tại sao là ta đi, không phải họ đi?”
Tiếng của Minh Phàm cũng vang lên, hắn hét lên: “Sư tôn, các vị sư thúc đều đến đây, người có tiện thức dậy không?”
Sao đến một cái thôi mà đến nhiều vậy!
Thẩm Thanh Thu nhảy xuống sạp, đẩy Lạc Băng Hà đến trước cửa sổ, Lạc Băng Hà vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Thì ra sư tôn thích lén la lén lút như vậy…”
Thẩm Thanh Thu gập quạt gõ vào đầu y: “Rốt cuộc lén la lén lút là ai, là lỗi của ai hả!”
Tại sao mỗi lần đều phải làm như yêu đương vụng trộm thế hả!
Lạc Băng Hà không tiếng động nhảy ra cửa sổ, tay lại tiến vào, giữ chặt Thẩm Thanh Thu, ôn nhu nói: “Sư tôn, đợi cho việc này đều bình ổn, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Vi sư còn là phong chủ Thanh Tĩnh Phong đó.” Lạc Băng Hà muốn gặp hắn, trực tiếp đến tìm không được sao, tại sao nhất định muốn hắn đi cùng? Xuân Sơn Hận lại cần tư liệu mới hả! Nói đến cùng, cái mặt già này vẫn cần không bỏ được.
Lạc Băng Hà thở dài nói: “Ta cũng nghĩ là sẽ thế này.”
Vừa mới đóng cửa sổ, cánh cửa trúc xá đã mở ra. Tề Thanh Thê chưa thấy người đã thấy tiếng, vén rèm lên, lộ ra khuôn mặt tươi đẹp, bĩu môi nói: “Thật là càng ngày càng chiều hư. Ngươi ở Chiêu Hoa Tự trúng có mấy chưởng đã bị đánh tới hộc máu hả? Ngủ một cái là năm ngày liền!”
Thẩm Thanh Thu xoay người, nửa thật nửa giả nói: “Tề sư muội đừng như vậy, ta sức khỏe yếu ngươi vẫn biết mà.”
Tề Thanh Thê hừ nói: “Ngươi lắm chuyện phiền phức, ta vẫn biết.”
Liễu Minh Yên đi theo sau nàng, vào nhà xong cúi người hành lễ, phía sau nữa là Liễu Thanh Ca. Minh Phàm cùng Ninh Anh Anh theo Mộc Thanh Phương đi ở cuối cùng. Trúc xá không lớn không nhỏ, lập tức đầy ắp người. Thẩm Thanh Thu xấu hổ, may là để Lạc Băng Hà nhảy cửa sổ ra ngoài, nếu không thế này sao mà nấp được!
Mộc Thanh Phương cười nói: “Ta đã nói Thẩm sư huynh khí sắc không tệ, cũng không dị bệnh, thật sự chỉ là đang ngủ mà thôi, lúc này các người tin ta rồi chứ?”
Thẩm Thanh Thu nói hổ thẹn, chỉ chỗ ngồi cho các vị phong chủ. Thấy Liễu Thanh Ca tiến vào xong, vẫn luôn nhìn quét qua toàn bộ phòng với ánh mắt sắc bén, liền nói: “Liễu sư đệ, ta ở bên này.”
Liễu Thanh Ca thu hồi ánh mắt, chuyển hướng Thẩm Thanh Thu, nói: “Vừa rồi ai đã tới?”
(Bee: Mũi thính như chó =)))))))))
Sút: trung ‘khuyển’ fan Liễu Thanh Ca mà) Đăng bởi: admin
Sửa: Bee
(*) Nguyên văn 么么达, viết lái của 萌萌的, là một kiểu như làm nũng, kiu tè, dễ chương, hôn chùn chụt…
Lạc Băng Hà phỏng chừng đã sớm chuẩn bị bị một cước đá xuống, hoàn toàn không dự đoán được Thẩm Thanh Thu thật sự sẽ gật đầu.
Y lập tức cứng đơ ở phía trên người Thẩm Thanh Thu, biểu cảm ngưng lại.
Thẩm Thanh Thu cũng mới kịp phản ứng mình vừa làm chuyện gì, cái gật đầu vừa rồi nghĩa là gì. Thậm chí hắn còn muốn giết người diệt khẩu sau đó hổ thẹn tự sát luôn.
Không không không không không không không đúng, không phải như ngươi nghĩ đâu, ngươi nghe ta giải thích!!!
Lạc Băng Hà lại không cho hắn cơ hội này, quàng thắt lưng của hắn siết chặt, âm thanh trầm xuống: “… Thật sự nhớ ta?”
Thẩm Thanh Thu bị y siết đến mức chau mày Lạc Băng Hà thở dồn dập, truy hỏi không ngừng: “Thật là nhớ?”
Ngươi bịt miệng ta mà, cho dù ta muốn trả lời cũng không có cách nào trả lời a!
Chỉ có thể gật đầu, hoặc là lắc đầu?
Thẩm Thanh Thu một hồi gật đầu hồi sau lại lắc, làm loạn tùng phèo. Lạc Băng Hà vội nói: “Rốt cuộc có nhớ không?”
Thấy y lại bày ra biểu cảm như muốn khóc, Thẩm Thanh Thu thật sự hết cách, nhận thua.
Hắn sinh ra một cảm giác bi tráng khó hiểu, mặt già khỏi cần nữa, kỳ kèo chun chút, gật đầu một cái.
Lần này, Thẩm Thanh Thu nhìn được rõ ràng. Trong giây phút xác nhận ấy, hô hấp của Lạc Băng Hà đình trệ.
Một chút ánh lửa mỏng manh trong đồng tử y chầm chậm sáng lên, nhanh chóng lan ra cả khuôn mặt, cả người.
Ngay cái lúc Thẩm Thanh Thu tưởng y mừng muốn khóc, Lạc Băng Hà lại vùi đầu thật sâu xuống, để cái mặt làm tổ ở cổ Thẩm Thanh Thu, cái tay che miệng Thẩm Thanh Thu chầm chậm buông ra, sau đó, bắt đầu chi chít mổ mổ khóe miệng của hắn. Thẩm Thanh Thu khó khăn hít ngụm khí, nghiến răng ra hai chữ: “… Hồ nháo.”
Lạc Băng Hà lẩm bẩm nói: “Ta cũng rất nhớ, rất nhớ. Không có khi nào là không nhớ…”
Cơn tức lên tới lồng ngực Thẩm Thanh Thu bỗng chầm chậm rút đi.
Hắn như cá chết nằm ở trên sạp, cam chịu nhìn chằm chằm nóc nhà trúc xá, một lúc lâu sau, thở dài nói: “… Vậy vì sao mấy hôm trước ngươi lại không đến mộng cảnh tìm vi sư.”
Ánh mắt vừa đen vừa ướt của Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm hắn: “Sư tôn không chê ta phiền sao.”
Ban ngày cũng quấn, buổi tối trong mộng vẫn quấn, một ngày mười hai canh giờ tất cả đều đối diện khuôn mặt này, đương nhiên phiền!
Nhưng nhất thời bất cẩn, bị quấn thành quen rồi. Hiện tại Lạc Băng Hà đang úp sấp trên người hắn nè, Thẩm Thanh Thu vậy mà lại cảm thấy không phải không chấp nhận được…
Đây là có chuyện gì, chuyện gì thế này!
Đến tột cùng là làm sao tới cái bước này. Có phải hơi quá rồi không!
Thẩm Thanh Thu khô khan nói: “Biết mình phiền, còn không giữ chừng mực.”
Lạc Băng Hà nói: “Dù sao sư tôn cũng không phải lần đầu ghét bỏ ta, phiền thì cứ phiền đi.”
Nghe y nói như vậy, Thẩm Thanh Thu không nhịn được có chút xót lòng.
Lạc Băng Hà rốt cuộc thích hắn nhiều đến mức nào a.
Như cái lúc mới vào Thương Khung Sơn, bị đối đãi như vậy, chỉ cần Thẩm Thanh Thu biểu lộ một chút thiện ý với y, Lạc Băng Hà liền quên sạch sành sanh những thương tổn đã phải chịu, không chút do dự đặt hắn vào trong tim.
Một trái tim thủy tinh, cứ như vậy bị Thẩm Thanh Thu đập nát mà không hề hay biết, bản thân lại như cô vợ nhỏ nhặt lên từng tí một dán lại vào với nhau, đầy cõi lòng chờ mong thật cẩn thận đưa qua lần nữa, lại bị đập nát, dán vào…
Lạc Băng Hà thấp giọng nói: “Mỗi lần sư tôn ở Thương Khung Sơn phái đều cười vui vẻ như vậy. Ta còn tưởng rằng chẳng nhớ ra chút nào.”
Quỷ sứ.
Thẩm tiên sư giả ngầu nhiều năm thành quen, hơn nữa ở Thương Khung Sơn phái, nhiều nhất cũng chỉ là ý vị thâm trường tựa tiếu phi tiếu, hoặc là ngoài cười nhưng trong không cười, nếu không chính là cười giả qua loa cho xong, làm gì có “vui vẻ cười lớn”. Thẩm Thanh Thu: “Nói bậy.”
Lạc Băng Hà nói: “Quả thật trên mặt sư tôn không bao giờ cười quá thoải mái. Nhưng sư tôn trong lòng cười hay không, đương nhiên ta biết.”
Vừa đè lên người ta thỏ thẻ làm nũng, vừa vân vê nghịch tóc người ta, ngươi là tiểu nữ sinh sao!
Thẩm Thanh Thu mắt trợn trắng nói: “Vâng. Ngươi là con giun trong bụng ta.”
Lạc Băng Hà nói: “Ta không muốn làm giun.”
Thẩm Thanh Thu đập cái tay nghịch tóc mình của y như đập muỗi: “Vậy ngươi còn muốn làm gì! Ngươi nói xem, vi sư, cười, với những ai, hả!” Nói đến cuối câu, cứ vài chữ lại đập một cái, cái tay nhàn cư vi bất thiện vẫn không chịu buông. Lạc Băng Hà thật sự bắt đầu đếm: “Rất nhiều người. Liễu… Liễu sư thúc, Nhạc chưởng môn, Thượng Thanh Hoa, Minh Phàm, Ninh sư tỷ, Tiên Xu Phong, Vạn Kiếm Phong, Thiên Thảo Phong, Khung Đỉnh Phong, Bách Chiến Phong, gác cổng, quét thang…”
Ngay cả gác cổng với quét thang mà cũng không tha, đứa nhỏ này đâu chỉ là ghi thù, toàn bộ Thương Khung Sơn phái đều bị hũ giấm chua nồng đậm nhập khẩu đặc biệt từ ma giới dìm chết!
Thẩm Thanh Thu phê bình: “Tiếng sư thúc kia kêu rất không có thành ý. Về sau không được kêu như vậy.”
Lạc Băng Hà oán niệm nói: “Hắn còn gọi ta là tiểu súc sinh bạch nhãn lang, như ta là còn đầy đủ thành ý đó.”
Thẩm Thanh Thu không nhịn được bật cười. Chiết phiến để ở bên sạp, hắn thuận tay nắm lấy, gõ vào đầu Lạc Băng Hà: “Hắn nói sai sao? Ngươi không phải tiểu súc sinh thì là gì? Móng sói cũng vươn đến trên người ta rồi.”
Nói rất trôi chảy, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, câu này có chút thiếu khống chế, âm cuối đi lên theo khóe miệng, có nặng có nhẹ, hơi có vẻ ngả ngớn, rất không đoan trang.
Lạc Băng Hà trên cao nhìn xuống, nhìn được biểu tình này, bỗng cảm giác có một ngọn lửa trong lòng xúc động thiêu đốt, bất giác giật giật, đặt một chân vào giữa hai đầu gối Thẩm Thanh Thu, lại sợ bị phát giác ra, bị đá xuống sạp trúc, vội đưa đầu qua, để Thẩm Thanh Thu cầm cây quạt gõ đủ thì thôi, nói: “Cho dù là tiểu súc sinh, cũng là tiểu súc sinh của một mình sư tôn. Người khác không được gọi thế.”
Thẩm Thanh Thu mém chút bẻ gãy quạt.
Sến súa.
Sến súa quá cmn đáng.
Vừa chua vừa ngứa! Vừa tê vừa sướng!
(Bee: Sướng mà còn ngại =))))
Không được, không thể tiếp tục như vậy. Thẩm Thanh Thu quyết định nói chính sự, đập tan không khí càng ngày càng quỷ dị này.
Hắn dùng chiết phiến chọc chọc ngực Lạc Băng Hà, chống lên: “Dậy đi.”
Muốn nói chính sự, đầu tiên phải ngồi đoan chính. Tư thế đè thế này, đề tài nghiêm chỉnh đến mấy cũng sẽ biến thành không nghiêm chỉnh. Lạc Băng Hà không cam tâm lắm, vẫn bò lên, ngồi vào bên sạp.
Thẩm Thanh Thu ngủ năm ngày, thắt lưng đều ngủ đến gãy rồi, cuối cùng cũng được thẳng ra. Hắn cảm thấy mình là một lão nhân mặt mày ủ ê bóp chân xoa thắt lưng, trong mắt người khác thì lại không giống thế.
Sợi tóc hơi loạn, thả trên đầu vai, cổ áo lệch lệch, lộ ra cổ và bả vai trắng nõn, hầu kết và xương quai xanh nhìn thấy rõ. Bởi vì mới lăn trên sạp một vòng, hai má nổi lên một tầng đỏ nhẹ, nhíu mày không nói, cúi đầu xoa phía sau thắt lưng.
Lạc Băng Hà không chớp mắt, sát tới, từ từ giúp hắn xoa. Thẩm Thanh Thu vừa lòng mà nói: “Ngoan. Chu đáo.”
Lạc Băng Hà nói: “Những chỗ chu đáo hơn của ta, sư tôn còn không biết đâu.”
Biết làm nũng ghê. Thẩm Thanh Thu đang muốn vào đề tài chính, Lạc Băng Hà lại nói tiếp: “Thời điểm chống lại Thiên Lang Quân, nếu sư tôn có gì cần hỗ trợ, cứ việc gọi ta.”
Thẩm Thanh Thu vẫn tránh chủ đề chạm đến Thiên Lang Quân, đề phòng kích thích Lạc Băng Hà, thật không ngờ, cư nhiên chính là y chủ động nhắc tới.
Thẩm Thanh Thu cân nhắc một tẹo, đắn đo nói: “Phụ thân ngươi…”
Lạc Băng Hà chôn đầu ở vai hắn, rầu rĩ nói: “Ta không có phụ thân. Chỉ có sư tôn.”
…
Sao cảm giác ta cứ như cha ngươi vậy!
Thẩm Thanh Thu xua đi cảm giác 囧, nghiêm túc nói: “Nếu miễn cưỡng, ngàn vạn lần không nên ép mình.”
Có dở hơi đến mức nào, dù sao cũng vẫn là cha của Lạc Băng Hà. Dù gì cũng là nhân vật Lạc Băng Hà từng lặng lẽ khát khao có được. Tuy rằng người thật khác xa với những gì Lạc Băng Hà não bổ.
Động tác trên tay Lạc Băng Hà không ngừng, vô tư nói: “Không miễn cưỡng.”
Thẩm Thanh Thu cẩn thận quan sát y. Đích thực là vẻ mặt… tỏ vẻ chính trực thật lòng nguyện ý hỗ trợ vây đánh. Không có dấu vết miễn cưỡng.
Đây kỳ thật là một chuyện tốt. Nếu Lạc Băng Hà thực sự đồng ý liên thủ với tu chân giới đánh lui Thiên Lang Quân, chẳng những nhân giới có thêm trợ lực cường hãn, Lạc Băng Hà cũng có thể thuận tiện cày căng giá trị chính diện, cứu về những điểm bị trừ ở Chiêu Hoa Tự.
Hắn hơi yên tâm chút, lại cảm thấy có điểm không phúc đức.
Hợp tác với con đi hại cha, là một việc không mấy phúc đức.
Thẩm Thanh Thu trầm ngâm nói: “Chưởng môn sư huynh có thể sẽ không để ta xuất chiến.”
Vừa rồi Nhạc Thanh Nguyên trước khi đi đã nói rồi, kêu hắn nghỉ ngơi tử tế, “Chuyện này giao cho chư vị đồng môn là được”, tuyên bố rõ ý định không cần hắn tham chiến. Thẩm Thanh Thu nói: “Tuyết đầu mùa, Lạc Xuyên. Thời gian và địa điểm này, tốt nhất ngươi lưu ý một chút.”
Lực đạo xoa thắt lưng cho hắn của Lạc Băng Hà nhẹ đi, ôn hòa nói: “Có đôi khi, ta cảm thấy, sư tôn hiểu một số việc đến quá mức cặn kẽ.”
Lộp bộp một tiếng, tim của Thẩm Thanh Thu nhảy thót lên.
Có phải mình hơi đắc ý quên tình hình rồi không.
Lạc Băng Hà tiếp tục nói: “Tựa như khi đó ở thánh lăng. Rõ ràng sư tôn chưa bao giờ tiến vào thánh lăng, lại rõ như lòng bàn tay bố cục mộ thất, ma vật thủ lăng trong đó, còn có thể lợi dụng chúng.”
Thẩm Thanh Thu cố ý nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thanh Tĩnh Phong nhiều điển tịch như vậy, vốn không phải là giấy trắng, dài dòng lê thê, nhưng luôn có chỗ dùng.”
Lạc Băng Hà “ồ” một tiếng, xoa thắt lưng xong, bắt đầu lấy tay chầm chậm chải tóc dài vương ở ngực Thẩm Thanh Thu: “Những điển tịch này đệ tử cũng đọc chút, lại không phát hiện nhiều như vậy. Quả nhiên còn kém sư tôn quá xa.”
*** Sao lại quên nhỉ, Lạc Băng Hà còn có buff học bá nghịch thiên. Đám sách cũ chất đống bám bụi trên Thanh Tĩnh Phong, y nói “đọc chút”, chính là “đã thuộc nằm lòng”, đương nhiên biết bên trong rốt cuộc có “chỗ dùng được” hay không.
Đứa nhỏ này không phải Nhạc Thanh Nguyên. Hắn không muốn nói, Nhạc Thanh Nguyên sẽ không sẽ truy hỏi, Lạc Băng Hà thì nhất định sẽ bám riết không buông hỏi tới cùng, y không dễ lừa như vậy. Thẩm Thanh Thu đang vắt hết óc nghĩ nên vòng vo qua thế nào, bỗng nhiên, ngoài trúc xá truyền đến tiếng của Ninh Anh Anh: “Sư tôn, người tỉnh rồi ạ? Anh Anh vào được không?”
Bé ngoan, đúng là đồ đệ tốt!
Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: “Ngươi đi trước đi.”
Tay của Lạc Băng Hà dừng một chút: “Tại sao là ta đi, không phải họ đi?”
Tiếng của Minh Phàm cũng vang lên, hắn hét lên: “Sư tôn, các vị sư thúc đều đến đây, người có tiện thức dậy không?”
Sao đến một cái thôi mà đến nhiều vậy!
Thẩm Thanh Thu nhảy xuống sạp, đẩy Lạc Băng Hà đến trước cửa sổ, Lạc Băng Hà vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Thì ra sư tôn thích lén la lén lút như vậy…”
Thẩm Thanh Thu gập quạt gõ vào đầu y: “Rốt cuộc lén la lén lút là ai, là lỗi của ai hả!”
Tại sao mỗi lần đều phải làm như yêu đương vụng trộm thế hả!
Lạc Băng Hà không tiếng động nhảy ra cửa sổ, tay lại tiến vào, giữ chặt Thẩm Thanh Thu, ôn nhu nói: “Sư tôn, đợi cho việc này đều bình ổn, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Vi sư còn là phong chủ Thanh Tĩnh Phong đó.” Lạc Băng Hà muốn gặp hắn, trực tiếp đến tìm không được sao, tại sao nhất định muốn hắn đi cùng? Xuân Sơn Hận lại cần tư liệu mới hả! Nói đến cùng, cái mặt già này vẫn cần không bỏ được.
Lạc Băng Hà thở dài nói: “Ta cũng nghĩ là sẽ thế này.”
Vừa mới đóng cửa sổ, cánh cửa trúc xá đã mở ra. Tề Thanh Thê chưa thấy người đã thấy tiếng, vén rèm lên, lộ ra khuôn mặt tươi đẹp, bĩu môi nói: “Thật là càng ngày càng chiều hư. Ngươi ở Chiêu Hoa Tự trúng có mấy chưởng đã bị đánh tới hộc máu hả? Ngủ một cái là năm ngày liền!”
Thẩm Thanh Thu xoay người, nửa thật nửa giả nói: “Tề sư muội đừng như vậy, ta sức khỏe yếu ngươi vẫn biết mà.”
Tề Thanh Thê hừ nói: “Ngươi lắm chuyện phiền phức, ta vẫn biết.”
Liễu Minh Yên đi theo sau nàng, vào nhà xong cúi người hành lễ, phía sau nữa là Liễu Thanh Ca. Minh Phàm cùng Ninh Anh Anh theo Mộc Thanh Phương đi ở cuối cùng. Trúc xá không lớn không nhỏ, lập tức đầy ắp người. Thẩm Thanh Thu xấu hổ, may là để Lạc Băng Hà nhảy cửa sổ ra ngoài, nếu không thế này sao mà nấp được!
Mộc Thanh Phương cười nói: “Ta đã nói Thẩm sư huynh khí sắc không tệ, cũng không dị bệnh, thật sự chỉ là đang ngủ mà thôi, lúc này các người tin ta rồi chứ?”
Thẩm Thanh Thu nói hổ thẹn, chỉ chỗ ngồi cho các vị phong chủ. Thấy Liễu Thanh Ca tiến vào xong, vẫn luôn nhìn quét qua toàn bộ phòng với ánh mắt sắc bén, liền nói: “Liễu sư đệ, ta ở bên này.”
Liễu Thanh Ca thu hồi ánh mắt, chuyển hướng Thẩm Thanh Thu, nói: “Vừa rồi ai đã tới?”
(Bee: Mũi thính như chó =)))))))))
Sút: trung ‘khuyển’ fan Liễu Thanh Ca mà) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.