Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 66: Quý hội quá loạn
Mặc Hương Đồng Xú
08/05/2018
Dịch: Sút
Sửa: Bee
Hai tọa lang màu trắng vượt qua đàn thú, quỳ xuống dưới chân Thiên Lang Quân. Một con trong đó ngẩng đầu lên, miệng phát ra tiếng người: “Quân thượng, là Thương Khung Sơn phái, Bách Chiến Phong phong chủ Liễu Thanh Ca!”
Thiên Lang Quân gật đầu: “Thì ra là thế, khó trách kiếm pháp linh lực đều kinh tuyệt như vậy. Chỉ là không biết, Bách Chiến Phong phong chủ tại sao lại đột nhiên quang lâm Nam Cương?”
Liễu Thanh Ca hơi hơi hơi nghiêng thân, Thừa Loan bay trở về trong tay. Hắn vẩy rớt mấy hạt máu dính trên mũi kiếm, lạnh lùng thốt: “Thẩm Thanh Thu có phải ở chỗ này không?”.
Thẩm Thanh Thu được sủng mà sợ. Sao, Liễu đại thần tới là để cứu hắn ư!?
Lạc Băng Hà liếc liếc thần sắc trên mặt hắn, giật giật khóe miệng.
Thiên Lang Quân bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra ngươi tới tìm Thẩm phong chủ. Hắn đích thực là ở chỗ này của ta.”
Liễu Thanh Ca nói: “Để hắn ra đây.”
Thiên Lang Quân ngữ khí ám muội nói: “Hiện tại chỉ sợ hắn không tiện gặp ngươi. Cho dù gặp rồi, hơn phân nửa cũng không muốn cùng ngươi quay về Thương Khung Sơn.”
Thẩm Thanh Thu ha ha ha ha ha ha.
Liễu Thanh Ca híp mắt lại. Một con tọa lang bên chân Thiên Lang Quân nói: “Bách Chiến Phong cái gì, ta thấy chưa chắc. Nghe nói Liễu Thanh Ca này giao thủ với tiểu tử Lạc Băng Hà, đại bại vô số lần, đã sớm không xứng với danh xưng này. Hiện tại phải gọi là ‘chín mươi chín chiến phong’ mới đúng.”
Một con khác nói tiếp: “Không đúng, phải gọi là ‘chín mươi tám chiến phong’ phong chủ. Nếu hắn chống lại quân thượng của chúng ta, nhất định cũng sẽ thua!”
Hai con súc sinh này thật cay độc! Vừa nịnh nọt vừa cay độc!
Một lời không hợp, vung tay tiếp đánh.
Liễu Thanh Ca nhón chân một chút, thân hình trắng bắn ra như tia điện. Thiên Lang Quân bình tĩnh nghênh chiến, vươn ngang một tay. Máu tươi màu đỏ sậm từ ngón tay nhỏ xuống, tích thành từng khối, chảy thành từng dòng, máu rơi xuống đất không thấm vào bùn đất, mà ngưng kết thành hình. Ngay lập tức, hóa thành sáu con huyết lang màu đỏ sẫm, bao quanh lấy Liễu Thanh Ca, như bánh xe lửa vòng quanh hắn cắn xé đánh lén.
Liễu Thanh Ca thành thạo kinh nghiệm, Thừa Loan xuất chiêu, sáu con đều rơi đầu, hóa về trạng thái lỏng. Nhưng lưỡi kiếm vừa chuyển, huyết lang lại nhanh chóng thành hình lần nữa, tiếp tục nhe răng trợn mắt giương nanh múa vuốt. Công kích của hắn tuy rằng tinh chuẩn mạnh mẽ, không có sơ hở, nhưng lại không có hiệu quả thực tế. Thiên Lang Quân cũng không thu hồi cái tay nhỏ máu, cứ vươn ra như vậy, máu rơi xuống, không ngừng có mãnh thú mới hóa ra.
Thả nhiều máu như vậy, sắc mặt cũng không trắng chút nào, gã là kho máu di động sao!?
Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu nói: “Đi lên giúp hắn một tay.”
Lạc Băng Hà không tình nguyện nói: “Vừa rồi không phải sư tôn còn nói, ngộ nhỡ ta bị phát hiện, ta và ngươi đều không được yên ổn sao?”
Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại Liễu Thanh Ca bị liên lụy, tất nhiên là khác rồi. Tốt xấu người ta là tới cứu hắn, riêng về mặt tình cảm, Thẩm Thanh Thu cũng không thể khoanh tay đứng ngoài. Nhưng Lạc Băng Hà ra mặt cũng đích xác không thích hợp, Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ: “Được, ngươi đợi đây. Ta đi.”
Hắn còn chưa có động, Lạc Băng Hà liền giành trước một bước, nhảy ra ngoài.
Thiên Lang Quân tập trung nhìn vào, kinh ngạc: “Quả nhiên là ngươi tới rồi.”
Lạc Băng Hà lạnh lùng thốt: “Sư tôn ở đây, ta làm sao có thể không đến?”
Kẻ thù gặp mặt, thấy ngứa con mắt.* Một bên Liễu Thanh Ca đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thoáng nhìn Thẩm Thanh Thu, muốn quát lớn cũng quên luôn, ngẩn ra tại chỗ, hô: “Này!”
(*Câu này tác giả biến thể từ câu “Tình địch gặp mặt, thấy ngứa con mắt” 情敌见面 分外眼红)
Thẩm Thanh Thu vẫy tay chào hỏi. Thiên Lang Quân kinh ngạc còn hơn cả ban nãy, nói với Lạc Băng Hà: “Cho nên, vừa rồi, các người, ở bên trong, ba người?”
Một câu, cắt thành năm từ, Thẩm Thanh Thu vẫn hiểu rõ ý biểu đạt của gã.
Lạc Băng Hà không biết có hiểu hay không, đen mặt tiến lên tiếp chiêu.
Trong vòng chiến rậm rạp đàn thú, lập tức chia thành ba phe hỗn chiến. Thiên Lang Quân đánh hai, Liễu Thanh Ca cũng đánh hai, Lạc Băng Hà đánh một, một người không để ý tới, còn phải chống đỡ phần công kích của hai người. Khí đen ánh trắng nổ mạnh, tiếng kiếm tiếng thú vang tận trời.
Liễu Thanh Ca có tâm tiếp ứng Thẩm Thanh Thu, có điều vòng vây càng quây càng dày, Thừa Loan xoay thành một cơn lốc nhỏ, hơn mười con huyết thú lao vào trong, vỡ thành hàng nghìn hạt máu bắn ra. Thẩm Thanh Thu hét: “Ngậm miệng! Đừng nuốt vào!”
Liễu Thanh Ca căn bản không cần ngậm miệng, bởi vì những hạt máu này căn bản không dính tới thân hắn. Thiên Lang Quân lại nở nụ cười: “Ta quên mất, còn có Thẩm phong chủ mà.”
Hắn thực sự hy vọng mình bị quên..Thiên Lang Quân vừa nhớ đến, Thẩm Thanh Thu lập tức không dễ chịu lắm. Cảm giác trong bụng quặn đau dâng lên dày đặc.
Lạc Băng Hà nguyên bản xuống tay vô cùng tàn nhẫn, chiêu chiêu nhắm ngay Thiên Lang Quân, nhưng hiện tại thế công rồi đột nhiên chậm lại, bị phân tâm. Thẩm Thanh Thu quát: “Đánh tiếp. Đừng quan tâm tới ta!”
Hắn không kêu không la, giả bộ không hề có cảm giác gì, trở lại trong lều, kéo Trúc Chi Lang ra, thời điểm tất yếu nhìn lại xem còn có thể dùng làm con tin không. Hắn cười đến độ vặn vẹo: “Lúc này ngươi cũng không thể xông tới kiếm của ta nữa đi?”
Trúc Chi Lang bất đắc dĩ nói: “Tại hạ huyết mạch không tinh khiết, xuất thân nghèo hèn, nếu không có quân thượng dẫn dắt, không thể có được địa vị hôm nay. Còn Thẩm tiên sư lại cứu ta trong lúc hoạn nạn. Sao cứ phải làm ta khó xử?”
Thẩm Thanh Thu đau đến sau lưng đổ mồ hôi lạnh, miệng câu được câu không nói chuyện, muốn phân tán sự chú ý của mình: “Chắc hẳn, ngươi đối với người mình có thù, cũng không lưu tình chút nào.”
Trúc Chi Lang nói: “Không sai. Quân thượng cũng là như thế. Cho nên, Thương Khung Sơn phái, Chiêu Hoa Tự, Huyễn Hoa Cung, Thiên Nhất Quan, quân thượng một cái cũng sẽ không tha.”
Người mình có thù. Người mình có thù.
Thẩm Thanh Thu chợt nhớ tới một việc không tốt lắm, thật khiến sự chú ý bị dời đi.
Sau khi hắn chạy trốn khỏi Huyễn Hoa Cung, ở Hoa Nguyệt Thành, từng nghe người ta nói, đệ tử thủ lao của thủy lao Huyễn Hoa Cung đều bị giết chết, ngay cả Công Nghi Tiêu cũng không thể may mắn thoát khỏi. Cái họa này lúc ấy bị đổ lên trên đầu hắn. Hắn lại đổ nó lên đầu Lạc Băng Hà. Nói ra còn chưa có tính rõ, đến cuối cùng là ai làm.
Trúc Chi Lang hiện tại đối hắn không tệ, là bởi vì lúc ấy mình ngăn cản Công Nghi Tiêu giết y.
Vậy, Công Nghi Tiêu với y mà nói, có lẽ tính là người mình có thù.
Thẩm Thanh Thu chầm chậm nói: “Người tên Công Nghi Tiêu, ngươi có nhớ không?”
Trúc Chi Lang nhìn hắn, nói: “Là chỉ đệ tử Huyễn Hoa Cung kia?”
Quả thực nhớ rõ.
“Khi đó muốn đi thủy lao đón Thẩm tiên sư, tại hạ mới đầu nhận lầm đệ tử kia là Lạc Băng Hà.”
Thẩm Thanh Thu có thể hiểu được. Công Nghi Tiêu thân hình bóng dáng, đích xác có chút giống Lạc Băng Hà. Thậm chí nhìn tiếp, dung mạo cũng hơi giống nhau. Cho nên có một quãng thời gian, hắn có cảm giác cực kỳ thân cận với Công Nghi Tiêu.
Trúc Chi Lang tiếp tục nói: “Sau đó, phát hiện hắn chính là tên đại đệ tử Huyễn Hoa Cung cùng Thẩm tiên sư tiến vào chỗ lộ chi, liền thuận tay giết.”
Thuận tay giết.
Công Nghi Tiêu chết cũng quá oan uổng!
Hắn chỉ là muốn động thủ giết, cũng đâu có giết thật!
Thẩm Thanh Thu quả thực không biết nên nói cái gì.
Xem ra, Trúc Chi Lang quả thật là một ma nhân rất đơn giản, giống như cậu của y nói, “đầu óc không biết linh hoạt”. Thiên Lang Quân dẫn dắt y, y sẽ liều mạng đi theo; Thẩm Thanh Thu vô tình cứu y, y liền dùng phương thức của mình báo đáp.
Cũng theo lí đó, có oán tất báo.
Ánh mắt nhìn Trúc Chi Lang của Thẩm Thanh Thu càng ngày càng phức tạp, nhưng những gì là ung dung thích ý lúc ban đầu đã không còn nữa.
Người sau vừa mới cảm nhận được biến hóa này, Thẩm Thanh Thu liền đứng dậy, hướng đến phía trước.
Trúc Chi Lang sửng sốt: “Ngươi muốn đi đâu?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Ta phải nhất định phải đi. Còn ở lại chỗ này, phát bệnh.”
Hệ máu Thiên ma đều là bệnh thần kinh. Ở một chỗ với một tên thần kinh, vẫn tốt hơn ở với hai tên. Tốt xấu một tên kia còn nghe lời của hắn!
Trúc Chi Lang giương giọng nói: “Ta chỉ là muốn đối tốt với người đã giúp ta. Có gì không đúng sao?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Nhưng vấn đề ở chỗ, ngươi cảm thấy đối tốt với ta, ta lại không cảm thấy được.”
Mỗi bước hắn đi, đều cảm giác gân mạch run rẩy, như có hàng vạn hàng nghìn nhuyễn trùng động đậy gặm nhấm. Lạc Băng Hà liên tục quay đầu lại nhìn hắn, nhiều lần đều suýt nữa không tránh nổi công kích.
Trúc Chi Lang không thể hiểu được: “Cho dù Thẩm tiên sư không có được kết cục tốt đẹp, vẫn cố chấp muốn đi cùng đường với họ?”
Thẩm Thanh Thu không đáp lời, tiếp tục đi về phía trước.
Trúc Chi Lang thấp giọng nói: “... Ta hiểu rồi.”
Vừa dứt lời, giọng của Thiên Lang Quân vang lên, khẽ mang hàm ý: “Ngươi đang làm gì đó?”
Thẩm Thanh Thu cũng chẳng biết tại sao, không biết ai làm cái gì, nhưng bỗng nhiên, cảm giác đau đớn co rút trong cơ thể liền biến mất.
Trong những người ở đây, chỉ có người thuộc hệ máu Thiên ma mới biết được chuyện gì xảy ra.
Ban đầu trong cơ thể Thẩm Thanh Thu có ba đạo máu Thiên ma, Lạc Băng Hà lấy một chọi hai, rơi vào thế hạ phong. Mà vừa rồi, Trúc Chi Lang không còn thúc giục máu cổ đối nghịch với Lạc Băng Hà nữa, mà là phản chiến một kích, liên thủ với Lạc Băng Hà áp chế máu của Thiên Lang Quân.
Bà dì không đau nữa, còn ở lại chỗ này đánh cái gì!
Thẩm Thanh Thu rút ra Tu Nhã, phi thân lên kiếm, hét: “Liễu sư đệ, đi!”
Liễu Thanh Ca thấy hắn ngự kiếm bay tới, cũng xoay người bước lên Thừa Loan. Thiên Lang Quân cuối cùng không nghịch máu nữa, ma khí cuồn cuộn một chưởng đánh tới, bị Lạc Băng Hà cản trở về. Thẩm Thanh Thu đi ngang qua, thuận tay kéo, Lạc Băng Hà dương tay, một chuỗi động tác tiếp hợp đến mức không có kẽ hở, hai tay nắm chặt vào nhau, dựa thế nhấc lên, kéo Lạc Băng Hà lên trên Tu Nhã Kiếm.
Hai đạo kiếm quang ngay lập tức phi lên trời.
Tiếng gào rú liên hồi. Thiên Lang Quân búng tay một cái, mấy chục con huyết thú mất đi động lực, da lông hàm răng nhanh chóng hòa tan, không bao lâu liền biến thành máu tươi sôi sục, hòa tan vào trong đất.
Gã nhìn về phía Trúc Chi Lang: “Cứ như vậy thả đi?”
Trúc Chi Lang một lời không đáp, quỳ một gối trước gã.
Thiên Lang Quân không để tâm lắm, kêu y đứng lên, thuận miệng nói: “Cũng đành vậy. Mỗi người có con đường riêng của mình. Cưỡng cầu không được. Một ngày nào đó hắn sẽ lĩnh hội ý tốt của ngươi.”
Trúc Chi Lang trong lòng biết, đó chính là khi tứ đại phái diệt môn. Hao hết tâm tư, ân nhân lại không lĩnh tình, một lòng lao vào đường chết, cũng thật bất đắc dĩ đến cực điểm.
Thiên Lang Quân lại nhìn chân trời xa xa, lẩm bẩm nói: “Có điều, thật sự không ngờ. Thẩm phong chủ cư nhiên thích nhiều người. Mỗi lần đều phải ít nhất ba người sao?”
Trúc Chi Lang: “...”
Quân thượng gần đây chắc lại xem sách hình kỳ quái gì đó của nhân giới lưu truyền rồi.
Ba người ngự kiếm bay ra vài dặm, thẳng đến biên cảnh.
Liễu Thanh Ca không ngờ Thẩm Thanh Thu đem cả Lạc Băng Hà theo, cả giận nói: “Ngươi kéo y đi làm gì?!”
Thâm thù đại hận giữa Liễu Thanh Ca và Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu trong chốc lát nói không rõ, qua loa mà nói: “Cái này là có nguyên nhân...”
Lạc Băng Hà nghe hắn không phủ quyết ba chữ “ở bên nhau”, mặt mày cong cong, khóe miệng cũng nhếch lên. Liễu Thanh Ca thấy y không có lý do ý cười dào dạt, trong tay làm quyết, linh lực xẹt xẹt giữa các ngón tay, cảnh giác nói: “Thẩm Thanh Thu, ngươi qua đây!”
Lạc Băng Hà biến sắc còn nhanh hơn lật trang sách, một khắc trước còn dịu dàng thắm thiết, giây tiếp theo liền đầy mặt trào phúng, ôm sát thắt lưng Thẩm Thanh Thu. Vốn y đã ôm rất chặt, lại dùng sức như vậy, Thẩm Thanh Thu suýt nữa thở không nổi, đập một cái lỏng tay y, rồi mới nói: “Liễu sư đệ, việc này giải thích hơi phức tạp, hiện tại chúng ta đi trước, quay đầu lại ta sẽ từ từ nói. Ngươi phải tin tưởng ta.”
Liễu Thanh Ca nói: “Ta tin ngươi. Nhưng ta không tin hắn.”
Thẩm Thanh Thu không cần nghĩ ngợi nói: “Ta tin hắn.”
Liễu Thanh Ca mày kiếm run rẩy, nghiêm nghị nói: “Trước đó ngươi tin hắn, kết cục thế nào?”
Trong nụ cười mềm như bông của Lạc Băng Hà có kim, khẩu khí ôn hoà: “Sư tôn đã nói tin ta rồi, ngươi còn phí lời làm gì?”
Là ngại không đánh đủ sao?!
Thẩm Thanh Thu lên tiếng: “Ăn nói với sư thúc kiểu gì thế hả?”
Liễu Thanh Ca vốn ít nói, lấy đâu ra phí lời? Hắn quả thực không nói thêm nữa, bắn ra một bạo kích.
Đây là đang chạy trên trời đó, đánh nhau ở trên thân kiếm vui lắm sao?! Chú ý an toàn, an toàn là số 1!
Thẩm Thanh Thu trật một chút quỹ đạo phi hành, tính toán chắc cũng né được rồi, Lạc Băng Hà lại ở phía sau hự một tiếng.
Thẩm Thanh Thu quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Bắn trúng thật rồi?
Lạc Băng Hà lắc đầu, nói: “Không có việc gì. Không đau.”
Theo lý thuyết, cho dù bị đánh trúng, chắc cũng không việc gì? Thẩm Thanh Thu nhìn kỹ nhìn y, cảm thấy ấn đường y đích xác có một chút hắc khí, trầm ngâm nói: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm.”
Lạc Băng Hà cổ họng hư nhuyễn, hòa nhã nói: “Thời điểm chống lại lão ma đầu kia, còn có chút chóng mặt. Vừa rồi càng quay cuồng hơn. Có điều cũng không có gì, một cái bạo kích mà thôi.”
Không biết tại sao, Liễu Thanh Ca bỗng nhiên có xúc động muốn cùng người ta huyết chiến tới cùng. Đánh cũng đánh qua bao nhiêu lần rồi, một cái bạo kích liền chóng mặt?
Hắn nói: “Thẩm Thanh Thu, ngươi tránh ra.”
Thẩm Thanh Thu vội cười làm lành nói: “Liễu sư đệ, trước đó y có thương tích trong người, vừa mới tốt lên, ngươi ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với y. Y không hiểu chuyện, nếu mạo phạm ngươi, ta thay y xin lỗi.”
Liễu Thanh Ca nhìn qua giống như sắp hộc máu vì tức. Thẩm Thanh Thu thấy hắn sắc mặt không tốt, nói tiếp: “Trước đó y phạm không ít sai lầm, sau này sẽ không thế nữa. Ta nhất định quản giáo tử tế...”
Mặt của Liễu Thanh Ca cuối cùng cũng ổn định: “... Ngươi thực sự tin y?”
Thẩm Thanh Thu chột dạ. Lạc Băng Hà còn ôm thắt lưng của hắn, lại lộ ra thần sắc bất an hơi hơi lo sợ, tựa như đang chờ câu trả lời của hắn.
Nói thật, trước đó kỳ thật hắn chưa từng chân chính tin tưởng Lạc Băng Hà, cho nên vẫn vô ý tổn thương. Chuyện tới nước này...
Thẩm Thanh Thu cười khổ nói: “Vẫn thà tin là có, không thể tin là không.” Đăng bởi: admin
Sửa: Bee
Hai tọa lang màu trắng vượt qua đàn thú, quỳ xuống dưới chân Thiên Lang Quân. Một con trong đó ngẩng đầu lên, miệng phát ra tiếng người: “Quân thượng, là Thương Khung Sơn phái, Bách Chiến Phong phong chủ Liễu Thanh Ca!”
Thiên Lang Quân gật đầu: “Thì ra là thế, khó trách kiếm pháp linh lực đều kinh tuyệt như vậy. Chỉ là không biết, Bách Chiến Phong phong chủ tại sao lại đột nhiên quang lâm Nam Cương?”
Liễu Thanh Ca hơi hơi hơi nghiêng thân, Thừa Loan bay trở về trong tay. Hắn vẩy rớt mấy hạt máu dính trên mũi kiếm, lạnh lùng thốt: “Thẩm Thanh Thu có phải ở chỗ này không?”.
Thẩm Thanh Thu được sủng mà sợ. Sao, Liễu đại thần tới là để cứu hắn ư!?
Lạc Băng Hà liếc liếc thần sắc trên mặt hắn, giật giật khóe miệng.
Thiên Lang Quân bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra ngươi tới tìm Thẩm phong chủ. Hắn đích thực là ở chỗ này của ta.”
Liễu Thanh Ca nói: “Để hắn ra đây.”
Thiên Lang Quân ngữ khí ám muội nói: “Hiện tại chỉ sợ hắn không tiện gặp ngươi. Cho dù gặp rồi, hơn phân nửa cũng không muốn cùng ngươi quay về Thương Khung Sơn.”
Thẩm Thanh Thu ha ha ha ha ha ha.
Liễu Thanh Ca híp mắt lại. Một con tọa lang bên chân Thiên Lang Quân nói: “Bách Chiến Phong cái gì, ta thấy chưa chắc. Nghe nói Liễu Thanh Ca này giao thủ với tiểu tử Lạc Băng Hà, đại bại vô số lần, đã sớm không xứng với danh xưng này. Hiện tại phải gọi là ‘chín mươi chín chiến phong’ mới đúng.”
Một con khác nói tiếp: “Không đúng, phải gọi là ‘chín mươi tám chiến phong’ phong chủ. Nếu hắn chống lại quân thượng của chúng ta, nhất định cũng sẽ thua!”
Hai con súc sinh này thật cay độc! Vừa nịnh nọt vừa cay độc!
Một lời không hợp, vung tay tiếp đánh.
Liễu Thanh Ca nhón chân một chút, thân hình trắng bắn ra như tia điện. Thiên Lang Quân bình tĩnh nghênh chiến, vươn ngang một tay. Máu tươi màu đỏ sậm từ ngón tay nhỏ xuống, tích thành từng khối, chảy thành từng dòng, máu rơi xuống đất không thấm vào bùn đất, mà ngưng kết thành hình. Ngay lập tức, hóa thành sáu con huyết lang màu đỏ sẫm, bao quanh lấy Liễu Thanh Ca, như bánh xe lửa vòng quanh hắn cắn xé đánh lén.
Liễu Thanh Ca thành thạo kinh nghiệm, Thừa Loan xuất chiêu, sáu con đều rơi đầu, hóa về trạng thái lỏng. Nhưng lưỡi kiếm vừa chuyển, huyết lang lại nhanh chóng thành hình lần nữa, tiếp tục nhe răng trợn mắt giương nanh múa vuốt. Công kích của hắn tuy rằng tinh chuẩn mạnh mẽ, không có sơ hở, nhưng lại không có hiệu quả thực tế. Thiên Lang Quân cũng không thu hồi cái tay nhỏ máu, cứ vươn ra như vậy, máu rơi xuống, không ngừng có mãnh thú mới hóa ra.
Thả nhiều máu như vậy, sắc mặt cũng không trắng chút nào, gã là kho máu di động sao!?
Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu nói: “Đi lên giúp hắn một tay.”
Lạc Băng Hà không tình nguyện nói: “Vừa rồi không phải sư tôn còn nói, ngộ nhỡ ta bị phát hiện, ta và ngươi đều không được yên ổn sao?”
Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại Liễu Thanh Ca bị liên lụy, tất nhiên là khác rồi. Tốt xấu người ta là tới cứu hắn, riêng về mặt tình cảm, Thẩm Thanh Thu cũng không thể khoanh tay đứng ngoài. Nhưng Lạc Băng Hà ra mặt cũng đích xác không thích hợp, Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ: “Được, ngươi đợi đây. Ta đi.”
Hắn còn chưa có động, Lạc Băng Hà liền giành trước một bước, nhảy ra ngoài.
Thiên Lang Quân tập trung nhìn vào, kinh ngạc: “Quả nhiên là ngươi tới rồi.”
Lạc Băng Hà lạnh lùng thốt: “Sư tôn ở đây, ta làm sao có thể không đến?”
Kẻ thù gặp mặt, thấy ngứa con mắt.* Một bên Liễu Thanh Ca đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thoáng nhìn Thẩm Thanh Thu, muốn quát lớn cũng quên luôn, ngẩn ra tại chỗ, hô: “Này!”
(*Câu này tác giả biến thể từ câu “Tình địch gặp mặt, thấy ngứa con mắt” 情敌见面 分外眼红)
Thẩm Thanh Thu vẫy tay chào hỏi. Thiên Lang Quân kinh ngạc còn hơn cả ban nãy, nói với Lạc Băng Hà: “Cho nên, vừa rồi, các người, ở bên trong, ba người?”
Một câu, cắt thành năm từ, Thẩm Thanh Thu vẫn hiểu rõ ý biểu đạt của gã.
Lạc Băng Hà không biết có hiểu hay không, đen mặt tiến lên tiếp chiêu.
Trong vòng chiến rậm rạp đàn thú, lập tức chia thành ba phe hỗn chiến. Thiên Lang Quân đánh hai, Liễu Thanh Ca cũng đánh hai, Lạc Băng Hà đánh một, một người không để ý tới, còn phải chống đỡ phần công kích của hai người. Khí đen ánh trắng nổ mạnh, tiếng kiếm tiếng thú vang tận trời.
Liễu Thanh Ca có tâm tiếp ứng Thẩm Thanh Thu, có điều vòng vây càng quây càng dày, Thừa Loan xoay thành một cơn lốc nhỏ, hơn mười con huyết thú lao vào trong, vỡ thành hàng nghìn hạt máu bắn ra. Thẩm Thanh Thu hét: “Ngậm miệng! Đừng nuốt vào!”
Liễu Thanh Ca căn bản không cần ngậm miệng, bởi vì những hạt máu này căn bản không dính tới thân hắn. Thiên Lang Quân lại nở nụ cười: “Ta quên mất, còn có Thẩm phong chủ mà.”
Hắn thực sự hy vọng mình bị quên..Thiên Lang Quân vừa nhớ đến, Thẩm Thanh Thu lập tức không dễ chịu lắm. Cảm giác trong bụng quặn đau dâng lên dày đặc.
Lạc Băng Hà nguyên bản xuống tay vô cùng tàn nhẫn, chiêu chiêu nhắm ngay Thiên Lang Quân, nhưng hiện tại thế công rồi đột nhiên chậm lại, bị phân tâm. Thẩm Thanh Thu quát: “Đánh tiếp. Đừng quan tâm tới ta!”
Hắn không kêu không la, giả bộ không hề có cảm giác gì, trở lại trong lều, kéo Trúc Chi Lang ra, thời điểm tất yếu nhìn lại xem còn có thể dùng làm con tin không. Hắn cười đến độ vặn vẹo: “Lúc này ngươi cũng không thể xông tới kiếm của ta nữa đi?”
Trúc Chi Lang bất đắc dĩ nói: “Tại hạ huyết mạch không tinh khiết, xuất thân nghèo hèn, nếu không có quân thượng dẫn dắt, không thể có được địa vị hôm nay. Còn Thẩm tiên sư lại cứu ta trong lúc hoạn nạn. Sao cứ phải làm ta khó xử?”
Thẩm Thanh Thu đau đến sau lưng đổ mồ hôi lạnh, miệng câu được câu không nói chuyện, muốn phân tán sự chú ý của mình: “Chắc hẳn, ngươi đối với người mình có thù, cũng không lưu tình chút nào.”
Trúc Chi Lang nói: “Không sai. Quân thượng cũng là như thế. Cho nên, Thương Khung Sơn phái, Chiêu Hoa Tự, Huyễn Hoa Cung, Thiên Nhất Quan, quân thượng một cái cũng sẽ không tha.”
Người mình có thù. Người mình có thù.
Thẩm Thanh Thu chợt nhớ tới một việc không tốt lắm, thật khiến sự chú ý bị dời đi.
Sau khi hắn chạy trốn khỏi Huyễn Hoa Cung, ở Hoa Nguyệt Thành, từng nghe người ta nói, đệ tử thủ lao của thủy lao Huyễn Hoa Cung đều bị giết chết, ngay cả Công Nghi Tiêu cũng không thể may mắn thoát khỏi. Cái họa này lúc ấy bị đổ lên trên đầu hắn. Hắn lại đổ nó lên đầu Lạc Băng Hà. Nói ra còn chưa có tính rõ, đến cuối cùng là ai làm.
Trúc Chi Lang hiện tại đối hắn không tệ, là bởi vì lúc ấy mình ngăn cản Công Nghi Tiêu giết y.
Vậy, Công Nghi Tiêu với y mà nói, có lẽ tính là người mình có thù.
Thẩm Thanh Thu chầm chậm nói: “Người tên Công Nghi Tiêu, ngươi có nhớ không?”
Trúc Chi Lang nhìn hắn, nói: “Là chỉ đệ tử Huyễn Hoa Cung kia?”
Quả thực nhớ rõ.
“Khi đó muốn đi thủy lao đón Thẩm tiên sư, tại hạ mới đầu nhận lầm đệ tử kia là Lạc Băng Hà.”
Thẩm Thanh Thu có thể hiểu được. Công Nghi Tiêu thân hình bóng dáng, đích xác có chút giống Lạc Băng Hà. Thậm chí nhìn tiếp, dung mạo cũng hơi giống nhau. Cho nên có một quãng thời gian, hắn có cảm giác cực kỳ thân cận với Công Nghi Tiêu.
Trúc Chi Lang tiếp tục nói: “Sau đó, phát hiện hắn chính là tên đại đệ tử Huyễn Hoa Cung cùng Thẩm tiên sư tiến vào chỗ lộ chi, liền thuận tay giết.”
Thuận tay giết.
Công Nghi Tiêu chết cũng quá oan uổng!
Hắn chỉ là muốn động thủ giết, cũng đâu có giết thật!
Thẩm Thanh Thu quả thực không biết nên nói cái gì.
Xem ra, Trúc Chi Lang quả thật là một ma nhân rất đơn giản, giống như cậu của y nói, “đầu óc không biết linh hoạt”. Thiên Lang Quân dẫn dắt y, y sẽ liều mạng đi theo; Thẩm Thanh Thu vô tình cứu y, y liền dùng phương thức của mình báo đáp.
Cũng theo lí đó, có oán tất báo.
Ánh mắt nhìn Trúc Chi Lang của Thẩm Thanh Thu càng ngày càng phức tạp, nhưng những gì là ung dung thích ý lúc ban đầu đã không còn nữa.
Người sau vừa mới cảm nhận được biến hóa này, Thẩm Thanh Thu liền đứng dậy, hướng đến phía trước.
Trúc Chi Lang sửng sốt: “Ngươi muốn đi đâu?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Ta phải nhất định phải đi. Còn ở lại chỗ này, phát bệnh.”
Hệ máu Thiên ma đều là bệnh thần kinh. Ở một chỗ với một tên thần kinh, vẫn tốt hơn ở với hai tên. Tốt xấu một tên kia còn nghe lời của hắn!
Trúc Chi Lang giương giọng nói: “Ta chỉ là muốn đối tốt với người đã giúp ta. Có gì không đúng sao?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Nhưng vấn đề ở chỗ, ngươi cảm thấy đối tốt với ta, ta lại không cảm thấy được.”
Mỗi bước hắn đi, đều cảm giác gân mạch run rẩy, như có hàng vạn hàng nghìn nhuyễn trùng động đậy gặm nhấm. Lạc Băng Hà liên tục quay đầu lại nhìn hắn, nhiều lần đều suýt nữa không tránh nổi công kích.
Trúc Chi Lang không thể hiểu được: “Cho dù Thẩm tiên sư không có được kết cục tốt đẹp, vẫn cố chấp muốn đi cùng đường với họ?”
Thẩm Thanh Thu không đáp lời, tiếp tục đi về phía trước.
Trúc Chi Lang thấp giọng nói: “... Ta hiểu rồi.”
Vừa dứt lời, giọng của Thiên Lang Quân vang lên, khẽ mang hàm ý: “Ngươi đang làm gì đó?”
Thẩm Thanh Thu cũng chẳng biết tại sao, không biết ai làm cái gì, nhưng bỗng nhiên, cảm giác đau đớn co rút trong cơ thể liền biến mất.
Trong những người ở đây, chỉ có người thuộc hệ máu Thiên ma mới biết được chuyện gì xảy ra.
Ban đầu trong cơ thể Thẩm Thanh Thu có ba đạo máu Thiên ma, Lạc Băng Hà lấy một chọi hai, rơi vào thế hạ phong. Mà vừa rồi, Trúc Chi Lang không còn thúc giục máu cổ đối nghịch với Lạc Băng Hà nữa, mà là phản chiến một kích, liên thủ với Lạc Băng Hà áp chế máu của Thiên Lang Quân.
Bà dì không đau nữa, còn ở lại chỗ này đánh cái gì!
Thẩm Thanh Thu rút ra Tu Nhã, phi thân lên kiếm, hét: “Liễu sư đệ, đi!”
Liễu Thanh Ca thấy hắn ngự kiếm bay tới, cũng xoay người bước lên Thừa Loan. Thiên Lang Quân cuối cùng không nghịch máu nữa, ma khí cuồn cuộn một chưởng đánh tới, bị Lạc Băng Hà cản trở về. Thẩm Thanh Thu đi ngang qua, thuận tay kéo, Lạc Băng Hà dương tay, một chuỗi động tác tiếp hợp đến mức không có kẽ hở, hai tay nắm chặt vào nhau, dựa thế nhấc lên, kéo Lạc Băng Hà lên trên Tu Nhã Kiếm.
Hai đạo kiếm quang ngay lập tức phi lên trời.
Tiếng gào rú liên hồi. Thiên Lang Quân búng tay một cái, mấy chục con huyết thú mất đi động lực, da lông hàm răng nhanh chóng hòa tan, không bao lâu liền biến thành máu tươi sôi sục, hòa tan vào trong đất.
Gã nhìn về phía Trúc Chi Lang: “Cứ như vậy thả đi?”
Trúc Chi Lang một lời không đáp, quỳ một gối trước gã.
Thiên Lang Quân không để tâm lắm, kêu y đứng lên, thuận miệng nói: “Cũng đành vậy. Mỗi người có con đường riêng của mình. Cưỡng cầu không được. Một ngày nào đó hắn sẽ lĩnh hội ý tốt của ngươi.”
Trúc Chi Lang trong lòng biết, đó chính là khi tứ đại phái diệt môn. Hao hết tâm tư, ân nhân lại không lĩnh tình, một lòng lao vào đường chết, cũng thật bất đắc dĩ đến cực điểm.
Thiên Lang Quân lại nhìn chân trời xa xa, lẩm bẩm nói: “Có điều, thật sự không ngờ. Thẩm phong chủ cư nhiên thích nhiều người. Mỗi lần đều phải ít nhất ba người sao?”
Trúc Chi Lang: “...”
Quân thượng gần đây chắc lại xem sách hình kỳ quái gì đó của nhân giới lưu truyền rồi.
Ba người ngự kiếm bay ra vài dặm, thẳng đến biên cảnh.
Liễu Thanh Ca không ngờ Thẩm Thanh Thu đem cả Lạc Băng Hà theo, cả giận nói: “Ngươi kéo y đi làm gì?!”
Thâm thù đại hận giữa Liễu Thanh Ca và Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu trong chốc lát nói không rõ, qua loa mà nói: “Cái này là có nguyên nhân...”
Lạc Băng Hà nghe hắn không phủ quyết ba chữ “ở bên nhau”, mặt mày cong cong, khóe miệng cũng nhếch lên. Liễu Thanh Ca thấy y không có lý do ý cười dào dạt, trong tay làm quyết, linh lực xẹt xẹt giữa các ngón tay, cảnh giác nói: “Thẩm Thanh Thu, ngươi qua đây!”
Lạc Băng Hà biến sắc còn nhanh hơn lật trang sách, một khắc trước còn dịu dàng thắm thiết, giây tiếp theo liền đầy mặt trào phúng, ôm sát thắt lưng Thẩm Thanh Thu. Vốn y đã ôm rất chặt, lại dùng sức như vậy, Thẩm Thanh Thu suýt nữa thở không nổi, đập một cái lỏng tay y, rồi mới nói: “Liễu sư đệ, việc này giải thích hơi phức tạp, hiện tại chúng ta đi trước, quay đầu lại ta sẽ từ từ nói. Ngươi phải tin tưởng ta.”
Liễu Thanh Ca nói: “Ta tin ngươi. Nhưng ta không tin hắn.”
Thẩm Thanh Thu không cần nghĩ ngợi nói: “Ta tin hắn.”
Liễu Thanh Ca mày kiếm run rẩy, nghiêm nghị nói: “Trước đó ngươi tin hắn, kết cục thế nào?”
Trong nụ cười mềm như bông của Lạc Băng Hà có kim, khẩu khí ôn hoà: “Sư tôn đã nói tin ta rồi, ngươi còn phí lời làm gì?”
Là ngại không đánh đủ sao?!
Thẩm Thanh Thu lên tiếng: “Ăn nói với sư thúc kiểu gì thế hả?”
Liễu Thanh Ca vốn ít nói, lấy đâu ra phí lời? Hắn quả thực không nói thêm nữa, bắn ra một bạo kích.
Đây là đang chạy trên trời đó, đánh nhau ở trên thân kiếm vui lắm sao?! Chú ý an toàn, an toàn là số 1!
Thẩm Thanh Thu trật một chút quỹ đạo phi hành, tính toán chắc cũng né được rồi, Lạc Băng Hà lại ở phía sau hự một tiếng.
Thẩm Thanh Thu quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Bắn trúng thật rồi?
Lạc Băng Hà lắc đầu, nói: “Không có việc gì. Không đau.”
Theo lý thuyết, cho dù bị đánh trúng, chắc cũng không việc gì? Thẩm Thanh Thu nhìn kỹ nhìn y, cảm thấy ấn đường y đích xác có một chút hắc khí, trầm ngâm nói: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm.”
Lạc Băng Hà cổ họng hư nhuyễn, hòa nhã nói: “Thời điểm chống lại lão ma đầu kia, còn có chút chóng mặt. Vừa rồi càng quay cuồng hơn. Có điều cũng không có gì, một cái bạo kích mà thôi.”
Không biết tại sao, Liễu Thanh Ca bỗng nhiên có xúc động muốn cùng người ta huyết chiến tới cùng. Đánh cũng đánh qua bao nhiêu lần rồi, một cái bạo kích liền chóng mặt?
Hắn nói: “Thẩm Thanh Thu, ngươi tránh ra.”
Thẩm Thanh Thu vội cười làm lành nói: “Liễu sư đệ, trước đó y có thương tích trong người, vừa mới tốt lên, ngươi ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với y. Y không hiểu chuyện, nếu mạo phạm ngươi, ta thay y xin lỗi.”
Liễu Thanh Ca nhìn qua giống như sắp hộc máu vì tức. Thẩm Thanh Thu thấy hắn sắc mặt không tốt, nói tiếp: “Trước đó y phạm không ít sai lầm, sau này sẽ không thế nữa. Ta nhất định quản giáo tử tế...”
Mặt của Liễu Thanh Ca cuối cùng cũng ổn định: “... Ngươi thực sự tin y?”
Thẩm Thanh Thu chột dạ. Lạc Băng Hà còn ôm thắt lưng của hắn, lại lộ ra thần sắc bất an hơi hơi lo sợ, tựa như đang chờ câu trả lời của hắn.
Nói thật, trước đó kỳ thật hắn chưa từng chân chính tin tưởng Lạc Băng Hà, cho nên vẫn vô ý tổn thương. Chuyện tới nước này...
Thẩm Thanh Thu cười khổ nói: “Vẫn thà tin là có, không thể tin là không.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.